Càng ngày Chiêu Bằng thấy Uyển Trinh thay đổi hơn. Có lúc nàng sôi động hoạt bát, có lúc nàng trầm tư xa vắng... Lâu rồi không thấy người thanh niên nọ chở nàng, phải chăng anh ta đi xa hay bỏ rơi nàng? Chính Chiêu Bằng cũng không hiểu nổi mình nữa. Hình ảnh cô bé Bòn Bon ngày xưa và Uyển Trinh ngày nay cứ lẫn lộn. Tuy 2 người hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm gì đó thật mơ hồ cứ ám ảnh lấy tâm trí chàng. Nhìn dáng nàng tư lự, chống cằm nhìn qua khung cửa sổ. Một bức tranh thật tuyệt vời. Đưa tay nhìn đồng hồ Chiêu Bằng chợt nảy ra ý định, vội lên tiếng: - Uyển Trinh! Nàng giật mình ngơ ngác như từ cõi nào trở về. Chiêu Bằng bật cười: - Tôi gọi cô đấy! Cô làm như người mất hồn vậy, Uyển Trinh? Đến giờ về rồi. Nàng bẽn lẽn đỏ mặt, thu dọn giấy tờ và chuẩn bị đứng lên thì chàng lại gần. Nàng nghe rõ cả mùi nước hoa đắt tiền len lỏi khướu giác mình. Cất giọng trầm ấm, chàng nhẹ nhàng khẽ hỏi: - Chiều nay trời đẹp quá, tôi có thể mời cô đi uống nước không? Nàng ngước nhìn lên chạm ngay đôi mắt trìu mến, liền bối rối gật đầu: - Chúng ta là đồng nghiệp mà, tôi không khách sáo đâu. Nàng gởi xe lại công ty và lên chiếc xe hơi màu sữa quen thuộc. Công nhân lũ lượt ra về, vài ánh mắt tò mò dõi theo 2 người. Nhưng Chiêu Bằng vẫn giữ thái độ dửng dưng. Liếc sang Uyển Trinh, thấy nàng ngồi khoanh tay, yên lặng, chàng bắt chuyện: - Chúng ta ra ngoại ô đi, nơi đó không khí trong lành và yên tỉnh. Nàng nhoẻn miệng cười nhẹ: - Anh là tài xế, nếu tôi từ chối có lẽ cũng không được. Cả 2 không ai nhắc đến sự vắng mặt của Chí Côn. Vô tình hay Hữu ý? Chiếc xe hơi tắp vào một quán cà phê khá trang nhã. Chàng xuống trước vòng qua bên kia, mở cửa cho nàng. Nàng đưa mắt nhìn hàm ý cám ơn. Bà chủ quán đon đả chạy ra với thái độ thân thiện. - Cậu Bằng! sao lâu quá mới thấy cậu ghé tôi? Tôi tưởng cậu có vợ rồi quên bạn bè hết chứ. Chàng cười cười không đính chính, kéo ghế cho Uyển Trinh trong lúc nàng say mê ngắm xung quanh. Dưới ánh chiều tà phiá trước là một màu xanh của lúa thật mượt mà. Gió đồng nội thổi đến mang hương vị đồng nội dễ chịu vô cùng. Nàng ngạc nhiên thích thú reo nhỏ: - Chiêu Bằng! Anh sưu tầm được một nơi tuyệt vời thế? Lâu lắm rồi tôi không có dịp về thôn quê. Chàng nói một cách đầy ngụ ý: - Nếu cô thic''h tôi sẵn sàng làm tài xế mỗi lúc cô muốn. - Đúng là chuyện ngược đời. Giám đốc đòi làm tài xế cho nhân viên sao? Chàng không trả lời câu hỏi ấy, mà lịch sự hỏi nàng: - Cô dùng gì, Uyển Trinh? - Cho tôi ly cam vắt. Chàng ra hiệu gọi 2 ly cam. Không bao lâu 2 ly nước được mang ra, màu vàng sóng sánh trong ly giống như hoàng hôn ngoài kia cũng mờ ảo... Cả 2 im lặng thưởng thức hương vị đồng quệ Chợt Chiêu Bằng gọi khẽ: - Uyển Trinh! Nàng xao động trước tiếng gọi thắm thiết ấy, nhưng cố giữ vẻ tự nhiên: - Anh bảo gì ạ? - Cô có đồng ý làm bạn với tôi không? Đĩ nhiên rồi. Từ lâu, tôi luôn ngưỡng mộ anh, một người bạn tốt hào phóng. Chiêu Bằng lắc đầu: - Tôi không thích kiểu bạn như thế đâu. Tôi đặt thẳng vấn đề với cô, có lẽ hơi đường đột, nhưng tính tôi rất thic''h rõ ràng. Chúng ta tìm hiểu nhau nhé, Uyển Trinh. Nếu cô không chê tôi. Một thoáng lúng túng, ngỡ ngàng, nàng cúi đầu 2 tay đan vào nhau. Công nhận nàng rất có cảm tình với Chiêu Bằng, bởi vì chàng là một giám đốc hiếm thấy. Trẻ tuổi nhưng bình dị, giàu có nhưng không xem rẻ ai. Nhưng đâu phải cảm mến là yêu? Nàng không thể từ chối thẳng thừng vì chẳng muốn mất chỗ làm và tình cảm tốt đẹp của 2 người, nên đắn đo mãi mới trả lời được: - Chiêu Bằng... Tôi nghỉ... tôi nghỉ chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Xin cho tôi một thời gian. Chàng cầm bàn tay đang run nhẹ của nàng lên siết chặt - Uyển Trinh! Tôi chờ quyết định của em. Tôi muốn bảo vệ em đừng để chuyện đêm đó xảy ra lần nữa. Đây là lần thứ 2 nàng nghe được câu đó. Cả 2 người đàn ông đều yêu mến nàng, nhưng nàng vẫn chưa nghỉ gì cả. Chuyện ngày xưa... Ôi! Hãy qua như một giấc mộng đẹp. Tiếng “em” thốt ra từ môi Chiêu Bằng sao âu yếm quá, ngọt ngào quá. Đã một lần nàng nghe chàng gọi khi gặp nạn trong đêm mưa. Một thoáng bâng khuâng chen lẫn nuối tiếc một cái gì đó thật mơ hồ. Đột ngột buông tay nàng ra, Chiêu Bằng nghiêng nghiêng người: - Tôi hút thuốc được chứ? - Anh cứ tự nhiên. Tôi không dị ứng với khói thuốc đâu. - Cám ơn em. Rít một hơi dài, chàng nhả khói thuốc ra thành những vòng tròn. Thật lâu, chàng nói đều đều như tâm sự: - Tôi không giấu gì em cả. Tôi cũng có một cô bạn gái từ thưở ấu thơ, nhưng tôi không biết tin tức gì về cô ta cả. Tất cả thuộc về dĩ vãng rồi. Nàng cũng buông miệng: - Tôi cũng vậy, anh bạn tôi đã ra đi rồi. Có lẽ không bao giờ chúng tôi gặp lại nhau nữa. Chiêu Bằng cứ đinh ninh nàng đang nói về người thanh niên hay chở nàng Nhã từ chối: - Tôi đâu phải tiểu thư đài cát mà anh lọ Trấn Hải này! Anh kể về anh cho tôi nghe đi. Hình như tôi có cảm giác anh và tôi có nhiều điều giống nhau. Ngước mắt nhìn lên bầu trời bị che khuất bởi những càng lá sum suê, anh nói như tâm sự với chính mình: - Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong gia đình kh''a giả. Tôi chỉ bắt đầu biết được sự nghèo khó qua thằng bạn thân. Bộ ba chúng tôi gồm tôi, hắn ta và cô bạn gái dễ thương. Lúc lên 5 tuổi cha mẹ cô bé mất, thằng bạn tôi bỏ xứ đi biệt tích. Thế la chỉ còn lại một mình tôi. Dù cô bé và bà vú dọn ra thành phố cách nhà tôi khá xa, nhưng tình cảm của chúng tôi không vì thế mà phai nhạt, ngược lại nữa là khác. - Và cũng như tôi, anh cũng yêu đơn phương cô bạn gái ấy, và đã thất tình? - Gần đúng như vậy. Cô ấy ngây thơ quá, tôi không dám nói gì. Đến khi xuất hiện người thứ 3... Thôi, chuyện qua rồi. Bây giờ tôi giống như cô, sống vì công việc, vì gia đình, vì bạn bè. - Đừng bi quan như thế, anh bạn! Rồi có một ngày, tôi hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Anh bật cười trêu chọc: - Đúng là chuyện ngược đời. Nữ nhi lại an ủi đấng trượng phụ Cô đừng nghỉ tôi tệ như thế nhé. Hôm nào về phép, tôi sẽ giới thiệu cô bé của tôi cho cô quen biết. - Và ngược lại, tôi cũng sẽ ra mắt ông anh của tôi. Hứa đi! Cả 2 đưa ngón tay ngoéo vào nhau như hồi còn bé thường hay chơi. Trấn Hải và Thanh Nhã bật cười vang. Tự dưng cả 2 cùng cảm thấy có một sự đồng cả của 2 kẻ... thất tình. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Uyển Trinh! Chiều nay, sau giờ tan sở, anh ghé đưa em đi ký hợp đồng nhé. Nàng đang đánh máy vi tính, vội ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên: - Em đâu có nghe báo cáo chiều nay có hợp đồng? Anh xem lại lịch công tác đi, em ghi rõ ràng mà. Chiêu Bằng cương quyết khẳng định: - Có mà. Chính anh tự nhận điện nhưng quên ghi vào lịch đó thôi. Chiều nay, em về sớm, khoảng một giờ anh sẽ ghé đón. Chuyện đi công tác rất thường đột xuất như thế này, nên nàng lẳng lặng gật đầu dạ nhỏ, rồi tranh thủ làm xong phần việc con` lại. Nàng không ngờ Chiêu Bằng nhìn nàng trìu mến với nụ cười khó hiểu trên môi. Thời gian qua nhanh, Uyển Trinh khoac'' túi xách đứng lên. Chiêu Bằng đi đâu tự bao giờ nên nàng thẳng một mạch ra bãi lấy xe. Ông bảo vệ mở cổng, hiền hậu cười với nàng: - Sao cô về sớm thế, Uyển Trinh? Ông giám đốc cũng vừa ra. - Thế hả bác? Chiều nay con và anh ấy đi công tác đột xuất. Con về trước để chuẩn bi. - Cô đi nhanh lên. Trời đang nắng gắt đấy, coi chừng bị cảm thì khổ! - Vâng, cám ơn bác. Chiếc xe gắn máy của nàng lướt nhanh giữa trưa hè nóng bỏng. Nàng thầm rủa cái hợp đồng quái quỷ này. Sao các tay thương gia hay ký hợp đồng trong các bữa tiệc quá. Tính nàng rất thích giản dị, đi dự các buổi chiêu đãi thế này làm nàng không được thoải mái với các chiếc áo đầm, sườn xám hay complet. Ôi! Chán chết! Đến nhà, nàng lấy chìa khoá mở cổng và đẩy xe vào. Bà Hiền đang lau tủ, vội quay ra ngạc nhiên: - Ủa! Sao con về sớm vậy? Nàng quăng túi xách lên bàn, ngồi phịch xuống sa- lông thở hắt ra: - Chiều, con đi công tác nên về sớm chuẩn bị đó vú. Sao trưa, vú không nghỉ một chút cho khỏe, cứ lục đục làm hoài. Bà cười hiền hậu, tay vẫn không ngừng đưa miếng khăn lau một cách thật tỉ mỉ: - Vú già rồi, đâu phải như con mà ngồi đâu ngủ đó. Chừng nào con lớn như vú cũng khó.... Bà ngưng bặt giữa chừng vì thấy cô cháu gái yêu quí của mình đã nhắm mắt thở đều đặn. Bà lắc đầu, nâng nhẹ tay nàng lên đặt lên ghế, lẩm bẩm: - Con còn trẻ quá, Bòn Bon à! Vú không biết chừng nào con chững chạc được. Bà giơ tay mở quạt thoang thoảng, rồi ra sau bếp chuẩn bị bữa con chiều dù bà biết chắc cô cháu gái của bà sẽ không ăn. Không biết bao lâu, Uyển Trinh giật mình mở mắt ra nhìn đồng hồ: 4 giờ. Nàng hốt hoảng bật ngồi dậy chạy nhanh ra sau bếp. Bà Hiền nhìn thấy nàng bật cười: - Con dậy rồi hả? Con coi đầu cổ kìa, chẳng giống ai chút nào. Nàng phụng phịu dậm chân: - Sao vú không chịu đánh thức con dậy? Vú biết chiều nay con đi dự tiệc với