16.Nỗi khổ của người hai vợ

    
ạn bè gặp chàng thường ngã mũ chào:
-Sư phụ.
Thực ra chàng chưa đi dạy học bao giờ. Cũng chưa hề thí phác quy y cửa Phật. Chẳng qua bằng hữu nể chàng vì chàng có hai vợ.
Sao lại không nể? Ngày xưa nhiều bậc vua chúa lên ngôi lúc còn là một đứa bé con, chẳng hạn như vua Phổ Nghi bên Tàu, thế nhưng tự cổ chí kim, muốn lấy vợ và ”hoàn thành nhiệm vụ“ thì anh chồng ít nhất cũng phải bước vào tuổi thành niên. Nhiều người thắc mắc hỏi:
-Tại sao cai trị một nước lại chỉ cần một đứa bé, còn cai trị một người đàn bà lại cần phải thành niên?
Xin thưa:
-Là vì cai trị một nước còn dễ hơn cai trị một người đàn bà.
Thấy chưa, làm chồng một người đàn bà nó quan trọng như thế đấy, huống chi làm chồng một lúc hai người đàn bà, hỏi sao bạn bè gặp chàng không kính cẩn ngã mũ thưa: “sư phụ”?
Tuy vậy, nếu có ai tỏ lòng ngưỡng mộ mà mời chàng đi ăn nhậu thì chàng sẽ từ chối ngay. Ai không hiểu tưởng chàng kiểu cách. Thực ra thì chàng không bao giờ dám ăn cơm ngoài đường.
Nếu hôm đó chàng ở với bà Cả thì chàng phải về ăn cơm với bà Cả. Ði nhậu với bạn, chàng sẽ bị bà Cả nghi là ăn cơm với bà Hai.
Ngược lại, nếu hôm đó chàng ở với bà Hai, đi nhậu với bạn cũng bị bà Hai nghi là về ăn cơm với bà Cả. Chàng có giải thích cách nào họ cũng không tin. Và họ nổi tam bành lên.
Thế là đành giã từ bè bạn, không bao giờ dám dự một cuộc vui nào với anh em, chàng trở nên cô độc, ích kỷ và hèn.
Nhưng suốt ngày lẩn quẩn ở nhà bếp của mình cũng đâu đã được yên thân. Ngày nọ, chàng ăn trưa ở nhà bà Cả xong thì đến với bà Hai. Tới chiều, bà Hai dọn cơm nhưng chàng mệt nên chỉ ăn qua loa vài miếng.
Bà Hai mắng:
-Thấy chưa! Về nhà được người ta chăm sóc quá mà, ăn toàn cao lương mỹ vị. Ðến đây còn bụng dạ đâu mà ăn nữa.
Chàng sợ quá. Lần sau rút kinh nghiệm, khi bà Cả dọn cơm, chàng chỉ ăn nửa chén để đến chiều lại nhà bà Hai ăn uống cho nhiệt tình một chút. Quả nhiên chàng ăn rất ngon miệng. Một lát cá thu chiên, một dĩa dồi trường, một khoanh giò lụa. Cuối cùng thấy còn hai chai bia, chàng xực luôn nửa hộp phô mai Ðầu Bò, lòng hí hửng chắc được bà Hai khen ngợi. Ngờ đâu sét đánh ngang tai:
-Làm gì mà ăn dữ vậy? Bộ ở nhà ”vui vẻ“ với bà xã nhiều quá, hết xí-oách nên ăn nhiều để lại sức hả?
Thua! Vô phương cứu chữa!
Như vậy có thể kết luận: Nếu bạn có hai vợ thì bạn không được ăn ít, cũng không được ăn nhiều, không được ăn quá đạm bạc mà cũng không được ăn quá bổ dưỡng.
Nhưng bạn có thể bị bà Cả hoặc bà Hai cấm ăn hoặc bắt ăn, chuyện đó còn có thể chịu được bởi vì nam nhi như cánh đàn ông của bọn mình thường coi nhẹ miếng ăn. Nhưng nếu bạn bị “cấm bệnh“ thì bạn sẽ phải làm gì?
Năm nay chàng cũng gần ngũ tuần. Mỗi khi trái gió trở trời chàng hay nhức mình, uể oải, hắt hơi, sỗ mũi. Nhức mình thì có thể giấu được nhưng hắt hơi, sổ mũi thì làm sao giấu?
Về nhà bà Cả ư? Ðố bạn dám hắt hơi! Bạn sẽ nghe bà Cả bình luận ngay:
-Mê vợ bé quá mà! Ðêm bảy ngày ba mà làm gì không hắt hơi, sổ mũi.
Còn nếu bạn bụm miệng không kịp, rủi ho mấy tiếng ở nhà bà Hai thì lời bình luận sẽ văn chương bay bướm hơn:
-Gia đình sum hợp, nệm ấm chăn êm, mây mưa thỏa sức. Ho lao là phải.
Tóm lại nếu bạn có hai vợ thì bạn sẽ không được quyền bệnh. Nếu lỡ trái gió trở trời thì phải mua thuốc uống gấp. Nhưng phải để ý, đừng bao giờ dại dột uống thuốc trước mặt các bà mà hãy vô toa-lét đóng kín cửa.
°
Có một lần chàng in tấm danh thiếp. Tình cờ lúc ấy bà Hai lại đi theo. Chàng bảo bà đứng ngoài để coi xe còn mình vào đặt hàng. Nội dung danh thiếp rất đơn giản.
TRẦN CUNG
Thầu khoán.
Nhà riêng: 200 đường Lê Lợi.
Kể từ khi in xong, lúc nào chàng cũng bỏ hộp danh thiếp trong xách tay, trong túi áo, gặp bạn bè là đưa cho nó oai.
Ngày kia bà Cả gọi chàng đến bên giường hỏi vặn:
-Nhà của anh là nhà này hay là nhà của con chợ trời ấy?
-Dĩ nhiên là nhà này.
-Vậy tại sao anh ghi trong danh thiếp: nhà riêng 100 đường Quang Trung?
Chàng lật tấm danh thiếp lên xem. Trời ạ! Không biết trò phù thủy nào đã biến cái địa chỉ 200 đường Lê Lợi thành 100 đường Quang Trung. Chàng cứng họng. Chứng cớ rành rành không thể chối cãi.
Hôm sau chàng gặp bà Hai:
-Em đã đến nhà in thay đổi địa chỉ trên danh thiếp phải không?
-Ðúng! Bộ anh không coi nhà em là nhà của anh hả?
Tất nhiên bố chàng cũng không dám nói không. Chàng đành gật gật. Bà Hai cười cười:
-Vậy thì việc em đến nhà in đổi địa chỉ, có gì anh phải khiếu nại?
Nhưng câu chuyện không chấm dứt ở đó.
Ngày kia, khi chàng vừa đi làm về đã bị Bà Hai thộp cổ. Cọc danh thiếp đặt ”kịch “xuống bàn như bộ bài nằm sấp.
-Lật lên đi!
Chàng nhìn tấm danh thiếp, lòng nghi hoặc, không biết trò quỷ quái nào lại diễn ra nơi mẩu giấy bé nhỏ tội nghiệp kia. Bàn tay chàng run lẩy bẩy, chàng có cảm tưởng nếu mình lật nó lên thì chẳng khác nào tự lật mặt nạ của chính mình.