Dịch giả: Phạm Tùng Vĩnh
Chương 13
Theresa Arundell

     áng hôm sau chúng tôi đi đến địa chỉ mà bác sĩ Donaldsonn đã cho.
Tôi gợi ý trước hết nên đến thăm ông công chứng viên Purvis đã, nhưng Poirot cãi lại:
- Không, anh ơi. Chúng ta có thể nói gì với ông ta? Viện lý do gì để nắm tình hình đây?
- Lý do? Thường thì ở anh có bao giờ thiếu đâu, Poirot. Điều gì chẳng được trong các “điều bịa đặt hay hay” đã tuôn ra hôm qua ấy.
- Không, anh ơi, không một điều nào trong các “điều bịa đặt hay hay”, như anh nói, có thể có tín nhiệm trước một công chứng viên đâu. Người ta tống cổ chúng ta ra cửa ngay và ta chỉ còn nước cúp tai lại mà chuồn thôi. Hãy tránh đi còn hơn là đánh liều mà nhận lấy nỗi nhục nhã như thế!
Vậy nên chúng tôi mới nhằm căn hộ của Theresa ở mà đi tới. Căn hộ này nằm ở trong khu Chelsea, nhìn ra sông Thames. Trang bị đồ đạc nội thất lộng lẫy, kiểu dáng hiện đại, phản chiếu ánh crôm lên tấm thảm dày có các hình vẽ kỳ hà học. Sau mấy phút chờ đợi chúng tôi trông thấy một cô gái trẻ đi vào, nhìn chúng tôi như muốn dò hỏi.
Theresa Arundell tuổi chừng hăm tám hăm chín. Cao ráo, thon thả, trông cô nàng giống như một bức tranh đen trắng với mái tóc đen như cánh quạ và khuôn mặt một màu trắng bóc. Đôi mày nàng được tỉa kỹ càng gây cho nàng một dáng vẻ mỉa mai. Cặp môi, vệt màu duy nhất trong làn da trắng phau tạo thành một vết khấc đỏ rực và bóng nhẫy. Theresa gây cho ta một ấn tượng về một con người hết sức hoạt bát. Tôi không biết nói thế nào bởi vì cô ta có một thái độ mệt mỏi và lãnh đạm. Người ta cảm thấy một nghị lực bị dằn lại trong người cô.
Với một tính hiếu kỷ lạnh lùng, cô nhìn chòng chọc vào mặt chúng tôi, hết bạn tôi đến tôi. Chán nói dối, nhưng ít ra tôi cũng trông đợi ở nó. Trong tình huống này Poirot đã đưa tấm danh thiếp của mình ra. Theresa đỡ lấy nó trong các ngón tay.
- Chắc ông là Poirot. - Cô nói.
Người được hỏi liền cung kính chào:
- Xin phục vụ cô, thưa cô. Xin cô cho tôi được phép xin cô một ít phút thời giờ vàng ngọc?
Hơi bắt chước kiểu cách ấy của Poirot cô ta đáp:
- Rất hân hạnh, thưa ông Poirot. Xin mời ông.
Nhà thám tử ngồi xuống một cách có ý tứ trong một chiếc ghế bành vuông thấp. Tôi cũng ngồi vào một chiếc ghế thẳng bằng đai vải có khung mạ crôm. Theresa ngồi một cách hờ hững trên chiếc ghế đẩu trước lò sưởi. Cô mời chúng tôi thuốc lá. Chúng tôi từ chối, nhưng cô châm một điếu và bắt đầu hút.
- Cô có lẽ đã nghe nói đến tên của tôi, thưa cô?
- Vâng ạ. Một người bạn Scotland phải không ạ?
Poirot dường như không thích cách đánh giá ấy. Anh tuyên bố bằng một giọng quan trọng:
- Thưa cô, tôi quan tâm đến các vấn đề hình sự.
