Chương 5

    
hiễm độc? Câu trả lời đã được xác đinh ngay từ ngày đầu tôi trở thành thành viên chính thức của trại giam T. Nhiễm độc tự thân, nhiễm độc từ cái triết lý cũ mèm, chán ngắt không biết đã nảy nòi trong tôi từ lúc nào:
“Được làm vua thua làm giặc, chân lý bao giờ cũng thuộc về... nắm đấm”.
Khác với Hoả Lò, ở đây mọi sự đều toát lên vẻ chính quy nghiêm ngắn mà bộ quân hàm trên ve áo các giám thị, giám quản đã là một chứng minh yên lòng nhất. Các dãy nhà cũng tạm gọi là rộng dài, khang trang nằm chìm trong cây lá với tỷ lệ 30 mạng trên 60 thước vuông có sạp, bệ, chăn chiếu, mùng màn đàng hoàng. Và đặc biệt khu nhà xí, cái khu vốn trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng đã, ôi, nhẹ nhõm làm sao, được đặt biệt lập với hơi thở con người.
Cũng khác với Hoả Lò, ở đó sự mới mẻ đã khiến cho tôi trở nên nín nhịn, trở nên im lặng đến nhu nhược, ở đây thoạt bước vào buồng giam tôi đã chủ đích giành thế thượng phong ngay. Chỉ cần đưa mắt quét qua một vòng là tôi đã biết thằng nào là Quẫy, tên thường gọi để chỉ đám trưởng buồng, thằng nào là Chip, tên gọi bọn đàn em thân tín, và lên giọng ngay:
- Thằng Liễn ái có lời hỏi thăm anh em!
Tôi nhấn manh chữ thằng bởi tôi biết ai đã qua Hoả Lò đều nghe danh nó mà lại có kẻ dám gọi nó bằng thằng một cách bề trên thì kẻ đó không đùa được. Quả nhiên cú nắn gân rẻ tiền ấy đã có tác dụng, hay ít nhất cũng tránh cho tôi khỏi một trận đòn phủ đầu be bét máu me. Vậy mà nhầm. Nhầm thảm hại. Kẻ mà tôi cho là Quẫy trưởng, là mục tiêu chính yếu của tôi kia trạc 40 tuổi, da tái, ở trần, để lộ bộ ngực lông lá có vết thẹo chém ngang cười một tiếng vô thanh, đi lại gần tôi, cười tiếng nữa rồi đặt lên vai tôi một cái vỗ chắc nịch, tiếng nói ôn hoà:
- Thì chú em cứ đặt đồ đoàn xuống đã, làm gì mà định chơi phủ đầu anh em thế? Ở đây, nói thật nhé, không ai làm cái trò trẻ con ma mới hoạnh hoẹ ma cũ như chú em tưởng đâu.
Tôi cũng cười nhạt thếch. Rõ chán, chuẩn bị mãi mới tung được một nắm đấm, cuối cùng lại tung thỏm vào không gian.
Anh tên là Khâm, Ngọc Đình Khâm, có biệt danh là Khâm rừng Sác, về sau tôi mới biết anh vốn là một tiểu đoàn trưởng đặc công, dân Cao Bằng, đã chuyển ngành sang lâm nghiệp, một lần nửa đêm về phép bắt quả tang cô vợ đang ngủ với giai trong nhà, thế là huỵch một cái, rắc một cái nữa, với hai ngón đòn hóc hiểm ngày trước chỉ dành cho kẻ thù bây giờ được sử dụng lại, thằng cha gian dâm lập tức bị văng ra khỏi cửa sổ, lao thẳng xuống vườn, sọ dộng vào đá kêu cái rốp, xong. Hắn xong cuộc đời, anh xong chức nghiệp, nhận gọn một án tù ngộ sát 12 năm, 11 năm rưỡi rồi, còn 6 tháng nữa là hết.
