Kiên bóp méo cái lon bia kia rỗng rồi vô hồn nhìn Phi đang ngã nghiêng ngã ngửa trước mặt mình. Trưa nay hai chú cháu anh đã nốc hơn hai thùng bia lon. Đúng là đã đời nhưng vẫn còn sầu đời. Suốt buổi nhậu, Kiên không hề hé môi an ủi Phi lấy nửa lời. Anh ngồi im nghe cậu ta nguyền rủa Tuyết Sương đầy tai. Hết nguyền rủa Phi lại tu tu mồm khóc như con nít. Người ta bị tình phụ không đau bằng bị tình lừa. Kiên chả biết đúng không, nhưng nhìn Phi vật vã khổ sở, anh xót xa quá. Giọng Phi nhè nhẹ vang lên: - Chú biết không, Sương trơ tráo bảo rằng tại cháu không giàu bằng lão giám đốc đang đeo cô ta nên đành chia tay với cháu. Thì ra là vậy? Cô ta lừa cháu lâu nay nhưng cháu không hề biết. Yêu quá hoá dại. Kiên cười khùng khục trong họng. Khi say vì rượu, điên vì tình, anh chàng thỏ đế này nói chuyện nghe cũng mạnh mẽ ấy chứ! Thôi thì cứ nói đi cho vơi ấm ức. Phi vỗ ngực: - Chú biết không. Sương trốn cháu kỹ lắm. Nhưng cháu thề sẽ tìm ra chỗ nó ở. Phi lại khều Kiên và bắt đầu bằng câu: - Chú biết không? - Biết cái gì? - Ba cháu là người nghiêm khắc, đạo đức, ổng rất coi nặng vấn đề môn đăng hộ đối, thành phố gia đình. Bởi vậy hôm trước ổng hỏi về Sương, cháu đành nói láo con bé là sinh viên con nhà gia giáo... Hà... hà... Mẹ nó! Biết thế cháu cần chi nói dối để có tội với cha mẹ mình. Kiên buột miệng: - Anh Lộc mà đạo đức à? Phi xua tay: - Đúng vậy! Cháu biết chú và ba cháu không ưa nhau, trong mắt chú ổng chả là... cây đinh nào hết, nhưng ổng là thần tượng của cháu đấy. Nâng lon bia lên Phi nói: - Uống mừng thần tượng của cháu đi. Sao? Chú không thích à! Cháu uống một mình vậy. Kiên nói: - Nếu biết nghĩ tới cha mẹ thì quên con bé ấy đi. Nó đâu có đáng gì mà phải trả thù. Biết đâu chừng lão kia cũng là nạn nhân như Phi? Cụng lon với chú và hứa bỏ mọi chuyện nha! Phi lắc đầu: - Cái nhục lớn nhất trong đời thằng đàn ông là bị cướp bồ, đoạt vợ. Cháu làm sao bỏ qua được chứ! Kiên kiên nhẫn giải thích: - Đồng ý là vậy. Nhưng con bé ấy đâu xứng là người yêu hay người vợ của Phi. Vây vào nó làm gì nữa cho bẩn tay. Đàn ông có sự nghiệp là có tất cả. Phi cười khẩy: - Chính vì vậy nên chú không lang thang nữa và lo đầu tư vào sự nghiệp. Kiên lơ lửng: - Chơi mãi cũng chán. Chú muốn thay đổi cách sống. - Thế chú đã có được tất cả chưa? Thoáng nghĩ tới Lam, Kiên im lặng. Anh giỏi khuyên người khác, nhưng chuyện của mình lại hỏng bét. Cô bé bướng bỉnh, ngang ngược ấy bây giờ vẫn còn ghét anh. Sau khi Lam đến ở nhà Hương, hai người không còn gặp nhau nữa. Bây giờ cô bé đang dung dăng dung dẻ với Long rồi cũng nên. Tất cả cũng tại anh, giờ còn nuối tiếc cũng muộn màng. Thấy Kiên không nói, Phi hỏi tiếp: - Làm nghề như chú quen con gái đẹp thiếu gì. Các cô nàng không chết dưới tay chú thì thôi, chớ đời nào chú phải lụy