Khấu Anh Kiệt thấy Thượng Khôi còn lưỡng lự, đanh giọng quát:- Ngươi có thổi không thì bảo.Thượng Khôi đành rút tiêu ra.Khấu Anh Kiệt lại nói:- Ta nhắc lại, phát tín hiệu bình thường. Nên nhớ rằng ta đã nắm được kiểu tín hiệu, đâu là báo động, đâu là báo yên. nếu định lừa ta thì liệu cái đầu trên cổ ngươi đó.Thượng Khôi không còn cách nào khác hơn, đành phải lấy ống tiêu ra chiếu theo quy định phát tín hiệu bình yên.Khấu Anh Kiệt chú ý lắng nghe.Quả nhiên tiếng bước chân đi xa dần rồi mất hút.Khấu Anh Kiệt gật gật đầu nói:- Được rồi. Bây giờ chúng ta đi thôi.Thượng Khôi ngạc nhiên nhìn chàng trong lòng rúng động, không ngờ đối phương ghi nhớ âm thanh thần kỳ như vậy.Đương nhiên về võ công của chàng càng làm hắn khiếp sợ gấp trăm lần nên đâu dám phản kháng hoặc lừa dối?Nghe lệnh, hắn đành quay lại dẫn đôi nam nữ sát tinh này trở về Phong Lôi bảo.Khấu Anh Kiệt đã xử trí tình huống rất thông minh.Xung quanh Phong Lôi bảo hiện có hàng trăm vọng gác bí mật dùng tiêu truyền tín hiệu nếu không có Thượng Khôi thông thạo địa hình và nhận rõ tín hiệu dẫn đường để tránh đi thì hai người dù cẩn thận đến đâu cũng khó mà thoát được tai mắt của chúng.Tuy với võ công thượng thừa của Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh, dù không có Thượng Khôi dẫn đường vẫn có thể vượt qua những trạm canh phòng để tới Phong Lôi bảo nhưng rất khó tránh làm kinh động đến Tổng đàn, sẽ khó khăn thêm cho họ.Xuyên qua một khu rừng rậm, ba người đã thấy tòa trang bảo hiện lên nguy nga tráng lệ trước mặt.Hiển nhiên đó là Phong Lôi bảo uy chấn võ lâm.Quanh thành bảo nhan nhản bót canh, đèn đuốc liên tiếp sáng rực, vô số tên hoàng y võ sĩ tay cầm đao sáng loáng thay nhau tuần phòng không dứt.Tất cả đệ tử của Vũ Nội thập nhị lệnh phải có tín vật đặc biệt còn phải trả lời đúng mật khẩu mới được đi qua.Oải Thái Tuế Thượng Khôi dừng lại cười khổ nói:- Bây giờ thì tôi cũng đành chịu, không thể đi tiếp được.Khấu Anh Kiệt hỏi:- Yêu bài của ngươi đâu?Thượng Khôi không dám trái lời thò tay vào thắt lưng lấy tấm thẻ bài ra.Đó là tấm trúc bài trên nhọn dưới tròn, mặt khảm long phù rất tinh vi.Loại trúc đó đặc biệt hiếm, chỉ mọc ở vùng Nam Thiên bảo, lại thêm người khắc tinh vi nên rất khó làm giả mạo.Khấu Anh Kiệt cầm tấm yêu bài lật đi lật lại xem xét kỹ, sau đó bỏ vào túi, bất thần đưa tay công phu vào mạch môn Thượng Khôi.Tên này lập tức cảm thấy tê đi.Khấu Anh Kiệt cười nói:- Phiền ngươi chịu khó nằm đây chừng hai canh giờ. Trước khi trời sáng huyệt đạo sẽ tự động giải khai. Đừng lo gì cả. Ta bất đắc dĩ mà phải làm thế, không muốn hại mạng ngươi đâu.Nói xong điểm vào Nhật Nguyệt huyệt trước ngực hắn.Thượng Khôi lập tức ngất đi.Khấu Anh Kiệt đem hắn giấu vào một hốc cây kín đáo.Quách Thái Linh cười nói:- Chúng ta hai người mà chỉ được một tấm yêu bài, huynh tính làm thế nào cho ổn thỏa đây?Khấu Anh Kiệt đáp:- Ta khắc tìm được cách giải quyết.Nói rồi cởi bộ hồng y của Thượng Khôi mặc vào người.Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi:- Huynh làm gì thế?Khấu Anh Kiệt cười nói:- Bây giờ phiền muội một chút.- Huynh muốn muội làm gì?