Chương 21

    
ôi quyết định cắt cầu thằng Thư.
Dự cảm chặng đường trước mắt chắc chắn sẽ có rất nhiều gian truân, bất trắc, có nó cùng đi sẽ vướng, tất nhiên là cái vướng về tình cảm. Nhưng trước khi cắt, tôi quyết định sẽ làm một vụ kha khá để tạo cho nó đồng vốn về nhà làm ăn và tất nhiên cả cho tôi có chút hầu bao lên đường đi xa. Làm một mình thôi, làm không cho nó biết, tôi muốn nó được vô can nếu tình huống xấu xảy ra.
Tất nhiên làm lần cuối cùng để rồi sau đó là, cướp trộm ơi, vĩnh biệt!
Lộ rồi, đã bị phát lệnh truy nã rồi, không thể xuất hiện trên các tuyến đường được nữa, tôi quyết định bày ra trước mắt ba mục tiêu để cân nhắc lựa chọn: Một, công sở, khách sạn. Hai, tư gia giàu có và ba, các tiệm vàng, các đại lý thu đổi ngoại tệ. Thế thôi chứ còn cái đám ngân hàng, nhà băng như trong các phim hành động của Mỹ, của Hồng Kông thì tôi không dám nghĩ tới và biết gì mà nghĩ, nó chỉ có thể nằm trong sức tưởng tượng nghèo nàn của con người. Công sở, khách sạn nhanh chóng bị loại. Công sở chỉ sẵn giấy tờ và các thiết bị văn phòng mốc thếch chẳng đáng giá, còn khách sạn lại thường được canh phòng khó chịu mà nếu có lọt được vào thì chắc gì đã vớ được khách sộp, khách ngoại quốc hay lại chỉ toàn là loại khách du lịch nghèo kiết lõ đít hoặc ba cái đôi tình nhân trốn chúa lộn chồng gian phu dâm phu rất nhiều Capot nhưng lại rất ít tiền bạc. Tiệm vàng tiệm bạc cũng không nằm trong toạ độ. Thời buổi hỗn mang, tiệm nào cũng lổn nhổn bọn bảo kê, bọn vệ sĩ được đào tạo bài bản, lại thường ở phố đông, lơ mơ không phải là bọn đánh đấm nhà nghề này mà lại chính là nhân dân xúm vào đập chết như đập một con chó, thôi. Vậy chỉ còn lại khu vực tư gia. Nhưng phải là loại tư gia có máu mặt, không tham nhũng thì cũng phải doanh thương, không đi buôn bán ở nước ngoài về thì cũng phải là dân kinh doanh bất động sản hoặc cánh sếp sòng bãi vàng bãi đá. Loại này thì không thể có được ở các vùng sâu vùng xa nghèo kiệt mà chỉ có thể có ở các thành phố lớn hoặc đô thị loại trung. Thành phố lớn xa lạ lắm, bỏ! Liệu cơm gắp mắm, đô thị loại trung vừa sức mình hơn nhưng là đô thị nào? Thái Nguyên, Cao Bằng, Bắc Ninh, Bắc Cạn hay Lạng Sơn? Nơi nào cũng được, nơi nào cũng có bọn tỷ phú, đại tỷ phú phất lên bằng những hành vi nhá nhem, phi pháp hết. Nhưng phải có thổ công, không có thổ công mọi việc sẽ trở nên hết sức mù mờ và vô cùng nguy hiểm. Thằng nào? Thằng Hoành, thằng Trí, thằng Hoà, thằng Phong, thằng Cõn, thằng Lầm, thằng... Tôi cố lục lọi trí nhớ của mình để lọc ra những tên tuổi trong tù, trên bãi vàng, trong mọi mối quan hệ làm ăn, nhiều lắm, tứ tung lắm và rồi cuối cùng đọng lại ở khuôn mặt thằng Cộ, chính là cái thằng đã lén đốt cháy lò gạch ở trại T và đã bị tôi nện cho một trận nhớ đời. Nghe nói nó cũng đã ra tù và lúc này đang làm ăn khá lắm ở Thái Nguyên. Vậy thì Thái Nguyên, ô kê, càng quen thuộc.
°
Tất cả mọi mưu toan này tôi giữ cho riêng mình cố không để lộ ra một tín hiệu nào cho thằng Thư có thể đoán biết. Trước khi hành động tôi nói:
Có khi phải bán sới vào trong kia một chuyến, ngoài này chật chội bí bách lắm!
Em cũng nghĩ thế. Mình có thể lên Tây Nguyên, đất rộng người thưa, kiếm một miếng đất trồng cà phê, tiêu, điều hoặc đi sâu vào rừng khai thác gỗ. Em thấy nhiều người lên đó làm ăn được lắm.
Trời đất, chú em lành hiền gớm nhỉ, toàn những nghề lương thiện cả mà ở đời một khi đã lương thiện thì sẽ chấp nhận cái nghèo truyền kiếp. Tốt thôi, cái mã của chú chỉ là vậy, nếu mọi việc tới đây trót lọt, tôi sẽ giúp chú thực hiện được hướng nghiệp này, ít nhất là về chuyện tài chính.
Thư! Trước khi đi tao muốn về thăm nhà một tý. Lâu quá tao chưa gặp bà già rồi.
Cho em về với.
Được. Sau đó sẽ về thăm nhà mày.
Không cần đâu. Về, buồn thêm.
Buồn thêm. Tâm trạng nó giống tôi. Chắc những ngày này cái lệnh truy nã đã bay về tới tận quê và không cần dùng trí tưởng tượng nhiều tôi cũng thừa biết bố tôi điên giận lắm, nhất định sẽ đòi từ tôi, còn mẹ... Thực lòng tôi chỉ muốn về để được nhìn lại mẹ một lần rồi đi, một lần thôi, bởi điều gì đang chờ tôi ở phía trước chính tôi cũng không lường được.
°
Tôi về vào lúc nửa đêm. Đâv là thời điểm tương đối gọi là an toàn cho những kẻ trốn chạy. Trời lại mưa lắc rắc, các ông công an, chính quyền dù có trách nhiệm cần cù đến mấy thì giờ này cũng phải chuồn về nhà ôm vợ rồi. Từ đường cái quan, phải lội bộ qua ba cánh đổng nữa mới đến xóm tôi. Thằng Thư nói:
Em đi trước, anh đi sau, cách xa xa vào, nếu có chuyện gì thì người ta cũng không biết em là ai.
Tôi cười. Một cái cười chát đắng. Trời ạ! Sao giống những ngày đi trinh sát vào hậu phương quân địch ở mặt trận biên cương hồi nào đến thế! Cũng giãn cách cự ly, cũng kẻ đi trước người đi sau, cũng dò dẫm từng bước, nhờn nhợn gan chân. Mới đó với đó mà thân phận đã từ non cao loá nắng rơi thẳng xuống đáy vực ê chề, từ dáng đứng biên thuỳ kiêu hãnh lọt thủm xuống làm kẻ chui lủi ngoài rìa xã hội.
Và cái kẻ ê chề chui lủi đó giờ đây đang đứng trước cửa nhà mình. Tối thui. Một ngọn đèn dầu vặn nhỏ liu riu đang hắt lên vách đất một quầng sáng ốm yếu, vàng vọt. Mẹ tôi đang nằm ở đó, trong màn, mỏng dẹt, không rõ hình hài, đêm nào cũng để đèn như chờ đợi... Con đã trở về đây mẹ ơi! về mà không dám bước chân qua bậu cửa, về mà không đám đánh tiếng cho mẹ đi ra, về mà không đám đến bên giường mẹ hỏi xem bệnh tình của mẹ giờ đây thế nào. Tôi cứ đứng đó mặc cho nước mắt chảy ra. Thằng Thư đứng bên tôi, hiểu lòng tôi nên nó cũng chỉ nắm nhẹ lấy tay tôi, im lặng. Gió thổi qua sân. Cây xoan đầu hồi rung nhẹ. Con gà xóm trên cất tiếng gáy cô độc. Tiếng gà khuya vẻ như đã làm mẹ tôi thức giấc, bà ngồi dậy thả chân xuống đất rồi lẹt quẹt đi ra. Bước chân mẹ vẫn thế, bên nặng bên nhẹ, đôi khi vấp váp, bước chân của một cô gái Hà Nội lên làm dâu xứ nghèo để suốt một đời đi bên thẳng bên nghiêng. Ra đến cửa mẹ dừng lại, ngay bên tôi, ho khẽ, đứng lặng, âm thầm dõi mắt nhìn về phía bên kia cánh đồng, nơi có con đường cái chạy qua. Toàn thân tôi nóng bừng, lồng ngực co thắt, một chút nữa thì tôi đã buột kêu lên mẹ ơi nhưng lại kìm được. Tôi không thể nhìn mẹ khóc, nhìn mẹ đau lòng và rồi sau đó là những tiếng quát tháo, chì chiết tàn tệ của bố khi thằng con bất hảo của ông đã ra đi. Vậy mẹ sẽ khổ hơn. Thôi thì cứ để mẹ nhẹ thoảng trong nỗi chờ đợi, một ngày nào đó tôi sẽ về, nhất định sẽ về trên một tư thế khác chứ không phải khốn khổ khốn nạn như thế này. Một ngọn gió lạnh thổi từ ngoài đồng vào mang theo mùi cỏ cháy. Mẹ khẽ thở dài một tiếng rồi đi trở lại, vẫn dáng đi bên lệch bên nghiêng, hương bồ kết nồng nàn quen thuộc trên tóc mẹ còn vương lại quấn quýt lấy tâm hồn tôi.
