ưu Dụ và Đồ Phụng Tam leo lên đỉnh núi nhìn khắp xa gần, tinh thần chấn động. Trên mặt biển mênh mông, một dãy hải đảo lớn nhỏ khác nhau tên là Trường Xà giống như một con rùa biển nửa chìm nửa nổi không sợ sóng gió bơi về phía tây nam.
Đồ Phụng Tam đón gió nói: “Đó chính là căn cứ địa trên biển bí mật nhất. Khi tình thế có lợi cho bọn ta thì bọn ta có thể từ đó phản công Thiên Sư quân, xây dựng vương quốc quân sự của chúng ta.”
Lưu Dụ nhíu mày nói: “Thiên Sư quân là thế lực địa phương ở đây nên sẽ không sơ suất bỏ qua đám đảo có giá trị chiến lược về quân sự như thế. Nếu bị chúng phát hiện ra chúng ta thì kế dùng kỳ binh của chúng ta chắc chắn sẽ tan như bọt nước.”
Đồ Phụng Tam ung dung nói: “Dưới tình hình bình thường thì chúng ta khẳng định khó thoát khỏi tai mắt Thiên Sư quân. Nhưng giờ là thời kỳ khác thường, Từ Đạo Phúc phải tập trung toàn lực ứng phó quân viễn chính. Đối với quần đảo cách xa bờ như thế không rảnh để lý tới.”
Tiếp đó, y chỉ khu vịnh mà “Kỳ Binh Hào” đang đậu nói: “Đó là eo biển tốt nhất và bí mật nhất của quần đảo Trường Xà. Nước vừa sâu lại rộng rãi, sóng gió bình yên. Chỉ cần chúng ta xây dựng bến cảng tạm là có thể cho hơn ba mươi đại chiến thuyền cập bờ. Tuyệt diệu nhất là những thuyền khác nếu đi ngang qua thì căn bản không nhìn thấy tình hình trong eo biển. Đối phương phải tiến vào trong quần đảo mới có cơ hội phát hiện chúng ta.”
Lưu Dụ hỏi: “Nếu quả tình huống đó xảy ra, chúng ta làm sao cho tốt?”
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Trừ khi chiến thuyền đối phương với hàng trăm chiếc đến xâm phạm, chúng ta không cách nào đối phó. Nhưng nếu chỉ là một, hai chiếc thuyền thám tử thì chúng ta có thể lợi dụng hoàn cảnh đặc thù, phối hợp trên biển và trên bộ đánh cho địch manh giáp không còn, làm tin tức không thể tiết lộ đến nửa điểm ra ngoài.”
Lưu Dụ đồng ý nói: “Đó đúng là biện pháp tốt nhất. Nhưng trong đó cách biệt với thế gian, chúng ta làm sao nắm được những việc phát sinh bên ngoài. Mà có thể nắm được tin tình báo hay không chính là mấu chốt thắng bại của chúng ta trận này.”
Đồ Phụng Tam đáp: “Chúng ta ở Ngô Hải, phụ cận Hải Diêm còn có một căn cứ địa bí mật khác. Ta sẽ dẫn ngươi đến đó, theo dõi cục thế biến hoá, sự phát triển cuộc chiến giữa quân viễn chinh và Thiên Sư quân rồi sẽ quyết định lúc nào xuất kích, khẳng định có thể đánh cho Thiên Sư quân trở tay không kịp.”
Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Chỗ đó giao cho ai chủ trì?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Nếu mọi việc thuận lợi thì trong vài ngày tới, đội hùng sư trên biển do Chấn Kinh hội và Đại Giang bang tạo thành do Âm Kỳ lãnh đạo sẽ tới đó. Âm Kỳ còn thành thuộc quần đảo đó hơn cả ta. Có hắn chủ trì đại cục thì Lưu gia có thể yên tâm.”
Lưu Dụ cười: “Đồ huynh kế hoạch chu toàn, ta đương nhiên là yên tâm. Chúng ta bao giờ thì khởi hành về căn cứ gần Hải Diêm?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Khi vầng thái dương qua giữa trời thì chúng ta sẽ ngồi ‘Kỳ Binh Hào’ xuất phát, mượn trời đêm yểm hộ âm thầm tiến tới căn cứ.”
Tiếp đó hắn thở ra một hơi khoan khoái nói: “Cho tới lúc này, đứng ở đây, ta mới cảm thấy sướng khoái, sầu muộn hoàn toàn tiêu biến, càng cảm thấy những nhẫn nhục, tân khổ làm ăn quả là xứng đáng. Lưu gia có cảm giác thống khoái như trời cao bể rộng mình ta vẫy vùng không?”
