Cả dãy nhà gác bốn tầng cho mướn ở đại lộ số 10 chỉ có căn của gia đình Angeluzzi Corbo là ngon hơn cả. Đúng hơn mỗi tầng chỉ có một căn cửa sổ mở ra hướng Tây nhìn xuống đại lộ và hướng Đông cũng có cửa sổ nhìn xuống sân ga nhờ đó gió thổi thoáng mát. Gia đình này chiếm một mình trọn tầng trên cùng nên có quyền sử dụng luôn dãy hàng ba để tha hồ chất lỉnh kỉnh những đồ vật, từ tủ nước đá bàn buyarô đến từng đống đồ hộp. Sở dĩ phải lợi dụng cả hàng ba để chứa đồ là vì trọn dãy tầng sáu phòng thật, nhưng nhỏ vừa bằng lỗ mũi xếp theo hình chữ C vuông góc. Một đầu làm nhà bếp rồi đến phòng ăn, hai phòng ngủ, phòng khách và một đầu là căn phòng riêng xinh xắn của Octavia. Ba đứa con trai nhỏ ngủ ngay ngoài phòng khách có chiếc giường sáng ra dựng lên giáp vách che tấm riđô. Hai phòng ngủ thì hai vợ chồng chiếm một còn một dành cho Larry. Phòng ăn vẻn vẹn có một cái bàn rộng, ăn thông sang nhà bếp sắp đặt gọn gàng nào bếp ga, nào lò, nào bồn rửa... So với hàng xóm thì đồ đạc vậy là tiện nghi có thừa, chứng tỏ đức "dám ăn dám xài" của bà chủ nhà. Trước khi vào phòng riêng thay đồ ngủ, Octavia lo bồng con nhỏ Aileen vào giường mẹ. Chừng quay trở ra phòng khách thì chiếc giường lớn đã được hạ xuống chình ình, ba đứa nhỏ đã ngủ lăn quay. Muốn rửa cái mặt cũng phải len lỏi xuống bếp mà lại phải đi ngang phòng ăn, chạm mặt bà mẹ đang ngồi nhấm nhí ly rượu chát nhỏ. Mụ Lucia Santa chỉ ngồi chờ Octavia mò xuống là gây. Có điều lần nào cũng vậy, gây gổ xong là hai mẹ con lại mau mắn làm lành để cùng bàn tính công chuyện nhà: đào đâu ra tiền tậu căn nhà bên Long Island, ráng cho đứa nào học lên đại học... Lần này bà mẹ làm lành trước. Mụ Lucia dùng tiếng mẹ đẻ kiếm câu chuyện giỡn chơi "Tao xem thằng con lão chủ tiệm bánh mê mày đấy. Bộ nó "hối lộ" mày ly càrem để lấp liếm mày chắc?". Chọc được một câu, mụ thú vị lắm, nhưng chợt thấy lục đục trong phòng ngủ đã nôn nã hỏi ngay: "Mày đặt em Lena vào giữa giường đấy chứ? Coi chừng nó lăn xuống sàn nghe". Octavia lấy làm bực mình. Cái vụ "càrem" chọc quê còn chịu nổi, dù mấy thằng con trai xóm này nàng chê tuốt luốt. Nhưng sao lại Lena? Con nhỏ này đã chọn mãi mới được cái tên Aileen thì cứ Aileen mà kêu. Ở Mỹ thì phải tên Mỹ, dù có phải uốn lưỡi cũng ráng... chứ đâu có lối vắn tắt lười biếng Lena là xong? Dù có muốn lấy lòng cô gái cưng Lucia Santa cũng chịu, chẳng thể uốn giọng theo Mỹ được! Bực quá mụ hét lên: "Chẳng Mỹ thì đừng Mỹ! Tao cứ Lena tao kêu đã sao?". Thế là cả nhà lại đồng ý Lena, trừ mấy đứa nhỏ. Đứa nào dám kêu tên tắt lập tức bị chị Octavia cho ăn tát tai liền. Để trả đũa bà mẹ, Octavia thủng thỉnh ngồi cuộn tóc lại lấy đồ nghề ra tà tà gọt giũa mấy cái móng tay và trề môi ra xài tiếng Mỹ rất điệu: "Thứ đàn ông con trai xóm này thì xin lỗi bà... tôi thèm vào! Chúng chỉ muốn lấy vợ về để có người hành hạ như hành hạ con chó vậy. Chồng con mà như