- Tao có định đánh chết đâu - Khi đã thân nhau rồi, anh kể - Nhưng cái số nó chết nó phải chịu.
- Còn vợ anh?
- Cái con đàn bà đít to hơn mặt ấy à? Tao đuổi thẳng. Hôm rồi nó lên đây, khóc khóc mếu mếu bảo rằng, đời nó chỉ thương có mình tao, cái chuyện nó ngủ với thằng kia là chuyện phải ngủ, như ăn cơm uống nước đi đái, đái xong vẩy mông cái là quên, lại chỉ nhớ một người. Mẹ, mày thấy nó nói vậy nghe được không? Ngửa l... với một thằng, lại bảo chỉ thương nhớ một thằng khác, nói thế đến con c... cũng mắc ói. Tao đuổi tiếp. Kể ra cái thằng chó dái kia cũng chết oan, cái đít con vợ tao nó núng nính toàn trứng như thế, đến chó cũng phải thèm.
Tôi chợt nhớ đến Cái nhìn, sao giống thế, chả lẽ cuộc đời chó chết này cứ bắt bọn đàn bà phải chia hai cảm xúc yêu và thèm khác hắn nhau mãi vậy ư?
°
Còn tôi, lúc đầu người ta tuyên án 18 tháng, sau xét thấy vì là lần đầu, lại có thành tích trong chiến đấu, thêm nữa trong thời kỳ tạm giam tôi đã tỏ ra là một phạm nhân có ý thức hối cải nên hội đồng nghị án giảm xuống còn 15. 15 tháng tức hơn một năm trời, khoảng thời gian ấy chả là cái gì so với cuộc đời dằng dặc của một con người nhất là người đó tuổi đời còn trẻ, còn có nhiều dịp làm lại như tôi nhưng tự trong tâm can, tôi vẫn thấy trống hoác, rã rời. Vậy là tôi, một gã chân quê nghịch ngợm, hiền lành đã có năm năm rèn luyện xuất sắc trong quân ngũ, đã từng là một đảng viên trẻ nhất trung đoàn, nếu cứ đà trớn đó trượt lên thì giờ đây biết đâu tôi đã trở thành một đại uý, một thiếu tá oai phong nắm một tiểu đoàn, một trung đoàn quân tinh nhuệ, vậy mà giờ đây lại là một thằng có tiền án. Tiền án, hậu án vốn dĩ chỉ là một khái niệm mờ nhưng nó sẽ đeo đuổi, sẽ day dứt, sẽ làm anh khổ sở trong sự mặc cảm đến suốt đời.
Song, tất cả những cái đó đều không thấm gì so với nỗi đau đớn, tủi nhục tôi phải nếm trải khi đứng trước toà, đứng trước cha mẹ, đứng trước con em gái tật nguyền của tôi. Mẹ tôi khóc suốt, nước mắt giàn giụa, bố tôi lại ngồi im, mắt nhìn cắm xuống đất, trống rỗng. Còn con Nết, tội chưa, sao nó lại gầy gò, vàng vọt thế kia, sao nó vẫn chỉ mở to mắt nhìn tôi mà không biểu lộ một tình cảm nào cả! Chao ôi, giá như nó cũng khóc, cũng nước mắt giàn giụa như mẹ tôi thì tôi còn có chút nhẹ lòng. Kết thúc phiên toà, toà hỏi bị cáo có muốn nói điều gì không? Muốn chứ. Tôi đứng bật dậy, và lạ chưa, đáng lẽ từ vòm miệng khô khốc của tôi, những lời ăn năn, xám hối, nghẹn ngào sẽ rơi ra thì ngược lại, nó loảng xoảng toàn những lời thách thức:
“Nghèo thì nhục lắm! Con phạm tội vì cũng muốn thoát cảnh nghèo. Bố mẹ và em cứ yên tâm, mãn hạn trở về tin rằng bố mẹ sẽ không bao giờ còn phải khổ vì con như thế này nữa, không bao giờ! Nết ơi, anh xin lỗi đã không kịp thực hiện được lời hứa với em, ở nhà em cố thuốc thang, chờ anh”.