Trong lòng Lưu Dụ nổi lên muôn vàn cảm xúc, nhưng toàn bộ bị thiên địa mênh mông thay thế, cảm thấy tinh thần sáng láng, những khuất nhục trong phải chịu trong quá khứ chỉ như vết ngứa ngáy ngoài da.
Đồ Phụng Tam ngưng thần nhìn về phía Hải Diêm nói: “Hải Diêm là khởi điểm để chúng ta tranh bá thiên hạ. Khi Hải Diêm rơi vào tay chúng ta thì toàn bộ người trên thiên hạ sẽ biết ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long’ chẳng phải chỉ là dao ngôn, mà là một sự thật. Uy lực của Lưu gia rốt cuộc lớn đến mức nào sẽ thể hiện ở phản ứng của dân chúng, sẽ chân chân thực thực giao thiệp với chúng ta.”
***
Cao Ngạn mở cửa tiến vào sương phòng khách sạn. Doãn Thanh Nhã đang ngây người ngồi trên ghế bên song. Trên tiểu kỷ bên cạnh để bao hành lý nhỏ của nàng. Nàng không nói một lời, tựa hồ không biết Cao Ngạn đã tới.
Cao Ngạn hưng phấn nói: “Ta đã an bài xong rồi. Nhã nhi có thể ăn món đùi dê nướng ngon nhất của Biên Hoang tập.”
Doãn Thanh Nhã chỉ chỉ chiếc ghế khác cạnh bàn nói: “Ngươi ngồi xuống rồi hãy nói.”
Cao Ngạn cuối cùng cũng phát giác thần thái Doãn Thanh Nhã có khác lạ, tri cơ liền theo lời nàng ngồi xuống.
Doãn Thanh Nhã điềm đạm nói: “Lần nghị hội này ngắn hơn lần trước rất nhiều, chỉ hơn nửa canh giờ.”
Cao Ngạn nói: “Bọn họ vẫn đang họp. Chỉ là họ khai ân, cho ta trở lại bồi bạn với Nhã nhi. Giờ ta đã tự do rồi! Có thể bồi tiếp Nhã nhi cho tới lúc trời tối.”
Doãn Thanh Nhã cười nhẹ hỏi: “Lần này ngươi lập đại công, họ có tán thưởng gì không?”
Cao Ngạn vui vẻ đáp: “Kể cả Yến Phi giết chết Trúc Pháp Khánh, xoay chuyển cả cục diện chiến tranh, để bọn ta cuối cùng đoạt lại được Biên Hoang tập mà cũng không một ai trước mặt tán dương hắn nửa câu. Huống chi là Cao Ngạn ta? Vì Biên Hoang tập, tất cả đều là chuyện đương nhiên.”
Doãn Thanh Nhã nhẹ nhàng nói: “Ta phải đi thôi!”
Cao Ngạn thất thanh: “Cái gì?”
Doãn Thanh Nhã bình tĩnh nói: “Ta bồi tiếp ngươi về đến Biên Hoang tập, lại đợi ngươi đến hội nghị báo cáo xong mới đi, đối với ngươi như thế đã là tốt lắm rồi! Ngươi không nên tham lam đến mức không biết thế nào là đủ như vậy, toàn nói những lời làm người ta phiền lòng, biến thành người tính khí đàn bà, phá hỏng ấn tượng tốt của ngươi trong lòng người ta.”
Cao Ngạn ngây người nhìn nàng, nói không nên lời.
Doãn Thanh Nhã dịu dàng nói: “Trong lòng ta, Cao Ngạn không những là phong môi xuất sắc nhất, còn là người rất có biện pháp, biết làm sao có thể sống một cách khoái lạc. Những ngày đi chung với ngươi đều phong phú sống động, lại kích thích ngoạn mục.”
Tiếp đó, nàng quay đầu nhìn gã một cái, khuôn mặt đỏ bừng lên nói: “Có thể cho người ta một thời gian không? Sau khi về Lưỡng Hồ, ta cần ở một mình yên tĩnh suy nghĩ. Không có sự đồng ý của ta, ngươi không được đến Lưỡng Hồ tìm ta.”
Cao Ngạn thê thảm đáp: “Nàng đi rồi, những ngày sắp tới của ta sẽ qua như thế nào đây? Không biết đợi đến bao giờ, lại không cách nào thông tin với nàng được.”