- Muội chịu khó để ta quản thúc.Quách Thái Linh trố mắt hỏi:- Sao lại thế?Khấu Anh Kiệt không đáp, bất thần rút kiếm ra hoa lên một vòng.Thanh bảo kiếm rít lên chói tai, phát hàn quang rợp mắt.Quách Thái Linh thấy vậy thất kinh chẳng hiểu Kiệt ca định làm gì.Khấu Anh Kiệt giải thích:- Bây giờ thì ta phiền muội chịu khó chịu quản thúc cho đến khi xảy ra cuộc chiến, tin rằng mọi việc sẽ êm đẹp.Quách Thái Linh chợt hiểu ra cười hỏi:- Huynh định bắt muội làm tù binh chứ gì?Khấu Anh Kiệt gật đầu:- Không sai.Quách Thái Linh đỏ mặt cười nói:- Huynh xấu lắm.Tuy nói vậy nhưng lòng nàng đầy tin yêu và vô cùng khâm phục trí thông minh của chàng.Thực tế chỉ có cách ấy mới có thể thâm nhập vào Phong Lôi bảo một cách an toàn nhất.Khấu Anh Kiệt dí mũi kiếm vào lưng làm như khống chế tù binh. Hai người một trước một sau tiến thẳng tới Phong Lôi bảo.Họ mới đi được mấy trượng thì bị đối phương phát hiện ra.Bọn vệ sĩ trước bảo môn lộ vẻ khẩn cấp.Hai tên hồng y võ sĩ tay cầm đại đao nhảy ra chặn trước mặt Quách Thái Linh và Khấu Anh Kiệt.Sau đó một tên bận trường bào màu xám bước ra chăm chú nhìn hai người từ đầu đến chân hỏi:- Từ đâu tới.Khấu Anh Kiệt trầm giọng đáp:- Tôi họ Xương, là Phó lệnh chủ Lệnh đàn mười bảy, phụng lệnh áp giải phạm nhân tới Tổng đàn.Tên hán tử áo xám nghe đối phương bảo mình là Phó lệnh chủ liền tỏ ra cung kính chắp tay nói:- Xin Phó lệnh chủ tha lỗi vì tội đường đột. Huynh đệ là Hướng Đại Nguyên, Đà chủ của Đệ tam phân đà trực chiến. Bởi vì tình hình gần đây trong Tổng đàn rất căng thẳng, Tổng tọa ra nghiêm lệnh rằng bất cứ người nào vào bảo cũng phải triệu để xử lý theo quy định. Xin Phó lệnh chủ trình xuất yêu bài.Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp:- Hướng đà chủ xin đừng khách khí, đó là nguyên tắc cần phải tuân theo, huynh đệ không phiền hà gì đâu.Nói xong trình yêu bài vừa lấy được của Thượng Khôi.Hướng Đại Nguyên cầm tấm yêu bài xem xét rất kỹ, sau đó hai tay đưa trả lại nói:- Cám ơn Phó lệnh chủ.Hắn còn nhìn Quách Thái Linh một lát rồi mới khoát tay ra lệnh cho hai tên hồng y võ sĩ:- Để họ đi.Hai tên võ sĩ tránh ra nhường đường.Khấu Anh Kiệt thúc mũi kiếm và lưng Quách Thái Linh quát:- Đi.Quách Thái Linh quay lại nhìn chàng ra vẻ tức giận hừ lên một tiếng rồi mới bước đi.Như vậy là họ vượt qua cửa ải đầu tiên một cách thuận lợi.Hai người vượt qua bảo môn tiến đến hành lang thì nghe sau lưng có tiếng chân chạy rầm rập rồi thì tiếng người gọi:- Xương phó lệnh chủ xin chờ một lát.Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm:- “Xem ra tình hình phức tạp rồi đây”.Chàng làm như không nghe thấy khẽ nói với Quách Thái Linh:- Rẽ nhanh sang trái tới góc hành lang tối tăm kia.Quách Thái Linh hiểu ý đi nhanh tới.Người phía sau lại gọi:- Xương phó lệnh chủ.Nhưng họ đã tới chỗ khuất, Khấu Anh Kiệt quay lại thấy Hướng Đại Nguyên đang hớt hải chạy nhanh về phía mình.Chàng bình tĩnh hỏi:- Hướng đà chủ còn chuyện gì nữa?Hướng Đại Nguyên đứng lại đáp:- Không có gì. Nhưng Xương phó lệnh chủ đêm khuya vào bảo muốn gặp ai?Khấu Anh Kiệt thở phào thầm rủa:- Tên này thật ngốc.Nhưng vẫn thản nhiên đáp:- Tên này là trọng phạm, đương nhiên là cần gặp Tổng tọa để thỉnh thị lão nhân gia xử trí.Hướng Đại Nguyên nói:- Nếu thế thì xin Phó lệnh chủ lùi ra ngoài bảo môn kể lại chi tiết tình hình xong, chờ huynh đệ bẩm báo rồi mới vào được.Khấu Anh Kiệt nhíu mày hỏi:- Sao phải phiền thế? Trước đây huynh đệ từng có công vụ thế này nhưng có lôi thôi như thế đâu?Hướng Đại Nguyên cười hắc hắc đưa mắt nhìn chòng chọc vào Quách Thái Linh một lúc mới nói:- Nghiêm lệnh như vậy. Trước đây khác, bây giờ khác.Rồi chỉ vào Quách Thái Linh nói tiếp:- Nha đầu này trông hay quá, không biết nó phạm phải tội gì... Chiếu theo quay định thì...Khấu Anh Kiệt không để ý đến lời hắn đưa mắt quan sát tình hình xung quanh thấy thỉnh thoảng lại có người hối hả đi qua nhưng hình như chúng bận việc gì đó không chú ý đến họ.