Đến lúc đó con bé em mới khóc oà. Và cũng đến lúc đó tôi mới chợt thấy đôi mắt của Cái nhìn đang hướng về tôi ở tận góc khuất cuối khán phòng. Tôi bất giác mỉm cười, gật nhẹ đầu thay cho lời chào, và thay cho cả lòng biết ơn em đã có mặt bên tôi ở đây, lúc này, nơi đáo tụng đình, như một chút chia sẻ, một chút an ủi và biết đâu có cả cái thứ vô cùng xa xỉ là tình yêu mà bấy lâu tôi vẫn khinh mạn đổ riệt cho nó đơn thuần chỉ là tình dục.
Nhưng một lần nữa cái trí tưởng tượng khô cằn của tôi lại đánh lừa tôi. Bởi tôi đâu có hay rằng, đó rất có thể lầ lần cuối cùng tôi được gặp con đàn bà có thân hình nóng bỏng như nham thạch và có kiểu làm tình xoắn bện như trăn gió đói ấy. Nghe bảo sau đó, con trăn đã duỗi mình lết theo thằng chồng vào phương Nam hay đi sang nước ngoài sinh sống, chả còn nghe tin tức mô tê nào nữa. Vậy, tóm lại, cái vật thể bí hiểm kia vẫn hoàn nguyên là một vật thể mang đầy chất tình dục ngợp ngụa chứ làm qué gì có tình yêu tình iếc, vớ vẩn!
°
Tại trại T, có hai lý do để tôi, như thiên hạ đồn thổi, trở thành hung thần, thành nỗi rùng mình sợ hãi của các tù thường phạm đầu gấu, càn quấy và chây lười. Một, tôi muốn sử dụng cái môi trường đặc biệt khắc nghiệt này để rèn rũa chí khí, uy lực và phong độ thủ lĩnh bởi tôi biết dứt khoát rồi tới đây tôi sẽ phải làm một cái gì đó có liên quan đến vai trò thủ lĩnh, đầu đảng khi ra ngoài. Chỉ như thế tôi mới thực hiện được câu nói tôi đã nói rút ruột trước toà. Hai, tôi muốn rút ngắn thời gian tù đày được ngày nào hay ngày đó để tiếp tục chạy đua với căn bệnh của em tôi, muốn vậy tôi chỉ có cách phải trở thành một tên tù biết điều, gương mẫu và thành tâm hối cải.
Buồng trưởng Khâm một buổi tối gọi tôi ra một góc:
- Anh biết nhà em ở gần đây, báo địa chỉ để người nhà háng tháng chu cấp thêm chứ chỉ ăn đồ ăn trong trại chịu không thấu đâu.
- Em không muốn.
- Sao?
- Em sẽ tự cải thiện ngay trong trại này.
- Cải thiện cách nào, đi ăn cắp à? Hay đi làm đĩ đực cho mấy con mẹ sồn sồn đang ngứa l... bên nhà giam nữ?
- Không, chỉ cần anh nói với cán bộ cho em xuống phụ trách lò gạch.
- Thế mày có biết lò ấy là thế nào không? Cối xay thịt đấy, nơi dành riêng cho bọn đầu gấu, bọn bất trị, mày muốn ra bã hử?
- Em sẽ có cách, em đã nghĩ kỹ rồi.
