à Wetherby đi về nhà trong dáng điệu khá nhanh nhẹn không giống như mọi người tưởng là bà gần như phải nằm liệt.Qua cửa hàng rào sắt, bà lại bắt đầu lê chân, lết vào trong phòng khách, nằm vật xuống giường. Bà phải bấm chuông hai lần, mỗi lần một hồi dài, mới gọi được cô hầu lên sai bảo.Maude Wiliams xuất hiện trong chiếc tạp dề hoa xinh xắn:- Bà gọi tôi ạ?- Phải, và ta đã đợi hơi lâu rồi đấy. Khi ta bấm chuông, nhớ phải lên ngay, có khi ta cần được chăm sóc gấp.- Vâng thưa bà, tại vừa rồi tôi đang ở trên gác.- Biết. Cô đang ở trong phòng ta chứ gì. Ta đã nghe tiếng cô đi và mở các ngăn kéo. Ta chúa ghét ai hay lục lọi đồ đạc của ta, hãy nhớ lấy!- Nhưng thưa bà, tôi chỉ dọn dẹp...- Đừng tưởng ta tin cô nói! Các người, người nào cũng vậy. Ta nhắc lại, không được thế nữa! Ta mệt lắm rồi. Cô Deirdre có nhà không?- Cô Deirdre dẫn chó đi dạo.- Cái con bé! Nó phải biết là có lúc ta cần đến nó chứ! Đập cho ta quả trứng vào sữa, thêm cô nhắc, rồi mang vào đây!- Chỉ còn có ba quả trứng cho bữa điểm tâm sáng mai...- Thì ai đó sẽ bớt ăn trứng đi, có thế thôi!... Đi! Đừng đứng đực ở đó nữa!... Với lại, son phấn cho vừa vừa thôi, cô không biết người ta nhìn cô thế nào à?Có tiếng chó sủa ở phòng ngoài. Deirdre hổn hển bước vào vừa vặn lúc Maude Wiliams đi ra.- Mẹ nói gì cô ấy thế? - Cô hỏi mẹ - Cô ấy có vẻ không vui!- Ta nói để cho nó hiểu rõ thân phận của nó, thế thôi!- Ô! Mẹ của con ơi, lại sắp bắt đầu rồi! Nhỡ cô ấy không chịu ở nữa thì sao...- Đúng rồi, cô chỉ sợ có thế! Còn nó nói năng lếu láo với ta thì không sao!... Dào! Yên tâm đi, ta chẳng còn phiền các người bao lâu nữa!Bà Wetherby nhắm mắt, ra sức thở dốc, nói:- Mẹ vừa đi hơi nhiều.- Lẽ ra mẹ không được ra ngoài. Nếu mẹ bảo con trước...- Mẹ nghĩ đi ra ngoài có không khí, sẽ tốt... Nhưng điều đó có gì là quan trọng!... Ta chả thiết sống mà là gánh nặng cho tất cả mọi người!- Nhưng mẹ có gánh nặng cho ai đâu! Mẹ có mệnh hệ nào, làm sao con sống nổi!- Con là đứa con ngoan!Thở một hơi thật dài, bà Wetherby nói thêm, giọng thều thào:- Mẹ nói nhiều rồi. Để mẹ nghỉ! Con ra xem chị Maude pha xong sữa cho mẹ chưa.Deirdre chạy vội ra ngoài, vấp phải một cái bàn, khuỷu tay vướng phải bức tượng nhỏ bằng đồng đen làm nó rơi xuống đất. Bà Wetherby mở mắt, lẩm bẩm: “Cái con hậu đâu!” rồi lại nhắm nghiền. Lát sau, ông Wetherby bước vào, ngừng lại trước cửa, nhìn vợ. Bà mở mắt:- A! Ông đấy à!- Phải chuyện gì đã xảy ra? Không thể nào yên tĩnh đọc sách trong cái nhà này.- À, con Deirdre nó dắt chó về.Ông Wetherby cúi xuống nhặt bức tượng Ấn Độ:- Nó phải cẩn thận một chút chứ!- Làm thế nào được? Nó vụng về thế.- Nhớn bằng ngần ấy rồi! Mà nó không làm cho con chó bớt sủa điếc tai được sao?- Để tôi nói với nó, ông ạ.- Nó sống ở đây, thì cũng được! Nhưng hãy bảo nó quan tâm đến sự yên tĩnh, đừng làm như nhà này là của riêng nó!- Thế ông muốn nó đi chỗ khác à?Qua đôi mắt lim dim, bà Wetherby chờ phản ứng của chồng.- Không, tôi đâu nói thế! Chỗ của nó là ở với chúng mình. Miễn là đừng làm ồn và bớt nhí nhắng đi.Một lát im lặng, ông hỏi tiếp:- Mình vừa đi ra phố?- Tôi ra trạm bưu điện.- Có tin gì mới về bà Upward không?- Không. Cảnh sát vẫn chưa biết ai giết.- Nhưng họ có biết động cơ vụ án chưa? Ai hưởng thừa kế?- Chắc là anh con trai thôi.- Theo tôi, lại là một tên du thủ du thực nào đó thôi. Mình nhớ dặn cô hầu mới phải đóng cửa ngoài cẩn thận, chập tối là phải móc dây an toàn. Bọn ấy là táo tợn lắm...- Nhà bà Upward không bị mất gì.- Lạ nhỉ.- Còn ở nhà bà Mac Ginty, có mất tiền...- Mac Ginty?... À cái bà phục vụ! Tôi không thấy liên quan gì đến bà Upward.- Bà ta giúp việc bà này.- Thôi đừng nói lăng nhăng!Bà Wetherby lại nhắm mắt.Bà chỉ mở mắt một lúc sau, khi Maude Wiliams mang cốc sữa trứng lên.