Đêm qua khi đứng trên tàu, cô đã nghĩ mình mất tất cả. Bây giờ thuyền trưởng Nguyên đã đưa cô về với cuộc sống, đã gây cho cô một ấn tượng bình yên, mà cô thì đang tìm trốn vào một nơi yên ổn. Bất giác cô quay qua nhìn ông: - Thuyền trưởng ơi, nếu mai mốt muốn gặp ông thì phải tìm ở đâu? Nguyên không nhìn cô, ông lặng lẽ ngó xuống tay mình: - Tìm tôi để làm gì cô bé. Không nên. - Nhưng dù sao tôi cũng đã mang ơn ông, dù ông làm một điều ngoài ý muốn của tôi. Tôi đã nợ Ông rồi. - Một món nợ mà tôi không yêu cầu để trả, quên đi cô bé. Phương Nghi lắc đầu: - Tôi biết mình không quên được đâu. Cho tôi địa chỉ của ông đi mà. Thấy ông cứ im lặng, giọng cô như năn nỉ: - Tôi xin ông đấy, cho tôi địa chỉ của ông đi. - Có lẽ cô không nên biết nhà tôi. Sẽ đến lúc nào đó tôi gọi điện cho cô. - Rồi ông quên thì sao? Tôi biết tìm ông ở đâu. Xe ngừng trước nhà Phương Nghi nhưng cô vẫn ngồi yên: - Nếu ông không nói, tôi sẽ không vào nhà, và sẽ lại ra bến tàu, tôi nói thật đấy. - Thôi được, cô thật bướng bỉnh. Thuyền trưởng Nguyên đưa Phương Nghi danh thiếp của mình. Cô cầm trên tay và nhìn ông. Cô có cảm tưởng ông đang dấu một tiếng thở dài. Trong ánh sáng yếu ớt của ban mai, khuôn mặt ông thật bí ẩn. Ông gây cho cô ấn tượng mạnh mẽ về con người vị tha, che chở và đầy ắp tình thương. Cô biết mình không thể không gặp lại ông, vì sự biết ơn hay cái gì đó mà cô không hiểu. Chỉ biết là không thể để ấn tượng chìm nghỉm trong ký ức. Phương Nghi bước xuống đường, khẽ vẫy tay. - Tạm biệt ông. - Về nhà đi cô bé, đừng đứng ở ngoài này, trời còn sương đó. Chào nhé. - Vâng. Chiếc xe lướt nhanh đi, Phương Nghi đứng nhìn theo đến hút bóng. Rồi cô quay vào bấm chuông đứng đợi. Gạt bỏ lời hỏi han của mọi người, cô đi lên phòng mình gài cửa lại và ngồi thẩn thờ bên cửa sổ. Cảm thấy lòng mình như phân hai, một bên là sóng gió, một bên là bờ bến bình yên và cô chỉ muốn trốn mình vào khoảng bình yên đó. - Em có thai rồi anh Minh. Khắc Minh quay phắt lại nhìn Ngọc Thanh sửng sốt. Cô thỏ thẻ nhắc lại: - Anh thích có con không? - Anh không biết. Khắc Minh bật thốt, câu nói của cô làm anh bị chấn động dữ dội. Như một người hoàn toàn vô tình, bỗng nhiên bị kép áo lại chịu trách nhiệm việc làm của mình. Mà là một sự ràng buộc không ngờ, vĩnh viễn. Anh nhìn Ngọc Thanh như vẫn chưa tin cái điều vừa nghe. Còn cô thì vô tư ngã đầu vào vai anh: - Em có thai hơn một tháng rồi, anh còn nhớ đêm đó không? - Anh nhớ. Khắc Minh đáp một cách máy móc. Anh đang cô trấn tĩnh mình. Bây giờ, khi đã tin điều đó là sự thật, anh nghĩ ngay đến Phương Nghi và bà Liên. Phương Nghi thì không còn quan trọng nữa. Nhưng với bà Liên, anh biết nói năng ra sao. Anh không đủ can đảm làm bà buồn. Giọng Ngọc Thanh như nũng nịu, kéo Khắc Minh về thực tại. - Bây giờ phải làm sao hả anh? Bụng em sắp lớn rồi, mắc cỡ lắm. - Em để anh suy nghĩ. - Sao lại suy