Đứng nán lại thêm một chút nữa như thu hết cảnh vật, mùi vị ngôi nhà tuổi thơ vào người, tôi khẽ bấm thằng Thư ra hiệu chuẩn bị đi. Thằng Thư, có lẽ biết trong người tôi chả còn một đồng cắc nào, nó nhẹ móc trong túi ra một tệp tiền không biết bao nhiêu, trang trọng đặt lại trong bậu cửa rồi hai thằng nhón chân bước nhanh qua sân ra ngõ nhỏ nơi có tiếng tre già cọ lưng vào nhau như tiếng than van muôn thuở của kiếp người.
Còn thời gian, tôi kéo thằng Thư đi ngược lên sườn đồi đầy sim mua, tìm đến mồ con Nết thắp cho nó một nén hương, cầu mong hương hồn nó linh thiêng hãy phù hộ cho sức khoẻ của mẹ, thỉnh thoảng trở về với mẹ trong giấc mơ để mẹ đỡ cô quanh...
°
Ra khỏi vùng từ trường tuổi thơ lam lũ, tôi thoắt trở thành một con người hoàn toàn khác. Sự yếu đuối bịn rịn biến mất, thay vào đó là cái lạnh lùng độc địa thường xuất hiện trước khi bước vào một tình huống hiểm nghèo.
Với sư lạnh lùng đó, cách Thái Nguyên chừng ba chục cây số, đến một thị tứ yên tĩnh, thưa dân, tôi nói:
Thư! Mày ở lại đây, chờ, hai ngày sau tao sẽ quay lại.
Anh đi đâu? - Nó ngước đôi mắt trong vắt như mắt bê con nhìn lên tôi thăm dò.
Có mấy việc cần giải quyết trước lúc đi.
Cho em đi với. Biết đâu em có thể giúp anh được cái gì.
Ở lại - Tôi gắt - Nằm im, ăn ngủ, kiếm sách mà đọc, cấm không được ra khỏi cửa.
Nó cúi nhìn xuống không nói gì nữa nhưng trong mắt nó rõ ràng vẫn vẩn lên một cái gì đó không yên ổn, hoài nghi và khắc khoải.
°
Nhà thằng Cộ ở một khu dân nghèo ngoại vi thị xã. Cái thị xã cách Hà Nội có bảy mươi cây số này đang chứa trong lòng nó những sự trái ngược đến gay gắt. Rất nhiều sinh viên nhưng cũng rất lắm bụi bậm. Vào những buổi chiều nghẹt bụi, dân đào vàng từ các bãi vỉa trở về ăn nhậu đập phá ngồi trà trộn vào cánh sinh viên lặng thầm bên xuất cơm bụi lèo tèo mấy lát rau, quả cà. Một bên tiêu pha bằng vàng, bên này tiêu pha từng đồng từng cắc. Giang hồ và học vấn, dữ tợn và trinh nguyên, dường như ở đây con người càng nhiều chữ càng nghèo, dân ít học lại nhiều khí phách xông pha.
Thằng Cộ nằm ở khoảng giữa, tức là không nghèo không giàu, không nhiều chữ cũng không ít chữ. Được biết nó là chủ một cái lò gạch có nửa tá thợ thường xuyên túc trực nằm chình ình bên dòng sông Công. Tốt rồi, vậy là cái nghề đóng gạch khổ sai trong tù cũng đã giúp cho nó một nghiệp sinh nhai, còn hơn chán vạn lần cái nghiệp đi trộm cướp vặt rồi một lần lau cây súng săn mác Đức trộm được của ai đó không biết đã cướp cò giết chết mẹ, nguyên cớ để nó phải vào tù sáu năm.
Gặp tôi nó mừng như... mẹ sống lại. Mới có hơn năm không gặp mà nó đã ra dáng ông chủ lắm: đỏ đắn, béo tốt, ria mép tỉa gọn, đầu chải gôm, áo ca rô, quần bò Levis bạc mông bạc gối... thật không còn nhận ra cái thằng Cộ ăn đất nằm cát, mặt mày nhầu nhĩ, dáo da dáo dác như cái đứa chuyên nhìn trộm đàn bà đái ngày nào nữa.
Đi, đi đại ca! - Nó xởi lởi.
Đi đâu?
Nhậu. Nhậu đàng hoàng, nhậu suốt đêm để mừng gặp lại.
Lò đang đun, khách hàng đang ngồi chờ, sao đi được?
Bỏ hết! Tiền làm sao so với tình được ông anh? Cái tình của anh em mình nặng lắm!
Nhưng mày chưa biết gì à?
Không biết và cũng không cần biết.
Tao đang bị truy nã.
Ai chả bị truy nã. Người thì đàn bà, người thì pháp luật, người thì cả hai.
Tao không muốn giơ mặt ra chỗ đông người.
Vậy thì ta xuống đò. Đấy mới đích thực là cõi bồng lai xí sởn. Mời, đại ca!
Con đò dọc trôi đêm này do một cô gái điều khiển. Dòng sông vắng lặng. Đôi bờ vắng lặng. Thân hình dẻo mềm, tròn mẩy của cô gái nổi hằn ướp thơm da thịt vào mênh mông cũng vắng lặng. Một chai rượu quê nút lá chuối, mấy con cá nướng ròn, đĩa lạc luộc săn se... thế là đủ cho một đêm chênh chao chén tạc chén thù.
Mày sống thế nào? - Tôi hỏi.
Ổn. Nhưng chán. Đôi lúc vẫn nhớ cồn cào những ngày ở trại khổ mà vui. Còn anh, sao?
Bại. Như con chó đang chờ xích cổ.
Vụ đó thằng em biết. Hơi tiếc. Đáng lẽ người như anh có thể làm được những điều to tát hơn mà vẫn vô can.
Biết thế nào là tiếc thế nào là không. Lên cơn là làm, chả kịp nghĩ sâu nông gì nữa.
Ngửa cổ chiêu cạn không biết là ly thứ mấy, khà một tiếng như rắn hổ, nó lia vào tôi cái nhìn thật ranh mãnh:
Chắc ông anh không phải vô cớ mà bỏ công đến tìm thằng em?
Tao cần một khoản tiền.
Bao nhiêu?
Lớn. Càng lớn càng tốt. Tất nhiên là không vay mày.
Thế thì chịu - Nghe như có cả tiếng thở phào.
Trong phố có mục tiêu nào đáng giá không? Một đại gia có máu mặt chẳng hạn?
Anh định làm một cú đột nhập?
Nói đột nhập làm mẹ gì cho sang! Nói trắng ra là trộm, cướp, trấn.
Nó lại ngửa cổ chiêu cạn một ly nữa, mắt nhìn ra sông đang mờ mịt hơi sương rồi quay lại, cười một cái rõ chán.
Anh có thích không?
Thích gì?
Con bé đang chèo đò kia. Mười tám tuổi, Thái trắng, sạch sẽ, thơm, bốc lửa, biết chiều, ngực đẹp, đùi căng, máy móc chật ních, làm hai nghề, nghề thứ hai chỉ là nghiệp dư, chỉ tiếp khách đặc biệt. Nói chung là rất sơn cước pha một tý thuỷ thần, phiêu lắm!
Nó miêu tả như khẩu ngữ của một thằng ma cô dẫn gái chuyên nghiệp, miêu tả mà như nghe có cả tiêng nuốt nước bọt nhóp nhép bên trong. Tôi quay đi:
Tao đang cần câu trả lời.
Sẽ có câu trả lời nhưng trước hết vui cái đã. Đời người mấy nả, đại ca.
Giờ tao không có hứng.
