Quách Thái Linh chừng như qua một đêm không ngủ, từ nửa đêm đến thấu gà gáy nàng cứ trăn trở trên giường như người trong cơn bệnh, rồi cuối cùng mới vật vờ thiếp đi trong một giấc ngủ khó khăn...Mãi đến khi nàng mở mắt ra thì ánh nắng đã lọt qua khe cửa dọi đến đầu giường, Quách Thái Linh rên khẽ một tiếng, nàng trở mình cảm thấy cả người ê ẩm, một cảm giác ê ẩm khó tả chưa bao giờ thấy, nàng uốn người qua lại mấy cái bao nhiêu xương khớp kêu lên răng rắc, cuối cùng mới ngồi dậy được.Nàng ngồi bên giường, ánh mắt như nhòa đi trong nắng mai, đầu óc bồng bềnh như người say rượu, nàng lắc mạnh đầu để xác định rằng những gì mình trải qua hồi đêm là thực chứ không phải là một giấc mộng. Tự nhiên nàng rùng mình khi biết chuyện đã qua là thực...- Khấu Anh Kiệt, ngươi là một kẻ xấu...Quách Thái Linh răng cắn vào môi, nàng cười như chế giễu bản thân mình, tự nhủ:- “Hừ... làm sao ta lại để cho tên tiểu tử kia thắng lợi dễ dàng vậy chứ? Ai....”Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra hồi đêm giờ nàng mới thấy thẹn, tự nhiên hai má ửng đỏ lên, làm sao thân ngọc nghìn vàng này lại có thể dễ dàng trao cho người ta như vậy được chứ? Chuyện chung thân của nàng xem như đã định, mà lại định trong một hoàn cảnh nàng không bao giờ nghĩ ra được.Quách Thái Linh cứ ngồi thừ người ra, không biết tới đây những chuyện gì xảy ra tiếp...“Cốc cốc”Đúng lúc ấy thì từ bên ngoài tiếng người gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.Quách Thái Linh như tỉnh lại trong mộng, nàng vội sửa lại áo quần, bên ngoài đã nghe tiếng người hỏi vọng vào:- Đại tiểu thư... dậy rồi chứ?Quách Thái Linh vừa nghe đã nhận ra ngay chính là giọng Tiểu Hồng.Nàng bước đến mở cửa, Tiểu Hồng bước nhanh vào trong phòng, mắt nhìn ngang nhìn ngửa như có chuyện gì bí ẩn, tay còn kéo đóng kín cửa lại.Quách Thái Linh nhìn bộ dạng Tiểu Hồng, chau mày ngạc nhiên hỏi:- Tiểu Hồng, có chuyện gì thế?Tiểu Hồng vẫn vẻ quan trọng nói:- Đại tiểu thư... có chuyện rồi, người kia lại tìm đến.Quách Thái Linh chau mày lắp bắp:- Người kia? Là ai...?Tiểu Hồng vẻ nôn nóng đáp ngay:- Vâng. Chính là người mà hôm qua tôi nói với Đại tiểu thư...Quách Thái Linh hai má đỏ bừng lên, tự nhiên trong lòng đã hiểu, nói:- Anh ta ở đâu?- Bên ngoài sân phơi lúa.Tiểu Hồng nói vẻ rất bí mật, rồi nghiêm giọng nói tiếp:- Anh ta nói với tôi là đến thăm Đại tiểu thư...Quách Thái Linh nghe thế bước nhanh đến đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, quả không sai chút nào, bóng vị ý trung nhân chính đang đứng ngay bên sân phơi dưới tán trúc xanh.Không biết thế nào mà nàng vừa nhìn thấy bóng chàng thì tim rộn lên, lập tức bao nhiêu ảo não, hổ thẹn trong lòng đều biến mất, giờ đây trong đầu nàng chỉ còn duy nhất là những gì ngọt ngào nhất vừa trải qua trong cơn mộng.Nàng cứ nhìn đăm đăm, hai ánh mắt cơ hồ bị hình bóng thanh niên cao cao, khôi ngô tuấn tú kia thu hút, rồi cuối cùng không cưỡng lại được tiếng gọi trong tim, nàng tung người nhảy qua cửa sổ phóng chạy về phía chàng.Tiểu Hồng thấy thế thì giật mình, vội gọi lớn:- Đại tiểu thư...Cô ta rồi cũng phóng chân chạy theo Quách Thái Linh.Thế nhưng cô ta chạy ra khỏi cửa một đoạn thì bất giác đứng khựng người lại.Chỉ nhìn thấy trên sân phơi lúa mạch, vị Quách đại tiểu thư và người thanh niên xa lạ kia nắm tay nhau, mặt đối mặt nhau nói chuyện hết sức thân mật.Tiểu Hồng mặt nóng lên, đầu vội cúi thấp xuống.Hương nữ thôn quê khi nào lại nhìn thấy một cảnh như thế này? Trong lòng thì thấy sợ, nhưng ngược lại hai mắt cứ muốn ngước lên nhìn.Gió mai nhè nhẹ, đồng lúa xanh rờn, đôi tình nhân tay trong tay dìu nhau đi trên những con đê nhỏ, thỉnh thoảng chàng lại nghiêng người qua phía nàng, rồi có lúc nàng lại nghiêng người tựa qua vai chàng, cả hai cùng nhau cất tiếng cười vang như hai đứa trẻ đang nô đùa với nhau.Tiểu Hồng ban đầu thì còn cúi mặt nhưng rồi ngước mắt lên nhìn, mà càng nhìn lại thấy càng thích thú, trên khuôn mặt thôn nữ chân chất hiện một nụ cười ngây thơ.Nghĩ lại vị Quách đại tiểu thư từ khi đến ở trọ lại trong nông trang của họ đến giờ, chỉ thấy cửa phòng đóng im ỉm, suốt ngày vào ra mặt sầu mày khổ cứ như trong người chất chứa tâm sự nặng nề, chưa một lần nhìn thấy khuôn mặt xinh tươi đầy nụ cười bao giờ.Thế mà hôm nay, dưới mắt Tiểu Hồng chung quy Quách đại tiểu thư như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, một con người tràn đầy sức sống, tràn đầy thanh xuân.