- Có lẽ đó là những vấn đề kích động kinh khủng nhỉ! - Cô nói bằng một giọng trầm - Và nghĩ rằng tôi đã mất một quyển ảnh nhỏ!
- Đây là vụ án mà tôi quan tâm đến lúc này - Poirot nói tiếp - Hôm qua tôi nhận được bức thư của bà cô của cô.
Đôi mắt của Theresa, đôi mắt dài hình bầu dục mở to ra. Cô tung ra một làn khói.
- Của cô tôi, thưa ông Poirot?
- Tôi sắp nói điều đó cho cô đây.
- Hãy tha thứ cho tôi, nếu tôi làm ảnh hưởng tới niềm vui quý hóa của ông, nhưng mà tôi làm gì còn các bà cô nào nữa! Tất cả các cô tôi đều đã sang bên kia thế giới rồi. Người cuối cùng đã chết cách đây hai tháng.
- Tiểu thư Emily Arundell?
- Vâng tiểu thư Emily Arundell. Ông không nhận được những bức thư từ bên kia thế giới phải không ạ, thưa ông Poirot?
- Xin lỗi cô, thỉnh thoảng.
- Ông là thần chết à, thưa ông Poirot? - Giọng nói của cô lúc này biểu lộ nỗi lo lắng - Nhưng cô tôi đã nói gì với ông?
- Trong lúc này, thưa cô, tôi chưa thể nói ra được điều đó. Cô phải hiểu đó là một công việc tế nhị.
Poirot ho húng hắng. nghị cô, - Bạn tôi nói - hãy cung cấp cho tôi tất cả các chi tiết về những tuần cuối cùng của tiểu thư Arundell. Trước hết, nếu tôi không lầm thì, cô, anh cô, bác sĩ Tanios và vợ đã qua những ngày lễ Phục sinh ở Littlegreen phải không?
- Vâng.
- Đã xảy ra vài sự kiện khá quan trọng trong những ngày các vị lưu trú phải không?
- Tôi không tin.
- Không có gì cả ư? Theo tôi...
Charles xen vào:
- Sao mày ích kỷ thế Theresa! Không có cái gì là quan trọng đã xảy ra với mày cả! Mày chì có nghĩ đến các người tình của mày thôi! Ông biết không, ông Poirot, Theresa là người yêu của một chàng trai, một thầy thuốc tập sự của Market Basing, do đó nó mới lầm lẫn! Sự thật, bà cô đáng kính của tôi đã ngã ở cầu thang và đã xuýt chết. Giá như bà ta chỉ việc chết đêm đó thì tất cả những buồn phiển này đã bớt đi trong bọn tôi rồi.
- Bà ấy đã bị ngã ở cầu thang, anh nói sao?
- Vâng. Bà ấy đã trượt chân trên quả bóng của con chó. Con vật nhỏ khôn ngoan ấy đã bỏ lại quả bóng của nó trên đinh cầu thang, cô tôi đã đặt chân lên trên và đã lăn xuống dưới, giữa ban đêm.
- Chuyện ấy khi nào?
- Chờ tí... Thứ Ba. Đêm trước khi chúng tôi ra đi.
- Cô anh có bị thương nặng lắm không?
- Không may là bà không bị ngã đằng đầu. Nếu sọ bà đụng đến thì chúng tôi đã cầu khẩn để hy vọng có một tổn thương nhũn não hoặc một từ khoa học hoàn toàn khác thích hợp với tình huống ây. Không, bà chỉ bị thương nhẹ.
Poirot xẵng giọng nhận xét:
- Đối với anh, thất vọng lớn quá đấy nhỉ!
- Sao? Ồ, tôi hiểu. Đúng như ông nói, tôi rất thất vọng. Các bà già này xương cốt rắn lắm.
- Và các anh chị tất cả đã rời Littlegreen vào sáng thứ Tư à?
- Vâng.
- Thứ Tư ngày 15 tháng Tư. Khi nào thì các anh chị gặp lại bà cô của mình?
