Hồi 36(a)
ĐẠI QUÂN TÂY CHINH

Hoàng Dung buồn bã nói:
- Âu Dương bá bá khen ta nhiều quá. Hiện Quách Tĩnh đã trúng kế của ngươi, không đội trời chung với cha ta. Đợi ngày mai ngươi đi cứu cha ta, nếu cháu ngươi còn sống, ờ, thì chuyện hôn nhân hôm trước, chẳng lẽ lại không nhắc lại được sao?
Âu Dương Phong trong lòng hoảng sợ:
- Y thị đột nhiên nhắc tới chuyện ấy là có dụng ý gì?
Chợt nghe Hoàng Dung nói:
- Cô Ngốc, vị hảo huynh đệ này đối đãi với ngươi rất tốt phải không?
Cô Ngốc nói:
- Đúng thế, y muốn đưa ta về nhà. Ta không thích chơi trên đảo. Ta muốn về nhà.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi về nhà làm gì? Trong nhà ngươi có người chết, có ma đấy.
Cô Ngốc a một tiếng, hoảng sợ nói:
- A, trong nhà ta có ma, có ma! Ta không về nhà đâu.
Hoàng Dung nói:
- Người kia là ai giết đấy?
Cô Ngốc nói:
- Ta thấy rõ mà, là vị hảo huynh đệ.
Chỉ nghe leng keng hai tiếng, hai ngọn ám khí rơi xuống đất.
Hoàng Dung cười nói:
- Tiểu vương gia, ngươi để cô ta nói hết đã, cần gì phải dùng ám khí đả thương cô ta?
Dương Khang tức giận nói:
- Con ngốc này ăn nói quàng xiên, chuyện bậy bạ gì cũng nói được.
Hoàng Dung nói:
- Cô Ngốc, ngươi nói cho đúng, ông đây thích nghe lắm.
Cô Ngốc nói:
- Không, hảo huynh đệ không cho nói thì ta không nói.
Dương Khang nói:
- Đúng đấy, nằm xuống ngủ mau đi, ngươi mà còn mở miệng nói một tiếng thì ta gọi ma tới cắn ngươi đấy.
Cô Ngốc rất sợ sệt, luôn miệng vâng dạ. Chỉ nghe tiếng quần áo loạt soạt, cô ta đã nằm xuống ngủ.
Hoàng Dung nói:
- Cô Ngốc, ngươi không nói chuyện giải buồn với ta thì ta sẽ gọi ông tới dẫn ngươi đi.
Cô Ngốc kêu lên:
- Ta không đi, ta không đi.
Hoàng Dung nói:
- Vậy ngươi nói đi, hảo huynh đệ giết người trong nhà ngươi, là y giết ai thế?
Mọi người nghe nàng đột nhiên hỏi việc Dương Khang giết người, đều cảm thấy vô cùng kỳ quái. Dương Khang thì tim đập thình thịch, ngầm vận kình lên tay phải, nghĩ nếu cô Ngốc này nói lộ việc y đã làm ở thôn Ngưu Gia ra thì cho dù Âu Dương Phong nảy ý nghi ngờ cũng phải dùng Cửu âm bạch cốt trảo giết cô ta ngay tại chỗ, lại nghĩ:
- Lúc mình giết Âu Dương Khắc chỉ có ba người Mục Niệm Từ, Trình Dao Gia, Lục Quán Anh nhìn thấy, chẳng lẽ tin tức rốt lại đã bị tiết lộ rồi sao? Ờ, có quá nửa là lúc bấy giờ con ngốc này cũng nhìn thấy, chỉ là mình không để ý tới y thị.
Lúc ấy trong miếu yên lặng không có một tiếng động, chỉ chờ cô Ngốc lên tiếng. Kha Trấn ác thì càng không dám thở mạnh. Qua hồi lâu thủy chung cô Ngốc vẫn không nói, chỉ nghe tiếng ngáy to dần, cô ta đã ngủ rồi.
Dương Khang thở phào một hơi, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi, nghĩ thầm:
- Giữ con ngốc này rốt lại là mầm tai họa, nhất định phải nghĩ cách trừ khử y thị.
Liếc qua Âu Dương Phong thấy y nhắm mắt ngồi yên, ánh trăng chiếu vào nửa mặt y, dáng vẻ rất thản nhiên, tựa hồ hoàn toàn không để ý gì tới những câu cuối đáp mới rồi.
Mọi người đều cho rằng Hoàng Dung thuận miệng nói bừa, cô Ngốc đã ngủ rồi, chuyện ấy không còn đoạn cuối, lúc ấy hoặc nậm hoặc dựa, dần dần thiếp đi.
Đang chập chờn chợt nghe cô Ngốc la lớn một tiếng, nhảy bật dậy kêu to:
- Ðừng kéo ta, đau quá đi thôi?
Hoàng Dung hạ giọng nói:
- Ma, ma, ma gãy chân! Cô Ngốc, là ngươi giết công tử gia cụt chân ấy, y tới kéo ngươi đấy!
Trong đêm vắng, mấy câu ấy quả thật khiến người ta phải nổi gai ốc. Cô Ngốc kêu lên:
- Không, không phải ta giết, là hảo huynh đệ giết....
Câu nói chưa dứt thì ào, bùng, ái chà, ba tiếng nối nhau vang lên. Nguyên là Dương Khang đột nhiên nhảy tới vươn tay chụp xuống thiên linh cái cô Ngốc nhưng bị Hoàng Dung dùng Đả cẩu bổng hất ngã lộn nhào.
Lần động thủ đột nhiên này khiến trên điện lập tức đại loạn, bọn sa Thông Thiên liền vây chặt Hoàng Dung. Hoàng Dung như không nhìn thấy, đưa tay trái chỉ ra cửa miếu, kêu lên:
- Công tử gia cụt chân ới, người tới đây cô Ngốc đây này!
Cô Ngốc nhìn ra cửa miếu, ban đêm tối đen không thấy gì, nhưng cô ta từ nhỏ đã sợ ma, vội nắm chặt tay áo Hoàng Dung, hoảng sợ nói:
- Đừng, đừng tới đòi mạng ta, là hảo huynh đệ dùng đầu thương sắt giết, ta núp trong nhà bếp nhìn thấy mà... Ma cụt chân, ngươi, ngươi đừng tìm ta mà.