Khâm không nói gì nữa, im lặng móc một nửa điếu thuốc quăn queo đã ố vàng ra, châm lửa rít một hơi lõm má rồi chìa cho tôi. Tôi nhìn xéo qua anh, thoáng một chút cảm kích. Trong cái nhà tù gồm đủ các loại tội phạm từ thập phương tứ xứ hội tụ này, cướp của giết người, tham ô tham nhũng, buôn lậu, buôn ma tuý, tổ chức mại dâm bán dâm chuyên nghiệp, bạo lực trẻ em bạo lực gia đình, hiếp dâm cưỡng dâm, ngộ sát mưu sát... có hết, có đậm đặc thì lọt một người như anh là một điều hiếm. Anh không dùng quyền Quẫy trưởng, một thứ quyền khá to trong trại để chèn ép, ăn chặn, đánh đập anh em nhằm lấy oai, nhằm thu vén cho mình mà ở các buồng khác hiện tượng này đã thành phổ biến, thành quy luật, đến nỗi phạm nhân nào có quà của người thân mang đến là phải nhồm nhoàm ăn bằng hết từ ở ngoài chứ dại dột mang vào là bị trấn ngay, còn tính kháng cự ư, cánh cửa kia sẽ sập lại, và anh sẽ lãnh đủ một trận đòn lên bờ xuống ruộng.
- Làm Quẫy như anh cũng hẻo nhỉ? - Tôi hỏi.
- Tao đã từng là thằng lính, ngọt bùi chua cay nếm đủ hết rồi. Đã vào đến đây đều là khốn nạn mà lại còn đi khốn nạn với nhau nữa thì không đáng con vật.
Tôi chợt nhớ đến một câu nói của ai đó một lần đã được nghe:
“Đã là thằng lính, dù cuộc đời có xô đẩy mình đến như con chó thì mình vẫn phải là con người.”
Vậy tôi phải là một con người, dù con người đó tạm thời lúc này có chó má đến mức nào đi nữa.
°
Hai tuần sau thì tôi được điều xuống đội gạch.
Thông thoáng cả người. Trời cao đất rộng, cảnh vật mênh mang, dòng sông bãi bồi, tha hồ đón gió đón nắng cho đẫm đừ cái cơ thể đang có chiều bủng beo, nhớt nhợt. Mức ăn cũng khá: 5 lạng gạo một ngày, rau cỏ xin được, trồng được, bữa nào cũng có chút thịt cá.
Bắt đầu chỉ là tổ viên, một tổ viên hiền lành, mờ nhạt, thậm chí bị coi thường, bị ghẻ lạnh nhưng chịu khó, chịu nghe, chịu nhìn. Kinh nghiệm những ngày làm thuỷ lợi ở quê đã giúp tôi rất nhiều trong cái công việc cũng liên quan đến đất này. Đến nỗi tay đội trưởng, một tay lùn choắn nhưng vâm vam, tính nết rất đồng bóng, thích xét nét và độc ác như dì ghẻ cũng phải thốt lên:
“Thằng ôn này đã làm gạch hồi nào chưa mà xeo đất thạo thế?”
Chính tay này khi tôi mới đến đã nhìn tôi một cách khinh miệt:
“Nhìn tướng tác ăn trắng mặc trơn, làm được thì làm, không được thì cút xéo ngay để bố mày khỏi bẩn tay, hả?”
Đến động tác nhào đất cũng vậy, nhờ có cơ tay cơ chân rắn chắc, lại tỉ mỉ, kỹ càng, những miếng đất đặc quánh, nặng chịch từ tay tôi chuyển vào máng chạy bao giờ cũng dẻo nhất, nhuyễn nhất, nhanh nhất. Lần này thì một bạn tù nhân giờ nghỉ giải lao, đã ghé tai tôi:
“Làm cái đ... gì mà làm hăng thế, từ từ thôi, hăng, chỉ béo thằng đội trưởng”.
Kệ, tôi đã có chủ đích nên càng mải hơn, mải như cái hồi tôi đóng gạch quên cả ăn ngủ ngày nào ở nhà.
