– Anh Sơn! Đã có tung tích gì của Minh Nguyệt chưa? Sơn lắc đầu buồn hiu. Sự bặt tin của cô càng đẩy anh vào thế quẫn bách. Vừa làm việc, vừa đi tìm cô vừa phải lo cho con bé Bi. Dạo này, nhờ có Thu Hương mang con bé về bên nhà chăm sóc, đỡ nhọc nhằn cho Sơn, nhưng nỗi lo lắng về Minh Nguyệt chẳng thể vơi.Thu Hương ái ngại:– Em nghĩ có lẽ Minh Nguyệt không sao đâu. Nhất thời cô ấy thấy có lỗi nên bỏ đi. Rồi cô ấy sẽ trở về. Phần bé Bi, anh cứ giao cho em.– Cám ơn em nhiều lắm Thu Hương.– Có gì đâu, anh Quân cũng rất mến trẻ con.Thu Hương ở lại phòng Sơn một lát, cô mới xuống phòng làm việc của mình, không ngờ Quân đang đợi cô.Thu Hương ngạc nhiên:– Có chuyện gì vậy anh?– Có mẹ ở Ban Mê Thuột vào, anh định vào bảo em xin nghĩ chiều nay. Nãy giờ em đi đâu vậy?– Em lên phòng anh Sơn, hỏi xem ảnh có tìm được Minh Nguyệt chưa? Cô ta thật vô trách nhiệm bỏ đi làm cho bao nhiêu người lo lắng.Quân cau mày nhìn Thu Hương, cô chẳng quan tâm gì đến mẹ chồng lặn lội từ Ban Mê Thuột vào thành phố mà chỉ lo lắng cho Sơn. Cơn hờn ghen cô ghìm xuống lại ầm ĩ cháy, anh xẵng giọng:– Vậy em có về nhà hay không?Không chú ý đến chất giọng bực dọc, Thu Hương gật đầu:– Có. Bây giờ là ba giờ ba mươi. Chạy đến trường của bé Bi là mười lăm phút, em phải đi rước nó, hay anh về trước đi.Quân cáu kỉnh:– Em định mang con bé ấy về nhà mình, rồi chỉ tính chuyện lo cho nó mà không lo cho mẹ?Thu Hương ngạc nhiên:– Thì cả nữa tháng qua em vẫn làm thế, sao hôm nay anh khó chịu?– Lẽ ra em phải nhận sự khó chịu của anh ngay từ đầu. Anh tự hỏi, không biết tại sao em bắt quàng chuyện của người khác làm chuyện của mình. Ai buộc em lo cho con bé, em quan tâm đến Sơn nhiều hơn là quan tâm đến anh.– Anh nói cái gì vậy anh Quân? Thực sự là anh thấy đó bé Bi nó chẳng chịu ai hết nó đòi có một mình em.Quân mai mỉa:– Vì nó muốn em thay mẹ nó đó, Minh Nguyệt đã đi rồi. Còn anh, anh lại không thể cho em một đứa con. Anh là cái chướng ngại không nên có, để em đoàn tụ với anh ta.Hai tai Thu Hương lùng bùng, cô không tưởng tượng Quân có thể nói ra lời lẽ này. Ngày xưa cưới cô anh luôn tế nhị dịu dàng, một năm kết hôn chưa đủ để chứng minh trái tim cô đã dành hết cho anh sao? Cô khó chịu:– Em không nói chuyện với anh nữa. Anh về trước đi. Một lát em về sau.Cô khóa tủ hồ sơ lại, lấy xách tay đeo lên vai đi ra. Cô ghét bị ai nói điều mình không hề có. Cô là vợ Quân, lẽ ra anh phải hiểu cô chứ. Đàng này, anh lại luôn mang mặc cảm không thể cho cô đứa con. Cô yêu trẻ con, đây đâu phải là cái tội.Khi Thu Hương đến trường, phụ huynh đến đón con cũng khá đông. Bé Bi chạy ra đến khi thấy Thu Hương, nó sà vào lòng cô. Một nét buồn phảng phất trên gương mặt trẻ thơ, nó chưa biết nói để nói lên tiếng lòng nó nhớ mẹ.Thu Hương ôm nó, cô hôn nhẹ vào má nó:– Cô đến đón con, rồi tối ba đưa con về nhà con.Một bóng áo xanh đi qua, con bé ngẩn lên vui mừng:– Mẹ!Nhưng không phải, mặt nó xụ xuống héo hắt. Thương quá, Thu Hương ứa nước mắt kéo nó vào sát lòng mình hơn.Minh Nguyệt tệ đến thế thì thôi. Cô ta quả là người mẹ vô lương tâm.