bà thì hết ham! ". Nó đã nói móc họng lại cố tình đủng đỉnh o bế, sơn phết mãi mấy cái móng tay nên mụ Lucia Santa sa sầm mặt xuống, làm bộ tỉnh táo nhìn nó trừng trừng nhưng cơn giận nổi lên, dằn không nổi. "Mẹ nào con nấy" có khác, cả hai cùng mặt mày xưng xỉa, mắt long lên sòng sọc. Nhưng chừng lên tiếng thì mụ chỉ chua chát rằng: - À, ra ở cái đất này con gái ăn nói với mẹ như thế đấy? Hay lắm! Mày ăn học làm cô giáo thì nhất đấy. Đồ bất hiếu. Thứ con như mày tao khỏi cần. Hình như Octavia cũng dư biết găng chút nữa là bà mẹ dám lồng lên, có chầu ăn tát tai bằng thích. Nàng thực ra khỏi ngán. Có điều con nói với mẹ như thế thì có phần quá đáng nhất là xưa nay bà ấy vẫn vị nể, vẫn bênh vực chằm chặp mà. Cho nên Octavia nhếch mép cười, nói chữa lại: - Tôi đâu nói gì mẹ nào? Tôi chỉ muốn nói là có lấy chồng lấy con cũng phải lấy sao cho đàng hoàng... chứ chẳng tội gì uổng cả một đời chỉ để đánh đổi lấy cái vụ đó... Ba chữ cái vụ đó nàng gằn giọng cho gay gắt, đanh đá. Nhưng ngượng ngùng thấy rõ vì còn con gái... có biết cái vụ đó ra thế nào đâu? Lucia Santa ức quá, không thốt nên lời. Giận đỏ mặt, giận run người, mụ nhìn đứa con gái Mỹ hóa từ đầu đến chân. Tưởng sao, mụ ngồi thừ người ra một lúc rồi quay ngoắt vào phòng ngủ và lúc trở ra mang theo cuốn sổ tiết kiệm gửi tiền Bưu điện, bên trong kẹp hai tấm giấy năm đôla: - Mày cầm mười đô la này sáng mai đi làm nhớ ghé qua gửi vào chương mục. Rồi đi vào khoác giùm tao cái áo xem... chứ ba mày và thằng Larry sắp về tới rồi. "Ba mày"! Ngôi thứ xưng hô này Octavia đâu chịu? Nàng cải chính ngay: "Còn lâu mới ba tôi nghe! ". Chỉ có bấy nhiêu mà mụ Lucia Santa đau khổ. Tự nhiên nước mắt giàn giụa. Ra con này chiều chuộng thế nào nó vẫn cứ nhớ, nó vẫn chưa quên được người cha quá cố. Trong ba đứa con đời chồng trước chỉ mình nó là lớn, nó vẫn nhớ, vẫn thương cha nó. Hồi hắn qua dời nó đã biết rồi, nó xót xa lắm, nó thương cha đến độ mẹ nó bắt buộc phải tái giá mà nó còn thù còn hận kia mà? Mụ Lucia Santa giải thích: - Bộ người ta không đáng cha mày sao? Hồi đó mày còn nhỏ, mày đâu có biết không có người ta thì cả bốn mẹ con cùng chết đói! Hồi đó ngoài dì Louche ra có ai thương xót đến mẹ con mình... hay họ ngoảnh mặt làm lơ? Mày tưởng đâu ông già mày tốt lắm, đẹp lắm phải không? Không lẽ bây giờ tao lại đi kể xấu... Có phải đây là lần đầu mụ Lucia Santa kể lể vậy đâu? Nhiều quá rồi, mà mỗi lần kể là một lần khóc lóc, chừng cạn nước mắt là mặt mụ sa sầm đau khổ quá Octavia chịu đâu nổi. Biết vậy nên mụ cứ bản cũ soạn lại hoài. Dù có giận lẫy mẹ đến mấy Octavia cũng chỉ có thể trách móc: - Tôi hỏi mẹ chứ người ta có làm được cái gì đâu nào? Thằng Vincenzo mới tí tuổi đầu mà có mấy ngày nghỉ hè phải bắt nó đi làm công cho thằng cha chủ tiệm bánh bần tiện đó. Trong khi đó người ta cứ phây phây ở không ăn chơi, có việc không chịu đi làm mà cứ lì lợm