Chính Ngọ...Một chiếc xe kiệu song mã trông rất sang trọng dừng bánh trước cửa “Phượng Hoàng khách điếm”.Đánh xe là một tên hán tử cao gầy, bận lam bào, không giống như những người xà ích khác.Xe vừa dừng, hắn liền nhảy xuống mở rèm kiệu, cung kính nói:- Nhị gia. Đã tới “Phượng Hoàng khách điếm” rồi.Trên xe có người “Ừm” một tiếng, rồi một lúc lâu người ấy mới bước ra.Nhân vật này cả thành Lương Châu chẳng ai không biết, chính là vị “Nhất Đề Kim” Tư Không Viễn, Đại chưởng quầy của hiệu kim hoàn lớn nhất trấn “Kim Bảo Trai” cũng là Nhị đương gia của “Bạch Mã sơn trang”.Gã đánh xe chính là “Thiên Cẩu Tinh” Phùng Đông, thủ hạ thân tín của Tư Không Viễn, một trong mười hai “Tinh Tú Võ Sĩ” của “Bạch Mã sơn trang”.Chỉ là Tư Không nhị gia trước đây khá tuấn mỹ, phong độ, béo tốt, rất tự phụ nhưng bây giờ khác hẳn.Người y trông phờ phạc, chậm chạp, mất đi bóng dáng lanh lợi ngày xưa, sắc mặt đã xanh xao vàng võ còn hoen vết máu, lại còn một cánh tay không biết bị gãy hay sai khớp, bong gân, chỉ thấy băng một lớp vải trắng treo lên trước ngực.Tóm lại, so với vị Nhị trang chủ của “Bạch Mã sơn trang” hơn một năm trước, nhìn lại gã bây giờ khiến người ta thất vọng.Tuy vậy, trông gã vẫn đầy ngạo khí.Đó là lẽ đương nhiên.Đường đường là chủ nhân của “Kim Bảo Trai” và nhiều ngân hàng, cửa hiệu khác, cơ nghiệp lớn bậc nhất Lương Châu, còn là Nhị trang chủ “Bạch Mã sơn trang” lừng danh trong võ lâm, đệ tử chân truyền của “Kim Đại Vương” Quách Bạch Vân, ở Lương Châu đến trẻ em lên ba cũng biết đại danh, ngạo khí cũng đúng thôi.Dù bây giờ thế sự đã đổi khác, người không còn phong độ như xưa, nhưng ngạo khí đâu dễ một sớm một chiều mà mất đi được?Hiện giờ đã không ít người biết rằng Tư Không nhị gia đang đối đầu với một lực lượng vô cùng lợi hại, còn phải nến khổ đau, chứng cư là cánh tay treo lủng lẳng trước ngực và bộ mặt xây xát thảm hại thế kia...Hơn nữa người ta còn biết rằng “Kim Bảo Trai” bị uy hiếp phải đóng cửa, mà chẳng phải đóng cửa không, bị cường địch bức bách phải bỏ lại toàn bộ tài sản, gia quyết và người hầu kẻ hạ đều bị trục xuất, thậm chí đồ nhuyễn tế cũng chẳng được mang đi.Điều kiện của đối phương quá khắc nghiệt, nói cách khác, Tư Không nhị gia phải hai tay phụng dâng toàn bộ gia sản cho chúng.Tư Không nhị gia há có thể chịu nổi sự nhục và sự thiệt thòi lớn lao đến vậy?Nhưng đối phương quá mạnh, đối đầu không thắng rồi, bất đắc dĩ đành phải muối mặt đi cầu cứu viện binh.Đó là lý do vì sao hai chủ tớ đến “Phượng Hoàng khách điếm” này.Điếm chủ Hồ lão tam đích thân ra tận cửa đón quý khách, cúi chào sát đất nói:- Chẳng phải là Tư Không nhị trang chủ đó sao? Ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Chẳng lẽ định mướn trọ? Tiểu điếm vinh hạnh quá...Tư Không Viễn còn chưa trả lời thì “Thiên Cẩu Tinh” Phùng Đông đứng phía sau và xẵng giọng:- Ngươi nói vừa thôi. Chúng ta không phải mướn trọ mà tới đây tìm người.Hồ lão tam chớp chớp mắt hỏi:- Tìm người ư?Rồi khoát tay ra lệnh cho một tên tiểu nhị:- Ngươi mau dắt xe ngựa vào đi. Có Nhị trang chủ và Phùng gia, xin vào trong này đã.Chủ tớ theo tên điếm chủ vào thẳng quầy hàng.Tọa định xong, Hồ lão tam sai người dâng trà rồi hỏi:- Phùng gia định tìm ai vậy?“Thiên Cẩu Tinh” Phùng Đông đâm ra bối rối:- Cái đó... ta cũng không biết.Rồi nhìn sang chủ nhân hỏi:- Nhị trang chủ. Thật là bí quá. Người đó... chúng ta đã không biết mặt, lại không biết tên, biết tìm thế nào?Tư Không Viễn nhíu mày tỏ vẻ trầm ngâm rồi nhìn Hồ lão tam nói:- Hoàng Tập Khổng nói rằng đó là một hán tử còn trẻ, chừng hăm lăm hăm sáu tuổi, rất tuấn tú và uy mãnh mặc bộ hắc trường bào, cử chỉ đường hoàng, tiêu pha cũng rất hào phóng...Phùng Đông tiếp lời:- Đúng, đúng.Rồi quay sang Hồ lão tam:- Ngươi cố nhớ lại xem, có một vị khách nhân nào như thế không?Hồ lão tam gõ gõ vào chiếc trán hói một lúc rồi gật đầu nói:- À... đúng là có một vị như vậy thật... Để xem... hình như vị đó họ Tề...Không sai đúng là Tề đại gia.Tên quản lý đứng sau quầy hàng chợt góp lời:- Chính thế. Vị khách nhân đó họ Tề tên là Tề Thiên Hận, trú ở Tây viện, phòng số chín.Hồ lão tam nói thêm:- Đúng là vị Tề gia đó rất hào phóng. Tại hạ chưa thấy vị đó dùng bạc bao giờ, chỉ trả bằng vàng ròng thôi.Tư Không Viễn gật đầu nói:- Nếu vậy thì đúng là vị đó rồi.Rồi quay sang bảo tên thủ hạ:- Ngươi đến Tây viện mời vị họ Tề đó tới đây gặp ta.Phùng Đông “Dạ” một tiếng đi ngay.Tư Không Viễn chợt gọi giật lại:- Khoan đã.- Nhị trang chủ còn có gì sai bảo?Tư Không Viễn nói:- Lời của Hoàng Tập Khổng chưa chắc đã đáng tin. Ngươi hãy thử xem đúng là y có bản lĩnh như vậy không. Nếu không đáng thì thôi đi, chúng ta đỡ phiền phức.Phùng Đông cười đáp:- Nhị trang chủ cứ yên tâm. Thuộc hạ cũng có ý như vậy.Nói xong theo một tên tiểu nhị đi về phía Tây viện.Qua mấy hành lang, từ xa đã thấy cửa phòng số chín mở toang, một người bận hắc trường bào bắc ghế ngồi trước cửa, vắt chân chữ ngũ nhìn trời nhìn đất, trông dáng rất an nhàn.Tên tiểu nhị dừng bước chỉ người đó nói:- Đó chính là Tề gia.Phùng Đông gật đầu:- Biết rồi. Ngươi đi đi.Nói xong chậm bước lại gần.Hắn tới đứng bên hắc y nhân quan sát một lúc, chú ý đến thế ngồi của y, bụng cười thầm:- “Trông chẳng ra dáng nhà võ gì cả. Chắc Hoàng Tập Khổng quá bốc đồng hắn đó thôi”.Nghĩ vậy ho khan một tiếng nói:- Bằng hữu thật là có nhã hứng.Hắc y nhân quay mặt lại.Trông thấy diện mục đối phương, Phùng Đông giật thót mình, ngẩn ra một lúc mới chắp tay nói:- Xin thứ lỗi