– Bé Na, con chào cô đi!Ngữ đẩy con tới trước, con bé ngoan ngoãn chào Nga, nó ngập ngừng:– Ai vậy hả ba?– Là cô Nga. Cô ấy bị mất trí nhớ, ba gởi ở chung với cô Mai trong lúc chờ người nhà cô ấy tìm đến.– Mất trí nhớ là sao hả ba?– Là không còn nhớ gì chuyện cũ, không nhớ cả đường về nhà.Nhìn con bé dễ thương xinh xắn, bất giác Nga nhớ đến một gương mặt trẻ con, cũng rất xinh xắn và dễ thương. Cô không sao hình dung rõ nét hay nhớ là nó ở đâu, nhưng một sự xúc động dạt dào, làm sao cô thụp xồng và ôm bé Na.– Cô chào cháu. Cô tên Nga.Bé Na vui vẻ:– Ở nhà con tên bé Na, đi học con tên là Tâm Như.– Tân Như! Tên rất đẹp!Nga mỉm cười đứng lên:– Và cháu cũng dễ thương lắm.Cô dắt bé ra ngồi lên chiếc ghế đá, Ngữ cũng ngồi ở chiếc ghế đối diện:– Ngày mai tôi đưa cô đến phòng công an để lấy dấu vân tay, để tìm thân nhân cho cô.Nga tự lự:– Tại sao người ta có thể quên quá khứ của mình vậy? Có phải trong quá khứ của tôi chỉ toàn là chuyện buồn? Gia đình tôi là ai, họ có đi tìm tôi không? Hay tôi chỉ là một kẻ vô gia cư?Ngữ an ủi:– Cô đừng qua lo lắng, công an sẽ giúp cô tìm được người thân.Nhìn Nga, bỗng dưng Ngữ nghĩ, nếu như anh quên được quá khứ có lẽ sẽ dễ chịu. Một cuộc chiến tranh lạnh đang xảy ra giữa anh và Anh Thư, cô chẳng còn xem anh vào đâu.Buổi chiều đang buông dần xuống. Anh lại phải về nhà mình, căn nhà rộng, trán lệ, đầy đủ tiện nghi, nhưng lại lanh vắng nặng nề.Bé Na đang tíu tít với Nga. Kỳ lạ là cô kể chuyện Thánh Gióng, công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn rất rành rọt. Có thể tâm hồn cô đang trở về dĩ vãng, một dĩ vãng chưa rõ nét.– Na ơi! Về thôi con, tối rồi.– Dạ.Con bé nhảy xuống ghế, nó nắm tay Nga dặc dặc:– Mai con đến cô kể chuyện nữa nghe!Nga mỉm cười vẫy tay với nó:– Tạm biệt!– Anh đứng lại!Anh Thư quát to lên. Thái độ của cô làm Ngữ khó chịu, anh đi luôn vào. Anh Thư cầm cái điện thoại trên tay, cô ném vèo vào người Ngữ, chiếc điện thoại va vào thành cầu thang gỗ rơi xuống đất.Ngữ nhìn vợ bằng đôi mắt lạnh chưa từng có, không một lời, anh bỏ đi luôn lên lầu.Anh Thư đuổi theo, cô đứng chắn trước mặt Ngữ:– Tôi muốn biết con nhỏ mà mỗi buổi chiều anh cứ đến thăm, cô ta là ai? Bây giờ anh “pát- xê” qua cô ta chứ không phải là cô y tá Mai xinh đẹp của anh nữa hả?Ngữ lạnh lùng:– Em thực sự muốn biết?– Dĩ nhiên!– Đừng hành hạ nhau nữa Anh Thư, tôi bằng lòng ly hôn rồi mà!– Nhưng tôi lại không muốn ly hôn nữa. Bây giờ anh là một bác sĩ giỏi, có tiếng tăm, có sự nghiệp, tại sao tôi lại chịu ly hôn?