Bỗng đâu sự việc ấy diễn ra như sét đánh ngang tai. Tôi không dám tin ở trên đới này lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Trên cánh cửa của phòng 4B của các bạn gái lớp tôi lại có dán một “thông cáo”. Cả khu ký túc xá đốn ấm ĩ và mọi ngườii đều lũ lượt kéo đến xem. Ác nhất lá bọn sinh viên khoa văn của chúng tôi vốn giàu óc tưởng tượng nên kể Lại câu chuyện trên rất hài hước. Nghĩa lá có thêm mắm thêm muối chút đỉnh... Thằng Chánh thì quả quyết sự việc như sau: - Đêm qua có kẻ trộm vào dãy B chúng mày ạ. Dãy B thì toàn con gái. Tên trộm này đi rón rén qua từng phòng một. Phòng nào hắn cũng đều liếc mắt ngó vào để xem động tĩnh ra sao. Hắn thấy phòng nào cũng như phòng nào, chính vì vậy mà bi kịch mới xảy ra. Tao cam đoan là xảy ra vào lúc 12 giờ khuya. Tên trộm nhìn vào phòng thấy toàn là sách vở nên đã động lòng... trắc ẩn. hắn vốn có trình độ văn hoá nên đã làm thơ để lại chúng mày ạ! Lạy Chúa, hắn làm thơ và dán ngay cửa phòng 4B thế mới hay chứ. Xin thưa quý vị khán thính giả quý mến, bài thơ ấy nguyên văn như sau...Chỉ cần kể đến đó là hắn đã toang toác cái mồm đọc ngay bài thơ mà tôi đã gởi cho... Bích Châu.Tôi sượng chín ngưới. Tôi đành ngồi êm re không dám bính luận gì thêm. Không hiểu Bích Châu hay bạn bè đã đem lá thư tình của tôi dán ngay cửa phòng. Để trêu hay để thông báo cho mọi ngưới biết đến tình cảm của tôi dành cho em? Nhưng khổ nổi lá lá thư ấy còn ghi thêm dòng này: “Đặc biệt người viết lá thư này rất mê cà- Rem. Nếu ai có lòng tương tư vậy thì sẽ được ăn kem dài dài... Nay thông báo. Ký tên, Tập thể sinh viên nữ phòng 4B”. Chính trò chơi quái ác như vậy mà bọn con gái phòng 4B “nổi tiếng” như cồn. Trong khi đó thì tôi mắc cỡ trốn né hết quan hệ với mọi người, nhất là Bích Châu. Và giữa lúc tôi thật sự “nốc ao” như vậy thì bạn bè tôi bắt đầu chú ý đến em. Bích Châu ơi! Có còn cơ hội nào dành cho tôi nữa không? Không hiểu sao, tôi không giận em một chút nào mà lại càng mê em hơn trước nữa chứ mới lạ. Một buổi tối, trên trời đầy trăng sao nhưng cả khu ký túc xá cúp điện. Tất cả tối om om. Chỉ còn có những ngọn đèn dầu lập lòe trong mỗi căn phòng. Đàn hát một hồi cũng chán. Tôi nói với Chánh:- Chánh ơi! Trăng sáng như thế này mà ngủ thì cũng uổng. Tao đề nghị là bọn mình kéo nhau đi chặt những cành tràm khô để đốt lửa chơi cho vui đi...Cả khu chúng tôi ở toàn là tràm xanh biếc. Mỗi lần muốn có cuổi nấu nướng cái gì thì chúng tôi chỉ việc... bẻ cây tràm nấu thoải mái. Nghe tôi nói như vậy thì thằng Hương lên tiếng:- Ý kiến này hay đó. Tao xung phong đi kiếm cành tràm về làm củi. Nhưng với điều kiện là thằng Kiệt, thằng Lê qua rủ bọn con gái phòng 4B qua ngồi tán phét với bọn mình. Có như vậy thì mới... hấp dẫn.Thằng Chánh vốn liến láu và thực dụng rất đáng yêu nên bổ sung thêm:- Nhưng hai đứa bây qua đó nhớ dụ khị các em đem đậu xanh và đường qua đây nấu chè luôn thì mới ngon. Nếu không có gì nấu nướng thì uổng lắm...Tôi phân vân:- Bây giờ lửa củi chưa có mà qua nói như vậy tao sợ mấy em chê mình là đồ háu ăn thì phiền lắm.