nhận một chân gác gian chỉ để ở nhà miễn phí! Cứ làm như mình bảnh lắm trong khi chính ông già tôi thì hùng hục làm chết bỏ. Làm đến chết mới thôi. Nghe ngóng thấy bà mẹ không nói gì, Octavia được đà thủng thỉnh tiếp: -... Tôi hỏi mẹ chứ nếu không làm bảnh thì ngày giờ này người ta vẫn làm hỏa xa chứ bộ? Ra điều ta đây bất mãn sếp là dám bỏ việc cái một đấy! Vậy mà mẹ có dám nói đụng đến một tiếng nào đâu? Một tiếng cũng không! Phải tôi... thì tôi cấm cửa. Sức mấy tôi chứa chấp mãi trong cái nhà này... chứ đừng hòng lại... lại thêm một mụn con nữa! Vừa nói Octavia vừa phác một cử chỉ chối bỏ, kinh tởm. Muốn nhịn nhục Lucia Santa cũng không thể chịu được nữa. Tay run run nâng ly rượu, mụ lắc đầu than: - Mày là con tao... lớn đầu mà mày vẫn cứ ngu, mày ăn nói bừa bãi, mày không biết gì hết! Nói với mày phát chán. Thôi tao đi ngủ đây. Nhưng này, mày nhớ để ngỏ cửa cho thằng Larry và dượng mày về. Lucia dứt lời và đứng lên toan đi vào nhưng thấy Octavia tưng tiu mấy cái ngón tay kỹ quá bèn đứng sững nhìn. Móng tay sơn đỏ choét, nó lại còn chọc quê một câu: - Ai... chứ thằng Larry thì mẹ khỏi lo! - Cái gì? Sao mày bảo tao khỏi lo? Công việc nó làm đến nửa đêm là phải xong... vậy mà có có thèm về nhà ngủ đâu? Nó còn phải đi săn gái! Mà đàn bà con gái hồi này sẵn quá, lển nghển đầy đường, trừ mấy con điếm Ái Nhĩ Lan bên đại lộ số 9. Cái thằng khốn chỉ nhè phá hại gái nhà lành, người cùng xứ sở không! Octavia thản nhiên chêm vào một câu: - Kiếm nó khó gì? Tới quán Cinglata là gặp ngay. Thằng chủ quán vừa nằm khám... bộ mẹ không hay sao? Dĩ nhiên Lucia Santa phải biết chứ? Biết hết và biết ngay là đằng khác. Vợ chồng nhà này mở quán nhưng rượu vẫn cất lấy, bán từng ly cho dân nhậu. Rượu lậu là cái chắc! Tuần rồi mụ Cinglata chẳng cho người xách tới biếu ba vò rượu chát lớn, đại khái để đền ơn "cậu Lorenzo" (Larry là tên gọi tắt của Lorenzo) đã có công dỡ hàng và chuyên chở về nhà giùm cả toa xe trái nho đó sao. Với Lucia Santa thực ra mụ Cinglata đâu phải người xa lạ. Năm đó ba đứa chẳng rời bỏ quê hương trên cùng một chuyến tàu, cùng được cha mẹ gả chồng xa, chẳng đứa nào biết mặt đức ông chồng đang mắc bận làm ăn bên đất Mỹ này sao? Lâu quá lắm rồi... nhưng làm sao quên được mụ Cinglata hồi đó nhút nhát nhất, nhà quê nhất trong đám ba đứa cô dâu sao? Quen quá lắm nên tạm thời cứ nhịn nốt tối nay xem. Đi ngủ đã, mai hãy hay. Đi ngang phòng khách thấy ba đứa nhỏ nằm co quắp giữa giường, Lucia Santa lấy chăn đắp cho con. Đứng cửa sổ nhìn xuống đường tối thui thấy ông chồng đang lò mò đi lên đi xuống đại lộ số 10, mụ cất tiếng gọi khe khẽ: "Frank, khuya quá rồi! ". Hắn cứ lờ đi, không buồn ngước nhìn lên. Lên giường ngủ, Lucia Santa chỉ muốn thiếp đi được một giấc là may. Còn nằm thao thức là còn phải nghĩ ngợi đến chồng, đến con. Chồng con gì mà chán quá. Nửa đêm không lo về ngủ cho rồi. Bực bội lo