Âu Dương Phong không bao giờ ngờ rằng con mình lại bị Dương Khang giết chết, chỉ nghĩ người khác bịa đặt nhưng lời cô Ngốc nói nhất định không phải giả, sau lúc bi thương tức giận lại bật tiếng hô hô cười rộ, nhìn qua Dương Khang nói:
- Tiểu vương gia, cháu ta quả đã chết rồi, giết hay lắm, giết hay lắm!
Tiếng cười âm trầm lạnh buốt, giọng nói hung dữ, mọi người đều thấy tai ong ong tựa hồ có vô số mũi kim nhỏ đồng thời đâm vào nhịn không được run bắn lên, răng gõ lập cập. Chỉ nghe bầy quạ kêu ầm lên, quàng quạc quang quác làm cứt quạ rơi xuống rào rào, chính là hàng trăm hàng ngàn con quạ trên đỉnh tháp bị tiếng cười của Âu Dương Phong đánh thức cùng giật mình bay tung lên.
Dương Khang thầm nghĩ phen này mạng mình thôi rồi, hai mắt liếc qua định tìm đường chạy. Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng ngấm ngầm run sợ, đợi tiếng quạ hơi ngớt liền nói:
- Đứa con gái kia điên điên khùng khùng, sao Âu Dương tiên sinh lại nghe y thị nói chứ? Lệnh điệt là khách do tiểu vương mời tới, cha con tiểu vương rất coi trọng, lẽ nào lại vô duyên vô cớ làm hại y?
Âu Dương Phong hơi vận kình ra chân, người chưa đứng lên thân hình đã đột nhiên vọt tới, hai gối nhẹ nhàng đáp xuống cạnh cô Ngốc, tay trái chụp lấy vai cô ta, quát:
- Tại sao y giết cháu ta? Nói mau!
Cô Ngốc hoảng sợ kêu lên:
- Không phải ta giết, đừng bắt ta, đừng bắt ta.
Cô ta dùng sức giãy ra, nhưng bàn tay Âu Dương Phong như cái kìm sắt, làm sao giật ra được vừa sợ vừa hoảng, bất giác òa khóc, kêu lớn:
- Mẹ ơi!
Âu Dương Phong hỏi liền mấy câu chỉ làm cô Ngốc phát sợ không dám khóc nữa, chỉ mở to hai mắt đờ người ra. Hoàng Dung dịu dàng nói:
- Cô Ngốc đừng sợ ông đây muốn cho ngươi ăn kẹo mà.
Câu ấy đề tỉnh Âu Dương Phong, y nghĩ càng dùng sức mạnh hăm dọa cô Ngốc lại càng không dám nói, liền lấy trong bọc ra một cái bánh bao nguội làm lương khô nhét vào tay cô ta, tay trái lại buông tay cô ta ra cười nói:
- Đúng rồi, cho ngươi ăn đây?
Cô Ngốc nắm lấy cái bánh vẫn chưa hết sợ, nói:
- Ông ơi, ông nắm tay con đau quá, ông đừng nắm con nữa.
Âu Dương Phong ôn tồn nói:
- Cô Ngốc ngoan, cô Ngốc biết nghe lời thì ông sẽ không nắm nữa.
Hoàng Dung nói:
- Hôm ấy vị công tử gia gãy chân kia ôm một cô nương, ngươi thấy cô ta đẹp không?
Cô Ngốc nói:
- Đẹp lắm, cô ta đi đâu rỗi?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi biết cô ta là ai không? Ngươi không biết chứ gì, phải không?
Cô Ngốc rất đắc ý, vỗ tay cười nói:
- Ta biết chứ, ta biết chứ, cô ta là vợ hảo huynh đệ!
Câu ấy vừa nói ra Âu Dương Phong lại càng không nghi ngờ nữa, y biết đứa con riêng của mình tính nết vốn rất phong lưu, nhất định đã vì chuyện đùa giỡn Mục Niệm Từ mà gây họa, chỉ là Âu Dương Khắc võ công cao cường, tuy hai chân bị thương, nhưng Dương Khang cũng còn lâu mới là đối thủ của y, không biết làm sao mà giết y được, lập tức quay đầu nói với Dương Khang:
- Thằng cháu ta không biết hay dở mạo phạm tới tiểu vương phi, đúng là tội đáng chết muôn lần.
Dương Khang nói:
- Không.., không.., không phải ta giết.
Âu Dương Phong cao giọng hỏi:
- Thế thì là ai?
Dương Khang chỉ sợ nhũn cả tay chân, trán toát mồ hôi, sự thông minh cơ trí lúc bình thời đột nhiên mất hết, không nói ra được nửa câu.
Hoàng Dung thở dài nói:
- Âu Dương bá bá, người cũng đừng trách tiểu vương gia độc ác, cũng không cần trách cháu ngươi phong lưu, chỉ nên trách bản lĩnh của mình cao cường quá.
Âu Dương Phong ngạc nhiên nói:
- Tại sao thế?
Hoàng Dung nói:
- Ta cũng không biết tại sao. Chỉ là lúc ta ở thôn Ngưu Gia từng nghe hai người một nam một nữ cách tường trò chuyện, trong lòng có chỗ không hiểu được.
Âu Dương Phong nghe câu nói không đầu không đuôi ấy như rơi vào đám mây mù năm dặm, hỏi dồn:
- Nói cái gì?
Hoàng Dung nói:
- Ta sẽ nói từng câu từng chữ cho ngươi nghe, quyết không thêm bớt một chữ, để ngươi giải thích cho ta nghe. Ta không thấy mặt họ, không biết người đàn ông là ai, cũng không biết cô gái là ai. Chỉ nghe người đàn ông nói thế này:
- Việc ta giết Âu Dương Khắc nếu truyền ra ngoài, thì không xong đâu.
Cô gái nói:
- Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi đã sợ thì hôm qua không nên giết y. Chú y tuy lợi hại nhưng chúng ta xa chạy cao bay, y cũng khó mà tìm được.
Âu Dương Phong nghe Hoàng Dung nói tới đó thì im bặt, bèn hỏi ngay:
- Cô gái ấy nói không sai đâu. Rồi người đàn ông ấy lại nói gì?
