Dịch giả: Hương Châu
Chương 3

     gày hôm sau tiết trời u ám và ẩm thấp, các con đường đều xấu tệ vì ảnh hưởng của những trận mưa kéo dài suốt mấy tuần qua, nhưng đám thanh niên vẫn khởi hành đi chơi, cũng không thèm mang theo lời nhắn nào của bà nội. Thừa lúc bà chậm chạp lên lầu sau bữa ăn trưa, họ lẻn ra ngoài. Chẳng có lý do gì mà họ phải viếng nhà phu nhân Louth. Bà vợ góa của ông bác sĩ hầu tước ấy, dẫu vô hại thật, đã trở thành một biểu tượng kinh tởm nhường nào trong đời họ.
Ngồi bên trong chiếc xe lao vun vút qua những vũng bùn, sáu kẻ nổi loạn tỏ ra tươi tỉnh. Nhưng đồng thời họ cũng có vẻ héo hon. Nói gì thì nói, không ai trong số họ có gì đáng để chống đối. Họ được tự do hành động theo ý mình. Cha mẹ họ để họ làm hầu như tất cả những gì họ muốn. Có đâu gông cùm nào để bẻ gãy, song tù nào để mài mòn, then chốt nào để đập tan. Chìa khóa cuộc đời nằm trong tay chính họ.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm nếu ta chỉ cần đập tan song sắt thay vì mở ra những cánh cửa bí mật dẫn lối vào đời. Bởi khi đó đám trẻ tìm thấy cái gì đó để trách móc cho nỗi phiền muộn của mình. Phải rồi, đã có bà nội. Nhưng bà nội già cả đáng thương, không thể bảo bà: "Nằm xuống mà về với đất đi, bà già ạ!" được. Bà có thể là một mối phiền hà rắc rối, nhưng bà có thực sự làm gì đâu. Ghét bỏ bà là không hợp lý.
Thế là đám trẻ khởi hành đi chơi, cố tỏ ra tràn đầy sức sống. Họ quả thực có thể làm gì họ muốn. Vậy nên hẳn nhiên họ chẳng có gì để làm ngoài việc ngồi trong xe hơi và thi nhau phê phán người khác, cũng như giở những chiêu bài ve vãn lịch thiệp ngớ ngẩn và nhàm chán. Giá mà có một chút ‘mệnh lệnh khắt khe’ để họ bất tuân! Nhưng chẳng có gì ngoài việc từ chối chuyển lời bà nội đến phu nhân Louth, một việc mà ngài mục sư hẳn sẽ đồng tình bởi ông cũng chẳng thích thú gì bậc trưởng tôn của gia đình vua Charles.
Trong lúc xe chạy xuyên qua những ngôi làng ảm đạm, họ ngân nga những ca từ rời rạc trong các bài hát khôi hài mới nhất. Giữa công viên bao la, lũ hươu nai tụ tập từng bầy bên đường cái, đám hoẵng và dama náu mình trong bóng chiều âm u dưới những tán sồi mọc nơi rìa đường, như thể muốn mua vui cho đoàn người đi qua.
Yvette đòi dừng xe, ra ngoài trò chuyện với bầy thú. Các thiếu nữ mang bốt kiểu Nga, cuốc bộ qua đám cỏ ẩm ướt, trong khi lũ hươu nai tròn mắt nhìn họ không chút sợ hãi. Một con hươu đực nhẹ nhàng phóng đi, đầu ngả ra sau vì sức nặng của cặp sừng. Nhưng con hươu cái, hơi nhíu đôi mắt to lại, vẫn nằm dưới bóng cây cùng đàn con chập chững, cho đến khi các cô gái đã tiến sát tới nơi. Khi đó nó mới rón rén bước đi, cái đuôi vểnh lên từ cặp hông lốm đốm, với đàn con lanh lẹn lon ton theo sau.
"Chúng mới xinh xắn dễ thương làm sao!" Yvette thốt lên. "Chẳng biết thế nào mà chúng có thể ủ mình thoải mái trên đám cỏ ướt kinh khủng vậy."