nghĩ? Không còn cách nào khác là phải đám cưới chẳng lẽ anh từ chối cưới em, chẳng lẽ anh phủ nhận con mình? Khắc Minh trầm ngâm: - Anh không phủ nhận chuyện đó. Cô quay lại ôm cổ anh. Anh giữ tay cô lại: - Đấy là cơ quan. Đừng làm vậy em. - Í, em quên. Tại em sung sướng quá. Thế anh có vui không anh Minh. -... - Có không anh? - Thật tình là anh không cảm thấy gì hết, vì điều đó bất ngờ quá. Mặt Ngọc Thanh cau lại: - Có nghĩa là anh không muốn cưới em? Anh chưa khẳng định: - Nếu không khẳng định yêu tôi, tại sao anh để xảy ra chuyện đó. Tại sao cưỡng đoạt tôi để rồi bây giờ là bảo là bất ngờ. Anh phải hiểu khi sống với người ta thì chuyện gì sẽ xảy ra. Khắc Minh nghiêm nghị: - Em nói gì vậy? Anh chưa bảo là bỏ rơi em hay vô trách nhiệm, khoan có thai với anh. Ngọc Thanh vội dịu lại: - Em xin lỗi, tại anh làm em hụt hẫng khi biết mình có con, em sung sướng quá, còn anh thì như vậy, làm sao em không giận. Thế bao giờ mình đám cưới hả anh? - Cho anh suy nghĩ một tuần. Ngọc Thanh nhìn Khắc Minh, cảm thấy lo sợ thật sự. Thái độ của anh làm cô nhận ra mình đã chủ quan. Cô cứ nghĩ đơn giản một điều, có thai với anh và bắt anh phải cưới. Bây giờ cô mới nhớ ra, Khắc Minh không phải là loại người để điều khiển. Hóa ra anh không yêu cô như cô tưởng, không hề yêu. Vậy thì những chiều chuộng ân cần là cái gì, nếu không yêu tại sao anh làm như vậy? Ngọc Thanh khóc sụt sịt. - Anh không yêu em phải không anh Minh. Anh còn yêu Phương Nghi phải không? - Sao lại đem Phương Nghi vào đây, anh quên cô ta rồi. Trước mặt anh, yêu cầu em đừng nhắc tên cô ta nữa, nghe chưa? - Vâng. Câu trả lời của anh làm cô ta nhẹ lòng. Anh đã không còn yêu Phương Nghi nữa. Vậy thì cô không phải sợ gì cả. Và khi không có gì để sợ, có nghĩa là cô có hy vọng. Khắc Minh nhìn đồng hồ, rồi ngồi thẳng lên: - Về nghe Thanh, tối nay anh có hẹn. - Không phải với Phương Nghi chứ? Ngọc Thanh buột miệng. Nói xong cô mới thấy mình bị hớ. Khắc Minh quay lại nhìn cô, vẻ mặt thật nghiêm nhưng không nói gì. Anh gọi tính tiền rồi đứng dậy. Vẫn chu đáo kéo ghế cho cô bước ra. Cử chỉ đo an ủi cô rất nhiều. Đưa Ngọc Thanh về nha, Khắc Minh nhìn cô một cách dịu dàng, - Có thai phải lo cho sức khỏe. Đừng nghĩ những chuyện không hay Thanh ạ. Cô ngước lên nhìn anh: - Cố thật sự anh lo cho con mình không? - Đó là trách nhiệm của anh. - Nếu vậy em sẽ bảo vệ nó vì nó chính là tình yêu của anh, là cuộc sống của anh. Miễn anh đừng bỏ rơi em là được. Khắc Minh lắc đầu: - Anh không bao giờ bỏ rơi em. Hãy tin anh. - Em mừng quá đi anh Minh, anh làm em muốn khóc. - Em vô nhà đi, ngủ sớm nghe. - Dạ. Ngọc Thanh ngoan ngoãn đi vào nhà. Khắc Minh ngồi yên trên xe nhìn theo cô. Anh thở dài rồi nổ máy. Anh lái xe trong tâm trạng phiền muộn, một tâm trạng không bao giờ rời bỏ anh từ khi anh bước vào cuộc đối đầu với ông Trung. Anh đến chỗ hẹn với người bạn, giải quyết công