Hai người một hỏi một đáp khiến Dương Khang càng nghe càng sợ. Lúc ấy ánh trăng soi chênh chếch vào cửa miếu, chiếu lên trước tượng thần, Dương Khang tránh ánh trăng, rón rén bước tới sau lưng Hoàng Dung, chợt nghe nàng nói:
- Người đàn ông kia nói:
- Muội tử, ta đã có kế khác. Chú y võ công cái thế, ta muốn bái y làm sư phụ. Ta đã sớm có ý ấy, chỉ là trong môn phái của họ trước nay có quy củ là mỗi đời chỉ truyền cho một người. Người này đã chết thì chú y có thể thu ta làm đệ tử rồi!
Hoàng Dung tuy chưa nói tới tên họ của người nói, nhưng ngôn ngữ âm điệu lại bắt chước rất giống giọng Dương Khang. Dương Khang từ nhỏ sống ở Trung đô, nhưng mẹ là Bao Tích Nhược là người phủ Lâm An nên giọng nói nửa bắc nửa nam, Hoàng Dung cũng bắt chước như thế, không ai không biết người ấy chính là Dương Khang.
Âu Dương Phong ha hả cười nhạt, vừa quay đầu không thấy Dương Khang đâu, chợt nghe chát một tiếng, lại một tiếng la hoảng “ái chà” tiếp theo, chỉ thấy Dương Khang đứng dưới ánh trăng, tay phải đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nguyên là Dương Khang nghe Hoàng Dung nói lộ bí mật của mình ra, không nhịn nổi nữa, bất ngờ nhảy tới vung tay chụp mau xuống đỉnh đầu nàng. Lúc Hoàng Dung bắt chước giọng nói của y, đã đoán là y ắt tới ám toán nên đã sớm đề phòng, võ công của nàng cao hơn Dương Khang nhiều, nghe tiếng gió rít lập tức nghiêng đầu qua một bên, để phát trảo ấy chụp xuống đầu vai. Dương Khang một chiêu Cửu âm bạch cốt trảo ấy đã dùng hết toàn lực, năm ngón tay đều cắm ngập vào gai trên tấm Nhuyễn vị giáp, từ đầu ngón tay tới tim đều đau buốt, suýt nữa ngất đi.
Mọi người trong bóng tối không nhìn thấy rõ, đều cho rằng y bị ám toán, chỉ không biết là Hoàng Dung hay Âu Dương Phong ra tay. Mọi người sợ Âu Dương Phong cao cường, không ai dám lên tiếng.
Hoàn Nhan Hồng Liệt bước lên đỡ con, hỏi:
- Khang nhi, có sao không? Tại sao lại bị thương?
Rồi thuận tay rút yêu đao ra nhét vào tay y, đoán Âu Dương Phong quyết không thể bỏ qua, chỉ cậy đông người hai cha con hôm nay mới có thể chạy thoát. Dương Khang nhịn đau nói:
- Không sao.
Vừa cầm thanh yêu đao đột nhiên cánh tay tê rần, keng một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, vội khom xuống nhặt, nói ra cũng kỳ quái, cánh tay cứng đờ đã không còn theo ý mình điều khiển nữa. Lúc ấy y vô cùng hoảng sợ tay trái véo mạnh vào mu bàn tay phải một cái, hoàn toàn không thấy có cảm giác gì. Y ngẩng đầu nhìn Hoàng Dung kêu:
- Chất độc, chất độc? Ngươi dùng độc châm đả thương ta.
Bọn Bành Liên Hổ tuy ngại mặt Âu Dương Phong, nhưng nghĩ tới Hoàn Nhan Hồng Liệt là vương gia nước Kim, mối thù oán của Âu Dương Khắc cũng phải tìm cách hóa giải, nhìn thấy Dương Khang thần sắc hoảng hốt, lập tức người bước lên an ủi, người chạy tới trước mặt Hoàng Dung quát:
- Mau đưa thuốc giải ra chữa cho tiểu vương gia?
Nhưng đều cố đứng cách xa Âu Dương Phong.
Hoàng Dung lạnh lùng nói:
- Trên Nhuyễn vị giáp của ta không có chất độc, không cần làm người ta lo sợ, ở đây tự có người khác giết y, ta cần gì phải đả thương y?
Chỉ nghe Dương Khang đột nhiên kêu lớn:
- Ta.., ta.., ta không cử động được nữa rồi?
Chỉ thấy y hai chân gập lại, thân hình từ từ rủ xuống, miệng phát ra tiếng kêu hà hà, nửa giống người nửa giống thú.
Hoàng Dung cảm thấy kỳ lạ, vừa ngoảnh đầu thấy Âu Dương Phong cũng có vẻ kinh ngạc, lại nhìn qua Dương Khang, thấy y đột nhiên trên mặt đầy vẻ vui sướng, chành môi ra cười hì hì, dưới ánh trăng trắng ngà lại càng hiện rõ vẻ kỳ quái vô cùng, trong lòng đột nhiên rúng động, kêu lên:
- Té ra là độc thủ của Âu Dương bá bá.
Âu Dương Phong ngạc nhiên nói:
- Xem dáng vẻ của y thì đúng là trúng phải chất độc trên con quái xà của ta, ta vốn muốn bắt y phải nếm mùi ấy, nhưng con tiểu nha đầu ngươi đã làm thay ta, hay lắm, hay lắm. Chỉ là loại quái xà này trên đời chỉ mình ta có, con nha đầu ngươi lấy đâu ra thế?
Hoàng Dung nói:
- Ta lấy đâu ra quái xà? Đó vốn là chất độc của ngươi, biết đâu ngươi vẫn còn chưa biết.
Âu Dương Phong nói:
- Chuyện này lạ thật.
Hoàng Dung nói:
- Âu Dương bá bá, ta nhớ ngươi từng đánh cuộc với Lão Ngoan đồng. Ngươi đem nọc độc của con quái xà cho con cá mập nuốt, sau khi nó trúng độc mà chết, con cá mập thứ hai ăn thịt nó cũng bị trúng độc cứ thế lan rộng ra, có thể nói là lưu độc vô cùng, có đúng thế không?
Âu Dương Phong cười nói:
- Độc vật của ta nếu không phải cực kỳ quái dị thì hóa ra hai chữ Tây độc chỉ là danh tiếng hão thôi sao?
Hoàng Dung nói:
- Phải rồi, Nam Hy Nhân là con cá mập thứ nhất.
Lúc ấy Dương Khang đã như phát điên, chỉ lăn lộn dưới đất, Lương Tử ông định bế y lên, nhưng làm sao giữ được?
Âu Dương Phong cau mày ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không hiểu, nói:
- Xin nghe lời giải thích.