"Ờ chắc là chúng cũng phải có lúc nằm nghỉ chứ." Lucille nói. "Và cỏ quanh gốc cây thì tương đối khô." Nàng ngó đám cỏ nhàu nhĩ, nơi lũ hươu đã nằm lên.
Yvette bước tới áp bàn tay lên để xem cảm giác thế nào.
"Phải rồi!" Nàng ngờ vực nói. "Em nghĩ nó khá ấm."
Cách đó vài thước, đám hươu nai đã túm tụm lại, đứng bất động trong bóng chiều âm u. Xa xa bên dưới những triền dốc rậm rạp cỏ cây, bên trên con sông chảy xiết cùng chiếc cầu có bao lơn, chễm chệ ngôi nhà đồ sộ có ống khói phả khí lam của ngài công tước. Sau lưng nó là cánh rừng màu tía sừng sững.
Các cô gái kéo cổ áo lông lên tận mang tai, để một phần tay áo chìa ra đu đưa, lặng lẽ đứng ngắm nhìn, những đôi bốt Nga bảo vệ họ khỏi mặt cỏ ướt. Phần dưới ngôi nhà vĩ đại vuông vức, bè bè, màu xám kem. Ðám hươu nai đã tản ra từng nhóm nhỏ dưới các gốc cổ thụ quanh đó. Toàn bộ khung cảnh thật tĩnh lặng, khiêm nhường, và buồn bã.
"Không biết giờ này ngài công tước ở đâu nhỉ." Ella nói.
"Ở đâu cũng được, nhưng không phải ở đây." Lucille đáp. "Mình cho là ông ấy đang ở nước ngoài, nơi bầu trời rợp nắng."
Có tiếng còi xe vang lên ngoài đường cái, và họ nghe Leo gọi vọng vào:
"Ðược rồi các chàng trai! Nếu định lên đỉnh núi rồi lại xuống Amberdale dự tiệc trà thì nên đi ngay thôi."
Mang những bàn chân mát rượi, họ lại chen chúc vào xe. Chiếc xe bắt đầu chạy xuyên công viên, đi ngang ngọn tháp nhà thờ tịch mịch, băng qua những cánh cổng lớn và chiếc cầu, vào bên trong ngôi làng Woodlinkin lát đá, ẩm thấp, mênh mông, nơi con sông chảy qua. Sau đó, họ kẹt trong đất bùn cùng bầu âm khí ẩm ướt âm u của thung lũng một lúc lâu, với những vách đá dốc đứng trên đầu, nước róc rách một bên, và đá dựng hay rừng thẳm một bên.
Lúc đâm qua bóng râm của những tàng cây lỉa xỉa, Leo sang số cho xe vượt dốc. Chiếc xe từ từ lê qua những vũng bùn xám đục, len vào ngôi làng lát đá Bolehill nằm cheo leo trên con dốc kề bên một cây thập ác cổ. Cây thập ác với những bậc cấp đứng sừng sững nơi con đường tẽ thành nhiều nhánh, bên trên là các túp nhà nhỏ tỏa ra mùi thơm tuyệt vời của bánh ngọt nóng hổi, và trên nữa là những bụi cây rỏ nước, những mô đất gập ghềnh với thảm dương xỉ không ngừng vươn lên. Rồi những khe nứt trở nên cạn đi, những hàng cây biến mất, những sườn dốc hai bên trụi bớt chỉ còn cỏ rậm và tường đá thấp, nhô dần lên tới đỉnh núi.
Nhóm bạn im lặng một lúc lâu. Hai bên đường ban đầu rợp cỏ, rồi đến hàng rào đá thấp, rồi lại đến đường nét phồng rộp của đỉnh đồi với vài vết tích của tường đá thấp. Cuối cùng là bầu trời ẩm thấp.
Chiếc xe chạy dưới vòm trời thấp xám xịt, giữa đỉnh chóp trơ trọi.
"Ta có nên dừng lại một tí?" Leo nói.
"Ồ có!" Các cô gái đồng thanh.
Và họ trườn ra ngoài lần nữa để ngắm nhìn xung quanh. Họ biết rất rõ nơi này. Tuy vậy đã lên đỉnh núi là người ta phải ngắm cảnh.