việc một cách ngắn gọn rồi trở về nha Bà Liên đang ngồi trong phòng khách đan len, thấy Khắc Minh bà ngước lên: - Lúc nãy có bạn con gọi điện nhắc con đến nhà. Mẹ hẹn chừng nào con về gọi lại nó. - Dạ. Khắc Minh ngồi xuống cạnh bà Liên, im lặng nhìn chiếc kim đan thoăn thoắt trên tay bà. Anh hỏi vu vơ: - Mẹ đan cái gì vậy? - Đan áo choàng, moden của mấy cô gái bây giờ khoát khăn len thay áo, mẹ đan thử xem chứ không chắc là đẹp. Khắc Minh biết bà làm cho Phương Nghi nhưng bà không nói, trước mặt anh không bao giờ bà nhắc đến Phương Nghi, cũng như không hề đá động tới mối quan hệ giữa anh với Ngọc Thanh. Thái độ tế nhị của bà làm anh thấy ray rứt, và càng thấy khó xử vì không biết bà nghĩ gì. Nhưng có một điều anh biết chắc được là bà buồn anh, rất buồn. Và bà âm thầm chịu đựng. Điều đó làm anh thương bà sâu sắc. Bây giờ nói chuyện Ngọc Thanh, anh không đủ cam đảm. Nhưng không thể giấu. Khắc Minh tì tay vào thành ghế. Anh nói mà mắt nhìn bàn: - Ngọc Thanh có thai rồi mẹ a. Tim bà Liên như thắt lại, cảm giác của một người đứng trước sự đổ vỡ, bà thấy đau khổ nhưng cố trầm tĩnh: - Vậy hả? Bao lâu rồi con. Hỏi thế chứ bà đã đoán được thời gian. Bà nhớ lại hôm tháng trước, buổi trưa từ quê lên và thấy phòng khách bề bộn những chiếc đĩa. Rồi Ngọc Thanh vừa ngủ dậy và từ phòng Khắc Minh đi ra, bà hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm trước. Nhưng không hề có một phản ứng nào, Khắc Minh hiểu bà. Anh kể lại hành động đối với Phương Nghi bằng một vẻ thống khổ, ray rức và xin bà cho anh ra đi. Lúc ấy bà muốn buông xuôi cho rồi, mặc kệ mọi việc muốn ra sao thì ra, bà mệt mỏi quá sức rồi. Nhưng rồi bà vẫn phải kiên nhẫn. Tình thương của một người mẹ giúp bà có thêm nghị lực. Bà biết mình phải giữ Khắc Minh lại đến cùng vì hạnh phúc của con gái bà. Thấy Khắc Minh nhìn như chờ đợi, bà Liên mỉm cười: - Thế con tính sao. - Cô ta bảo con cưới gấp. - Vậy con định chừng nào? Khắc Minh thở dài: - Con chưa biết mẹ à. - Sao vậy Minh? - Từ trước tới giờ con chưa nghĩ tới chuyện đó. Chuyện này đột ngột quá con cần có thời gian suy nghĩ. - Hôn nhân là quyết định hạnh phúc suốt đời, cho nên phải cẩn thận con à. - Chính vì biết nó quan trọng nên con không thể quyết định bừa bãi. Chưa khi nào con khó xử như vậy mẹ à. - Mẹ hỏi này, con có yêu con Thanh không? Con thấy tình cảm đối với nó có giống như với con Nghi không? Đừng giấu mẹ. - Hoàn toàn không giống mẹ ạ. Con chưa khi nào thấy yêu Ngọc Thanh. Anh ngước nhìn trần nhà, thở dài: - Đó là sai lầm của con. - Không phải của riêng con đâu, của con Thanh nữa, nó nghĩ có con là trói buộc được con nhưng nó không hiểu đám cưới mà gượng ép thì sau này sống chung sẽ không có hạnh phúc. - Con biết, nhưng nói để cổ nhận ra điều đó không phải là dễ. Và thật ra con là người có lỗi, con không thể trốn trách nhiệm. - Nhưng để sửa một lỗi nhỏ, coi chừng con