– Như vậy em muốn gì?Anh Thư nghẹn lại. Cô muốn gì đây? Chính cô cũng chưa biết mình muốn gì. Sự lạnh lùng của anh làm cho cô đau khổ. Cô không thể mở miệng để nói với anh rằng cô cần anh, cô yêu anh. Cô không chịu nỗi sự cô đơn giày vò cô.Anh đừng nhìn cô với anh mắt như thế! Nhưng cuối cùng Anh Thư không nói được gì hết.Ngữ đẩy vợ ra để đi lên lầu. Anh Thư ôm choàng lấy anh, giọng cô oai oán:– Anh nói anh tha thứ cho em, nhưng tại sao anh không thể cho em tình cảm của anh.– Em có biết tình khi tình cảm đã hết rồi thì sao không? Người ta chỉ cư xử với nhau như tình bạn. Anh tôn trọng em vì em là mẹ của bé Na và nếu như em tôn trọng em, tôn trọng anh, em hãy dừng lại những cuộc ăn chơi sa đọa của em, và trước nhất, em hãy cai ma túy đi.Anh Thư lùi lại:– Đâu phải em không muốn, nhưng mà em không có nghị lực. Em sợ lắm anh Ngữ. Em thà chết chứ không bỏ được. em biết anh từng giúp em nhưng rồi em cứ dấn thân vào con đường đó.Ngữ nghiêm khắc:– Và em biết chuyện gì xảy ra chứ? Anh không nói, em cũng hiểu kia mà.Anh Thư nhắm mắt lại, cô ôm tay Ngữ:– Em cần anh Ngữ ạ, nhưng em không thể bỏ chuyện đó được.Ngữ lắc đầu xẵng giọng:– Vậy cô hãy đi tìm những tên đó đi!Anh bước tránh ra để đi. Anh hết cách rồi, Anh Thư từ sử dụng thuốc lắc rồi chuyển sang dùng ma túy, bao nhiêu lần Ngữ nhốt cô vào phòng, cô đều phá cửa trốn nhà đi. Ngữ là một bác sĩ chữa bệnh cho người bệnh. Nhưng đau đớn thay, anh không chữa bệnh được cho chính vợ mình.– Anh Ngữ! Tại sao anh không tha thứ cho em? Anh biết là em không có dũng cảm để cai mà.Ngữ dừng lại, cứng rắn:– Em phải có dũng cảm.– Được, em sẽ bỏ. Anh sẽ không bỏ em chớ?– Nếu em bỏ được tại sao anh lại rời bỏ em chớ.– Vậy anh hãy trói tay em lại, và nhốt em vào trong phòng kia đi.– Anh không làm như vậy, chỉ cần em dũng cảm chịu đựng vượt qua, anh tin em sẽ bỏ được.Ngữ dịu lòng bước lại ôm qua vai vợ dìu vào phòng. Anh tha thiết:– Em phải suy nghĩ Anh Thư ạ. Anh và con, ba mẹ là quan trọng. Hãy dũng cảm vượt qua!Anh Thư ứa nước mắt gục trong lòng Ngữ. Anh xoa vai cô nhè nhẹ như vỗ về. Chỉ có những lúc này họ mới thật gần gũi nhau và anh quên được những chuyện đau lòng cô gây ra cho anh.– Ba ơi! Về nhà rủ mẹ đi ăn kem hả ba?– Ừ.Ngữ cho xe quẹo vào nhà. Từ ngoài cổng, Ngữ đã nghe tiếng nhạc chát chúa vọng ra. Anh cau mày rồi lắc đầu. Vậy mấy ngày qua công của anh là công cốc rồi. Anh Thư trở lại con đường cũ. Ngữ chỉ muốn quay ra tức khắc nhưng rồi anh cố dằn lòng đi vào, anh đứng lại nơi cửa. Muộn mất rồi, hình ảnh anh không muốn bé Na nhìn thấy đang hiện ra trước mắt anh.Anh Thư mặc bộ đồ áo lót mỏng dính, cô múa may quay cuồng trong cơn phấn khích của điệu nhạc, còn tên Đức Thuần ngồi nhâm ly rượu tán thưởng.