Ánh sáng mặt trời ẩm ướt tràn ngậy căn phòng và Elizabeth miễm cưỡng lật úp người xuống. Không quan trọng là nàng ngủ ít hay nhiều, nàng là kiểu người luôn luôn dậy với cảm giác mụ mẫm và mất phương hướng. Trong khi Robert có thể bật dậy khỏi giường với cảm giác mạnh khoẻ và sẵn sàng, thì nàng phải kéo lê mình trên gối, và nàng thường tốn cả nửa giờ nhìn chằm chằm một cách đờ đẫn và bắt bản thân mình phải tỉnh táo. Mặt khác, khi mà chưa đến mười giờ tối thì Robert đã ngáp ngắn ngáp dài thì Elizabeth còn rất tỉnh táo và sẵn sàng để chơi bài hoặc bi a hoặc đọc sách hàng giờ nữa. Đối với mùa lễ hội, nàng cảm thấy mình phù hợp một cách lý tưởng với mùa lễ hội ở London, vì trong suốt thời gian đó không ai ngủ ít nhấ trước nửa đêm và có khi họ ở lại cho đến khi rạng sáng, đêm qua là một ngoại lệ hiếm có. Đầu nàng nặng như chì trên gối khi nàng bắt buộc mình phải mở mắt. Trên bàn bên cạnh giường ngủ của nàng có một khay đựng bữa sáng bình thường của nàng: một cốc socola nóng nhỏ và một lát bánh mỳ phết bơ mỏng. Thở dài, Elizabeth bắt bản thân phải thực hiện một trình tự để có thể thức dậy. Lấy hết sức chống tay xuống giường, nàng cố gắng đẩy bản thân bật thẳng dậy cho đến khi có thể ngồi ngay ngắn dậy, nhìn bàn tay rồi với lấy cốc sôcôla nóng. Buổi sáng hôm nay cần nhiều nỗ lực hơn bao giờ hết; đầu nàng đau như búa bổ và nàng có cảm giác khó chịu rằng có thứ gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Vẫn còn đâu đó trong trạng thái giữa thức và ngủ, nàng đặt lại cốc sôcôla lên bàn. Và rồi nàng nhớ lại và dạ dày của nàng quặn thắt. Ngày hôm nay, người đàn ông có mái tóc màu đen đó có thể sẽ đợi nàng trong căn nhà gỗ trong rừng. Chàng sẽ đợi một giờ và rồi chàng sẽ rời khỏi vì nàng sẽ không đến đó. Nàng không thể. Nàng tất nhiên là không thể đến đó. Berta đi vào phòng với một gương mặt lo lắng “ôi, tốt rồi. Tôi đang lo là cô sẽ ốm mất.” “Tại sao?” Elizabeth hỏi khi nàng uống cốc sôcôla nó lạnh như đá. “Bởi vì tôi không thể thức đúng không” “bây giờ là mấy giờ rồi?” Elizabeth hỏi. “Gần 11h” “11, nhưng tôi đã bảo với bác là đánh thức tôi lúc 8h cơ mà. Làm thế nào mà bác lại để cho tôi ngủ nướng thế” nàng nói, giấc ngủ đã làm nàng mụ mẫm. Làm sao nàng có thể mặc váy một cách nhanh chóng và bắt kịp mọi người. ôi… “Tôi đã thử” Berta kêu lên, cảm thấy bị xúc phạm vì giọng nói sắc nhọn không thường thấy ở Elizabeth “nhưng cô không muốn thức dậy” “Tôi không bao giờ muốn thức dậy, Berta, bác biết điều đó’ “Nhưng sáng nay trông cô tệ hơn bình thường. Cô nói cô đau đầu.” “Tôi luôn luôn nói những điều tương tự như vậy mà. Tôi không biết tôi đang nói gì khi tôi ngủ. Tôi sẽ nói bất cứ điều gì để mặc cả thêm vài phút mà để ngủ. Bác biết điều đó nhiều năm rồi mà. Bác luôn luôn lay tôi dậy bằng mọi cách mà.” ‘Nhưng cô nói” Berta khăng khăng, buồn rầu kéo mạnh cái tạp dề “rằng trời đã mưa rất to tối hôm qua và cô chắc là chuyến đi sẽ bị huỷ bỏ, vì vậy cô không phải dậy. “Berta, vì chúa” nàng hét lên, quăng cái chăn đi và nhảy ra khỏi giường với rất nhiều năng lượng mà nàng chưa bao giờ có được sau một khoảng thời gian ngắn sau khi thức dậy. “Tôi đã