tạo ra lỗi khác lớn hơn đó. - Con cũng nghĩ vậy. - Hay là con đi đâu đó tạm tránh mặt một thời gian, để chuyện này mẹ giải quyết cho. Khắc Minh lắc đầu: - Không nên mẹ à, con gây ra chuyện thì con phải tự giải quyết, trốn tránh để đẩy trách nhiệm cho mẹ thì con là người ra gì. Bà Liên nhìn Khắc Minh, cảm thấy hơi thất vọng nhưng đồng thời cũng là sự hài lòng. Anh cư xử như một người đàn ông cao thượng, vậy bà phải giành lấy anh cho con gái bà. Hai mẹ con ngồi im lặng. Mỗi người suy nghĩ riêng. Chuông điện thoại chợt reo lên, Khắc Minh đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô, tôi đây. Bên kia đầu giây, giọng Phương Nghi lạnh lùng: - Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện với mẹ tôi. - Xin chờ một chút. Khắc Minh nói với giọng lịch sự và quay qua bà Liên: - Phương Nghi gọi cho mẹ. Bà Liên bước tới cầm máy: - Alô, Nghi hả, sao thức khuya vậy con? Bà ngồi xuống ghế, như muốn nói chuyện lâu với cô. Khắc Minh cúi xuống lượm cuốn len lên để trên bà, rôi đi lên phòng mình. Anh không ngủ mà nằm xuống sofa. Vừa hút thuốc vừa suy nghĩ căng thẳng. Giữa tình cảm và trách nhiệm là một khoảng cách xa lắc, một sự đối lập quyết liệt. Muốn dung hòa, không phải dễ, càng nhìn lại anh càng tự trách mình nặng nề. Cuối cùng anh không chọn cách giải quyết được. Tính anh quá bản lĩnh nên không dễ bị khống chế, quá độc lập nên không chấp nhận được với việc phải sống với người không yêu, và cũng không vô lương tâm để mức bỏ mặc mọi thứ. Chưa bao giờ anh ý thức được sai lầm của mình như bây giờ. Sáng hôm sau, Khắc Minh đi làm trễ. Gương mặt bơ phờ vì mất ngủ. Ngọc Thanh nhận ra ngay điều đó khi thấy anh ở cửa. Cô rời bàn mình đến đón anh: - Anh làm sao vậy? Tối qua thức khuya lắm hả? - Ừ. - Sao vậy? - Anh có công chuyện. Khắc Minh nói lãng đi, và ngồi xuống bàn mình bắt đầu làm việc. Ngọc Thanh đến bàn mình lấy những khóa đơn đặt trước mặt Khắc Minh. Cô ngồi xuống nhìn anh chăm chăm: - Sao anh cho tăng vọt giá sớm vậy? Khắc Minh thản nhiên: - Mình kềm giá lâu quá rồi, đến lúc phải thu lợi chứ. - Có phải chỉ cần thu lợi không? Anh đã định trước lô hàng này sẽ huề vốn mà. - Nhưng đâu có nhất thiết phải giữ nguyên mức giá như vậy. Ngọc Thanh nhăn mặt: - Anh đừng nói giọng thản nhiên đó, không qua được em đâu. - Vậy ý em muốn gì? - Muốn anh nói thật động cơ thầm kín mà anh cho tăng giá. Khắc Minh nghiêm mặt: - Em đã đi quá giới hạn của mình rồi đó. Anh không thích nghe em tra vấn. Ngọc Thanh nói như bị khích động: - Phải rồi, phải rồi, anh không thích bởi vì em quá thông minh nên hiểu được ý nghĩ thầm kín của anh. Khắc Minh nhìn thẳng vào mắt cô: - Ý nghĩ gì? Anh muốn mở đường cho công ty Liên Cương tung lô hàng tồn kho ra. Đúng không? - Cũng có thể. - Anh dám nói thật với em như vậy sao? - Chuyện này đâu có liên quan đến em đúng không Thanh? Anh muốn em trở lại vị trí của mình đi, đừng