cho tại hạ đã mạo muội. Dám hỏi bằng hữu có phải là Tề Thiên Hận đại hiệp không?Hắc y nhân hỏi:- Ngươi biết ta sao? Xin lỗi, nhưng ta lại thấy ngươi rất lạ, chắc rằng chúng ta chưa gặp nhau...Ngay từ cái nhìn đầu tiên, “Thiên Cẩu Tinh” Phùng Đông đã có ác cảm với nhân vật “Tề Thiên Hận” này.Nghe vậy, hắn cười “hắc hắc” nói:- Tề bằng hữu đương nhiên là không biết tại hạ, nhưng trái lại tôi có nghe nói qua về bằng hữu.Hắc y nhân lạnh nhạt hỏi:- Nói thế nào?- Nói rằng tối qua ở phạn điếm “Tiểu Lương Châu” Tề bằng hữu có biểu lộ một vài chiêu tuyệt học làm chúng nhân xanh mặt, chuyện đó có không?Hắn vừa nói vừa chăm chú quan sát thần sắc đối phương.Hắc y nhân không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ lơ đễnh nói:- Tối qua ta có thấy ngươi đâu?- Tối qua tại hạ ở nhà, chỉ nghe người khác nói lại.Lúc đó Phùng Đông đã đứng sát bên hắc y nhân, bí mật đưa hai ngón chân kẹp vào chân ghế dụng lực đẩy cho nó lệch đi.Hắn tin rằng làm như thế, chiếc ghế nhất định sẽ bị đổ, để xem hắc y nhân phản ứng ra sao.Đó là bước thử đầu tiên, nếu hắc y nhân ngã chổng kềnh thì đương nhiên chẳng còn gì phải nói nữa.Đâu ngờ Phùng Đông dụng lực có tới hàng trăm cân như thế, đủ xô ngã một con bò, thế mà chẳng những chiếc ghế không đổ kềnh ra như hắn mong muốn mà thậm chí không nhúc nhích chút nào.Bấy giờ hắn mới thất kinh, biết rằng hắc y nhân chẳng phải là nhân vật giản đơn, đã dùng công phu “Thiên Cân Trụy” để đối phó lại.Kế bất thành, để khỏi bẽ mặt, hắn đành lẳng lặng rụt chân về.Tề Thiên Hận nói:- Tại hạ còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh...- Tại hạ là Phùng Đông.- Phùng huynh đến đây có việc gì?Phùng Đông nhíu mày hỏi:- Chẳng lẽ Tề bằng hữu quên rằng lúc ở “Tiểu Lương Châu” mình đã nói gì hay sao?Tề Thiên Hận ngạc nhiên hỏi:- Tại hạ nói gì?Phùng Đông cười hô hố nói:- Người ta nói thiên tài thường đãng trí quả không sai. Có người nói rằng Tề bằng hữu muốn ra tay trượng nghĩa dẹp bất bình, trợ giúp “Kim Bảo Trai” một tay, không biết người đó nói hư hay thực?Tề Thiên Hận gật đầu:- Đúng là tại hạ có ý đó.- Tại hạ cũng do chuyện đó mà tới đây.Tề Thiên Hận hỏi:- Tư Không Viễn đâu?Xưa nay ngoài “Kim Đại Vương” và một vài nhân vật tiền bối, chưa ai dám gọi Tư Không nhị trang chủ bằng tên như vậy.Lẽ ra Phùng Đông không tha cho sự vô lễ đó, nhưng vì tới cầu cạnh người ta nên phải nín nhịn.Hắn cố giữ điềm đạm trả lời:- Nhị trang chủ cũng đã tới đây.Tề Thiên Hận hỏi:- Nhị trang chủ ư? Ngươi định nói rằng Tư Không Viễn tới “Phượng Hoàng khách điếm” chứ gì?- Phải, đang ngồi trong quầy hàng cùng với điếm chủ.