– Mẹ!Bé Na chạy nhanh ra ngoài, nó òa khóc lên, Ngữ chạy theo con.– Bé Na!– Ba ơi! Con không muốn mẹ làm như vậy.Ngữ ôm con, chính anh cũng đang muốn khóc. Anh Thư cứ hứa rồi tái phạm.Lòng kiên nhẫn của anh không thể hơn được nữa.Bế con ra xe, Ngữ lái xe đến nhà Mai, chỉ có ở đó anh mới tìm thanh tịnh cho lòng mình.Mai quá quen với tiếng xe của Ngữ, nên cô mở cửa cho cha con Ngữ vào nhà. Chẳng nói gì cả, cô rót hai ly nước lạnh, một cho Ngữ và một cho Na. Cô biết anh đang phiền muộn và những phiền muộn này xuất phát từ Anh Thư.Ngữ hớp một hớp nước:– Cám ơn em.– Em nấu thêm cơm anh ở lại ăn nhé.– Thôi, em cho bé Na ăn giùm anh thôi, anh không đói đâu.– Sợ em hết cơm à?– Không! Tại anh không muốn ăn.– Cô ấy lại sử dụng thuốc nữa phải không anh?– Cô ấy cứ lừa dối anh, còn anh thì cứ tin. Để khi biết cô ấy không bỏ được, anh như người bị sốc vậy. Anh đứng ở giữa ngã ba đường, cố giải thích làm dữ rồi năn nỉ, bây giờ thì anh chán lắm. Anh tuyệt vọng lắm vì không hoán cải được cô ấy.Ngữ cố ngăn xúc động, dù đây là lúc anh mềm yếu nhất, anh muốn được áp mặt lên vai Mai mà khóc. Ước muốn đó đành dừng lại bởi con gái anh, bé Na, nó đang nhìn anh chăm chú.– Ba ơi! Có phải ba muốn khóc không?Ngữ hít mạnh:– Đâu có! Ba nghe cay mắt.– Con biết ba muốn khóc cũng như con hồi nãy vậy. Con ghét mẹ làm cho ba buồn.Ngữ ôm con vào lòng. Chính bé Na vực anh cho anh đứng lên, và anh tự nhủ mình không có quyền gục xuống.Thật khuya, Ngữ mới về nhà. Anh Thư nằm nữa người trên ghế, nữa người dưới đất.Cô choáng tỉnh dậy để nhìn thấy ánh mắt Ngữ nhìn cô lạnh lẽo. Còn bé Na, nó lùi lại khi cô vẫy tay gọi:– Bé Na!– Mẹ đừng đến gần con, con sợ mẹ lắm. Mẹ là người xấu.Anh Thư vùng lên, cô tát mạnh vào mặt con:– Còn ba mày là người tốt đó hả? Ông ấy đến nhà con Mai...Ngữ quát to:– Cô im đi, đủ rồi!– Tôi không im! Vì anh lạnh nhạt mà tôi đi vào con đường này. Tôi biết tôi có lỗi vì đã sa ngã, không chung thủy, nhưng giá anh cho tôi cơ hội. Anh có cho tôi cơ hội không?Ngữ đi nhanh lên lầu, lòng anh chán ngắt, những phút dịu êm hiếm hoi đã đi qua, và trở về với sự thật đau lòng.Ầm... ầm...Anh Thư đạp ngã cái bàn, cô hằn học dập phá và chừng như sự phấn khích trong cơn giận dữ làm cho cô muốn phá tan hoang tất cả.Xoảng...Bình hoa trên bàn rơi xuống đất. Anh Thư còn định vung tay nữa, cô chợt buông thõng tay vì thấy bé Na đang cô đưa hết cả hai bàn tay vào miệng nó, con bé đang cố ngăn tiếng khóc. Anh Thư như muốn nỗi điên lên, cô hét tướng lên:– Tại sao mày khóc? Ai đã làm gì mày đâu. Mày gọi con Mai là mẹ mà. Nó là mẹ mày hả? Hả?Cứ sau mỗi tiếng “Hả”, Anh Thư lắc mạnh vai con bé Na, mắt cô long lên.Sợ khiếp đảm, bé Na vùng mạnh ra, nó hét lại Anh Thư:– Cô Mai là mẹ con, cô Mai yêu con. Còn mẹ không phải, mẹ là bà điên, mẹ là mụ phù thủy.Nó chạy thục mạng lên những mảnh chai vỡ rơi tung tóe trên nền gạch.