Khang Thân Vương nói rồi chủng ngược chòm râu tựa hồ muốn thở lên phì phì.Vi Tiểu Bảo thấy vị vương gia này vui vẽ dễ thân cận rất lấy làm hứng thú, gã làm bộ ngập ngừng đáp:-Vương gia ơi! Vương gia …đối đải với tiểu nhân tử tế quá, tiểu nhân không biết làm thế nào báo đáp cho vừa?Khang Thân Vương cả mừng nói:-Sao Quế huynh đệ cứ nhắc đi nhắc lại hoài chuyện báo đáp với chẳng báo đáp. Huynh đệ ưng lấy con ngựa này là ta hãnh diện lắm rồi.Lão quanh ra phía sau ngựa khẻ vổ vào đít ngựa mấy cái, bảo nó:-Ngọc hoa! Ngọc hoa! Từ nay mi về với công công đây, phải cho ngoan ngoãn, thuần thục nghe!Rồi lão bảo Vi Tiểu Bảo:-Huynh đệ! Huynh đệ thử cởi lên coi!Vi Tiểu Bảo cười đáp:-Dạ! Xin tuân lời vương gia.Gã vổ vào yên ngựa, tung mình nhãy vọt lên lưng nó.Vi Tiểu Bảo học võ nghệ của Hải lão công được quá nữa năm, nhưng lão không có chân tâm truyền thụ. Về môn quyền cước thực ra gã chưa học được gì, nhưng nghề nhãy nhót thì thân thủ gã rất mau lẹ.Khang Thân Vương khen ngợi:-Công phu của Quế huynh đệ hay lắm!Tên mã phu đang dắt ngựa liền đưa dây cương cho Vi Tiểu Bảo rồi buông tay ra. Con Ngọc hoa thông đi quyện mấy vòng quanh tầu ngựa.Vi Tiểu Bảo cởi trên lưng ngựa thấy vừa êm vừa đi mau. Gã chưa hiễu gì về nghệ thuật cầm cương điều khiển con ngựa. Cứ để mặc nó đi quanh mấy vòng rồi tung mình nhãy xuống. Con ngựa tự động dừng lại.Khang Thân Vương vổ tay hoan hô:-Tuyệt diệu! tuyệt diệu!Vi Tiểu Bảo nói:-Vương gia! Ða tạ vương gia có lòng hậu tứ. Tiểu nhân hãy đi coi Ngao Bái một chút rồi sẽ trở ra hầu tiếp vương gia.Khang Thân Vương đáp:-Phải rồi! Ðây là việc lớn tiểu huynh đệ đã vâng thánh chỉ hãy làm cho xong đã.Khi tiểu huynh đệ về cung, tâu dùm cho là chúng ta phòng thủ rất nghiêm mật, dù Ngao Bái có mọc cánh cũng không trốn thoát.Vi Tiểu Bảo nói:-Dĩ nhiên là thế.Khang Thân Vương hỏi:-Tiểu huynh đệ có cần ta đi theo không?Vi Tiểu Bảo đáp:-Tiểu nhân không muốn làm phiền đến vương gia.Khang Thân Vương mỗi lần đến gặp Ngao Bái là lại bị hắn chửi mắng như tát nước vào mặt, nên lão cũng không muốn gặp hắn. Lão liền phái 8 tên thị vệ của bản phủ đi theo Vi Tiểu Bảo để tra xét tình trạng tên khâm phạm Ngao Bái.Tám tên thị vệ dẫn Vi Tiểu Bảo ra phía sau vườn hoa đến trước căn nhà thạch thất trơ trọi. Ngoài cửa sổ có 16 tên thị vệ tay cầm cương đao canh giử. Ngoài ra còn hai tên thủ lãnh đi tuần quanh thạch thất. Cách phòng thủ quả nhiên cực kỳ nghiêm mật.Bọn thị vệ liền báo tin cho thủ lãnh là có vị công công do Hoàng thượng phái đến điều tra tù phạm. Bọn chúng khom lưng thi lễ.Chánh phó thủ lãnh liền móc trong bọc ra một chùm chìa khóa chia nhau đi mở cửa sắt và bốn cái khóa lớn. Chúng kéo cửa sắt ra mời Vi Tiểu Bảo vào trong nhà giam.Căn thạch thất này ẩm thấp tối tăm. Ngay trong hành lang có làm một cái bếp, một người lão bộc đang nấu cơm.Tên vệ sĩ thủ lãnh nói:-Ngày thường cửa sắt này không mở ra bao giờ. Ðồ ăn của tên khâm phạm thổi nấu ngay ở trong nầy rồi đưa vào trong nhà giam.Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:-Hay lắm! Vương gia của các vị nghĩ cách này thật châu đáo. Cửa sắt mà không mở thì tên khâm phạm khó lòng trốn thoát.Vệ sĩ thủ lãnh lại nói:Vương gia còn căn dặn: Nếu tên khâm phạm toan chạy trốn thì cứ hạ sát ngay không cần báo trước.Vệ sĩ thủ lãnh dẫn Vi Tiểu Bảo tiến vào. Khi đi qua căn phòng nhỏ đã nghe tiếng Ngao Bái ở phía trong vọng ra. Hắn lớn tiếng thóa mạ hoàng đế:-Con mẹ nó! Lão gia xuất sinh nhập tử, lập biết bao công hãn mã cho ông cha nó thu lại tòa giang sơn gấm vóc. Bây giờ đến thằng tiểu quỉ chưa ráo máu đầu lại không biết yên phận, ám toán vào sau lưng lão gia. Lão gia có thành tên lệ quỉ cũng không buông tha hắn.Vệ sĩ thủ lãnh chao mày nói:-Tên tù này thốt ra những lời vô phép vô thiên nên chém đầu là phải.Vi Tiểu Bảo đi đến căn phòng nhỏ có chấn song sắt liền thò đầu vào coi thì thấy Ngao Bái đầu bù tóc rối. Chân tay đeo xiềng và khóa rất nặng.Ngao Bái ở trong phòng giam chạy lui chạy tới, xiềng sắt kéo lê thê dưới đất bật lên những tiếng loảng xoảng. Hắn vừa thấy Vi Tiểu Bảo đã la lên:-Thằng tiểu quỉ…Chết bầm chết văm kia!…Mi vào đây… Vào đây cho lão gia vặn cổ chết tươi!Hai mắt hắn trợn tròn xoe. Nhãn quang tựa hồ muốn phun ra lửa.Ðột nhiên hắn nhãy xổ về phía Vi Tiểu Bảo, nhưng đụng vào tường đánh "sầm" một tiếng. Tuy còn cách bức tường rất dày mà Vi Tiểu Bảo cũng giật mình kinh hãi phải lùi lại hai bước. Gã thấy tướng mạo Ngao Bái hung dữ bất giác sinh lòng khiếp sợ.Vệ sĩ liền an ủi gã:-Công công đừng sợ gì hết. Hắn không ra được đâu.Vi Tiểu Bảo nói:-Ta đâu có sợ. Mấy vị hãy ra ngoài chờ ta.Hoàng thượng truyền cho ta hỏi hắn mấy câu.Bọn vệ sĩ dạ một tiếng rồi lui ra.Ngao Bái càng tức giận, tiếp tục lớn tiếng thóa mạ. Vi Tiểu Bảo cười nói:-Ngao thiếu bảo! Ðức Hoàng thượng phái tại hạ đến thăm sức khõe của lão nhân gia. Nghe tiếng lão gia thóa mạ sang sảng thì biết rằng chân khí hãy còn sung túc, thân thể khõe mạnh như trước. Hoàng thượng biết tin này nhất định ngài sẽ vui lòng lắm.Ngao Bái dơ hai tay lên đập xiềng sắt vào chấn song bật lên những tiếng choang choảng. Lão càng căm hận thóa mạ:-Tổ mẹ nó! Thằng tiểu quỉ chó đẻ kia! Mi về bảo hoàng đế đừng làm bộ giả đạo đức nữa. Muốn giết ta thì cứ việc giết đi. Chẳng lẻ Ngao Bái còn sợ đến thứ mi nữa chăng?Gã đập vào chấn song sắt cửa sổ to tướng làm cho rung chuyển, Vi Tiểu Bảo sợ hắn phá cửa sổ nhãy