Không hứng thì tạo hứng. Thân thể con người như một hệ thống thuỷ lợi, cứ coi đây như là một động tác thông mạch, mạch không thông, đầu óc bí bách, tắc nghẽn, chả làm được gì đâu.
Bất giác tôi nhìn sang con bé đứng ở đầu mũi. Cong! Cong quá! Tất cả đều cong, cong đùi, cong mông, cong ngực, cong lưng và... chắc cũng cong múp cả cái kia nữa. Rượu cháy sần sật ở chỗ bụng dưới, tôi đặt cạch ly rượu xuống mâm:
Xong!
Ô kê! Thằng em ra đầu mũi cầm chèo, trong này ông anh cứ tự nhiên, làm cú đúp, làm cả đêm cũng được.
Nó vỗ vai tôi một cách rất bình đẳng, thậm chí còn hơi có vẻ bề trên rồi khật khừ bước ra, vỗ vào mông cô gái cái bạch:
Đại ca của anh đấy, chiều hết ý vào, sẽ có thưởng.
Cô gái rụt rè bước vào khoang. Mùi con cái ngầy ngậy
sực lên. Có cả mùi sữa non, mùi tôm cá, mùi cây cỏ, mùi lá ủ oà ập. Có lẽ đã xa cái mùi này cũng khá lâu, lại đang bí bách, căng chằng trong đầu, tất nhiên có cả hơi men Sán Lùng đùn đẩy nữa, như chó đói vớ được xương, không hỏi han, không nói năng nửa lời, tôi gần như dằn ngửa con mồi xuống, xé tung áo ngực, vùi mặt vào bầu vú rắn câng, ngoạm hít vào thành bụng mịn mẩy, kê răng vào cạp quần kéo xuống. Lại vùi mặt, lại ngọam hít, lại nhay nhưa, cuống cuồng, tham lam, rối rít. Rối rít... Không hiểu sao câu nói đểu đểu của lão nhà văn già phố huyện lại chợt bay đến đậu ngay xuống lỗ tai lùng bùng của tôi: “Âm hưởng vĩ đại nhất của loài người là tiếng Fac-mơ-tuya kéo xuống rối rít, vấp váp rồi kéo lên trễ nải, chán chường” Dưới tôi, con mồi bị vò như vò một cái xơ mướp rồi khi cái xơ đó vừa chạm đến cái phần nhạy cảm nhất trên thân thể tôi thì bổng giật nảy, kêu lên một tiếng kinh hãi: “Ôi giời!” Và nếu tôi không nhanh chân, nhắc lại là nhanh chân, ghì cứng thì cô bé đã chạy bắn ra khỏi khoang... Rồi cái gì cần xảy ra đã xảy ra, chỉ biết sau những âm thanh rên rỉ của nửa người nửa thú, khi hai cánh tay thép của tôi rã xuống thì nữ thuỷ thần chỉ còn giống như một vật thể được lôi từ lòng nước trồi lên nhưng đôi mắt nai con lại ngước nhìn lên tôi, kẻ vừa hành hạ cô với cái nhìn vừa lạ lẫm vừa rùng mình lại vừa nồng nàn say đắm.
Thằng Cộ khom lưng bước vào, cười toét:
Nó bảo cuộc đời nó chưa gặp ai có cái của nợ khủng khiếp như thế. Tuyệt vời, vẫn thế, xin chúc mừng đại ca. Khà khà, xét đến cùng, nhỉ đại ca nhỉ, đó cũng là toàn bộ giá trị của một thằng đàn ông, là thằng em cũng nói theo cách nói của mấy nhà dâm dục học. Thảo nào mà bà trạm trưởng trên trại lại...
Mục tiêu nào? - Bỗng dưng giọng ngắt lời của tôi cất lên một cách êm nhẹ, hệ quả tất yếu của sự thông mạch như nó nói.
Có rồi. Lúc ông anh quần thảo xác thịt trong này thì thằng em cũng quần thảo trí nhớ ngoài kia. Đó là một gã
Soái vừa ôm cả đống tiền mới từ Đức về. Hắn đang định đầu tư vào một khu du lịch sinh thái có cả sân Gôn quy mô vào cỡ nhất nước, tổng kinh phí ban đầu ước tính một ngần năm trăm tỷ.
Nếu vậy thì dại gì hắn để của trong nhà.
Tất nhiên nhưng không phải gửi cả vào ngân hàng, nơi mà hắn không mấy tin. Em có thằng bạn ruột làm ngân hàng đã cho biết điều này.
Nắm chắc nhỉ? Hay là cậu cũng đang... định đấy?
Ấy, đâu dám. Ngồi bóc lịch một lần tởn đến già rồi. Nhưng nếu ông anh định chơi thì thằng em sẽ cung cấp thông tin.
Phần trăm bao nhiêu?
Đại ca cho bao nhiêu được bấy nhiêu, đâu dám đòi.
Bao nhiêu?
Khoảng... ba mươi. Được không ạ?
Chỉ mất ít nước bọt thối mà ba mươi phần trăm là hơi nhiều đấy, nhưng không sao, mai nắm lại cho tao tất cả từ quy luật đi lại của hắn và những người trong nhà đến sơ đồ chi tiết nhà cửa, sân sướng, phòng khách, phòng ngủ, chỗ để két, gác thượng, số bảo kê, vệ sĩ, có chó không, loại chó gì, xác định lối thoát ra cửa hậu, ngoài cổng có camera hay các thiết bị báo động không?...
Kinh quá! Bằng tiến công bảy lăm. Nhưng sếp yên tâm, tối mai sẽ có đủ.
Thằng Soái là người thế nào? Bao tuổi?
To cao, đẹp trai, thay tình nhân như thay... quần sịp. Và đặc biệt toàn chơi với các quan đầu tỉnh, đầu huyện, cả mấy vị ở trung ương.
Nó không vợ con gì à?
Vợ hắn như ngôi sao điện ảnh! Nghe đâu mọi đường đi nước bước đều do cô vợ giật dây cả.
Tốt rồi.
Cái gì tốt? của cải hay cô vợ?
Cả hai. Giờ tao cần ngủ. Cứ neo đò lại, mày dắt con bé kia đi đâu thì đi đi!
Rất cám ơn sếp, thằng em này tuy cục kịch thật nhưng từ khi biết mùi đời đã không biết ăn sái của ai. Chúc sếp ngủ ngon!
Ba mươi phần trăm! Mẹ mày, tôi nghĩ khi nó buộc đò xong, cầm tay con bé nhảy lên bờ, được thôi miễn là mày đừng có giở mặt như cái thằng Hoán mặt mụn kia và chắc là mày sẽ không dám giở một khi mày đã hiểu thằng anh mày là ai và cái tỷ lệ phần trăm béo bở kia sẽ là một cái dây chắc bền nhất buộc chết vào linh hồn mưng tấy vì tham của mày. Nhưng khốn khổ, mọi sự đã biết thế nào đâu mà cứ làm như mình đã cầm trong tay cả két tiền của nó không bằng. Vớ vẩn, ngủ đi!
°
Sau khi nắm chắc được những điều cần nắm, đến đêm thứ ba tôi quyết định hành động không sớm hơn và cũng không thể muộn hơn. Hành động theo đúng, thực lòng xin lỗi những đồng đội một thuở chiến hào, chiến thuật mật tập mà tôi đã có nhiều lần trải qua khi còn là lính. Chỉ khác lính đánh nhau có tổ có đội còn trận này tôi chi có một mình.
Mưa rích rắc. Trời hơi lạnh. Trước mắt, bên kia đường là một toà nhà ba tầng xây theo lối cô khang trang đang đứng im lìm, bí hiểm giữa những khóm cây và khu hàng rào sắt kiên cố bao quanh. Bây giờ là gần một giờ, còn những hơn một giờ nữa, đúng cái thời khắc đêm vào sâu nhất, thời khắc con người ngủ say nhất, mới đến giờ hành động. Trời vẫn mưa. Hơi lạnh. Cái lạnh dìu dịu làm cho con mắt tôi muốn thiu thiu díp lại... Thoáng nhớ ngày nào xa lắm, cũng mưa cũng gió thế này, tôi và Cái nhìn đã lần đầu tiên nằm cạnh nhau trong một cái điếm canh để... Mà ơ hay, hết chuyện để nhớ rồi hay sao mà lại đi nhớ đến cái điếm và con đàn bà mất nết ấy vào đúng lúc này kia chứ? Tôi cố vùng thoát nhưng đầu óc cứ tối dần lại...