– Á...Đôi chân trần nhỏ xíu giẫm lên mảnh thủy tinh, bé Na đau đớn quỵ xuống.– Ba ơi! Cứu con...Anh Thư sực tỉnh sau cơn điên cuồng loạn, cô sụp xuống ôm chân con:– Na...Đang rất đau, máu chảy tràn ra dưới chân đọng vũng, nhưng nhất định nó không cho Anh Thư chạm vào.– Na! Mẹ xin lỗi con.– Bà dang ra đi. Hu hu... Đau quá ba ơi!Nó xô Anh Thư ra, cố đứng dậy để đi lên lầu. Máu tràn ra theo từng bước chân nhỏ bé, cho Anh Thư kinh hoàng, toàn thân cô như muốn đổ sụp xuống.Tiếng kêu khóc làm cho Ngữ giật mình, anh chạy lao xuống. Máu! Từng trong thấy máu, vậy mà Ngữ muốn xỉu luôn, anh bế xốc con lên.– Hu hu... ba ơi đau quá.Ngữ quát vợ:– Còn không mau đi lấy bông băng cầm máu cho con.Mặt Anh Thư xanh mét, cô run rẫy đi lấy bông băng và thuốc khử trùng.Ngữ vừa lau máu vừa khử trúng vết thương, ngăn không cho máu chảy nữa, anh vừa vỗ về:– Bé Na của ba ngoan! Can đảm lên con nhé, giẫm mãnh chai chảy máu thôi mà.Xong, anh băng bó vết thương ở chân nó lại và bế con lên lầu. Anh Thư rụt rè:– Anh Ngữ! Vết thương ở chân con có sâu không?Ngữ nhìn vợ cái nhìn dữ dội, tuy nhiên lời lẽ của anh lại dịu êm:– Hơi sâu một chút, cô làm ơn bảo người dọn dẹp cho sạch dùm đi!Anh Thư đứng lại. Vết thương của con cô cũng đau lòng chứ sao không, nhưng con bé thà để ba nó chăm sóc chứ không cho cô chạm vào. Cô là mẹ của nó mà, vậy mà nó chỉ yêu thương Ngữ và oán ghét cô. Cô hung dữ và xấu xa lắm sao?Thật khuya, khi tất cả đi vào tỉnh lặng, Anh Thư mới lên phòng con. Hai cha con Ngữ ôm nhau ngủ, tay con bé ôm qua bụng cho nó. Anh Thư đứng tần ngần nhìn cảnh tượng ấy, rồi cô bước vào lấy tấm đắp, đắp lên hai người cha con.Ngữ cự mình, làm cho Anh Thư hoãng hồn thụt lui, anh lại nhắm mắt ngủ tiếp. Thực sự là anh vừa thức giấc và giả vờ ngủ tiếp. Anh tránh đến tối đa trò chuyện với vợ, có ích lợi gì đâu, lại đi đến cải nhau. Tình cảm thời cả hai người còn học chung của thuở nào, sao giờ đây chỉ còn là hành hạ và giày vò nhau.Những câu xúc phạm của cô dần dần đẩy anh vào thế mặc cảm, anh chỉ là kẻ nhờ vợ. Có bao nhiêu bác sĩ ra trường, cuộc sống của họ cũng chừng mực. Còn anh, anh có tất cả. Nhưng khi anh có tất cả hình như hạnh phúc mỗi ngày cứ mỗi bay cao, để chỉ còn là hận thù, là chán chường. anh thu mình vào vỏ ốc ô đơn, còn Anh Thư cứ lăn xả vào cuộc sống sôi động. Trở xuống phòng mình, Anh Thư nằm lặng yên trong bóng tối, mắt cô mở to nhìn ngọn đèn trên tường.Hai con thằng lằng đuổi nhau. Liệu có nên tiếp tục cuộc sống “đồng sàng dị mộng” nữa hay không?Ngữ đi xuống, anh bật ngọn đèn bàn và ngồi đối diện Anh Thư. Cô cũng ngồi dậy, lúc này cô trở nên lặng lẽ hơn.