Những ngọn đồi nhìn hao hao các đốt ngón tay, với thung lũng là các khớp nối, hẹp, dốc, và tối tăm. Bên dưới hõm sâu đó một đoàn tàu lửa đang chầm chậm lăn bánh về phương Bắc, hơi nước bốc lên ngùn ngụt: một vật thể nhỏ bé trong thế giới âm u. Tiếng động cơ vọng lên cao ồn ã kỳ lạ. Rồi kế đó là tiếng nổ mìn khô khốc quen thuộc trong một mỏ đá.
Leo lúc nào cũng năng nổ, nhanh chóng đốc thúc mọi người:
"Ta đi tiếp chứ? Giờ mọi người muốn xuống Amberdale dùng trà, hay là đến nơi nào gần hơn?"
Cả bọn biểu quyết chọn Amberdale, nhà hầu tước Grantham.
"Ừm, vậy thì ta nên quay lại bằng đường nào? Ði qua Codnor và Crossbill, hay qua Ashbourne?"
Như thường lệ, họ hơi khó xử. Cuối cùng họ quyết định đi đường núi Codnor. Chiếc xe lại táo bạo khởi hành.
Giờ đây họ đang ở trên đỉnh thế giới, trên lưng nắm đấm bàn tay. Cũng như lưng nắm tay, đỉnh thế giới vươn đến tít mù bên dưới cao xanh, mờ xỉn và xanh rậm. Có điều đỉnh chóp này còn được điểm tô bằng hàng chuỗi tường đá cổ xưa ngăn chia những đồng cỏ và bị ngắt quãng chỗ nọ chỗ kia bởi tàn tích của những công xưởng, mỏ chì. Một nông trại đá thưa thớt lởm chởm sáu thân cây nhọn hoắt, trơ trụi. Ðằng xa có một khoảnh đá màu khói xám, một tiểu thôn. Trên dăm cánh đồng, lũ cừu lông thẫm lặng lẽ, u sầu gặm cỏ. Nhưng không có lấy một thanh âm hay chuyển động. Ðây nóc nhà của nước Anh, khô cứng và cằn cỗi như bao nóc nhà khác. Dưới kia, xa kia, là các quận huyện.
"Nhìn các hạt(8) đủ màu sắc kìa." Yvette tự nhủ. Ở đây không hề có màu sắc. Một bầy quạ lượn ra từ hư không. Chúng vừa lang thang mổ mồi trên một cánh đồng trơ trụi đã được bón phân. Chiếc xe chạy vọt lên lằn đường núi giữa bụi cỏ và tường đá, và đám thanh niên im lặng đánh mắt qua chuỗi rào đá xa xa bên dưới vòm trời, dõi tìm những đường nét hướng xuống có thể cho thấy một thoáng cảnh quan của những thung lũng ẩn khuất dưới kia.
8. Nguyên văn: county - đơn vị hành chính của Anh, tương đương với tỉnh ở ta.
Một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng chạy đằng trước, với một người đàn ông cầm cương. Lê bước bên hông xe là một người phụ nữ lớn tuổi cường tráng, lưng thồ túi xách. Người đàn ông trên xe vừa bắt kịp bà ta, và hiện giờ vẫn giữ tốc độ đó.
Con đường khá hẹp. Leo nhấn còi gắt gỏng. Người đàn ông trên xe quay lại nhìn, những người đàn bà cuốc bộ vẫn đều đặn, mau chóng lê bước về phía trước mà không ngoảnh đầu lại.
Tim Yvette nhảy thót một cái. Người đàn ông trên xe là một người du mục, típ nam giới da ngăm, đẹp trai, phóng đãng. Anh chàng vẫn ngồi yên trên xe, quay đầu lại hướng ánh nhìn chằm chằm từ bên dưới rìa mũ vào những hành khách của chiếc xe hơi. Dáng bộ thả lỏng, ánh nhìn xấc xược dửng dưng. Anh ta có hàng ria mép đen mảnh bên dưới sống mũi thẳng và thanh, một chiếc khăn tay lụa lớn màu đỏ và vàng buộc quanh cổ. Anh nói gì đó với người đàn bà. Bà ta đứng yên trong một giây, rồi ngoảnh lại và nhìn vào các hành khách trên chiếc xe hơi bấy giờ đã tiến lại gần. Leo hống hách nhấn còi lần nữa. Người với tấm khăn trắng xám quàng trên cổ mau mắn quay đi, tiếp tục đều bước cùng chiếc xe. Người đánh xe cũng yên vị trở lại, tay nâng dây cương, bờ vai thả lỏng nhẹ nhàng xoay trở. Nhưng anh chàng vẫn không né sang một bên.