Đúng lúc Tiểu Hồng đang ngây ngất ngắm nhìn đôi tình nhân đến thất thần, bất ngờ một bàn tay thô ráp đặt nhẹ lên vai.Tiểu Hồng giật thót cả người, quay ngoắt người lại, “A” lên một tiếng vẻ bất ngờ khi nhận ra chính là cha cô ta.- Cha...Tiểu Hồng chỉ gọi lên được một tiếng mặt đỏ bừng lên, cúi vội đầu hổ thẹn.Một vị cô nương mà đi nhìn lén chuyện người ta yêu nhau thì quả là chẳng ra làm sao.Phụ thân cô ta tuy là một lão nông, thế nhưng nhìn thì ít có vẻ một nhà nông.Nên biết, phụ thân Tiểu Hồng họ Hàn, vốn cùng là người trong võ lâm khai tiêu cục làm nghề bảo tiêu độ nhật. Về sau không hiểu vì nguyên nhân gì mà bỏ nghề võ theo nghề nông, hồi hương quy ẩn, lấy nghề nông làm kế sinh nhai lại vừa vui thú điền viên.- Nha đầu, ngươi làm gì thế?Hàn lão ngưng mắt nhìn ra xa một lúc, rồi hỏi tiếp:- Lớn thế này rồi mà còn đi lén xem chuyện người khác à?- Ưm... cha...Tiểu Hồng hai má đỏ lên, giọng phụng phịu:- Người ta đâu có....Hàn lão gật đầu cười nói:- Nào, nào, vào đây. Cha có chuyện muốn nói với con.Hai cha con theo nhau vào trong nhà, ngồi xuống bên bàn.Tiểu Hồng rót cho cha một chén trà, hỏi ngay:- Cha hôm nay làm sao thế?- À... không, không...Hàn lão lắc đầu cười, nói:- Sáng sớm nay cha có chuyện phải ra trấn một vòng, nghe được nhiều điều nên định hỏi con một chuyện mà thôi.- Tìm con hỏi chuyện à?Tiểu Hồng chau mày hỏi lại, chừng như đây là một điều khác thường mà phụ thân trước giờ chưa từng thấy như vậy.- Đúng thế.Hàn lão tay nâng chén trà lên nhập một ngụm, thong thả đặt chén trà lại bàn, mắt nhìn con gái vuốt râu nói:- Cha nghe được một tin rất hay.Tiểu Hồng vui lên hỏi:- Tin hay? Tin gì?Hàn lão ho khan một tiếng, nói:- Con có biết không, trong trấn người ta đồn nhau là vị “Ngọc Quan Âm” - Ngọc tiểu thư đến vùng này của chúng ta.- Ngọc... tiểu thư?Tiểu Hồng vẩu môi chau mày vẻ không hiểu, hỏi lại:- Ngọc tiểu thư là ai?- Ngốc ạ.Hàn lão mắng yêu con gái, cười khà khà nói:- Đương nhiên là con không biết, ha ha... nhắc đến vị tiểu thư này thì danh chấn giang hồ không ai không biết, còn một vùng Tây Bắc thì đến đứa trẻ lên ba cũng biết cô ta.Tiểu Hồng vẩu môi giọng hờn dỗi:- Thế mà con không biết, vị Ngọc tiểu thư này làm gì mà đến địa phương chúng ta?Hàn lão với tay lấy ống tẩu, chậm rãi vón thuốc cho vào tẩu, Tiểu Hồng nhanh nhẹn đốt lửa đưa tới, Hàn lão rít một hơi thuốc dài nhả khói ra từng làn vẻ sảng khoái, hai mắt lim dim nói:- Thì đây chính là chuyện cha đang muốn nói với con...Lão hơi ngừng lại, Tiểu Hông không xen lời vào nữa, chỉ im lặng ngưng mắt nhìn cha lắng nghe.- Chuyện là thế này...Hàn lão không vội vàng, thong thả kể:- Nhà của vị Ngọc tiểu thư này hành nghề khai thác vàng, cha cô ta là một người nổi tiếng trên giang hồ - “Lão Kiếm Khách”, cũng là một vị thần tài tiền nhiều vô kể, cho nên người ta còn xưng tôn ông ấy là “Kim Đại Vương”, thực ra thì người này họ Quách tên là Bạch Vân...- Họ Quách à?Tiểu Hồng hơi kinh ngạc, tròn mắt nhìn cha nói tiếp:- Nếu vậy thì con gái ông ta cũng phải là họ Quách?- Đương nhiên.Hàn lão gật đầu cười lớn:- Xem ra con gái ta cũng còn thông minh.Tiểu Hồng không nén nổi “A” lên một tiếng, nói:- Cha nói... vị Quách đại tiểu thư hiện đang trọ lại trong nhà chúng ta là...?Hàn lão không đợi Tiểu Hồng nói hết câu đã bật cười lên thành tiếng, lại rít dài một hơi thuốc nữa, gật gù nói:- Đúng. Đúng. Nha đầu, xem ra con cũng đã hiểu hết chuyện, không sai chút nào.Hàn lão chăm mắt nhìn Tiểu Hồng, nói tiếp:- Vị tiểu thư đang trọ lại trong nhà chúng ta đích xác là “Ngọc Quan Âm” Quách Thái Linh.- Nhưng...Tiểu Hồng vẻ hết sức kinh ngạc, nói:- Thảo nào lại thế. Quách đại tiểu thư có võ công nữa...- Ha ha... nào chỉ có võ công, mà là một người võ công thâm hậu.Tiểu Hồng cười tươi, mặt trở lại bình tĩnh nói:- Thế nhưng, cứ cho Quách đại tiểu thư kia đúng là “Ngọc Quan Âm”... Ngọc Quan Âm, thì đã sao kia chứ?Hàn lão “Hừ” một tiếng nói:- Con còn chưa biết, “Kim Đại Vương” Quách lão kiếm khách, nhà họ có thâm thù đại hận với bọn Thiết Hải Đường trong Phong Lôi bảo bên bãi Kim Sa kia. Cho nên cha nghĩ Ngọc tiểu thư không phải tự nhiên mà đến vùng này của chúng ta, mà nhất định là vì nguyên nhân này.Tiểu Hồng nghe thế mới nhớ lại Quách Thái Linh đúng là rất quan tâm tới Phong Lôi bảo bên bãi Kim Sa, xem việc này không sai, bấy giờ gật đầu đồng tình, nhưng lập tức lại hỏi giọng ngạc nhiên:- Nhưng bọn họ có thâm thù đại hận gì với nhau chứ?Hàn lão cười “hắc hắc” vuốt râu nói:- Cha của Ngọc tiểu thư chết dưới tay Thiết Hải Đường, con nói xem thù này có lớn không chứ?