ra, lại lùi thêm bước nữa, cười nói:-Hoàng thượng có giận lão gia đến đâu thì cũng không giết lão gia một cách giản dị như vậy đâu. Ngài muốn để lão gia yên nghĩ ở đây hai ba chục năm, kỳ cho đến khi lão gia thực lòng hối lổi bò đến trước mặt Hoàng thượng dập đầu mấy trăm cái. Có thể Hoàng thượng nghĩ đến công lao của lão gia ngày trước mà phóng xá cho cũng chư biết chừng. Nhưng ngài có buông tha cho lão gia khỏi chết là may lắm rồi, chứ còn muốn làm quan to trở lại thì chắc là không được rồi.Ngao Bái nghĩ thầm trong bụng:-Bị giam cầm nơi đây sống không sống được, chết chẳng cho thì thà rằng giết đi còn dễ chịu hơn.Hắn nóng tính như lửa, thà chết chứ không chịu khuất phục. Khi nào hắn chịu đến xin lổi tiểu hoàng đế và dập đầu lạy.Hắn liền lớn tiếng:-Mi về bảo hoàng đế đừng mơ mộng nữa. Y muốn giết Ngao Bái là chuyện dễ, còn muốn Ngao Bái dập đầu tạ tội thì khó khăn vô cùng.!Vi Tiểu Bảo cười nói:-Chúng ta thử chờ xem. Sau ba năm, Hoàng thượng khi nào nhớ tới lão gia lại phái tại hạ đến thăm lão gia. Lão gia ơi! lão gia hãy bảo trọng tấm thân, chớ để cảm mạo phong hàn mà phát ho suyển.Ngao Bái lại lớn tiếng mắng chửi:-Ho suyển con mẹ quân khốn kiếp!Nguyên trước tiểu hoàng đế vốn là người tử tế, chỉ vì bọn người Hán chó đẻ các ngươi làm cho y phải hư đốn. Lão hoàng gia mà biết nghe lời ta. Triều đình không dùng một tên Hán quan, trong cung không cho một con Hán cẩu nào vào thì làm gì có chuyện thối nát như ngày nay?Vi Tiểu Bảo bỏ mặc Ngao Bái chửi bới thế nào cũng mặc, gã lui ra ngoài hành lang đến chổ nấu bếp thấy nồi đang bốc hơi nghi ngút. Gã mở vung ra coi thì trong nồi đang nấu thịt heo với rau. Gã nói:-Thơm quá!Lão bộc cười nói:-Ðây là đồ ăn của phạm nhân, chẳng có gì ngon lành đâu.Vi Tiểu Bảo nói:-Hoàng thượng phái ta đến đây tra xét cách ăn uống của tên khâm phạm, không được để hắn đói lả.Lão bộc đáp:-Công công cứ yên tâm. Hắn không đói đâu. Vương gia đã dặn cho hắn ăn mội ngày một cân thịt.Vi Tiểu Bảo nói:-Lão múc một bát cho ta thử nếm xem. Nếu lão để tên khâm phạm phải thiếu thốn, ta sẽ về nói với vương gia đánh đòn.Tên lão bộc sợ hãi nói:-Dạ dạ! tiểu nhân không dám để tên khâm phạm thiếu thốn trong việc ăn uống.Lão lấy bát múc thịt và rau rồi hai tay cung kính đưa đến.Vi Tiểu Bảo ăn một miếng canh thịt rồi "ồ" một tiếng chớ không phê bình, gã hỏi:-Mỗi bửa, lão cho tên khâm phạm ăn bao nhiêu thịt? Ta e rằng cân thịt này lão ăn vụng hết.Người lão bộc vội đáp:-Không có đâu! Cái này tiểu nhân đưa vào cho phạm nhân hết.Lão lấy bát lớn múc canh thịt và xới ba chén cơm lớn.Vi Tiểu Bảo cầm đôi đủa lên nhìn rồi nói:-Ðủa này dơ lắm ta dùng thế nào được? Lão cầm rửa sạch đi cho ta.Lão bộc vâng dạ luôn miệng rồi cầm đôi đủa ra rửa vào trong chậu nước.Vi Tiểu Bảo xoay mình lại lấy trong bọc ra một gói thuốc tán trộn vào bát canh thịt. Gã lại cất dấu gói thuốc vào trong bọc không để ai trông thấy? Gã khuấy bát canh lên mấy cái cho thuốc biến vào trong canh thịt.Nguyên Vi Tiểu Bảo đã biết vua Khang Hy muốn giết Ngao Bái mà gã định làm không để lại vết tích gì. Sau một lúc ngẫm nghĩ gã quyết định chủ ý lấy hơn mười thứ thuốc tán ở trong rương của Hải lão công. Gã không cần biết thứ nào độc thứ nào không, đem trộn lẫn nhau gói thành một gói.Gã nghĩ bụng: -Trong mười mấy thứ thuốc tán này chắc thế nào cũng có vài ba thứ thuốc độc. Mình cứ cho hắn uống nhất định phần chết nhiều hơn phần sống.Lão bộc cầm đôi đủa ra ngoài rửa xong lau chùi sạch sẽ rồi cung kính đưa lên.Vi Tiểu Bảo đón lấy đôi đủa không ngớt quấy vào bát canh thịt của Ngao Bái.Gã hỏi:-Chà! Thế này là nhiều thịt rồi. Mọi ngày có được bấy nhiêu không? Ta coi tướng lão là một tay ăn vụng như chớp.Lão bộc đáp:-Mỗi bửa đều cho phạm nhân ăn bấy nhiêu thịt heo, tiểu nhân không dám ăn vụng.Miệng lão trả lời như vậy, nhưng trong lòng rất lấy làm quái dị, nghĩ thầm:-Tên tiểu thái giám này thật là quỉ quái tinh ma! Sao gã biết mình hay an vụng thịt của phạm nhân mới kỳ.Vi Tiểu Bảo nói:-Ðược rồi! Lão đưa cơm canh vào cho phạm nhân ăn đi.Lão bộc đáp:-Dạ dạ!Rồi lão bưng cơm canh đưa vào phòng giam cho Ngao Bái.Vi Tiểu Bảo cầm chiếc đủa khẻ gỏ vào cạnh nồi, trong lòng rất đắc ý, nghĩ bụng:-Thằng cha Ngao Bái ăn bát canh rau cải nấu thịt ta bỏ thuốc vào nếu không thất khiếu chảy máu thì cũng…bát khiếu chảy máu ra mà chết.Gã muốn nói một câu thành ngữ, nhưng không nhớ được rõ, gã nói thất khiếu chảy máu, lại thêm vào một khiếu nữa.Gã bỏ đủa xuống bước ra cửa nói chuyện gẩu với tên vệ sĩ gát cửa mấy câu rồi nghĩ bụng:-Chắc bây giờ thằng cha Ngao Bái ăn hết bát canh thịt rồi.Gã liền quay ra nhìn tên vệ sĩ thủ lãnh nói:-Chúng ta lại vào xem sao.Tên vệ sĩ thủ lãnh dạ một tiếng rồi hai người tiến vào.Khi vừa bước qua cửa, bỗng nghe bên ngoài có tiếng quát hỏi:-Ai đó! Ðứng lai!Tiếp theo hai tiếng vo vo như tên bắn.Tên vệ sĩ thủ lãnh giật mình kinh hãi nói:-Tiểu công công! Ðể tiểu nhân ra coi.Rồi gã nhãy vọt ra cửa.Vi Tiểu Bảo cũng ra theo thì thấy những tiếng choang choảng vang lên! Hơn mười người áo xanh tay cầm binh khí đang cùng bọn vệ sĩ động thủ.Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nghĩ thầm:-Hõng bét! Bọn thủ hạ của Ngao Bái đã đến cứu hắn.Tên vệ sĩ thủ lãnh rút kiếm chỉ huy vừa quát lên mấy tiếng thì thấy một nam một nữ xông vào giáp công hai bên tả hữu.Bốn tên ngự tiền thị vệ hộ tống Vi Tiểu Bảo đang đứng gần đó nghe tiếng quát tháo liền chạy lại viện trợ, xông vào vòng chiến.Bọn người áo xanh võ công rất cao cường. Mới trong chớp mắt hai tên vệ sĩ ở vương phủ đã bị chết lăn dưới đất.Vi Tiểu Bảo vội thụt vào đóng cửa. Gã toan cài then thì đột nhiên một luồng đạo lực xô mạnh vào đẩy gã lùi lại ngã lăn ra xa hơn trượng.Bốn tên áo xanh nhãy xổ vào, quát hỏi:-Ngao Bái đâu rồi? Ngao Bái đâu rồi?Một lão già râu dài túm lấy Vi Tiểu Bảo xách lên hỏi:-Ngao Bái giam ở đâu?Vi Tiểu Bảo trỏ ra ngoài đáp:-Hắn bị giam trong địa lao ngoài kia.Hai tên áo xanh liền chạy ra ngoài.Nhưng bốn tên áo xanh bên ngoài lại xông vào chạy về phía hậu viện.Ðột nhiên có tiếng người la:-Ở đây rồi!Lão râu dài thấy Vi Tiểu Bảo nói dối, nổi giận đùng đùng, vung đao nhắm Vi Tiểu Bảo chém xuống.Vi Tiểu Bảo thân thủ rất mau lẹ né mình tránh khỏi.Một tên áo xanh đứng bên phóng chưởng đánh ra đánh "binh" một tiếng trúng vào sau lưng gã, hất gã bay ra mấy trượng, rớt xuống hậu viện nằm sỏng sượt, không nhúc nhích được nữa.Sáu tên áo xanh vào đập cửa sắt nhà tù, nhưng cửa sắt này rất kiên cố khó lòng phá được trong khoảnh khắc.Bỗng nghe bên ngoài tiếng thanh la choang choảng vang lên từng hồi, vương phủ đã nổi hiệu báo động.Một tên áo xanh la:-Lẹ lên! Lẹ lên!Lão râu dài gắt lên:-Thối lắm! Ai không muốn mau?Một tên áo xanh thấy không thể phá vở được cửa sắt, chợt động tâm cơ liền cầm cây cương tiên trong tay thò vào cửa sổ mà bẩy mấy cái, Hai cây song sắt cong vèo đi.Lúc này lại thêm ba tên áo xanh chạy vào, ngoài cửa nhà có địa thế chật hẹp, chín người đứng chật như nêm cối, thi triển thủ cước rất khó khăn.Vi Tiểu Bảo lồm chồm ngồi dậy, bò dưới đất toan lén ra. Nhưng gã bò được mấy bước liền bị người phát giác. Một nhát kiếm nhằm đâm vào sau lưng gã.Vi Tiểu Bảo né tránh sang mé tả, người kia quét ngang lưởi kiếm đánh "roạt" một tiếng. Áo xiêm Vi Tiểu Bảo bị rách một vệt dài.Vi Tiểu Bảo trong lúc hoảng hốt, không biết đau đớn là gì nữa, gã nhãy vọt người lên, chênh chếch xông ra.Một tên áo xanh quát mắng:-Quân tiểu quỉ!Gã vung đao chém tới.Vi Tiểu Bảo không nghĩ gì nữa, nhãy xổ lại nắm lấy chấn song sắt cửa sổ nhà tù. người gã co lên treo tòn teng.Hán tử áo xanh đang dùng cây cương tiên để bẩy song ssắt thấy Vi Tiểu Bảo ngăn chận nơi cửa sổ, liền vung tiên đánh xuống.Vi Tiểu Bảo không còn đường lùi, hai chân gã xỏ qua khe song sắt, trầm người xuống. Thế là gã đã lách được vào trong nhà tù.Nguyên hai cây song sắt này đã bị hán tử áo xanh bẩy cong đi, mà người Vi Tiểu Bảo lại bé nhỏ nên chuồn lọt vào được.Choảng một tiếng vang lên! Cây cương tiên đánh vào song sắt.Bọn hán tử áo xanh bên ngoài quát tháo om xòm.