Đương nhiên không thể làm theo lời tên Đà chủ quay ra được, chàng quyết định lập tức hạ thủ.Chàng bất thần rời mũi kiếm khỏi lưng Quách Thái Linh, chồm một bước tới dí kiếm vào yết hầu Hướng Đại Nguyên.Tên này không kịp trở tay mặt biến sắc:- Xương... phó lênh chủ... làm thế...Khấu Anh Kiệt lạnh lùng đáp:- Không có gì. Bởi vì ngươi đa sự quá thôi.Hướng Đại Nguyên mở to mắt kinh hoàng hỏi:- Chẳng lẽ... ngươi không phải là...Khấu Anh Kiệt ngắt lời:- Câm miệng.Hướng Đại Nguyên định lùi lại thì bị Quách Thái Linh lướt tới xuất thủ rất nhanh điểm vào tử huyệt hắn.Hướng Đại Nguyên không kịp kêu tiếng nào, mắt dại đi, người mềm nhũn rũ xuống.Diễn biến chỉ trong nháy mắt lại ở chỗ khuất nên không ai phát hiện thấy.Khấu Anh Kiệt thu kiếm vào bao, đem thi thể tên Đà chủ Hướng Đại Nguyên giấu vào bụi cây.Hai người lại tiếp tục đi nhưng không phải dạng áp giải tù binh như trước nữa.Phong Lôi bảo mặt trước trông ra sông nhưng mặt sau rất rộng, không kém gì Bạch Mã sơn trang, kể cả về kiến trúc cũng rất hùng vĩ, lầu các nguy nga, phòng ốc san sát, đình đài lâu tạ nằm rải rác khắp nơi.Vì Tổng đàn chiếm một khu rộng lớn như thế, trong đó lại có tới hàng nghìn người nên rất phức tạp, chỉ có chung quanh bảo canh phòng cực kỳ nghiêm mật nhưng bên trong thì rất khó kiểm soát vì người trong bảo biết nhau rất ít.Họ tới trước một tòa sảnh đường sáng trưng, trên cửa treo một bức hoành lớn đề bốn chữ sơn son thiếp vàng:Tụ nghĩa nam thiên.Trước hành lang và trong sảnh đèn thắp sáng trưng, bên trong bài trí vô cùng hòa hoa quý phái.Khẩu Anh Kiệt nhớ lại lời của Oải Thái Tuế Thượng Khôi, đoán rằng ở đây đang mở đại yến tiếp đãi khách quý.Hai sư huynh muội dừng bước trong một hành lang khuất ánh đèn chăm chú quan sát nhưng không thấy rõ cảnh tượng bên trong.Hai thiếu nữ bận lễ phục tay bưng mâm quả đi ngang qua mặt họ đi thẳng vào cửa sảnh.Trong sảnh truyền ra tiếng trúc tiếng tơ.Quách Thái Linh thì thầm hỏi:- Huynh có nghe thấy không? Ở đây có việc gì vậy?Khẩu Anh Kiệt đáp:- Chắc rằng Thiết lão đầu đang mở yến tiệc đãi quý khách mà tên Đà chủ Thượng Khôi đã nói.Quách Thái Linh nói:- Chúng ta vào xem.Khẩu Anh Kiệt ngăn lại nói:- Sư muội. Không được khinh suất. Chúng ta đang ở trong hang hổ. Khi còn chưa biết rõ tình hình, phải hết sức thận trọng đừng để lộ. Nếu lỡ xảy ra điều gì bất trắc thì sẽ hối hận không kịp đâu.Quách Thái Linh nhoẻn miệng cười nói:- Không ngờ qua hai năm, bản lĩnh của huynh tăng tiến chừng nào thì gan mật bé đi chừng đó.Khẩu Anh Kiệt không lưu tâm đến câu nói khích của nàng, mắt vẫn nhìn vào Tụ Nghĩa sảnh đường nói:- Sư muội nghĩ xem, Thiết Hải Đường thường ngày kiêu ngạo không coi ai ra gì, thế mà bây giờ lại tổ chức dạ yến long trọng thế này để đãi khách trong tình cảnh Phong Lôi bảo vừa gặp sự cố bất thường, đủ thấy khách nhân là nhân vật quan trọng đến mức nào.Quách Thái Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp:- Phải đấy. Huynh thật tinh tế. nhưng không biết người đó là ai?