Bảo Nhi ngóng cao cổ để đợi Thưởng. Đã trễ nửa tiếng, mà anh vẫn chưa tới đón cô. Mưa vẫn đều hạt, không lớn nhưng đủ thấm lạnh. Nhi co ro trong cái áo mưa kiên nhẫn chờ đợi. Tối nay Thưởng bận gì nhỉ? Nếu biết anh... quên cô thế này, lúc nãy Nhi đã để Ngự Bình chở mình về rồi chớ đâu đứng để dầm mưa như vầy. Những người trong bãi giữ xe trước cổng trường đã về hết. Đứng một mình Nhi bắt đầu lo. Cô men theo vỉa hè để đón xích lô. Vừa chờ xe. Nhi vừa... rủa thầm Thưởng... Anh thường viện cớ khu trường đại học này nằm trên những con đường vừa tối vừa vắng để được đưa đón Nhi mỗi đêm. Vậy mà đêm nay anh bỏ cô một mình. Một chiếc xe gắn máy chở đôi tấp vào lề. Hai gương mặt nhăn nhở đưa ra dưới chiếc mũ áo đi mưa: -Về đâu em gái. Anh đưa về! Nhi mím môi bước tiếp. Hai gã thanh niên vẫn bám theo cô. Nhi vội nép vào tường mà đi như chạy để ra khỏi khúc đường vắng vừa tối trước mặt. Gã ngồi phía sau lè nhè những lời thô tục khó nghe, khiến Nhi vừa tức vừa sợ. Tới ngã tư, Nhi đang ngần ngừ không biết nên băng qua đường hay quẹo cua đi tiếp thì hai gã thanh niên đã vọt lên khỏi lề ép sát Nhi vào tường. Cô hoảng hốt kêu lên: -Ăn cướp!... Ăn cướp! Gã ngồi phía sau nhảy xuống sán cho Nhi hai bạt tay siểng niểng. Nhi ôm mặt thụp xuống, nhưng cô vẫn hết sức kêu cứu. Bị đánh, gã nổi điên xô mạnh Nhi, cô ngã bổ vào tường. Gã thanh niên còn lại dựng chống xe bước đến. Lúc Bảo Nhi chết điếng vì kinh hoàng thì cô thấy có ánh đèn loé lên. Chiếc xe đâm thẳng vào hai gã thanh niên khiến chúng dạt hai bên. Một giọng đàn ông rít lên: -Cút ngay! Nếu không đừng trách tao! Gã thanh niên bước xuống sau không nói không rằng vung tay đấm thẳng vào mặt người ngồi trên xe. Nhưng thật bất ngờ, hắn bị ông ta gạt mạnh và bẻ ngoặt tay lại. Gã thanh niên kia liền xông vào. Bảo Nhi la thất thanh khi thấy con dao trên tay hắn léo lên dước ánh chớp. Vừa giữ cân bằng chiếc xe, vừa ghịt gã thanh niên thứ nhất, người đàn ông đành phải nghiêng sang một bên để né con sao vừa được vun tới. Chiếc xe ngả ra vỉa hè đè lên người ông ta. Bảo Nhi tiếp tục la lớn. Hai gã thanh niên buột miệng chửi thề rồi vọt mất. Bảo Nhi run lẩy bẩy, cô không đứng nổi nữa. Nhi cố lếch tới chiếc xe bị ngã, trong lúc người đàn ông cũng đã gượng dậy và chạy vội đến bên cô. Ông ta hối hả hỏi: -Cô có... có sao không vậy? Nhi lắc đầu. Tim cô muốn vỡ tung khi nhận ra người đàn ông ấy chính là Minh. Anh cũng thảng thốt gọi tên cô rồi hoảng hốt kêu lên: -Trời ơi! Máu! Đúng là máu rồi! Tay run rẩy, anh vuốt mặt Nhi, máu từ mũi cô nhoà vào nước mưa ướt cả tay Minh. Nghe nói tới máu. Nhi vụt oà lên khóc, cô sợ hãi níu lấy Minh, như người chết đuối vớ được phao. Anh lấy khăn tay lau cho Nhi: -Bọn chúng đánh vào mặt em à? Bảo Nhi mếu máo gật đầu. Minh trấn an: -Chắc là chảy máu cam. Không sao đâu! Tại sao lại một mình trên đường vắng vừa mưa thế này chứ! Giả dụ tôi không đi ngang đây, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, em có hình dung ra chưa? Nếu là Thưởng, tôi không đời nào để em đi như vậy. Bảo Nhi như bừng tỉnh vì những lời nói của Minh, cô mím môi: -Tôi nhớ anh từng nói với tôi như thế nào mà! Cám ơn anh! Một người lạ qua đường! Dứt lời Nhi vụt chạy đi. Minh kéo mạnh cô rồi giữ chặt cô trong tay mình. Nhi cố vùng ra nhưng không được, cô như người nhũn ra trong vòng tay siết chặc của