nói với cô là tôi sắp chết vì bệnh để lôi cô dậy và đã không thành công. Khi tôi nói điều đó, mặt cô không tái đi và tim cô không đập mạnh. Cô cứ tiếp tục ngủ.” Hối hận, Elizabeth ngồi lại xuống giường. “Đó không phải lỗi của bác khi mà tôi ngủ như một con gấu tránh đông vậy. Và thêm nữa nếu họ không đi vào làng, thì tôi ngủ nướng cũng không sao.” Nàng đang cố gắng chấp nhận ý nghĩ phải trải qua một ngày trong ngôi nhà với người đàn ông người mà nhìn ngắm nàng xuyên qua căn phòng đầy người và làm cho tim nàng đập thình thịch khi Berta nói “họ đã đi vào làng. Cơn bão tối hôm qua nhiều sấm chớp hơn là mưa.” Nhắm mắt lại trong giây lát, nàng thở một hơi dài. Đã 11h, có nghĩa là Ian đã bắt đầu trờ đợi nàng ở căn nhà gỗ. “Tốt thôi, tôi sẽ đi ngựa đến làng và bắt kịp họ ở đó. Không cần phải vội.” Nàng nói kiên quyết và nàng yêu cầu Berta mang nước nóng cho nàng tắm. Đã là 12h30 khi Elizabeth đang trên đường ra khỏi nhà đi về phía chuồng ngựa. Có thể nghe thấy vài tiếng lao xao trong phòng chơi bài, vậy là không phải tất cả khách đều chọn đi vào làng. Elizabeth bước những bước chân ngập ngừng trên hàng lang khi nàng cân nhắc có hay không nhìn trộm vào trong phòng để biết xem chàng đã trở về từ ngôi nhà gỗ hay chưa. Chắc chắn là chàng đã trở về và không sẵn sàn để gặp chàng, Elizabeth quay người đi ra khỏi nhà bằng cửa sau. Elizabeth đứng đợi ở chuồng ngựa trong khi một gia nhân chuẩn bị ngựa cho nàng nhưng trái tim của nàng có vẻ càng ngày càng đập mạnh hơn khi từng phút từng phút trôi qua và đầu óc nàng dày vò nàng với hình ảnh của một người đàn ông cô độc người đang ngồi đợi một mình trong ngôi nhà gỗ người đàn bà sẽ không bao giờ đến. “Bà có muốn đợi người giữ ngựa đi cùng không thưa bà, vì họ đều đã đi vào làng rồi. Một trong số họ sẽ quay lại đây trong một giờ nữa hoặc là ít hơn, nếu bà muốn đợi. Nếu không, con đường rất an toàn và không có gì nguy hiểm cả. Bà chủ của chúng tôi thường đi vào làng một mình.” Người gia nhân nói. Đó là những điều mà Elizabeth muốn nhất, phi ngựa thoải mái trên đườn làng và bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng mình. “Tôi sẽ đi một mình,” nàng nói cười với anh ta một cách thân thiện như nàng vẫn thường làm đối với những gia nhân ở Havenhurst. “Để đến làng thì cứ đi thẳng đường chính khoảng 5 dặm đúng không?”. “Đúng ạ” anh ta nói. Một ánh chớp loé lên trên bầu trời xám xịt và Elizabeth ném cái nhìn lo lắng lên bầu trời. Nhưng nàng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa và viễn cảnh bị một trận mưa rào mùa hạ không làm nàng nản trí. “Tôi sợ là sẽ mưa như hôm qua. Chúng tôi thường gặp những trận như thế thời gian này trong năm, như tối hôm qua, sấm chớp nhiều hơn là mưa.” Đó là tất cả sự động viên mà Elizabeth cần. Những hạt mưa nặng hạt đầu tiên rơi xuống khi nàng đi được một dặm trên đường chính. “Tuyệt vời” nàng nói lớn, ghì chăt giây cương và nhìn lên bầu trời. Rồi nàng thúc mạnh và hông ngựa và con ngựa lồng lên phía trước hướng về phía làng. Vài phút sau Elizabeth nhận ra những cơn gió ngày càng quất mạnh hơn và nhiệt độ giảm xuống đáng lo ngại. Mưa bắt đầu rơi mạnh hơi