vì tình ha? Kiên trầm giọng: - Đừng nghĩ như thế. Vua còn không thoát khỏi ải mỹ nhân, nói chi ông chú quèn này của cháu. Phi khoái chí cười: - Hay! Chú nói hay lắm! Mình cụng... lon nữa xem nào! Kiên lắc đầu: - Đủ rồi! Mình về thì hay hơn. Ông nội đang chờ chú đấy! - Vậy thì cháu không dám ép. Dầu sao nội cũng là thái thượng hoàng mà. Nhưng chú về chớ cháu thì chưa đâu. Kiên dịu giọng: - Uống như thế này là nhiều lắm rồi. Nghe lời chú, về đi! Phi gật đầu: - Được! Cháu xin nghe lời chú với điều kiện ra khỏi đây là mỗi người một nơi. Cháu không về nhà mà sẽ đi tìm Sương xem cô ta trốn ở đâu. Kiên dìu Phi đứng dậy. Anh gọi xích lô và nói địa chỉ nhà. Phi say lắm rồi. Anh chàng luôn mồm nói không về, nhưng bây giờ xe có chở đi chân trời góc bể nào cũng chả hề biết. Lẽ ra Kiên phải đưa Phi đến nhà, nhưng nhớ tới bộ mặt khinh khỉnh của bà Thư, anh ghét quá! Bà ta luôn huênh hoang khoe những mặt nổi của gia đình mình và không hề biết gia đình đang đứng trên bờ vực thẳm. Kiên thở dài. Anh phóng xe nhanh. Ngang cổng trường của Lam tự nhiên anh giảm tốc độ, mắt thơ thẩn tìm, nhưng không thấy bóng dáng thân quen lâu nay vẫn làm anh khó ngủ đâu hết. Cô bé ấy như chú chim sẻ nhỏ, đơn giản, hồn nhiên đậu xuống khu vườn hoang vắng, đìu hiu của hồn anh. Cô líu lo những lời mộc mạc, nhảy những bước chân rộn ràng đến bên anh. Lẽ ra phải dịu dàng từ tốn, Kiên đã vụng về, hấp tấp làm con se sẻ nhỏ hoảng sợ bay cao, bay xa mất rồi. Đang thất vọng, Kiên chợt thấy Lam, cô đi một mình trên hè phố với dáng thật nhàn hạ Anh dừng xe lại và thảng thốt gọi: - Lam! Hơi khựng lại một chút, Lam tròn mắt nhìn anh. hai người bỗng rơi vào im lặng. Kiên ngớ ngẩn hỏi: - Em đi học về à? Lam gật đầu, Kiên liếm môi: - Hương đâu sao không chở em? - Con bé vừa về Nha Trang thăm nhà. - Bé Lam! Anh rất muốn nói chuyện với em. Lam xốc cái ba lô trên vai: - Chúng ta còn chuyện gì để nói nữa đâu. Tôi nhớ, lần cuối gặp nhau tôi đã cám ơn anh việc làm thuyết khách giùm rồi. - Cám ơn không đâu có đủ. Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện liên quan mà. - Như chuyện nào nhỉ? Kiên lơ lửng: - Chuyện về dượng Lộc và anh Phi của em chẳng hạn. Chẳng phải em từng nói rất thương Phi sao? Lam có vẻ quan tâm: - Ảnh bây giờ thế nào rồi? - Vào quán rồi hãy nói nhé! Lam lưỡng lự trước đôi mắt nguy hiểm của Kiên. Cô lại sắp xiêu lòng rồi đây. Lâu quá không gặp anh. Cô tưởng mình đã quên nhờ hình bóng của Long, nào ngờ vừa gặp lại, vừa nghe đôi lời cô đã bị mồm mép ấy lay chuyển. Kiên như biết được sự giao động trong tim Lam nên anh lấp lửng nói tiếp: - Tôi vừa uống rượu với Phi xong. Lam trân trối ngó anh. Mặt cô nhăn nhó: - Uống rượu à? - Đúng vậy và anh cũng không hề say, nhưng riêng Phi thì hơi căng. Dạo này nó đang hận đời. Lam lo lắng: - Ảnh đã biết rồi sao? Kiên nhướng mày: - Biết gì? Lam giậm chân: - Ôi, nói chuyện với chú tức chết được. Kiên hất mặt nhìn trời: - Cắn lộn càng tức hơn. - Chú... Nhìn gương mặt ửng đỏ của Lam, Kiên tủm tỉm cười. Anh yêu cô và thích chọc cô giận, cô khóc. Thế mới kỳ chứ, những giọt nước mắt của Lam trong veo như tâm hồn cô. Kiên vừa sợ thấy nó đầm đìa trên má Lam, lại vừa thích được chính tay mình chùi nó. Chỉ lo rằng một ngày nào đó, trái tim non của Lam chai đi vì cuộc sống, cô sẽ không dễ dàng khóc cho anh dỗ nữa thôi. Kiên lại trêu tới: - Sao lại có lúc gọi anh, lúc gọi chú thế kia. - Ừ, thấy ghét! Lam giậm chân hậm hực bỏ đi, Kiên kè xe theo: - Long đâu mà để... cháu tôi lội bộ thế này? Thằng nhóc ấy chả biết ga lăng chút nào. - Chú đừng bám theo người ta nữa. Giọng Kiên chợt nghiêm nghị: - Anh muốn nói với em về chuyện của anh Lộc và Phi thật đó. Nếu em nhất định không nghe, lỡ có đổ máu em sẽ ân hận cả đời. Lam hoang mang: - Lúc nào chú cũng thật như đùa, đùa như thật. Ai mà dám tin. - Lần này thì nên tin đi. Anh luôn nghiêm túc với chuyện của người khác. Lam nhìn xuống chân mình, giọng yếu đi: - Vậy... phải tới đâu để nói chuyện đây? Kiên hớn hở vì biết con sẻ nhỏ của mình đã xiêu lòng. Anh dụ dỗ: - Anh biết một quán cà phê rất tuyệt vừa mới khai trương. Mình sẽ đến đó. Lam ngập ngừng: - Có xa không? - Chỉ 5 phút là tới ngay. Nào lên xe đi bé con. Lam thoáng bồi hồi vì cái từ “con bé” thân quen ấy. Cô biết đồng ý đi với Kiên nghĩa là tự buộc mình vào anh, nhưng ngay lúc này cô không cưỡng được sự thôi thúc của con tim. Theo anh là liều lĩnh là cãi lời mẹ dặn. Nhưng nên để Kiên bỏ đi, lòng cô không đành. Nếu phải lựa chọn, cô phải nghe lời trái tim, nó cho cô cuộc sống và tình yêu thôi. Tạm an tâm với lời vừa ngụy biện. Lam lên ngồi sau lưng Kiên. Anh cho xe chạy chậm, nhưng Lam vẫn có cảm giác quanh mình bềnh bồng. Giọng Kiên thoảng như gió: - Anh nhớ em... Rồi tay anh tìm đến tay cô, ấm áp vững vàng, Lam rúng động vì những lời giản dị, nhẹ nhàng nhưng chứa sức mạnh nghìn cân đó. Suốt thời gian qua cô cũng nhớ anh vô cùng. Nhưng Kiên không thèm tới cổng trường đợi Lam thì thôi, chả lẽ cô tới công ty du lịch tìm anh à! Trấn tĩnh lại, Lam càu nhàu: - Người ta theo chú để nghe chuyện của anh Phi chớ đâu phải để nghe những lời dễ ghét này. Kiên nghiêng đầu ra sau: - Nếu không nói được những lời dễ ghét đó, anh đâu có tâm trí để nói chuyện người khác. Lam bĩu môi: - Lại mồm mép. Kiên tỉnh bơ: - Không mồm mép làm sao được em yêu. Bấu mạnh vào hông Kiên, Lam kêu lên: - Chú nói bậy! Kiên chao tay lái, chiếc xe lảo đảo làm Lam hốt hoảng ôm chầm lấy anh. Giọng Kiên hối hả: - Đừng buông anh ra và đừng dối lòng mình nữa. Yêu nhưng phải chối bỏ, phải trốn tránh nhau là điều đau khổ nhất. Anh đã suy nghĩ và thấy không có lý do gì để mọi người cấm chúng ta đến với nhau hết. Dù mẹ em đã gặp trực tiếp và yêu cầu anh dang xa em ra, anh vẫn không đầu hàng số phận, không ai có thể bắt anh xa em hết. Trừ phi em không yêu anh! Lam cố gằn giọng cho thật bà la sát: - Chú nói hay rượu nói vậy? - Anh đâu có say! - Vậy buông tay người ta ra đi. - Không buông! Kiên tiếp tục lái xe một tay, Lam không dám ngọ nguậy vì sợ anh lại lạng như lúc nãy nữa. Dù không say nhưng bia vẫn làm Kiên mạnh dạn hơn trong cử chỉ, lời nói. Nó giúp anh dày mặt hơn với Lam. - Nói yêu anh đi bé Lam. Lam mím môi: - Hừ, người ta ghét chú thì có! Kiên ngả người ra sau: - Ghét nhiều không? - Đã nói bao lần rồi. Chú là người dễ ghét nhất đời. Kiên buông tay Lam ra: - Dẫu sao cũng đứng ngôi vị nhất trong tim em. Anh mãn nguyện rồi. Dừng xe trước một ngôi nhà biệt lập có vườn xung quanh. Kiên nghiêng người: - Mời công chúa vào vườn địa đàng. Lam ngạc nhiên: - Vườn địa đàng à! Cái tên nghe hấp dẫn thật! Kiên có vẻ khoái chí: - Anh đặt đấy. Quán này anh cũng có phần hùn mà. - Hèn chi trông chú ngày càng giống ông chủ - Em cũng để ý đến sự thay đổi này sao? Lam bĩu môi: - Ai thèm để ý. Kiên tủm tỉm cười. Anh nắm tay Lam, mắt đắm đuối đến mức cô không kềm được lòng khi nghĩ nếu như Kiên cúi xuống hôn mình. Nhưng anh không làm thế mà dắt Lam vào trong. Ngoài hành lang dài rộng có nhiều hàng cột tròn to phủ những dây leo hoa màu xanh biếc, Lam thấy có những cái bàn gỗ nâu đặt cách biệt nhau, không gian mát rượi và im lặng đến mức đáng ngạc nhiên. Dường như những đôi tình nhân, những người đến đây để tìm sự im lặng chớ không phải để chuyện trò hay nghe nhạc. Quay lại định hỏi Kiên điều mình thắc mắc cô thấy anh để ngón trỏ lên miệng rồi dắt cô đi tiếp. Tới cuối hàng lang, nơi trên vách tường có treo cái lưới bện dây thừng to và một bánh lái đặt phía dưới. Kiên kéo ghế mời cô ngồi. - Đây là cõi riêng của chúng ta. Muốn nói gì tùy ý. Còn đằng kia là sự im lặng tuyệt đối của họ Lam che miệng thì thào: - Vườn địa đàng của chú dành cho người câm à? Kiên chồm người qua nói vào tai Lam: - Vườn địa đàng dành cho những người đang yêu. Ngôn ngữ tuyệt vời nhất của tình yêu là sự im lặng. Mắt trong mắt tay trong tay là nhất. Lam nhún vai: - Bậy bạ hết chỗ nói. - Tại em suy diễn ra thôi. Chớ đây là quán caphe lịch sự nhất thành phố. Hoàn toàn không có chuyện bậy bạ như em tưởng tượng đâu. - Ai kiểm tra được chuyện đó? - Khách hàng. Mà thôi. Mình chuyển đề tài được rồi. Lam nôn nóng; - Tại sao dạo này anh Phi hận đời? Chú nói đi. - Tuyết Sương đã bỏ rơi cậu ta rồi. - Chắc chú đạo diễn chị ấy? Kiên chép miệng: - Anh yêu cầu cô ta buông cả hai người ra nhưng vốn là kẻ ham tiền, Sương bỏ con săn sắt, bắt con cá rô. Phi bị xù dĩ nhiên phải nổi điên lên. Lam lo lắng: - Chú có định nói thật không? - Anh gặp em cũng vì chuyện này đây. Môi Lam cong lên: - Vậy sao? Kiên lém lỉnh: - Dĩ nhiên đó chỉ là cái cớ, nhưng là cái cớ chính đáng nhất để em không từ chối. Lam lờ đi: - Ý của chú thế nào? Cứ nói trước đi. Kiên đẩy ly cam vắt về phía Lam, giọng ngập ngừng: - Thật lòng anh không thích anh Lộc và chị Thư, và càng không muốn xen vào chuyện gia đình của họ. Nhưng vì nghĩ tới Phi, anh lại chẳng đặng đừng. Với Phi, anh Lộc là thần tượng. Anh không đành để ngôi thần tượng ấy sụp đổ trong lòng cậu ta. Bởi vậy anh đã giấu kín việc này và đóng vai một người chú khách quan theo an ủi cháu mình khi nó thất tình. Lam băn khoăn: - Liệu chúng ta giấu được tới chừng nào đây? Cháu nghĩ sớm muộn rồi sự thật vẫn sẽ phơi bày, lúc ấy anh Phi sẽ còn trách chú nữa là khác. Kiên nhíu mày: - Ý Lam phải nói thật sao? Lam nhè nhẹ gật đầu, Kiên bồn chồn: - Chà! Nghĩ thì dễ nhưng mở mồm thì khó đấy. - Chẳng phải chú vốn là thuyết khách sao? Kiên ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo: - Ngày mai anh đi Hà Nội với khách, nửa tháng nữa mới về. Trong thời gian đó anh cố suy nghĩ xem sẽ nói như thế nào với Phi. Lam dè dặt: - Sao chú không thử gặp dượng Lộc? Cháu nghĩ chú thuyết phục dượng Lộc rời xa Sương thì hay hơn. Chỉ có cách ấy tình cảm giữa dượng và anh Phi mới còn nguyên vẹn. Kiên nhếch môi: - Em cho rằng anh Lộc dễ dàng bỏ Sương à? Người đàn ông khi đã say mê thì bất chấp hậu quả. Anh không đủ tư cách để khuyên anh ấy. - Anh có thể nhờ ba mà. Kiên cười chua chát: - Ba anh đâu phải là tấm gương tốt về vấn đề này. Lam thở dài: - Vậy là hết cách. Anh Phi phải chấp nhận sự thật thôi. Kiên bưng ly caphe lên: - Thế còn em à. Bao giờ em mới chấp nhận sự thật. Lam tránh ánh mắt của anh. Không gian nơi này yên ắng quá, cô chả biết giấu cảm xúc của mình vào đâu. Giọng Kiên nhẹ nhàng nhưng cương quyết: - Nếu em không hề nghĩ tới anh, anh sẽ không làm phiền em nữa. Lam khổ sở ôm đầu: - Em đã chấp nhận sự thật rồi. Chúng ta khó có kết thúc tốt đẹp như ý muốn. Em... Kiên ngắt lời cô: - Nhưng em yêu anh. Đó là động lực thúc đẩy anh vượt qua tất cả. Anh sẽ thuyết phục gia đình em bằng tất cả nỗ lực bản thân. Anh sẽ chứng minh để mọi người thấy khả năng của mình. Mẹ em sẽ hết thành kiến với anh. Anh tin như vậy. Lam xua tay: - Nhưng em không tin vì trái tim anh nhiều ngăn quá. Em đã an phận bên Long. Anh đừng quấy nhiễu em nữa. Kiên nhíu mày: - Như vậy khó khăn đâu phải từ gia đình mà từ em? Đúng là anh quen nhiều phụ nữ nhưng với em, họ không là gì hết. - Vậy cái cô hằng ngày gọi điện cho anh là ai? Sao lại quyền hành đến mức độ là anh đến ngay vậy? Kiên ngớ mặt ra mất mấy giây rồi kêu lên: - Em muốn nói Bích Lan hả? Trời ơi! Cô ấy là người trực ở tiệm chụp hình mà bọn anh vui miệng vẫn