"Trước khi huấn luyện ta phải nói cho ngươi hiểu rõ tinh túy trong phương pháp huấn luyện của ta. Một năm sau khi ta phải quay về ngươi cứ chiếu theo tinh túy trong công pháp huấn luyện mà tiếp tục luyện tập." Triệu Vân Hưng lạnh lùng nhìn sang Tần Vũ nói. Nghe thấy hai từ "tinh túy" Tần Vũ hai mắt sáng lên liền tập trung tinh thần để nghe giảng. "Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ thì phương pháp luyện ngoại công có vô số nhưng đại đa phần các phương pháp đó đều phải tu luyện từng bộ phận cơ thể." Triệu Vân Hưng điềm tĩnh giảng, thời khắc đó hắn phảng phất trông như một bậc đế vương đứng trước giang sơn khi phê bình các phương pháp tu luyện ngoại công khác. "Tần Vũ ngươi phải nhớ cho kĩ khi tu luyện ngoại công tất phải nghiên cứu thấu y đạo!" Triệu Vân Hưng nhìn sang Tần Vũ nhấn mạnh. "Y đạo?" Tần Vũ trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn ghi nhớ lại trong lòng. Triệu Vân Hưng tiếp tục nói: "Tại sao con người phải tu luyện? Thứ nhất là để trường thọ, thứ hai là để tăng cường lực công kích của bản thân. Những người tu luyện ngoại công thì tưởng là tay chân cứng như kim cương và đích xác là họ đã đạt được điều đó. Có điều…quyền đầu có cứng thế nào thì cũng đâu thể ngạnh tiếp được chiến đao chế luyện từ huyền thiết?" Tần Vũ hai mắt nhíu lại. Huyền thiết rất là trân quý, khi luyện thành vũ khí thì đích thực lợi hại hơn xa vũ khí luyện từ thép thường. Huyền thiết chiến đao lại càng lợi hại tuyệt đối có thể hơn quyền cước của cao thủ. "Ví dụ như Man Đống có thể luyện đến mức cực cao của lực lượng khí lực là vô cùng, cơ thể khỏe mạnh nhưng…tốc độ thì lại ngược lại rất chậm chạp. Ta chỉ cần dùng chủy thủ là có thể áp sát rồi cắt cổ!" Triệu Vân Hưng lạnh giọng, trên thân tự nhiên phát xuất một luồng sát khí. Thời khắc đó Tần Vũ căn bản không hề hoài nghi lời của Triệu Vân Hưng, hai mắt sáng lên lắng nghe Triệu Vân Hưng nói như nuốt từng lời. "Nghiên cứu y đạo thì có thể hiểu được cấu tạo cơ thể và tự nhiên sẽ biết được công dụng của chúng. Nếu như chỉ tập trung huấn luyện một thứ sẽ cho kết quả không tốt. Lực lượng thì lớn nhưng tốc độ chậm chạp. Hoặc giả tay chân mạnh mẽ nhưng thân thể lại không linh mẫn. Tốc độ nhanh nhưng thân thể cũng phải đạt trình độ cường hãn tương đương…" Triệu Vân Hưng điềm đạm nói. Tần Vũ thời khắc đó hoàn toàn minh bạch được ý tứ của Triệu Vân Hưng, lập tức hưng phấn nói: "Lão sư con đã minh bạch rồi, phải luyện tập tất cả các bộ phận để có cơ thể hoàn hảo?" "Không." Triệu Vân Hưng lắc đầu nói: "Nếu muốn luyện tập toàn bộ cơ thể thì ngươi không thể luyện được." Tần Vũ ngạc nhiên. Toàn thân cơ nhục có rất nhiều và muốn luyện toàn bộ quả thật là rất khó. Cần phải trải qua kinh nghiệm thực tiễn và biết bao thế hệ đã nghiên cứu tìm tòi mong có thể thực hiện được điều này. "Hơn nữa cho dù đã có biện pháp thì ngươi cũng không thể thực hiện được. Muốn sở hữu cả cương nhu trong cơ thể thì ngoại công không như vậy, không thể chỉ luyện tập mà thành. Giống như là ngươi không thể đọc được nếu không suy nghĩ, bất cứ luyện tập thế nào thì cuối cùng cũng không thể phân phối tinh lực được khiến