lắng... Quơ tay phía trong thấy con nhỏ nằm sát vách, không ngã được là yên trí rồi. Mụ đánh tiếng hối thúc: "Octavia, khuya rồi đấy nghe! Đi ngủ đi, mai còn phải đi làm". Biết mẹ có tật phải biết chắc cả nhà đi ngủ hết mới chợp mắt được, Octavia dù hậm hực cũng cố bước vào phòng.Càng về khuya vắng lặng nghe đám con ngủ ngáy đều đều mụ Lucia Santa suy tính vẩn vơ chuyện đời. Mấy đứa lớn buồn vụ mẹ tái giá làm gì mụ không biết? Con Octavia còn ngầm trách mụ vội vã "đi bước nữa" nhưng có điều nó còn con gái, làm sao giải thích cho nó hiểu được rằng cha nó cũng chẳng ra gì, chẳng thể thương yêu nổi dù bao nhiêu năm dài bắt buộc vẫn phải chung chăn, chung gối. Khó nói quá! Cha chúng hồi đó tiếng chủ gia đình, có bổn phận kiếm tiền về nuôi con thật... nhưng hắn an phận một cách quá ngu ngốc di. Ngày là phu bến tàu hùng hục, đêm về có chỗ chui vào miễn sao gần gần một chút là xong rồi. Hồi đó Lucia Santa đã khóc hết nước mắt. Chồng con gì mà tháng tháng chỉ canh đưa vợ vừa đủ tiền ăn... Còn bao nhiêu khỏi đưa dành dụm mà rượu chè, bài bạc bằng hết mới thôi. Có bao giờ hắn đưa cho vợ được một đồng xu xài riêng làm Lucia không thể không có mặc cảm con gái nhà nghèo một bộ đồ cô dâu cha mẹ không may nổi, được hắn "chiếu cố" mời sang làm bạn sống no đủ thế này là may rồi, còn đòi hỏi gì? Đang chết đói được vậy là quá nhiều chắc? Bảo hắn là người xấu, ác độc cũng không đúng. Sự thực đâu phải vậy. Người hắn xem được, tính nết dễ thương, bằng không con nhỏ Octavia đâu có thương cha cỡ đó... Phải nhìn cảnh cha con nó cắn hạt dưa âu yếm mớm cho nhau mới biết là hắn thương con thật tình. Mẹ cũng thử muốn vậy nhưng Octavia đâu có chịu. Thực tế quá giản dị đi. Chẳng qua hắn thuộc típ người nhà quê dốt nát, chịu khó làm ăn không ai bằng nhưng ham chơi cũng ra gì! Hắn bản chất đâu phải người xấu, nhưng cô nào vô phúc mới có một ông chồng như vậy... và thế gian này thì cả triệu đàn bà con gái kẹt cảnh Lucia Santa! Đó là típ chồng nhất định nắm giữ quyền quản trị gia dình, dù chẳng đủ tư cách. Mà hắn có định làm thật và làm được đâu? Những vụ đó phải để cho đàn bà, mụ Lucia biết vậy và đã toan âm thầm "đảo chính" thì đùng một cái hắn lăn ra chết. Chồng chết thì vợ phải xót thương, phải khóc lóc. Mụ Lucia Santa khóc ngất đi được nhưng tiếc thương người bạn đầu gối tay ấp thì ít mà thực sự kinh hoàng vì thình lình mất người kiếm cơm nuôi con, người "đứng mũi chịu sào" cho cả gia đình. Hai đứa con thơ ai nuôi đây... và lại một đứa nằm trong bụng nữa? Gặp cảnh ngộ Lucia, bà góa nào chẳng vò đầu bứt tai, chẳng gào khóc ầm ĩ, còn dám liều mình là khác. Hay ít ra cũng đau khổ khóc thương và để tang chồng cho thiên hạ nhìn vào. Họ xót thương chồng và đau khổ thật tình, còn kinh hoàng run sợ trước viễn cảnh cuộc sống nay mai. Họ là góa phụ khổ sở lắm song "bước đi bước nữa" thì vẫn sẵn sàng! Thử hỏi có ai chết lãng như cha chúng