– Anh muốn nói gì thì nói đi! Tôi biết anh muốn ly hôn nhưng vì ba tôi và vì bé Na, nên anh không thể ly hôn. Anh khinh dễ tôi phản bội anh. Còn tôi vừa yêu anh vừa hận anh. Chúng ta nên kết thúc cuộc sống chung, tôi sẽ về nhà ba mẹ tôi ở. Anh cứ ở đây và làm việc ở bệnh viện.Anh Thư đã chịu nói ra điều muốn nói nhưng Ngữ biết chẳng thể dễ dàng, chính vì vậy mà bao năm qua xảy ra biết bao nhiều chuyện. Anh Thư nói tiếp:– Về phần con bé Na, nó theo anh chớ không theo tôi. Chỉ cần tôi không xuất hiện ở đây mọi thứ sẽ đâu vào đó, đúng không?– Chúng ta ly hôn nhưng có một điều tôi muốn nói với em, Đức Thuần không phải người tốt, em nên chấm dứt mối quan hệ đó đi.– Đó là việc của tôi, anh không cần quan tâm!– Như vậy em có nghĩ đến tương lai của bé Na không?Anh Thư cay đắng:– Đời bây giờ có tiền là có tất cả. Ngày xưa người ta cưới vợ cho con còn phải xét xem cha mẹ nó như thế nào. Nhưng ngày nay người ta cần xem cô con dâu đó có của hồi môn hay không thôi.– Em sẽ hối hận nếu như tiếp tục đi lại với hắn.Ngữ đứng lên đi lên lầu, cuộc nói chuyện kết thúc. Anh Thư kéo chiếc gối đậy mặt. Cô không hiểu mình muốn gì nữa. Tình yêu của Ngữ chăng? Điều cô muốn mãi mãi không có. Trong trái tim anh, cô là một người vợ sa đọa hư hỏng.Bàn tay cô trót đã nhúng chàm...Ngày ấy...– Anh Thư!Đức Thần gõ nhè nhẹ lên mặt tủ kính, mà nãy giờ bận bịu chọn mua áo, Anh Thư không để ý. Cô quay lại cười:– Anh Thuần mà cũng vào shop quần áo của phụ nữ nữa à? Định mua tặng cho mấy cô bồ người mẫu của anh à?Đức Thuần nhăn mặt:– Ai cũng nói anh bồ với người mẫu, anh có tiếng mà chẳng có miếng. Mấy cô nhờ anh mà nổi tiếng, sau đó quay đi một trăm tám mươi độ.Đức Thuần trở giọng tán tỉnh:– Hồi này, xem vẻ em đẹp ra đó Anh Thư, gái một con trông màn con mắt.Anh Thư cười lớn:– Anh muốn gì mà khen em đây, anh Đức Thuần?– Em đẹp anh mới khen chứ. Sự thực anh muốn mời em chụp ảnh mẫu cho cuốn tuyển tập thời trang anh sắp tung ra vào cuối tháng bảy. Nếu em chịu, anh sẽ dành cho em ba trang hình lớn. Đẹp như em mà ở nhà chờ chồng đi học nước ngoài phí thật đó.Anh Thư liếc Đức Thuần. Cái miệng anh ta dẻo quá. Nhưng được đàn ông khen đẹp chẳng phải một mình cô thích mà có chín mươi chín cô trong số một trăm cô gái cũng đều thích.– Em mà đẹp, có con rồi anh Thuần ơi.– Em đẹp thật mà. Sao, mua chưa? Chọn đi, anh trả tiền cho!Anh Thư chọn cái áo đến sáu trăm ngàn, cô chờ thái độ của anh ta, và thật hào phóng, anh ta rút ra sau tờ giấy bạc một trăm ngàn đưa cho cô bán hàng.– Em mua gì nữa mua đi! Anh có quen thân với nhà thiết kế Hoàng Hùng, em cứ lại đó đặt may, anh trả tiền cho.Dĩ nhiên là Anh Thư thích mê, bởi sự hào phóng và cái dáng nghệ sĩ kia. Rời shop quần áo, Đức Thuần mời cô vào một nhà hàng sang trọng. Lúc này Anh Thư không nén được lòng ham thích được xuất hiện trong các cuốn đặt san thời trang:– Lúc nãy anh nói anh dành cho em ba trang ảnh nếu em bằng lòng cho anh chụp ảnh?