- A... Thì ra là thế.Tiểu Hồng vẻ hơi bất ngờ la lên:- Cha, nói như thế vị Ngọc tiểu thư này đến để trả thù bọn người trong Phong Lôi bảo?- Xem ra không sai...Hàn lão giọng bỗng hạ thấp xuống, lại nói:- Ngoài ra cha còn nghe được thêm một chuyện, nghe nói trong Phong Lôi bảo gần đây canh phòng rất nghiêm ngặt, mà còn do Thiết Hải Đường đích thân ra mặt chỉ huy, lại tụ tập thêm rất nhiều bọn người hắc đạo, trong Phong Lôi bảo rõ ràng đã bố phòng mai phục khắp nơi. Cha sợ nếu Quách đại tiểu thư sơ hốt vào đó tất nguy hiểm vô cùng, cho nên cha muốn con tìm lúc thuận lợi thì nói vị “điệu”, Thần du thủy phủ, Hoàn tí vi “Sát”, Tâm chú vĩ bản, Dao kiên vi “Tủng”, Huy vận lưỡng mục, Tần tần xưng “Yến”, Trừng thần ma phục, Khúc tích thị “Phán”...Lão đọc một thôi những câu không ai hiểu, nào là “Vô ngã vô nhân”, tâm như chỉ thúy...Trong câu rắc rối như câu sấm ngữ này, lão đặc biệt nhấn mạnh mười một chữ là “Minh”, “Điệu”, “Sát”, “Tủng”, “Yến”, “Phán”, “Ngưng”, “Thác”, “Giảo”, “Sung”, “Chỉ”, tổng cộng mười một chữ.Đọc xong mười một chữ khẩu quyết, Quách Bạch Vân đã hoàn thành tâm nguyện lớn lao nhất của mình.Lão bắt Khấu Anh Kiệt nhắc lại mấy lần nữa, sửa lại một vài chữ, giảng giải thật tường tận thấu đáo cho Khấu Anh Kiệt hiểu, sau đó gật gật đầu tỏ ý hài lòng, môi nở cười mãn nguyện, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.Mặt trời lên, sương tan dần, chim chóc ca hát véo von.Một ngày mới lại bắt đầu...Quách Bạch Vân đưa tay vỗ nhẹ vào vai Khấu Anh Kiệt nói:- Anh Kiệt! Như vậy là con đã nhớ kỹ và hiểu được ý nghĩa cũng như cách vận dụng mười một chữ khẩu quyết. Từ nay con đã thành đệ tử chân truyền của Quách gia rồi!Khấu Anh Kiệt thấy cổ họng mình khô đi, nghẹn ngào nói:- Sư phụ!...Chàng quỳ xuống hành đại lễ, nhưng mới lạy được một lạy thì Quách Bạch Vân chộp lấy tay nâng chàng lên.Mặt lão trở lại nghiêm trang nói:- Còn điều này nữa, ta dặn con hãy nhớ cho kỹ!Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp:- Xin sư phụ truyền dạy!Quách Bạch Vân nói:- Việc ta truyền thụ cho con mười một chữ khẩu quyết đó, nhất thiết không được tiết lộ cho bất cứ ai, kể cả sư huynh của con.Khấu Anh Kiệt gật đầu:- Đệ tử sẽ làm theo lời sư phụ dạy bảo.Quách Bạch Vân nói tiếp:- Ngay cả nhi nữ của ta cũng thế, không được cho nó biết!Khấu Anh Kiệt tuy lòng đầy hồ nghi nhưng vẫn gật đầu.Quách Bạch Vân cố nhấc chân lên, nhưng hành động quá khó nhọc, tựa hồ đôi chân nặng cả ngàn cân.Khấu Anh Kiệt vội vàng chạy tới đỡ.Quách Bạch Vân nhìn chàng hỏi:- Anh Kiệt! Con thấy võ công sư phụ thế nào?Khấu Anh Kiệt trả lời không chút do dự:- Thiên hạ vô song!Quách Bạch Vân lắc đầu nói:- Trước đây ta cũng tự cho như thế. Nhưng lần này gặp Thiết Hải Đường...Lão ôm ngực ho một tràng, thở dốc mấy hơi lại tiếp:- Động thủ với Thiết Hải Đường mới biết rằng võ công của hắn không kém gì ta. Tuy vừa rồi hắn thắng là có một phần thủ đoạn, nhưng sự thật, ta bị trọng thương dưới chưởng hắn, đó không phải là sự ngẫu nhiên. Xét về tuổi tác, hắn trẻ hơn sư phụ nhiều, sau này tất sẽ trở thành thiên hạ vô địch! Sau khi ta chết, hắn sẽ càng đắc ý, bởi vì khắp thiên hạ, chỉ e hắn không tìm được địch thủ nữa rồi!Khấu Anh Kiệt nhíu mày nói:- Với một kẻ độc ác tàn bạo như vậy mà toàn võ lâm không ai địch nổi thì chẳng hóa ra thiên hạ đại loạn rồi sao?Quách Bạch Vân lắc đầu nói:- Ta còn nói chưa xong. Còn có một người...Khấu Anh Kiệt bật hỏi:- Sư phụ, ai vậy?- Quách Bạch Vân chậm rãi nói:- Đó là con!Khấu Anh Kiệt đứng bật dậy, kinh hãi kêu lên:- Đệ tử?Quách Bạch Vân gật đầu nói:- Chỉ cần con miệt mài khổ luyện, chiếu theo mười một chữ khẩu quyết mà nghiền ngẫm cho thấu đáo, ngoài ra còn có thêm một vật nữa...Nói tới đó, lão nhấc chân phải lên chỉ vào ống chân bảo:- Cởi ra!Khấu Anh Kiệt làm theo, cởi dây buộc túm ống quần của Quách Bạch Vân, thấy có một mảnh lụa trắng buộc chặt vào ống chân.Trên môi Quách Bạch Vân chợt thoáng hiện nụ cười.Lão cố sức cúi mình xuống cởi mảnh lụa ra.Mỗi động tác của lão nhân thể hiện muôn vàn đau đớn.Khấu Anh Kiệt liền giành lấy làm giúp.Chàng tháo xong mảnh lụa, Quách Bạch Vân lại bảo:- Mở nó ra!Sau khi mở tấm lụa đặt trước mặt Quách Bạch Vân, Khấu Anh Kiệt rất đỗi ngạc nhiên.Trong đó không ghi chép hình vẽ chiêu thức võ học thượng thừa, cũng không phải địa đồ chỉ dẫn nơi cất giấu bảo vật như chàng nghĩ mà chỉ đơn giản là bức tranh vẽ đàn lý ngư hàng trăm con đùa giỡn trên sóng!