gíam đốc mà. - Thì dĩ nhiên vú biết. Nhưng con đâu có nói mấy giờ. Thấy con ngủ ngon quánên vú không gọi. Bây giờ, con đi tắm rửa thay đồ đi, cũng còn kịp mà. Hình như vú có nghe con nói chiều lận. Biết mình trách bà hơi vô lý, nên nàng ôm vai bà làm lành: - Vú, con xin lỗi vú nhạ Chiều nay vú ăn cơm trước đừng đợi con nhé. - Chuẩn bị nhanh đi, ai mà thèm giận con chi mà xin với lỗi. Nàng tung tăng chạy nhanh về phòng tắm. Nước từ vòi sen phun ra mát lạnh làm nàng thật dễ chịu. Nếu không có cái hẹn chiều nay, nàng sẽ tắm thật lâu cho thỏa thích. Đứng trước tủ kính quần áo, bao nhiêu kiểu, bao nhiêu mà sắc, nàng ngần ngừ không biết chọn cái nào. Tự dưng nàng chọn ngay bộ áo dài màu trắng có thêu điểm dây phong lan tím uyển chuyển trước ngực. Đây là bộ áo dài vú Hiền tặng nhân dịp thi đậu vào đại học ngoại ngữ. Uyển Trinh đứng trước gương ngắm nghía. Trong gương là một thiếu nữ dịu dàng với mái tóc dài buông xõa. Nàng hài lòng trang điểm qua loa rồi xách bóp da xuống dưới nhà. - Vú ơi! Xem con có đẹp không? Bà Hiền có vẽ ngở ngàng, xuýt xoa: - Ôi! Cô cháu gái của vú đẹp quá. Lâu lắm rồi vú mới thấy con mặc lại bộ áo dài này. Giọng bà có vẻ xúc động. Vừa lúc đó, có tiếng xe hơi dừng lại trước c phía trong, nơi có một căn phòng kín đáo dành riêng cho cộ Anh nói nhỏ: - Cô thay đồ nhanh lên, coi chừng cảm lạnh đấy. Tôi sẽ trở lại ngay. Thanh Nhã tuy còn đau, nhưng vẫn mĩm cười. Lần đầu tiên, cô thấy anh bạn đồng nghiệp ít nói của mình có phong cách đàn ông đến thế. Cô vội vàng thay đồ và cà nhắc ra mở cửa phòng. Trấn Hải đã thay xong bộ đồ thể thao khác, trông anh thật khỏe mạnh. Nhìn thấy cô, anh khoát tay: - Cô cứ ở trong phòng đi, đừng vận động, nhiều cái chân đau không tốt đâu. Thuốc giã gần xong rồi! Anh dìu cô ngồi lại trên giường, trên tay là hộp thuốc cá nhân. Anh cẩn thận rửa các vết trầy trên hai cánh tay và chân cộ Thanh Nhã im lặng quan sát anh. Với nước da đen giòn vì sương gió với mái tóc hớt cao, trông anh thật giản dị và cũng thật... hay haỵ Bất chợt anh ngước mặt lên, chạm ngay ánh mắt cộ Anh nheo mắt: - Sao? Cảm thấy trong người ra sao hở? cô bé? “Cô bé”. Cái từ dễ yêu này lâu lắm rồi cô mới được nghe từ khi “người ấy” lập gia đình. Chớp chớp mắt cảm động, cô đáp: - Dạ không sao. Em cảm thấy dễ chịu rồi. Ơ hay! Sao hôm nay cái cô kỹ sư bướng bỉnh này lại dịu dàng đến thế? Cũng không có gì lạ. Con gái ai lại không thích cưng chiều nhất là ở nơi rừng heo hút này. Anh nhẹ vuốt tóc cô, khi thấy người bạn lớn tuổi bước vào: - Thanh Nhã! Cố gắng chịu đau nhé. Chút xíu sẽ khỏi ngaỵ Có tôi ở bên cạnh đây, cô đừng sợ. Cô nhắm mắt, nắm tay anh thật chặt, trong khi người đồng nghiệp nắn nắn, xoa xoa nơi cổ chân. Bỗng cô hét lên, nước mắt trào ra. Trấn Hải ôm chặt lấy Thanh Nhã vỗ về: - Mọi chuyện xong cả rồi, ổn thôi. - Cô kỹ sư à! Cố gắng đừng vận động nhiều nhé. Bây giờ cô thấy dễ chịu hơn lúc trước không? Cô đưa bàn chân đã được quấn chặt