và có vẻ sẽ trở thành một cơn mưa rào nặng hạt. Cùng lúc đó nàng nhìn thấy một con đường mòn bên cạnh con đường chính đi vào rừng, Elizabeth đã bị ướt một nửa. Tìm kiếm chỗ ẩn nấp giữa những lùm cây, Elizabeth liền ngoặt ngựa đi vào đường mòn. ở đây ít nhất cũng có những chiếc là tán rộng trông như những chiếc ô, dù vẫn có những lổ hổng lớn. Những tia chớp ngoằn nghèo trên bầu trời, kèm theo là những tiếng sấm âm vang đáng lo ngại và Elizabeth nhận ra có một cơn bão to đang đến. Con ngựa bắt đầu lồng lên, Elizabeth vỗ về nó nhưng tâm trí thì lại để vào căn nhà gỗ mà nàng biết là ở cuối con đường mòn này. Nàng mím chặt môi do dự, cố gắng nhận biết thời gian. Bây giờ chắc chắn là đã sau 1h, vì vậy Ian Thornton có thể đã đi lâu rồi. Trong vài phút sau đó Elizabeth suy ngẫm các phương án của nàng và nàng đạt tới một kết luận hiển nhiên là nàng đã tự phụ quá khi quá nhận mạnh tầm quan trọng của mình đối với Ian. Đêm qua nàng đã thấy rõ ràng cách mà chàng tán tỉnh Charise chỉ một giờ sau khi hôn nàng. Không nghi ngờ gì nữa nàng không là gì cả ngoại trừ một trò tiêu khiển tạm thời của chàng. Thật là quá ảo tưởng và ngu ngốc khi nàng tưởng tượng ra cảnh chàng đi đi lại trên sàn nhà gỗ và ngong ngóng ra cửa. Chàng là một con bạc hơn nữa là một kẻ tán gái lành nghề. Không nghi ngờ gì nữa chàng đã rời khỏi vào giữa trưa và quay trở lại ngôi nhà để vui chơi nơi mà chàng không gặp phải những vấn đề khó chịu. Mặt khác, nếu có một sự tình cờ kỳ lạ chàng vẫn đang ở đó, nàng có thể thấy ngựa của chàng và rồi nàng sẽ nhanh chóng quay lại và phi ngựa về ngôi nhà chính. Ngôi nhà gỗ hiện ra sau vài phút. Elizabeth liếc nhìn một vòng xung quanh để tìm kiếm dấu hiệu của con ngựa của chàng. Tim nàng đập thình thịch kích động và cả hồi chuông cảnh khi nàng tìm kiếm, nhưng rồi nàng sớm nhận ra, nàng không có lý do gì để kích động hoặc lo sợ cả. Ngôi nhà vắng tanh. Chàng đã chi phối tâm trí nàng quá nhiều đến nỗi nàng lo sợ vu vơ. Nàng xuống ngựa và dắt ngựa buộc vào một gốc cây, vừa đi nàng vừa thì thầm với con ngựa “Đã bao giờ mày chú ý làm thế nào mà những người đàn ông lại hay thay đổi như vậy? Và làm thế nào mà những người đàn bà lại ngu ngốc như vậy?” nàng thêm vào và chợt nhận ra là nàng hoàn toàn rất phi lý – nàng không có ý định đến đây, không muốn chàng chờ đợi và bây giờ nàng lại cảm thấy gần như muốn khóc vì chàng không ở đây. Giật mạnh dây buộc mũ, nàng tháo chúng ra, bước mạnh về phía cửa trước của căn nhà gỗ, bước vào trong và đóng băng vì sốc. Ngồi phía đối diện của căn phòng nhỏ, quay lưng lại phía nàng là Ian Thornton. Đầu chàng hơi cúi xuống khi chàng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang tí tách trong lò sưởi, tay chàng nhét cẩu thả trên cạp chiếc quần đi ngựa màu xám, chân đi giầy của chàng gác hờ hững trên cạnh lò sưởi. Chàng đã cởi áo, và bên dưới áo sơ mi cơ bắp của chàng nổi lên cuồn cuộn khi chàng rút tay phải gác lên đầu. Elizabeth nhìn chằm chằm vào đôi vai rộng cuồn cuộn cơ bắp của chàng, đôi vai rộng và cái eo thon của chàng. Có một cái gì đó ủ rủ trong cách chàng ngồi – thêm vào đó chàng đã đợi hơn hai giờ trong