Leo nhấn còi inh ỏi, chân hãm phanh cho xe chạy chậm lại sát sau lưng chiếc xe ngựa. Chàng du mục ngoảnh lại trước âm thanh chói tai, gương mặt u tối bật cười bên dưới chiếc mũ màu lục sẫm. Anh chàng nói câu gì đó họ không nghe rõ, để lộ hàm răng trắng dưới viền ria mép đen, và phác một cử chỉ với bàn tay sậm màu lơi lỏng của mình.
"Tránh đường ra đi!" Leo hét.
Ðáp lại, anh chàng khéo léo cho ngựa dừng chân khi nó vừa ngoắc đầu sang mép đường. Một con ngựa lang đẹp mã, và một chiếc xe màu lục sẫm chắc chắn, duyên dáng.
Leo nổi xung, đành phải đạp thắng và ngừng xe theo.
"Các tiểu thư xinh đẹp có muốn coi tướng số không?" Chàng du mục trên xe cười, ánh mắt đen thẫm đầy cảnh giác quét qua từng gương mặt, và nán lại trên khuôn mặt trẻ thơ nhạy cảm của Yvette.
Trong một giây nàng bắt gặp ánh mắt sẫm màu của chàng, vẻ thăm dò ngang cơ, nét xấc xược cùng sự dửng dưng hoàn toàn của chúng đối với những người như Bob và Leo, có gì đó bùng cháy trong ngực nàng. Nàng nghĩ: "Anh ta mạnh hơn ta! Anh ta bất cần!"
"Ồ có! Ta hãy thử đi!" Lucille tức khắc gào lên.
"Ồ có!" Các cô gái đồng thanh.
"Hay nhỉ! Còn thời gian thì sao?" Leo la toáng.
"Ôi bận tâm làm gì chuyện cũ rích ấy! Ta có thể xoay xở cho kịp giờ mà!" Lucille
"Ðược, nếu các cô không ngại về giờ nào, thì tôi cũng không!" Leo hùng dũng nói.
Bấy nãy chàng du mục ngồi thả lỏng một bên sườn xe, giương mắt quan sát từng gương mặt. Giờ thì chàng nhẹ nhàng nhảy khỏi càng xe, hai đầu gối hơi cứng lại. Chàng trạc hơn ba mươi một chút, có vẻ đỏm dáng rất riêng. Trang phục của chàng gồm một loại áo khoác đi săn, ngực cài chéo, chỉ dài tới hông, làm bằng vải len màu đen và lục sẫm, quần đen hơi bó, giày bốt đen, mũ lưỡi trai màu lục sẫm, cùng chiếc khăn lớn màu đỏ và vàng quấn quanh cổ. Vẻ ngoài của chàng thanh lịch lạ lùng, và khá là xa hoa so với cung cách du mục. Chàng cũng rất đẹp trai với cái cằm tự phụ đúng kiểu du mục dạn dày. Giờ thì rõ ràng không lưu tâm đến đám người lạ nữa, chàng dắt con ngựa lang tốt mã ra khỏi lòng đường, sửa soạn cho xe lùi lại.
Các cô gái trông thấy, lần đầu tiên, một lòng máng sâu ngay bên đường, nơi có hai chiếc caravan đang nhả khói. Yvette nhanh chân nhảy xuống. Phút chốc họ đã đứng giữa một mỏ đá bỏ hoang vốn được khoét vào triền dốc bên đường. Giữa khe hốc gần như một hang ổ ngẫu nhiên này là ba chiếc caravan(9) đang được tháo dỡ cho kỳ nghỉ đông. Ở phần mé sau hõm sâu của lòng máng có một chiếc chòi dựng bằng cành cây, dùng làm chuồng ngựa. Một khối đá thô, xám vươn lên trên đầu những chiếc caravan, uốn cong về phía đường lộ. Mặt đất chất đầy những mảnh đá vụn, với cỏ dại mọc xen giữa chúng. Một gian trại nghỉ đông kín đáo, gọn gàng.