- Ta cũng chịu không đoán ra.Chàng đưa mắt nhìn bao quát khu vực Tụ Nghĩa đường nói tiếp:- Chúng ta tìm cách đột nhập vào trong sảnh mới biết được. Nhưng phải làm cách nào để đừng làm kinh động đến chúng.Quách Thái Linh hỏi:- Chúng ta phải lên thượng lâu rồi tìm cách tiếp cận được không?Khẩu Anh Kiệt nhìn lại, thấy phía trên đại sảnh gọi là Tụ Nghĩa nam thiên còn một tầng lầu nữa cũng rất tráng lệ, bốn góc lầu treo những chiếc chuông nhỏ nhờ gió mà phát ra những tiếng lanh canh rất vui tai.Trên lầu rất im ắng, hành lang vắng vẻ, cửa lớn đóng kín, cửa sổ buông rèm, trông đầu huyền bí.Quách Thái Linh lại hỏi:- Huynh thấy thế nào? Chúng ta tìm cách nhảy lên lầu, từ trên cao nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ cảnh trong Tụ Nghĩa đường, lo gì không biết được tên ma đầu mà Thiết Hải Đường đang trọng vọng?Khẩu Anh Kiệt trầm ngâm đáp:- Cách ấy rất hay. Chỉ là ta lo rằng trên đó nhiều khả năng có cơ quan mai phục, dù không nguy hiểm thì cũng bị phát hiện.Quách Thái Linh tỏ vẻ hồ nghi:- Muội lại cho không phải thế. Làm sao xung quanh không có người mai phục mà chúng lại bố trí cơ quan trên nóc sảnh làm gì?- Thiết Hải Đường là một kẻ đa mưu túc trí, vô cùng giảo hoạt, hắn sẽ không khinh suất tới mức không bố trí để bảo đảm an toàn cho mình và quý khách, nhất là vào thời điểm căng thẳng này. Sư muội không để ý rằng xung quanh Tụ Nghĩa đường rất vắng vẻ hay sao? Từ lúc chúng ta tới đây chỉ có hai tên nha hoàng bưng mâm quả vào, ngoài ra có thấy ai khác đâu? Đó là điều rất đáng nghi.Quách Thái Linh cười nói:- Muội thấy không có gì lạ cả. Tổng lệnh chủ tiếp quý khách, ai dám lảng vảng tới đây quấy rối?Khấu Anh Kiệt thấy sư muội kiên quyết như thế đành nhượng bộ:- Nếu vậy thì muội cứ lên đó trước đi, ta theo sau một quãng, nếu có gì bất trắc sẽ tiếp ứng cho nhau.Quách Thái Linh gật đầu:- Thế cũng được.Dứt lời vòng theo hàng lang lợi dụng một tiểu hoa viên tiếp cận vào một góc của Tụ Nghĩa đường.Khấu Anh Kiệt cũng đi theo nàng, nhưng cách chừng năm sáu trượng.Xung quanh vẫn vắng lặng không một bóng người.Quách Thái Linh chọn một gốc cây tuyết tùng lớn ở góc sảnh, định bụng nhảy lên cây này, từ đó sẽ tiếp cận lên tầng thượng.Nhưng nàng chưa kịp thực hiện thì chợt có có hai tên hồng y võ sĩ từ hai hướng khác nhau lao bổ tới.Vừa xuất hiện, hai tên này không nói không rằng liền vung trường kiếm chém bổ xuống đầu Quách Thái Linh.Nàng kinh hãi vội lùi lại hai bước.Một tên chỉ kiếm quát:- Nha đầu to gan. Ngươi biết đây là nơi nào không mà dám tới làm loạn?Chợt nhận ra đối phương là một trang giai nhân tuyệt sắc, cả hai tên võ sĩ cùng đứng ngẩn người ra, dán mắt vào nàng.Tên kia bước lên hai bước, miệng mỉm cười nhã nhặn nói:- Dám hỏi cô nương từ đâu đến vậy? Sao tại hạ chưa gặp bao giờ?Quách Thái Linh định rút kiếm ra phản kích không ngờ đối phương tỏ ra lễ độ như thế nên ghìm mình lại.Thấy cả hai tên đều hau háu nhìn vào mình, nàng chợt lóe lên một ý, nhoẻn miệng cười chắp tay nói:- Không dám. Tiểu muội họ Từ, là bà con họ ngoài của phu nhân, mới nhập và bổn bảo chưa lâu. Hai vị sư huynh là...