Hoàng Dung nói:
- Ờ, ngươi cho con quái xà cắn Nam Hy Nhân, hôm ấy ta gặp y trên đảo Đào Hoa, bị y đánh một quyền. Phát quyền ấy trúng vào vai trái ta, trên gai tấm Nhuyễn vị giáp lưu lại máu độc của y. Tấm Nhuyễn vị giáp này của ta là con cá mập thứ hai. Vị tiểu vương gia kia vung chưởng chụp ta, lưới trời thưa mà không lọt, lại chụp trúng gai nhọn trên tấm giáp, máu độc của Nam Hy Nhân truyền vào máu y. Ha ha, y là con cá mập thứ ba đấy.
Mọi người nghe tới câu ấy, nghĩ té ra quái xà của Âu Dương Phong lợi hại tới mức như thế, lại nghĩ tới việc Dương Khang bày độc kế hại chết Giang Nam ngũ quái, cuối cùng lại bị dính phải máu độc của Nam Hy Nhân, quả thật là báo ứng rất mau, ai cũng rùng mình ớn lạnh.
Hoàn Nhan Hồng Liệt bước tới trước mặt Âu Dương Phong, đột nhiên quỳ xuống kêu lên:
- Âu Dương tiên sinh, xin người cứu mạng cho tiểu nhi, tiểu vương vĩnh viễn ghi nhớ đại ân đại đức.
Âu Dương Phong hô hô cười rộ, nói:
- Mạng con ngươi là mạng, còn mạng cháu ta không phải là mạng chứ gì?
Ánh mắt từ từ quét qua bọn Bành Liên Hổ, âm trầm nói:
- Có vị anh hùng nào không phục, mời đứng ra nói chuyện!
Mọi người bất giác đều đồng thời lùi lại, không dám lên tiếng.
Dương Khang đột nhiên quỳ xuống bình một tiếng, vung quyền đánh Lương Tử ông ngã lộn nhào. Hoàn Nhan Hồng Liệt đứng bật dậy kêu lên:
- Mau đỡ tiểu vương gia tới Lâm An, chúng ta sẽ mời danh y chữa thương cho y.
Âu Dương Phong cười nói:
- Chất độc của Lão Độc vật mà thiên hạ còn có danh y nào chữa được à? Lại có bậc danh y nào không thiết sống, dám làm hỏng việc của ta chứ?
Hoàn Nhan Hồng Liệt không để ý gì tới y, nói với bọn gia tướng võ sĩ:
- Còn không mau đỡ tiểu vương gia lên?
Dương Khang đột nhiên nhảy tung lên, đỉnh đầu suýt chạm xà ngang trên nóc miếu, chỉ mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt quát:
- Ngươi không phải là cha ta, ngươi hại chết mẹ ta, lại còn muốn hại ta..
Hoàn Nhan Hồng Liệt vội lui lại vài bước, dưới chân lảo đảo.
Sa Thông Thiên nói:
- Tiểu vương gia, người định thần lại đi.
Rồi bước lên nắm hai cánh tay y, nào ngờ Dương Khang tay phải ngoặc lại nắm cổ tay y, tay trái hung dữ chụp mạnh xuống cánh tay y. Sa Thông Thiên bị đau vội giằng ra, đứng ngẩn người, chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê, bất giác ruột gan như xé. Hoàng Dung lạnh lùng nói con cá mập thứ tư!
Bành Liên Hổ vốn chơi thân với sa Thông Thiên, y lại giỏi sử dụng độc vật, biết sa Thông Thiên đã bị trúng độc, lúc nguy cấp bèn rút yêu đao vù một tiếng chém xuống phía trên khuỷu tay sa Thông Thiên. Hầu Thông Hải còn chưa hiểu ý y, quát lớn:
- Bành Liên Hổ, ngươi dám đả thương sư ca ta à?
Rồi tung người vọt tới muốn liều mạng với y. Sa Thông Thiên nhịn đau quát:
- Đồ ngốc, đứng lại mau! Bành đại ca là tốt với ta đấy!
Lúc ấy Dương Khang thần trí càng hồ đồ, chỉ đông đánh tây, cắn xé cào cấu.
Mọi người thấy tình cảnh của sa Thông Thiên đời nào còn dám đứng lại, cùng bật tiếng la hoảng, chạy túa ra khỏi miếu. Trận đại loạn ấy lại khiến bầy quạ trên đỉnh tháp giật mình bay lên, dưới ánh trăng chỉ thấy trên bãi đất trống trước miếu, bóng quạ bay tung, tiếng quang quác hòa vào tiếng gào thét của Dương Khang.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhảy ra cửa miếu, ngoảnh lại kêu lên:
- Khang nhi, Khang nhi!
Dương Khang ứa nước mắt gọi:
- Phụ vương, phụ vương!
Rồi chạy về phía y.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cả mừng, đưa cánh tay ra, hai người ôm nhau, nói:
- Hài tử, ngươi khỏe không?
Dưới ánh trăng đột nhiên thấy Dương Khang đổi hẳn sắc mặt, há to miệng lộ ra hai hàng răng trắng nhởn cắn tới, Hoàn Nhan Hồng Liệt cả sợ, tay trái vận kình xô ra, Dương Khang đã mất hết kình lực, ngã ngửa ra đất lại lồm cồm ngồi dậy. Hoàn Nhan Hồng Liệt không dám nhìn nữa, vội chạy mau ra khỏi miếu, tung người lên ngựa, mọi người xúm xít trước sau bảo vệ, trong chớp mắt đã chạy mất hút không thấy đâu nữa.
Âu Dương Phong và Hoàng Dung nhìn Dương Khang lăn lộn dưới đất, đều xoay chuyển ý nghĩ, không ai nói gì. Qua một lúc, toàn thân Dương Khang co rúm lại rồi nằm bất động.
Âu Dương Phong lạnh lùng nói:
- Bận rộn tới nửa đêm, trời đã gần sáng rồi. Chúng ta đi xem cha ngươi thế nào?
Hoàng Dung nói:
- Bây giờ thì cha ta đã về đảo Đào Hoa rồi, còn có gì hay mà xem?
Âu Dương Phong sửng sốt, cười nhạt nói:
- Té ra con tiểu nha đầu toàn đặt chuyện lừa người.