9. Loại nhà lưu động thô sơ của người du mục.
Bà lão đeo túi đã đi vào một caravan và để ngỏ cửa. Có hai đứa bé ló mái đầu đen ghé mắt nhìn ra. Chàng du mục lùi xe ngựa vào khu mỏ, khẽ cất tiếng gọi, và một người đàn ông lớn tuổi bước ra phụ giúp chàng.
Chàng du mục bước lên bậc cấp dẫn vào chiếc caravan mới nhất, nơi cửa nhà đóng kín. Bên dưới bậc cấp, một con chó bị cột lại đang chồm về phía trước. Ðó là giống chó săn trắng đốm màu gan nâu sậm. Nó bật ra một tiếng gầm gừ khe khẽ khi Leo và Bob tiến lại.
Ðúng lúc này, một người phụ nữ du mục mặt sạm với tấm khăn choàng đầu màu hường và đôi khuyên tai lớn bằng vàng bước xuống những bậc cấp của chiếc caravan mới nhất, chiếc váy viền ren màu lục thùng thình khe khẽ đu đưa. Chị ta cũng xinh đẹp, vẻ đẹp ngăm ngăm, đậm đà, mặt thuôn dài, có nét gì như loài chó sói. Trông chị ta khá giống kiểu người du mục Tây Ban Nha linh hoạt và liều lĩnh.
"Chào buổi sáng, các quý ngài và quý nương." Chị ta lên tiếng, đánh mắt sang các thiếu nữ bằng cái nhìn táo tợn của loài thú săn mồi. Giọng chị ta mang trọng âm ngoại quốc không tự nhiên lắm.
"Chào buổi chiều!" Các thiếu nữ nói.
"Quý nương bé nhỏ xinh đẹp nào muốn coi tướng số? Ðưa bàn tay cho tôi nào?"
Chị ta cao lớn, cần cổ vươn ra đằng trước như dọa giẫm. Ðôi mắt linh hoạt của chị ta lướt qua từng gương mặt, trơ tráo kiếm tìm thứ mình cần. Trong khi đó người đàn ông, có vẻ là chồng chị ta, xuất hiện nơi bậc cấp trên cùng, miệng phì phèo tẩu thuốc, tay bồng một đứa bé tóc đen. Anh chàng đứng trên đôi chân mềm dẻo, thỉnh thoảng ngó xuống đám người, hàng mi đen dài chớp trên đôi mắt to, ngạo nghễ và xấc xược. Cái nhìn có gì đó truyền cảm kỳ lạ. Yvette nhận thấy nó, ngay trên hai đầu gối mình. Nàng làm bộ hướng sự quan tâm đến con chó săn lông trắng đốm nâu.
"Bà đòi bao nhiêu nếu xem cho tất cả chúng tôi?" Lottie Framley hỏi, trong khi sáu thanh niên theo đạo Thiên Chúa chùn chân lưỡng lự trước người đàn bà dị giáo hạ đẳng này.
"Tất cả? Tất cả quý nương và quý ngài đây?" Người đàn bà sắc sảo hỏi.
"Tôi không cần xem đâu! Các cô xem đi!" Leo kêu toáng lên.
"Tôi cũng không." Bob bảo. "Bốn cô xem với nhau thôi."
"Bốn quý nương đây?" Người phụ nữ du mục linh lợi liếc họ, sau khi đã ngó qua hai chàng trai. Và chị ta ngã giá. "Mỗi người trả tôi một shilling, và thêm một tí lấy hên? Một tí thôi!" Nụ cười của chị ta trông hung hãn hơn là phỉnh phờ, và sức mạnh ý chí nơi chị ta nặng tựa sắt đá bên dưới lớp ngôn từ mượt mà.
"Ðược thôi." Leo nói. "Coi như một shilling một người. Ðừng vẽ chuyện dài dòng quá."
"Ơ, anh này!" Lucille hét lên với Leo. "Chúng tôi muốn nghe hết mà."