– Ừ, anh sẽ trả cho em mỗi kiểu ảnh là ba triệu.– Ba triệu?– Ừ, về nhà suy nghĩ đi!Con số ba triệu cho một kiểu ảnh không phải đã hấp dẫn được Anh Thư, mà là khao khát thấy ảnh mình trên báo. Tuy nhiên, cô còn vờ vĩnh:– Anh sẽ chụp cho em bao nhiêu kiểu?– Tùy em! Em nên biết em rất đẹp. Vóc dáng của em, anh bảo đảm khi trang điểm và mặt quần áo do nhà thiết kế Hoàng Hùng may, tuyệt luôn.– Anh có quá lời khi khen em không vậy?– Hãy tin anh đi! Em như vầy đố ai dám nói em đã có chồng, có con. Anh sẽ chỉ cách cho em tạo dáng khi đứng trước ống kính.Đức Thuần dẫn Anh Thư đến giới thiệu với nhà thiết kế tạo mẫu Hoàng Hùng. Phần trang phục và cảnh chụp ở đâu, Đức Thuần lo hết. Anh Thư chỉ cần ngồi im cho người ta trang điểm.Buổi chụp hình bước sang buổi thứ ba, hôm nay cần chụp những kiểu áo ngủ và quảng cáo giường nệm Kim Đan.Anh Thư không ngại lắm, vì đi theo cô và Đức Thuần còn có tay phó quay, hai cô gái nữa, họ mang valy quần áo lên đến lầu chín khách sạn Prince.Đức Thuần giải thích:– Anh sẽ chụp cho em sáu kiểu, cùng sáu bộ quần áo ngủ. Em sẽ rất vất vả và mệt, cố gắn nhé.Anh Thư quả thật xinh đẹp và quyến rũ trong các bộ áo ngủ thướt tha, trông cô quá gợi cảm. Họ chụp xong gần một chục kiểu ảnh trong gần hai giờ đồng hồ.Đức Thuần buồng máy nằm lăn trên giường:– Mệt thật đấy! Em thì khỏe vì nhận của anh mười triệu. Trong lúc anh còn rửa ảnh, chọn ảnh mới đưa cho thợ in.Anh Thư cũng ngồi dựa lưng vào giường, thở mệt:– Nhe anh nói em thấy ham, có vào nghề mới thấy cũng mệt bở hơi tay luôn.Mấy cô người mẫu chia nhau sang phòng khác, chỉ còn lại Anh Thư và Đức Thuần. Anh ta dạn dĩ xoa nhẹ tay lên vai cô.– Anh không ngờ trang điểm lên em lại xinh đẹp bội phần, trông em gợi cảm thật.Bàn tay nãy giờ xoa lên vai Anh Thư, rồi rời xuống ngực cô. Chợt anh ta kéo mạnh cô vào ngực mình và hôn mạnh lên môi cô. Nụ hôn mãnh liệt, Anh Thư ngây ngất vì Ngữ chưa bao giờ hôn cô như vậy. Cô còn đang bàng hoàng, giọng anh ta êm như ru, ngọt như mật:– Em đẹp quá, làm sao anh không yêu em cho được hả Anh Thư.Anh ta quỳ dưới chân Anh Thư và mặt áp vào ngực cô, tôn sùng cô như vị Thánh Nữ. Bàn tay không ngừng ve vuốt lên đôi ngực tròn đầy của cô.Một hấp lực ghê gớm, Anh Thư muốn vùng ra chống lại, cô kêu lên khe khẻ:– Đừng, anh Thuần!Đôi môi anh ta khép chặt môi cô thật say đắm, nụ hôn làm cho Anh Thư hoàn toàn khuất phục, thân thể cô như mềm nhũn ra tan thành nước, và rồi cô buông thả hoàn toàn, quên mất một hiện thực cô đã có chồng, một đứa con gái vừa tròn hai tuổi và Ngữ đang du học tại Pháp ít nữa một năm anh mới trở về.