... Đã đến giờ Hoàng đạo. Từ vùng tối võng vãnh muỗi bay ngoài mép cổng, tôi quăng một miếng thịt bò dán Biptet thơm phức có nhét cả bả chuột loại mạnh vào sân. Lập tức hai con chó Becgie màu nâu xám giống chính Đức to bằng hai con bê xồ ra, gầm gừ tranh nhau nhai xé ngốn ngấu. Chưa ăn xong, thân thể cả hai đã giần giật, mõm sùi bọt, từ từ khuỵu xuống rồi lăn ra nằm ệch. Mẹ! Bả nội quất chó ngoại hiệu nghiệm thật! Xong chó, giờ đến người. Tôi, mặt che, đầu chụp, ăn vận bắt chuớc y hệt một Ninja trong phim Nhật Bản quăng người theo đúng tư thế lá vàng rơi đã học lỏm được từ cái thời đi buôn trâu qua bức tường cao đến ba thước có cắm chi chít những mảnh chai mảnh sành sắc buốt và một lớp giây thép gai ken san sát chỉ đưa lọt một bàn tay. Im lìm. Cửa vào nhà đóng chặt, tất nhiên và đằng sau cửa chắc chắn là hai gã vệ sĩ người dân tộc đang ngồi thù lù, cũng tất nhiên. Vậy thì tôi phải chơi trò ngẫu nhiên bằng cách ném sợi giây thừng có móc sắt đã chuẩn bị trước vào lan can tầng hai rồi đu
người leo lên theo đúng cái bài đánh thành phố ngày trước đã học được trên thao trường. Quá gọn. Bây giờ mới là cái điều khó nhất: Làm sao mở được cửa vào phòng mà lại là hai lần cửa, một sắt một gỗ như sơ đồ thằng Cộ cung cấp. Đây chính là phòng ngủ của đôi vợ chồng gã tỷ phú và cái két sắt nặng 150 kilogram chắc chắn cũng nằm ở đây.
Dùng chìa vạn năng để mở khoá theo kiểu thông thường ư? Không ăn thua. Bên trong chắc chắn có gài chốt ngang chốt dọc, có mở được cũng bằng không. Dùng xà beng mini hay đèn khò Nhật có sức nung nóng 500 độ ư? Cũng không ăn thua nốt. Chỉ cần một tiếng động khác lạ là cũng đủ đánh thức cả nhà dậy rồi, đó là chưa kể rất có thể cánh cửa này có gài thiết bị báo động loại nhạy nhất kiểu made in America hay made in gì gì đó. Tôi nhìn lên phía cửa sổ, cũng thế, có khi còn chắc nịch hơn. Mẹ! Nhà có của cũng khác, im ỉm, xù xì, kiên cố như cái lô cốt! Tốt thôi, không nằm ngoài tình huống đã được lường trước vậy chỉ có cách là đế cho chúng tự mở, hai đứa, vợ hoặc chồng theo đúng phương án đã dự kiến.
Nhà giàu, đàn ông hay sợ trộm, đàn bà hay sợ ma. Kinh nghiệm dân gian thường truyền tụng như thế. Mà ma lại thường nhập vào lúc thì tiếng chim lợn, lúc thì tiếng quạ kêu và cả tiếng mèo quào trong đêm. Tôi chọn Mèo. Bởi hồi đi học tôi nổi tiếng là thằng lỏi con bắt chước tiếng súc vật rất cừ, cừ đến nỗi có lần tôi giả tiếng rắn hổ khè khiến cả lớp nhảy dựng lên, bỏ chạy toán loạn và tất nhiên sau đó tôi được bà hiệu phó chân đi chấm phẩy cho nghỉ một tuần.
Bắt đầu tôi giả tiếng mèo văng vẳng Ở xa rồi gần dần, gần nữa, gần sát ngay khung cửa, càng gần càng ma quái,
ngào nghẹn, ai oán, nức nở như tiếng người chết oan, như tiếng trẻ khóc mà vẫn là tiếng mèo, rền rĩ, thao thiết, rút ruột, rút linh hồn. Rồi sau đó mới quào. Vừa quào vừa rên vừa vễnh tai nghe ngóng..: Trong phòng khe khẽ vẵng ra một giọng đàn bà thảng thốt, đứt đoạn nghe quen quá mà cũng xa lạ quá, như tiếng nói từ chính tâm tưởng tôi vọng lên:
Anh... con mèo nhà ai kêu ngoài cửa nghe thương quá!
Thương gì - Một giọng đàn ông khê nồng - Nó động tình đi tìm đực chứ gì mà thuơng.
Thế mới thương...
Ngủ đi, vớ vẩn!
Ngủ thế chó nào được mà ngủ! Ngu! Tôi rủa thầm và tiếp tục quào mạnh hơn, uốn hết mồm miệng rên thảm thiết, não nề hơn, não nề đến nối chính tôi cũng muôn nhợn da gà bởi tiếng rên liêu trai của mình.
Anh... - Vẫn giọng đàn bà nhưng lần nàv lại chuyển sang sợ hãi - Người ta bảo đất này độc, thỉnh thoảng lại có con ma hiện về đòi... đòi... Hay là... anh ơi...
Trời! Giọng đàn bà con gái nằm trong chăn nghe nôn nao, bứt rứt quá thế! Ấm nồng, nũng nịu, mơn trớn, như ở truồng, như mặc đồ rất mỏng, như cọ xiết, như tròn trịa, như ẩm ướt, như luồn lách, như... Bống dưng, lạ thế, tôi thấy đầu óc mình nhão ra, lùng bùng, tan chảy như bay lên, như thoát ra ngoài mọi chuyện mà nếu không tự đấm mạnh vào giữa đỉnh đầu một cái ra trò thì rồi không biết điều gì sẽ xảy ra trước cái cảm giác đột xuất về sự khát thèm được nhìn, được áp đè không đúng lúc cứ ùng ục sủi lên.
Ma quái gì! Nó cút rồi! Thôi, đằng nào cũng đã thức, cho thức luôn, nằm xích lại một chút đi... Gớm! Đùi gì mà nóng hỉm thế này?
Đừng... anh! Hôm nay em mệt
Lại mệt! Tôi thấy độ này cô khác lắm rồi đấy. Hễ động vào người là... Hay là lại có thằng nào rồi?
Không... đừng nghĩ oan cho em, chỉ tại gần đây không hiểu sao em thấy trong người không được khoẻ.
Không khoẻ với thằng này nhưng lại rất khoể với thằng khác, con đàn bà nào chả thế.
-Kìa anh...
Thôi được rồi, đã thế nếu tới đây có chuyện gì thì không phải tại tôi, nhé!
Chỉ có tiếng thở dài đáp lại. Tiếng thở dài đàn bà trong đêm nghe buồn nẫu ruột. Khốn nạn! Thì ra có tiền tấn tiền tỷ vẫn nhọc nhằn. Ngoài trời vẫn mưa lay phay. Bố tiên sư khỉ, mưa thế này, ấm thế này mà phải tay tôi thì con đàn bà kia có chạy đằng trời. Mệt thế chứ mệt nữa tôi cũng thừa sức làm cho nó phát điên phát rồ lên chứ lại bỡn.
Chắc lại một thằng chồng bia rượu chả làm nên trò trống gì nên con vợ nó chán đấy thôi. Chết nổi! Chút cảnh đời trái ngang hiện qua âm thanh chăn gối kia đã lại khiến cho tôi rơi thỏm vào một vùng cảm xúc khác mất rồi. Lại tự cốc vào đầu. Lại tru miệng hoá thân làm kiếp mèo. Lần này chỉ độc tôn cái âm thanh động tình rút xương rút tủy. Và lại quào, cũng là tiếng quào rối rít của con vật đang lên cơn khát dục.
Trong kia, có lẽ thằng chồng đang điên tiết vì dục lại phải nghe con vật khác gào thét cũng về dục nên nó hất văng chân xuống đất rồi cứ thế thình thịch đi ra. Tốt rồi!
Đi ra là tốt rồi. Đúng ý đồ. Nào, mở ra đi con, bố mày đang chờ rét cứng cả... chim cò đây. Một tiếng cạch, một tiếng cạch nửa của chìa tra vào ổ, rồi liền đó là tiếng rẹt của then rút ra khỏi chốt vang lên. Cánh cửa vụt mở. Một vệt sáng đèn ngủ mờ nhoà vút ra theo. Tôi nép ngay người vào mặt trong cái cánh cửa vừa mở ra đó. Vừa khít. Vệt sáng ngầy ngụa mùi chăn gối soi rõ một thân hình đàn ông to cao, núng nính mặc Pizama có sọc xanh như quần áo tù và phía trên là một khuôn mặt cũng núng nính không kém đang cáu kỉnh tột độ. Nhứ nhứ trên tay một con dao Thái dài sáng loáng, gã đảo mắt ra xung quanh, miệng rít lên, phả ra một cái mùi như cóc chết:
Đâu, mày đâu, con khốn nạn! Có giỏi mày thử kêu thử cào nữa cho tao xem nào? Đâu?...