Người phụ nữ lấy từ bên trong một caravan ra hai chiếc ghế con bằng gỗ, và đặt chúng gần bánh xe. Rồi chị ta nắm tay Lottie Framley và mời cô gái cao ráo, da rám nắng ngồi xuống. "Cô không ngại cho mọi người cùng nghe chứ?" Chị nói, ngước nhìn Lottie một cách tò mò.
Lottie bồn chồn đỏ mặt, trong lúc người phụ nữ du mục nâng tay cô lên và ấn năm ngón tay thô cứng, dữ dằn của mình vào lòng bàn tay cô.
"Ồ, tôi không ngại đâu." Cô đáp.
Người phụ nữ du mục chăm chăm ngó lòng bàn tay Lottie, dùng ngón tay trỏ thô sạm, nhưng trông sạch sẽ, rà đường chỉ tay.
Và chị ta từ từ đọc vận số, trong khi mọi người đứng đó lắng nghe không ngừng kêu lên: "Ồ, Jim Baggaley đấy mà! Ôi, tôi không tin đâu! Ôi, không đúng! Một phụ nữ da sáng sống dưới một tán cây? Ðó có thể là ai, và tại sao?" Cho đến khi Leo hùng hổ ngăn họ
"Ôi, thôi nào, các cô! Các cô làm lộ hết bí mật ra rồi."
Lottie rút lui, thẹn thùng và bối rối. Ðến phiên Ella. Lần này người phụ nữ tỏ ra điềm đạm và sắc sảo hơn khi đưa ra những lời tiên đoán. Lucille không ngừng buột miệng: Ơ hay! Chàng du mục vẫn thản nhiên đứng nơi bậc cấp trên cùng, gương mặt không biểu lộ gì. Nhưng cặp mắt trơ tráo không thôi dán vào Yvette, và nàng cảm nhận được chúng trên gò má, trên cổ mình, không dám ngước lên. Tuy vậy Framley thỉnh thoảng lại ngó đến chàng ta, và nhận được một cái nhìn ngang cơ đáp trả từ gương mặt đẹp trai với ánh mắt thẫm màu ngạo nghễ ấy. Ðó là ánh nhìn lạ lùng của một kẻ thuộc chủng tộc khiêm nhường: lòng kiêu hãnh mang vẻ thách thức có phần giễu cợt của giai cấp ngoài lề xã hội, những kẻ luôn chế nhạo lớp người tuân thủ pháp luật và chỉ hành động theo cách của mình. Từ đầu đến cuối, chàng du mục đứng đấy, bình thản quan sát với đứa con trên tay.
Lucille đang cho xem chỉ tay. "Cô đã từng sống bên kia biển, ở đó cô gặp một người đàn ông - một người đàn ông tóc nâu - nhưng anh ta quá già…"
"Ơ, hay nhỉ!" Lucille thốt lên và quay nhìn Yvette.
Nhưng Yvette hầu như không để ý đến. Tâm trí nàng đang bị khuấy động và phân tán, tựa hồ trong trạng thái bị thôi miên.
"Cô sẽ kết hôn trong vài năm nữa - không phải bây giờ, mà vài năm nữa - có thể là bốn năm. Và cô sẽ không giàu, nhưng dư dả đủ sống. Và cô sẽ đi xa, một chuyến đi dài."
"Chồng tôi có đi cùng hay không?" Lucille kêu lên.
"Có."
Ðến lượt Yvette, người đàn bà ngước lên, táo bạo và dữ dằn rà soát gương mặt nàng một lúc lâu. Yvette bồn chồn lên tiếng:
"Chắc tôi không cần nghe vận số đâu. Không, tôi không xem đâu. Không cần, thật đấy!"
"Cô sợ gì à?" Người đàn bà dữ dằn hỏi.
"Không, không phải thế…" Yvette sốt ruột.
"Cô có bí mật? Cô sợ tôi để lộ nó ra. Nào, cô có muốn cùng tôi vào trong caravan, để không ai khác nghe thấy?"
