Chương 6

An Hóa thẩn thờ quên cả đặt điện thoại trở về chỗ cũ sau khi nói chuyện xong với Hương Điểm. Tin Ánh ngất xỉu tại nhà và phải chở vào nhà thương tối hôm qua khiến cho anh buồn rủ ra. Suy nghĩ giây lát anh thay quần áo rồi lái xe tới nhà thương thăm bạn. Đứng trước căn phòng mang số 234 anh tần ngần giây lát mới xô cửa bước vào. Nghe tiếng cửa mở Hương Điểm ngước lên. An Hóa thấy mắt cô cháu gái long lanh nước mắt. Nhìn Ánh nằm thiêm thiếp trên giường với mấy ống cao su lỉnh kỉnh anh thì thầm.
- Bệnh của ba cháu nặng không?
Hương Điểm bối rối. Dường như nàng không biết hoặc không muốn nói ra. Nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị và van lơn của An Hóa nàng thở dài.
- Dạ bác sĩ nói ít hy vọng lắm... Đây là lần thứ ba ba cháu bị stroke...
An Hóa gật đầu trầm ngâm giây lát mới nói nhỏ.
- Tại sao cháu không gọi cho bác hay liền. Cháu biết như vậy...
Hiểu ý ông bác già Hương Điểm cười gượng.
- Dạ tại lu bu nhiều chuyện quá thành ra cháu quên...
An Hóa nhíu mày tỏ ý không bằng lòng. Hương Điểm giải thích thêm.
- Cháu sợ bác nghe tin rồi lo sợ... Cháu tính để từ từ...
An Hóa đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Hương Điểm và nàng để yên tay mình trong tay của ông ta.
- Cháu có gọi các anh chị của cháu chưa?
- Dạ gọi rồi... Họ nói họ sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về...
An Hóa gật đầu nhìn quanh căn phòng nhỏ của bệnh viện.
- Cháu cần bác phụ việc gì không. Mình...
Hương Điểm gật đầu mỉm cười dù là nụ cười buồn. Nàng hiểu ý An Hóa.
- Dạ cần... Hương Điểm cần bác ở bên cạnh nói chuyện cho đỡ buồn. Cần bác ngồi với ba cho cháu về nhà thay quần áo...
An Hóa cười nói đùa.
- Cháu đâu có hôi thúi gì đâu... Thơm phứt mà...
- Có... Bác ngửi nè...
Hương Điểm lên giọng nhõng nhẽo rồi khom người đưa đầu vào mũi của An Hóa.
- Còn thơm phứt mà...
An Hóa hít hà. Hương Điểm cười nhỏ.
- Vậy mà bác nói thơm... Bây giờ bác ngồi đây cháu chạy về nhà tắm rửa thay quần áo và nấu cơm đem ra đây ăn. Bác muốn ăn gì?
An Hóa nói trong lúc nhìn ông Ánh.
- Cháu nấu cái gì bác ăn cái đó. Đừng quan tâm tới bác...
Hương Điểm mỉm cười cầm lấy cái túi da đi ra cửa. Nhìn theo An Hóa khe khẽ thở dài. Anh cảm thấy thương Hương Điểm như con gái của mình. Nàng cũng như anh, cả hai đều đơn độc. Mất đi người cha già thân yêu nàng sẽ mất nơi nương tựa và sẽ bơ vơ. Cũng như anh. Ba mươi mấy năm sống bơ vơ nên anh hiểu được niềm đau của kẻ mất cha mẹ hay người bạn đời. Sống quạnh hiu, hoang vắng, lặng lẽ và âm thầm. Chỉ có một người quen là cái bóng của mình.
5 giờ chiều Hương Điểm trở lại. Nàng tươi trẻ và xinh xắn qua chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần ka ki màu vàng.
- Bác đói bụng chưa. Cháu có làm bánh mì cho bác nè. Bánh mì chả lụa ngon lắm...