Được một trang quốc sắc thiên hương chủ động làm thân như thế, hai tên võ sĩ thấy nhẹ cả hồn, càng nhìn nàng say đắm.Tên đứng bên tả vội thu kiếm lại ôm quyền nói:- Thì ra là thế. Tại hạ không biết nên mới rồi đã tỏ ra vô lễ với cô nương, xin Từ cô nương lượng thứ cho.Quách Thái Linh tỏ ra hào phóng:- Không biết thì không có lỗi. Tiểu muội có trách hai vị sư huynh đâu.Nói xong nàng chợt trông thấy một nhân ảnh ở cách năm trượng mé bên tả, nơi hai tên võ sĩ bị khuất tầm nhìn không trông thấy, lao vút lên không cao tới chín mười trượng đáp lên tầng thượng tòa Tụ Nghĩa sảnh.Thân pháp huyền diệu như thế Quách Thái Linh chỉ mới thấy lần đầu, trong lòng thầm kinh hãi.Nhưng chỉ ngay sau đó, nàng chợt nghĩ ngay ra người đó là ai, tự nhủ:- “Hay thật. Huynh ấy dùng ta làm mồi nhử thu hút sự chú ý của đối phương, còn mình thì lẻn lên trước”.Tuy nói vậy nhưng lòng nàng rất lo lắng.Hai tên hồng y võ sĩ này đều rất còn trẻ, một tên là Đinh Đường, tên kia là Đinh Hạo, võ công được Thiết Hải Đường đích thân truyền thụ là hai trong số mười hai đệ tử được tên Tổng lệnh chủ ưu ái nhất nên giữ lại bên mình làm cận vệ.Mười hai tên đệ từ đó từ nhỏ đã theo Thiết Hải Đường nên võ công có thể được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ.Đinh Hạo, Đinh Đường là anh em ruột, trong đó Đinh Đường là trưởng, chỉ hơn kém nhau một tuổi.Cả hai mới ngoài hai mươi tuổi, chưa có gia thất, lại luôn luôn theo hầu bên Tổng lệnh chủ nên chẳng mấy khi được rảnh rỗi để mà ra ngoài, trách gì thấy mỹ nhân mà chẳng mê tít như mèo thấy mỡ?Thấy Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh là trang mỹ nhân tuyệt sắc, chúng quyết không chịu bỏ qua cơ hội làm thân.Đinh Đường nói:- Sao cô nương không đi với phu nhân?Quách Thái Linh chưa kịp đáp thì Đinh Hạo đã tiếp lời:- Cô nương là người thân thích của phu nhân, chắc cũng biết Triệu Chi cô nương chứ? Cô ấy chuyến này cũng cùng đi với Phu nhân.Quách Thái Linh cười đáp:- Đương nhiên là biết. Vì tiểu muội mới đến nên phu nhân bảo ở lại để biết rõ thêm tình hình Phong Lôi bảo. Còn hai vị là ai?Đinh Đường vội tranh lời:- Ngay cả chúng ta mà cô nương cũng không biết là sai lầm lớn đấy.Đinh Hạo giới thiệu:- Tôi là Đinh Hạo, còn đại ca tôi đây là Đinh Đường. Trong Phong Lôi bảo này cô nương chỉ cần biết huynh đệ chúng ta là đủ. Khi nào rảnh rỗi, chúng ta sẽ đưa cô nương đi thăm thú các nơi, chỉ cần hai ngày là thông thuộc thôi mà.Quách Thái Linh chớp chớp đôi mắt cười nói:- Được thế thì hay quá. Tiểu muội xin cảm ơn hai vị Đinh đại ca trước.Nghe mấy tiếng Đinh đại ca thốt ra từ miệng mỹ nhân, Đinh Đường và Đinh Hạo sướng mê đi.Đinh Hạo nhìn sang Đinh Đường nói:- Đại ca. Tiểu đệ thấy bây giờ không có việc gì. Đại ca ở đây một mình, để tiểu đệ đưa Từ cô nương đi quanh một lúc...Rồi không chờ có được sự đồng ý hay không, hắn nhìn Quách Thái Linh nói:- Chúng ta đi thôi.Đinh Đường vội giữ hắn lại nói:- Không được. Ta là huynh trưởng, đưa cô ấy đi thì thỏa đáng hơn.Đinh Hạo cãi lại:- Huynh lớn nên phải nhường nhịn mới đúng.Thấy hai huynh đệ tranh cãi, Quách Thái Linh bụng cười thầm, tuy vậy không dám để lộ ra.Bởi vì không ít người biết đến đại danh Ngọc Quan Âm, hơn nữa lần trước đến đây làm náo động đã có một số nhận được nàng, nếu để lộ ra tình hình sẽ rất nghiêm trọng.Nhưng may là quanh đây rất vắng người, trời lại tối nên có thể yên tâm.Thấy hai huynh đệ tranh chấp nhau càng lúc càng quyết liệt, Quách Thái Linh sợ làm kinh động đến người khác đành lên tiếng can ngăn:- Thôi hai vị đừng tranh chấp nữa. Tiểu muội đi đây.Nói xong định quay đi.