Hoàng Dung nói:
- Ban đầu thì tự nhiên là có ý lừa ngươi. Cha ta là loại người nào, há lại bị bọn đạo sĩ thối tha phái Toàn Chân vây khốn? Nếu ta không nói chuyện Cửu âm chân kinh thế nào, thì ngươi cũng không cho ta hỏi han cô Ngốc.
Lúc ấy Kha Trấn ác vừa rất khâm phục, vừa rất thương yêu Hoàng Dung, chỉ mong nàng mau nghĩ ra cách nào hay để thoát thân trốn chạy. Chợt nghe Âu Dương Phong nói:
- Trong những lời bịa đặt của ngươi cũng có ba phần sự thật, nếu không Lão Độc vật cũng không dễ mà mắc câu. Được rồi, ngươi đem đoạn văn dịch của cha ngươi đọc lại từ đầu đến cuối cho ta nghe, không được giấu diềm nửa câu.
Hoàng Dung nói:
- Thế nếu ta nhớ không được thì sao?
Âu Dương Phong nói:
- Tốt nhất là ngươi nên nhớ. Nếu không thì con tiểu nha đầu xinh đẹp lanh lợi ngươi bị con quái xà của ta cắn cho vài nhát, thì quả là một cảnh tượng rất không đẹp.
Lúc Hoàng Dung từ sau tượng thần nhảy ra, vốn đã có ý quyết chết, nhưng lúc ấy nhìn thấy thảm trạng của Dương Khang lúc lâm tử, bất giác run sợ nghĩ thầm:
- Cho dù mình nói cho y biết đoạn kinh văn mà Nhất Đăng đại sư truyền thụ y vẫn không thể nào tha mình, làm thế nào nghĩ cách thoát thân đây?
Nhất thời bàng hoàng không có cách nào, nghĩ chỉ còn cách trước tiên bôi bác với y vài câu rồi sẽ tính, bèn nói:
- Ta thấy được nguyên bản kinh văn thì hoặc giả có thể dịch ra được. Ngươi cứ đọc từng câu từng câu để ta nghe thử.
Âu Dương Phong nói:
- Những lời líu la líu lo ấy, ai mà nhớ được? Ngươi không cần qua mắt ta nữa.
Hoàng Dung nghe y không đọc ra được, linh cơ chợt động, đã nghĩ ra kế, nghĩ thầm:
- Y đã không nhớ được tự nhiên phải coi kinh văn là tính mạng.
Lúc ấy bèn nói:
- Được thôi, ngươi lấy kinh ra mà đọc.
Âu Dương Phong quyết ý bắt nàng giải thích, lập tức lấy trong bọc ra một gói giấy dầu, mở liên tiếp ba lớp, mới lấy ra quyển kinh văn mà Quách Tĩnh viết cho. Hoàng Dung cười thầm:
- Tĩnh ca ca viết bừa một hơi mà Lão Độc vật y lại cho là thật.
Âu Dương Phong đánh hỏa tập lên, tìm được nửa cây nến trên bệ thờ châm vào, soi kinh văn vào đọc:
- Hốt bất nhĩ, khẳng lý đa đắc, tư căn lục phố.
Hoàng Dung nói:
- Giỏi xem tướng, chuyển vận mười hai hơi thở.
Âu Dương Phong cả mừng, lại đọc:
- Cát nhĩ văn hóa tư, thạp hổ.
Hoàng Dung nôi:
- Có thể thoát khỏi họa hoạn, đạt tới chỗ thông thần.
Âu Dương Phong đọc:
- Thủ đạt biệt tư thổ, ân nê khư.
Hoàng Dung nói:
- Sai rồi, ngươi đọc sai rồi?
Âu Dương Phong nói:
- Không sai, đúng là trong này viết như thế.
Hoàng Dung nói:
- Vậy thì lạ đấy, câu này không sao hiểu được.
Rồi đưa tay trái lên chống cằm, làm như đang khó nhọc suy nghĩ. Âu Dương Phong vô cùng sốt ruột, nhìn nàng chằm chằm, chỉ mong nàng nghĩ ra cho mau.
Qua hồi lâu, Hoàng Dung nói:
- À, phải rồi, chắc là gã tiểu tử ngốc Quách Tĩnh viết sai, đưa ta xem nào.
Âu Dương Phong không nghĩ gì khác, đưa kinh văn qua.
Hoàng Dung đón lấy, tay trái cầm nến như đọc kỹ kinh văn, đột nhiên hai chân nhảy vọt lên lui ra hơn một trượng, kề mấy trang giấy vào cách ngọn lửa nửa thước, quát:
- Âu Dương bá bá, kinh văn này là giả để ta đốt cho xong.
Âu Dương Phong cả sợ vội nói:
- Này, này, ngươi làm gì thế? Mau trả lại cho ta.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi muốn lấy kinh văn hay muốn lấy mạng ta?
Âu Dương Phong nói:
- Lấy mạng ngươi làm gì, mau trả lại cho ta.
Giọng nói cấp bách khác hẳn lúc bình thời, lấy thế định nhảy lên cướp lại. Hoàng Dung kề kinh văn vào cách ngọn nến hai tấc, nói:
- Đứng lại! Ngươi mà động đậy một cái ta sẽ đốt, chỉ cần cháy mất một chữ thì suốt đời ngươi sẽ phải hối hận đấy.
Âu Dương Phong nghĩ thấy không sai, hừ một tiếng, nói:
- Ta không đấu nổi với con quỷ ranh mãnh nhà ngươi, đặt kinh văn xuống rồi ngươi đi cho xong.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi là bậc tôn sư trên đời, không được nuốt lời đấy.
Âu Dương Phong sầm mặt nói:
- Ta nói mau đặt kinh văn xuống rồi ngươi đi đường ngươi.
Hoàng Dung biết y là kẻ rất có thân phận, tuy tính tình độc ác xấu xa nhưng không nuốt lời với người khác, lập tức đặt cả kinh văn lẫn ngọn nến xuống đất, cười nói:
- Âu Dương bá bá, xin lỗi nhé.
Rồi nhấc ngọn Đả cẩu bổng lên quay người định đi.
Âu Dương Phong cũng không ngoảnh lại, đột nhiên nhảy bật lên lật tay ra chưởng, bùng một tiếng vang dội, đã đánh vỡ một nửa tượng thần Thiết thương Vương Ngạn Chương, quát:
- Lão mù họ Kha kia, ra đây mau.
