Liền đúng lúc ấy... Tiểu Phong ngã ngửa trên mắt đất nằm êm ái không khác một người ngủ say đang thả hồn theo mộng, không trông thấy một trạng thái chi gọi là đau khổ cả.Nhìn thấy tình cảm ấy, Bạch Cơ bất giác tuông hai hàng lệ nóng. Nàng nói giọng buồn bã nghẹn ngào:– Tiền bối ơi! Việc không thể làm cách nào khác hơn nên vãn bối đành liều như thế. Vãn bối trót đã nhận lời với Kỳ Trận Thần Quân cho chàng uống «Tán Công Phấn».Bạch Cơ đem tất cả đầu đuôi công việc thuật cho Ngoạn Huyết Nhơn nghe.Sau khi thấu rõ nguồn cơn, Ngoạn Huyết Nhơn cũng âm thầm đổ lệ. Ông ta rầu rĩ thốt lời:– Bỏ hết! Bỏ hết! Đã có ngày nay là ngày trước! Ôi! Có điều nó mang nặng trong mình một mối huyết cừu của cha mẹ nó. Cừu sâu như biển cả, nó làm sao trả được hỡi trời?Bạch Cơ nói:– Tiền bối an tâm. Vãn bối đã hứa thay chàng báo cừu đáp nghĩa.– Có điều tự tay nó không lấy đặng máu của kẻ thù.– Được rồi, chẳng sao đáng ngại. Trong mình vãn bối còn một viên «Tụ Công Hoàn» chỉ cần đưa chàng uống vào là công lực sẽ khôi phục lại ngay. Hiện tại, vãn bối chỉ giữ chàng không giết người bừa bãi. Đến lúc cần thiết sẽ hay!Ngoạn Huyết Nhơn gật đầu bảo:– Không chừng, đó là biện pháp.Đến ngày thứ nhì Tiểu Phong hồi tỉnh.Khi Bạch Cơ kể lại lúc nàng gạt chàng uống «Tán Công Phấn» Tiểu Phong tuôn hai hàng lệ. Chàng nói bằng một giọng bi thương:– Em Cơ ơi! Thù cha mẹ anh chưa trả mà em nỡ lòng nào sớm bắt buộc anh phải làm một kẻ phế nhơn?– Anh à! Anh có tàn phế đâu! Chỉ vì em lo sợ tánh mạng anh bị hăm dọa nặng nề nên em phải làm cho nội công của anh tan mất.Ngoạn Huyết Nhơn đứng một bên, nói xen vô:– Đó cũng không chừng là do Cây Đèn Ma hại cháu.– Cây Đèn Ma?– Đúng vậy Cây Đèn Ma! Nếu cháu không đi lấy Cây Đèn Ma thì đã không có ngày hôm nay.Tiểu Phong gật đầu, Ngoạn Huyết Nhơn liền nói:– Thế thì, giờ đây chúng ta đi báo cừu.Tiểu Phong nói:– Võ công trong người cháu đã mất hết, làm sao đi báo cừu?– Bạch Cơ và ta giúp cháu báo cừu.Tiểu Phòng buông to một chuỗi cười thê thảm. Tiếng cười nghe não nùng đứt ruột gấp mấy lần tiếng khóc nỉ non. Chàng cười xong lại nói:– Có điều, cháu đã hứa lời với Thần Vạn Năng, biết làm thế nào hoàn thành công việc?Tiểu Phong nhớ đến đó, bất giác chàng lườm Bạch Cơ bằng cặp mắt hận thù, uể oải chống tay đứng dậy.Bạch Cơ biết rõ chàng oán hận mình nên vội vã nói:– Anh... anh chớ nên giận em.Tiểu Phong cười lạnh lẽo, đáp:– Em Cơ, xin em đưa anh mấy bước ra khỏi Phỉ Thúy Cung. Cũng gọi lưu chút tình quyến luyến trong lúc chia tay.Tiểu Phong giận Bạch Cơ là lẽ phải. Bởi vì chẳng những nàng đã làm mất toàn bộ công lực của chàng mà còn khiến cho chàng không trả được thù cho cha mẹ chàng nữa.Bạch Cơ thảm thiết tuông rơi hai hàng châu lệ:– Anh, em thay anh báo cừu!– Không cần thiết lắm! Lòng tốt của em, anh xin ghi vào lòng. Tiểu Phong này mặc dầu mất hết công lực, nhưng cũng còn có biện pháp trả thù cho cha mẹ của mình. Xin em hãy đưa anh ra khỏi Phỉ Thúy Cung.Ngoạn Huyết Nhơn hỏi:– Cháu định đi đâu?– Đi báo cừu cha mẹ trước khi đi tìm cái chết cho cháu! Làm con không tự tay trả thù cho cha mẹ, chết sao cho đành. Làm người không sức giúp đời, sống chi chật đất?