-Ðể ta chuồn vào! Ðể ta chuồn vào!Hán tử sử cây cương tiên thò đầu qua kẻ hở muốn chuồn vào.Nhưng Vi Tiểu Bảo là đứa con nít mới 13,14 tuổi nên chuồn qua được. Còn gã hán tử này thân thể to lớn thì chui lọt thế nào được?Vi Tiểu Bảo thò tay vào ống giày rút lưởi đao trủy thủ ra.Gã cầu khẩn trong bụng:-Cứu binh đến cho mau! Cứu binh đến cho mau!Tai gã nghe bên ngoài có tiếng đồng la, tiếng quát tháo và tiếng khí giới choang choảng hòa lẫn với nhau thành một khúc nhạc chói tai.Ðột nhiên nghe đánh "vèo" một tiếng. Một luồng kình phong đè xuống đầu gã.Vi Tiểu Bảo không hiễu chuyện gì vội nằm lăn ra.. lăn đi mấy thước.Bỗng nghe những tiếng loảng xoảng vang lên khủng khiếp khiến người nghe cơ hồ thủng cả màng tai.Vi Tiểu Bảo không kịp quay đầu lại. Mặt gã bị đất cát bắn vào đau rát. Gã đứng phắt dậy thấy Ngao Bái haì tay vung vẫy xiềng xích lên đập bừa bải. Miệng hắn thét lên be be. Chân hắn nhãy loạn xà ngầu. Lưởi hắn bị cắt trong ngự thư phòng nên tiếng gầm thét nghe càng khủng khiếp.Lúc này gã hán tử áo xanh sử cây cương tiên đã chui qua được khe chấn song cửa sổ vào trong nhà giam.Ngao Bái vung tay có cả xiềng xích lẫn khóa đập xuống đầu gã thật mạnh. Gã áo xanh đầu óc vở toang chết không kịp ngáp.Vi Tiểu Bảo cực kỳ kinh hãi và lấy làm quái dị tự hỏi:-Tại sao hắn lại đánh chết cả người đến cứu hắn?Rồi gã chợt hiễu, la thầm:-Trời ơi! Hõng bét! Hắn uống thuốc rồi tuy bị trúng độc mà không xuống chầu diêm vương, chỉ phát điên khùng.Bọn hán tử lớn tiếng quát tháo ở ngoài cửa sổ.Ngao Bái tiếp tục vung xiềng khóa lên đập mạnh vào chấn song cửa.Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:-Nếu hắn quay lại đánh lão gia thì lão gia đây phải về chầu phật.Trong lúc nguy cấp, gã không kịp suy nghĩ kỹ gì nữa, vung lưởi trủy thủ lên hết sức đâm mạnh vào sau lưng Ngao Bái.Ngao Bái tuy võ công cao cường, nhưng sau khi ăn phải thuốc rồi thần trí không còn minh mẩn nữa. Hắn không biết sau lưng có người tập kích. Vi Tiểu Bảo cầm lưởi trủy thủ đâm tới hắn cũng không biết đường né tránh.Sột một tiếng! Lưởi trủy thủ đâm ngập tận chuôi.Ngao Bái rú lên một tiếng, hai tay xiềng khóa vẫn vung múa loạn lên.Lưởi trủy thủ này là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Vi Tiểu Bảo thuận đà cầm chuôi kiếm đè mạnh xuống. Xương sống Ngao Bái bị đứt làm hai, Ngao Bái lập tức té xuống.Bọn hán tử bên ngoài cửa sổ khiếp sợ đứng ngẩn người ra một lúc, tưởng chừng trên đời chưa bao giờ có vụ nào ly kỳ cổ quái như bửa nay.Ba, bốn tên đồng thời bỗng kêu thét lên:-Thằng lỏi con kia giết chết Ngao Bái rồi! Thằng lỏi con kia giết chết Ngao Bái rồi!Lão râu dài bỗng quát to:-Nạy chấn song sắt ra để vào coi cho biết rõ có phải đúng là Ngao Bái không?Hai tên lượm lấy cương tiên