Ty Ty đánh ba banh đã gom được bi và đi một lèo hơn trăm điểm, kết thúc trận đấu cô chấp ba mươi điểm với tiền mười ăn năm. Đối thủ của cô là con tay giám đốc có cỡ nào đó, ngoài hai mươi, nhan sắc trung bình, nhưng túi tiền luôn đầy ắp. Nhận tiền cho vào túi, hẹn gặp lại, Ty Ty cắm cơ vào giá riêng, tới quầy giải khát: - Như thường lệ. Nghĩa là một ly chanh nóng, mười giọt rum dù trời nắng đổ lửa. Người Ty Ty sở dĩ không tứa mồ hôi nhờ máy lạnh mở hết số. Thằng nhóc cò mồi bida độ chạy vô dáo dác gọi: - Đại tỷ! - Gì nhóc? - Cái anh chàng tìm chị suốt mấy ngày tới rồi. - Rồi răng? - Đang ở bên bàn nam, đòi độ lớn. Hớp tùng ngụm nước chanh, thở ra khoan khoái, Ty Ty nói: - Hôm nay không có giờ dạy, độ cỡ nào cũng chơi. Mà nhóc dòm kỹ chưa? Phải dân chuyên nghiệp không? - Xời! Chị làm như em ngu lắm, cỡ lão Vinh, em ngu gì xúi chị. - Được. Nói năm phút nữa chị qua. Thằng nhóc lon ton chạy liền, uống hết ly nước, Ty Ty đứng lên xách cơ qua bàn nam, cách một cánh cửa. Thấy cô qua, đám đường dây đang chơi, ngừng lại chạy đến làm cổ động viên. Một tên nói: - Dân mới, đại tỷ ăn nhẹ, câu mối lần sau. Ông chủ bida đi ra, nhìn cô là lạ nói: - Khách nhờ tôi cuộc với cô như sau. Đánh liền ba giờ, bất chấp bao nhiêu điểm, cứ một cơ trên trăm điểm, tiền thắng năm trăm ngàn. Phải chơi hết giờ mới bỏ cơ, chưa hết giờ dù ai thắng điểm hay thua điểm phải bồi thường theo điểm. - Gì kỳ vậy? - Đám đàn em Ty Ty nhao nhao. Chắc một tay ngông "Vịt" kiều nào đây. Được. Muốn chơi thì đây chìu. - OK. Ông chủ chìa tấm giấy viết sẵn đầy chữ. - Cô ký vô, dân này gì cũng giấy tờ. Ty Ty ký cái rẹt. Ông chủ nói lớn: - Xong rồi, mời anh ra. Không phải một anh mà là hai anh. Ty Ty thấy họ chết sững một thoáng. Cô quay lưng, người đeo kính nói: - Đại tỷ không khi nào bỏ cuộc, chẳng lẽ chưa đấu đã thua? Trống ngực cô đánh như trống trận, tiến thoái lưỡng nan. Trận này không đánh hay đánh đều thua, nhưng không thể để ai biết về cô cả, cô quay lại: - Được. Thêm điều kiện, bao hết bốn bàn, không để ai chơi ngoài tôi và anh. - Đồng ý. Chuyện ấy dàn xếp dễ thôi. Chiều thứ bảy, ở đây toàn "đệ tử" của Ty Ty. Cả bọn ra ngoài, len cửa kính nhìn vô. Gã nào cũng nghĩ bụng: Chắc cú này đại tỷ gặp đối thủ rồi mới định bỏ chạy. Trận này trời long đấy lở. Ủa! Lạ he. Sao hổng cầm cơ lại đấu khẩu. Đúng là đấu khẩu, cô sừng sộ với gã đeo kính: - Tôi chưa thấy ai mặt dầy như anh, tôi đã trốn tận đây, làm con người khác, mà anh còn chưa hài lòng sao ông bác sĩ? Người ấy là Đáng. Anh cố thản nhiên, vẫn xúc động muôn vàn khi gặp lại cô. Ty Ty chẳng đổi thay gì ngoài vẻ ngang tàng hơn, bất cần hơn và vết sẹo trên má cô khiến Đáng tưởng lòng mình đang bị rạch nhát dao. - Ty Ty! Anh tìm em cực khổ lắm. Nhỏ Mi ngày nào cũng khóc. Anh có hứa khi nào em chịu đi xóa vết sẹo, anh sẽ thành hôn với cổ. Ty Ty yểu xìu khi nghe nhắc nhỏ Mi. Cô bối rối, cầm cơ, gắt: - Vừa đánh, vừa nói đi. Cô không một lần liếc mắt