Đây! Bố mày đây! Tôi kêu thầm trong miệng rồi lách nhẹ người ra, đưa nhanh cánh tay ghì xiết lấy cái cổ béo múp, nóng hổi của gã, y xì cái cách xiết cổ một thằng lính đến từ phía bên kia biên giới ngày nào. Thằng nhà giàu kêu ặc lên một tiếng cố vùng mình chòi đạp, cào cấu vuột ra nhưng vuột cái đếch một khi cái cánh tay thừng chão của tôi đã từng có thời bẻ gập cả sừng trâu. Nhưng đây không phải là trâu mà cũng không thể để cho nó chết, ngàn lần không muốn mình là kẻ giết người, do thế, chỉ bằng một động tác chém xống tay vừa phải vào gáy, ai dè chính cái vừa phải chết giẫm này đã suýt nửa thì làm hại tôi, tôi đã biến nó thành một xúc thịt thiu mềm oặt, nhầy mỡ, bất động và bất tỉnh nằm rụi vào một góc lan can.
Xong thằng chồng. Giờ đến con vợ. Hơi rắc rối đây. Tiếng con cái phả ra từ chăn ấm:
Đóng cửa vào anh, em lạnh...
Tôi đóng cửa.
Mèo nhà ai đấy anh? - Rõ ra cái giọng muốn làm lành.
Tất nhiên là tôi câm mồm. Qua vạt sáng huyền hoặc nhạt thếch như ánh trăng hạ tuần, tôi thoánq nhận ra cái dáng đàn bà nằm nghiêng, quay mặt vào tường mờ mờ tròn ấm, cẫng mọng trong màn. Bùng lên ba ý nghĩ cháy bỏng: một, bỏ hết, chả tiền nong vàng bạc gì nữa, trèo lên giường quần cho nhàu nát cái thân hình chắc chắn là rất tuyệt kia rồi phắn; hai, vừa quần nát vừa thực hiện mục tiêu, hoàn toàn có thể lắm chứ và ba, không quần kiếc gì cả, rách việc, còn thiếu cha gì dịp, có tiền là có cả hoa hậu, tiến thẳng đến mục đích luôn. Cuối cùng tôi quyết định chọn hình thái trung dung, cái này một chút, cái kia một chút, tức là im như thóc, tạm thời đẩy tấm khăn che mặt xuống cổ, nhón chân, vén màn luồn lên giường như một chú trăn đất, hạ lưng nằm xuống, nằm rất yên, chỉ nằm thôi mà không ngọ nguậy chân tay gì cả. Tôi muốn tận hưởng cái hơi ấm, cái khônq khí gia đình mà tôi khát thèm lắm mà chưa bao giờ có được. Một cánh tay đàn bà mềm mịn, mát rượi như lụa thơm quàng lên ngực tôi, vò vò vào vai tôi như thế bảo tối hãy ngủ đi, ngủ đi, trời sắp sáng rồi. Một xíu nữa, nếu tôi không kịp hít vào một hơi thật sâu để kiềm chế thì tôi đã xiết cứng lấy cái giải lụa ấy quấn vào lòng mình, quấn luôn cả tấm thân chắc là đang nóng hỉm, thơm tho đến chết người kia.
Nhưng cũng đúng lúc đó, có lẽ đã mơ hồ nhận ra được một điều gì đó như là mùi vị là kích cỡ chẳng hạn, ả rùng mạnh người một cải rồi định vùng dậy há mồm tru lên như chó hoang bị xiết cổ và sẽ tru được nếu như tôi không nhanh tay kịp tọng sâu vào miệng ả cả một cái góc
chăn vừa thơm vừa ngái. Tiện tay tôi phủ luôn cả tấm chăn lên toàn bộ thân thể ả rồi dùng sợi dây dù mang theo trói ghì chân tay ả vào hai cạnh giường. Từ sau tấm chăn chỉ có một thứ tiếng rên nửa người nửa thú phát ra lùng bùng, ư ử. Tôi kéo khăn chùm lại mặt.
Vậy là xong về nhân sự, bây giờ đến hạ tầng cơ Sở. Chả khó gì khi chỉ cần đảo đưa vài cái là con mắt vốn quen nhìn bóng tôi như mắt thú hoang của tôi đã phát hiện ra ngay cái két to tổ chảng kê sừnq sửng ở góc phòng. Tốt rồi. Đây là nội dung công việc hệ trọng nhất nhưng cũng là đơn giản nhất. Kéo chiếc khăn che mặt trở lại vị trí. Cái đèn khò nhỏ xíu được móc ra. Một tia lửa xanh lét liếm ngoay ngoáy như lưỡi rắn vào ổ khoá số. Một giây... hai giây... Đúng là tư bản, ngay đến cái đồ vật dùng để trộm cắp cũng quá chừng văn minh, chỉ cần đến giây thứ mười là miệng két đã mở ra toang hoác. Nhưng trời ạ, toang hoác luôn cả cái đầu đang khấp khởi đến run người của tôi khi khoắng tay vào chỉ thấy một khoảng trống không đen thùi lạnh lẽo. Mẹ khỉ? Chả lẽ nó đem đi gửì ngân hàng sạch bách rồi à? Hay nó đã đem đi đặt cọc cho bên đối tác? Vô lý! Chừng thằng Cộ đã đoán chắc một nửa số tiền bạc nó vẫn chưa mang đi đâu kia mà.
Điên giận, tôi định dựng con đàn bà dậy, dí dao vào cổ bắt nó khai ra nhưng chợt kìm lại. Chỉ cần một tiếng kêu ú ớ vu vơ của nó là đủ đánh động tất cả. Chợt nhớ câu nói của các bậc đàn anh từng trải trong giới giang hồ bảo rằng vào những lúc nguy nan nhất chớ vội vã hành động ngay mà phải ngồi im, nhắm mắt lại, thở ra đằng mồm hít vào đằng mũi thật sâu mấy phát, tĩnh lặng, lập tức cửa thoát sẽ mở. Tôi làm theo. Và một chấm sáng đã chập chờn hiện ra thật.
Cánh trọc phú thường khôn lọc lõi, biết minh luôn là đối tượng nhòm ngó ráo riết của các loại đạo chích nên chúng chả dại gì mà nhét hết của nả vào két để lạy ông tôi ở bụi này mà thường là cất giấu ở những chỗ bất ngờ, nhếch nhác nhất như thùng gạo, đệm rách, bít tất bấn, giày thối, giá sách, bát hương, bình gốm, thậm chí là nồi niêu xoong chảo cũ nát.Với loại nhà sang trọng xây theo kiểu Đức cổ thế kỷ XIX này thì không có chuyện cũ nát, thối rách rồi, nó chỉ có thể được nhét trong đống sách xếp dày đặc, ngổn ngang, lộn xộn trong cái tủ kính kê giáp tường hoặc phía sau mấy bức ảnh phong cảnh khổ to treo sát trần nhà kia thôi. Tôi nhảy ba bước đến tủ sách nhưng chợt dừng lại. Thằng càng giàu thì đầu óc càng nghèo, sách vở con mẹ gì bọn này, xếp làm cảnh cho oai đấy thôi mà đã là cảnh thì chắc không có gì rồi. Mặc cho con đàn bà trên giường quầy qua quẫy lại, ưỡn lên oằn xuống như đang bị hiếp dâm cũng lại như đang lên cơn cực khoái, tôi chuyển chân đến cái khung ảnh to tướng vẽ con mẹ gì bên trong chả biết treo ở góc phòng, kê cái đôn gỗ bước lên, với tay tháo xuống, vẫn trống trơn. Nhưng trống một cách giả tạo so với nền tường nhẩn mịn xung quanh. Giơ tay ấn nhẹ. Im lìm. Ấn mạnh hơn... vẫn im lìm. Mạnh nữa và, ối trời ơi, mảng tường nhỏ chuyển động để rồi lộ ra một cái hốc đen ngòm, lạnh buốt. Vội thọc tay vào. Những ngón tay bổng bỏng buốt như sờ trúng ổ rắn độc. Mối con rắn là một tệp tiền. Có trất nhiều tệp, ngay ngắn, đằm nặng, toàn loại tiền ngoại tệ nhẵn đanh, thơm phức thoạt sờ là biết ngay. Chóng mặt, tôi vội lùa vét tất cả vào chiếc túi cổ tích ba gang mang theo sẵn. Túi đầy lên đến tận miệng rồi mà tiền trong hộc vẫn còn. Nhét tiếp vào túi quần túi áo. Vẩn còn. Thôi, thế thôi, chả hiểu sao một ý tưởng nhân đạo không đâu chợt thổi tới, bớt lại một chút gọi là lấy lộc cho vợ chồng nó còn sống. Cám ơn! Tạm biệt!
