ột lần nữa, cuộc sống lại diễn ra như hồi ở Werrington. Vẫn những tập quán bất di bất dịch của chàng, đột nhập bất kể giờ giấc, ngày hay đêm vào phòng tôi. Chàng sồng sộc vào phòng khi tôi đang dùng điểm tâm. Chàng đi đi lại lại, vừa lớn tiếng chửi rủa sự chậm trễ trong khâu thực hiện kế hoạch, tay chàng hết cầm bàn chải đánh răng của tôi, lại mân mê cái lược, cái vòng đeo tay để trên bàn. Chàng chê Trelawney quá thận trọng. Trevannion quá chậm. Chàng tiếc rằng không có ba đầu sáu tay, không có phép thần thông để hiện diện cùng một lúc ở mười lăm địa điểm hầu giải quyết công việc trì trệ. Cũng như trước kia ở Werrington, chàng ngồi trước ngọn lửa, trong phòng ăn. Một xấp giấy trên bàn. Một tấm bản đồ lớn treo giữa phòng. Richard ngồi trong ghế bành, bên cạnh là Bunny, thay vì Jack. Những chữ thập đỏ đánh dấu những điểm đổ bộ trên bãi biển. Anh Robin của tôi đứng gần cửa ra vào, vị trí của đại tá Roscarrock trước đây. Peter Courtney túc trực trên lưng ngựa, nhận tin tức của Trelawney gửi về. Các bản tin được nghiên cứu tỉ mỉ. Những nơi mà trong năm 1646 bị thất thủ đầu tiên, thì ngày nay cũng sẵn sàng nổi dậy đầu tiên. Helston, Penzance… St Yves… Mọi người đều đặt lòng tin tuyệt đối vào Richard Grenvile, tổng tư lệnh của quân kháng chiến. Tôi ngồi trên xe lăn, gần ngọn lửa, lắng nghe tất cả những ý kiến và có cảm tưởng không ngồi trong phòng ăn của Menabilly nữa, mà ở Werrington, ở Ottery, ở Exeter… vẫn những đề tài đó, những cuộc thảo luận đó, những do dự của thuộc hạ, những quyết định nhanh chóng. Những cuộc hội họp lớn chỉ diễn ra vào ban đêm, bởi vì lúc ấy di chuyển trên đường dễ hơn. Từ phòng tôi nghe tiếng thầm thì bàn tán và giọng nói mạch lạc của Richard lấn át mọi tiếng khác. Người Pháp có giữ lời hứa không? Richard đứng ngồi không yên. - Quỷ bắt hết bọn Pháp đi. Tôi đếch cần chúng, nếu chúng không đến. Không có chúng, chúng ta vẫn đánh được. - Nhưng, nếu người Pháp giữ lời hứa hậu thuẫn cho cuộc đổ bộ của Hoàng tử - Ngài Charles Trevannion nói – như thế sẽ là một đòn tâm lý đánh vào Nghị viện, có hiệu lực gấp mười sư đoàn ngoài chiến tuyến. - Các ông chớ cả tin. Người Pháp không thích đổ máu trên một mảnh đất xa lạ. Hãy để cho họ yên. Chúng ta sẽ không cần đến họ nữa một khi đã chiếm đảo Sorlingues và các thành trì ở Cornouailles. Hội họp triền miên. Nửa khuya, một giờ, hai giờ, ba giờ. Lúc mấy giờ buổi họp kết thúc và mọi người giải tán đi ngủ? Tôi cũng không biết, bởi vì cơn mệt đã quật ngã tôi từ lâu. Robin, người đã chứng tỏ lòng dũng cảm tuyệt vời khi bị bao vây ở Pendennis, bây giờ mang những trọng trách nặng nề. Chuyện xích mích giữa hai người về vụ cây cầu đã được bỏ qua. - Robin, anh nhận tin tức mới nhất từ Helston chưa? - Thưa, tôi nhận được rồi. - Tôi muốn rằng anh đại diện cho tôi đến Penrose nắm bắt tình hình. Hãy đi vắng đúng hai đêm thôi. Tôi cần quân số chính xác có thể huy động được giữa Helston và Penryn. - Xin tuân lệnh. Và tôi thấy Robin lưỡng lự một chút, mắt quay về phía cửa nơi tiếng cười của Gartred trong trẻo vọng lại… Những ngày trôi qua, kế hoạch dần dần rõ nét. Bức điện cuối cùng của Hoàng tử Pháp đã gửi về, báo tin rằng hạm đội của Pháp được đặt dưới quyền sử dùng của Hoàng tử một đạo quân do công tước Hopton chỉ huy sẽ đổ bộ lên Cornouailles, trong khi đạo quân của Hoàng tử và Jack Grenvile tiến chiếm đảo Sorlingues. Cuộc đổ bộ phải xảy ra đồng thời với các cuộc nổi dậy trong nội địa do tướng Richard chỉ đạo, để chiếm đóng những điểm then chốt. Ngày thứ bảy 13-5 dược chọn là