nhìn người bên cạnh Đáng. Anh ta thì nhìn cô như muốn nuốt chửng, tay run bật hoài hộp quẹt ga không cháy. Ty Ty! Cô ra hiệu Đáng đánh trước, càu nhàu rít răng: - Cái sẹo của tôi liên quan gì đến đám cưới của hai người? Đồ điên! Cứ về cưới nhau lẹ đi. - Anh có người thầy giải phẫu thẩm mỹ. - Cái sẹo là dấu ấn đổi đời của tôi, tôi không xóa đâu, dẹp mẹ anh đi. Cô không nhịn nổi, thoáng cười khi Đáng đi đường banh trời ơi đất hỡi. Xoa nhẹ lớp nhựa thông vào lòng bàn tay, dựng cơ, lấy hộp phấn chà đều lên đầu cơ xong, cô đứng và bàn, đặt tay xòe lên mặt thảm băng, cho cơ qua dưới ngón trỏ, từng cử động của cô dứt khoát, chuẩn xác, uyển chuyển, mê hồn. Và chỉ nhìn cô làm một cú nhấp là người sành chơi hiểu mình gặp cao thủ rồi. Ty Ty từ từ đi, đi mãi, số điểm lên cao dần. Đáng từ từ nói, bất kể lọt vào tai cô bao nhiêu chữ: - Nếu em không xóa vết sẹo, coi như em còn giận anh, coi như anh phải ăn năn, hối hận suốt đời, làm sao đem hạnh phúc cho Tâm Minh? Ty Ty, coi như anh cầu xin em. - Đừng đem Tâm Minh ra hù tôi nghe. Hơn trăm điểm rồi, chung tiền đi. - Em hứa đi. - Hứa con khỉ. Nhỏ Hồng đẻ gái hay trai? - Con gái. Hai bên không cưới nhau được. Hồng giờ chín chắn rồi, gặp Thiên trốn miết. Cô cười nhạt, chăm chú vào đường cơ khác. - Liên qua gì tới em? Đồ điên! - Ty Ty! Đừng vậy em. - Thiên buột miệng, lòng đau đớn khi thấy cô cứng cỏi hơn, chua ngoa hơn, bất cần hơn cả ngày nào còn là sinh viên chợ trời. Vai Ty Ty run và cô đi lệch đường banh ngay. Cô buột miệng văng tục: - Mẹ nó. Tức tối giậm chân, dựng cơ xuống đất, lườm lườm Chín Mập: - Gì đây ông kỹ sư trưởng? Hay tin rồi à? Định mất con tôm bắt con tép hay sao? Thiên không hiểu gì cả, điềm đạm hỏi: - Tin gì hả Ty Ty? Anh vừa từ Đà Nẵng vô. Cô cười mũi, khoanh tay tựa vào băng bàn, ngạo nghễ: - Hèn chi! Người ta đồn cô cử nhân kinh tế ly thân chồng, được leo lên ghế trợ lý giám đốc và đùng một cái, cô bị tên giám đốc nước ngoài định cưỡng hiếp, may là la cầu cứu kịp. Sự việc đưa ra công đoàn công ty thì tên giám đốc lại có bằng chứng không hề cưỡng hiếp mà là được đồng tình. Lý do cô trợ lý đã đi nạo thai vài lần khi quan hệ với hắn. Thiên tái mặt: - Em đùa thôi phải không, Ty Ty? Cô nhún vai: - Tội bôi nhọ người khác nặng lắm thưa ông kỹ sư. Có lẽ ông nên về hỏi lại vợ mình và đọc báo đầu tuần, nhớ phải ém nhẹm kỹ kẻo mẫu thân và tám bà chị biết được thì ôi thôi rồi. Thiên biết ngay Ty Ty nói thật và cô không biết mẹ anh chết. Cũng có nghĩa là cô đã gặp Hồng Diệp và Diệp không nói. - Em gặp Diệp ở đâu? Ty Ty làm thinh, chợt nghe trống rỗng trong hồn. Nếu không đi kiểm tra đường dây ở công ty ấy, cô làm sao gặp Hồng Diệp. Định mệnh thật muốn cợt người, chỉ trong một ngày làm việc, cô lại nghe khối chuyện về cô bạn thiếu thời và không tin là sự thật. Tránh mặt Diệp, Ty Ty chọn bàn bida ngay cổng công ty Diệp làm chỗ điều tra. Chỉ một buổi chiều với cây cơ và đường banh bay bướm, cô biết tất