Đúng lúc tôi định quay ra thì hỡi trời, một cái gì sáng bạc đã chém vèo qua mặt và cái bản mặt tôi chắc chắn sẽ vạt đi mất một nửa, cái nửa bên phải, nếu như theo phản xạ tôi không kịp cúi nhanh đầu xuống. Lại một nhát chém nửa kèm theo tiếng gầm lên không hiểu là của thú hay của người. “Mẹ mày, mày chết rồi con ạ ! Tiếng gầm của gã chồng hộ pháp. Sướng chưa! Cái vừa phải thói háo dâm háo gái đang bị trả giá đây. Đáng lẽ tôi đừng vùi mặt xuống cái thân thể nóng như nham thạch sắp phun hào kia thì làm gì có đủ thời gian để cho thằng nhà giàu chó chết tỉnh lại. Làm nhanh hơn nghĩ, đã quá quen với những tình huống hiểm nghèo kiểu như thế này, đến nhát chém thứ tư thì tôi chụp được cổ tay nhẩy mỡ của gã, bẻ quặt, nghe cái rốp, thêm một cú thúc gối, cả thân hình áo ngủ Pizama nặng chừng tám chục ký đổ kềnh. Thúc tiếp phát nữa. Hắn oằn người, hộc lên một tiếng Tôi nằm im, máu từ miệng ộc ra. Nhưng chính cái tiếng động thuần mùi phồn thức ấy, khốn nạn, đã tức thì đánh thức hai thằng vệ sĩ người máy từ dưới nhà phóng lên như đã được gài phần mềm mặc định sẵn. Chúng phóng nhanh đến nổi tôi chưa kịp nhao người ra lan can để thực hiện động tác tẩu thoát thì một cánh tay gân guốc hôi xì đã thít chặt lây cổ.
Chuyện vặt! Cuộc đời nó đã thít cổ tao ối ra tồi, bây giờ chú mày có thít thêm chút nữa đã là cái gì. Quá đơn giản. Chỉ cần một cú cùi tay thọc ngược vào hạ bộ một cái là
xong và, hự, xong thật! Nó ôm cứng Iấy háng vật ra, rên oai oái như bị vợ thiến sau một chuyện dâm gian. Nhưng đến thằng thứ hai thì không đùa được. Trên tay hắn có súng và cái nòng súng đen như cái cạc ngựa đang chĩa thẳng vào ngực tôi bên trái. Mẹ, thằng này biết chơi đấy, biết chọn đúng tim để nhét đạn đây, nhưng mà, mẹ nó, ai cho phép nó dùng súng thời buổi này cơ chứ? Tôi bước tới, chỉ vào ngực mình, nhìn xoáy vào khuôn mặt khá điển trai của nó, cất giọng cô hồn sau tấm khăn đã có vẻ muốn tuột xuống:
Thằng chó, nếu mầy muốn cả hai đều chết hay đều rũ tù thì bắn đi! Bắn đi!
Dọa chơi không ngờ nó lại bắn thật! Củng may, viên đạn chỉ gẫm cháy vai chứ chưa vào tim. Tuy vậy sức công phá của nó cũng khiến tôi loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Cái cạc ngựa đã lại rung rung trước mặt. Lần này thì găm thẳng vào sọ. Trong một thoáng tôi đã nhìn thấỵ, ngửi thấy óc của mình văng ra bắn ra trắng nhởn như đậu hũ. Cha trời! Chả lẽ cuộc đời lại kết thúc ở đây? Đang tê tái chưa biết tính sao và còn tính cái gì nữa khi nòng súng kia chắc chắn sẽ khạc đạn tiếp, thì, như có một bà tiên đột ngột xuất hiện bên cô Tấm trước giờ lễ hội thử giầy, tiếng cô chủ từ trên giường, vẫn ở trong chăn chợt vang lên ngột ngạt:
Thôi, Tèo, tha cho người ta, giết người phải nhận tội chết đấỵ.
Tên sát thủ có bộ mặt trẻ thơ thoáng sững lại:
Nhưng thưa cô...
Bảo rồì, không nhưng gì nửa! Xuống nhà gọi bác sĩ đến xem ông chủ ra sao.
Thế còn...
Cứ để mặc tôi. Xuống đi và im miệng lại.
Có cần gọi 113 không ạ?
Không!
Tiếng trả lời mệt mỏi nhưng đanh lạnh. Gã điển trai vẻ như không hiểu gì cẩ, hết nhìn thân xác ông chủ lại nhìn bà chủ giấu mặt trên giường rồi lại nhìn sang tôi. Trước khi càu có bước xuống, hắn còn nhứ nòng súng vào giữa mặt tôi:
Đ... me mày! May cho mày chứ không bố mày đã cho mày về chầu ông bà ông vải rồi. Ở yên đó, tao lên ngay bây giờ, định giở trò gì là chết với tao. Nghe rõ chửa?
-Rõ!
Nó thình thịch bước xuống câu thang. Trời ạ! Không hiểu sao lúc ấy tôi lại “rồ' ngon lành như vậy? Rõ không phải vì uy lực của thằng choai con mà rõ vì câu nói, không, đúng hơn là tiếng nói phát ra từ đống mền mùng kia. Quen lắm, rất quen, như đã nghe ở đâu rồi, không phải chỉ một lần. Có phải là...
Tiếng nói ấy lại cất lên, nhẹ hơn, chậm hơn:
Đi đi! Vào đằng nào ra đằng ấy, đi nhanh đi!
Một tiếng nổ vỡ toác trong ngực. Tôi đã nhận ra cái tiếng nói ấy là của ai. Lừ lừ bước đến, tôi hất tung tấm mền và dừng sững, mắt lồi ra. Cái nhìn! Đúng là Cái nhìn, là Hiền chứ không phải ai khác. Hiền đang nhìn lên tôi, một thứ nhìn đa chiều đa thanh đa sắc, có cái gì vừa thương hại vừa khinh bỉ vừa vô cảm và lại vừa như... khó tả lắm chỉ biết rằng cái nhìn đó đã lột trần tôi ra, bao nhiêu gan thận phổi phèo bị lôi ra hết, nhúng sâu xuống chuồng trồ hôi thối, đẩy văng tôi ra khỏi cái tình thế hiểm nghèo ngàn cân treo sợi tóc.
 Cái nhìn đó đã làm tôi lộn tiết. Lộn đến nỗi trong một hành động tư phát tôi đã quẳng cái túi ba gang đầy oặp đô la xuống sàn, quẳng tiếp những đồng đô la khác moi từ túi áo túi quần ra, trắng trơn, sạch bách, không thèm giữ lại đồng xu mẻ mẹ nào. Tất cả cái đống hổ lốn có thể làm đổi thay được cuộc đời của một kiếp người, cái đống mà vì nó tôi đã tự trát cứt vào mặt này phút chốc đã trở nên vô nghĩa vô cùng.
Và đáng lẽ vứt xong, tôi sẽ lập tức thoát hiểm ngay theo bản năng tự vệ, tôi lại chỉ thẳng tay vào giữa mặt người vừa cứu nứnh, nói một câu rất mất dạy:
Sướng nhỉ? Tưởng cô đã ở tận chân trời nào với một con đực ra đực chứ ai ngờ đêm đêm cô lại phải nằm canh một tảng thịt mỡ hôi mù như thê'.
Cái nhìn vẫn nằm im nhìn lên, lần này là một cái nhìn tui tủi, xa xót, thì tôi cứ học theo mấy bác nhà văn mà phỏng đoán như thê' và chính cái nhìn ấy đã khiến tôi cúi xuống, bê xốc nàng lên, ghì xiết, nghe rõ được cả tiếng xương hông xương chậu xương sườn nàng kêu lên răng rắc, rồi đặt lên môi nàng một cú hôn như nhai như nuốt, bỏng rát, ngấu nghiến. Khẽ rên lên một tiếng não nuột, nàng cũng hôn lại tôi, bỏng buốt không kém và hình như có cả cái gì mằn mặn trộn vào đó. Vậy là nàng vẫn còn có lòng với tôi và hình như tôi cũng vẩn chưa quên được mối tình đầu này. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Màn kịch cải lương có mùi máu lập tức được kết thúc khi nàng bừng tỉnh, đẩy mạnh tôi ra, nói như khóc:
Anh nhặt lại ít tiền và đi ngay đi. Nêu thiếu thốn cái gì cứ nhắn cho em, đừng bao giờ dại dột làm thế này nữa.