nói nhiều nữa. Ngọc Thanh mím môi, mắt long lên vì tức cô hấp tấp: - Tại sao em không được nói, khi chuyện này liên quan tới em? Anh sợ công ty Liên Cương phá sản thì Phương Nghi khổ. Vì nó mà anh buông tha cho ông Trung, anh không dám nói ra vì trong lòng anh còn vấn vương nó, đúng không? Khắc Minh điềm đạm: - Anh có một yêu cầu, ngoài trách nhiệm với đứa con trong bụng em. Anh không có trách nhiệm giải thích với em đời tư của mình. Em hiểu chứ. - Chuyện anh lo cho Phương Nghi, nói thẳng ra anh còn yêu nó. Anh đừng chối. Khắc Minh lạnh lùng: - Em về làm việc đi. - Nhưng em... - Đi đi. Ngọc Thanh tức uất người. Nhưng thái độ của Khắc Minh làm cô không dám cãi lại. Cô đứng lên qua bàn mình, gục đầu trong tay khóc rưng rức. Khắc Minh ngồi im nhìn cô, rồi đứng dậy đến bên Ngọc Thanh: - Em đang có thai, đừng để đầu óc bận rộn những chuyện không vui. Em nên mua sách mà học cách nuôi con Thanh ạ. Ngọc Thanh dựa đầu vào tay anh, vẫn cứ khóc: - Nhưng anh như vậy làm sao em yên tâm, em khổ quá, làm sao chịu nổi. - Chuyện gì làm em khổ. - Anh nói thật đi, anh còn thương Phương Nghi phải không? Khắc Minh quay mặt chỗ khác: - Không còn là người yêu thì cũng còn là em gái của anh, chỉ có vậy thôi. - Tại sao là em, em không hiểu, đó là cách nói để anh tránh né phải không? Anh không việc gì tránh né, đó là sự thật. Ngọc Thanh nín khóc, cô quay lại vấn đề mà cô khắc khoải: - Thế còn chuyện của em, anh định chừng nào làm đám cưới. - Anh chưa suy nghĩ, chưa quyết định. - Đến giờ mà anh chưa quyết định, trời ơi! Ngọc Thanh lại rơi nước mắt. Khắc Minh không dỗ dành mà chỉ đứng yên nhìn cô khẽ thở dài. Ngọc Thanh chợt ngước lên, mím môi như hăm dọa: - Nếu anh không muốn cưới em thì em sẽ phá thai. Khắc Minh khẽ cau mày: - Em không muốn giữ nó à? - Cha nó không cần nó thì em giữ làm gì. - Theo anh, như vậy là nhẫn tâm đó. Câu nói của anh lại làm cho cô khấp khởi hy vọng. Nếu Khắc Minh thương con của mình thì không lý do gì anh từ chối được cô. Bây giờ Khắc Minh chưa thấy. Nhưng khi đứa bé hiện diện, vì nó anh phải hy sinh tất cả. Và một khi đã sống chung thì anh không thể không yêu cô. Ý nghĩ đó làm Ngọc Thanh dịu lại. Cô lau mặt bắt đầu làm việc. - Em sẽ không đòi hỏi ở anh gì cả. Nếu anh không chấp nhận em thì em sẽ tự mình nuôi con. Xem như em nhận sự thua thiệt về mình. Vẻ nhẫn nại của cô làm Khắc Minh nao nao. Anh vuốt khẽ tóc cô: - Đừng nghĩ quẩn Thanh ạ. Anh không bỏ rơi em đâu. Thông cảm cho anh, hãy cho anh thời gian quyết định nghe em. - Vâng. Ngọc Thanh bắt đầu mở hồ sơ ra. Minh cũng đi về bàn mình, cô chợt ngẩng đầu lên: - Trưa nay anh có rảnh không? - Có chuyện gì vậy? - Em nhờ anh đưa đi chợ. Em muốn sắm vài thứ chuẩn bị cho con. - Được trưa anh đưa đi. Thế là cô đã thắng một bước. Cô thầm hài lòng với sự chìu chuộng của Khắc Minh. Anh làm như vậy làm sao bảo cô đừng yêu. Có tiếng chuông