Minh. Ngước lên, Nhi nhìn anh bằng cái nhìn đớn đau, căm hận. Cô gằn từng tiếng: -Tôi thù anh! Buông tôi ra! Minh cúi xuống: -Tôi không tin! Bảo Nhi quắc mắt: -Buông ra! Nếu không tôi la như hồi nãy... Mặc cho Nhi hăm he, Minh lì lợm giữ Nhi trong tay. Anh im lặng nhìn cô. Trong bóng tối mưa lạnh, ánh mắt của Minh như có lửa, nó khiến Bảo Nhi chịu không nổi. Cô quay mặt đi mặc cho mưa quất vào mặt tê buốt. Giọng Minh trầm trầm vang lên: -Có hận, có thù cỡ nào, xin em hãy nghe anh nói. Anh đã không phải với em, và không dám mong em tha thứ. Nhưng thật sự suốt thời gian qua, anh đã sống trong ân hận. Anh không có gì để biện minh cho mình hết. Điều anh muốn nói với em là phải hết sức cân nhắc khi lựa chọn hạnh phúc một đời của mình. Đúng là anh không có quyền phê phán Thưởng, vì anh tệ hơn anh ta rất nhiều, tệ đến mức đã đánh mất cô gái tuyệt nhất mà anh đã được làm bạn. Buông Bảo Nhi ra, Minh nhỏ nhẹ: -Anh đưa em về! Khuya lắm rồi! Bảo Nhi đứng bất động. Cô chỉ muốn khóc vì những lời của Minh. Nhưng nước mắt đâu cả rồi, gương mặt cô nhoà mưa, chỉ mưa mà thôi. Cô không ngờ gặp Minh trong hoàn cảnh này. Hôm trước Nhi có nghe Ngự Bình kể về Minh. Con bé kết luận, Minh rất khổ khi phải làm mặt lạ với Nhi. Anh cố tình nhẫn tâm vì lòng tự trọng nhiều hơn là tự cao. Ngự Bình cho rằng vì không thể khuyên được ba mình bỏ dã tâm chiếm đoạt xí nghiệp bao bì của mẹ Nhi nên Minh đành lặng lẽ rời xa Nhi. Nghe Ngự Bình phân tích với giọng hùng hồn đầy thuyết phục, Nhi không biết mình nên tin hay không. Nhưng tin hay không thì mọi việc cũng đã muộn. Gia đình Thưởng đã sắp xếp ngày để dạm hỏi. Mẹ Nhi không muốn cũng không được khi anh Tuệ đã dẫn ra những chứng cớ dã tâm của ông Hiếu... Tình bạn bao năm đã rạn vỡ. Bởi vậy dạo này mẹ buồn bực thấy rõ. Nhưng bà không dám trái ý chồng. Ba có vẻ hả hê trước sự thất bại của mẹ. Bầu không khí gia đình luôn ngột ngạt khiến Bảo Nhi cứ muốn sớm Bây giờ trở vào lớp đi. Bảo Nhi ngập ngừng: -Anh gặp tôi để nói bao nhiêu đó thôi à? Minh lơ lửng: -Còn nữa chứ! Nhưng không phải lúc này và ở đây... Đưa tay ra, Minh nhỏ nhẹ: -Anh luôn khao khát gặp được em. Bảo Nhi để tay mình thật lâu trong bào tay ấm áp của Minh. Không dằn được tình cảm của mình, cô thổn thức: -Em cũng vậy... Hai người... mắt trong mắt, tay trong tay thật lâu, Minh mới tiếc nuối: -Anh phải đi! Nhưng sẽ rất nhớ em. Bảo Nhi như say vì những lời nồng nàn của Minh. Cô trở vào lớp học với cảm giác bềnh bồng khó tả. Giờ tan học, Ngự Bình hỏi ngay: -Ai tìm mày thế?Bảo Nhi đáp nhỏ:-Minh!Bình bĩu môi:-Hắn đúng là một kẻ quấy rối! Tao chả cần hỏi cũng biết hai đứa bây đã nói gì với nhau. Bảo Nhi nhăn nhó: -Mày dẹp cái ác cảm ấy là vừa rồi. -Tao chỉ muốn đánh thức mày thôi!-Nhưng Minh là người tốt!-Ừ thì tốt! Tốt rồi thì sao đi. Thưởng đâu có lỗi gì với mày?Bảo Nhi im lặng. Ngự Bình chép miệng:-"Làm sao cắt nghĩa được tình yêu... " Tao không ý kiến nữa đâu. Nhi ngập ngừng: -Chở tao về đi! Bình nói: -Định tránh mặt Thưởng hả. Mày phải đối diện với sự lựa chọn của mình chứ! Tao không chở mày được.Dứt lời, con bé dằn gót bỏ đi. Bảo Nhi đứng thừ người trên vỉa hè. Thưởng lại đến trễ. Dạo này anh rất bận rộn. Cũng phải thôi, anh đang nỗ lực kiếm tiền mà, tiếc rằng anh lại móc túi của gia đình, người sẽ là vợ anh sau này. Bảo Nhi chợt căm phẫn, cô cố nén giận khi Thưởng