– Cháu đi báo cứu liền bây giờ sao?Tiểu Phong lanh lảnh đáp:– Thưa chú, vâng ạ. Đi ngay bây giờ.Nói tới đây Tiểu Phong nhìn lên ba bức vẽ treo trên mặt vách tường. Ngần ngại một chút, chàng nói:– Em Cơ, nếu không hẹp lượng, em có thể tặng một bức vẽ nầy không?Bạch Cơ sững sờ một chút:– Bức họa?– Vâng. Một bức.Bạch Cơ gật đầu. Nàng cuốn bức họa vẽ gương mặt người đàn bà trong đống lửa đỏ trao tặng chàng.Sau khi cất bức họa vào túi, Tiểu Phong nói bằng giọng đầy tin tưởng:– Tuy võ công mất hết, có điều anh sẽ tìm được người trả thù cừu giùm anh.Ngoạn Huyết Nhơn biết rõ tánh Tiểu Phong hết sức cứng cỏi. Khi đã nhất định một việc chi rồi thì không thể nào thay đổi khác, ông ta gật đầu, bảo Bạch Cơ đưa chàng ra khỏi trận thế rừng tòng.Sau khi rời xa «Phỉ Thúy Cung» Bạch Cơ thơ thẩn nhìn theo bóng hình Tiểu Phong, nói với một câu:– Anh, anh không lượng tình tha thứ cho em sao?Tiểu Phong chân bước lầm lùi mặt không quay lại, miệng nói to tiếng:– Lượng tình tha thứ, hay không lượng tình tha thứ chẳng thành vấn đề. Mặc dầu em làm cho anh mất hết công lực, anh vẫn yêu em như cũ. Chúc em mạnh giỏi. Anh đi nhé!Nói dứt lời, chàng nhắm phía chân núi chạy xuống một mạch.Lúc nầy, hơn lúc nào hết, Tiểu Phong cảm thấy một nỗi niềm bi thống chưa từng có trong đời mình. Nhìn ánh mặt trời đỏ ửng phái xa xăm, chàng thở dài buồn bã.Chàng bỗng nhớ đến bọn Lý Yên. Hiện tại toàn bộ công lực đã mất hết, chàng chỉ còn cậy nhờ mấy người nầy giúp sức đặng báo cừu. Với ý nghĩ ấy, Tiểu Phong nhắm phía sơn động của bọn Lý Yên hai mươi bốn người trú ngụ chạy đến.Sau ba giờ đồng hồ chạy lúp xúp, mồ hôi nhễ nhãi hai gối mỏi tê, chàng mới đến nơi. Sau khi gặp mặt đông đủ, chàng thấy hai mươi ba kẻ môn hạ ấy theo sự hướng dẫn của Lý Yên đứng cung kính một bên chờ nghe chàng sai khiến.Lý Yên lên tiếng nói trước:– Lệnh chủ ra đi hơn mười mấy ngày trời mới trở về, chẳng biết hôm nay Lệnh chủ có việc cần cho Lý Yên này ra sức đỡ đần hay không?Tiểu Phong nói:– Nhờ mấy anh em giúp tôi trong việc báo cừu cho cha mẹ.Lý Yên sửng sốt, nói:– Lệnh chủ đã lấy đặng Cây Đèn Ma, mới đây đánh chết Nam Quân, Tây Thần...Tiểu Phong cắt dứt nửa chừng câu, nối lời nói tiếp:– Có điều hiện tại, tôi đã mất hết công lực.– Mất hết công lực?Tiểu Phong gật dầu rồi đem chuyện uống «Tán Công Phấn» kể cho bọn Lý Yên nghe. Chàng chỉ giấu kín việc Bạch Cơ gạt mình uống thứ bột ấy không nói rõ mà thôi.Nghe xong, bất giác Lý Yên kinh hãi, nói:– Thế thì công lực của Lệnh chủ hiện tại đã mất hết rồi ư?– Đúng như vậy đó.– Lệnh chủ đã có lệnh dạy thì bọn anh em nầy ví dầu...– Kẻ sắp đến không rõ là bạn hay là thù?Tiểu Phong biết rõ tâm lý của Lý Yên lúc nầy hết sức lo lắng cho chàng vì công lực của chàng đã mất hết. Nếu kẻ sắp đến là thù thì thật là một việc rất khó đối phó.Thình lình...Những tiếng cười lạnh lẽo vang lên.Tiểu Phong cùng Lý Yên quay mắt ngó lại.Chỉ thấy trong một thời gian cực kỳ mau lẹ không đầy chớp mắt, có hai người đứng phía sau lưng.Tiểu Phong vội vàng rùng mình đứng dậy.Lý Yên bước nhanh một bước tới trước áng ngữ, mắt