Người phụ nữ nói bóng gió lạ lùng, trong khi Yvette vốn ương ngạnh và bướng bỉnh. Vẻ ngoan cố hiện ra trên gương mặt thanh tú dịu dàng khiến nó đơ ra kỳ cục.
 "Ðược!" Bất thình lình nàng đáp. "Ðược! Tôi sẽ làm thế!"
"Ơ hay!" Ðám bạn nàng kêu lên. "Chơi đẹp chút nào!"
"Chị nghĩ em không nên!" Lucille thốt ra.
"Ðược!" Yvette nói với cung cách cứng cỏi của nàng. "Tôi sẽ xem. Tôi sẽ vào trong caravan."
Người phụ nữ tiếng gọi người đàn ông đang đứng trên bậc cấp. Anh chàng vào trong caravan một lúc rồi đi ra, bước xuống những bậc cấp và đặt đứa bé xuống trên đôi chân chập chững, tay giữ lấy nó. Một tay ăn diện bảnh bao, bốt đen sáng bóng, quần đen ống chật và áo len bó màu lục sẫm, chậm rãi dìu đứa con lẫm chẫm tới cái chòi bằng cành cây nằm giữa những hõm đá xám, nơi ông già du mục đang cho con ngựa lang ăn yến mạch trên mặt đất đầy đá vụn lẫn dương xỉ khô. Khi đi ngang Yvette, chàng dán toàn bộ đôi con ngươi vào nàng, vẫn ánh nhìn táo tợn, không đứng đắn của tầng lớp ngoài lề xã hội ấy. Có gì đó cứng cỏi bên trong nàng đáp trả cái nhìn ấy. Bề mặt thân thể nàng dường như tan thành nước. Nhưng phần cứng rắn trong nàng ghi nhận những đường nét nguyên sơ khác thường của khuôn mặt chàng, của chiếc mũi thẳng tinh tế, gò má và hai bên thái dương. Vẻ thuần chất thâm trầm mà tinh tế lạ lùng của toàn bộ thân hình chàng nổi lên sau lần áo len xanh, tựa hồ một nụ cười mỉa mai sống động.
Và khi chàng chậm rãi bước qua nàng trên đôi hông linh hoạt, nàng vẫn thấy chàng mạnh hơn mình. Trong tất cả những người đàn ông nàng từng gặp, đây là người duy nhất mạnh hơn nàng, kiểu mạnh của nàng, theo cách hiểu của nàng.
Vậy là lòng hiếu kỳ khiến nàng đi theo người phụ nữ lên các bậc cấp caravan. Vạt áo choàng màu da rám nắng được cắt may rất khéo của nàng đu đưa, để lộ một thoáng đầu gối bên dưới lần váy bằng vải màu lục nhạt. Cặp giò thanh tú, mảnh dẻ với sải chân dài của nàng được bao bọc trong đôi vớ dài bằng len tốt màu xám xanh và màu da hươu với những họa tiết lạ mắt, gợi liên tưởng đến đôi chân của một loài thú duyên dáng nào đó.
Vừa đặt chân lên bậc thang trên cùng, nàng khựng lại, vui vẻ ngoảnh nhìn những người khác và nói một cách hồn nhiên, hách dịch, không khách khí:
"Tôi sẽ không để chị ta kéo dài thời gian đâu."
Cổ áo lông xám của nàng hở ra, để lộ cái cổ mềm mại và chiếc áo liền váy màu lục nhạt. Chiếc mũ bện màu da rám nắng kéo xuống tận mang tai, viền quanh gương mặt tươi tắn, dịu dàng của nàng. Ở nàng có nét gì đó nhu mì mà hống hách, và bất cẩn nữa. Nàng biết chàng du mục đã quay lại nhìn mình. Nàng cảm thấy cái gáy sạm của chàng cùng phần tóc chải lật sang bên quanh đó. Chàng nhìn nàng tiến vào phòng nhà mình.
Người phụ nữ nói gì với nàng, không ai hay biết cả. Những người khác đều cảm thấy đó là một quãng chờ đợi rất lâu. Thời khắc chạng vạng đã tô đậm hơn sắc ảm đạm của bầu trời, và không khí bắt đầu trở lạnh. Từ ống khói của chiếc caravan thứ hai, một luồng hơi bốc lên cùng mùi thức ăn béo ngậy. Con ngựa đã no nê, một tấm mền vàng bọc quanh thân mình nó. Hai người du mục đang lầm rầm trò chuyện cách đó không xa. Một cảm giác tĩnh mịch, bí hiểm kỳ lạ lan tỏa khắp khu mỏ đá hiu quạnh, kín đáo.
