harles lên thang gác bốn bậc một. Anh gõ vào cửa phòng em gái. Có tiếng đáp: “Vào đi!” Anh chạy ào vào phòng và thấy Theresa ở trên giường đang ngáp.- Cô em là một phụ nữ tuyệt vời, Theresa. - Charles nhận xét vẻ ấm ớ, nịnh đầm, và đến ngồi xuống chân giường.- Anh đến đây làm gì? - Cô hỏi anh bằng một giọng cụt lủn.- Đừng nóng, cô bé - Anh cười khẩy nói - Tao đã đi trước cô một nước rồi! Tao muốn thăm dò bà cô Emily trước khi cô em khởi sự.- Rồi thế nào?Charles buông xuôi bàn tay làm một cử chỉ chán chường.- Đành chịu thôi! Cô Emily đã đuổi thẳng cổ tao ra mà nói rằng bà ta không còn lạ gì những tình cảm của các cháu bà và mục đích của sự viếng thăm của họ. Tao biết rõ rằng các cháu bà sẽ sớm thất vọng mà thôi!- Anh sẽ phải cố chờ thêm một chút! - Theresa đáp.Anh ta lại cười khẩy nói:- Tao e rằng mày hoặc Tanios đã chẳng đi nước trước rồi ấy à? Cô em Theresa thân mến, chúng ta đến nước phải đi ra khỏi đây với hai bàn tay trắng mất thôi! Bà cô già ấy chẳng ngốc một chút nào đâu!- Em không tin điều ấy.- Không lý lẽ gì nữa! Tao đã thử dọa bà ấy rồi đấy!- Thế là thế nào? - Cô em hỏi.- Tao đã bảo bà rằng bà đã chọn cách làm tốt nhất để kéo hết nguy hiểm về mình và bà sẽ không mang theo của cải của mình lên Thiên đàng được đâu! Tại sao không nhả ngay ra một ít tiền đi!- Charles! Anh điên rồi!- Không đâu! Tao cũng là một nhà tâm lý cừ đấy chứ! Nịnh hót phỏng ích gì! Bà ta thích chúng ta chống lại bà đôi chút. Rốt cuộc, tao chỉ nói với bà sự thật mà thôi. Đằng nào tiền bạc cũng về tay chúng ta khi bà chết. Tại sao bà không ứng trước một phần cho chúng ta? Mặt khác, tao muốn dỗ dành bà già từ giã sớm cái thế giới khốn nạn này đi cho rồi.- Bà có theo lời khuyên của anh không? - Theresa trề môi khinh bỉ hỏi.- Tao không biết. Bà chỉ cảm ơn tao về lời thông báo ấy và bảo đảm với tao rằng bà còn đủ khả năng để tự bảo vệ mình. “Dù thế nào đi nữa, tao đã nói với bà, bà cũng là kẻ bị can”. “Ta sẽ nhớ!” Đó là câu trả lời của bà ta.Giận điên người, Theresa bảo anh:- Charles, anh mất trí rồi!- Thú thật là tao có đi hơi xa. Quái thật! Bà già nằm trên cả một đống vàng. Tao đánh cược rằng bà không tiêu hết một phần mười lợi tức của mình, số còn lại bà dùng làm gì? Trong khi chúng ta thì còn trẻ, chúng ta muốn sống cho ra sống cơ! Để chống lại chúng ta, bà chỉ có thể sống đến một trăm tuổi. Lúc này tao rất muốn ăn chơi, mày cũng vậy.Theresa đồng tình, nổi bằng một giọng yếu ớt:- Những người già không thông cảm... họ không biết cuộc sống là cái gì!Hai người yên lặng một lát. Charles đứng lên:- Vậy thì, em ơi chúc em may mắn hơn anh.Theresa đáp:- Em tin vào Rex để mà thành công. Nếu ít ra em đạt tới chỗ làm cho cô Emily công nhận rằng một thanh niên có năng lực và thông minh như Rex phải có một cơ hội để chuyên sâu thay vì sống leo lắt để làm một thầy thuốc bình thường. Anh Charles ơi! Vài ngàn bảng lúc này có thể sẽ cải thiện được cuộc sống của chúng em đấy!- Anh chúc em thành công, nhưng tao không tin. Mấy năm qua mày đã sơi không ít tiền rồi. Mà thôi, Theresa này! Mày có cho là mụ Bella và lão chồng vô lại của mụ moi ra được những gì từ cô Emily?- Bella không cần tiền. Cô ta ăn mặc nom như một cái bị rách và chỉ hướng những thú vui rẻ tiền.- Có thể mụ cần tiền để nuôi lũ nhóc gớm ghiếc nhà mụ. Chắc hẳn mụ nghĩ đến những khoản tốn kém để cho con ăn học, chữa răng và học nhạc. Dù cho không phải là Bella mong giàu có, thì cũng là Tanios. Tao đánh cược là lão rất thích tiền và chẳng phải là Hy Lạp một cách vô cứ! Tao biết là lão đã tiêu phần lớn của hồi môn của Bella rồi. Lão đã lợi dụng và đã mất nhiều.
http://eTruyen.com
!!!15664_18.htm!!!
Đã xem 13403 lần.
http://eTruyen.com
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 9 năm 2015