Đinh Đường vội ngăn lại nói:- Từ cô nương khoan đi đã.Quách Thái Linh ra điều kiện:- Nếu vậy thì hai vị đừng cãi nhau mới được.Đinh Đường nói:- Huynh đệ chúng ta thường như vậy, nhưng thực ra rất hòa thuận, xin Từ cô nương chớ cười.Quách Thái Linh làm ra vẻ vô tình nói:- Hôm nay nha đầu ở với tiểu muội bận tới đây phục vụ việc tiếp đón khách quý, không biết Tổng tọa đón ai vậy?Đinh Đường xì một tiếng tỏ ra khinh bỉ nói:- Hạng đó có đáng cô nương phải quan tâm đâu? Chỉ hai lão đầu gần đất xa trời và một nha đầu...Đinh Hạo nhìn Quách Thái Linh chòng chọc tiếp lời:- Nha đầu đó chưa bằng gót chân cô nương đâu.Quách Thái Linh nói:- Nhưng tiểu muội lại nghe người ta nói rằng vị cô nương đó rất đẹp. Để tiểu muội vào xem cho biết.Nói xong đi thẳng tới Tụ Nghĩa sảnh.Đinh gia huynh đệ thất kinh vội nhảy tới chặn lại.Đinh Đường thừa cơ chộp lấy tay nàng.Quách Thái Linh rụt tay lại làm trảo của hắn rơi vào khoảng không.Hắn sững sờ trố mắt nhìn nàng nói:- Không ngờ cô nương còn có bản lĩnh cao cường như thế...Quách Thái Linh thản nhiên đáp:- Đương nhiên rồi. Được theo bên cạnh phu nhân sao chẳng học được vài môn công phu.Đinh Đường cười ngượng nói:- Cô nương thật to gan quá. Tổng lệnh chủ hiện đang tiếp đãi khách quý trong sảnh, đã ra nghiêm lệnh cho huynh đệ chúng ta tuyệt đối không được để ai vào, làm sao cô nương lại tự tiện như thế? Nếu Tổng tọa nổi giận thì ngay cả phu nhân cũng không cứu nổi mạng cô nương đâu. Lúc đó cả huynh đệ chúng ta cũng sẽ bị phạt.Quách Thái Linh nói:- Nếu vậy thì biết làm thế nào? Tiểu muội lại rất tò mò muốn xem cô nương đó... Hai vị hãy tìm một chỗ nào để tiểu muội nhìn ghé qua một chút.Đinh Đường nói:- Không được đâu. Nếu Tổng lệnh chủ biết được, đến cả mạng chúng ta cũng không giữ nổi...Đinh Hạo chợt đưa ra một giải pháp:- Hay là thế này... Đợi một lúc nữa, Xảo thư mang đồ điểm tâm tới, cô nương đổi y phục của cô ấy bưng vào thì xem được thôi.Quách Thái Linh phụng phịu nói:- Đổi y phục của nha đầu tiểu muội không thích đâu.Đinh Đường cũng phản đối:- Làm thế sao được? Đổi được y phục chứ đổi được mặt hay sao? Nếu bị Tổng tọa hoặc bốn vị Đường chủ phát hiện thì chết cả nút.Đinh Hạo thở dài nói:- Tiểu muội không nghĩ ra vấn đề này... Hay làm thế nào bây giờ?Quách Thái Linh cười nói:- Tiểu muội chợt nghĩ ra một ý này, không biết hai vị đại ca có chịu giúp cho một chút không?Đinh Hạo cười lả lơi nói:- Sao lại không chịu? Chỉ cần cô nương muốn huynh đệ chúng ta làm gì, xin sẽ phục tùng ngay.Quách Thái Linh gật đầu, chỉ tay lên tầng thượng Tụ Nghĩa đường nói:- Tiểu muội muốn lên đó nhìn lén một chút...Đinh gia huynh đệ đưa mắt nhìn nhau.Đinh Đường không chịu thua đệ đệ, gật đầu nói:- Như thế thì được, nhưng hơi mạo hiểm...Quách Thái Linh nói:- Đại ca đừng lo, trong số đó sẽ không có ai thấy đâu.Đinh Đường nghiêm giọng nói:- Cô nương thử nghĩ mà xem, trên đó không có đèn tối om không thấy gì, lỡ không cẩn thận vấp phải vật gì phát ra tiếng động, những người trong sảnh đều có võ công cao thế, nghe được thì sao? Họ sẽ cho cô nương là thích khách, khi đó hậu quả sẽ thế nào? Hơn nữa, sự việc tiết lộ, Tổng tọa sẽ cho rằng chúng ta là gian tế...Quách Thái Linh cười nói:- Cái đó thì hại vị đại ca có thể yên tâm, tiểu muội sẽ cẩn thận.