khi nàng lo lắng, dày vò và rồi kết tội chàng rằng chàng không thực sự quan tâm là nàng có đến hay không. Sau đó nàng liếc sang hướng khác và nhìn thấy cái bàn. tim nàng muốn nhảy ra ngoài khi nhìn thấy những thứ mà chàng mang theo. Một cái khăn trải bàn bằng lanh màu kem bao lấy cái bàn bằng gỗ thô và hai nơi đặt hai món đồ băng sứ, chắc là mượn từ nhà của Charise. ở giữa bàn là một ngọn nến và một nửa chai rượu bên cạnh là đĩa thịt nguội và pho mát. Trong toàn bộ cuộc đời nàng Elizabeth chưa bao giờ biết một người đàn ông có thể sắp xếp một bữa ăn trưa và dọn bàn. Phụ nữ làm điều đó. Phụ nữ và gia nhân. Khônh có một người đàn ông nào có hành động xúc động như vây. Có vẻ như nàng đứng đó vài phút, không phải chỉ vài giây, khi chàng đột nhiên cứng đơ như thể chàng cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Chàng quay lại, và gương mặt khắc nghiệt của chàng dịu bớt với một nụ cười hài hước “Em đến không đúng giờ rồi.” “Tôi không có ý định đến,’ Elizabeth thừa nhận, “Tôi gặp mưa trên đường đến làng.” “Em bị ướt rồi.” “Tôi biết.” “Đến trước ngọn lửa đi.” khi nàng tiếp tục nhìn chàng với vẻ đề phòng chàng nhấc chân khỏi bệ lò sưởi và đi về phía nàng. Elizabeth đứng bén rễ vào sàn nhà trong khi tất cả những cảnh báo đen tối của Lucinda tràn về trong tâm trí của nàng “Anh muốn gì” nàng hổn hển hỏi chàng, cảm thấy nhỏ bé trước chiều cao vượt trội của chàng. “áo khoác của em” “Không tôi nghĩ tôi thích mặc nó” “Cởi ra” chàng yêu cầu. “Nó ướt rồi” Nàng vụt chạy về phía cửa đang mở và nắm chặt vạt áo khoác của nàng. “Elizabeth” chàng nói với giọng nói cam đoan bình tĩnh “Anh đã hứa với em được an toàn nếu em đến đây ngày hôm nay. Elizabeth nhắm mắt lại trong chốc lát và gật đầu “Tôi biết. Tôi cũng biết tôi không nên đến đây. tôi thực sự nên rời khỏi đây. tôi sẽ đi, được không” nàng mở mắt, nàng nhìn chàng với vẻ van nài, người bị quyến rũ yêu cầu kẻ quyến rũ một lời khuyên. “Theo quy tắc, anh không nghĩ anh là một người mà em phải hỏi ý kiến.” “Tôi sẽ ở lại” nàng nói sau vài phút và nhìn thấy sự căng thẳng trên đôi vai chàng dịu lại. Cởi áo khoác nàng đưa nó cho chàng cùng với mũ của nàng, chàng mang nó đến trước lò sưởi hong nó lên “Đến đứng trước ngọn lửa” chàng đề nghị, rồi bước về phía bàn, rót đầy hai ly rượu, nhìn nàng vâng lời đi về phía lò sưởi. Đằng trước mái tóc nàng nơi không được mũ trùm lên ướt đẫm, và Elizabeth nhẹ nhàng đặt tay lên đó dùng tay chải như lược và rồi rũ mạnh. Không ý thức được sức quyến rũ của cử chỉ của mình, nàng tiếp tục dùng bàn tay để chải mái tóc đằng sau bị ướt nước mưa. Nàng liếc về phía Ian và nhìn thấy chàng vẫn đang đứng bên cạnh bàn, đang quan sát nàng. Có điều gì đó trên nét mặt của chàng làm nàng vội vàng bỏ tay xuống. Nhưng tác dụng của cái nhìn ấm áp thân mật trong mắt chàng làm nàng rung động mạnh mẽ, cảm thấy đáng lo ngại và đầy ngụ ý nguy hiểm. Nàng cảm giác run rẩy bên trong tâm khảm vừa kích thích vừa lo lắng. Nàng thực sự không biết gì về chàng cả; nàng chỉ mới gặp chàng nhiều giờ trước và thậm chí đến bây giờ khi nàng quan sát nàng với cái nhìn có vẻ quá riêng tư và chiếm hữu nàng