Cũng hai tuần sau nữa tôi được phân làm tổ trưởng tổ xeo. Công việc thái đất, tước đất này đòi hỏi kỹ thuật nhưng cũng nhàn, không đến nỗi trâu bò khốn nạn như tổ chuyển gạch. Một đội gạch có ba lò, mỗi lò một tháng phải nung được 7 vạn viên, ba lò là 21 vạn, một số lượng không đùa trong khi nhân công vận chuyển lại rất hạn chế, đâu như chỉ có năm, sáu người thì phải. Như vậy mỗi ngày mỗi người phải cõng đủ hơn một ngàn viên vào lò, cõng theo chiều dốc chếch lên. Quá sức. Chính vì thế, sau khi làm tốt ở tổ xeo, tay đội trưởng lại chuyển tôi qua tổ vận chuyển. Cá nhân tôi thì dễ rồi, một ngàn chứ hai ngàn sức tôi vẫn có thể kham được, giống như ngày ấy trên bờ đê thuỷ lợi, mình tôi một chiếc cút kít nặng cả mấy tạ kéo cứ phăm phăm. Nhưng còn anh em, hầu hết là sức đuối, thái độ lại cầm chừng nhìn ngó nên tôi luôn luôn phải cõng thay cho phần việc của hai người.
“Làm nhiều chỉ béo thằng đội trưởng”
Công việc ổn ổn rồi tôi mới để ý đến câu nói chứa đựng đầy ẩn ý chua cay ấy. Thì ra hắn bắt anh em làm nhiều không phải để cho trại mà để bán bớt ra ngoài kiếm tiền cải thiện, tuy nhiên tiền bao nhiêu, anh em được hưởng như thế nào, chỉ mình hắn được quyền biết và quyền quyết. Đã nghe xì xèo: Thằng cha này ăn dày, thu được mười, nó nhét túi chín, chỉ nhè cho anh em một. Thằng nào hở ra chút nghi kỵ, nó đánh ngay hoặc đề nghị chuyên sang bộ phận khác khốn nạn hơn như dọn cầu tiêu, dọn chuồng lợn.
Nếu quả thật như vậy, tôi quyết đinh phải dằn mặt hắn một lần. Dằn không phải vì nó, cũng không phải vì anh em mà vì chính tôi. Tôi muốn tập dượt, rà soát lại cái khí chất thằng con trai trong người mình xem nó đến đâu, nó sẽ ra sao, nó còn không. Vì thế khi mấy người ngoài xã lén lút dắt xe thồ vào mua gạch, để im cho mua xong tôi mới kín đáo chặn đường hỏi vừa rồi các ông phải trả bao nhiêu tiền một chục? Sợ sệt, không ai dám trả lời. Tôi liền túm lấy ngực cái tay có vẻ là nhóm trưởng, nhấc khỏi mặt đất mấy phân, gằn giọng:
- Mày không nói, tao sẽ tố cáo mày tội tiếp tay cho kẻ gian trong trại, rồi mày cũng sẽ vào đó mà bóc lịch. Hoặc tao sẽ cho mày ăn đất ngay tại đây, lúc này. Sao?
Thế là hắn phun ngay. Hoá ra số tiền gã đội trưởng thu về không nhỏ, ít nhất cũng trên ba trăm ngàn mà lúc đó tôi nhớ chỉ có hơn một trăm ngàn một chỉ vàng. Rồi, với ba trăm này, gã sẽ chia cho mọi người bao nhiêu? Trở lại đội, tôi coi như không biết gì, nói năng, ăn uống bình thường, thậm chí còn kiếm một gói thuốc Du Lịch biếu hắn.
Hôm sau, hắn tập họp toàn đội lại, tuyên bố một cách hào phóng:
- Chiều nay tao sẽ đãi các chú một chầu rượu thịt chó thật nhoè.
- Lý do gì, thưa đại ca? - Tôi mỉm cười, hỏi.
- Tiền bán gạch, tiền mồ hôi nước mắt của các chú, được chưa?
- Giá gạch bây giờ rẻ thế thôi ạ?
- Mày biết bao nhiêu mà rẻ? - Hắn nheo mắt.