gọi “cưng”. Mỗi khi Lan gọi là có khách. Anhkhông tới ngay sao được. Lam cong môi lên: - Em không tin! - Vậy thì tới tiệm với anh. - Không thèm. Kiên cười sung sướng, anh say sưa ngắm gương mặt ửng đỏ của Lam. - Chỉ vì thế mà em lạnh lùng với anh à? Lam do dự: - Mẹ vẫn không bằng lòng đâu. Kiên nheo mắt: - Hôm trước gặp mẹ em, chị ấy đâu hề cấm anh yêu con gái chị Lam phụng phịu: - Nhưng... chị ấy lại cấm em... Kiên nói: - Lệnh cấm có thể bị hủy bỏ mà. Từ nay trở đi, anh không nhượng bộ bất kỳ ai đâu. Nhất là gã 4 mắt đang đèo theo em. Lam kêu lên: - Chưa chi đã quyền hành. Dường như gọi anh là chú thì thích hợp hơn đó. Kiên tỉnh bơ: - Bây giờ gọi chú hay anh gì cũng không thành vấn đề. Vì nếu anh là chú thì em sẽ là thím. Nghe oai đấy chứ! Tay Kiên tìm tay Lam. Anh không thể để mất cô được, nhưng Lam vẫn còn trẻ con quá. Biết cô bé cũng vững lòng trước sự cấm đoán của gia đình không? Mối tình này với cả hai đều đang ở mức bắt đầu, một bắt đầu chẳng dễ dàng gì. Ngoài mặt Kiên nói rất cứng nhưng lòng anh vẫn bồn chồn. Bà Tâm, mẹ Lam không phải mẫu người khó tánh, nhưng dưới tác động của bà Thư, thuyết phục bà chấp nhận tình cảm của anh và Lam không phải đơn giản. Lam nhìn anh: - Anh đang nghĩ gì vậy? Kiên lơ lửng: - Anh nghĩ tới con se sẻ nhỏ Lam ngạc nhiên: - Con se sẻ nhỏ nào vậy! Kiên thì thầm: - Con se sẻ nhỏ biết cười biết nói và biết cắn. Nó đã từng làm anh ngất ngư, khổ sở và cũng cho anh hạnh phúc. Em có quen con se sẻ ấykhông? Lam cười nhưng hai mắt long lanh. Ừ! Giá mà cô là con se sẻ thật để khỏi phải buồn, khỏi phải lo sợ khi đã yêu như bây giờ nhi? Một chút sương khói bỗng thoáng qua tâm trí Lam, cô ngập ngừng: - Mình về nha anh? Kiên lắc đầu: - Anh ngắm em vẫn chưa đủ mà. Lam nhỏ nhẹ: - Ở nhà người ta về trễ phiền lắm. - Phiền ai? Ai phiền? Chắc không phải là Long chứ? Lam giận dỗi: - Lại thấy ghét! Nếu đúng là Long thì sao? Kiên hầm hừ: - Chưa biết! Nhưng... hãy đợi đấy. Lam cười khúc khích: - Trông anh giống sói thật! Kiên thản nhiên: - Đối với cuộc đời phải là sói mới được bé con ạ! - Thế trong mắt anh em là gì? Có giống con cừu non không? Kiên nhéo mũi cô giọng hớm hỉnh: - Em là con sói cái vì răng của em bén lắm! Tay anh vẫn còn dấu răng em. Nhưng môi em thì vẫn mọng hồng như chưa từng có dấu răng anh. Sao lại thế bé? Người Lam nóng bừng khi ngón tay Kiên vờn nhẹ bờ môi mình. Lá ngoài vườn như đứng yên, gió tản đi đâu cả rồi và không gian tưởng như chựng lại, Kiên chồm người qua đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ Giọng Kiên thì thầm: - Còn ghét anh nhất đời hết? Lam nũng nịu: - Em ghét anh đời đời kiếp kiếp. Kiên đắm đuối: - Nhưng vậy là vượt ngoài mong ước mong của anh rồi. Hai người im lặng nhìn vào mắt nhau. Chiều xuống rồi. Dù không muốn cũng phải chia tay.