Đinh Hạo nói:- Thôi được. Ngay lần đầu trông thấy cô nương, ta đã xiêu lòng rồi. Chúng ta sẽ giúp cô nương việc này.Đinh Đường tiếp:- Cô nương đã quá tò mò như thế, nhất định là muốn xem nha đầu đó, chúng ta có muốn ngăn cản cũng không được. Huynh đệ chúng ta đành chấp nhận mạo hiểm một lần để chiều ý cô nương.Quách Thái Linh cười nói:- Hai vị đại ca yên tâm đi. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Vạn nhất có xảy ra điều gì bất trắc, tiểu muội thà chết cũng không để liên lụy đến hai vị đại ca.Đinh Hạo tỏ ra sốt sắng:- Thôi được. Cô nương hãy đi theo ta sang bên này.Nói xong dẫn Quách Thái Linh vòng ra sau Tụ Nghĩa đường.Đinh Đường không biết làm gì hơn, buồn bã thở dài nhìn theo.Đinh Hạo dẫn Quách Thái Linh đi quanh co một lúc, hết rẽ trái lại quẹo phải qua rất nhiều hành lang, mõm đá mới tới sau sảnh đường.Quách Thái Linh thấy thế vô cùng kinh hãi, cố sức ghi nhớ đường đi, đoán rằng xung quanh Tụ Nghĩa đường được bố trí trận thức.Nàng thầm nghĩ:- “Vừa rồi nếu mình đường đột thâm nhập lạc vào trận thức, hậu quả sẽ không lường”.May rằng Đinh Hạo vừa đi vừa tìm cách gần gũi cố chạm vào người nàng nên đi không nhanh, Quách Thái Linh lại thông minh nên nhớ kỹ các lối rẽ, còn nắm được phương pháp bố trí trận đồ.Tới hậu sảnh thì Đinh Hạo dừng lại.Quách Thái Linh nói:- Chỉ có mỗi một khúc đường, việc gì mà Hạo ca phải đi vòng vèo cho nhọc sức? Cứ theo đường chính mà đi có hơn không?Đinh Hạo cười đáp:- Cô nương của ta. Cô còn chưa biết ở đây có bố trí Quỷ Diện tiểu đồ lợi hại thế nào đâu.Quách Thái Linh nhíu mày hỏi:- Quỷ Diện tiểu đồ là gì vậy?Đinh Hạo ngạc nhiên hỏi:- Ngay cả Quỷ Diện tiểu đồ mà cô nương cũng không biết hay sao? Trong Phong Lôi bảo này hầu như chẳng ai không biết.Quách Thái Linh lắc đầu:- Tiểu muội nói là vừa tới chưa lâu mà. còn chưa nghe phu nhân nói tới...Đinh Hạo gật đầu tỏ ý thông cảm:- Chẳng trách nào, sau này dần dần cô nương sẽ biết thôi. Quỷ Diện tiểu đồ là nơi hung hiểm nhất trong Phong Lôi bảo.Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn quang rồi vội vàng tiến lên ba bước mở ra một cánh cổng bí mật tối om nhìn vào, sau đó đưa tay vẫy Quách Thái Linh.Hai người chui vào mật đạo tối om.Đinh Hạo chỉ tới thạch cấp quanh co trước mặt hướng lên cao, thấp giọng nói:- Cứ theo thạch cấp này là lên tới hành lang tầng lầu. ở đó có thể nhìn thấy rõ quang cảnh trong Tụ Nghĩa đường. Nhưng cô nương hãy cẩn thận. Ta đi đây. Khi nào gặp lại sẽ nói chuyện nhiều.Nói xong vội vã quay ra.Quách Thái Linh tình cờ được hắn giúp đỡ nên không muốn hạ thủ, để cho Đinh Hạo an toàn quay lại.Nàng theo thạch cấp đi ngược lên, nhưng vừa ra khỏi thạch cấp tới thượng lâu thì chợt cảm thấy một luồng gió ập tới sau lưng.Quách Thái Linh kinh hãi quay lại, thấy Khấu Anh Kiệt đã tới sát bên mình Nàng chưa kịp phản ứng thì chàng đã đưa tay lên môi ra hiệu cho nàng im lặng thấp giọng nói:- Đừng lên tiếng. Ở đây có người.Theo hướng tay chỉ, Quách Thái Linh nhận ra có hai bóng đen đứng im như pho tượng cách đó không xa, án ngữ hai góc lầu.May mà trời tối nên chúng chưa phát hiện ra.Khấu Anh Kiệt dẫn nàng thận trọng rẽ sang một hành lang khác, quanh co một lúc thì tới trước một cánh cổng.Chàng bình tĩnh mở cửa ra, chỉ Quách Thái Linh vào xong trong đóng lại như cũ.