Ánh nắng chiếu xuống mặt nước trong veo, đàn cá vàng bơi lội tung tăng, trông vô cùng sinh động!Về mặt nghệ thuật, phải thừa nhận đó là một bức tranh kiệt tác.Quách Bạch Vân nhìn bức tranh, thần tình lão tỏ ra rất kích động, đầy ưu ái như thể đó là vật rất yêu quý của mình.Đương nhiên phải là vật rất đáng giá lão mới phải giấu kỹ trong người một cách cẩn mật như thế.Một lúc, lão nhìn Khấu Anh Kiệt hỏi:- Ta muốn nghe nhận xét của con về bức tranh này.Trước đây Khấu Anh Kiệt từng học chữ, đọc sách, sau nghề văn không thành mới chuyển sang nghề võ, nhưng chàng vẫn có lòng say mê nghệ thuật.Việc bỏ ra suốt một năm trời để săn cho được “Hắc Thủy Tiên” đã chứng minh điều đó.Nhưng trong trường hợp này, Khấu Anh Kiệt chẳng còn lòng dạ nào mà cảm nhận nghệ thuật.Khi nghe hỏi, chàng đoán rằng trong bức tranh chắc có chứa đựng sự huyền diệu nào đó nên cúi xuống chăm chú nhìn.Lúc đó chàng mới thật sự bị bức tranh thu hút.Một lúc sau Quách Bạch Vân lại hỏi:- Anh Kiệt! Con nói cảm nhận của mình xem!Khấu Anh Kiệt trả lời:- Ở Trung Nguyên, chỉ có Hoàng Hà mới có giống cá chép vàng này sinh sống, hơn nữa, màu nước trong bức tranh có sắc vàng, theo đệ tử nhận xét thì xuất xứ của bức tranh là ở Hoàng Hà.Quách Bạch Vân gật đầu:- Nói tiếp đi!- Màu nắng đã bắt đầu nhạt, như vậy thời gian chừng giữa giờ thân và dậu, tức thời khắc tiếp giáp giữa tĩnh và động...Quách Bạch Vân chăm chú nhìn chàng, hỏi:- Còn gì nữa?Khấu Anh Kiệt lại nhìn lên bức tranh, lúc sau mới trả lời:- Dòng nước ở đây không chảy cùng chiều mà giống như nơi nước xoáy, và đúng chỉ những nơi đó mới tập trung nhiều cá như vậy, và cả trăm con lý ngư, mỗi con có một tư thế khác nhau...Ánh mắt Quách Bạch Vân thoáng nét cười.- Còn gì nữa không?Khấu Anh Kiệt nhìn lúc nữa rồi lắc đầu đáp:- Đệ tử không phát hiện được gì thêm.Quách Bạch Vân gật đầu nói:- Như thế đã quý lắm rồi! Bây giờ con hãy cuốn lại đi!Khấu Anh Kiệt cuốn tấm lụa lại trao cho Quách Bạch Vân.Lão ngăn lại nói:- Con hãy giữ lấy. Tình sư đồ, lúc lâm chung ta chỉ có vật này tặng con thôi.Lẽ ra phải có hai cái...Lòng Khấu Anh Kiệt đau thắt, mắt nhòa lệ.Chàng cầm lấy tay sư phụ, thấy bàn tay đã lạnh dần, biết thời gian chẳng còn lại bao nhiêu nữa...Lão ngừng một lúc, lại nói:- Bức tranh “Lý Ngư Giỡn Sóng” này là một bảo vật của võ lâm. Người biết về nó không nhiều, nhưng bất cứ ai đã biết đều tìm mọi cách tranh đoạt. Chính vì lý do này mà biết ta đã bị thương, Thiết Hải Đường huy động nhân thủ tìm cho bằng được.Khấu Anh Kiệt định nói gì nhưng Quách Bạch Vân đưa tay ngăn lại, nói tiếp:- Động tác của trăm con lý ngư, đó chính là một loại võ công, nhưng không phải ai cũng tham ngộ được. Võ công này gọi là “Ngư Long Bách Biến”. Năm trăm năm trước có một vị kỳ nhân gọi là Kim Long Lão Nhân đã sáng tạo ra trăm chiêu thần công này, cho đến nay vẫn được coi là cổ kim tuyệt học.Khấu Anh Kiệt buột miệng hỏi:- “Ngư Long Bách Biến”?- Không sai! “Ngư Long Bách Biến”... Con đã nghe câu “Lý Ngư Diệc Long Môn” bao giờ chưa?Khấu Anh Kiệt gật đầu:- Dạ, đệ tử có nghe.Ý võ học này thoát thai từ giai thoại đó, những tư thế huyền diệu của “Lý Ngư Diệc Long Môn” để hóa rồng. Con nhận ra tư thế của chúng là rất huyền diệu, đúng không?Khấu Anh Kiệt gật đầu:- Dạ!Quách Bạch Vân nhắm mắt lại rồi mới chậm rãi nói:- Lúc Kim Long Lão Nhân vẽ bức tranh này đã đúc kết tài năng và trí tuệ của mình vào đầu ngọn bút, những tư thế động tác đều được tạo ra từ một tư duy võ học thiên tài, chỉ tiếc rằng...Khấu Anh Kiệt nhíu mày hỏi:- Sư phụ sao thế? Chẳng lẽ lão nhân gia còn chưa có thời gian tham ngộ võ học trong bức tranh này?Quách Bạch Vân gật đầu:- Con đoán rất đúng! Thật khó tin nhưng ta đã giữ nó suốt cả cuộc đời mà chỉ mới tham ngộ nó chưa đầy một tháng... Nếu nghiên cứu thêm một thời gian nữa, ít ra là đã có thân pháp huyền diệu hơn nhiều, không đến nỗi bị thương bởi tay Thiết Hải Đường đâu!Khấu Anh Kiệt thấu hiểu nỗi đau thương và niềm nuối tiếc của sư phụ, cúi đầu không nói gì.Quách Bạch Vân hít sâu vào một hơi, giọng trở nên rắn rỏi hơn:- Thôi chuyện đã qua không bàn tới nữa. Con hãy cất kỹ bức tranh và cố công tham ngộ nó. Khinh công thân pháp trong bức tranh này, kết hợp với mười một chữ khẩu quyết sẽ làm cho con trở thành vô địch thiên hạ! Nhưng lưu ý một điều là không được chưng ra với bất cứ người nào khác, bởi điều đó sẽ dẫn đến họa sát thân trước khi con đạt được thành tựu.Khấu Anh Kiệt gật đầu.Quách Bạch Vân bảo:- Con hãy buộc vào chân như sư phụ cho an toàn.Khấu Anh Kiệt y lời làm theo.Lẽ ra được vật võ lâm chí bảo, chàng nên vui thích mới phải nhưng vì đứng trước tình cảnh bi đát của sư phụ, chàng chỉ thấy đớn đau và thương cảm, làm những việc Quách Bạch Vân sai bảo không chút hứng thú gì.Chờ Khấu Anh Kiệt buộc kỹ tấm lụa vào ống chân, Quách Bạch Vân lại nói:- Ta vừa bảo rằng đáng ra có hai vật cho con, có biết đó là vật gì không?Khấu Anh Kiệt lắc đầu.