rồi gật đầu, nước mắt vẫn còn long lanh nơi khoé mắt. - Tôi thấy đỡ hơn nhiều. Cảm ơn anh nhiều lắm. - Đồng nghiệp với nhau mà, cô khách sáo làm gì. Thôi, tôi đi đây. Ngày mai, tôi sẽ thay băng cho cộ Chào kỹ sư Hải. - Vâng, chào anh. Chỉ còn lại 2 người trong chiếc phòng đơn sợ Cả 2 thoáng bối rối khi phát hiện từ nãy giờ mình vẫn... trong vòng tay nhau không rời. Cô đỏ mặt giơ tay lau nước mắt. Trấn Hải phá tan bầu không khí ngột ngạt bằng một câu đùa: - Coi cô kỹ sư kìa. Lớn rồi mà đau có tí xíu khóc nhè như trẻ con. Cô nguýt xéo anh rồi bật cười xòa. Sực nhớ anh đứng lên: - Để tôi xuống bếp, bắc cho cô chút cháo. Vừa đau, vừa lạnh làm sao cô ăn cơm cho vô. - Mắc công, phiền anh lắm. Em... - Đừng lo! Còn có dịp để trả ơn mà. Thanh Nhã nhìn theo dáng to cao của người đàn ông hiền lành, lòng thoáng bâng khuâng. Một tình cảm nhẹ nhàng len vào trái tim đang rướm máu của cộ Phải chăng người ta thường bảo. Những kẻ thất tình, cùng có chung nỗi đau nên dễ cảm thông với nhau hơn. Cô hy vọng tìm thấy nơi Trấn Hải một tình bạn tốt để quên đi “người ấy”. Và Thanh Nhã thoáng đỏ mặt một mình khi nghĩ đến chuyện ngày mai... Có ai lay thật mạnh nhưng Chiêu Bằng cũng không sao mở mắt nỗi, đầu cứ nhức như búa bổ. Người ấy vẫn kiên nhẫn gọi mãi: - Chiêu Bằng! Cậu tỉnh dậy đi. Có nghe tớ gọi không? Tớ là Chí Côn nè. - Cậu Côn! Cậu lấy khăn lạnh lau mặt cho cậu ấy đi. Chút xíu sẽ tỉnh táo ngay. Quả thật, hơi lạnh từ chiếc khăn làm chàng dụi mắt một lúc, rồi mở choàng mắt nhìn quanh. Một căn phòng xa lạ. À! Kia rồi thằng bạn thân. Sao nó có mặt ở đây. Cổ họng khô rát, chàng gọi: - Cho tôi xin chút nước. - Nước nè, cậu uống đi Chàng uống ừng ực một hơi rồi cố gắng gượng ngồi dậy. Chí Côn quay sang nói với bà chủ quán: - Thật phiền bà chị quá. Xin lỗi nghe, bây giờ tôi đưa cậu ấy về. - Hai cậu là khách quen mà, đừng khách sao, hôm nào rảnh cứ ghé. Chí Côn đỡ Chiêu Bằng ra xe rồi lái về thành phố. Gió mát cùng bình minh ló dạng sau ngọn cây làm chằng gần như tỉnh hẳn. Quay sang Chí Côn, chàng hỏi: - Chuyện gì xảy ra vậy? - Tớ hỏi cậu ấy mới đúng. Sáng nay tớ điện cho cậu có cần tớ lấy xe và ghé nhà đón cậu không. Thật lâu mới nghe trả lời điện thoại mà người đó là bà chủ quán. Điện thoại cầm tay cậu để quên ngoài bàn nên bà ấy cất giùm. Nghe reo mãi, bà nhấc máy, nhận ra tiếng tớ nên mừng quýnh bảo tớ lên đây đón cậu. Chẳng biết chuyện gì xảy ra, tớ quýnh quáng đón xe taxi lên đây. Chiêu Bằng đáp khẽ: - Chí Côn! Cám ơn cậu. - Đừng cám ơn vội, về nhà sẽ tính. Chiếc xe lướt nhanh. Lát sau đã vào khu vực thành phố. Cuối cùng dừng trước cổng nhà Chiêu Bằng. Chí Côn giơ tay: - Đưa chìa khóa đây, tớ mở cổng cho. Lẳng lặng chàng móc túi, lấy chìa khóa cổng đưa cho thằng bạn thân. Đưa xe vào gara xong. Chí Côn choàng vai chàng đưa vào nhà. Ngã người nằm dài trên ghế sa- lông, chàng nhắm nghiền mắt mệt mỏi. Một lát sau Chí Côn bưng lên ly sữa nóng bốc khói nghi ngút, gọi