- Không phải cuối tuần ấy, mà là tôi đã đến nhà cô cuối tuần sau.
- Nghĩa là... Xem nào... ngày 25, phải không?
- Vâng.
- Rồi khi nào cô anh chết?
- Thứ Sáu sau.
- Và bà đã ngã bệnh chiều thứ Hai ư?
- Vâng.
- Thứ Hai tuần ấy anh đã từ giã bà?
- Vâng.
- Trong thời gian bà bệnh, anh đã quay lại đấy?
- Không đến đó trước thứ Sáu. Chúng tôi không cho rằng cô lại ốm.
- Anh đã đến kịp thời để gặp bà còn sống?
- Không. Cô đã chết khi chúng tôi đến.
Poirot quay lại nhìn Theresa Arundell.
- Cô đã đi cùng anh cô trong hai trường hợp này?
- Vâng.
- Và trong thời gian thăm viếng của cô vào cuối tuần, không có vấn đề viết một tờ di chức khác chứ?
- Hoàn toàn không. - Theresa nói.
Nhưng Charles lại trả lời ngay lúc ấy:
- Ồ có đấy.
Anh ta nói một cách lo lắng, nhưng nỗi lo này chắc là giả vờ.
- Có vấn đề ấy ư? - Poirot nhấn mạnh.
- Charles! - Theresa kêu lên.
Tránh cái nhìn của cô em gái, Charles nói với em:
- Đúng thế, nào, mày nhớ lại xem Theresa. Tao đã kể lại cho mày điều đó rồi. Cô Emily cho tôi một trong các bài diễn văn dài trong đó bà nạt nộ tôi với Theresa. Cô tôi không trách Bella, nhưng cô không tín nhiệm chồng nó. Nếu Bella thừa hưởng một món tiền đáng kể thì Tanios sẽ chiếm mất. Không thể trông chờ điều gì khác ở một tên người Hy Lạp! “Bella bình tĩnh hơn như thế” cô tôi không ngừng nhắc lại. Cô còn nói rằng không thể tin tưởng phó thác vào tôi cũng như vào Theresa được; nếu chúng tôi có tiền thì chúng tôi chỉ biết phung phí nó và nướng nó vào sòng bạc. Với tất cả các lý lẽ ấy, bà đã thảo một bản di chúc mới qua bản đó bà để lại toàn bộ tài sản của mình cho cô Lawson. “Đây là một con ngốc đáng thương, cô Emily kết luận, nhưng nó trung thành và ta có thể tin chắc vào sự tận tụy của nó. Nếu nó thiếu thông minh thì đó không phải là lỗi của nó, Charles, ta phải bảo cho mày biết về những quyết định trong chúc thư của ta để cho mày biết rằng sẽ là vô ích mày đừng hy vọng được hướng gia tài này đâu”. Một đòn đánh tệ hại đúng vào lúc tôi nghĩ đến làm điều ấy.
- Tại sao anh không nói gì cả về điều đó cho tôi, anh Charles? - Theresa giận dữ nói.
- Anh tưởng đã nói điều đó cho em rồi. - Charles đáp mà không nhìn vào em gái.
- Lúc đó anh đã đối đáp lại thế nào, thưa ngài Arundell?
- Tôi? - Charles nói nhẹ nhàng - Tôi chỉ cười thôi. Sao lại nổi giận cơ chứ? “Cứ việc làm, thưa cô Emily, tôi đã nói với cô tôi. Tất nhiên điều đó làm cháu rất buồn, vả lại đó là tiền của cô và cô tự do sử dụng nó”.
- Phản ứng của cô anh trước thái độ của anh thế nào?
- Mọi điều diễn ra rất tốt. Bà bảo tôi: “Charles, mày là một tay chơi đẹp đấy” “Phải biết đối xử với mọi người bằng nụ cười, tôi đáp lại. Nhưng nếu cháu không có gì để trông chờ ở cô thì cô có thể làm ơn cho cháu xin mười bảng ngay bây giờ được không ạ”. Bà cho tôi là đồ mặt dày và cho tôi năm bảng.