Hoàng Dung cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kha Trấn ác đã từ sau tượng thần nhảy ra, vung ngọn thương sắt bảo vệ trước mặt. Hoàng Dung lập tức hiểu ra “Với bản lĩnh của Lão Độc vật thì Kha đại gia núp sau lưng thần tượng há lại qua mặt được y? Có lẽ y nghe được tiếng thở. Chỉ là y không coi Kha đại gia vào đâu, nên nảy giờ cứ ẩn nhẫn không nói ra.”
Lập tức tung người vọt tới, ngọn trúc bổng khẽ đưa ra cùng thủ thế, nói với Âu Dương Phong:
- Âu Dương bá bá, ta không đi đâu, ngươi thả y đi đi.
Kha Trấn ác nói:
- Không, Dung nhi, ngươi đi đi, ngươi đi tìm Tĩnh nhi bảo y trả thù cho sáu anh em ta.
Hoàng Dung buồn rầu nói:
- Nếu y tin lời ta thì đã tin rồi. Kha đại gia, nếu ngươi không đi thì nỗi oan khuất của cha con ta không bao giờ được sáng tỏ. Ngươi nói với Quách Tĩnh rằng ta không hề trách y, bảo y đừng khó xử.
Kha Trấn ác đời nào chịu để nàng xả thân cứu mình, hai người cãi cọ không thôi.
Âu Dương Phong sốt ruột, mắng:
- Con nha đầu, ta đã ưng thuận để ngươi đi, ngươi còn lằng nhằng cái gì?
Hoàng Dung nói:
- Nhưng ta không thích đi. Âu Dương bá bá, ngươi đuổi lão mù này đi đi, ta sẽ nói chuyện vui vẻ cho ngươi đỡ buồn, chứ đừng làm hại y.
Âu Dương Phong nghĩ thầm:
- Ngươi không đi là tốt nhất chứ gã mù này sống hay chết có can hệ gì tới ta?
Bèn sãi chân bước lên một bước vung tay chụp vào ngực Kha Trấn ác. Kha Trấn ác vung ngang ngọn thiết thương ra bảo vệ trước ngực. Âu Dương Phong rung tay gạt một cái hai tay Kha Trấn ác tê chồn, trước ngực bị dội lại đau buốt lên, keng một tiếng, ngọn thiết thương đã tung lên chọc thủng mái ngói bay luôn ra ngoài.
Kha Trấn ác vội nhảy lùi lại, người đang trên không chưa rơi xuống đất thì trước ngực đã bị túm chặt, thân hình đã bị Âu Dương Phong nắm lấy nhấc lên. Y từng gặp nhiều đại địch, tuy giữa lúc nguy cấp vẫn không rối loạn, tay trái khẽ giơ lên, hai ngọn độc lăng bay thẳng vào giữa mặt đối phương. Âu Dương Phong không ngờ y lại có hiểm chiêu chuyển bại thành thắng này, khoảng cách quá gần, độc lăng bắn ra rất mau, quả thật khó lòng né tránh, lập tức ngửa người về phía sau thừa thế đẩy một cái, ném Kha Trấn ác lên cao.
Lúc Kha Trấn ác từ sau thần tượng nhảy ra thì mặt hướng ra cổng miếu, bị Âu Dương Phong ném cái ấy không tự chủ được, lại bay xuyên cửa ra ngoài. Cái ném ấy kình lực rất lớn, thân hình y lại bay ra phía trước độc lăng, hai ngọn độc lăng bay qua đầu Âu Dương Phong, sắp đánh vào người Kha Trấn ác. Hoàng Dung kêu lên:
- Ái chà?
Thì thấy Kha Trấn ác hơi nghiêng người đi một cái, tay trái nhẹ nhàng khéo léo chụp lại hai ngọn độc lăng, thuật nghe tiếng xét hình của y quả đã đạt tới hóa cảnh, so với người còn đủ hai mắt có khi còn thấy rõ ràng hơn.
Âu Dương Phong bật tiếng khen ngợi, nói:
- Ngươi giỏi lắm, lão mù họ Kha, tha cho ngươi đi đấy.
Kha Trấn ác rơi xuống đất vẫn còn ngần ngừ. Hoàng Dung cười nói:
- Kha đại gia, Âu Dương Phong muốn bái ta làm sư phụ để học tập Cửu âm chân kinh. Ngươi còn không đi, cũng định bái ta làm sư phụ sao?
Kha Trấn ác biết tuy nàng nói năng có vẻ nhởn nhơ nhưng hoàn cảnh quả thật mười phần nguy hiểm, cứ đứng trước miếu không chịu đi.
Âu Dương Phong ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Trời sắp sáng rồi, đi thôi?
Rồi kéo tay Hoàng Dung đi ra khỏi miếu. Hoàng Dung kêu lên:
- Kha đại gia, nhớ mấy chữ ta viết trên tay ngươi đấy.
Nói tới tiếng cuối cùng, thân hình đã đi ra xa vài trượng.
Kha Trấn ác ngẩn người hồi lâu, nghe tiếng quạ từng bầy từng bầy bay vào trong miếu giành nhau mổ thịt xác chết, lúc ấy nhảy lên trên nóc miếu tìm ngọn thương sắt. Y đứng ngẩn ra trên nóc miếu hồi lâu, nghĩ thầm:
- Trời đất mênh mông, mình mù lòa tìm đâu chốn yên thân?
Chợt nghe tiếng quạ kêu lên thê thảm, không ngừng từ trên không lộp độp rơi xuống, nguyên là bầy quạ ăn thịt trên xác Dương Khang nối nhau trúng độc mà chết, bất giác thở dài một hơi, nhảy xuống đất, chống ngọn thương đi lên phía bắc.
Đi tới hôm thứ ba, chợt nghe trên không có tiếng chim điêu kêu vang, nghĩ đối điêu đã ở đây thì Quách Tĩnh có lẽ cũng ở cạnh đây, lập tức cao giọng gọi tob giữa đồng trống:
- Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!
Qua không bao lâu quả nhiên nghe tiếng vó ngựa khua vang, Quách Tĩnh cưỡi con tiểu hồng mã phóng tới. Y và Kha Trấn ác lạc nhau trong lúc hỗn chiến, lúc ấy thấy sư phụ không bị gì, vô cùng mừng rỡ, không chờ ngựa dừng lại đã vội vàng nhảy xuống, chạy tới ôm chặt Kha Trấn ác, luôn miệng kêu “Đại sư phụ!