- Sao không bảo hắn tới đây?Phùng Đông không nhịn được, xẵng giọng nói:- Ai muốn được gặp Nhị trang chủ không phải là chuyện đơn giản. Tề bằng hữu huênh hoang rằng có thể giải nguy cho “Kim Bảo Trai”, tất phải có võ công cái thế. Nói thật, Phùng mỗ rất nghi ngờ điều này.Tề Thiên Hận cười nhạt nói:- Không có bản lĩnh, ai dám tới Lương Châu? Tề mỗ đã nói ra một lời, tất phải thực hiện được.Phùng Đông lùi lại hai bước, vận công vào song chưởng nói:- Phùng mỗ tuy bất tài, nhưng cũng muốn thỉnh giáo xem võ công của bằng hữu cao cường tới mức độ nào?Tề Thiên Hận nhướn cao đôi mày kiếm hỏi:- Ngươi ư?Phùng Đông ưỡn ngực đáp:- Phải. Chính là tại hạ không biết tự lượng sức. Chẳng hay bằng hữu có nguyện ý chỉ giáo một vài chiêu không?Tề Thiên Hận lắc đầu nói:- Ngươi không xứng. Nếu chủ của ngươi Tư Không Viễn muốn thử bản lĩnh của ta thì bảo hắn tới đây. Còn ngươi chỉ là một tên nô tài thì được mấy hơi sức?Tới đó xua tay nói:- Đi đi. Gọi Tư Không Viễn tới đây.Đến mức độ này thì ai mà nhịn được?Nộ khí bốc đầy đầu, Phùng Đông nắm chặt hai tay lại đến nỗi xương cốt kêu lách cách, rít lên:- Tên họ Tề. Đứng dậy tiếp chiêu.Tề Thiên Hận vẫn bình chân như vại nói:- Ta đã nói là ngươi không xứng. Nếu ngươi vẫn muốn xuất thủ thì cứ ra chiêu đi. Ta cũng chẳng buồn đứng lên nữa.Phùng Đông thầm rủa:- Đúng là xuẩn tài không biết sống chết. Nếu ngươi ngồi như vậy mà ta không đánh ngã được thì mấy năm khổ luyện coi như uổng phí.Nghĩ đoạn thét to một tiếng, đầu gối hơi chùng xuống như hổ chuẩn bị vồ mồi rồi bất thần lao tới.Quyết cho đối phương một bài học đích đáng, ngay chiêu đầu tiên hắn dùng cả thập thành công lực đánh vào vai tả Tề Thiên Hận.“Thiên Cẩu Tinh” Phùng Đông là một trong “Thập nhị võ sư” của “Bạch Mã sơn trang”, võ công được Đại trang chủ “Diệu Thủ Côn Lôn” Ô Đại Dã huấn luyện nên không phải hạng tầm thường, chưởng vừa xuất gọi là “Độc Tích Đường Lang”, tuy nhìn như đánh vào vai nhưng thực chất uy hiếp cả những bộ vị ở ngực, mặt và cổ.Phát xong chưởng này, tay trái của Phùng Đông đã vận sẵn công lực, dự phòng đối phương có tránh được là lập tức xuất thủ luôn.Tề Thiên Hận đang ngồi trên ghế tất không thể tránh nổi hai chiêu liên hoàn và rất lợi hại như thế.Nào ngờ y không có ý tránh chiêu.Phùng Đông đánh tới, chợt cảm thấy có một cỗ lực đạo rất lớn mang theo hàn khí lạnh ngắt từ Tề Thiên Hận phát ra.Kỳ quái nhất là khi Phùng Đông tiếp xúc với lực đạo đó, hắn bỗng cảm thấy cả người tê đi, hai tay chẳng còn chút khí lực nào, giống như người đang bệnh.Hắn thất kinh vội thu chiêu về nhưng tay như bị hút chặt lấy ở cách vai Tề Thiên Hận chừng một thước, cho dù cố sức bao nhiêu cũng không rút ra được.Thật là tiến thoái lưỡng nan.Chỉ còn cách là đưa nốt tả chưởng đánh vào ngực đối phương.Nhưng hắn không đánh thì còn khá, đánh ra còn tồi tệ hơn.Luôn cả tay trái cũng bị giữ cứng lại, đánh