Ý kiến về một nghi thức tán tỉnh của bà Công tước già nên bắt đầu ngay sau đó trong một vũ hội, và Ian cũng mong rằng Elizabeth tiến về phía trước với một viễn cảnh tươi sáng hơn sau gần hai năm tăm tối ở nông thôn, đặc biệt là sau chiến thắng tối qua. Thay vì vậy, Elizabeth lại muốn tránh khỏi những vấn đề bằng cách khăng khăng muốn rằng nàng sẽ chỉ cho Ian thấy Havenhurst và để việc dự vũ hội sau đó. Bà Công tước già thì vẫn cứng rắn, còn Elizabeth khăng khăng chống cự, Ian quan sát cuộc tranh cãi với một chút bối rối. Từ đây đến Havenhurst chỉ mất có một giờ rưỡi, chàng không hiểu tại sao lại làm điều này lại ngăn trở điều kia. Chàng nói điều đó và quan sát Elizabeth nhìn Alexandra với vẻ lo lắng và rồi lắc đầu, như thể từ chối vậy. Cuối cùng thì mọi việc cũng được quyết định là Ian sẽ đi đến Havenhurst vào ngày mai và Alexandra Townsende và chồng cô cũng sẽ đi kèm đến đó, điều đó làm cho Ian hết sức hài lòng còn hơn là chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng, chán ngắt của Lucinda. Ian trên đường trở về nhà, suy nghĩ về một cách cực kỳ thích thú về phản ứng của Jordan khi Jordan phát hiện ra vợ mình phải tình nguyện trải qua cả ngày cả đêm với vai trò người đi kèm với Ian một người đã trải qua tất cả những trò cờ bạc khắp các phòng đánh bạc lịch sự cũng như không lịch sự ở London. Tuy vậy, nụ cười của chàng héo đi, khi tâm trí của chàng không chịu dừng suy đoán là tại sao Elizabeth lại không muốn tham dự một vũ hội sau khi mà đã bị giam hãm ở nông thôn quá lâu. Câu trả lời logic cuối cùng lại làm chàng khó chịu một nỗi đau đớn còn mới nguyên trào lên trong chàng. Bất chấp vẻ đầy thuyết phục của nàng khi nàng chơi trò chơi phù phiếm khi còn ở Scotland, chàng vẫn khổ sở khi nhớ lại rằng nàng đã sống ẩn dật, và cấu véo tiết kiệm từng đồng xu. Ngả người ra ghế. Ian ra lệnh cho người đánh xe và vài phút sau đó đến một cửa hàng thời trang sang trọng nhất London. “Điều đó là không thể được, thưa ngài Thornton,” bà chủ há hốc mồm khi chàng yêu cầu bà ta bán cho một tá váy dạ hội, và một tủ quần áo đầy được thiết kế và may đo cho Quý cô Elizabeth Cameron số 14 đường Promenate trong vòng một tuần. “Điều đó phải mất một hai tá cô thợ may có kinh nghiệm trong vòng ít nhất là hai tuần.” “Vậy thì hãy thuê 4 tá đi,” Ngài Thornton nhắc lại với vẻ tao nhã nhưng thiếu kiên nhẫn “và bà sẽ làm được điều đó với cái này.” và rồi chành nhanh chóng rút ra một ngân phiếu và điền tên, số lượng vào làm mắt bà ta trợn tròn lên. “Qúy cô Cameron sẽ rời về nông thôn sáng sớm ngày mai và bà sẽ có cả ngày nay và tối nay để lấy bất kể số đo gì mà bà cần.” Chàng nói và rồi chỉ tay về phái súc vải lụa tuyệt đẹp màu ngọc lục bảo thêu những đường chỉ vàng óng ánh và nói thêm, “và may một chiếc váy dạ hội đầu tiên bằng cái này. Và mọi thứ phải sẵn sàng vào 20.” Tấm séc làm bà chủ choáng váng, mọi thức chỉ đáng giá một nửa là cùng và cả hai đều biết vậy, “Nếu không đủ gửi hoá đơn cho tôi.” “Vâng,” bà chủ nói với giọng nhỏ rí vì kinh ngạc, “nhưng tôi không thể để cho ngài súc vải lục màu ngọc lục bảo đó được. Nó đã được chọn bởi Qúy bà Margaret Mitcham và tôi đã hứa với bà ấy,” mặt Ian nhướng lên vẻ không hài lòng. “Tôi ngạc nhiên là bà để bà ấy chọn mầu ấy đấy. Nó lại càng làm cho bà ta vàng vọt hơn. Hãy nói với bà ta là tôi nói vậy.” Chàng quay đi và rời khỏi shop mà chẳng có một chút ý niệm nào trong đầu cái Quý bà Margaret Mitcham đó là ai. Đằng sau chàng người trợ lý của cửa hàng đến lấy súc vải và định đưa cho cô thợ may. “Không.” bà chủ nói, cái nhìn tán thưởng của bà ta vẫn đang dõi theo bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang bước vào xe. “Nó sẽ được dùng cho người khác.” “Nhưng qúy bà Mitcham đã chọn nó.” Rời cái nhìn khao khát khỏi người đàn ông đẹp trai người rõ ràng có khiếu thưởng thức cực kỳ tinh tế đối với quần áo, bà chủ liền xua đi những phản đối của cô trợ lý. “Quý ngài Mitcham là một ông già có đôi mắt kém, ông ta không thể đánh giá đúng bộ váy mà tôi tạo ra từ thứ vài này. “Nhưng ta phải nói gì với qúy bà Mitcham.” “Nói với bà ấy rằng qúy ngài Thornton, à không Đức ông Kengsington nói là màu này chỉ làm cho da bà ấy thêm vàng vọt.”