Tất nhiên là tôi không nhặt. Thiếu thốn! Một gáo nước lạnh giội vào giữa tim. Tôi thiếu tất cả những gì cần có trên đời này, thiếu cả cô nữa, cô trọc phú đang sống cuộc sống trưởng giả ạ. Chào!
Một tiếng chó sủa như sấm nổ làm tôi tỉnh lại. Tiếng chó từ ngôi nhà u tịch kia. Bỗng toát mồ hôi lạnh. Trời ơi! Thì ra cả cái đoạn lùng nhùng đấm đá, máu me, xác thịt vừa rồi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng bệnh hoạn mà gần đây đã bắt đầu có dấu hiệu nảy mầm mọc rễ trong tôi. Nó nảy mầm hay chính hình ảnh hoang tưởng về Cái nhìn đã kìm tôi lại, không cho tôi biến thành một tên đục tường khoét vách hèn hạ, điều mà dù có chết tôi cũng không bao giờ thèm làm. Có thể một mà cũng có thể cả hai hoặc thực ra cũng chẳng có cái quái gì cả, biết đâu chỉ là một chút tự trọng còn sót lại trong hố tim đen tối của tôi nó thoi thóp lên tiếng, kệ nó, chỉ biết rằng tôi đã kịp dừng lại.
Tôi quyết định rời chỗ nấp để trở về nhà trọ với ý định sẽ chọn một cơ hội khác như tìm thời điểm thích hợp bắt cóc con tin hay cùng lắm là chặn cướp xe tiền của vợ chồng thằng tỷ phú kia chẳng hạn. Làm vậy vừa đúng cái thể tạng của tôi hơn lại tương đối an toàn. Tất nhiên vẫn phải trông nhờ vào tin tức dò la khá chuyên nghiệp của thằng Cộ.
Nhưng vừa ra khỏi chỗ tối thì bất thần một tiếng còi hụ rú lên cùng vệt đèn pha sáng loà từ đầu đường bên phải chém tới. Cả phía đường bên trái nữa. Inh tai nhức óc. Cảnh sát! Bị chặn cả hai đầu rồi. Bị phục rồi! Họ đã biết mình lảng vảng ở đây mấy ngày nay để rồi bây giờ mới làm cú giăng lưới đây. Lần này thì mới thật là hết, hết hẳn, đến con chuột cũng không thoát nổi. Hình ảnh phòng giam thối khẳm cùng với những hình nhân vật vờ cũng thối khẳm vụt hiện trong đầu. Đang thế, từ vũng tối bên kia đường bỗng một chiếc xe máy lao vụt sang. Chắc mẩm đó là một gã hình sự muốn lập công đầu, một quyết định loé lên:Quá hay, cứu tinh đây rồi, sẽ hạ thằng này thật gọn rồi dùng ngay chiếc xe của nó mà phắn. Nhưng tôi chưa kịp hạ thì một tiếng nói từ trên chiếc xe vừa phanh két đã rơi xuống:
Lên! Lên xe đi anh Hùng!
Tiếng thằng Thư! Sao lại thằng Thư? Tôi vội nhảy phóc lên phía sau nó. Hai chiếc xe cảnh sát cũng vừa chồm tới. Dường như chỉ chờ có thế, chiếc xe Win xé một đường cháy bánh lên vỉa hè rồi cứ thế nó lao vun vút qua rãnh nước, bãi cỏ, khu đất trống, khu nhà đang xây... toàn những địa hình địa vật hóc hoắm mà chỉ có loại hai bánh mới qua nổi. Hai xe cảnh sát đuổi theo được một đoạn buộc phải dừng lại, thở hồng hộc, bắn theo mấy phát vu vơ rồi thôi. Ai dè một trong những cái vu vơ đó lại đã găm trúng bả vai tôi, chỉ thấy nhói một cái rất ngọt rồi thôi. Không muốn để cho thằng Thư biết, tôi im lặng xé gấu áo chịt cứng lại để cầm máu.
Chiếc Win vẫn không giảm tốc độ, có lúc vấp vật cản đã tưởng lộn nhào hất văng tất cả nhưng rồi vẫn gượng được, phóng tiếp, nhanh hơn, thục mạng hơn. Chạm bánh vào một con đường đá răm nhỏ tối, nó hơi chựng lại như để dò dẫm rồi lại băng đi, lại bãi cỏ, lại đất trống và cuối cùng, sau hai giờ mở hết tốc lực, chừng như đoán biết không còn gì đe dọa ở phía sau nữa, nó từ từ dừng lại. Hai thằng nằm vật ra. Xe thở người thở. Tôi hỏi:
Giải thích đi! Thế này là thế nào? Ai cho chú bỏ chỗ?
Nhìn trong mắt anh, em thấy có chuyện không lành.
Và mò theo?
Em theo anh ngay từ lúc đầu, đã nhìn thấy anh gặp ai, xuống thuyền làm gì rồi tối nay...
Thôi, hiểu rồi, không cần lảm nhảm nữa. Chú láo và liều quá đấy. Tối nay chú đã cứu tôi, tôi ghi vào lòng nhưng nhỡ xảy ra điều gì cho chú thì tôi biết nói sao? Mà nói cho cùng tôi cũng đã có điều không phải với chú. Đúng vào lúc quan trọng nhất, tôi đã tỏ ra một thằng chả ra gì, dở hơi, nhớt nhát, đầu óc cứ để đi đâu.
Em biết anh Hùng thương em, không muốn để em liên lụy, em còn biết anh định lo liệu tương lai cho em nữa nhưng em không cần, em không thích anh lo kiểu này.
Tiếng nói nó méo xẹo. Tôi tự nhiên cũng thấy mủi lòng. Hai thằng ngồi im lặng trong mênh mông gió đồi. Tôi hỏi nó cái xe máy này lấy ở đâu ra? Nó bảo chính anh Cộ cho mượn, anh ấy còn bảo em phải bí mật đi theo anh để đề phòng những tình huống xấu nhất vì lần này gặp lại anh ấy cứ thấy anh thế nào ấy, không còn sắc sảo, dũng mãnh, tỉnh táo như ngày trước nữa. Anh ấy sợ... Tôi chợt thấy nhẹ người. Ít nhất là ở đời vẫn còn có thằng biết giữ chữ tín, biết trọng luật giang hồ, huynh đệ.
Rồi nó phát hiện ra vết thương của tôi, cuống quýt xé lần áo ở bả vai tôi, sờ lên trán tôi, xót xa vô cùng:
Ôi, anh bị thương lúc nào thế này?... Máu ra nhiều quá, đầu nóng như than.
May mà viên đạn chỉ xước qua phần mềm, tất nhiên cũng hơi sâu một chút. Bỏ qua đi!
Để tìm một trạm xá em đưa anh vào.
Bậy nào! Đang không định chui vào rọ cho nó lóc thịt à?
Vậy thì đi! Đi kiếm một cái nhà trọ nào đó, em sẽ tự chữa trị cho anh, để thế này, nhiễm trùng chết...
Giọng nó quá khổ sở, vả lại máu ra nhiều, thực sự tôi cũng cảm thấy chếnh choáng nên đành miễn cưỡng nghe theo.
°
Đi thêm được chừng ba chục cây số nữa, ra xa khỏi địa phận thị xã, hai thằng lặng lẽ chui vào một căn phòng ổ chuột mà bên ngoài có treo tấm biển đề Nhà trọ. Đỡ tôi nằm xuống, đắp nhẹ lên mình tôi một tấm mền màu nước dưa thoang thoảng mùi cứt dán, nó khép cửa đi ra ngoài. Lát sau, trong khi tôi vừa thiếp đi, nó trở lại với một cái chậu nhôm và phích nước nóng trên tay. Nó đánh thức tôi ngồi dậy và liền đó, như một người lính cứu thương thành thạo, nó lau rửa, sát trùng, bôi thuốc đỏ thuốc mỡ vào vết thương cho tôi. Bàn tay nó êm dịu đến nỗi tôi lại định thiếp đi nếu như nó không bảo tôi đừng ngủ, nó sẽ ra phố mua bánh mỳ, bánh giò nóng hoặc bún phở về cho tôi ăn lấy sức. Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng khi lần thứ hai nó trở về thì tôi đã không còn dậy nỗi nữa. Cơn sốt đã chuyển sang mê man. Bên tai chỉ mang máng nghe tiếng nó gọi, hai lỗ mũi đã thoáng ngửi được cái mùi ngầy ngậy thơm thơm của hành tỏi của nước dùng mà mắt không tài nào mở ra được.