- Nhưng ít nhất cũng bằng hai mươi lần bữa thịt chó này.
- Mày nói vậy có ý gì? - Bây giờ là trừng mắt.
- Đâu có ý gì, đại ca - Tôi vẫn tưng tửng - Một chầu thịt chó cho 12 người ăn thả ga cùng lắm cũng chỉ hai mươi ngàn theo giá chợ, còn số gạch hôm qua, cũng theo giá chợ, ít nhất cũng phải... ba trăm ngàn.
Hắn quật chát cái chén uống nước xuống đất, chỉ thẳng mặt tôi, rít lên:
- Thằng khốn! Tức là mày bảo tao ăn chặn của anh em?
- Dạ, em đâu dám - Tôi vẫn nhũn nhặn - Em chỉ muốn nói đại ca ăn thế là hơi dày, khó trôi.
- Mẹ mày! Số mày tới rồi, con ạ!
Hắn xộc đến và tôi cũng chỉ chờ có vậy, quả đấm gân guốc như cục gạch già lửa của hắn vừa vung lên, cái quả đấm đã làm vỡ hàm, gẫy răng không biết bao mặt người, tôi đã bắt gọn, bẻ quặt ra sau, chỉ nghe đến rắc một tiếng là cái thân xác lùn choắn kia đã ngã xấp mặt xuống đất. Đây là ngón đòn tôi học được từ cánh lái trâu giang hồ có chú ý nâng cao chút ít. Đè chặt đầu gối lên tấm lưng nhẫy nhụa mồ hôi loang lổ những vết xăm hình đàn bà cởi truồng của hắn, tôi mới nói thủng thắng:
- Quảng lùn! (Tên hắn) Chưa ai dạy mày bài học vỡ lòng hại người thì người hại hả? Vậy bây giờ tao thay mặt anh em dạy mày chắc là chưa muộn, đúng không? Một mẻ gạch mày ăn ba trăm ngàn, mày đã ăn bao nhiêu mẻ rồi? Mày có biết ăn vậy là mày ăn máu mủ của mọi người không?
Nằm dưới, trước những cái nhìn sợ hãi và kinh ngạc của anh em, hắn thở hộc một tiếng bay cả cát, điên loạn định quặn người vùng dậy, tôi bèn dùi xiết ngón tay trỏ vào chỗ lõm dưới bả vai hắn, gần cổ, miếng điểm huyệt này lại là tôi học được từ anh Khâm rừng Sác, thằng con trời lập tức nằm đờ ra, hai mắt nhìn lên tôi lộn tròng như mắt chó dại.
- Ở ngoài kia thiên hạ ăn cắp ăn nhặt, tham ô tham nhũng đã ra một nhẽ, ở trong này mày cũng định bày cái trò xấu xa ấy ra à?
Hự! Cứ sau mỗi câu nói là tôi lại đệm bằng một cú đòn khá nặng, cú sau nặng hơn cú trước khiến thằng trời đánh chỉ có thể quằn lên quặn xuống tối tăm mặt mày mà không kịp phản ứng lại một chút gì. Khi toàn thân nó bất động, nhão ra như cái giẻ khoai tôi mới dừng lại. Đến thế là vừa đủ, cuộc đời đã dạy cho tôi mọi sự chớ nên đi quá đà rồi không lấy lại được. Tôi phủi tay đứng dậy, nhìn một lượt những khuôn mặt cũng đang đờ ra ở xung quanh, bắt đầu nhuốm cái thứ giọng thủ lĩnh khàn khàn, trễ nải, các âm tiết được phát ra đều đều như thầy chùa nhưng rất nặng:
- Bài học này cũng là để dành cho các chú, từ nay các chú chỉ có một con đường là làm ăn chăm chỉ, thật thà, chú nào định giẫm theo vết chân nó thì sẽ bị trừng trị như thế này. Giải tán, về chỗ làm việc đi!