Doãn Thanh Nhã nói: “Ta đương nhiên có cách thông tin với ngươi. Việc này ngươi không cần quan tâm. Ngươi xuất thân từ phong môi mà! Đương nhiên có tính nhẫn nại hơn người khác. Người ta nói những lời này, đối với ngươi đã tốt lắm rồi! Ngươi không thể lại bức bách người ta hiểu không? Ngươi đúng là quân ngu xuẩn vô lại.”
Cao Ngạn nói: “Nhưng mà…..”
Doãn Thanh Nhã duyên dáng đứng lên nói: “Hoang nhân các ngươi phản công bắc Dĩnh khẩu đến nơi rồi, ngươi tất phải toàn lực tham gia vào cuộc chiến này, phấn đấu vì tồn vong của Biên Hoang tập. Hiện giờ, đối với tình hình của người Yên, không một ai hiểu rõ hơn ngươi, vì thế ngươi trở thành mấu chốt thành bại của cuộc chiến. Đây cũng là lúc tốt nhất để ta ly khai. Ngươi phải phấn chấn lên, đừng có cúi đầu buồn bã nữa.”
Cao Ngạn đờ đẫn ngồi yên, muốn nói không mà không có lời nào để nói.
Doãn Thanh Nhã cầm bao hành lý lên, đến trước mặt gã, cúi đầu nhìn vào mắt, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây đừng có nói gì. Cho ngươi biết! Nhã nhi tuyệt không hề hối hận đã đến Biên Hoang tập chuyến này, sau này cũng không thể nào quên. Nói thế đã đủ chưa? Ngươi nghĩ người ta thế nào đây?”
Cao Ngạn chỉ chỉ vào môi mình.
Doãn Thanh Nhã lộ vẻ vừa thẹn vừa giận, thần tình động lòng người. Rồi với tốc độ nhanh như điện chớp khẽ hôn gã, chỉ thoáng chạm môi gã như tinh đình điểm thuỷ* rồi bắn lùi lại, mở cửa, đóng cửa, phóng đi như một trận gió.
***
Kiến Khang. Tạ phủ, hẻm Ô Y.
Tạ Chung Tú mặc hành trang dùng để đi xa, tiến vào Vong Quan hiên, đến bên Tạ Đạo Uẩn ngồi xuống nói: “Chung Tú chuẩn bị xong rồi! Lúc nào cũng có thể lên đường.”
Tạ Đạo Uẩn hỏi: “Thuyền đến chưa?”
Tạ Chung Tú đáp: “Đến rồi! Đang ở bến thuyền nam viện chờ chúng ta.”
Tạ Đạo Uẩn nhìn hai nữ tỳ đang đợi phục vụ phía sau nói: “Các ngươi lui ra đi.”
Hai nữ tỳ biết họ có chuyện cần nói, vâng lời ra đợi bên ngoài cửa.
Tạ Chung Tú cúi đầu, chừng như sợ Tạ Đạo Uẩn từ ánh mắt mà phát hiện tâm sự nàng.
Tạ Đạo Uẩn thương yêu hỏi: “Tú Tú quyết định theo ta ly khai sao?”
Tạ Chung Tú quả quyết đáp: “Kiến Khang không còn là một nơi Tú Tú lưu luyến nữa, cũng hy vọng vĩnh viễn sẽ không trở lại.”
Tạ Đạo Uẩn than: “Hy vọng Tú Tú không phải là nhất thời xúc động mà nói vậy. Nói cho cùng, Tú Tú sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Chỗ này không còn gì làm ngươi lưu luyến nữa ư? Tú Tú và ta không giống nhau, còn thời gian dài đẹp đẽ chờ ngươi thưởng thức…”
Tạ Chung Tú cắt ngang lời bà: “Cô cô!”
Tạ Đạo Uẩn đón ánh mắt nàng ngẩng mặt lên nhìn mình, hỏi: “Tú Tú có tâm sự gì thế?”
Tạ Chung Tú tránh ánh mắt bà, cúi đầu xuống khẽ lắc đáp: “Con không có tâm sự gì, chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh thôi. Từ khi cha mất đi, con luôn muốn rời khỏi hẻm Ô Y. Con sợ lưu lại chốn này.”
Tạ Đạo Uẩn bình tĩnh nói: “Tú tú không nên giấu ta. Mấy ngày nay, Tú Tú bộ dạng tâm sự trùng trùng. Có chuyện gì vậy? Sầu muộn trong lòng sẽ sinh thành bệnh đó, sao không nói ra để cô cô giải trừ nỗi ưu sầu cho. Cô Cô sẽ giữ bí mật cho con.”