Cuối cùng cánh cửa caravan bật mở, và Yvette chui ra, cúi mình bước xuống các bậc cấp với đôi chân dài, mảnh dẻ đầy mê hoặc. Hình ảnh nàng hiển hiện dưới ánh chiều tựa một bóng dáng phù thủy lom khom trầm mặc.
"Có lâu lắm không?" Nàng mơ màng hỏi, và không nhìn mặt ai, diễn đạt ý định cứng rắn bằng cung cách ương bướng mập mờ, mềm mỏng của mình. "Mong là mọi người không thấy chán! Giờ đi uống trà thì tuyệt nhỉ! Ta đi chứ?"
"Cô vào xe đi!" Bob nói. "Tôi sẽ trả tiền."
Vạt váy phồng lấp lánh ánh kim bằng sợi len alpaca màu ngọc bích của người phụ nữ du mục đung đưa nơi bậc cấp. Chị đứng thẳng người lên, gương mặt sói sạm màu toát ra vẻ hân hoan. Chiếc khăn san bằng cashmere màu hường in những bông hồng đỏ thắm nằm lệch sang một bên mái tóc đen gợn sóng. Chị ngạo nghễ ngó đám thanh niên dưới bóng chiều tà.
Bob đặt hai đồng nửa curon vào tay chị.
"Một chút nữa thôi, để lấy hên, lấy hên cho tiểu thư của ngài." Chị phỉnh phờ, như một con sói phỉnh phờ. "Một tí bạc lấy hên cho ngài."
"Bà đã có một shilling lấy hên, vậy là đủ rồi." Bob nói điềm đạm và lặng lẽ, khi cả bọn cùng di chuyển ra xe.
"Một tí bạc thôi! Chỉ một tí để lấy hên cho đường tình của quý vị."
Ðương lúc sắp sửa lên xe, Yvette, bằng một động tác bất ngờ của đôi chân dài, quay ngoắt lại và vươn sải tay ra, đặt cái gì đó vào lòng bàn tay người đàn bà, đoạn cúi người chui vào xe.
"Chúc tiểu thư mọi điều thịnh vượng. Người du mục cầu phúc cho cô." Giọng điệu ẩn ý, nửa giễu cợt của người đàn bà vọng vào.
Chiếc xe nổ máy ầm ì, ầm ì hung hãn, rồi khởi động. Leo bật đèn pha lên, và khu mỏ cùng những người du mục tức khắc rơi vào màn đêm đen kịt.
"Chúc ngủ ngon!" Yvette nói vọng ra khi xe khởi động. Chỉ mình nàng cất tiếng, lanh lảnh, vui tươi và xấc láo một cách hờ hững. Ánh đèn pha rọi xuống con đường rải đá.
"Yvette, em phải cho mọi người biết bà ta đã nói gì với em." Lucille kêu lên trước quyết tâm im lặng để không bị truy vấn của Yvette.
"Ồ, chả có gì lý thú đâu." Yvette đáp với vẻ nồng nhiệt giả tạo. "Chuyện bình thường, cũ xì: một người da ngăm mang lại may mắn; một người da sáng mang đến xui rủi; một cái chết trong gia đình, nếu là bà nội thì cũng không có gì tệ lắm; và rằng em sẽ kết hôn lúc hai mươi ba tuổi, có cả đống tiền lẫn tình, và hai đứa con. Tất cả nghe rất hay, nhưng có phần quá sức tốt đẹp, chị thấy đấy."
"Ồ, nhưng tại sao em lại cho thêm tiền bà ta?"
"Ừ thì… em thích thế! Cần phải hách dịch một tí với những người như vậy."
Chú thích:
1- Nguyên văn: county - đơn vị hành chính của Anh, tương đương với tỉnh ở ta.
2-  Loại nhà lưu động thô sơ của người du mục.