Cấu trúc bộ não

    
ột trong những giả thiết cho rằng xu hướng tính dục đồng tính là do bộ não nam đồng tính có cấu tạo não dưới rất gần với cấu tạo não dưới của phụ nữ. Nếu như giả thiết này là đúng, chúng ta có thể tạm an tâm tin rằng không ai muốn mình là người đồng tính. Chúng ta cần nhận ra trong quá trình phát triển não, không phải mọi bé trai đều có những phát triển bình thường thuận lợi. Câu chuyện của hai người bạn dưới đây đáng để chúng ta suy nghĩ.
Tôi có ông bạn thân, bất kể khi nào có chuyện gì trong nhà không giải quyết được, tôi lại tìm đến ông bạn này.
Nghe kể, ông vợ cưới về được ba tuần thì vợ trúng gió lăn ra chết. Từ đó, tôi chẳng hiểu sao ông ấy không lấy vợ nữa. Lý do thuyết phục nhất tôi tin là ông ấy chung tình. Đến khổ. Đàn ông thì cái sự sung sướng ấy dễ mấy ai nhịn được. Tôi thì tôi cứ lấy bụng tiểu nhân so với bụng thánh hiền. Muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi là tôi cứ nói thẳng toạc mõm heo ra như thế đấy.
Ông bạn của tôi nghiện trà. Ông ta chịu khó chăm hoa kiểng và dịch sách để sống là nghề chủ yếu. Tôi và ông thỉnh thoảng làm một bàn cờ tướng, vừa đánh vừa tán chuyện thời sự, thượng vàng hạ cám, đủ những thứ linh tinh trên đời.
Hôm nghe tin vợ tôi bảo rằng: Thằng Hùng nhà mình nó bị đồng tính, tôi lo quá ông ạ. Tôi như muốn té bật ngữa. Hết hồn. Trời ơi. Làm sao chuyện ấy có thể xảy ra được. Nó là thằng con trai tôi kỳ vọng nhiều nhất, vừa thông minh, vừa có hiếu.
- Bà đừng giỡn chơi hoài. – Tôi ngờ vực hỏi.
- Này. Ông xem đi – Vợ tôi đưa ra một xấp hình con trai tôi chụp chung với thằng bạn của nó.
- Có gì là lạ. Bạn bè thôi. Bà lo chi nhiều quá vậy! ở Sài Gòn mà lo ra tới ngoài Lạng Sơn. – Tôi cố tình ra vẻ khôi hài.
- Còn cái này nữa... Vợ tôi kéo tôi ra máy vi tính. - Đấy, ông đọc hết đi...
Tôi không rành computer như vợ, dù sao bà ấy cũng sử dụng vi tính văn phòng tại cơ quan. Lấy cặp kính mắt trong túi ra, tôi đọc những dòng thư của con trai tôi và một người tên viết tắt là HV.
Vợ tôi mở thêm một số thư khác, tôi nhìn thấy cả những tấm hình hai người đàn ông đang ân ái, chẳng quần áo gì cả. Hoảng hốt, tôi liền gọi di động cho con trai. Hết sức bất ngờ, người trả lời máy con trai tôi là một giọng nói trầm đục. Sau đó mới là giọng nói của con trai tôi. Toát mồ hôi hột, tôi biết những lo lắng của vợ tôi hoàn toàn có cơ sở.
Kể chuyện nhà cho ông bạn nghe xong. Tôi tỏ bất cứu thái độ nào, ông bạn chỉ đủng đỉnh nói:
- Ông Báo ạ. Nếu ông coi tôi là chỗ bạn thân, tôi cũng chẳng giấu gì ông. Tôi cũng là một người đồng tính!
Tôi trố mắt ra nhìn. Lại còn như thế nữa. Nhưng mà vì đang lo cho thằng con trai, tôi quên bẵng đi những câu chuyện của người khác. mặt tôi căng lên:
- Thế là cả đời nó sẽ không lấy vợ được, à?
- Cái ấy cũng khó nói lắm. Ông cứ ngồi đây, để tôi lấy cho ông xem cái này.
Vài phút sau ông bạn của tôi trở ra, trên tay ông là một tờ giấy in ra từ máy tính. Ông ôn tồn bảo tôi đây là tài liệu nghiên cứu của nước ngoài về hiện tượng đồng tính.
- Đây là tác giả Randolph E.Schmid. Ông ta viết tài liệu này vào năm 2005. Tôi chẳng giải thích lòng vòng đâu, chỉ nêu ra vài điểm chính thôi. Đại khái là với người đồng tính nam, não của họ phát triển giống như não của phụ nữ.
- Giống là giống làm sao? – Tôi gần như mất hết kiên nhẫn.
- Ông đừng nóng như thế. Đại khái là họ làm thí nghiệm. Đàn ông đồng tính và phụ nữ có phản ứng tại bộ não rất giống nhau khi họ ngửi mùi mồ hôi của đàn ông không đồng tính khác. - Ông bạn tôi chậm rãi giải thích.
- Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả? – Tôi thật ra chưa hiểu chuyện ông bạn đang nói là chuyện gì.
- Thì đại khái là cấu trúc bộ não đàn ông đồng tính như thằng cháu Hùng giống bộ não của vợ ông, chứ không giống như bộ não của ông. Khi được ngửi mồ hôi đàn ông thật sự, một chỗ trong não của đàn ông đồng tính và của phụ nữ gọi là cấu tạo dưới đồi, tiếng Anh gọi là Hypothalamus, khu vực này của họ phản ứng rất mạnh. Còn với đàn ông thật sự, ngửi thấy mùi mồ hôi của người đàn ông khác, khu vực này vẫn trơ ra. Nói tóm lại, hiện tượng đồng tính là do cơ thể có thiết kế khác nơi bộ não. Thằng cháu Hùng nhà ông và nhiều người đồng tính nam, trong đó có cả tôi... thật ra chỉ là kết quả của những phát triển khác biệt tại não như thế.
Tôi ù tai lên. Những chuyện sinh hoạt hàng ngày như giá xăng giá vàng tôi còn thông tỏ. Còn chuyện khoa học, tôi nghe cứ như nước đổ đầu vịt. Thấy tôi có vẻ hoang mang, ông bạn trầm tĩnh nói tiếp:
- Cuộc đời vẫn có những phát triển ngoại lệ khác biệt. Ngẫu nhiên và tình cờ. Chúng ta chẳng thể làm gì được ngoài việc phải tự thích nghi và chấp nhận.
Tôi bỏ mặc ông bạn của mình với những từ ngữ cao siêu, Lững thững đi về. Não phát triển khác nhau à? Có thể cắt vứt cái sự cấu tạo dưới đồi gì gì ấy trong đầu mà ông bạn của tôi vừa kể. Có thể cắt cái sự ấy trong não cho thằng con trai của tôi hay không? Tôi chả ghét gì chuyện đồng tính, nhưng cứ nghĩ đến cái bệnh AIDS và sự con trai tôi không lấy được vợ, lòng tôi lại đau như cắt. Làm đàn ông mà không ngủ với đàn bà được thì còn gì là sướng nữa, hả Trời?
Tôi vừa về đến nhà, con trai tôi nhao ra, nó vui vẻ nói:
- Con vừa mua cho ba một con cá La Hán có chữ màu hồng rất đẹp!
Tôi không muốn gạt con trai nhưng không thể làm khác đi được. Đẩy con sang một bên, tôi bỏ đi thẳng lên lầu. Tôi vật ra giường nằm, mặt vùi trên gối. Thằng Hùng con trai tôi là đứa hiếu thảo và thông minh. Vậy sao ông trời nỡ đối xử nghiệt oan với gia đình nhà tôi như thế. Con trai tôi đi theo lên lầu, nó hỏi:
- Ba buồn bực gì con vậy?
Không muốn la mắng con, nhưng tôi chẳng biết làm sao nữa. Tôi chỉ biết mình đang khóc vì uất ức. Tôi nghe thấy tiếng nói của mình giẫn dữ cất lên:
- Ra ngoài kia ngay. Tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Tao không muốn nhìn thấy một thằng con trai đồng tính như mày.
Không quay mặt ra nhìn, nhưng linh cảm cho tôi biết là người con trai tôi không chịu bỏ đi. Nó đứng như trời trồng. Khuôn mặt tái xám lại. Hình như nó cũng đang khóc, mặt đầm đìa nước mắt như tôi.
 
Sự đền đáp vô liêm sỉ
Không ít lần chúng ta nghe nói về những đôi tân hôn nam nữ sau ngày cưới có những biểu hiện rất khác biệt. Có nhiều cặp gặp phải những vấn đề rất gay cấn. Không phải chỉ là hội chứng nhạt nhẽo sau tuần trăng mật; mà là một vấn đề quan trọng hơn rất nhiều. Nàng phát hiện ra chàng không phải 100% nam tính. Hãy bình tĩnh. Câu chuyện có thể sẽ khasc nếu như nàng cố gắng tìm hiểu kỹ hơn về người bạn đời của mình trước khi cưới.
Đám cưới tôi không to lắm nhưng theo nhận xét của nhiều người thì đấy là một đám cưới vui nhất. Tôi là cô dâu, tất nhiên là sung sướng rồi. Nhưng vì bận rộn lo hàng trawnm thứ nên tôi chẳng cảm nhận được điều gì cả. Tôi chỉ biết mình trượt đi trong hạnh phúc. Rượu khui ra tôi không biết tiếc những lời chúc tụng giành cho vợ chồng tôi thật dẽ thương. Tôi phải thay đổi quần áo liên tục, luôn phải chào quan viên hai họ. Tiếng cười tràn ngật khắp nơi. Ngya cả những anh chàng cùng cơ quan với tôi còn mạnh mồm chọc ghẹo:
- Anh vẫn còn thương em. Nếu em muốn, hãy đi theo anh. Bây giờ chưa động phòng, em và anh vẫn còn có cơ hội.