Tạ Chung Tú lắc đầu: “Con không có tâm sự gì cả.”
Tạ Đạo Uẩn than: “Vậy sao con lại khóc?”
Tạ Chung Tú thê lương đáp: “Con chỉ nhớ đến cha!”
Tạ Đạo Uẩn đến bên nàng, nắm vai nàng nói: “Hài tử khờ, đừng có giấu cô cô được không? Ngươi phải chăng có tâm sự, cô cô làm sao lại không biết? Rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói cho cô cô.”
Tạ Chung Tú hoàn toàn mất khống chế, khóc vùi trong lòng Tạ Đạo Uẩn, giọng nghẹn ngào: “Không có tác dụng gì đâu. Nữ nhân của Tạ gia chúng ta phải chăng bị chú định không thể có kết cục tốt đẹp? Giờ con chỉ hy vọng có thể rời xa Kiến Khang, từ nay về sau không cần biết những sự tình phát sinh ở Kiến Khang nữa. Bình tĩnh yên ổn sống nốt nửa đời còn lại.”
Tạ Đạo Uẩn cũng nhịn không được, để đôi dòng lệ tuôn trào, thê thảm nói: “Tú Tú tại sao lại bi quan tiêu cực như thế? Cuộc sống của con chỉ mới bắt đầu, ai cũng không dự báo được tương lai có những biến hoá gì. Chạy trốn tuyệt không phải là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề.”
Tạ Chung Tú lệ châu tầm tã, lắc đầu: “Vấn đề của con ai cũng không có biện pháp giải quyết được. Yêu một người, nhưng lại phát giác ra tình yêu của mình sẽ chỉ huỷ diệt chàng, lại còn phải dùng từ ngữ nghiêm khắc cự tuyệt chàng, vũ nhục chàng. Trời cao đã quá tàn nhẫn đối với con rồi.”
Tạ Đạo Uẩn ngạc nhiên, không nói nên lời.
Một lúc sau, Tạ Đạo Uẩn hỏi: “Tú Tú yêu ai vậy?”
Tạ Chung Tú ngừng khóc, nhẹ giọng: “Là ai không còn quan trọng nữa. Tất cả đã thành quá khứ. Hy vọng sau này không gặp lại chàng nữa.”
Lúc này có người hầu đến báo hành trang đã mang lên thuyền, lúc nào cũng có thể khởi hành.
***
Trác Cuồng Sinh tiến vào sương phòng. Cao Ngạn vẫn ngồi trên ghế, thần thái tương tư khổ sở.
Trác Cuồng Sinh ngồi xuống một bên, lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Bạch Nhạn đâu?”
Cao Ngạn nhẹ nhàng nói: “Nàng đi rồi!”
Trác Cuồng Sinh thất thanh: “Cái gì?”
Tiếp đó tập trung nhìn gã, hoài nghi hỏi: “Phải chăng ngươi thương tâm đến phát điên rồi nên mới không biết đau khổ nữa?”
Cao Ngạn không thoải mái đáp: “Ngươi mới phát điên. Nhã nhi nói đúng lắm, ta và nàng đều cần một thời gian bình tĩnh một mình. Ài! Con bà nó! Mấy tháng trước đây không biết đã trôi qua thế nào nữa. Đầu óc cứ nóng bừng bừng rồi căng phồng lên. Lúc ngủ thì nhớ tới nàng, lúc ăn cũng nhớ nàng, cảm giác đó thật khó tả, đó là khoái lạc sao? Kỳ thực là đau đớn thống khổ, thê thảm nói không hết được sao? Ta chưa từng trải qua khoái lạc kiểu đó. Con bà nó, tư vị của ái tình ….. Ài! Đó đúng là tư vị của ái tình rồi.”
Trác Cuồng Sinh thăm dò hỏi: “Tiểu Bạch Nhạn quay về Lưỡng Hồ rồi, ngươi quả thực không buồn sao?”
Cao Ngạn đáp: “Ngươi chẳng phải đã khuyên ta phải đặt mình vào địa vị của nàng mà nghĩ sao? Hiện giờ chính là lúc ta nghĩ vì nàng, để nàng có một không gian bình tĩnh nghỉ ngơi. Một bên là sư phụ, một nên là tình lang của nàng. Cái mà nàng cần chính là thời gian.”