Tuy vậy trong giấc ngủ nặng nhọc, chập chờn tôi cũng lơ mơ nhận biết được tất cả những cử chỉ chăm sóc dịu dàng của nó. Nó lấy khăn ấm lau mặt, lau ngực cho tôi rồi lại dùng khăn lạnh chườm nhẹ lên trán tôi. Một cảm giác ngọt ngào tuổi thơ được mẹ chăm chút mỗi khi sốt ốm ngày nào khe khẽ trỗi dậy. Chỉ khác có lúc tôi cảm nhận rõ ràng được khuôn mặt thanh tú của nó áp nhẹ xuống ngực tôi, mặt tôi, đôi môi mềm ướt của nó chuyển dịch trên da thịt tôi, lên trán, lên má, lên cả đôi môi khô xác của tôi. Và hình như có cả nước mắt chảy theo những làn sóng mơn man đó. Nếu khoẻ mạnh, giây phút đó không hiểu tôi sẽ hành xử như thế nào, có thể tôi sẽ nằm im giả vờ như không biết để tránh cho cả hai khỏi rơi vào một trạng thái bẽ bàng hoặc cũng có thể tôi sẽ trở dậy ghì chặt lấy thân hình mảnh mai của nó, sẽ đam mê hôn lại nó cũng nên. Nhưng lúc đó tôi chỉ còn biết thụ động hưởng thụ và hứng trọn lấy tất cả mang vào giấc ngủ. Gần sáng, người đã thấy khoẻ hơn, vết thương cũng không còn nhức nhối nữa, tôi chuyển mình trở dậy. Bên tôi, thằng Thư nằm nghiêng, đút hai tay vào đùi, đúng cái dáng nằm ngủ của đàn bà con gái, mặt quay về phía tôi, đôi môi thơ trẻ hé mở, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Một cảm hứng thánh thiện nhen lên, tôi cúi xuống hôn nhẹ vào trán nó rồi thả chân xuống đất đi ra ngoài, bước đến con suối đang chảy róc rách phía sau nhà. Trời còn mờ tối, sương đêm ướt đầm trên cỏ, suối chưa có người, tôi vùi cả đầu cả mặt xuống làn nước mát lạnh thoảng thơm mùi lá cơm xôi. Có con chim nào tần tảo hót sớm ở bên kia rặng cây. Đầu óc bỗng nhẹ tênh, trong thoáng chốc mọi chuyện xảy ra trước đó, xảy ra tối qua dường như không có thật, dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Hít thở thật sâu mấy chục cái cho thấm thía vào tận đáy phổi, tôi khoác áo lần trở lại phòng. Phòng ắng lặng.
Trên giường, cái dáng nằm nghiêng con gái của thằng Thư không còn nữa. Tin rằng nó cũng lần ra chỗ nào đó thoáng rộng giống tôi nếu như ngay trên mặt gối cóc bẩn, nhăn nhúm không có một mảnh giấy được chặn bằng cái nắp phích đập chói vào mắt. Ngờ ngợ hiểu ra điều gì, tôi cầm lên. Những dòng chữ mềm mại được viết bằng bút bi hiện ra xiên xiên:
Hùng ơi! Đừng buồn em đã im lặng bỏ đi nhé! Bởi vì nếu gặp anh, em sẽ không đủ sức đi được nửa. Trong những chặng đường bụi bặm trước mắt, biết tính Hùng ngang tàng, bất cần đời, em chỉ khuyên Hùng hãy hết sức cẩn thận, cái gì có thể làm được thì làm, cái gì không làm được thì thôi; đừng cố. Còn em, em cũng không biết đi đâu, làm gì nữa, thôi cứ để mặc cho số phận xui khiến. Chỉ biết rằng, những ngày được kiếm sống bên Hùng là những ngày đẹp nhất của em. Thực lòng em muốn được sống nối tiếp những ngày đó bằng cách xin Hùng cho em đi theo, vui buồn, sướng khổ có anh có em nhưng em biết chắc Hùng sẽ không bao giờ đồng ý, Hùng sẽ mắng em, nặng lời với em như vừa rồi, chỉ buồn thêm.
Em đi đâỵ. Chiếc xe máy này thực ra là của anh Cộ cho em, Hùng đừng đi mà tìm chỗ bán lại. Ở đâu đó kiếm chút tiền đi đường. Nếu còn cơ duyên, mình chắc chắn sẽ gặp lại nhau. Nếu không, Hùng cứ nghĩ rằng ở bất kỳ nơi nào cũng có một đứa em luôn cầu mong cho anh trai gặp được mọi điều may mắn.
Tôi vùng chạy ra cửa, nhìn nhanh sang hai bên đầu đường. Vắng tanh. Nhìn trở lại, chiếc xe máy cà khô vẫn còn đó, nằm im lìm một góc. Tự dưng nước mắt muốn trào ra. Vậy là suốt đêm qua nó đã không ngủ để chăm sóc cho tôi và lúc tôi trở dậy, nó vẫn chưa ngủ để thực hiện cái hành vi chia tay tức tưởi thế này. Thư ơi! Sao em tốt thế và cũng cơ khổ thế. Còn bao nhiêu điều chưa nói được với em vậy mà em đã đi rồi, đi đâu, gầm trời ác nghiệt này mỏng manh thế em sẽ đi đâu? Thôi đành vậy, em cứ đi đi, anh cũng đi, hy vọng rồi tới đây sẽ có dịp gặp lại nhau, em trai nhé, nhất định sẽ có dịp.
Trời vừa sáng, tôi chụp sâu cái mũ cối lên đầu, móc cây kính dâm gãy cọng ra đeo, gột sạch những vết máu còn vương lại trên vai áo, dắt chiếc xe ra đường nổ máy ngược về mạn Bắc Kạn. Đi được vài chục cây, thấy phía trước là một bến xe liên tỉnh, chọn một hàng sửa xe máy có cái tên khá nhộn: “ Vá 9” tôi rẽ vào, dọn một cái giọng rất ư là quê kệch, lành hiền:
Thưa bác, nhà cháu ở gần đây, thằng bé nhà cháu không may phải đi bệnh viện mổ ruột thừa mà nhà lại hết sạch tiền, còn mỗi chiếc xe này, cháu xin cầm cố ít ngày rồi sẽ xin chuộc lại.
Bao nhiêu? - Đôi mắt ông chủ hàng gườm gườm nhìn tôi qua cặp kính lão như nhìn kẻ trộm.
Thôi thì tuỳ bác. Chỉ cần đủ viện phí bước đầu trả cho người ta thôi ạ!
Biết thế nào là đủ?
Bác cho con tạm... hai triệu.
Cả cái xe ghỉ nát này liệu có được từng ấy không mà cậu đòi cao thế?
Triệu rưởi vậy.
Một triệu. Là tôi cũng thương hoàn cảnh cậu, không thuận thì thôi.
Bác làm ơn nới ra một tý, đã dính vào dao kéo là nhiều khoản phải chi lắm, cháu sợ...
Triệu hai. Không được thì đi đi, mới sáng ra đã ám!
Vâng, thôi thì đành vậy.
Mà không phải đồ ăn trộm đấy chứ?
Bác nói thế phải tội chết. Cháu cả đời làm nghề nông có bao giờ...
Nghề nông! Thằng trộm nào mà không bắt đầu từ nghề nông. Chờ đó!
Lão quay lưng đi vào. Trong khoảnh khắc tôi đã định lao vào theo nhưng chính chiếc xe nằm im lìm, tơi tả kia đã giữ tôi lại. Chiếc xe của thằng Thư, chiếc xe được mua bằng tất cả số tiền nó có được, chiếc xe đã cứu tôi khỏi một cảnh đời tù ngục, chiếc xe như có mắt của thằng Thư đau đáu ẩn vào hai bên chá đèn.
Cầm món tiền sặc mùi dầu máy trên tay đi ra, dưới ánh nắng sớm vàng khè, tôi thấy đắng hết cả mồm miệng. Mẹ lão! Chiếc xe đáng giá gần chục triệu mà lão chỉ nôn ra có triệu hai thì quá đểu, phải như lúc khác tao đã cho cả nhà lão đi ăn mày rồi. Vả lại, cái này mới là nguyên cớ sâu xa hơn, sau này, có thể sớm có thể muộn, nhất định tôi sẽ chuộc lại nó, như chuộc lại một kỷ vật đớn đau, tủi nhục nhưng vô giá mà không phải ai cũng có được.