Vừa nói nàng vừa hít hà khiến cho An Hóa cười.
- Cháu ăn chưa?
- Dạ chưa. Cháu tắm rửa, thay quần áo, làm bánh mì xong là trở ra đây liền. Ba cháu có thức dậy không bác?
An Hóa buồn bã lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Bác sợ... Ba cháu mất đi bác buồn lắm...
An Hóa ngước lên nhìn Hương Điểm. Nàng đọc trong mắt ông bác già một ngác ngơ và lạc lõng.
- Ba cháu mất đi là bác không có người nói chuyện...
- Còn cháu mà bác...
An Hóa thở dài.
- Ba của cháu là của quá khứ, của kỹ niệm...
- Còn cháu thời sao?
Hương Điểm phụng phịu. An Hóa cười nắm tay nàng.
- Cháu hả. Cháu là ca sĩ của bác... Cháu là hiện tại...
Cười thánh thót Hương Điểm khép cửa lại xong lấy bánh mì ra. Hai bác cháu vừa gặm bánh mì vừa chuyện trò. Nhờ có An Hóa nên Hương Điểm cảm thấy đỡ đơn độc hơn. Ít ra nàng cũng có người bên cạnh hơn là cái bóng lặng lẽ của mình. Họ gượng vui vì tuy biết rằng một người sẽ mất cha, một người sẽ mất bạn nhưng cũng hiểu đã tới lúc người thân yêu của họ phải ra đi. Ai cũng một lần chết.
- Cháu có đem cho bác quyển sách của ba cháu mua để tặng cho bác...
Hương Điểm đưa cho ông bác già cuốn sách. An Hóa mân mê quyển sách của người bạn già tặng cho mình.
- Quyển sách gì vậy bác?
An Hóa thở dài.
- Quyển sách có tên là Hành Trình Một Người Đi Cứu Nước...
Nhai hết miếng bánh mì cuối cùng, uống ngụm nước lạnh xong Hương Điểm nhõng nhẽo.
- Vậy là tối nay bác đọc truyện ru cháu ngủ à nghen...
An Hóa nhìn cô cháu gái.
- Vậy là cháu có ý đem ra đây để bác đọc ru cháu ngủ...
Hương Điểm cười hắc hắc gật đầu.
- Dạ...
Nàng kéo dài tiếng dạ ra thành tiếng da khiến cho An Hóa bật cười. Cô y tá bước vào. Biết Hương Điểm làm ở phòng điều hành nên cô ta tươi cười gợi chuyện.
- Cô mệt không. Nếu mệt cô cứ về nhà nghỉ. Có gì tôi sẽ gọi cho cô...
Liếc nhanh An Hóa đang đứng ở đầu giường nàng cười trả lời.
- Cám ơn cô... Tôi lấy một tuần nghỉ hè nên cũng không mệt lắm. Với lại có bác của tôi đây...
Cô y tá quay qua cười chào hỏi An Hóa. Làm xong công việc cô ta chào Hương Điểm rồi lui ra khỏi phòng. Cười chúm chiếm An Hóa hỏi.
- Cháu làm gì ở đây?
- Cháu làm ở phòng điều hành...
- Chắc cháu làm sếp bự hả?
Biết An Hóa giỡn cho nên nàng cũng giỡn lại.
- Cháu làm sếp phòng điều hành. Cháu chỉ huy mấy trăm nhân viên mà có một người cháu không chỉ huy và điều hành được...
- Ai vậy. Ba cháu hả?
Hương Điểm cười thánh thót.
- Ai trồng khoai đất này... Bác chứ ai...
An Hóa nhìn người ngồi trước mặt mình.
- Ai nói cháu không chỉ huy bác được. Cháu nói gì bác cũng nghe mà...
Chuyện trò giây lát Hương Điểm ngồi trên ghế đọc báo. An Hóa cũng ngồi trên chiếc đối diện với cửa sổ đọc sách. Đọc được mươi trang An Hóa bỏ sách xuống. Đi tới đứng cạnh cửa sổ anh cười nói với Hương Điểm.