reo, Khắc Minh nhấc ống nghe lên. Anh nói chuyện khá lâu rồi đứng dậy. - Anh phải đi công chuyện một chút. Ngọc Thanh ngồi im nhìn theo dáng Khắc Minh đi ra cửa. Cô đã quá quen với cung cách của anh. Xem như không có buổi đi chợ trưa nay, chán vô cùng. Vậy nhưng đến trưa, lúc cô chuẩn bị về thì anh về đến. - Đi chợ chưa Thanh? - Chờ em một chút. Ngọc Thanh vội vã dẹp đồ vào tủ, rồi hớn hở đi theo Khắc Minh xuống sân. Cô đợi anh đưa vào chợ. Thế nhưng cô cứ đứng nhìn hết thứ này đến thứ khác, không biết phải mua gì.Thực ra cô chỉ muốn Khắc Minh phải quan tâm chiều chuộng, còn đứa bé và những yêu cầu của nó cô chưa nghĩ đến. Hoàn toàn không nghĩ đến. Thậm chí cô ngán ngẩm khi có nó trong bụng chỉ làm cho cuộc sống vướng bận nặng nề. Cô đứng trước tủ kính mỹ phẩm ngắm nghía. Một lát sau cô mới phát hiện Phương Nghi cũng đứng gần đó, cách cô một người. Phương Nghi không thấy cô và đang loay hoay thử một thỏi son. Ngọc Thanh quay qua nhìn Khắc Minh.Anh đứng thọc tay vào túi, lơ đãng nhìn gian hàng, Với tâm trạng khiêu khích. Ngọc Thanh chen đến đứng sát Phương Nghi: - Cho tôi xem hộp phấn này đi chị. Cô vờ không để ý đến ai. Nhưng giọng nói của cô làm Phương Nghi quay lại, cô cũng quay lại rồi ra vẻ mừng rỡ: - Ủa Phương Nghi, đi chợ hả? - Đi chợ. - Mình với anh Minh cũng lo mua đồ từ nãy giờ, sắm đồ cho em bé, một tháng rồi đó. Mặt Phương Nghi tái đi, cô rụng rời đến mức không biết phải nói gì. Như không thấy vẻ chết lặng của cô. Ngọc Thanh kéo tay Khắc Minh liến thoắng: - Phương Nghi kìa anh. Khắc Minh hơi bối rối, rồi anh điềm tĩnh nhìn Phương Nghi: - Lúc này em có khỏe không? - Khỏe, chào hai vị. Nói rồi cô đặt thỏi son lên tủ kính, quay người bỏ đi. Ngọc Thanh nheo mắt nhìn theo, ra vẻ vô tư: - Sao kỳ vậy? Khắc Minh bình thản: - Em còn muốn mua gì nữa không? - Thôi em hết hứng rồi, về đi anh. Ngồi trong xe, cô tựa vào nệm, cười thư thái: - Anh Minh này. - Gì? - Anh có thấy Phương Nghi làm vậy là kỳ không? Gì cũng nên xem nhau là bạn. Làm gì ngúng nguẩy bỏ đi vậy. Dở quá. -... - Lúc nãy em quê dễ sợ. -... - Anh nghĩ gì vậy, anh Minh. - Không nghĩ gì hết. - Anh không thấy cử chỉ của nó bất lịch sự à? - Anh không để ý. Nói chung là không quan tâm. - Thật hả? Thật vô duyên như vậy mà anh không thấy gì hết à? Khắc Minh nghiêm nghị: - Em quên cô ta đi được không? Ngọc Thanh nhún vai khiêu khích: - Em phải giải thích thái độ của anh là sao đây nhỉ? Trốn tránh hay thật sự không quan tâm. Anh làm em tức cười quá. Thấy Khắc Minh lạnh lùng nhìn phía trước, cô chợt nhận mình đã đi hơi xa, cô xuống giọng: - Đừng giận em nghe anh, em không có ý mỉa mai anh mà chỉ muốn anh đừng nhớ tới nó nữa. Cô ngồi sát vào Khắc Minh: - Gì thì gì, em mong là anh đừng quên mình sắp có con, đừng để tư tưởng đi hoang nữa. Khắc Minh vẫn không trả lời, anh có cảm giác mệt mỏi vô cùng. Hình như anh bắt đầu hiểu cô nhiều hơn.