Kha Trấn ác giang thẳng tay tát y hai cái nảy lửa. Quách Tĩnh không dám né tránh, ngạc nhiên buông tay ra. Kha Trấn ác tay trái tiếp tục đánh Quách Tĩnh, tay phải thì liên tiếp tát vào mặt mình. Lần này thì Quách Tĩnh càng kinh ngạc, kêu lên:
- Đại sư phụ, người làm gì thế?
Kha Trấn ác mắng:
- Ngươi là thằng nhỏ hồ đồ, ta là lão già hồ đồ!
Y tát hơn mười cái mới dừng tay, hai người mặt mũi đều sưng vù Kha Trấn ác ngoác miệng chửi Quách Tĩnh và mình suốt nửa ngày mới đem mọi chuyện trong ngôi miếu cổ nhất nhất kể lại.
Quách Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vừa đau xót vừa xấu hổ, nghĩ thầm:
- Té ra chân tướng là như thế, mình quả thật trách lầm Dung nhi rồi.
Kha Trấn ác quát:
- Ngươi nói chúng ta có đáng chết không?
Quách Tĩnh luôn miệng khen phải, lại nói:
- Là đệ tử đáng chết. Đại sư phụ mắt kém, không trách người được.
Kha Trấn ác tức giận nói:
- Con mẹ nó, ta cũng đáng chết! Mắt ta tuy mù nhưng chẳng lẽ trong lòng cũng mù à?
Quách Tĩnh nói.:
- Chúng ta mau nghĩ cách cứu Dung nhi.
Kha Trấn ác nói:
- Cha cô ta đâu?
Quách Tĩnh nói:
- Hoàng đảo chủ hộ tống Hồng ân sư ra đảo Đào Hoa trị thương rồi. Đại sư phụ, người nói Âu Dương Phong đưa Dung nhi đi đâu?
Kha Trấn ác im lặng không đáp, qua hồi lâu mới nói:
- Dung nhi bị y bắt đi, cho dù không chết cũng không biết bị y hành hạ trở thành thế nào nữa. Tĩnh nhi, ngươi mau đi cứu, ta thì phải tự sát để tạ ơn cô ta.
Quách Tĩnh hoảng sợ kêu:
- Không được! Người muôn vạn lần đừng nghĩ thế, chỉ là y vốn biết tính tình sư phụ cương cường, không nghe lời ai, nói chết là chết không hề nghĩ lại, lúc ấy bèn nói:
- Đại sư phụ, người tới đảo Đào Hoa báo tin, khi nào gặp Hoàng đảo chủ thì xin ông mau đi cứu viện, đệ tử quả thật không phải là đối thủ của Âu Dương Phong đâu.
Kha Trấn ác nghĩ thấy không sai, bèn cầm thương sắt đi luôn. Quách Tĩnh lưu luyến không nỡ chia tay, đi theo phía sau. Kha Trấn ác vung thương sắt đánh ra, mắng:
- Còn không đi mau đi! Ngươi không đem Dung nhi lành lặn trở về cho ta thì ta sẽ lấy mạng ngươi đấy.
Quách Tĩnh đành đứng lại, nhìn theo bóng sư phụ khuất dần trong rừng dâu phía đông, quả thật không biết đi đâu mà tìm Hoàng Dung, nghĩ ngợi hồi lâu giục ngựa thả điêu tìm đường tới miếu Thiết Thương. Chỉ thấy trước miếu sau miếu đầy xác quạ chết, trong điện thờ chỉ còn một bộ xương trắng.
Quách Tĩnh tuy căm hận Dương Khang hại chết sư phụ, nhưng nghĩ y đã chết, oán thù từ nay bỏ hết, nhớ tới việc kết nghĩa với nhau một thời gian bèn nhặt nhạnh xương y mang ra sau miếu chôn cất, lạy mấy lạy rồi khấn:
- Dương huynh đệ, nếu ngươi nghĩ tới tình nghĩa ta chôn cất ngươi hôm nay thì nên phù hộ ta tìm được Dung nhi để bù lại những lỗi lầm của ngươi lúc còn sống.
Sau đó Quách Tĩnh suốt đường hỏi thăm tìm tung tích Hoàng Dung. Lần ấy y tìm suốt nửa năm, thu qua đông tới, đông hết xuân về, y cưỡi hồng mã mang theo đôi điêu tìm kiếm khắp nơi, hỏi khắp Cái bang, phái Toàn Chân cho tới đồng đạo võ lâm các nơi, mà vẫn không có được chút tin tức nào của Hoàng Dung. Nghĩ tới trong nửa năm nay không biết Hoàng Dung đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, quả thật lòng đau như cắt, vì thế quyết ý đi khắp chân trời góc biển cũng phải tìm được nàng. Y một là tới Yên Kinh, hai là tới Biện Lương, ngay Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không biết đi đâu. Quần cái trong Cái bang nghe nói bang chủ gặp nạn, cũng cho toàn bang lên đường tìm kiếm. Hôm ấy Quách Tĩnh tới Quy Vân trang lại thấy trang trại đã bị đốt thành một đống tro tàn, không biết cha con Lục Thừa Phong, Lục Quán Anh đã gặp phải kiếp nạn gì?
Một hôm tới địa giới sơn Đông, chỉ thấy dọc đường mười nhà thì chín gian bỏ trống, người trên đường nhao nhao chạy nạn, đều nói quân Mông Cổ đánh nhau với quân Kim, quân Kim tan vỡ, quân lính thua trận chạy về cướp đoạt tiền bạc, cường dâm phụ nữ, không gì không làm. Quách Tĩnh đi ba ngày, càng lên phía bắc càng đau lòng cay mắt, nghĩ việc binh là họa, việc đánh nhau là nguy, người khổ nhất vẫn là bách tính.
Hôm ấy tới một thôn trang trong sơn cốc cạnh Tế Thủy, đang muốn hỏi tìm nơi nghỉ lại đột nhiên phía trước có tiếng la thét ầm ĩ, người kêu ngựa hí, mấy chục tên quân Kim xông vào thôn phóng lửa đốt nhà, đuổi hết dân ra khỏi nhà, cứ thấy con gái trẻ tuổi là bắt trói từng người, còn bao nhiêu thì không kể già trẻ, cứ thấy người là chém.