giọng dịu lại: - Cậu cố gắng ngồi gượng dậy cố hớp vài ngụm sữa cho Chí Côn vui lòng. Chí Côn chăm chú nhìn chàng. Chỉ qua 1 đêm thôi mà Chiêu Bằng gần như thay đổi hẳn. Tiền tụy, hốc hác lẫn buồn bã. Anh nhớ chiều qua hắn còn hồ hởi báo tin sẽ đến nhà Uyển Trinh để cầu hôn kia mà. Chẳng lẽ cô bé từ chối nên thất tình? Chắc không sai? Chí Côn đi thẳng vào vấn đề: - Chiêu Bằng! Bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Có phải Uyển Trinh từ chối tình yêu của cậu rồi không? Chàng lắc đầu, nhìn bâng quơ ra cửa, giọng chùng xuống: - Ngược lại là khác. Cô ấy bằng lòng và tớ đã đeo nhẫn đính hôn cho cô ấy rồi. Chí Côn cau mày: - Cậu đừng bảo rằng vì vui quá nên đi uống rượu một mình lại ngủ bụi. Tình thế trước mắc chẳng đồng lõa với cậu đâu. Bao nhiêu năm nay làm bạn với cậu, tớ chưa hề thấy chuyện này xảy ra. Nào, nói đi. Tớ sẽ giúp cậu mà. Chiêu Bằng ôm đầu rên rỉ: - Chí Côn ơi! Sao cậu không chịu buông tha cho tớ. Vì tớ biết nói sao cho cậu hiểu bây giờ. Biết chàng có điều khổ tâm, Chí Côn vỗ vai thân mật: - Chí Côn! Chúng mình có còn là bạn thân nữa hay không? Cậu chẳng còn tin Chí Côn này nữa à? Lời nói khích của anh quả có tác dụng. Chiêu Bằng ngẩn đầu lên, nhìn bạn bằng đôi mắt đục ngầu: - Tối qua tớ đến nhà Uyển Trinh, cô ấy chấp nhận là vị hôn thê của tớ. Tớ cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ rẽ sang bước ngoặc mới. Nào ngờ... Chí Côn nóng hỏi nhanh: - Sao nữa? Cậu nói tiếp đi! - Vô tình mình biết được Uyển Trinh chính là cô bé hàng xóm ngày xưa. Chí Côn vỗ tay reo to: - Ôi! Quả thật trái đất tròn mà. Hai mươi năm gặt lại cố nhân, quả là chuyện hi hữu. Nhưng có gì đâu mà cậu buồn? - Cậu không hiểu đâu, chính điều đó làm cho tớ dằn vặt đau đớn. Thà Uyển Trinh đừng là Bòn Bon thì tớ đâu có gì khó xử như lúc này. - Đúng là không hiểu nỗi cậu thật. Trông chờ, mong đợi đến mòn mỏi rồi đến lúc phát hiện người yêu là cố nhân lại suy nghĩ. Cưới quách là xong chứ gì. Đột nhiên chàng phán một câu: - Chí Côn nhờ cậu gọi điện đến công ty nhờ Uyển Trinh sắp xếp công việc. Báo là mình bận không đến được. Chúng ta đi thăm Thẩm Di. Chí Côn tròn mắt kinh ngạc: - Đi ngay bây giờ à? Nhưng cậu phải cho tớ biết lý dọ.. - Tớ muốn đi thăm Thẩm Di, em gái tớ Chiêu Bằng bướng bỉnh lập lại. Chí Côn biết khi hắn đã nhất quyết thì không có gì lay chuyển nổi, nên càu nhàu: - Được rồi, tớ sẽ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh. Rất may tớ là bạn cậu thôi, chứ là người yêu thì có nước chết vì tính độc tài, bướng bỉnh của cậu đấy. - Thôi đi, đừng ca cẩm gì nữa. Chí Côn lắc đầu tỉnh bơ: - Chưa đi bây giờ được. Cậu muốn em gái cậu nhìn không ra anh Hai hay sao. Giật mình nhìn lại mình, Chí Côn mới nhận ra bộ đồ nhàu nát cùng mái tóc rối bời. Chàng mỉm cười đập vai bạn: - Cám ơn cậu, tớ đãng trí quá! - Không dám đâu! Nhanh lên đi ông. Lát sau cả 2 đã ngồi lên xe, phóng nhanh về dưỡng đường thăm Thẩm Di. Biết Chí Côn đang