- Thực ra đó không phải vật mà là một người...Khấu Anh Kiệt kinh dị thốt lên:- Một người?- Phải, một người. Đó là người mà sư phụ yêu quý nhất trong đời, và sư phụ đã quyết định gả cho con!Khấu Anh Kiệt há hốc mồm miệng vì kinh ngạc.Điều đó quá kỳ lạ, quá bất ngờ, không sao lường trước được! Thậm chí chàng chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của câu đó.Quách Bạch Vân nói tiếp:- Chỉ tiếc rằng ta đã đánh rơi mất pho tượng của nó, nếu không thì con có thể thấy dung mạo nó, nhất định con sẽ yêu nó!Thực ra trước đó mấy lần Khấu Anh Kiệt đã định đưa chiếc bình ngọc chứa pho tượng cho Quách Bạch Vân nhưng vì tình hình không cho phép, tất cả những điều ông muốn nói đều vô cùng quan trọng nên mấy lần gật đầu.Tiểu Hồng liếc nhìn Quách Thái Linh và Khấu Anh Kiệt, miệng mỉm cười rồi nhảy vút ra ngoài như một cánh chim.Quách Thái Linh lấy ra một đĩnh bạc nói:- Hàn lão bá. Nói không phải, nhưng điệt nữ ở đây đã mấy ngày, được quý gia tận tình chăm sóc, đây chỉ là một số tiền nhỏ gọi là giúp thêm chi phí, dù biết rằng tình nghĩa thì trả bao nhiêu cũng không hết, xin lão bá không chê, vui lòng nhận cho.Hàn lão vội xua tay nói:- Đại tiểu thư sao lại làm thế? Hãy cất lại đi. Tiểu lão nhi có lý đâu lại nhận tiền hai vị? Hơn nữa đĩnh bạc hôm trước, hàn gia tiêu cả năm còn chưa hết, tiểu lão nhi đang muốn hoàn trả lại cho tiểu thư mà chưa có điều kiện... Hàn gia tồi tàn thế này mà được tiếp đón hai vị hiệp khách, tiểu lão nhi đã lấy làm vinh hạnh lắm rồi. Không biết đời trước tu tích bao nhiêu mà có được đại phúc này... Đại tiểu thư làm thế chẳng hóa ra tiểu lão nhi ham tiền mà quên nghĩa hay sao?Quách Thái Linh không biết làm thế nào đành cất đĩnh bạc đi nói:- Lão bá đã nói vậy, điệt nữ cũng không khách khí nữa. Nhưng tôi và sư huynh cũng chỉ xin trú lại mấy ngày rồi đi thôi.Hàn lão hốt hoảng nói:- Sao lại thế? Đại tiểu thư và Khấu thiếu hiệp ở lại bao nhiêu, hàn gia cũng xin tiếp đãi như thượng khách...Quách Thái Linh cười nói:- Lão bá chớ hiểu lầm... Chỉ vì chúng tôi có việc cấp bách cần làm nên không thể ở lại lâu được.Hàn lão nói:- Xin thứ lỗi cho tiểu lão nhi đã tò mò. Nhưng nếu Đại tiểu thư và Khấu thiếp hiệp định đến bãi Kim Sa thì trong thời gian này phải hết sức cẩn thận mới được.Quách Thái Linh và Khấu Anh Kiệt nghe nói thế không khỏi ngạc nhiên, bất giác đưa mắt nhìn nhau.Khấu Anh Kiệt hỏi:- Làm sao lão trượng đoán chúng tôi định tới Kim Sa?Hàn lão thở dài nói:- Trong giang hồ có ai không biết quý môn “Bạch Mã sơn trang” và “Vũ Nội nhị thập tứ lệnh” có mối thâm cừu đại hận? Tiểu lão nhi có quen biết mấy vị trong giang hồ nên cũng biết điều này. Lần này Quách đại tiểu thư và Khấu thiếp hiệp cùng xuất hiện ở đây làm tiểu lão nhi không thể không suy đoán mục đích.Xem ra lão nông phu này cũng rất quan tâm đến chuyện trong giang hồ, và nhãn quang lão không phải là kém.Khấu Anh Kiệt nói:- Xem ra lão trượng biết không ít chuyện trong giang hồ...Hàn lão thấy đối phương có ý nghi ngờ mình, thở dài nói:- Khấu thiếu hiệp đã nói như vậy, tiểu lão nhi đành nói tường tận sự việc ra. Tiểu lão nhi tên là Hàn Vỹ Lương, trước đây cũng có thể coi là một nhân vật trong giang hồ, là Tổng tiêu đầu của một tiêu cục...Khấu Anh Kiệt chắp tay nói:- Thế mà tiểu khả không biết, thật là thất kính.Hàn Vỹ Lương vội hoàn lễ đáp:- Không dám. Chắc rằng hai vị nghi vấn tại sao tiểu lão nhi lại thoái thân trở thành một lão nông phu thế này... Chuyện nói ra thì dài, và chẳng có gì đáng kể.Chung quy chỉ là...Nói tới đó, lão ngừng lại nhìn ra cửa vẻ đăm chiêu, trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn hiện lên nỗi thống khổ.Cuối cùng lão quay lại, thở dài nói:- Tóm lại, tiểu lão nhi với hai vị cùng chung cừu địch. Đó là bọn đạo tặc Phong Lôi bảo. Vì thế tiểu lão nhi mới cất công điều tra, dù sức