nó? Rùng rợn thì rùng rợn chắc: Làm phu bến tàu lo bốc dỡ hàng mà nhè xui xẻo gặp cần trục đứt ngang... đúng lúc nâng lên cao nhất và rớt một cái thì dĩ nhiên năm ông công nhân bến tàu phải chìm xuống lớp bùn đáy sông cùng nguyên một kiện chuối. Bao nhiêu tấn chuối có ai biết nhưng năm cái xác chắc không còn nguyên vẹn nó đã vùi sâu luôn vào lòng đất, khỏi tìm thấy một mảnh. Mỗi lần nghĩ tới tai nạn thảm thương đó là Lucia rùng mình. Nhưng thà hắn chết vậy đó mà vợ con còn có đường nhờ. Còn hơn là sống. Đau khổ như vậy đó nhưng cũng là một sự thực không thể phủ nhận. Vì hắn còn sống thì còn lận đận, vợ con còn khổ. Chết vì "tai nạn nghề nghiệp" lại hóa hay vì ít nhất ở đất nước này cũng vẫn còn bồi thường tai nạn lao động thỏa đáng. Ít nhất Tòa cũng xử cấp cho mỗi đứa nhỏ được một ngàn đô la, kể cả đứa bé còn nằm trong bụng mẹ nhưng chắc chắn sắp ra đời. Có điều số tiền bồi thường phải gửi vào chương mục ăn lời, đợi mấy đứa nhỏ lớn lên lĩnh. Chẳng ai có quyền lĩnh một xu tiền mặt, luật là luật! Tuy nhiên là vợ chính thức, Lucia Santa phải có phần riêng của mụ, dĩ nhiên tiền mặt. Ba ngàn đô la đâu phải ít... có điều mụ Lucia lo giấu kỹ, ngoài Octavia chỉ một mình Louche là biết được có tiền tử tuất của chồng để lại. Nỗi khổ tâm của Lucia là chồng chết giữa lúc bụng mang dạ chửa. Con chưa ra đời mà chồng đã chết thì chẳng phải đứa con độc loại, thứ con sát cha sao? Mê tín dị đoan chắc?... nhưng Lucia Santa vẫn không khỏi run sợ, sinh nó ra rồi mà mười ba năm sau mỗi khi nghĩ đến mụ vẫn còn khóc đỏ mắt. Phải nhìn nhận mụ cũng xót xa cho đứa con chưa ra đời đã mồ côi bố... chứ riêng nỗi đau khổ góa chồng thì chỉ phần nào. Điều đó làm sao Octavia biết được và hiểu nổi kìa. Than ôi, nhục nhã nhất cho mụ là chồng mới chết vừa vặn một năm, thằng Vincenzo máu thịt của hắn chưa đầy sáu tháng vậy mà Lucia Santa đã nhấp nhỏm muốn chồng và lần đầu tiên trong đời đàn bà biết ham mê một gã đàn ông để cùng chắp nối tơ duyên! Dĩ nhiên với mẹ chỉ là "bước thêm bước nữa" song đời Lucia Santa lần này mới biết đến chữ tình là một. Không phải thứ tình thanh cao của mấy cô mới lớn lên hay một vụ "lấy nhau vì tình" như trong tiểu thuyết. Chữ tình này xét ra chẳng thể cắt nghĩa cho đứa con gái chưa chồng. Vì nó là thịt da tự nhiên phát nóng bỏng, nó làm ướt mắt và đỏ hồng đôi má. Nó làm cho con người rạo rực xốn xang, nó là cảm nhận của lớp lớp tế bào vùng dậy. Trời đất, một góa phụ với cả một bầy con thơ dại lại có thể đương đầu mơ tưởng ái tình thế sao? Khốn nạn, cũng còn may cho mụ là chữ tình nôn nóng hồi đó giờ này đã hiển nhiên tắt lịm. Con người cùng Lucia Santa chắp nối là ai? Một gã độc thân tên Frank Corbo, người cùng xứ sở gầy gò khôn ngoan, có cặp mắt xanh lơ. Ba mươi lăm tuổi mà còn chưa vợ thì ở đất nước này quả là ẹ quá, lại thêm tính tình hắn quá trầm lặng có phần cao ngạo mà chẳng qua chỉ là một nỗi