không vào, rút lại cũng không xong.Hàn khí tiếp tục truyền vào cơ thể làm Phùng Đông tưởng như người mình đã đóng băng lại, lạnh run lên, răng đánh cầm cập, hai chân nhũn đi, không còn giữ được cơ thể đứng vững nữa, ngã sấp mặt xuống.Mấy năm xông pha giang hồ, hắn chưa từng trông thấy thứ võ công nào kỳ quái và lợi hại như thế cả.Khi ngã xuống, trí óc hắn vẫn tỉnh táo, cảm thấy cơn lạnh tiếp tục thâm nhập vào người không hề thuyên giảm, tưởng chừng như sắp đoạn khí đến nơi, nhưng miệng đã cứng lại không thể kêu lên được.Tề Thiên Hận phất tay quát:- Lùi.Liền đó Phùng Đông bị nhấc bổng lên thổi bay đi như chiếc lá trong cơn bão, rơi xuống cách đó chừng hai trượng.Toàn thân còn chưa cử động được, tất rơi xuống sẽ bị chấn thương không nhẹ, hắn nhắm mắt lại mặc cho số phận, chợt cảm thấy có ai đó đỡ lấy mình đặt xuống đất.Lúc này hàn khí không còn thâm nhập vào người nữa, Phùng Đông đứng vững lại quay người nhìn người kia, mặt chợt đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói:- Nhị trang chủ tới rồi...Người vừa đỡ Phùng Đông không phải ai khác, chính là Nhị trang chủ “Nhất Đề Kim” Tư Không Viễn.Người ta nói “đánh chưởng phong nể mặt chủ nhà”.Thấy tên thuộc hạ bị nếm khổ đâu như vậy, Tư Không Viễn mặt sa sầm, trừng mắt quát lên:- Đồ vô dụng. Cút.Phùng Đông không dám nói gì, len lén bước lui.Tư Không Viễn nhìn hắc y nhân ngồi trên ghế bằng ánh mắt dò xét hồi lâu mới bước lên hai bước, ôm quyền nói:- Chắc huynh đài là Tề Thiên Hận. Tên hạ nhân đó vô tri lỡ mạo phạm đến Tề huynh, xin mở lượng hải hà miễn thứ.Tề Thiên Hận vẫn không đứng lên, cười đáp:- Khéo nói. Quý thuộc hạ may mà không ngã. Nên trách Tề mỗ thất lễ mới đúng.Tư Không Viễn chợt cảm thấy giọng nói của người này rất quen nhưng không nhớ ra là ai.- Công phu của Tề huynh thật cao cường, tại hạ rất khâm phục.Tề Thiên Hận lãnh đạm trả lời:- Quá khen.Chợt thấy chiếc ghế ngồi của Tề Thiên Hận dần dần lún sâu xuống, còn Tư Không Viễn đang đứng cách đối phương chừng bảy thước như bị vật gì đẩy lùi ra xa.Thì ra hai người đang ngấm ngầm phát ra kình lực đấu nhau.Tư Không Viễn thôi vận công, nhảy lùi một bước ôm quyền nói:- Tại hạ có mắt không tròng, không nhận ra trước mặt mình là cao nhân cái thế. Xin mở lòng khoan thứ.Bây giờ thì gã hoàn toàn khâm phục.Bấy giờ Tề Thiên Hận mới đứng lên, hoàn lễ cười đáp:- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh Tư Không nhị trang chủ đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả thật tam sinh hữu hạnh.