- Phải nhà thương họ cho mình hát hả cháu?
Hương Điểm cười hắc hắc vì câu nói của ông bác già.
- Chi vậy bác?
- Để cháu hát cho bác nghe...
- Bộ bác ghiền nghe cháu hát?
An Hóa chầm chậm gật đầu.
- Từ khi nghe cháu hát bác hết muốn nghe người khác hát...
Hương Điểm giấu nụ cười của mình sau quyển tạp chí đang mở rộng.
- Bác nịnh cháu quá...
- Không phải nịnh mà vì thấy và nghe cháu hát thú hơn. Với lại...
Nói tới đó An Hóa ngừng lại. Vì nhìn ra khung cửa sổ của căn phòng nên anh không biết Hương Điểm đang chờ nghe mình nói. Chờ không nghe ông bác già lên tiếng nàng hơi ngạc nhiên bỏ quyển tạp chí xuống để nhìn. Mái tóc muối tiêu. Khuôn mặt gầy gò hốc hác. Ánh mắt mỏi mệt nhìn đăm đăm ra ngoài trời đêm sáng một góc nhờ ánh đèn. Ánh mắt ngác ngơ như tìm, như kiếm một cái gì đã mất, đã đi qua trong đời một người lính thua trận. Thua trận là sự bi đát của người lính. Nhưng ở An Hóa hay như ba của nàng, những người lính bị bắt buộc phải thua trận, thời lại là một bi đát đến thê thảm. Điều đó khiến cho họ không thể quên. Nó như vết thương đã lành trên thân thể. Dù đã lành nhưng vẫn còn để lại vết sẹo. Ai bảo vết thương đã lành không gây nhức nhối. Chính sự nhức nhối tinh thần mới đáng nói. Chính nó mới khiến cho An Hóa, dù đã sống ở đây hơn ba mươi năm vẫn không chịu trở thành công dân của nước này. Nàng chỉ khám phá ra điều đó tuần trước. Trong bữa ăn tối, nhân nói về An Hóa ba của nàng mới tiết lộ điều đó. Ba nàng hỏi lý do và An Hóa trả lời là không muốn và không cảm thấy vinh hạnh gì trở thành công dân Mỹ. Xuyên qua điều đó nàng biết ông bác già vẫn còn hằn học, chua chát và ngậm ngùi. Điều khiến cho nàng ngạc nhiên và hứng thú nhất khi khám phá ra mấy điều mà nàng chưa biết về An Hóa. Ông bác già của nàng cũng có tâm hồn văn nghệ. Ổng cũng làm thơ. Ổng cũng viết văn. Hương Điểm cười với mình khi nghĩ tới điều đó. Mặc dù thơ của ổng không hay song nàng thích và mừng. Ít ra ổng cũng như nàng. Tuy không là nghệ sĩ nhưng lại có tâm hồn nghệ sĩ. Hai người hợp nhau ở điểm đó.
- Bác...
Không quay lại song An Hóa biết là Hương Điểm đứng sau lưng của mình vì ngửi được cái mùi thân quen toát ra từ thân thể của nàng. Anh cảm thấy dường như hơi thở nồng ấm của nàng phà vào cổ của mình gây nỗi rạo rực và khao khát. Thứ rạo rực và khao khát mà anh chưa từng có trong ba mươi năm qua. Nó hầu như là sự rạo rực của thời mới lớn lần đầu tiên nói chuyện với nàng con gái mà mình thầm thương yêu nhưng không thể nói thành lời.
- Bác...
An Hóa quay lại nhìn. Trên gương mặt thoáng chút mỏi mệt và buồn rầu ánh lên một vẻ gì là lạ. Nụ cười e ấp. Tia nhìn đằm thắm, dịu dàng với một chút âu yếm. Một chút thôi. Vừa đủ để cho đối tượng biết được tình cảm của mình.