vẫn không biết gì về chàng. Chàng đưa cho nàng ly rượu và hất đầu về chiếc ghế ở góc phòng “Nếu em thấy chưa đủ ấm, chiếc ghế sofa rất sạch.” Chiếc ghế trong đã cũ và mòn đi. Elizabeth ngồi xuống xa khỏi chàng. Chàng đã hứa là nàng sẽ được an toàn, cái mà nàng nhận ra nó thật mong manh trong căn phòng đầy sự riêng tư ấm cúng này “nếu tôi ở lại, tôi nghĩ chúng ta phải đồng ý tôn trọng tất cả mọi sự cư xử theo quy tắc và đúng mực. “Như thế nào,” “Được để bắt đầu, anh thực sự không nên tôi bằng tên thánh.” “thực tế là sau nụ hôn mà chúng ta trao nhau tối hôm qua thật là lố bịch nếu gọi em là cô Cameron.” Đã đến lúc nói cho chàng là nàng là qúy cô Cameron. Nhưng Elizabeth đột ngột trùng xuống vì sự ám chỉ của chàng về kỷ niệm không thể quên được của họ – và hoàn toàn bị cấm đoán – khoảng khắc trong vòng tay chàng làm nàng bối rối khó chịu “Đó không phải là vấn đề: nàng nói kiên quyết “vấn đề là cho dù tối qua đã xảy ra chuyện gì thì nó cũng phải không ảnh hưởng đến hành vi của chúng ta ngày hôm nay. Ngày hôm nay chúng ta phải điều chỉnh hành vi của mình cho đúng đắn hơn nữa” nàng tiếp tục, với một chút liều lĩnh và vô lý “chuộc lại những gì đã xảy ra tối hôm qua.” “Đây có phải là cách để làm điều đó không?” chàng hỏi, đôi mắt chàng bắt đầu lấp lánh những tia thích thú. “Không biết vì sao, tôi không thể tưởng tượng là em cho phép những quy tắc ra lệnh cho mọi hoạt động của em. Đối với một con bạc không có sự ràng buộc và trách nhiệm nào, luật lệ của xã hội về xã giao và các tục lệ là vô cùng khó chịu và Elizabeth nhận ra là mình bắt buộc phải thuyết phục chàng, chàng phải đầu hàng quan điểm của mình. “Ôi, nhưng tôi là” nàng quanh co “Gia đình Cameron là những người tuân theo tục lệ nhất trên thế giới. Điều đó anh đã biết từ tối hôm qua, tôi tin rằng chết còn hơn là mất danh dự. Chúng tôi cũng tin vào chúa vào đất nước vào đức vua …. Và tất cả mọi quy tắc.’ “Anh hiểu” chàng nói, môi chàng giật giật “Nói cho anh biết vài điều” chàng yêu cầu nhẹ nhàng “Tại sao một người rất tuân thủ những quy tắc như em lại chống lại một phòng đầy đàn ông để bảo vệ danh dự của một người lạ, tối hôm qua?” “Oi điều đó” Elizabeth nói “đó là quan điểm có tính nguyên tắc của tôi về sự công bằng, bên cạnh đó” nàng nói, sự giận dữ của nàng lại nổi lên, khi nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng đánh bài tối hôm qua. “nó làm tôi tức giận quá chừng khi tôi nhận ra rằng chỉ có một lý do duy nhất làm không ai trong bọn họ cố gắng can ngăn Huân tước Everly đấu súng với anh vì anh không cùng tầng lớp với họ trong khi Everly thì có.” “Bình đẳng ư?” chàng chế giễu với một nụ cười tàn phá “thật là một quan niệm khác thường ở một người rất quan trong quy tắc như em.” Elizabeth bị mắc bẫy và nàng biết điều đó “Sự thật là” nàng nói với vẻ không chắc chắn “Là tôi sợ rằng tôi sẽ chết khi ở đây.” “tôi biết em sợ” chàng nói nghiêm trang “nhưng anh là người cuối cùng trên thế giới mà em phải sợ.” Giọng nói của chàng làm nàng run rẩy cả hai chân, trái tim nàng một lần nữa lại đập mạnh và vội vàng uống ly rượu của nàng, cầu nguyện để làm dịu đi những dây thần kinh