mọi sự đều không thành." Triệu Vân Hưng lắc đầu nói. Tần Vũ vẫn mơ hồ. Luyện tập một bộ phận không phải, luyện tập toàn thân cũng không phải, vậy thì phải luyện tập thế nào mới đúng? "Một thân thể hoàn mĩ thì lực lượng phải mạnh, tính linh động phải tốt, lực bạo phát phải mạnh mẽ, tốc độ phải nhanh chóng, khả năng chịu đựng phải bền bỉ." Triệu Vân Hưng nói ra một loạt các yêu cầu khiến Tần Vũ nhất thời ngây ra, với những yêu cầu như vậy thì phải tu luyện như thế nào? Triệu Vân Hưng nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi của Tần Vũ liền nở một nụ cười hiếm hoi: "Không phải lo lắng, ta tự có biện pháp để huấn luyện ngươi." Tần Vũ đột nhiên liên tưởng đến Ưng Trảo vương hoặc Thiết Thối cao thủ. Một trảo đó có thể dễ dàng khiến cho đá phải nát vụn thật là một chỉ lực thực sự khủng khiếp, nhưng chẳng phải là Triệu Vân Hưng đã giải thích lý do tại sao phải huấn luyện cục bộ? "Lão sư, tại sao Ưng Trảo công không luyện cả trảo và cước?" Tần Vũ hỏi lại. Triệu Vân Hưng nghe Tần Vũ hỏi vậy rất cao hứng liền đáp: "Tần Vũ ngươi nói hữu lý lắm. Ví như công phu Ưng trảo công hoặc Thiết Sa chưởng phải tu luyện năng lực thì tất nhiên phải luyện chỉ lực nhưng ngoại trừ thứ đó ra thì còn phải thường xuyên sử dụng dược tửu để cho hai tay hấp thu dược lực của dược tửu không lúc nào ngừng, khiến cho thủ chưởng cứng như thép." Tần Vũ nghe vậy bèn gật đầu. Nó đã hiểu qua phương pháp tu luyện ngoại công chính là không ngừng tu luyện lực lượng đồng thời bên ngoài thì dùng dược tửu để cho thủ chưởng trở nên cứng cáp và nhiều thứ nữa. "Luyện tập như vậy, đơn giản chỉ là…sự ngu ngốc!" Triệu Vân Hưng đột nhiên mắng chửi, thái độ đối với các phương pháp huấn luyện đó rất là khinh thị. "Lão sư, Ưng Trảo công vô cùng lợi hại tại sao lại là sự ngu ngốc?" Tần Vũ ý nghĩ thành thục hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Mặc dù chỉ là một đứa bé nhưng nó đã thấy Ưng trảo công và Thiết sa chưởng vô cùng lợi hại nên không thể hiểu được ý tứ của Triệu Vân Hưng. Triệu Vân Hưng kiêu hãnh nói: "Ưng Trảo công? Thiết Sa chưởng? Sử dụng dược tửu thậm chí cả độc tính để làm cho da biến thành cứng rắn, chịu cảm giác đau đớn đơn giản chỉ để trở thành một thứ hộ thủ. Tần Vũ, ngươi nhìn ta đây." Triệu Vân Hưng đưa tay phải ra, tay phải của hắn vẫn bình thường thậm chí còn có cảm giác mềm mại. Chỉ thấy một đạo bạch quang lóe sáng, không thể biết được tại sao trên tay Triệu Vân Hưng lại xuất hiện một đôi hộ thủ. Triệu Vân Hưng lạnh lùng nói: "Hộ thủ này làm từ tơ thiên tằm, tuy rằng nó rất trân quý khác hẳn với phàm vật ở chỗ đã được kết hợp với huyền thiết nhưng chỉ cần thời gian lâu ngày là có thể sở hữu được." Tần Vũ sinh ra tại Vương phủ tự nhiên hiểu rất rõ. Có rất nhiều vật phẩm kết hợp với cương thiết bình thường. Hộ thủ bằng tơ thiên tằm này kết hợp với huyền thiết thì quả thật có không nhiều, bất quá vẫn không thể được gọi là bảo vật. Bảo vật chính là để gọi tất cả những thứ thu hoạch được từ trong Hồng Hoang Vô Biên. Ví như trong Hồng Hoang Vô Biên có rất nhiều yêu thú vô cùng lợi hại, mỗi yêu thú đều có thể sánh ngang với tiên thiên cao thủ thậm chí