Trác Cuồng Sinh vỗ đùi nói: “Hảo tiểu tử! Giờ thì đến cả ta cũng bị mối tình của ngươi đối với Tiểu Bạch Nhạn làm cảm động rồi. Vì Tiểu Bạch Nhạn, ngươi đã thay đổi, không còn là một Cao Ngạn chỉ biết mình trước đây nữa. Nếu không, ngươi sẽ không để nàng đi.”
Cao Ngạn hùng hổ nói: “Cũng vì ta mười phần tin tưởng vào bản thân mình. Hắc! Và ta cũng có đầy đủ lòng tin đối với Tiểu Bạch Nhạn nàng. Bọn ta tuy không thề non hẹn biển, nàng lại từ đầu đến cuỗi không thừa nhận là yêu ta, nhưng những hành vi và động tác của nàng đã bán đứng nàng rồi. Ta chưa có cơ hội nói cho ngươi biết những việc tinh diệu bên trong. Hà! Nhưng kể cả có cơ hội thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết đâu, vì đó là những bí mật riêng tư của ta.”
Trác Cuồng Sinh giận nói: “Phần tinh diệu nhất bản quán chủ lại chưa được xem ư? Con bà nó! Đó chính là lúc Tiểu Bạch Nhạn khóc lóc thê thảm, lệ đổ như mưa vì Cao tiểu tử. Ta cảnh cáo ngươi đừng hòng có thể ăn cơm chay xong lại phủi đít vào mặt hoà thượng. Không có vở ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ của ta thì ngươi liệu có được phong quang như ngày hôm nay không? Nếu không phải Hướng Vũ Điền mê say ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ thì đã sớm làm thịt tiểu tử ngươi rồi. Nói như vậy có thể thấy ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó.”
Cao Ngạn mềm mỏng nói: “Để khi ta có thời gian nhàn rỗi sẽ nói cho ân công ngươi biết được không? Con bà nó! Ngươi đến tìm lão tử ta có việc gì? Thương lượng xong đại kế phản công chưa?”
Trác Cuồng Sinh cười nhẹ đáp: “Tiểu Bạch Nhạn đi rất đúng lúc vì Cao thiếu gia ngươi lại phải xông pha chiến trường, lập tức xuất phát.”
Cao Ngạn giật mình thốt: “Cả đến thời gian ngủ một giấc cũng không được sao?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Một canh giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành, đương nhiên là do ngươi dẫn đường, chẳng lẽ lại do ân nhân cứu mạng của ngươi là ta dẫn đường sao? Hà! Thực sảng khoái! Hướng Vũ Điền mà cũng trở thành người mê say thuyết thư của ta thì đủ biết vở ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ được viết bay bổng hấp dẫn như thế nào.”
Cao Ngạn không vui nói: “Ngươi làm ta nhớ lại mình ngày trước, thích nhất là tự thổi phồng mình lên. Con mẹ nó! Các ngươi đã nghĩ xong kế hoạch tác chiến toàn diện rồi sao?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Chiến lược của chúng ta là bốn chữ chân ngôn ‘tốc chiến tốc quyết’. Nhân lúc viện quân của địch chưa tới, trận cước chưa ổn định, bọn ta sẽ như lôi đình vạn quân đánh vỡ trận địa địch nhân, giết cho chúng không còn manh giáp. Hà! Nói thế đương nhiên là rất thống khoái rồi. Trác mỗ khi viết bản thiên thư thì đại khái cũng phải dùng từ lựa chọn để người nói cũng thống khoái mà người nghe cũng thống khoái.”
Cao Ngạn như lạc vào sương mù nói: “Giờ không phải lúc ta nghe ngươi kể chuyện, mà là muốn biết nhiệm vụ của lão tử ta phải làm.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Kế hoạch tác chiến do bốn cái đầu của Chiến gia, Nghi gia, Trấn Ác và Lưu tiên sinh nghĩ ra. Ngươi chỉ cần đến báo cáo là được. Ta còn cho rằng để thuyết phục Tiểu Bạch Nhạn thì cần mất một phen công phu, nhưng giờ thì tốt rồi! Ngươi đã hồi phục tự do rồi.”
Cao Ngạn mắng: “Tự do kiểu này ta không thèm. Ài!”
Trác Cuồng Sinh hỏi: “Tại sao ngươi lại ai oán thở than thế?”
Cao Ngạn đáp: “Ta bây giờ vui buồn lẫn lộn. Buồn đương nhiên là không biết năm nào tháng nào mới lấy được Tiểu Bạch Nhạn.”