ngó hai người ấy chăm chăm. Hắn trông thấy một người vào trạc bốn mươi ngoài tuổi, mặc y phục theo lối nhà nho còn người kia là một quái nhân mặt mày gớm ghê hung ác.Người trung niên nho sĩ ấy liếc nhìn vào mặt Tiểu Phong cười nhạt hỏi:– Các hạ có phải là Tiểu Phong không?Tiểu Phong lanh lảnh đáp:– Không sai. Hai vị là cao nhơn phương nào vui lòng cho biết tên họ?Người trung niên nho sĩ ấy, tay cầm cây quạt phẩy nhẹ bảo:– Các hạ tuổi còn trẻ măng mà tên tuổi đã vang dậy khắp chốn giang hồ, khiến nhơn vật các môn các phái run sợ. Lấy cái mớ tuổi ấy mà sánh với cái danh kia, quả thật đáng khiếp phục vậy.Phong độ của người trung niên nho sĩ nầy nhã nhặn, trong lời văn câu nói của hắn chứa đựng khí chất hào hùng khiến Tiểu Phong trong nhứt thời không sao đoán xét được đối phương có lai lịch như thế nào? Nghĩ ngợi băn khoăn, chàng lại hỏi tiếp:– Không biết hai vị có phải vì Tiểu Phong này mà đến đây chăng?Miệng mỉm nụ cười, trung niên nho sĩ ấy đáp:– Không sai. Lão phu đã vắng bóng trên chốn giang hồ ngót vài mươi năm rồi. Hôm nay lại phải trở ra, một là gặp bạn cũ, hai là gặp các hạ.Tiểu Phong và Lý Yên đều giựt mình thất kinh. Quả thật không ngoài ý liệu của họ, hai người nầy vì Tiểu Phong mà đến.Tiểu Phong cười thản nhiên, nói:– Thế ra là vậy. Dám mong cho nghe tôn húy?– Lão phu là Thần Tri Tử. Vị nầy Đông Quỷ một kỳ nhơn trong «Tứ Đại Kỳ Nhơn».Ngưng giọng một chút, hắn nói tiếp:– Các hạ tuổi còn trẻ quá, hôm nay lại chết ở chỗ nầy, khiến người đau tiếc biết bao!Trung niên nho sĩ tự xưng ngoại hiệu làm cho Tiểu Phong ớn lạnh xương sống. Chàng không ngờ Thần Tri Tử mà Thần Vạn Năng sai chàng tìm mời lên Hận Thiên Phong lại là người này.Ngó Thần Tri Tử, Tiểu Phong nói:– Ngươi chẳng phải chúa tể U Minh làm sao biết đặng hôm nay ta chết tại đây?Thần Tri Tử cười, bảo:– Không cần là chúa U Minh, chỉ thấy vô số nhơn vật võ lâm ở khắp mọi nơi kéo đến nơi nầy cũng đủ thấy rõ.Tiểu Phong nói lanh lảnh:– Tiểu Phong ta có bận tâm đến việc ấy chút nào đâu!Đông Quỷ đứng một bên Thần Tri Tử nhẫn nại không nổi, liền cười khan hai tiếng, hỏi:– Nam Quân và Tây Thân đều chết dưới tay ngươi?– Còn ai khác hơn?– Giỏi... giỏi thật. Ngươi là nhơn vật lòng ác, tay độc quá đỗi. Đông Quỷ nầy đau lòng về nỗi mất bạn cố giao nên xinh lãnh giáo các hạ trước vài chiêu tuyệt học!Nói dứt, hắn xoay tròn một cái đã đến ngay trước mặt Tiểu Phong.Lý Yên rối thầm trong bụng, lách mình xẹt tới, miệng nói nhanh nhảu:– Lệnh chủ nhường cho thuộc hạ trận nầy?Tiểu Phong biết rõ dụng tâm của Lý Yên trong câu nói nên chàng gật đầu, trả lời:– Ngươi cẩn thận một chút!Đông Quỷ bị thái độ khinh thường ấy, tức lộn ruột, vì hắn tưởng Tiểu Phong chẳng đếm xỉa hắn vào đâu nên mới để một tên thủ hạ vô danh tiểu tốt ra đối phó với hắn, một trong «Tứ Đại Kỳ Nhơn». Đông Quỷ nhấn mạnh từng tiếng:– Đã thế thì ta lấy mạng mi trước cũng chẳng mất công gì!Tiếng «gì» vừa lọt ra, một chưởng cũng vừa đánh vào người Lý Yên.Lập tức liền ngay theo đó...Hai mươi ba môn hạ của Lý Yên nghe tiếng Lý Yên bèn rùng rùng !!!6360_41.htm!!!
Đã xem 510537 lần.
http://eTruyen.com