Tiếng cười lại vỡ ra. Hình ảnh chụp vô tội vạ. Đã bảo rồi, đám cưới của tôi không to nhưng là một đám cưới rất vui.
Tuần trăng mật yên tĩnh có vẻ dài hơn thực tế. Chồng tôi có vẻ chỉ đi tuần trăng mật vì đấy là một phần của hôn lễ. Anh có vẻ không vui, không buồn, rất hờ hững. Mặc dù tất cả mọi chi phí của đám đã được chị gái của tôi ở Canada đài thọ. Có vẻ như anh rất tiếc tiền. Nhà anh nghèo, nên đám cưới hết hơn 80 triệu đã khiến anh tiếc. Tôi đoán vậy nên nói:
- Sau này, em sẽ tiết kiệm triệt để. Chúng mình sẽ ăn mì gói đúng một năm, anh nghĩ sao?
Anh gỡ tay tôi ra khỏi vai anh và chẳng có bất cứ nhận xét nào. Nhìn ra bãi biển thật đẹp của đoả Phuket, anh có vẻ thả hồn về một phương nào đó.
Sau tuần trăng mật, tình hình càng tệ hại hơn khi anh không nói nhiều nữa. Ban đầu tôi nghĩ bản tính trần lặng của thời yêu nhau chính là điều anh hấp dẫn tôi nhất. Con trai ba hoa và nói nhiều thường khiến tôi cụt hứng. Nhưng đã là vợ chồng, anh pghair có một vài câu gì đó chứ. Tôi không thể cứ nói như vẹt còn anh chả khác nào như một người câm điếc. Sự ân ái hoàn toàn do tôi chủ động. Anh thực hiện, cần mẫn như một người thợ ăn lương, không hứng thú, không trách nhiệm.
Dần dần tôi buồn và không còn nhận thức ra được là anh yêu tôi nữa. Tâm sự với bà chị dâu của chồng, lúc ấy chị mới tiết lộ:
- Tôi thì tôi không dám chắc, nhưng cái cậu Viễn là phù rể cho Hải nhà mình hôm ấy... ngày xưa họ cứ quấn lấy nhau như sam ấy. Tôi cứ tưởng chú Hải bị đồng tính nữa cơ, khi ấy chú Hải lấy thím, tôi mới vỡ ra là mình hồ đồ. Nay nghe thím kể, tôi lại thấy đâm nghi.
Từ câu chuyện của bà chị dâu của chồng, tôi về nhà thử xem có phải thế không. Thế là tôi bảo nha:
Chủ nhật tới em đổ bánh xèo, anh rủ anh Viễn lại chơi, anh nhé!
Đúng như chị dâu chồng tôi đã nói, anh vui vẻ và tươi tỉnh. Có phần huyên thuyên hơn ngày thường.
Hôm ấy Viễn lại chơi, anh lăng xăng giúp tôi, nói chuyện như trẻ con được mặc áo mới. Tôi giấu mình vào công việc, đầu óc rỗng tuếch, nát như như bánh xéo tráng vụng. Tôi không thể quên được hình ảnh khi Viễn đến, anh ùa ra, bá vai, bá cổ, tươi tắn như hoa mai đang nở ngày Tết, khiến lòng tôi càng se thắt lại.
- Vợ chồng mình cứ làm cơm như thế nay thường xuyên hơn, em nhé! – Chồng tôi nói vậy, sau khi Viễn đã về.
Đêm ấy, chồng yêu tôi, hăng hái và hăm hở hơn, nhưng tôi không thấy bình thường nữa. Tôi khóc. Anh chẳng biết gì cả. Có vẻ anh đang hăm hở cố gắng để tôi vui. Nhưng hình như anh vẫn không thể nhiệt thành như anh đang làm chủ một doanh nghiệp. Hình như anh chỉ là một người làm công, hăng hái mỗi khi được thưởng. Chỉ có thế.
Thế là tôi không thể không nghĩ đến Viễn. Tôi biết chồng tôi chẳng thương tôi như thuở ban đầu. Vậy tại sao anh lại lấy tôi? Tại sao chứ? hay vì anh lấy tôi vì tôi đã giúp bạn bè anh có việc làm, trong đó có cả Viễn. Cuối cùng thì ra anh lấy tôi chỉ vì ân huậ tôi đã làm cho bạn anh, cho người thân của anh. Hay anh lấy tôi chỉ vì tôi có điều kiện kinh tế.
Tôi khóc. Trong tình yêu, nếu lấy nhau vì ân huệ, đến bây giờ tôi mói cảm nhận ra, đấy là điều hèn hạ tầm thường, vô liêm sỉ nhất.

- HẾT -

Xem Tiếp: ----