chán chường, bất lực trước xã hội và định mạng mà thôi. Theo hàng xóm láng giềng hồi đó là những người chỉ muốn kiếm cho Lucia một gã đàn ông làm chồng, kiếm một cần câu nuôi cơm bốn miệng ăn thì một gã đứng tuổi như Frank Corbo quả "đẹp đôi" với mụ quá. Típ người lì lợm như hắn thì việc gì cũng dám làm phải không? Có điều bao nhiêu năm nay trọn buổi sáng hắn chăm lo làm ở sở Hỏa xa, buổi chiều rỗi rảnh quá tha hồ đi mèo mỡ lăng nhăng với mấy bà, mấy cô mà hắn có tai tiếng gì đâu. Đó là lý do bà con nhất định "cặp" hai người với nhau. Xét cho cùng về mặt tiện ích thì có gì trở ngại đâu mà có thể một cuộc nhân duyên hoàn toàn tốt đẹp. Cứ tưởng đâu ba mươi lăm tuổi mà còn độc thân thì Frank Corbo phải sành sỏi lắm. Nào ngờ trên phương diện ái tình hắn ngu ngơ như một cậu trai mới lớn và nói chuyện vợ con thì vẫn còn ham quá xá. Xưa nay hắn có biết đến đàn bà bao giờ, trừ những dịp ào ào gần gũi mấy ả giang hồ. Chắp nối với một góa phụ ba con mà hắn làm như con trai mới lớn chuẩn bị đi hỏi cô nào làm vợ không bằng. Hắn càng đắn đo rụt rè thì bà con hàng xóm càng được dịp cười ngất. Thoạt đầu thì chiều nào hắn chẳng đến chơi... nghĩa là ngồi ì ra nơi bậc cửa nhìn "nàng" canh chừng đứa con lớn mê chơi và ru ngủ hai đứa nhỏ. Lâu lâu mới ở lại ăn cơm tối một lần và chưa đến giờ cho con nít đi ngủ đã lễ phép cáo từ rồi. Vậy mà một hôm hắn chính thức hỏi cưới "nàng" đấy! Nghe đề nghị, mụ Lucia trợn mắt nhìn "chàng" như nhìn một đứa con nít. Lucia ngược ngạo hỏi "Anh biết là tôi chồng vừa chết, con mới có vài tháng... mà anh hỏi làm vợ, anh không ngượng miệng sao". Lập tức mụ bắt gặp tia nhìn hằn học của chàng đầu tiên. Nhưng cùng lúc đó Frank Corbo lại ấp úng rằng: "Tôi thương em... nhưng cũng thương đàn con của em nữa chứ bộ". Hắn còn nói nữa, hắn nói dù không làm vợ chồng với nhau, tôi cứ thương mấy đứa nhỏ, tôi cứ gửi tiền cho nó được không? À, cái vụ sau cùng này mới khó tính! Lâu này hắn làm hỏa xa dư ăn, dư để lần nào lại chơi không mua càrem quà bánh đồ chơi cho bọn nhỏ. Có vài lần Lucia Santa còn ngửa tay nhận tiền của hắn để may sắm quần áo cho chúng mà. Phải nói là thoạt đầu dù nghèo hèn mụ cũng cương quyết từ chối, nhận tiền vậy đâu được? Nhưng hắn ép quá, hắn lại cáu giận nói lớn: "Cái gì? Tôi không đáng mặt giúp đỡ chúng sao? Tôi đâu phải những thằng đàn ông khác. Vả lại đối với tôi tiền bạc đâu có nghĩa lý gì". Để chứng minh lòng thành, Frank Corbo đã nắm mớ bạc xanh xanh tính xé phăng... thì mụ Lucia lật đật cản lại và tự nhiên mụ thấy cảm động muốn sa nước mắt. Mụ giật ngay lại không cho xé. Thế rồi những mục quà bánh, tiền quần áo cứ tiếp diễn. Hắn cũng không nhắc lại vụ hôn nhân thế rồi người nóng lòng lại chính là mụ. Rồi mùa xuân năm đó vào một buổi trưa chủ nhật ông khách Frank Corbo tới ăn cơm trưa với gia đình góa phụ Angeluzzi. Tục lệ người Ý thì cả tuần lễ chỉ có ăn bữa này