- Mày ngu lắm. Qua đó mày đừng gợi ý trắng trợn như tao nói vừa rồi. Mày với thằng Kiệt chỉ cần mời các em qua đây. Khi các em chuẩn bị đóng cửa phòng thì mày mới nói rằng “Ước chi Kiệt nhỉ” thằng Kiệt sẽ nói “Ước cái gì vậy?” thì lúc đó mày mới hét lên thật to “Ước chi có đậu đường để nấu chè đãi các bạn nữ phòng 4B”. Chỉ cần động tác đơn giản như vậy thì các em sẽ hiểu ngay ý đồ của mày. Các em sẽ khoái tính dũng cảm nói thẳng nói thật của mày rồi sẽ đem đường đậu qua đây. Thế là chúng mình đã thành công một cách rực rỡ. Mày hiểu chưa?Thế là nhiệm vụ đã được phân công một cách chu đáo. Tôi và Kiệt xăm xăm bước qua dãy 4B. Trong lúc thằng Kiệt bô bô nói về tình hình thế giới mà sáng nay hắn có đọc được ở thư viện, còn tôi cứ lẩn quẩn với suy nghĩ: Khi gặp Bích Châu thì mình sẽ nghiêm mặt như không hề quen biết hay sẽ kín đáo cười tình tứ với em? Mà quả thật, người mở cửa cho chúng tôi chính là Bích Châu. Tôi đứng im re. Thằng Kiệt lên tiếng rất... mùi:- Xin chào các cô nương phòng 4B, nhân lúc tắt lửa tối đèn như thế này, chúng tôi xin mời các bạn qua dãy A để tham dự lửa trại với chúng tôi... vậy.Nhỏ Thu An hỏi ngay:- Đốt lửa trại nhưng lớp mình gồm có những ai vậy anh Kiệt?- Chỉ có mấy đứa phòng bọn anh với các bạn thôi. Bọn mình làm lễ kết nghĩa với nhau để... cùng tiến bộ. Các bạn có đồng ý không?- Hay đó, kết nghĩa với nhau kèm cho anh Lê thêm môn Nga Văn.Nhỏ Thu An đã nói như thế. Không rõ có ẩn ý gì không? Đầu óc tôi rối bời. Và thay vì để nói một lời nào thật đúng điệu thì thằng Kiệt thúc cùi chỏ vào bụng tôi:- Thằng Chánh dặn rồi đó. Mày nói tiếp đi...Tôi nói như một cái máy:- Ước gì Kiệt nhỉ?Có lẽ chỉ chờ có vậy nên thằng Kiệt đã quay sang Bích Châu mà nói lớn:- Châu ơi! Châu nghe thằng Lê nói điều ước lớn nhất, thiêng liêng nhất trong năm thứ hai này nè...Không hiểu sao tôi lại mở miệng như một cái máy và dũng cảm hét to lên:- Ước gì có đậu đường nấu chè...Trời ơi! Ma bắt quỷ tha cho cái lưỡi tôi đi. Trời ơi! Ma tha quỷ bắt cái thằng Chánh chết tiệt kia đi cho rồi... Tôi chỉ kịp giật mình thấy sự hài hước của mình thì các bạn trong phòng đã cười lên rũ rượi, cười như nắc nẻ. Còn tôi, tôi đứng trân người. Và thằng Kiệt cũng chớp lấy cơ hội nói nghiêm chỉnh:- Ừ, ý kiến đó hay lắm. Bọn mình vừa ngồi quanh đống lửa, vừa nấu chè, rồi vừa ăn chè vừa nói chuyện thì rất tuyệt... vậy.Cả phòng nữ hoàn toàn hưởng ứng với đề nghị trên. Như vậy là chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.Khi trở về phòng, chúng tôi đã thấy phía ngoài sân một đống củi lớn. Những ngọn lửa cháy bập bùng rất sáng. Thiên nhiên bao giờ cũng thân thiện với con người. Gần gũi với thiên nhiên con người bao giờ cũng cảm thấy dễ gần nhau về mặt tâm hồn. Qua ánh lửa, tôi thấy đôi mắt Bích Châu rất sáng. Có lúc nào em liếc nhìn tôi không? Còn tôi mỗi phút mỗi giây đều len lén liếc nhìn sang phía của em. Chính như thế tôi cảm thấy một hạnh phúc, bâng khuâng khó tả. Và khi ánh trăng chênh chếch bóng thì nồi chè cũng bắt đầu chín tới...