Thu Phong ngồi yên trên giường để chị Xuân Hương trang điểm. Không hiểu sao mấy thứ son phấn này trước đây luôn làm cô hiếu kỳ. Nhưng bây giờ, khi lần đầu chị Hai tỉ mỉ dùng trên gương mặt cô thì cô lại cảm thấy thờ ơ chán ghét. Chị Xuân Hồng đóng bộ một chiếc đầm đỏ cứ lăng xăng chạy ra chạy vào từ trong buồng tới ngoài ngõ, và luôn giơ tay nhìn xuống đồng hồ. Má đã bới đầu xong, đang coi mọi việc trong ngoài cho chu toàn trước giờ đàng trai tới. Chỉ là một lễ dạm ngõ đơn sơ để mượn cách đón một cô dâu chưa đủ tuổi, nên quang cảnh nhà Thu Phong không nhộn nhịp lắm, bà con và láng giềng cũng chỉ lác đác dăm người chứng kiến. Cổng không kết hoa, nhà chỉ có bàn trà và mấy dĩa bánh suông. Nếu không có bộ lư hương được đánh bóng sáng loáng, không có những bộ quần áo tươm tất của mọi người thì không ai biết nhà cô đang có chuyện quan trọng. Cái lẽ xin đón dâu sớm này có lẽ lạ lùng và khác thường nhất từ trước đến nay. Vài người hàng xóm đi ngang nhìn vào một cái, năm ba đứa nhỏ chân trần hiếu kỳ chỉ trỏ ngoài rào. Má phớt lờ những dè bĩu vì cách làm vội vã của mình, còn ba cô thì thẫn thờ đi tới đi lui bên hè, như buồn vì cảnh con gái mình lấy chồng trong thầm lặng tủi hổ. Đàng trai tới không kèn không trống, không ồn ào pháo rắc, cũng không có lũ con nít hò reo. Bởi vì đàng trai chỉ vỏn vẹn có ba nhân vật, hai người lớn và một đứa con nít. Đàng trai tới khi chị Hai vừa bím tóc cho Thu Phong xong, mớ tóc làm chị than vãn không ít vì chỉ có bím lại mới dấu được mớ đuôi tóc cháy vàng vì nắng gió. Khi với tay lấy cái áo dài hồng đã ủi sẵn trên mắc xuống, chị Xuân Hương quay lại và hốt hoảng vì không thấy bóng Thu Phong đâu. Chị tuôn chạy ra cửa phòng, suýt va phải má đang bước vào. Má giữ lấy tay chị mà nhăn mặt: - Sao lạ hấp tấp vậy con? Đàng trai đã đến đầu ngõ rồi kìa. Chị quýnh quáng báo ngay: - Thu Phong nó đâu rồi má ơi. Má gạt chị qua nhìn quanh khắp gian phòng trống: - Sao lại như vậy được? - Con cũng không biết, mới quay qua lấy cái áo... Giọng má rít nhỏ: - Cái con quỷ này, dám bây giờ lại đổi ý có phải chết tao không. Mau đi kiếm nó đi. Tao phải lên nhà trên tiếp khách. Lẹ lên! Chị Xuân Hương mặt mày tái mét chạy ngó dáo dác khắp nơi. Lòng thầm mong bắt kịp cô em út ngốc nghếch cứng đầu. Đã hấp tấp ra đầu cổng, tiếng xôn xao của khách khứa và má làm cô sực nhớ mà chạy vào trong trước. Tới sau hè, chị thở phào khi thấy lại được bóng cô em gái. Thu Phong đứng cạnh ba bên bờ ao cá. Cả hai cha con đang lặng lẽ ngắm nhìn những con cá vô tư tung tăng bơi lội trong cái ao tù đọng nhưng đã quen thuộc với chúng từ lâu. Hai cha con không nói gì, nhưng có lẽ mối đồng cảm còn nhiều hơn cả những lời nói. Khi thấy Xuân Hương vừa thở dồn vừa trờ tới, ba cười gượng bảo con gái cưng: - Có lẽ... đã đến giờ rồi, con vào nhà đi. Thu Phong đưa mắt nhìn ba thật lâu, như cố ghi vào tâm khảm hình ảnh người thân yêu nhất của mình. Khi quay người theo chị trở vào nhà, cô có nghe một tiếng thở dài của ông vọng lại. Rồi đây khi cô đi rồi, có lẽ ba sẽ cô độc lẻ loi như dáng đứng lúc nãy của ông. Chị Xuân Hương không nói câu gì, ánh mắt chị như thông cảm với tâm trạng của đứa em nhỏ. Chị đóng cửa phòng, tự thay áo cho em. Tấm áo dài mà mới ngày hôm qua thôi, chị đã chạy lên chợ mua vội về cho nó. Mười tám tuổi, nhưng con bé chẳng hề có cái áo nào lành lặn và tươm tất. Màu áo hồng làm nước da đen của nó càng thẫm màu, hai tà dài may vụng làm thân hình của nó càng gầy gò hơn. Con bé như non nớt quá với số tuổi mười tám. Nhưng bù lại, dường như dưới tà áo, con bé lại có cái vẻ dịu dàng, nữ tính mà ngày thường, cái quần cộc và những cái sơ mi cũ, những cái áo thun dầy không thể hiện được điểm này. Đổi cho em đôi giày cao gót, chị lùi lại nhìn cô rồi mỉm cười rạng rỡ: - Em không hẳn là một con bé quá nhỏ con đâu Thu Phong, hẳn là em sẽ cao hơn cả Xuân Hồng nếu em bằng tuổi nó. Thu Phong nhìn chị nhưng như không để tâm hiểu lời chị nói. Nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái, giọng chị nhẹ nhàng: - Thật đó, mong rằng ở thành phố, em sẽ có cơ hội đổi khác hơn hiện nay. Chị còn định nói thêm thì Xuân Hồng đã khoát nhẹ màn suỵt nhỏ: - Má gọi ra kìa. Chị Xuân Hương quay qua Thu Phong: - Ra nhé em. Vịn tay chị, Thu Phong bước lên gian nhà trên. Trước bàn thờ ông bà nghi ngút khói, Thu Phong thấy có lố nhố người đứng ngồi, nhưng cô không dám nhìn kỹ là ai. Chỉ loáng thoáng nhận rõ giọng cười nói ồn ào vui vẻ của bà Thẩm. Và cả giọng má hồ hởi giới thiệu: - À, đây rồi, con gái! Bước lại chào dì Thẩm và anh Nguyên đi con. Thu Phong máy móc gật đầu về hướng cái giọng cười vui vẻ kia. Rồi quay qua bên này chào Vĩnh Nguyên. Đôi giày cao gót lạ chân sao mà khó xoay trở quá chừng. Cô chỉ mới nghĩ đến thì đã chuệnh choạng ngã nghiêng trong tiếng kêu của nhiều người. Vĩnh Nguyên ngồi gần nên cũng đứng bật dậy đỡ lấy cô. Ai ngờ anh cũng chả đỡ kịp mà còn bị cô quờ tay lôi theo ngã uỵch xuống sàn đất. Center" class="ui-bar-b" onClick="noidung1('noidung.aspx?tid=2qtqv3m3237nmnvn1nnn31n343tq83a3q3m3237n1n')">Chương 2