- Anh biết che đậy rất khéo các tình cảm của mình đấy, anh Arundell.
- Nói thực ra, tôi không cho bà là nghiêm trọng.
- Sao thế?
- Không. Tôi nghĩ rằng đó là lời nói đùa của cô để dọa chúng tôi. Tôi hy vọng rằng trong vài tuần lễ hay vài tháng cô sẽ xé tờ di chúc ấy. Cô Emily rất yêu gia đình mình và quả thực tôi cũng cho rằng cô có thể hành động như thế nếu cái chết đã không xảy ra quá đột ngột.
- A! - Poirot nói - Đấy là một ý kiến rất quan trọng.
Anh im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Ai đó có thể nghe thấy cuộc nói chuyện đó của anh, cô Lawson chẳng hạn?
- Có thể. Chúng tôi nói khá to. Tôi nhớ là đã gặp bà Lawson trước cửa khi đi ra. Theo ý kiến tôi, bà ta đã nghe qua lỗ khóa.
Poirot bộ suy nghĩ quay sang Theresa.
- Cô không biết về cuộc nói chuyện này ư?
Trước khi cô này có thể trả lời thì anh cô nói xen vào:
- Ô kìa, cô em Theresa, anh tin chắc đã nhắc lại điều đó cho em hoặc đã ám chỉ nó trước mặt em rồi mà.
Charles nhìn chằm chằm vào Theresa và cái nhìn của anh ta biểu lộ một nỗi lo lắng dường như không cân xứng với đề tài đang thảo luận. Theresa nói chậm chạp:
- Nếu anh đã nói điều ấy với tôi, tôi chắc không thể quên được. Ông nghĩ gì về việc này, thưa ông Poirot?
Cô quay đôi mắt to, đen sang phía Poirot.
- Không, tôi không tin rằng cô có thể quên điều đó, cô Arundell.
Rồi anh nói với Charles:
- Nào ta hãy hiệu chính việc này: Tiểu thư Arundell đã nói với anh về ý định của bà thay đổi tờ di chúc của bà, hay là bà đã nói rõ rằng bà đã thay đổi di chúc rồi?
Charles nhanh nhẩu đáp:
- Ồ sự quyết định của bà là dứt khoát. Bà cũng đã chỉ cho tôi xem tờ di chúc.
Poirot mắc tròn xoe ngả người ra đằng trước.
- Đấy mới chính là điều quan trọng bậc nhất. Tiểu thư Arundell đã chỉ cho anh xem tờ di chúc à?
Khó chịu với thái độ quan trọng hóa của Poirot, Charles nhăn nhở đáp bằng một nụ cười cầu hòa:
- Vâng bà đã chỉ nó cho tôi.
- Anh có dám thề bằng một lời thề độc không?
- Tất nhiên! Nhưng thưa ông Poirot, tôi không nắm được cái mà ông coi là có ý nghĩa trong chuyện này.
Theresa đã đứng lên và ra đứng gần lò sưởi, cô châm một điếu thuốc khác.
- Còn cô? Bà cô của cô chắc đã cho cô biết về những công bố quan trọng trong thời gian cô đến thăm cuối tuần chứ?
- Tôi không tin. Cô tôi tỏ ra rất tử tế, theo thói quen của cô. Cô cũng có quở trách tôi đôi chút về lối sống của tôi. Lần nào cũng vẫn thế. Có thể tôi thấy cô hình như hơi kích động hơn bình thường.
Poirot cười nhận xét:
- Chắc hẳn bà phê phán cô quá bận tâm về chồng chưa cưới của cô?
Theresa trả lời ngay:
- Anh ấy vắng mặt. Bận tham dự mấy hội nghị khoa học.
- Cô đã gặp anh ấy trong tuần lễ Phục sinh phải không?