đơn lực mỏng không làm gì được chúng nhưng cũng cố làm gì đó để góp phần nhỏ bé tiêu diệt bọn cường đạo kia...Quách Thái Linh gật đầu nói:- Việc trưởng nữ bị hại và lão bá bị bọn cường đồ hành hung, Tiểu Hồng đã kể cho tôi nghe rồi.Hàn Vỹ Lương trầm giọng nói:- Đó mới chỉ là một nửa thôi. Trước đó chúng đã làm cho tiểu lão nhi khuynh gia bại sản, phải đóng cửa tiêu cục lang bạt đến đây thì không ai biết cả. Mỗi khi nhắc đến việc đó, tiểu lão nhi vẫn còn căm hận không nguôi, chỉ muốn ăn thịt lột da hết người của “Vũ Nội nhị thập tứ lệnh” mới hả.Nói tới đó, người lão run lên, mặt tái xanh lại.Tiểu Hồng vừa đến, thấy vậy tới đặt tay lên lưng lão nói:- Cha đừng quá kích động, bệnh tim chưa khỏi, sẽ không tốt đâu.Hàn Vỹ Lương xua tay nói:- Không sao...Lão bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh, giọng đã trấn tĩnh hơn.- Tiểu lão nhi còn sống được tới bây giờ, đó là do ông trời run rủi. Hàng ngày tiểu lão nhi thắp hương cúng Phật, cầu sao sống được tới ngày thấy bọn cuồng đồ táng tận lương tâm đó bị diệt vong. Nhưng thế lực của chúng chẳng những không bị suy vong mà trái lại ngày càng hùng mạnh khiến lòng tiểu lão nhi héo hon vì thất vọng.Tiểu Hồng cầu khẩn:- Cha. Xin bớt nói đi có được không?Hàn Vỹ Lương gạt đi:- Không. Cha cần phải nói hết. Phải chịu đựng bấy nhiêu năm, hôm nay mới gặp được người mà cha mong mỏi, cha rất mừng. Vì thế cần dốc hết tâm can. Có như vậy lòng cha mới được thư thái phần nào.Quách Thái Linh cảm động nói:- Hàn lão bá xin hãy yên tâm. Sự đời ác giả ác báo. Thiết Hải Đường là kẻ bất lương, tổ chức “Vũ Nội nhị thập tứ lệnh” hành hung tàn ác bấy lâu nay, nhất định sẽ bị báo ứng. Lần này chúng tôi đến đây, quyết ngăn chặn bàn tay tội ác của chúng, sẽ không tha cho Thiết Hải Đường và lũ bất lương đâu. Chỉ là...Nàng dừng một lúc rồi thở dài nói tiếp:- Chỉ là Thiết Hải Đường võ công quá cao cường, thủ hạ có tới hàng ngàn tên, rất nhiều trong số đó thân thủ rất lợi hại. Chỉ sợ nhất thời chưa thể tiêu diệt được chúng.Khấu Anh Kiệt chen lời:- Cái đó thì chưa hẳn. Theo ta thì lực lượng chúng tuy đông nhưng người có thể đối phó với chúng ta thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Chỉ cần tiêu diệt Thiết Hải Đường là bọn kia không đánh cũng tự tan vỡ.Hàn Vỹ Lương gật đầu nói:- Khấu thiếu hiệp nói không sai. Nhưng quả thực Thiết Hải Đường bổn sự phi phàm. Theo tiểu lão nhi thấy thì Khấu thiếu hiệp và Đại tiểu thư tuy võ công rất cao, nhưng đối với hắn không nên khinh thị. Đặc biệt trong mấy ngày qua, Phong Lôi bảo canh phòng rất nghiêm mật. Tiểu lão nhi còn nghe nói một tin tức bí mật nữa...Quách Thái Linh vội hỏi:- Bí mật gì?Hàn Vỹ Lương đáp:- Tiểu lão nhi có một nhi tử mở một xưởng rèn cách Phong Lôi bảo không xa.Tiểu lão nhi làm thế nhằm mục đích điều tra những bí mật của chúng. Tối qua nó báo với tiểu lão nhi rằng để ứng phó với tình hình cấp bách hiện nay, Thiết Hải Đường đã sai thê tử hắn là Thẩm Ngạo Sương đi cầu viện...Quách Thái Linh buột miệng hỏi:- Thẩm Ngạo Sương đi cầu viện?Hàn Vỹ Lương gật đầu:- Khuyển tử nói rằng đó là tin rất chính xác, còn cầu ai thì không biết. Khấu Anh Kiệt gật đầu nói:- Đó là tin rất quan trọng. Nếu tin này là chính xác thì chúng ta phải tìm cách đề phòng mới được.Chàng nhớ lại cuộc nói chuyện với Thành Ngọc Sương, vị tiền bối đó đã phòng trước việc Thẩm Ngạo Sương có thể đi cầu cứu sư phụ của thị là Khô Trúc Am Chủ, trong lòng không khỏi lo lắng.Nói chuyện thêm một lúc, Khấu Anh Kiệt xin cáo từ.Hàn Vỹ Lương sai Tiểu Hồng dẫn chàng về phòng đã dọn sẵn.Quách Thái Linh cũng chào chủ nhân về phòng.Sau khi Tiểu Hồng rời đi, hai người còn ngồi lại luận bàn thêm.Quách Thái Linh nói:- Sư huynh cáo từ sớm như vậy, có phải có điều gì cần nói với muội không?Khấu Anh Kiệt nói:- Tin tức của Hàn lão rất quan trọng. Chúng ta cần phải hạ thủ càng sớm càng tốt.Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi:- Vì sao?- Chẳng lẽ sư muội không nghĩ ra Thẩm Ngạo Sương sẽ đi cầu cứu nhân vật nào hay sao?- Ai vậy?