Thục Giao cầm nhánh cây khô khuấy độn những hòn sỏi dưới nước. Vi Bình ngồi bên cạnh mơ màng ngắm bóng mình.Vi Bình quay sang nhìn chị.- Chị hai, chị thường đến nơi đây lắm sao?- Phải, chị và Đoàn Giang khi xưa thường lấy nơi đây làm nơi hò hẹn, vì phong cảnh ỡ đây rất đẹp.- Chị hai nè.Thục Giao chớp chớp mắt nhìn Vi Bình mỉm cười.- Nè nhóc tì, lần này thì đừng nói không có chị đó nhé.Vi Bình mỉm cười nhìn chị hai nói với vẻ mơ màng.- Chị thấy Duy Đạt thế nào?- Yêu rồi hả?- Chị chọc em hoài.- Theo chị anh ta có thể là một người tốt.- Có thể thôi à?- Chị phải nói thế để cho em đề phòng, đàn ông trên đời này không đáng tin đâu em ạ.- Em hiểu.- Thục Giao, em nghĩ như thế à?Thục Giao giật mình quay lại thì đã thấy Đoàn Giang đứng đó từ bào giờ, nàng không trả lời mà chỉ lặng lẽ lằm tay Vi Bình kéo đi. Nhưng Đoàn Giang đã giang tay chặn lại.- Thục Giao, em định lẫn tránh anh chứ?- Chẳng qua tôi không muốn nói nhiều với hạng người như anh.- Nhưng em phải cho anh cơ hội để giải thích chứ.- Được, dù gì tôi cũng đang c62n nói chuyện với anh.Rồi quay sang Vi Bình nàng nói.- Vi Bình, em về nhà trước đi, chị có chuyện cần nói với Đoàn Giang.Vi Bình nắm chặt cánh tay Thục Giao có vẻ an ủi.- Chị hai, chị phải cẩn thận đó.Nhẹ nhàng tiến về phía Đoàn Giang, nhìn chằm chằm vào anh, nàng nói.- Đoàn Giang, nếu anh có gì không phải với chị hai tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.Nói rồi nàng lặng lẽ quay gót bỏ đi sau khi để lại cho Đoàn Giang một tia nhìn giận dữ và sắc bén.Khác vời khi xưa, họ yên lặng không nói với nhau một lời nào, hầu như suốt một đoạn đường dài không ai buồn hé môi, mặc dù có rất nhiều chuyện họn cần phải nói.Thế rồi Thục Giao cũng lên tiếng.- Đoàn Giang, anh có chuyện gì cần nói với tôi mà?- Có cần phải căng thẳng thế không Thục Giao?- Hừ! Làm gì mà anh ngớ ngẳn ra như vậy? Làm như tôi nghĩ oan cho anh lắm vậy! Nè! Đừng nói với tôi là anh rất tử tế nha, thật ra anh không hiểu hay cố tình không hiểu?- Thôi được, thôi được, Thục Giao ạ! Có chuyện gì thì anh đưa em về nhà, chúng ta cùng nhau giải quyết được không?- Tôi không thích tốn hao nhiều lời với anh nữa.- Nhưng anh không muốm em lang thang mãi thế này sẽ bị bệnh đó.Lời anh làm nàng bùi ngùi muốn khóc, chưa bao giờ nàng cảm thấy ray rứt bằng phải thù ghét người mà nàng yêu thương thiết. Anh là người mà mang niềm vui và hạnh phúc đến cho cuộc đời nàng, đồng thời cũng là người phũ phàng dập tắt ước mơ được là một người khác tất cả… trừ tình yêu. Nàng không muốn người mình yêu san sẻ tình cảm cho người con gái khác ngoài nàng. Thế mà…Thục Giao cười nhạt.- Thế ư? Anh cùng lúc có thể thương yêu và lo lắng cho hai người phụ nữ à?Đoàn Giang nhìn Thục Giao, anh thấy được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nàng, đôi mắt buồn và vành môi nhợt nhạt mỉm chặt anh thương nàng vô cùng.- Thục Giao, em muốn nói gì? Nhưng nếu anh có lỗi lầm gì thì em hãy cho anh một cơ hội để giải thích!Thục Giao à, nếu như em thích hành hạ anh để em thấy hả dạ thì anh cũng vui lòng, nhưng em tự làm khổ bản thân mình thì anh không thể nào chấp nhận. Em xem lại em kìa, như người mất hồn vậy.- Anh không chấp nhận thì tôi chịu nghe lời anh sao? Tôi không ngoan ngoãn như anh nghĩ đâu.- Hừ! không thể tưởng tượng nổi tại sao em cò thể…Không để cho Đoàn Giang nói hết câu, Thục Giao hất mặt.- Phải đấy! trong cuộc sống còn có những điều chúng ta không thể tưởng tượng hết đâu. Nhất là con người, loại động vật hai chân và phức tạp nhất đấy.Đoàn Giang đưa hai tay ôm lấy đầu, anh càu nhàu.- Trời ạ! Không hiểu những gì đang diễn ra trong đầu em nữa. Giả sử nếu anh sai, một lần nữa cho anh xin lỗi, chịu chưa?- Nói nhiều như thế cũng vô dụng thôi, xin lỗi là quyền của anh, còn tha lổi hay không là quyền của tôi. Cũng như xin lỗi và sửa lỗi là hau chuyện hoàn toàn khác nhau. Nói xin thì dễ lắm nhưng sửa lỗi thì không đơn giản chút nào. Có những chuyện chỉ nói xin lỗi là có thể giải quyết êm xuôi được đâu.Đoàn Giang bặm môi, anh chống nạnh, vạch hai vạt áo sang hai bên.- Vậy bây giờ em muốn gì?Thục Giao đáp nhanh.- Muốn anh biến nhanh và để cho tôi yên.- Vòn em?- Kệ tôi.- Em thật quá quắt, anh nói cho em rõ… anh không biến đâu hết.- Được, anh không đi thì tôi đi. Nhưng trước khi tôi rời khỏi nơi này, tôi cũng muốn tặng anh một vật kỷ niệm.Nói rồi nàng thò tay vào túi xách lấy cuộn băng mà lúc nãy nàng tính liệng nó tận dưới đáy sông sâu, nhưng bây giờ thì không cần. Nàng muốn đưa cho Đoàn Giang.- Đây anh hãy nghe cuộn băng này.Đoàn Giang mặt tái xanh nhưng anh cũng vội nói.- Nhưng…- Đoàn Giang ạ, giữa hai chúng ta chưa thật sữ hiễu nhau. Tôi nghĩ chúng ta cần phải có thời gian suy nghĩ lại, chào anh.Lần này thì Đoàn Giang không còn lý do để nói nữa. Anh cầm cuộn băng trên tay, chết lặng người. Có lẽ Thục Giao vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh. Giận dữ, anh hét lớn trong không gian.- Giao Ti, cô ác lắm, tôi căm thù cô, tôi không tha cho cô đâu.