Quách Tĩnh thấy thế cả giận, thúc ngựa xông tới, tay phải giật ngọn thương lớn trong tay viên tướng đứng đầu đội quân chưởng trái đánh vào huyệt Thái dương của y Lúc bấy giờ y sớm tối luyện công không ngừng, nội công tiến triển rất xa, một chưởng ấy đánh qua, tên võ quan kia lập tức lòi mắt chết tươi. Đám quân Kim la hò ầm ĩ, cùng giơ đao thương lên xông vào. Con tiểu hồng mã đã trải qua chiến trận lại càng phấn khích, phóng như bay vào đám quân Kim. Quách Tĩnh tay trái lại giật được một thanh đại đao, tay phải đâm tay trái chém, sử dụng thuật song thủ hỗ bác, quát tháo đánh giết.
Đám quân Kim thấy người này mạnh mẽ dữ tợn, quân lính đã thua trận làm sao còn có ý chí đánh nhau, bỏ chạy ra khỏi thôn. Đột nhiên trước mặt có một lá cờ lớn phất gió, trong làn bụi mù có một toán quân Mông Cổ rầm rập phóng tới.
Quân Kim bị quân Mông Cổ đánh giết đã kinh hồn táng đảm, không dám đón đánh, cậy số đông quay lại đánh nhau với Quách Tĩnh, chỉ mong cướp đường bỏ chạy.
Quách Tĩnh căm hận quân Kim tàn hại bách tính, thúc ngựa ra khỏi thôn trước, một người một ngựa, oai phong lẫm liệt giữ chắc chỗ hiểm ở cửa núi. Hơn mười tên quân Kim cố gắng xông lên bị y liên tiếp giết chết mấy người. Số còn lại không dám xông tới, tiến không được thoái không xong, dồn lại thành một đám rối loạn.
Quân Mông Cổ thấy phía trước đột nhiên có người giúp đỡ cũng rất bất ngờ, xung sát một trận, hơn mười mấy tên quân Kim đều bị giết sạch trong thôn.
Viên Bách phu trưởng đứng đầu toán quân Mông Cổ đang định hỏi lai lịch Quách Tĩnh, trong toán lại có một viên Thập phu trưởng biết mặt Quách Tĩnh, bèn gọi lớn:
- Kim đao phò mã!
Rồi lạy rạp xuống đất. Viên Bách phu trưởng nghe thấy là phò mã gia của đại hãn, đâu dám khinh thường, vội xuống ngựa làm lễ, sai người ruổi ngựa về báo.
Quách Tĩnh vội truyền lệnh sai quân Mông Cổ mau dập tắt lửa trong thôn.
Dân thôn đỡ người già bế trẻ con nhao nhao kéo tới cảm tạ.
Đang ầm ĩ, ngoài thôn chợt có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, vô số quân mã đổ tới. Đám bách tính cả kinh, bất giác ngớ mặt nhìn nhau. Chỉ thấy một con ngựa hồng phóng tới như gió, một viên tướng quân thiếu niên trên ngựa gọi lớn “Quách Tĩnh an đáp ở đây phải không?
Quách Tĩnh nhìn ra thì là Đà Lôi, cả mừng kêu lên:
- Đà Lôi an đáp.
Hai người chạy tới ôm chầm lấy nhau. Đôi điêu biết Đà Lôi, cũng bước tới cọ cọ, mười phần thân thiết. Đà Lôi sai một viên Thiên phu trưởng đem quân truy kích quân Kim, hạ lệnh dựng lều trướng trên sườn núi, cùng Quách Tĩnh kể lại những chuyện từ khi chia tay đến nay.
Đà Lôi nói tới quân vụ Bắc quốc, Quách Tĩnh mới biết trong hơn một năm nay, Thành Cát Tư Hãn ngựa không dừng vó, đông phạt tây chinh, mở rộng đất đai rất nhiều. Truật Xích, sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài Đà Lôi bốn vương tử, Mộc Hoa Lê, Bác Nhĩ Truật, Bác Nhĩ Hốt, Xích lão Ôn tứ kiệt đều lập rất nhiều công lao hãn mã. Hiện Đà Lôi và Mộc Hoa Lê cầm quân đánh Kim, đại chiến mấy trận ở sơn Đông đánh quân Kim đại bại tan rã. Quân sĩ còn lại của nước Kim tập trung ở cửa Đồng Quan, đóng chặt cửa quan cố thủ, không dám ra sơn Đông nghênh chiến.
Quách Tĩnh ở lại trong quân Đà Lôi mấy ngày, khoái mã đưa tin khẩn tới báo Thành Cát Tư Hãn triệu tập chư vương chúng tướng đại hội ở mạc bắc. Đà Lôi và Mộc Hoa Lê không dám chần chừ, giao cờ lệnh đại cho phó tướng, liền đêm về bắc. Quách Tĩnh nhớ mẹ, lúc ấy cũng đi với Đà Lôi.
Qua nhiều ngày tới sông Cán Nạn Hà, đưa mắt nhìn ra, trên thảo nguyên rộng lớn mênh mông lều trại san sát, hàng vạn hàng vạn chiến mã chạy nhảy reo hí, hàng vạn hàng vạn thương đao lóe ánh mặt trời. Trong hàng vạn hàng vạn ngôi lều màu xám có một ngôi lều vải vàng nhô cao lên, trụ trên nóc lều đúc bằng vàng, trước lều treo cao một lá cờ đại độc có chín chòm lông trắng.
Quách Tĩnh kéo cương dừng ngựa trên đồi cát, thấy binh uy hùng tráng như thế, nghĩ thầm kim trướng oai chấn đại mạc, vua nơi tuyệt vực, tưởng tượng cảnh Thành Cát Tư Hãn trong kim trướng truyền hiệu lệnh, khoái mã từng con từng con nối nhau phóng đi đưa hiệu lệnh tới tay các vương tử và đại tướng cách xa vạn dặm, tiếng tù và thổi vang, khói lửa bốc cao trên thảo nguyên, tên bay như châu chấu, trường đao chớp sáng, vó ngựa sắt phóng trong làn bụi cát bay mù mịt.
Y đang nghĩ “Đại hãn muốn có nhiều đất đai nhân dân như thế, không biết là có ý gì?”
Chợt thấy bụi bay mù mịt, một đội ky binh phóng mau tới. Đà Lôi, Mộc Hoa Lê, Quách Tĩnh ba người vào kim trướng của Thành Cát Tư Hãn, chỉ thấy các vương tứ và chư tướng đều đã tụ tập trong trướng, xếp hàng hai bên.