- Cháu chưa ngủ à?
Tiếng cười thánh thót vang lên cùng giọng nói tinh nghịch và nũng nịu kèm theo.
- Mới có tám giờ mà bác... Cháu ba mươi sáu chứ đâu phải con nít mà đi ngủ sớm...
An Hóa cười vì cái giọng hờn dỗi của cô gái con của bạn mình.
- Người ta nói đàn bà muốn trẻ đẹp phải đi ngủ sớm, phải ăn ngủ điều độ...
- Ai nói... Bác hả...
Hương Điểm vặn và An Hóa cười xòa.
- Cháu muốn nói chuyện với bác?
- Cháu muốn bác ngâm thơ cho cháu nghe...
An Hóa nhẹ lắc đầu.
- Bác có phải thi sĩ đâu mà làm thơ...
Hương Điểm nhìn ông bác già với nụ cười chúm chiếm.
- Là thi sĩ nghĩa là ru với gió... Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây... Bác có như vậy không?
Hơi do dự rồi cuối cùng An Hóa cũng gật đầu.
- Có... Bác có làm thơ...
- Vậy bác ngâm thơ cho cháu nghe đi...
An Hòa cười nhẹ đọc nhỏ.
- Là thi sĩ nghĩa là ru với gió... Mơ theo trăng và thơ thẩn cùng mây...
Hương Điểm dậm chân theo sau câu nói nũng nịu.
- Không phả. Thơ đó của ông Xuân Diệu. Bác ngâm thơ của bác đó...
- Một bài thôi nghe...
Hương Điểm gật đầu. Giọng đọc thơ của An Hóa nghe thật buồn.
- Ở lưng chừng niềm nhớ
ta nghe như
một giọt máu vừa rơi
từ trái tim đơn côi
Ngày bắt đầu
buồn
buồn tênh
ngày chấm dứt
sầu,
sầu mông mênh
Ở tận cùng nỗi đau
ta nghe như
một lưỡi dao
cắt
trái tim đơn côi
Ngày ngồi im
bóng tối buồn, buồn so
lấy thước đo niềm nhớ
lấy thước vạch nỗi đau
nghe như buồn
buồn tênh
Ta ngồi thân hư không
chỉ còn
bóng tối bao quanh quanh...
An Hóa ngừng đọc để thở dài. Nghe xong Hương Điểm cũng thở dài.
- Bác có đọc thơ cho ai nghe chưa bác?
- Không... Cháu là người thứ nhất và là người cuối cùng...
Hương Điểm mỉm cười sung sướng nhận lãnh sự đãi ngộ đặc biệt của ông bác già.
- Còn nữa phải không bác?
Câu hỏi của nàng như là một xác định. Hỏi cho có lệ mà thôi vì biết sẽ còn nhiều bài thơ.
- Hết rồi...
- Hổng chịu đâu... Cháu biết bác làm nhiều bài thơ lắm...
An Hóa cười lắc đầu. Hương Điểm la nho nhỏ.
- A... Cháu nghĩ ra rồi... Mai mốt mình làm một đêm văn nghệ bỏ túi. Bác ngâm cho cháu nghe một bài thơ thời cháu sẽ hát cho bác nghe một bản nhạc...
Nhìn ông bác già Hương Điểm lên giọng hăm he.
- Bác mà hổng ngâm thơ là cháu khỏi hát cho bác nghe...
Bị cô gái bắt bí An Hóa cười đùa.
- Chà... Đây là một đổi chác văn nghệ hả cháu...
Hương Điểm bật cười vui vẻ dù bị ông bác già nói móc.
- Bài thơ vừa rồi của bác tên gì vậy bác?
- Giữa nỗi nhớ và niềm đau...
- Nhớ gì vậy bác?
- Nhớ người...
- Đau gì vậy bác?
- Đau mình...
Hương Điểm bật cười vì câu trả lời của ông bác già. Chính An Hóa cũng cười vì mẫu đối thoại giữa hai người.