ngừng xe trước mặt mình: -Xin lỗi! Anh đang bận ghê gớm, nhưng phải bỏ ngang đểđón em. Nhi ậm ự: -Nếu thế bắt đầu ngày mai em đi một mình. - Không được. Tuệ đã giao em cho anh mà! Anh có bổn phận đưa đón chứ không sơ suất như hôm trước được. Bảo Nhi mai mỉa:-Em thấy mình giống tội phạm ghê.Thưởng thở dài:-Lại dỗi rồi, khổ ghê.Thấy Thưởng rẽ phải, Nhi ngạc nhiên:-Anh đi đâu vậy?Thưởng nói:-À quên! Anh phải làm việc tiếp với Tuệ và một người môi giới mua đất. Tuệ bảo đưa em tới luôn. Ở gần đây thôi. Bảo Nhi dò dẫm: -Nhưng nếu được quyền có ý kiến em mới đến. Thưởng chắc chắn: -Dĩ nhiên em được quyền. Nếu không Tuệ gọi em làm gì! Anh cũng muốn lo cho xong để dốc hết tâm trí cho tương lai sau này. Nhi lơ lửng: -Chuyện gì tới sẽ tới. Anh nôn nóng đến mức buồn cười. Ngừng trước quán Mắt Biếc. Thưởng đẩy cửa cho Nhi vào. Cô bất ngờ khi thấy Tuệ ngồi với cô gái từng đi với Minh. Qua giới thiệu, Nhi biết cô ta tên Bích Ly, đang làm cho một công ty tư vấn, nhưng Ly rất chịu khó chạy thêm dịch vụ khác để tăng thu nhập. Bảo Nhi lơ đãng ngồi nghe như một người vô tâm không để ý gì tới việc làm ăn gì của đàn ông, nhưng thật ra cô nghe không sót lời nào. Thoạt đầu, ba người bàn tán chuyện bâng quơ. Từ thành công của giám đốc này, đến thất bại của công ty nọ. Nhi phải khen thầm Bích Ly là một phụ nữ sắc sảo, ăn nói gãy gọn khôn ngoan. Anh Tuệ khó lòng vượt qua nếu Bích Ly cố tình bày ra nhiều rào chắn để hạ giá đất xuống. Đang nói chuyện thương trường, Bích Ly bỗng chăm chú nhìn Nhi, giọng như ganh tỵ: -Em gái anh xinh thật, thảo nào cậu Hai nhà ông Hiếu không si mê. Lúc Nhi đang chết trân trên ghế, Thưởng đã xụ mặt hỏi: -Chị cũng biết chuyện này nữa à? Bích Ly khẽ cười: -Biết chứ! Tôi và Minh là đồng nghiệp mà! Tuệ pha trò: -Chỉ là đồng nghiệp thôi sao? Tôi thấy hai người xứng đôi lắm đó. Bích Ly chúm chím đôi môi tô nâu: -Anh Tuệ khéo đùa! Bảo Nhi khó chịu như người vừa uống thuốc đắng. Cô ta từng ở nhà Minh ban đêm... Giọng nói này Nhi đã nhận ra qua điện thoại. Bích Ly lên tiếng: -Nhưng anh đừng lo, công việc là công việc, Minh không biết được công việc của tôi đâu. Tuệ lại nói: -Tôi hỏi thật! Cô có ghen với em gái tôi không đấy! Ly che miệng: -Trời ơi! Bảo Nhi là người yêu của anh Thưởng. Anh hỏi vậy không sợ ông em rể tương lai buồn hay sao? Thưởng nheo mắt: -Vậy chị với Minh định bao giờ? Bích Ly xua tay: -Ôi thôi! Mời hai ông trở lại vấn đề chính. Bảo Nhi ù cả hai tai. Cô giận anh Tuệ và cả Thưởng vô cùng. Dường như cả hai cố tình lôi cô tới đây để diễn trò này. Sao anh Tuệ lúc nào cũng bị người khác giật dây thế kia? Giọng Thưởng phấn chấn: -Xem như đã thoả thuận xong về giá cả. Chúng tôi cần gặp bên mua càng sớm càng tốt. Nhi chợt buông miệng: -Nhưng ít ra phải có ý kiến của mẹ chứ! Tuệ hơi gượng: -Mẹ đã giao việc này cho anh rồi. Chắc chắn ý của anh cũng là ý của mẹ. Thưởng vội xen vào: -Bảo Nhi lo xa nên mới nhắc như thế. Đương nhiên ý của mẹ cũng là ý của mày rồi. Bích Ly nhìn đồng hồ:-Tôi sẽ điện thoại để hai bên mua bán gặp nhau. Giờ tôi xin phép. Thưởng đứng dậy: -Trăm sự cũng nhờ chị. Bích Ly nhún nhường: -Đó là việc của tôi mà. Bảo Nhi làm thinh nhìn hai người đưa đẩy. Cô sẽ không để yên chuyện này đâu. Chắc Thưởng và anh Tuệ sẽ tức chết được khi biết cô sắp xếp ton hót nhỏ to với mẹ những điều hết sức bất lợi cho việc mua bán này