hết sức bẩy song sắt ra.Lúc này hai tên vệ sĩ ở vương phủ tiến vào. Lão râu dài liền huy động loạn đao chém chết cả hai.Một hán tử áo xanh tay cầm đoản thương đứng ngoài phóng qua khe cửa sổ nhằm Vi Tiểu Bảo mà đâm hờ, khiến gã không dám lại gần cửa sổ để đả thương người của bọn chúng.Sau một lúc, cây song sắt bị bẻ cong lên để hở một lổ rộng.Một người đàn bà áo xanh nói:-Ðể bản nhân vào coi.Rồi thị nhãy vào. Thân pháp cực kỳ mau lẹ.Vi Tiểu Bảo vung đao trủy thủ đâm vào người thị.Người đàn bà đưa lưởi Liễu diệp đao lên gạt.Chát một tiếng! Thanh Liễu diệp đao bị chặc đứt làm hai đoạn. Người đàn bà giật mình kinh hãi, nhưng thị biến chiêu rất lẹ. Tay cầm thanh đao cụt liệng vào Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo cúi đầu né tránh. Không ngờ thanh đao gẩy lúc liệng ra tựa hồ nhắm phóng vào mặt gã, mà thực ra thị phát huy kình lực rất khéo.Thanh đao gảy liệng trúng ngực Vi Tiểu Bảo đánh "kịch" một tiếng.Thanh Liễu diệp đao này tuy bị cụt, nhưng chổ gảy vẫn sắc bén vô cùng. Nó cắm vào ngực Vi Tiểu Bảo rồi tuột xuống bên ngoài áo gã.Gã vừa ngẫn người ra, hai cổ tay liền bị người đàn bà túm được. Tiện đà thị quật hai tay gã ra sau lưng.Tiếp theo gã thấy dưới nách đau nhói lên, thì ra đã bị điểm huyệt rồi.Lúc này chấn song sắt cửa sổ đã bị bẻ rộng thêm ra. Lão râu dài và một hán tử áo xanh chuồn vào nhà tù kéo thi thể Ngao Bái lên coi rồi đồng thanh la hoảng:-Ðúng là Ngao Bái rồi!Lão râu dài muốn đưa thi thể Ngao Bái ra ngoài cửa sổ, nhưng lập tức lão phát giác một đầu dây xiềng đóng chặt vào tường đá. Trong lúc nhất thời lão không có cách gì chặt đứt xiềng sắt cho được.Người đàn bà nói:-Thanh gươm trủy thủ này sắc bén vô cùng.Rồi thị lượm lấy thanh trủy thủ của Vi Tiểu Bảo chặc "chát"chát" mấy tiếng. Xiềng xích khóa vào xác Ngao Bái đều bị chặc đứt.Lão râu dài cất tiếng khen:-Thanh đao này tuyệt quá!Ðoạn lão đưa xác Ngao Bái chuồn qua cửa sổ.Bọn áo xanh bên ngoài đón lấy.Người đàn bà đẩy Vi Tiểu Bảo ra rồi, ba người cùng chuồn theo.Lão râu dài hô:-Ðem cả thằng lõi này đi! Ra khỏi vương phủ rồi chia đường mà giải tán. Ðến đêm sẽ hội họp ở chổ cũ.Mọi người "dạ" một tiếng rồi xông ra.Một đại hán áo xanh cắp Vi Tiểu Bảo chạy ra khỏi thạch thất.Bỗng nghe những tiếng veo véo vang lên. Tên bắn như mưa rào.Hơn hai mươi tên vệ sĩ tiếp tục bắn tên không ngớt.Khang Thân Vương cầm đao thân hành đốc thúc.Nên biết để mất tên khâm phạm là tội nặng vô cùng!Bọn áo xanh bị tên bắn rát quá, trong lúc nhất thời không xông ra được.Ðại hán ôm thi thể Ngao Bái hô lên:-Hãy đi theo ta!Hắn đưa xác Ngao Bái về phía trước để làm mộc che.Khang Thân Vương không hiễu Ngao Bái còn sống hay chết vội hô vệ sĩ:-Dừng tay!