Trác Cuồng Sinh: “Tất cả là do lão thiên gia an bài. Theo ta thấy, nhân duyên của ngươi và Tiểu Bạch Nhạn đã được chú định rồi. Căn bản không cần ngươi lo lắng, cũng không đến lượt ngươi phải lo lắng đâu.”
Cao Ngạn nói: “Lão tử tuyệt không phải là người phó mặc mệnh mình cho ông trời. Nếu quả như thế thì ta đã sớm mất Tiểu Bạch Nhạn rồi. Tất cả đều là do ta tranh thủ giành lại. Lúc Tiểu Bạch Nhạn ra đi, ta đã hạ quyết tâm sẽ tận lực cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi. Làm xong việc đó rồi mới nghĩ tới Tiểu Bạch Nhạn. Nếu không ta sẽ bị lương tâm khiển trách.”
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: “Đó là thái độ rất đúng đắn. Sự tình có phân biệt hoãn cấp khinh trọng. Nếu như Biên Hoang tập kết thúc thì tất cả mọi thứ đều xong. Việc giữa ngươi và Tiểu Bạch Nhạn cũng tan như bọt nước. Đi thôi! Nhiệm vụ của ta là áp giải ngươi đến bến thuyền.”
Cao Ngạn đứng lên, vặn mình hỏi: “Ngươi nói xem Hướng Vũ Điền có giúp người Yên chống lại bọn ta không? Tên gia hoả đó thật làm người ta sợ hãi.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Nếu như Hướng Vũ Điền tuỳ tiện đại khai sát giới thì Biên Hoang tập bây giờ không còn được như thế này nữa. Yên tâm đi! Mục tiêu duy nhất của Hướng Vũ Điền hiện giờ là Yến Phi. Chỉ có làm thịt Yến Phi, hoặc bị Yến Phi làm thịt thì y mới có thể thoát thân.”
Cao Ngạn đi về phía cửa phòng, tính toán: “Hướng Vũ Điền lợi hại đến thế sao? Ta dám khẳng định y sẽ bị Yến Phi làm thịt.”
Trác Cuồng Sinh đứng lên, vừa mở cửa phòng vừa nói: “Ở Biên Hoang tập chỉ sợ không tìm ra một người nào lo lắng về việc đó. Con bà nó! Hướng Vũ Điền lại lợi hại hơn Tôn Ân sao? Việc mà Tôn Ân không làm được thì Hướng Vũ Điền cũng không thể làm được.”
Cao Ngạn theo lão rời khỏi phòng, gật đầu: “Đúng! Hướng Vũ Điền tuyệt không xứng là địch thủ của Yến Phi. Y khiêu chiến Yến Phi là tự tìm đường chết.”
Trác Cuồng Sinh vịn vai gã, theo hành lang dài đi về cửa chính của khách sạn, thấp giọng: “Để ta cho ngươi biết một bí mật quân sự. Lượng hoả khí dùng để đối phó người Bí tộc đã chế tạo được rất nhiều, hiện đang vận chuyển lên hai chiếc chiến hạm để chở tới bắc Dĩnh khẩu để chào hỏi người Yên. Nhưng khinh kỵ của chúng ta đánh thẳng vào tiền tuyến, đánh cho người Yên không kịp trở tay. Ngươi thử nghĩ mà xem, Hướng Vũ Điền vừa cảnh cáo người Yên thì đại quân bọn ta đã áp sát tới rồi. Thật sảng khoái biết bao!”
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Lão tử phụ trách dẫn đường, ngươi phụ trách ném hoả khí. Bọn Chiến gia phụ trách xung phong hãm trận, mỗi người một việc. Hà hà! Ngươi và ta đều không chết được, nếu không ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ làm sao có thể lưu truyền thiên thu đây?”
Hai người đồng thanh cười lớn, loạng choạng nghiêng ngả như người say rượu đi ra.
Chú thích
* Tinh đình điểm thủy. Tinh đình nghĩa là con chuồn chuồn. Khi bạn quan sát chuồn chuồn bay trên mặt nước sẽ thấy nó có lúc chạm nhẹ lướt qua mặt nước rồi bay đi ngay. Thành ngữ này chỉ việc chỉ lướt bên ngoài mà không đi sâu vào trong. Ở đây nói Tiểu Bạch Nhạn chỉ hôn lướt rất nhanh Cao Ngạn. Thành ngữ này có xuất xứ từ thơ Đỗ Phủ
Xuyên hoa kiệp điệp thâm thâm kiến
Điểm thủy tinh đình khoản khoản phi