- Cái gì ở giữa nỗi nhớ và niềm đau?
Nhìn ra ngoài trời đêm cô gái hỏi nhỏ. Câu hỏi có thể hỏi mình mà cũng có thể dành cho người đối diện. An Hóa im lặng nhìn. Trước mặt anh là khuôn mặt trẻ. Vầng trán rộng. Mắt tinh anh. Mũi cao. Miệng rộng. Người xưa có nói " Đàn ông miệng rộng thời sang. Đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà...''. Anh nghĩ câu nói này lỗi thời, không thích hợp, nếu không muốn nói là không đúng. Anh đã thấy có những người đàn bà miệng thật rộng mà tề gia nội trợ, là người vợ và người mẹ tuyệt vời. Anh cũng đã thấy có nhiều người đàn ông miệng rộng mà không sang chút nào. Đàn ông miệng rộng nên ăn to nói lớn thời đúng hơn. Điều mà anh nhận thấy là đàn bà hát hay thời miệng phải rộng. Như cô gái đang đứng trước mặt mình. Ý nghĩ kỳ cục này làm cho anh bật cười thành tiếng ngắn. Hương Điểm nhìn anh.
- Bác cười gì vậy bác?
An Hóa nói cho nàng nghe ý nghĩ của mình. Bật cười thánh thót nàng nheo mắt nhìn ông bác già. Ánh mắt của nàng nửa tinh nghịch, nửa âu yếm khiến cho An Hóa hồi hộp. Để tránh bị cuốn hút anh cười hỏi.
- Tới giờ mình đi ngủ chưa cháu?
Không xem đồng hồ Hương Điểm trả lời liền.
- Chưa... Mới 9 giờ mà ngủ gì bác...
- Người già như bác đi ngủ sớm lắm...
- Bác đâu đã già... Bác còn phong lắm...
Hơi mỉm cười An Hóa hướng mắt về nơi chiếc giường của người bạn đang nằm thiêm thiếp. Tác giả của câu nói đó hiện giờ đang chống chọi với tử thần, đang ở ngưỡng cửa của lằn ranh sống chết.
- Cháu nghĩ ba cháu...
Dù An Hóa không hỏi trọn câu nhưng Hương Điểm hiểu. Trầm ngâm giây lát nàng thở dài.
- Cháu nghĩ không. Dường như ba cháu biết trước mình sẽ ra đi nên dặn dò cháu nhiều chuyện lắm...
Tôn trọng chuyện riêng tư của người khác nên An Hóa không hỏi thêm song Hương Điểm lại nói tiếp.
- Ba cháu có dặn là sau khi ông mất hãy thiêu xác rồi đem tro về Hương Điểm. Ông muốn yên nghĩ tại nơi chôn nhau cắt rún của mình...
- Cháu sẽ về Việt Nam?
- Dạ không. Chị hai của cháu sẽ về...
An Hóa nhận xét trong lúc nói chuyện với mình Hương Điểm có chút gì băn khoăn, như có điều gì muốn nói mà như không muốn nói ra với mình. Tuy nhiên vì nghĩ đó là chuyện riêng của cô cháu gái nên anh không hỏi. Thấy ông bác già có chiều mỏi mệt và buồn ngủ nên Hương Điểm cười lên tiếng.
- Thôi mình về nhà ngủ nghe bác...
- Ủa mình không ngủ ở đây à?
Hương Điểm lắc đầu.
- Dạ không. Cháu sẽ nhờ cô y tá nếu có chuyện gì xảy ra cô ta sẽ gọi cho cháu biết. Mình về nhà ngủ cho khỏe...
An Hóa gật đầu theo Hương Điểm ra cửa. Trong lúc chờ nàng tới phòng trực để dặn dò anh nhìn hành lang vắng của bệnh viện. Không khí buồn thảm. Sự chết lảng vãng đâu đây. Anh thở dài, cảm thấy mình già nua, mỏi mệt và đơn chiếc.