- Muội không nhớ sư phụ của mụ ta là ai ư?Quách Thái Linh “À” một tiếng nói:- Là Khô Trúc Am Chủ...Khấu Anh Kiệt gật đầu nói:- Chính thế. Theo ta biết thì trong giang hồ hiện nay không ai lợi hại bằng lão ni cô đó. Nếu Thẩm Ngạo Sương cầu được bà ta đến giúp “Vũ Nội nhị thập tứ lệnh” thì đó là một khó khăn rất lớn đối với chúng ta.Quách Thái Linh trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói:- Muội thấy tình hình chưa đến nỗi nghiêm trọng như thế đâu. Trước đây cha muội từng nói rằng Khô Trúc Am Chủ là người chính phái, lại rất ít can thiệp vào chuyện thị phi trong võ lâm. Mặt khác muội còn nghe nói rằng mấy chục năm nay bà ta mắc một chứng quái bệnh gì đó nên không gặp ai cả.Khấu Anh Kiệt nói:- Đó là bệnh “Hủ cốt chứng”.Quách Thái Linh gật đầu:- Đúng thế. Nhưng làm sao mà huynh biết được?- Ta chỉ nghe người ta nói lại thôi. Nhưng tình hình cụ thể ra sao thì không biết. Dẫu sao, nếu lão ni cô chịu giúp Thiết Hải Đường thì đối với giang hồ đó sẽ là một tai họa lớn.Quách Thái Linh nhìn chàng, nhíu mày hỏi:- Chẳng lẽ với võ công của huynh mà còn sợ bà ta?Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp:- Việc này rất khó nói. Ngay cả với Thiết Hải Đường, trước khi chưa động thủ, việc thắng được hắn hay không còn chưa dám khẳng định.Chàng thở dài nói thêm:- Nếu có được nghĩa huynh ở đây thì tốt bao nhiêu.Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi:- Sư ca có vị nghĩa huynh nào thế? Chẳng lẽ là “Trác tiểu thái tuế” Trác Quân Minh?Khấu Anh Kiệt lắc đầu:- Không phải. Việc này ta chưa kịp nói với muội. Ta có được thành tựu hôm nay, trước tiên là nhờ sự đào tạo, chỉ bảo ân cần và pho bí kíp võ học “Kim Lý Hành Ba Đồ” của sư phụ và khẩu quyết bí truyền của bổn môn được lão nhân gia chỉ dạy trước lúc lâm chung, nhưng một phần còn nhờ vào nghĩa huynh Chu Không Dực truyền thụ võ công cơ bản và phương pháp rèn luyện thể lực vô cùng hữu hiệu và một số công phu khác. Ân tình của huynh ấy đối với ta rất lớn, nếu không được Chu huynh chỉ bảo từng li một thì ta không thể có thành tựu hôm nay.Quách Thái Linh chợt im lặng cười thầm mà không nói gì.Nghĩ đến ân tình sâu nặng của nghĩa huynh, lòng Khấu Anh Kiệt tràn đầy cảm xúc, không để ý đến thái độ của nàng.Một lúc sau, chàng thở dài nói:- Vị nghĩa huynh đó, theo ta thấy thì đó là nhân vật kiệt xuất nhất võ lâm, chỉ tiếc là huynh ấy còn làm khách ở Quy Nguyên tự ở Hoàng Sơn, giá như huynh ấy tới được đây giúp chúng ta một tay thì dù có ai giúp sức, Thiết Hải Đường cũng không sao thoát chết được.Bấy giờ Quách Thái Linh mới cười ra và thần bí nói:- Không chừng vị nghĩa huynh đó của sư ca đã tới đây rồi cũng nên. Chỉ có điều huynh không biết đó thôi.Khấu Anh Kiệt lắc đầu:- Không có khả năng.Quách Thái Linh cười, phản bác:- Nhưng theo muội thì lại rất có khả năng.Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi:- Sao muội lại dám chắc như thế?Quách Thái Linh không trả lời mà phản vấn:- Muội xin hỏi, có phải vị nghĩa huynh đó của sư ca bị câm không?Khấu Anh Kiệt ngơ ngác nói:- Muội... làm sao mà biết được?Quách Thái Linh nói lấp lửng:- Muội đang hỏi huynh kia mà. Hãy trả lời muội trước đã.Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp:- Không sai.- Vị ấy có tầm vóc rất cao lớn, giống như một trái núi, hơn nữa tướng mạo lại rất uy nghi, đúng không?Khấu Anh Kiệt rúng động nghĩ thầm:- “Làm sao mà cô ấy biết được chứ?”Chàng bỗng mừng rơn nói:- Không sai. Có phải muội đã gặp huynh ấy tới đây không, nói nhanh lên nào.Quách Thái Linh cười đáp:- Đâu chỉ gặp? Vị đó còn là ân nhân cứu mạng của muội nữa.Khấu Anh Kiệt gấp giọng hỏi:- Chuyện thế nào muội mau nói đi.Quách Thái Linh liền đem chuyện mình định xông vào Phong Lôi bảo nhưng bị chặn lại ở bên này sông, trong lúc tình hình tuyệt vọng sắp bị bắt thì được hoàng y nhân kịp thời cứu giúp, một lúc đánh bại hai tên Đường chủ “Phong Lôi Thủ” Tần Ngư và “Tiêu Tương Hiệp Ẩn” Âu Dương Bất Bình, sau đó còn đấu nội lực đả thương “Thanh Mao Thú” Lê Thiết Hoằng kế hết một lượt.Khấu Anh Kiệt bị cuốn hút vào câu chuyện, vẻ mặt từ kinh ngạc, dần dần lộ vẻ vui mừng khôn tả.Nàng mới dừng lời, chàng liền nói:- Thật không ngờ huynh ấy đã tới đây. Rồi sau đó thế nào? Muội có biết bây giờ huynh ấy ở đâu không?Quách Thái Linh xua tay nói:- Muội còn biết nhiều nữa nhưng chưa nói vội...Nàng chợt nhớ đến thái độ quan hoài của hoàng y nhân đối với mình, bất giác đỏ mặt lên, hỏi:- Làm sao mà chuyện gì huynh cũng nói hết với vị nghĩa huynh đó thế?