cả. Ty Ty chết lặng, cô thương bà Hai Gấm trọn đời chọn danh gia vọng tộc, thương Thiên bị vợ cắm sừng, thương cô bạn nề nếp sắc tài bị đồng tiền và lợi danh làm mù quáng. Cô tìm gặp Hồng Diệp, hỏi thẳng. Diệp biến sắc. - Ty Ty nghe đâu chuyện động trời dơ dáy đó? Dù anh Thiên và mình giận nhau, ảnh bỏ về Đà Nẵng, nhưng vợ chồng giận nhau là chuyện bình thường, Diệp có ngu đâu mà bôi mặt kiểu nớ. Nghĩa là Thiên không ở với vợ từ lâu và Diệp ngỡ mình còn ở Đà Nẵng. Ty Ty bối rối, tại sao vợ chồng họ giận nhau, chẳng lẽ vì mình? - Ty Ty đi Sài Gòn hai năm rồi, và không gặp vợ chồng Diệp - Ty Ty nhấn mạnh - Nhưng vì tình bạn, Ty Ty tìm đến và mong Diệp bưng bít êm đẹp đừng vì một phút giận hờn mà tự mình phá nát mái ấm gia đình từng tốn bao công sức tạo dựng. Hồng Diệp khóc òa: - Diệp nói không có mà. Ty Ty tin không? Diệp sẽ làm rõ chuyện này, lấy lại danh dự. Ty Ty nhìn bạn thở dài. Mẹ Tâm Minh từng nói về bản chất Hồng Diệp, nhưng Ty Ty đâu có tin. Cô nói lời từ giã nhạt nhẽo rồi ra về, nhưng từ ấy luôn quan tâm theo dõi Diệp. Ai ngờ chỉ tuần sau, báo chí đăng ầm ĩ chuyện Diệp bị cưỡng hiếp, chuyện sẽ đưa tên giám đốc người nước ngoài ấy ra tòa. Ty Ty biết Diệp dùng chiêu này để bưng bít, không ngờ tên giám đốc nọ cao tay, biết mình được quan hệ vì mục đích danh lợi và người đẹp là hoa có chủ, hắn bèn thủ sẵn bằng chứng. Hồng Diệp bị lật tẩy, tố ngược tội bôi nhọ phần tử liên doanh nước ngoài. Ty Ty âm thầm mướn luật sư giỏi nhất bào chữa, nên Diệp được trắng án, nhưng hai tuần rồi, cô ở nhà vì bị công ty sa thải. Còn Ty Ty chưa hề ghé thăm. - Trả lời đi, Ty Ty. Nói thật đi. Ty Ty không nói, cô không muốn kể ân nghĩa với Thiên, không muốn dính dáng gì tới họ. - Nếu anh yêu Diệp, hãy đưa Diệp về Đà Nẵng, tha thứ cho cổ, làm lại từ đầu. Anh bỏ cổ lâu như vậy, làm gì cổ không lầm lỗi. Này! Ông bác sĩ, muốn tham quan nhà mới tôi chứ? Cô kéo Đáng đi, trước hàng đệ tử lố mắt nhìn, mặc Thiên đứng chết lặng. o O o Diệp ngồi trong bóng tối, lâu nay cô ngồi như thế, để hồn ngu ngơ tự hỏi mình tại sao? Cho đến bây giờ, cô cũng không hiểu tại sao đến tình trạng này. Vì giận Thiên ư? Vì một chức vụ cao đầy triển vọng? Vì ông giám đốc hào hoa, giỏi tán phụ nữ, hay vì bậc lương cô được nâng liên tục? Rồi một buổi chiều đãi khách hàng, ông giám đốc ga lăng không cho cô uống thêm rượu, gọi một ly cam vắt. Ông giám đốc đích thân lái xe đưa cô trợ lý về nhà, dìu cô khi cô nghiêng ngả và cuối cùng nghả nghiêng trong vòng tay ông giám đốc biết tạo đam mê. Vì khát tình ư, khi chồng bỏ đi không về? Cô không hiểu, chỉ biết lúc ấy thức dậy, đã khóc cay đắng, ân hận ngập tràn, còn ông giám đốc lại tăng lương gởi tặng quà xin lỗi. Rồi khi nào nhỉ? Cô chợ nghe khao khát, chợt muốn trả thù người chồng ngu ngốc ấy. Để rồi lại tiếp tục sa chân. Cứ mỗi lần thương nhớ, hờn ghen, nghĩ Thiên đang cùng ai gần gũi, nghĩ đến chuyện anh đòi về cái đất chó ăn đá, gà ăn muối là Diệp