ở đây sáng hơn, nghe rõ tiếng đàn ca từ Tụ Nghĩa đường vang tới.Chắc rằng yến tiệc đã xong, chủ khách thưởng thức tiết mục cuối cùng.Quách Thái Linh lướt mắt nhìn, thấy mình đang đứng trong một tịnh thất trang trí rất trang nhã.Khấu Anh Kiệt bỗng kéo nàng tới gần một cửa sổ thấp buông rèm.ánh sáng chính từ đây vào phòng.Khấu Anh Kiệt hé tấm rèm lên.Quách Thái Linh ghé mắt nhìn vào.Toàn bộ quang cảnh Tụ Nghĩa đường bên dưới hiện rõ ở trước mắt.Dưới ánh sáng của sáu ngọn đèn lồng rực rỡ, đại sảnh Tụ Nghĩa đường hiện ra cực kỳ lộng lẫy tráng lệ.Ngay giữa đại sảnh đặt một bộ bàn bát tiên trải gấm. Đầu sảnh còn dựng lên một sân khấu.Trên sân khấu, trong tiếng nhạc dập dìu bốn năm vũ nữ xinh đẹp như hoa mặc váy ngắn đang uốn mình nhảy theo một điệu vũ.Nhưng đó không phải là đối tượng của Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh, họ chú tâm đến những người thưởng thức vũ điệu đó.Phía chủ nhân có sáu người gồm Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường, bốn vị Thiên, Địa, Càn, Khôn đường chủ và một vị mới được đề bạt vào chức Tổng quản sự Long Hổ Đinh Hồ Địch Lang.Khách nhân cũng có sáu người, đó mới chính là mục tiêu chú ý của Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh.Lẽ ra trong tiệc yến, chủ khách ngồi đối diện nhưng vì đang thưởng thức khiêu vũ nên ghế được dời sang một bên, thành ra chủ khách ngồi sang hai phía.Nếu người tinh ý thì có thể nhận ra khách gồm hai nhóm ngồi tách ra một khoảng.Nhóm thứ nhất ngồi chính giữa là một lão nhân bậc hắc bào, da mặt trắng, nhưng đầy nết nhăn, chắc đã ngoại thất tuần, nhưng tóc vẫn còn đen nhánh.Ngồi bên tả cũng là một lão nhân bận huyền y nhưng chỉ mới độ ngũ tuần, da mặt cũng trắng như lão kia nhưng mày rậm râu thưa đôi mắt sâu hoắm.Chiếc hắc bào của lão chỉ dài chưa tới gối, lộ hẳn ra hai ống quần màu trắng, bên dưới trông rất khôi hài.Khấu Anh Kiệt nhìn lão nhân này, chợt có cảm giác rằng mình đã gặp ở đâu vì trông rất quen nhưng không nhớ ra được.Bên hữu huyền y lão nhân là một vị phu nhân bận hoàng y, chừng năm mươi tuổi.Trông mụ ta còn khôi hài hơn.Mụ xấu không sao tả xiết được, chẳng những mắt tam giác mà khuôn mặt cũng hình tam giác, mũi tẹt, lại thêm môi sứt để lộ hàm răng vàng khè, mặt lạnh như tiền hầu như không bao giờ cười.Chừng như bấy nhiêu sự xấu xa chưa đủ, mụ còn mang theo mọt con quạ đầu trọc lốt vừa nhảy nhót bên mình vừa kêu lên những tiếng quái gở.Nhóm thứ hai cũng có ba người, giữa là một lão nhân mặt vàng bủng nổi rõ những đường gân xanh chằng chịt, chòm râu bạc chỉ có mấy sợi lưa thưa, người cao gây, trên cổ tay trái khẳng khiu đeo một chiếc vòng vàng, từ đôi mắt ti hí thỉnh thoảng ánh lên những tia sắc lạnh như mắt rắn.Ngồi hai bên tả hữu là hai thiếu niên trẻ trung và lanh lợi, một đeo đôi Khô Lâu chùy, thiếu niên kia mang cương đao, cả hai đều bận lục y, khuôn mặt rất giống nhau, chừng như là một đôi huynh đệ song sinh.Thoạt nhìn hai thiếu niên rất khó phân biệt may là chúng có một đặc điểm là cả hai cùng khuyết mất một vành tai, một phải một trái, căn cứ vào đặc điểm này mà nhận dạng.Khấu Anh Kiệt vừa nhìn hai thiếu niên này đã nhận ra ngay chính là đôi huynh đệ Giang Thiên Tả và Giang Thiên Hữu.Không ngờ hai tên này bị chàng ra tay cảnh cáo một trận ở Bạch Mã sơn trang này lại đâm đến Tổng đàn Vũ Nội thập nhị lệnh.Như vậy chứng tỏ lão nhân mặt vàng bủng đeo đôi vòng ngồi giữa là sư phụ của Giang gia huynh đệ chú chẳng nghi...