là hách nhất nên hắn vác tới nguyên một vò rượu chát lớn thứ đặc biệt nhà làm, kèm theo một hộp bánh kem thứ chiến, bánh gnole và bánh soffiati. Dĩ nhiên bữa ăn đó ông "Frank" phải lên đồ lớn, thắt càvạt đàng hoàng nên ngồi ăn cơm cùng mấy mẹ con bà chủ nhà mà chính hắn còn mắc cỡ, lúng túng hơn mấy đứa con nít. Nhà có khách quí nên tự tay bà chủ Lucia o bế đĩa spaghetti nước sốt cà chua béo ngậy mà những viên thịt băm bò viên còn nêm thật nhiều tiêu, nhiều tỏi và lá ngò thơm. Đĩa sà lách trộn giấm thật hấp dẫn và lại có hạt dẻ rang để nhậu lai rai với rượu chát. Đại khái là bữa cơm hôm đó món nào cũng nồng nàn gia vị và cả nhà ăn lấy ăn để và ăn xong thì bọn con nít lo chạy xuống đường chơi. Ở nhà chỉ vắng vẻ có một mình và "ông Frank" thì kỳ cục thật nhưng Lucia Santa không kêu gọi mấy đứa trẻ ở lại. Cho chúng đi chơi. Thế rồi việc gì đến đã phải đến. Đúng là lúc nắng vàng ngả dài chiếu hắt hiu trên tòa cư xá hỏa xa. Có một mình bé Vincenzo nằm chèo queo góc giường và dĩ nhiên nó đã đâu biết gì... nhưng vẫn phải có chiếc gối dài che khuất. Dĩ nhiên là cửa nẻo ra vào đều đóng cứng. Hai người khởi sự làm vợ chồng ngay ngoài đi văng phòng khách và Lucia lâu lâu chỉ bận tâm chút đỉnh về những tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ từ dưới đường vọng lên. Đối với cả hai người thì buổi chiều hôm đó chẳng gì bằng. Chỉ nội hơi ấm của thịt của da gần gũi cũng đã là một mời gọi tuyệt vời, một hứa hẹn rung động mỹ mãn đến bao nhiêu năm sau hồi tưởng lại vẫn còn y nguyên cảm giác gần gũi lần đầu. Ba mươi lăm tuổi, mới biết đến mùi vị của tình yêu vợ chồng thì đối với một thằng đàn ông quả là quá chậm, quá yếu. Chính Frank cảm thấy đau khổ vì vậy. Nhưng Lucia Santa thì sẵn sàng bỏ qua, lờ đi... chấp nhất làm gì? Chiều hôm đó quả thực mụ đã chiều chuộng, yêu thương hắn. Hơn ông chồng thứ nhất nhiều... chỉ có hắn. Nhưng đêm hôm tối tăm hắn đi vào rồi lại đi ra như vậy để làm gì không biết? Chịu luôn. Lucia Santa trằn trọc mãi. Mụ muốn có chồng nằm một bên cũng như muốn thằng Larry có nhà thì phải về ngủ chứ lông bông cả đêm sao được. Chồng với con chán chết! Nhà cửa an toàn, ở tầng bốn đàng hoàng, chắc chắn mà lại không chịu về cho người có trách nhiệm là mụ yên trí, đỡ phải lo ngại không đâu mới là vào lý. Mụ thở dài nhưng biết làm sao hơn? Còn bao nhiêu việc phải lo nghĩ. Sáng mai nhất định phải gây với hắn, làm sao thì làm vẫn phải giữ chắc lấy cái chân gác dan. Còn vụ lộn xộn với mụ Cinglata phải giải quyết gấp. Còn phải lo may sắm quần áo cho đám con nít, còn phải mua cái máy giặt chứ bộ. Nằm thao thức, Lucia Santa lắng nghe hơi thở của từng đứa con một. Bé Lena nằm kế bên, ba đứa nhỏ ở nhà ngoài nhưng gần gũi quá, ngay hơi thở Octavia mẹ cũng nghe rõ mồn một từ căn phòng để ngỏ cửa vọng vào. Bằng ấy hơi thở, bằng ấy tiếng ngáy làm mụ tự nhiên "bắt" theo và thiếp đi lúc nào không biết.