“Chuyện gì” ở đây nghĩa là “chuyện của chúng ta”.Khấu Anh Kiệt cười hỏi:- Muội và huynh ấy đã nói chuyện gì?Quách Thái Linh ngượng ngùng nói:- Mọi việc đều do huynh mà ra cả. Thật không biết xấu hổ.Khấu Anh Kiệt lúng túng nói:- Vị nghĩa huynh đó rất tốt với ta, chí tình chí nghĩa, làm sao có thể giấu huynh ấy được? Nay Chu huynh đã đến đây, muội hãy cùng ta nhanh đến gặp huynh ấy.Quách Thái Linh chợt nhớ ra chuyện gì nói:- Huynh chớ vội mừng. Muội nghe Tiểu Hồng nói rằng hình như hai ngày qua Phong Lôi bảo dốc toàn lực truy tìm một người, hơn nữa người đó đánh nhau với Thiết Hải Đường, cả hai đều thụ thương, không biết có phải là Chu huynh không?Khấu Anh Kiệt trầm ngâm một lúc vẻ lo lắng, nhưng rồi lắc đầu nói:- Không có khả năng ấy đâu.Quách Thái Linh tán đồng ngay:- Muội cũng nghĩ thế. Vị Chu Không Dực đó võ công cao cường không tưởng tượng nổi. Qua mấy trận đấu, muội mới biết rằng trong thiên hạ có những kỳ nhân dị sĩ mà mình so với họ chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi thôi.Khấu Anh Kiệt chỉ cười, định nói gì nhưng lại thôi.Quách Thái Linh hỏi:- Huynh cười gì thế?- Không có gì. Ta chỉ nhớ lại ngày xưa...- Chuyện gì?Khấu Anh Kiệt cười nói:- Chuyện hôm tổ chức hội đua ngựa ở Cao Lan... bị tiểu sư muội đánh... tình cảnh của ta lúc ấy thật thảm.Quách Thái Linh đỏ bừng mặt, rầu rĩ nói:- Muội biết huynh không quên được chuyện hôm đó mà... Mãi đến bây giờ mà huynh vẫn còn hận muội...Giọng nàng có vẻ oán trách.Nói tới đó, nàng cúi thấp đầu, mắt chợt đỏ hoe.Khấu Anh Kiệt thấy vậy trong lòng vừa hối hận vừa dạt dào yêu thương.Ngay từ lần gặp đầu tiên, chàng đã yêu nàng, chút mầm mống lúc đầu có thể còn lớn lên nhờ cả những ngọn roi đó, sau đến sự chăm sóc trong Bạch Tháp tự, lớn dần lên mãi tới bây giờ...Thấy nàng sầu khổ như vậy, không biết lấy can đảm từ đâu, chàng bước tới ôm lấy nàng ghì vào ngực mình.Quách Thái Linh không phản kháng, trái lại còn gục mặt vào bộ ngực vạm vỡ của chàng, nỗi chua xót lập tức bay biến không còn mảy may dấu vết, chỉ còn tình yêu dạt dào và niềm hạnh phúc vô biên...Đôi trẻ đứng như vậy hồi lâu.Cuối cùng nàng lên tiếng:- Huynh biết không? Bây giờ nghĩ lại, muội vẫn còn hận...Lời nàng như từ cõi xa xăm nào vọng tới.Khấu Anh Kiệt ngơ ngác hỏi:- Hận ta ư?Quách Thái Linh đấm khẽ vào ngực chàng nói:- Chứ còn ai nữa?- Vì sao?- Vì ngay từ lần gặp đầu tiên, huynh không nói rõ mọi việc ra với muội.Khấu Anh Kiệt chống chế:- Làm sao ngay lúc đó ta biết muội là Quách đại tiểu thư? Người ta ai cũng gọi muội là “Ngọc Quan Âm” cả.Quách Thái Linh xịu mặt nói:- Rõ ghét... Ai bảo lúc đó huynh không chịu bán con “Hắc Thủy Tiên”?Khấu Anh Kiệt cười nói:- Chỉ vì muội và mấy tên gia nhân cậy quyền như thế, ta không chịu được.Mà bây giờ thì muội biết vì sao rồi. Làm sao ta có thể bán con ngựa đó được? Hơn nữa lúc đó vẫn chưa biết muội chính là...- Nếu biết thì sao?Khấu Anh Kiệt quẫn bách đáp:- Ta... vẫn cứ không bán.Quách Thái Linh “Hừ” một tiếng nói:- Thấy chưa. Huynh thật là đồ... keo kiệt.Nàng ngẩng lên nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tuấn tú của chàng hồi lâu, chợt thở dài nói:- Huynh biết không, hôm ấy sau khi đánh huynh, khi trở về muội vô cùng ân hận, khóc suốt đêm không ngủ...Khấu Anh Kiệt cười chế nhạo:- Xưa nay vốn thế mà. Tục ngữ có câu: “Đánh người một chưởng, lo người một cước”... khóc là phải lắm.Quách Thái Linh phụng phịu:- Huynh thì biết gì? Muội đâu phải là người không hiểu lý. Muốn đến chăm sóc vết thương cho huynh, nhưng lại sợ người ta cười cho, suy đi nghĩ lại, cuối cùng mới cho tên gia nhân đến gặp huynh xin lỗi.Khấu Anh Kiệt làm ra vẻ bực mình:- Làm thế tưởng hay lắm đấy. Đánh người ta chán chê, tưởng cho một tên cha căng chú kiết nào đến nói một câu xin lỗi là êm sao?Bốn luồng mắt giao nhau, Quách Thái Linh “Xì” một tiếng, lại bổ vào vòng tay mở rộng của chàng.Cuối cùng Quách Thái Linh rời khỏi ngực Khấu Anh Kiệt bước đến bên cửa sổ sửa lại mái tóc, trầm giọng nói:- Khấu đại ca. Bây giờ chúng ta trở về với thực tại. Muội rất lo.Khấu Anh Kiệt đến gần nàng, gật đầu nói:- Không sai. Nhưng muội đừng lo. Nay đã có Chu huynh ở đây, ta cảm thấy thêm tự tin rất nhiều. Chắc vì huynh ấy nên Thiết Hải Đường mới hốt hoảng sai Thẩm Ngạo Sương đi cầu viện...Quách Thái Linh hỏi:- Huynh tính làm gì bây giờ?Khấu Anh Kiệt đáp:- Ta định ngay tối nay, sẽ đến Phong Lôi bảo dò xét xem động tĩnh của chúng, nếu có điều kiện thì tiêu diệt chúng, để tránh mụ ni cô Khô Trúc Am Chủ chọc tay vào việc này thêm rắc rối.Quách Thái Linh nói giọng cương quyết:- Muội sẽ cùng đi với huynh.Khấu Anh Kiệt nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói:- Thế cũng được. Bây giờ ta trở về khách điếm lấy một vài thứ, sau đó sẽ quay lại đây gặp muội rồi lên đường.