ngày tổng nổi dậy. Từ ngày mồng một, trời rất oi bức. Bên dưới đồi Gribben, mặt biển bóng nhẫy như gương. Bầu trời xanh thăm thẳm, không một bóng mây. Tôi lăn xe hóng mát trên đường đê, nhìn ngắm những con chiên đang gặp cỏ. Chỉ hơn một tuần nữa những cánh đồng hiền hòa này sẽ nến mùi chiến tranh một lần nữa. Lại có đánh nhau, chém giết, chết chóc. Gia súc chạy tản mát. Dân chúng tản cư trên đường. Tiếng súng nổ dòn dã, tiếng vó ngựa rền vang… Công cuộc chuẩn bị đã hoàn tất và thời gian dài chờ đợi bắt đầu. Richard lúc nào cũng vui vẻ trước trận đánh. Chàng chơi ném bun với Bunny trên thảm cỏ gần ngôi nhà bỏ hoang của viên quản lý. Peter nhận thấy dạo này mình mập hơn trước nên thường xuyên phi ngựa trên bãi biển cốt làm sao cho sụt ký. Anh Robin của tôi thì lầm lì đi dạo một mình trong rừng và khi trở về anh vào thẳng phòng ăn. Đôi khi tôi thấy anh Robin ngồi hàng giờ uống rượu, vẻ lo lắng. Khi tôi hỏi, anh trả lời lấp lửng, con mắt bất động lạ thường như đang rình mò ai. Gartred bình thường rất thản nhiên, lạnh lùng khi đùa giỡn với tình yêu, nhưng lần đầu tiên tôi thấy cô ta có vẻ không được tự tin. Phải chăng vì Ambrose nhỏ hơn Gartred mười lăm tuổi hay là cô ta cho rằng nếu lấy Ambrose sẽ gặp mối đe dọa lớn? Tôi biết Gartred nợ nần tứ tung ở Orley Court. Richard đã nói cho tôi biết điều ấy. Tuổi thanh xuân của cô ta thế là hết. Và tương lai có thể sẽ đen tối nếu không có người chồng thứ ba đảm bảo cuộc sống cho cô ta khi về già, sắc đẹp không còn nữa, phải sống nhờ con cái. Gartred hết thận trọng rồi sao? Cô ta mỉm cười quá công khai với Ambrose Manaton. Ngồi vào bàn ăn, bàn tay Gartred thường đụng tay Ambrose. - Tại sao anh lại để Gartred đến đây? – tôi nói với Richard – cô ta đã làm khá nhiều Điều tệ hại. Cô ta giúp ích gì cho anh ở đây? - Nếu Gartred ra đi, Ambrose sẽ đi theo – Richard đáp – Anh không thể để sổng mất tài chính viên này được. - Vậy thì anh hãy phái Robin đi đâu đó. Anh ta không giúp ích gì được cho anh nếu cứ tiếp tục uống nhiều như thế. - Em lầm rồi. Chỉ có rượu mới kích thích người ta được. Khi tới ngày hành động, anh sẽ phục rượu cho Robin uống và em sẽ thấy một mình anh ta chiếm lâu đài St Mawes. - Em không vui sướng gì thấy anh của em tự hủy hoại đời mình. - Nhưng Robin có mặt ở đây không phải để làm vui em gái mình. Anh ta ở đây để phục vụ dưới trướng của anh. Hiếm có sĩ quan nào như Robin đánh giặc rất gan lì. Anh ta càng đau khổ, càng chiến đấu hung tợn hơn. Richard phà một hơi thuốc trong không khí nhìn tôi bằng con mắt đục ngầu. - Lạy chúa – Tôi nói – Lòng anh không biết thương xót sao? - Hoàn toàn không, để đạt được mục đích quân sự. - Anh có thể ngồi yên và sung sướng ở đây, trong khi trên lầu, em gái anh dùng sắc đẹp quyến rũ Ambrose Manaton để bòn rút gia tài. Còn anh của tôi, vì yêu cô ta, mà uống rượu say mềm, trái tim tan nát. - Dẹp trái tim của Robin qua một bên đi! Anh chỉ quan tâm đến thanh kiếm và anh ta sẽ sử dụng kiếm như thế nào trong trận chiến. Thế thôi! Nói xong, Richard thò đầu ra khỏi cửa sổ, huýt gió gọi cháu trai Bunny và rủ nó đi chơi ném bun. Tôi nhìn cả hai vui đùa hồn nhiên như hai cậu học trò, áo choàng vứt trên cỏ. “Cầu chúa đày đọa giòng họ Grenvile!” – Trong cơn giận tôi nói khá lớn, ngỡ rằng chỉ còn lại một mình trong phòng. Một bàn tay gầy rạc đặt trên vai tôi và tôi nghe giọng Dick thì thầm: - Cách đây mười tám năm mẹ cháu cũng nguyền rủa như thế. Dick đứng sau lưng tôi, hai mắt đen long lanh trên khuôn mặt tái xanh nhìn cha nó đang ném bun với Bunny.