- Không. Tôi gặp anh ấy lần cuối vào hôm trước lúc tôi ra đi. Tối hôm đó anh đến ăn bữa tối cùng chúng tôi.
- Xin lỗi cho tôi hỏi. Cô đã cãi nhau với anh ấy phải không?
- Chắc chắn là không.
- Chính vì cô chưa gặp anh ấy khi cô đến thăm bà cô lần thứ hai, tôi nghĩ rằng...
Charles cắt ngang:
- A! Lần thăm thứ hai ấy đã được quyết định quá đột ngột.
- Tại sao?
- Hãy nói thẳng ra đi! - Theresa nói coi bộ bực tức - Bella và chồng cô ta đã đến Littlegreen tuần lễ trước để có vẻ như lo lắng xem cô Emily cò Rồi một phút im lặng. Theresa vẫn hút. Cuối cùng cô nói:
- Đấy là vấn đề bí mật. Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?
- Tôi nghĩ rằng, thưa cô, xin cô làm ơn trả lời những câu hỏi của tôi.
- Những câu hỏi? Những câu hỏi thuộc loại nào?
- Những câu hỏi thuộc về gia đình.
- Ông làm ơn cho tôi một mẫu về những câu hỏi đó?
- Vậy thì, cô cho tôi xin địa chỉ của anh Charles của cô.
Cô lim dim đôi mắt, nghị lực được che giấu ở nét đặc sắc của mình. Theresa tự khép mình lại trong vỏ bọc của mình.
- Tôi xin lỗi vì không thể cung cấp địa chỉ đó cho ông được. Chúng tôi ít thư từ liên lạc với nhau và tôi cho rằng anh ấy đã rời nước Anh rồi.
- Tôi biết.
Poirot giữ im lặng một lát.
- Phải chăng đấy là tất cả những gì ông muốn biết?
- Ồ tôi còn những câu hỏi khác đặt ra cho cô, thứ nhất, cô có hài lòng về cách sử dụng tài sản của bà cô của mình không? Thứ hai, từ bao lâu rồi cô đã hứa hôn với bác sĩ Donaldson?
- Ông nhảy từ loại ý kiến này sang loại khác tôi chắc vậy.
- Eh bien [1]? - Poirot đột nhiên hỏi bằng tiếng Pháp.
- Eh bien? - Cô lặp lại sau anh ta - Với hai câu hỏi này tôi sẽ đáp: “Điều đó không có quan hệ đến ông, thưa ông Hercule Poirot” [2].
Theresa phát biểu câu cuối đó bằng tiếng Pháp [2].
Poirot nhìn cô chăm chú. Rồi như biểu lộ một chút thất vọng anh đứng lên.
- À, cô không thích trả lời. Không có gì đáng kinh ngạc về điều ấy cả. Xin phép cô, thưa cô, được khen ngợi cô về giọng Pháp của cô. Xin tạm biệt cô. Đi nào, Hastings!
Chúng tôi vừa bước ra đến cửa thì nghe tiếng của Theresa vang lên. Cô gái không nhúc nhích khỏi chỗ ngồi nhưng sự gay gắt trong lời nói của cô buộc chúng tôi phải quay lại.
- Hãy quay lại!
Poirot chậm chạp làm theo. Anh lại ngồi xuống và nhìn cô một cách tò mò.
- Thôi xin đừng đùa giỡn nữa - Cô nói - Thưa ông Hercule Poirot, tôi mong ông hãy giúp đỡ tôi.
- Xin vui lòng, thưa cô. Nhưng thế nào?
Sau một hơi thuốc, cô lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Hãy nói cho tôi biết cách tôi phải hành động để có thể hủy bỏ được bản di chúc.
- Tất nhiên, một luật sư...
- Vâng có lẽ thế, giá mà tôi biết phải nói với ai được. Nhưng tất cả các luật sư mà tôi quen đều là những người đáng kính trọng cả! Tất cả đều nghĩ rằng di chúc được thảo đúng thủ tục và sẽ là ném tiền qua cửa sổ nếu muốn thử hủy bỏ nó!
- Nhưng cô không tin họ?
- Tôi nghĩ rằng vẫn có cách để đạt được mục đích, nếu ta không để cho những ngại ngùng ngăn chặn mình lại và nếu ta sẵn sàng trả giá. Này! Tôi sẽ trả giá nếu cần!
- Và cô tin tôi đã sẵn sàng bóp chết các ngại ngùng của mình vì tiền bạc ư?
- Tôi đã nhận thấy rằng điều đó là đúng trong phần lớn người đời và tôi không hiểu tại sao ông có thể ra ngoài lệ thường. Người ta luôn luôn bắt đầu bằng cam kết là trung thực, tất nhiên là thế.
- Vâng điều đó thuộc về cuộc chơi. Vậy thì trong khi chấp nhận rằng tôi có thể sẵn sàng bóp chết các ngại ngùng của mình vậy cô chờ gì ở tôi?
- Tôi không biết. Ông là một người đàn ông khéo léo. Mọi người đều biết như vậy. Ông có thể tự mình tìm thấy cách.
- Thí dụ?
Theresa Arundell nhún vai.
- Điều đó có quan hệ đến ông. Đánh cắp bức di chúc và đánh tráo nó bằng một tờ giả. Bắt cóc bà Lawson và đe dọa bà ta để bắt bà nói rằng bà đã tác động Emily Arundell. Làm ra một di chúc mới mà cô Emily đã làm lúc sắp chết.
- Tôi kinh ngạc thán phục trí tưởng tượng phong phú của cô đấy, thưa cô!
- Ông trả lời tôi thế nào, ông Poirot? Tôi nói thẳng, nếu ông chống lại tôi bằng một sự chối từ kiểu đạo đức, thì ra khỏi cửa ngay!
- Đấy không phải là sự từ chối kiểu đạo đức nhưng ít ra cũng chưa. - Tôi quát lên và xen vào.
Theresa Arundell phá lên cười. Cô nhìn tôi.
- Ông Poirot, bạn ông có vẻ tức giận - Cô ta nhận xét - Ta hãy cử ông ta đi một vòng trong phố chứ?
Poirot quay sang tôi và bảo tôi bằng một vẻ hơi kích động:
- Này Hastings, hãy nén những cảm xúc trung thực của anh lại, tôi xin anh đấy. Hãy tha thứ cho anh bạn tôi, thưa cô. Tôi đã nhận thấy ở anh có một bản chất rất trung thực, nhưng anh thuộc về một tính ngay thẳng tuyệt đối và anh có với tôi một tình bạn vượt qua mọi thử thách. Hơn nữa, hãy để cho tôi làm cho cô nhận ra anh ấy - Poirot nhìn thẳng vào mắt cô ta - Dù chúng tôi làm gì thì chúng tôi vẫn nằm trong giới hạn nghiêm ngặt của Luật pháp.
Cô ta hơi giương lông mày lên.
- Pháp luật, - Bạn tôi nói tiếp đầy suy tư - để cho ta một quyền tự do nhất định.
- Tôi hiểu - Cô nói hơi mỉm cười - Bây giờ ông có muốn chúng ta thảo luận về phần ông trong chiến lợi phẩm nếu giả dụ như có một chiến lợi phẩm?
- Đến đó chúng ta sẽ thông cảm với nhau thôi. Một vài mẩu vụn, tôi không đòi hỏi gì hơn!
- Xong! - Theresa nói.
Poirot ngả người về trước.
- Hãy nghe tôi nói, thường thường, chín mươi chín phần trăm tôi ở về bên pháp luật, một phần trăm linh hoạt có lợi. Nhưng phải hành động hết sức thận trọng khôn ngoan. Danh tiếng của tôi không thể bị tổn thương. Cô hiểu chứ?