đang bị kích thích. Cứ như thể chàng thấy được tâm trạng của nàng, chàng liền nhẹ nhàng thay đổi chủ đề “Em đã có thêm suy nghĩ gì về sự bất công đối với Galilê chưa?” Nàng lắc đầu. “Tối hôm qua tôi thật ngớ ngẩn, đó là những điều lố bịch để đem ra thảo luận vơi bất kỳ ai, đặc bịêt là với một qúy ông.” “Anh nghĩ đó là một phương án làm cho mọi người cảm thấy thoải mái còn hơn nhiều những câu chuyện tầm phào vô vị khác.” “Anh thực sự nghĩ vậy à? Elizabeth hỏi, mặt nàng tìm kiếm chàng với cả sự hoài nghi và hy vọng, không nhận ra là mình đã gần như xao nhãng khỏi nỗi buồn vừa mới dày vò nàng và bị lôi cuốn vào một cuộc tranh luận mà nàng cảm thấy dễ chịu. “Đúng vậy.” “Tôi ước là mọi người đều có cảm giác như vậy.” Chàng cười thông cảm “Đã bao lâu rồi em bị phụ thuộc vào việc dấu kín suy nghĩ của mình rồi?” “Bốn tuần” nàng thừa nhận, “Anh không thể tưởng tượng được cảm giác tồi tệ như thế nào đâu, phải nói toàn những chuyện vô vị với mọi người, trong khi anh khát khao muốn hỏi họ về những gì mà họ nhìn thấy và những gì mà họ biết. Nếu họ là đàn ông, họ sẽ không thèm nói cho bạn biết, tất nhiên là thậm chí anh sẽ không được hỏi.” “Họ sẽ nói gì?” chàng trêu nàng “họ sẽ nói rằng” nàng nhăn nhó “câu trả lời không nằm trong phạm vi nhận thức của phụ nữ hoặc là họ sợ là xúc phạm đến tính đính đa cảm mềm yếu của tôi.” “Loại câu hỏi nào mà em đã hỏi?” Đôi mắt nàng lấp lánh lẫn lộn giữa một nụ cười chế giễu và thất vọng. “Tôi hỏi ngài Greeley, người vừa mới trở về từ một chuyến du lịch xa, có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi tới các thuộc địa không và ông ấy trả lời là có. Nhưng khi tôi yêu cầu ông ta mô tả cho tôi biết người dân ở đó sống như thế nào và họ trông như thế nào, thì ông ta ho và thổi phì phì rồi nói với tôi rằng đó là điều quá man rợ để đem ra thảo luận với phụ nữ và rằng tôi sẽ ngất đi nếu ông ta kể.” “Họ sống theo thói quen và tập quán từ xa xưa và sông theo kiểu bộ lạc” Ian nói với nàng, bắt đầu trả lời các câu hỏi của nàng. Hai giờ trôi qua trong khi Elizabeth hỏi chàng các câu hỏi và lắng nghe với vẻ thích thú các câu chuyện về những nơi mà chàng đã đến và không một phút giây nào chàng từ chối trả lời các câu hỏi của nàng hoặc là thô bạo ngắt ngang những câu bình luận của nàng. Chàng nói chuyện với nàng như một người ngang hàng và có vẻ như rất thích thú mỗi khi nàng tranh luận một quan điểm với chàng. Họ ăn bữa trưa và quay trở lại ghế sofa; nàng biết là đáng lẽ nàng phải rời khỏi đây rồi và nàng miễn cưỡng kết thúc buổi chiều lén lút của họ. Nàng kể khi chàng kết thúc câu trả lời cho câu hỏi của nàng về những người phụ nữ ở ấn độ những người không được để lộ tóc và mặt của họ ra chỗ công cộng. “Thật vô cùng không công bằng rằng tôi sinh ra là một phụ nữ và vì vậy phải không bao giờ được biết về những chuyến thám hiểm tuyệt vời hoặc không được đến chỉ một vài nơi. Cho dù là tôi được đến đó, tôi chỉ được cho phép đến những nơi tất cả mọi thứ được cho là văn minh, lịch sự như là London.” “Đó có vẻ như là một trường hợp điển hình của sự bất bình đẳng giữa hai giới tính” Ian đồng ý. “Mỗi chúng ta vẫn có những nghĩa vụ phải thực hiện” nàng nói với chàng với vẻ trang nghiêm giả tạo. “Và phải cảm thấy tự hài lòng về điều đó.’ “Em hiểu thế nào về nghĩa vụ của em” chàng phản ứng lại, phản đối giọng nói khiêu khích của nàng với một nụ cười uể oải. “Rất dễ. Nghĩa vụ của một phụ nữ là làm vợ – là vật sở hữu của ông chồng. nghĩa vụ của đàn ông là làm bất cứ thứ gì, đi bất cứ nơi đâu mà anh ta thích, nếu cần thì anh ta sẽ hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc. Những người đàn ông đạt được danh tiếng bằng các hy sinh bản thân trong các trận đánh trong khi chúng tôi hy sinh bản thân trên bệ thờ của hôn nhân.” Chàng cười sảng khoái và Elizabeth cười lại với chàng, cảm thấy bản thân hết sức thoải mái. “Chẳng có gì có thể chứng tỏ được ai là người vĩ đại hơn cao quý hơn. Có một điều chắc chắn là. một trận đánh chỉ vài ngày, vài tuần, nhiều lắm là vài tháng. Trong khi hôn nhân là cả đời.” Nàng tiếp tục với vẻ duyên dáng, nói hết những gì đã chất chứa trong lòng nàng bấy lâu. “Và gì nữa?” chàng cười thúc giục nàng, nhìn nàng như thể chàng chưa bao giờ muốn ngưng nhìn nàng. “Tại sao các anh cho rằng, sau tất cả những thứ đó, lại gọi chúng tôi là phái yếu?” cả hai cùng liếc nhau và cười vang và rồi Elizabeth tự hỏi không biết chàng có bị xúc phạm và khó chịu vì những quan điểm của mình không. “Tôi không thường đi chệch khỏi cách cư xử như vậy.” Nàng nói với vẻ buồn rầu “Chắc anh nghĩ tôi thật vô giáo dục.” “Tôi nghĩ” chàng nói dịu dàng “rằng em rất tuyệt diệu.” Vẻ khàn khàn chân thật trong giọng nói trầm ấm của chàng làm nàng ngừng thở. Nàng mở miệng, nghĩ một cách điên cuồng về những phương án trả lời để hoàn trả lại cái không khí thân thiết mấy phút trước đây, nhưng thay vì nói nàng chỉ có thể thở một hơi dài run rẩy. “Và” chàng tiếp tục “Anh nghĩ em biết điều đó.” Đây không phải, không phải kiểu đối đáp tán tỉnh ngu ngốc nàng thường thấy ở những những người theo đuổi nàng ở London, và nó còn làm nàng khiếp sợ hơn cả những cái nhìn dâm dục từ đôi mắt của họ. Dựa lưng vào ghế sofa một cách vô cảm, nàng tự nói với bản thân rằng nàng chỉ phản ứng quá mạnh mẽ không có gì cả ngoài sự xu nịnh trống rỗng. “Tôi nghĩ” nàng tự kiềm chế với một nụ cười nhẹ trong khi cảm thấy mắc nghẹn ở cổ họng, “rằng anh hẳn đã nói với một người phụ nữ bất kỳ là cô ấy tuyệt diệu.” “Tại sao em lại nói một điều như thế?” Elizabeth nhún vai ‘Tối hôm qua tại bữa ăn khuya, có một điều chứng minh điều đó.” Khi chàng nhăn mặt với nàng như thể nàng nói một thứ tiếng nước ngoài, nàng kích động “anh nhớ Quý bà Charise Dumont chứ, bà chủ nhà của chúng ta, người phụ nữ tóc đen tuyệt đẹp người mà mỗi lời nói của bà ấy anh đều chăm chú vào bữa khuya tối qua ấy. Cái nhăn mặt của chàng trở thành một nụ cười toe toét “Ghen tuông” Elizabeth hếch cái cằm nhỏ nhắn thanh nhã của mình lên và lắc đầu. “Không nhiều hơn em với Huân tước Howard đâu.” Nàng cảm thấy có một chút hài lòng thoã mãn khi sự thích thú của chàng tan biến. “Thằng cha đó người có vẻ không thể nói chuyện với em mà không chạm vào tay em. Huân tước Howard ấy? Thực ra, em yêu, tôi tốn cả bữa ăn của mình chỉ để cố gắng