có khi còn lợi hại hơn cả thượng tiên. Những bộ phận của chúng như da, lông hoặc móng vuốt, sừng đều chính là bảo vật cao cấp. "Tơ thiên tằm mềm dẻo vô cùng lại có thể bền chắc hơn cả trảo thủ của Ưng Trảo vương." Triệu Vân Hưng cầm một khối đá lên, tay phải dụng lực chỉ thấy khối đá đã tan thành bụi phấn, thậm chí so với Ưng Trảo vương còn lợi hại hơn. Triệu Vân Hưng nhìn sang Tần Vũ nói: "Tần Vũ, chỉ lực của ta không yếu hơn Ưng trảo vương. Chỉ lực thì phải tu luyện nhưng không cần thiết phải biến da thịt của bản thân thành cứng rắn, ngươi đã minh bạch ý tứ của ta chưa?" Tần Vũ gật đầu nhưng lại nghi hoặc hỏi lại: "Lão sư, ý của người là có thể dùng hộ thủ để bảo hộ thủ chưởng, không cần giống như luyện Ưng Trảo công hoặc Thiết Sa chưởng khiến da thịt biến dạng, nhưng mà…luyện như vậy có lợi gì. Còn thân thể thì sao? Chẳng nhẽ con phải mặc khải giáp khi đối phó với địch nhân?" Triệu Vân Hưng hai mắt sáng rực gật đầu tán thưởng. Dậy dỗ một đệ tử thông tuệ thế này quả thật rất thoải mái, nhiều việc chỉ cần nói một lần đã hiểu. "Để bảo hộ thủ chưởng, không để thủ chưởng hoàn toàn cương hóa. Khi công kích thì tay có thể cầm đao, cầm kiếm kiếm và sử dụng các loại vũ khí đó sẽ bảo hộ được thủ chưởng. Phải giữ cho xúc giác của tay được bảo trì ở trạng thái hoàn mĩ nhất chính là mục đích tu luyện của cao thủ. Thậm chí có rất nhiều cao thủ ngâm tay trong sữa hàng ngày để giữ trạng thái hoàn mĩ của xúc giác." Triệu Vân Hưng trả lời Tần Vũ lập tức cảm thấy bất ngờ. Khi công kích thì có thể sử dụng vũ khí, đao kiếm đều cần bàn tay sử dụng. Khi xúc giác ở vào trạng thái hoàn mĩ thì hoàn toàn không cần cương hóa thủ chưởng để xúc giác và thủ chưởng tương hỗ thì tự nhiên có thể khống chế sự chính xác khi xuất đao kiếm. Khi sát nhân thì không cho phép có một chút bất cẩn. "Đối với chân thì lực bạo phát phải mạnh, tốc độ phải nhanh hơn nữa phải rất linh mẫn. Bất kể là chiến đấu với cao thủ hay đang ở trong thiên quân vạn mã nếu hai chân có thể đạt tới tốc độ cực nhanh, độ linh mẫn đạt tới mức tối cao thì thậm chí ngay cả trong thiên quân vạn mã cũng có thể không bị thương tổn." Triệu Vân Hưng nói. Chân chính là yếu tố quyết định thân pháp của mỗi cá nhân. Tốc độ, lực bạo phát và phản ứng linh mẫn đương nhiên là điều trọng yếu. Tần Vũ thời khắc đó rất hưng phấn tha hồ tự tưởng tượng ra cảnh mình di chuyển liên tục giữa thiên quân vạn mã, đưa tay là có thể sát địch mà địch nhân không thể đụng vào một sợi tóc của bản thân. Đối với thân pháp và tốc độ thì chân là vô cùng trọng yếu. "Tay thì phải có tốc độ cực nhanh và có sự linh hoạt, sức mạnh không được như chân thì có thể sử dụng vũ khí để công kích. Chân thì khác, cơ bắp bản thân ở chân cường đại hơn ở tay nên lực công kích cực lớn, hơn nữa thân pháp quyết định bởi sự di chuyển. Cả hai chân đều phải trầm ổn, đối với thân trên thì phải giữ được trọng tâm cơ thể…" Ngày huấn luyện thứ nhất Triệu Vân Hưng đã truyền cho Tần Vũ hiểu được phương pháp huấn luyện tinh túy tối cơ bản của bản thân và những nguyên lý tối cơ bản. Tần Vũ lắng nghe cẩn thận, mỗi lời nói của Triệu Vân Hưng đều khắc sâu trong trí não…