Theresa đồng ý gật đầu.
- Trước hết tôi phải biết mọi chi tiết của công việc. Khi người ta biết sự thật người ta biết có thể nói dối đến đâu.
- Đó chắc là lôgic tối thượng.
- Nào bây giờ nói cho tôi biết: di chúc này đã được thảo ngày nào?
- Ngày 21 tháng Tư.
- Còn tờ trước?
- Cô Emily tôi đã làm một tờ di chúc khác trước đây năm năm.
- Những điều quy định trong đó là gì?
- Sau một món tiền cho Ellen và một món khác cho bà bếp già, tài sản của bà phải được chia cho các con của Thomas, em trai bà và của Arabella, em gái bà.
- Tài sản có được đưa ra trước pháp lý qua ủy thác của di sản không?
- Không. Chúng tôi được hoàn toàn hưởng quyền lợi của mình.
- Cô có biết những điều quy định chính xác của bản di chúc này không?
- Ồ, có! Charles và tôi cả Bella nữa chúng tôi đều biết. Cô Emily không giữ bí mật về bản di chúc ấy. Sự thật khi một người trong chúng tôi muốn vay bà tiền, thì bà bảo chúng tôi: “Toàn bộ tài sản của ta sẽ về tay các cháu sau khi ta chết. Như thế chắc đáp ứng đủ cho các cháu!”.
- Bà đã từ chối ứng trước cho các cô, cậu tiền bạc dẫu có ốm đau hoặc trường hợp nghiêm trọng có đúng không?
- Đúng thế.
- Bà nghĩ rằng tất cả các cô cậu đã có đủ để sống phải không?
- Vâng bà tin như thế. - Theresa đáp bằng một giọng cay đắng.
- Nhưng các vị không cùng chung cách nhìn với bà phải không?
Theresa không đáp lại ngay tức thì.
- Cha tôi đã để lại cho mỗi đứa chúng tôi ba mươi nghìn bảng. Đầu tư tốt, số tiền này sẽ sinh lợi gần một ngàn hai trăm bảng mỗi năm. Thuế má cũng hao tổn đáng kể. Tuy nhiên chúng tôi không thể sắp xếp để sống tử tế bằng khoản lợi tức này. Nhưng tôi - Giọng cô không còn nguyên như cũ; tấm thân thon thả vươn dậy và sức sống kỳ diệu ấy dâng tràn ra ngoài - nhưng tôi, tôi muốn có tất cả mọi thứ tốt hơn trong cuộc sống. Thức ăn thượng hạng, quần áo đẹp nhất. Tôi muốn hưởng mọi lạc thú ở đời, đi chơi thắng cảnh Côt Dagiuya, ném vào sòng bạc những số tiền khổng lồ, mở những cuộc tiếp tân, dự những buổi họp sang trọng, cuối cùng tôi muốn có tất cả thứ đó không phải sau này... mà ngay lập tức.
Tiếng nói của cô vang lên nghe sao mà ấm áp, say sưa, vui vẻ một cách kỳ lạ. Poirot dõi theo cô gái.
- Tôi nghĩ rằng cô đã được nếm mùi tất cả những thứ đó.
- Vâng - Cô nói bằng một giọng chế giễu - Tôi không thể đợi chờ lâu.
- Vậy ba trăm nghìn bảng của cô còn lại bao nhiêu?
Cô cười:
- Hai trăm hai mươi mốt bảng mười bốn si linh và bảy xu. Đó là bảng cân đối chính xác tiền mặt đấy. Ấy vậy, thưa quý ông, lại phải trả công cho ông về việc tranh giành tài sản. Không kết quả, không có tiền công.
- Trong trường hợp này, - Poirot nói ra vẻ vụ lợi - sẽ có kết quả.
- Ông quả là một con người tuyệt vời. Tôi may mắn được gặp ông.
Poirot nói tiếp bằng giọng nói của nhà kinh doanh.