quyết định xem tôi muốn đấm cho hắn một đấm vào mũi hay vào mắt hắn.” Nàng giật mình, rồi phá lên cười trước khi nàng có thể dừng nó lại. “Anh đã không làm điều gì giống như thế” nàng nén cười. “thêm vào đó, nếu anh đã không đấu súng với Huân tước Everly khi anh ta gọi anh là kẻ bịp bượm thì chắc chắn anh sẽ không làm hại huân tước Howard tội nghiệp khi anh ta chỉ chạm vào tay tôi.” “Anh không thể làm ư?” anh hỏi dịu dàng “Đó là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.” Đây không phải là lần đầu tiên, Elizabeth cảm thấy bản thân mình không thể hiểu được chàng. Thình lình sự hiện diện của chàng lại có vẻ đe doạ, bất cứ khi nào chàng thôi diễn các hành động ga lăng làm người khác cười thích thú thì chàng trở nên là một người lạ lùng bí hiểm. Nàng vội vàng nhìn về phía cửa sổ “Chắc phải hơn 3h rồi. Tôi thực sự phải đi rồi.” Nàng bật dậy, vuốt lại áo “Cám ơn anh về một buổi chiều đáng yêu. Tôi không biết tại sao tôi lại ở lại. Tôi không nên ở lại nhưng tôi rất vui. Tôi đã…” Nàng ngừng nói và nhìn một cách đề phòng khi chàng cũng đứng dậy. “em có thể” chàng nói dịu dàng. “Tôi có thể gì?” “Biết tại sao em vẫn ở lại đây với anh?” “Tôi thậm chí còn không biết anh là ai” nàng hét lên. “Tôi biết gì về nơi ở của anh, nhưng tôi không biết gì về gia đình anh, bạn bè anh. Tôi biết anh mạo hiểm rất nhiều tiền vào bài bạc và tôi không tán thành điều đó.” “Anh cũng mạo hiểm đầu tư rất nhiều tiền vào tàu thuỷ và hàng hoá điều đó có thể cải thiện nhân cách của anh trong mắt em không?” “Và tôi cũng biết” nàng liều lĩnh tiếp tục khi nhìn thấy ánh mắt chàng đang trở nên nóng bỏng và khao khát hơn “Tôi hoàn toàn chắc chắn là anh làm cho tôi cực kỳ khó chịu khi anh nhìn tôi giống cái cách mà anh đang nhìn tôi bây giờ.” “Elizabeth” chàng nói với giọng nói dịu dàng nhưng dứt khoát “Em ở đây vì chúng ta đã gần như đã yêu nhau rồi.” “Cái gì?” nàng thở hổn hển. “Và khi cần biết anh là ai thì rất đơn giản để trả lời.” Bàn tay của chàng nhấc lên, lướt nhẹ lên đôi má tái xanh của nàng, rồi trượt ra phía sau đỡ lấy đầu nàng. Nhẹ nhàng chàng giải thích “anh là người đàn ông mà em sẽ cưới.” “Ôi, chúa ơi!” “Anh nghĩ đã quá muộn để bắt đầu cầu nguyện.” “Anh chắc phải điên rồi” nàng nói, giọng của nàng run rẩy “ý kiến của anh là chính xác” chàng thì thầm và rồi chàng cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng. Kéo nàng tựa vào ngực chàng, giữ nàng như thể chàng biết nàng sẽ vùng vẫy nếu chàng cố gắng làm nhiều hơn thế “Em không có trong kế hoạch của anh, cô Cameron.” “ôi xin anh” Elizabeth tuyệt vọng cầu xin “Đừng làm thế với tôi. Tôi không hiểu gì cả. Tôi không biết anh muốn gì.” “Anh muốn em.”chàng nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn chàng khi chàng nói thêm “Và em cũng muốn anh.” Toàn bộ cơ thể Elizabeth bắt đầu run lên khi môi chàng đặt xuống môi nàng. Và nàng cố tìm kiếm cách ngăn chặn cái mà trái tim nàng biết là không thể tránh được bằng cách tranh luận với chàng. “Một người phụ nữ anh được giáo dục,” nàng run run trích dẫn một câu nói của Lucinda “không cảm thấy gì mạnh hơn ngoài cảm giác yêu mến. Chúng tôi không yêu.”