bực bội, nên chàng lên tiếng phá tan bầu không khí giữa 2 người: - Có lẽ gần một tháng rồi, mình mới đến thăm Thẩm Di, phải không Chí Côn? Chí Côn ậm ừ cho qua chuyện. Chiêu Bằng khẽ thở dài, ngã người ra sau ghế trầm giọng: - Tớ biết cậu rất giận tớ, Chí Côn. Thật sự tớ chẳng muốn giấu cậu điều gì, nhưng có nhiều chuyện không biết phải nói thế nào. Tớ... tớ rối rắm quá! Chí Côn buột miệng: - Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc, đó là chân lý không bao giờ thay đổi. Cậu cứ nói ra đi tớ tìm cách gỡ rối giùm cho cậu. Chiêu Bằng ngập ngừng một chút rồi khoát tay: - Đại loại như là ngày xưa tớ có lỗi vối cô bé Bòn Bon, mà cô bé không biết. Bây giờ tớ gặp lại và yêu cô ấy nên chẳng biết phải làm gì. - Sao cậu quan trọng vấn đề quá vậy? Như thế chỉ làm khổ chính bản thân cậu mà thôi. Cứ xem như chẳng có gì xảy ra. Chuyện trẻ con ai mà để ý chứ! - Nếu nghỉ được như cậu thì không có gì đáng nói. Ngặt nỗi bây giờ, nhìn thấy nàng là tớ nghỉ đến chuyện ấy. Chí Côn quẹo xe về phía dưỡng đường, gật gù: - Vậy càng dễ hơn. Cậu cứ “thật thà khai báo”, tớ tin chắc Uyển Trinh là cô gái có lòng vị tha và tình yêu sẽ tha thứ cho cậu. Chiêu Bằng có vẻ hốt hoảng: - Không được. Nếu tớ mà nói ra kể như mất nàng vĩnh viễn. Xe dừng ngay cổng dưỡng đường. Chí Côn vỗ vai chàng: - Chuyện đó lát về bàn tiếp. Đừng đem gương mặt đưa đám này mà gặp Thẩm Di. Vẫn như mọi lần, Thẩm Di mừng rỡ khi thấy 2 ông anh xuất hiện. Cô cứ nằng nặc đòi xuống công viên dưỡng đừng như mọi lần. Chiêu Bằng và Chí Côn ngồi xuống băng ghế đá như lúc đến thường ngồi ngắm Thẩm Di đi trong vườn hoa. Chàng thở dài: - Có ai nhìn bề ngoài mà biết Thẩm Di bị thần kinh đâu. Một cô gái ở tuổi này phải biết yêu. Đằng này em gái tớ cứ ngây thơ như cô bé, thích hoa, thích bướm và thích dạo chơi công viên. - Nhưng cậu quên điều này là quan trọng nhất, Thẩm Di không bao giờ biết buồn. Cô y tá bước nhanh đến chỗ 2 người khẽ nói: - Ông Bằng! Giám đốc xin mời ông vào văn phòng có việc cần bàn. Chí Côn vỗ vai chàng: - Cậu cứ vào đi. Tớ sẽ ở đây canh chừng Thẩm Di cho. - Cám ơn cậu. Chiêu Bằng đi theo cô y tá về căn phòng cuối dãy. Cửa mở rộng sẵn, chàng trông thấy 1 người đàn ông khá lớn tuổi đeo kính trắng đang chăm chú ghi ghi, chép chép. Thấy chàng bước vào, ông ta cười: - Ông Bằng, mời ông ngồi. Chàng đã gặp ông ta 1 lần lúc đưa Thẩm Di đến đây, cũng lâu lắm rồi. Bây giờ trông ông có vẻ già hẳn đi, nhưng dáng nhân từ nghiêm nghị vẫn không thay đổi. Chàng lên tiếng trước: - Thưa giám đốc. Tôi đóan không lầm có lẽ câu chuyện hôm nay liên quan đến Thẩm Di, em gái tôi: - Đúng vậy. Tôi mời ông đến đây cũng để bàn vấn đề đó thôi, giám đốc Bằng ạ. Chàng nghiêng người, mỉm cười: - Tuy tôi cũng là một gíam đốc như ông, nhưng đó chỉ là danh xưng ngoài xã hội thôi. Tôi kính trọng ông vì tuổi tác, nghề nghiệp và cả lòng nhân đạo. Nên tôi xin ông xem tôi như là hàng con cháu. Chúng ta sẽ bàn chuyện thân