- Điều cần thiết là tôi phải nắm vững một số sự kiện. Cô có dùng ma túy không?
- Không, không bao giờ.
- Có uống rượu không?
- Nhiều, nhưng không phải do sở thích. Các bạn tôi uống và tôi uống cùng với họ. Nhưng tôi có thể ngừng uống ngay từ ngày mai.
- Đó, thế là yên tâm rồi.
Cô nàng
!!!15664_14.htm!!!phá lên cười.
- Cứ yên tâm! Tôi không làm lộ âm mưu sau chén rượu đâu!
Poirot tiếp tục cuộc hỏi cung:
- Những chuyện về tình yêu?
- Nhiều, trong quá khứ.
- Còn trong hiện tại?
- Duy nhất là Rex.
- Bác sĩ Donaldson à?
- Vâng.
- Lối sống của anh chàng này theo tôi hoàn toàn khác với lối sống của cô.
- Ồ vâng.
- Thế nhưng cô yêu anh ta. Tại sao?
- Ồ! Lý do không phải nhìn vào đó. Tại sao Juliet lại yêu Romeo?
- Trước hết, với toàn bộ lòng kính trọng Shakespeare thì đây là chàng trai đầu tiên mà cô nàng gặp.
Theresa chậm rãi tuyên bố:
- Rex không phải là người đàn ông đầu tiên mà tôi đã quen biết. (Rồi bằng một giọng thấp hơn cô nói thêm) Nhưng tôi tin là anh ta là người cuối cùng.
- Thế nhưng, anh ta nghèo, thưa cô.
Cô đồng ý gật đầu.
- Anh ta cũng cần tiền phải không cô?
- Vâng, nhưng không phải vì cùng những lý do như tôi. Anh ấy không mưu cầu sự xa hoa, lẫn khoái lạc cũng như vẻ đẹp. Anh ấy mặc cùng một bộ quần áo tới khi nó rách bươm, tự hài lòng ăn một miếng giẻ sườn rán tất cả các bữa sáng, và tắm trong một bồn tắm sứt mẻ. Nếu anh ấy giầu thì tiền bạc của anh sẽ biến thành mọi loại dụng cụ của phòng thí nghiệm. Anh ấy có tham vọng và nghĩ trước hết đến sự thành công trong sự nghiệp. Đối với anh ấy khoa học được coi trọng hơn cả chính tôi đấy.
- Thế anh ta có biết rằng cô có thể được thừa kế gia tài khi tiểu thư Arundell chết không?
- Tôi đã nói điều đó với anh ấy sau lễ đính hôn của chúng tôi. Anh ấy lấy tôi không phải vì tiền bạc. Chắc ông muốn ám chỉ vấn đề này.
- Hai người vẫn định kết hôn chứ?
- Tất nhiên.
Poirot lặng im. Cô gái tỏ vẻ khó chịu.
- Tất nhiên - Cô nhắc lại bằng một giọng thô bạo - Ông đã gặp anh ấy rồi à?
- Phải, hôm qua, ở Market Basing.
- Sao? Ông đã nói gì với anh ấy?
- Không gì cả. Tôi chỉ hỏi địa chỉ của anh cô thôi.
- Của Charles? Ông muốn gì ở anh tôi?
- Charles! Ai hỏi Charles đấy?
Một tiếng nói của nam giới trong trẻo và vui vẻ vừa mới đặt ra câu hỏi ấy. Một chàng trai mặt đỏ au và có nụ cười rất tươi tiến vào trong phòng khách.
- Ai nói về tôi đấy? - Anh ta hỏi - Tôi nghe nói tên tôi từ tiền sảnh nhưng tôi không được nghe trực tiếp! Theresa, em thân yêu, cuộc họp này là thế nào? Kể đi!
Chú thích:
[1] Thế nào?
[2] “Cela ne vous regarde pas, monsieur Hercule Poirot”.