điên lên, muốn được thỏa mãn lập tức thứ tiền tài, danh vọng trong vòng tay gã giám đốc, khoái trá nghĩ rằng mình đang trả thù sự ghẻ lạnh của Thiên. Rồi Ty Ty đến, Diệp như sét đánh ngang tai. Thiên không gặp Ty Ty và chuyện cô ngỡ kín như hũ đậy nắp lại bị người biết tuốt tuột. Diệp sợ hãi, hối hận, bỏ bao thời gian tìm cách tháo gỡ và quyết dùng chiêu độc trị độc. Nào ngờ phiên tòa được xử kín vì danh dự đối tác nước ngoài, vậy mà báo chí đăng đủ, cả lời bào chữa của luật sư. "Đúng, có thể lúc trước bị cáo có quan hệ với đương sự, nhưng mọi hành vị được chấm dứt khi cô thức tỉnh và hối hận. Nhưng đương sự lại tiếp tục dùng võ lực, uy quyền để bắt ép bí cáo quan hệ tình dục bất chính lần nữa mà bị cáo phản đôi nghĩa là đương sự đã có hành vi cưỡng bức". Gã giám đốc bị triệu hồi về nước, còn cô cả thành phố này, công ty nào dám nhận cô vào làm? Nên cô cứ ngồi, cứ ngu ngơ, tự hỏi mình trong căn nhà vắng lặng không ý thức thời gian. Có tiếng giày lướt trên nền nhà, Diệp ngẩng phắt, dáo dác, tia nhìn lắng đọng khi thấy Thiên. Anh đứng ở cửa, đưa tay bật công tắc đèn, chăm chú nhìn cô xộc xệch áo quần, nhợt nhạt phấn son, đầu bù tóc rối. Người vợ xinh đẹp, đài các, kiêu hãnh đầy tham vọng của anh giờ chỉ co rúm trong xó tối, hòa mình cùng đêm đen. Trong Thiên nảy sinh lòng thương xót của những ngày bé dại xa xưa. Anh Chín Mập đau khi bé Nu đau, nhịn khi bé Nu dành ăn, chịu lỗi khi bé Nu có lỗi. Anh tiến lại gần, nét mặt điềm tĩnh khoan hòa. Có khi nào anh ấy không biết? Ty Ty không nói đâu, nó nhất định không nói. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô: - Em nhìn lại mình xem. Thật xấu hổ. Nào! Đứng lên đi tắm rửa rồi nghe anh nói chuyện. Lòng cô dấy lên tia hy vọng. Cô hối hả chạy vào phòng tắm. Thiên lẳng lặng dọn dẹp sự bừa bộn trong phòng rồi ngồi đăm chiêu hút thuốc. Khi Diệp trở ra đã lấy lại vẻ tinh anh. Cô trong bộ đồ ngủ voan hồng đầy hấp dẫn. Cô ngồi xuống bên anh nhấp nhổm. Anh nói chậm rãi: - Cớ sự như vầy, một phần lỗi ở anh. Biết rồi. Trời ơi! Anh ấy biết rồi. Cô nhợt nhạt. - Nhưng thôi, mọi việc đã qua rồi, anh không trách gì em, chỉ muốn hỏi, em định thế nào? Cô như vớ cái phao: - Em về, về Đà Nẵng với anh. Anh muốn gì em nghe theo. Từ nay, vợ chồng ta... - Khoan bàn điều đó nữa. Trước tiên em thu xếp nhà cửa đi. Anh và anh Đáng sẽ cùng về với em, tìm việc làm cho em, sau đó đợi ổn định ta tính tiếp. Mặt cô rạng rỡ, rụt rè nắm tay anh: - Cảm ơn anh đã thấu hiểu và thương em. Mình chưa bao giờ hiểu về cô ấy cả. Chưa bao giờ. Thiên đứng lên: - Anh có việc phải đi. Chuyện nhà cửa xong, điện cho anh theo số... - Anh không ở nhà sao? - Không - Anh bước đi - Nhớ ăn tối và đóng cửa cẩn thận khi ngủ. Diệp tiễn anh ra tận cửa, nhìn anh lên taxi đi khuất, lòng rộn niềm vui sướng. Anh ấy không hề tức giận, quả ta chọn không lầm. Diệp có biết chăng, khi người đàn ông không yêu, mọi lỗi lầm ở người phụ nữ, anh ta không màng tới.