mật hơn. Ông giám đốc dưỡng đường cười khà, gật gù: - Hiếm thấy một người trẻ tuổi nào sớm thành danh lại khiêm tốn như ông... à...như cậu đây, được chứ? Một tình cảm chân tình nảy sinh giữa 2 người đàn ông có địa vị cao. Tằng hắng, ông tiếp: - Cậu Bằng! Tuần rồi có phái đoàn của Unices đến nước ta tham quan có ghé dưỡng đường. Trong đoàn có 1 bác sĩ đầy kinh nghiệm thuộc bệnh viện chuyên khoa thần kinh.. Ông ta có tiếp xúc với Thẩm Di và rất chú ý đến bệnh nhân đặc biệt này Chiêu Bằng lo lắng hỏi nhanh: - Thưa ông, thế em gái tôi có vấn đề à? - Ồ! Không. Em gái cậu không phải là người mất trí nhớ hoàn toàn mà chi ở dạng thần kinh phân liệt. Nghĩa là lúc còn nhỏ có chuyên gì đó tác động quá mạnh lên trí óc non nớt của cô ấy, nên khu trung tâm ở não bị ức chế không phát triển được, bệnh ở dạng này rất hiếm. Ông bác sĩ ấy đang nghiên cứu về đề tài này. Ông ta gợi ý cậu nên suy nghĩ lại có thể mang Thẩm Di ra nước ngoài điều trị hay không? Ông ta có gởi cardvisit lại đây. Ngỡ chàng vui mừng, nhưng ngược lại, Chiêu Bằng cau mày vẻ trầm tự Lát sau chàng thong thả lên tiếng: - Thưa ông, phục hồi trí nhớ cho em tôi là tâm nguyện suốt đời của tôi. Nhưng đưa ra nước ngoài điều trị thời gian thì vô hạn định, em gái tôi cần có người thân bên cạnh. Tôi còn công ty ở đây, đó là sự sống còn của 2 anh em và rất nhiều người phụ thuộc vào nó. Nhưng bỏ mặt Thẩm Di suốt đời nơi đây tôi không đành lòng. Xin lỗi ông, hoàn toàn tôi không có ý phiền trách gì cách làm việc ở dưỡng đường này. Tôi... Ông gíam đốc gỡ kính để lên bàn, thở ra: - Tôi hiểu ý cậu cũng như hoàn cảnh gia đình cậu, nên tôi khuyên cậu nên cân nhắc cẩn thận. Đây là cardvisit của bệnh viện ông ấy, nếu có quyết định hãy ghé tìm tôi. Chiêu Bằng kính cẩn bắt tay ông, lòng cảm kích đáp: - Vâng! Tôi sẽ có câu trả lời sớm nhất. Xin cám ơn ông! Chí Côn hỏi nhanh khi thấy chàng ra đến ngồi xuống cạnh mình: - Ông ấy tìm cậu có việc gì mà lâu thế? Làm tớ cứ sốt cả ruột lên. Chiêu Bằng tóm tắt kể lại sự việc cho bạn nghe. Qua phút mừng rỡ. Chí Côn cũng lo lắng như chàng: - Cậu đi theo Thẩm Di ra nước ngoài thì không được rồi, mà không điều trị cho cô bé càng không được hơn. Chuyện này tớ không dám có ý kiến nhé. Nhưng tóm lại đây là một chuyện vui, cậu đừng có mặt mày ủ dột được không? Thẩm Di chạy đến, trên tay cô là nhánh hoa hồng đỏ thắm. Cô nghiên đầu: - Anh Hai xem có đẹp không? Lúc nãy cô y tá cắt hoa cắm vào bình như thế này nè và cho em một nhánh. Nghe lời anh Hai, em không hái đâu nha. - Em gái anh giỏi lắm. Chí Côn nháy mắt với chàng làm chàng hiểu ngaỵ Thẩm Di không hoàn toàn mất trí nhớ. Một quyết định lóe sáng trong đầu chàng: - Mình sẽ đưa Thẩm Di đi điều trị. Cậu giúp tớ sắp xếp công viện nhé! Cả 2 đưa Thẩm Di về phòng. Cô vẫy tay chào 2 ông anh, vẻ luyến tiếc. Chí Côn gật gù: - Cậu nghĩ đúng đấy. Chúng ta về thôi! Chí Côn đâu hề biết tâm trạng chàng vẫn nặng nề với hình bóng cô bé ngày xưa...