- Tề huynh chớ khách khí. Tại hạ hôm nay đến đây để có ý mời huynh đến tệ xá trước để thỏa lòng ngưỡng mộ, sau còn muốn thỉnh giáo Tề huynh vài việc...Tề Thiên Hận ngắt lời:- Được Nhị trang chủ ưu ái như thế, tại hạ rất hổ thẹn. Tề mỗ có thói xấu là gặp chuyện bất bình thường thích can thiệp vào, đồng thời cũng rất tham tiền tài của cải. Bởi thế trước khi mời, Nhị trang chủ nên cân nhắc xem có ảnh hưởng gì đến chuyện buôn bán làm ăn và tài sản của mình không, để sau này tránh khỏi bị thiệt thòi.Tư Không Viễn ngạc nhiên đứng ngẩn người một lúc rồi cười to nói:- Tề huynh thẳng thắn như vậy là rất hợp ý tại hạ. Tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần Tề huynh mở lời, tại hạ xin hai tay dâng phụng không mặc cả, cũng không để Tề huynh thất vọng. Hiện giờ xe đã chờ trước mặt, xin mời Tề huynh.Tề Thiên Hận cười đáp:- Thế thì tốt. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, coi như chúng ta đã thỏa thuận. Xin Nhị trang chủ chờ cho một lát.Nói xong vào phòng sửa soạn hành lý đi theo Tư Không Viễn.Lát sau chiếc xe song mã do Phùng Đông điều khiển rời khỏi “Phượng Hoàng khách điếm” trở về “Kim Bảo Trai”.Sấm chớp ầm ầm, mưa như trút nước.Hàng chục cột nước đổ xuống trước hiên đại sảnh của Thái gia chảy lênh láng ngập vào tiền viện.Sấm nổ rền không dứt, như trời đất đang nổi cơn thịnh nộ.“Quả Tử Viên” thuộc Thái gia là một dinh thự rất sang trọng, chủ nhân Thái Tam Đa là phú hộ có tiếng ở Lương Châu làm nghề kinh doanh trà và trái cây, tài sản chỉ kém Tư Không Viễn mà thôi.Đặc biệt Thái Tam Đa có mối liên hệ với “Vũ Nội thập nhị lệnh” nên chỉ trong vòng một năm cả thế lực lẫn tài lực tăng lên nhanh chóng, chẳng những dân bản địa mà người trong giang hồ cũng nể nang mấy phần.Vì thế Thái Tam Đa trở nên hung hăng tàn bạo, ngày xưa chỉ là một thương gia bình thường, nay biến thành một tên ác bá.Thái Tam Đa vốn không biết võ nghệ, văn chương lại càng dốt đặc. Nhưng nhờ có mối quan hệ với “Vũ Nội thập nhị lệnh” mà hầu như thường xuyên trong “Quả Tử Viên” có khách võ lâm.Vô hình trung, nơi này biến thành một Phân đà của “Vũ Nội thập nhị lệnh”.Thái Tam Đa trở thành người quyền thế, càng trở nên hống hách.Thiết Hải Đường tuy không nói rõ ý định chiếm đoạt gia tài của Thái Tam Đa nhưng đã gián tiếp khống chế hai nguồn kinh doanh lớn là trà và trái cây.Cho đến lúc này thì Thái Tam Đa chỉ còn là chủ nhân của cơ nghiệp mình trên danh nghĩa mà thôi. Chỉ cần Thiết Hải Đường ra lệnh một tiếng là lập tức chủ nhân sẽ là người khác.Thái Tam Đa đâu không biết thân phận bèo bọt của mình?Lúc đầu thì hống hách, dần dần hắn trở thành trầm tư u uất.Nhưng đã lỡ rước hổ vào nhà, bây giờ biết tính sao? Chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố sao giữ được hai chữ bình an.Đã mấy tháng qua, Thái Tam Đa không quan tâm đến chuyện kinh doanh nữa, hàng tháng được tên quản lý đưa cho mấy trăm lạng bạc chi tiêu, toàn gia nam phụ lão ấu được sinh hoạt một cách sung túc.