HỒI 81
Ân Oán Tình Cừu

     eng!”
Điệp Luyến Hoa vang lên tiếng kêu trong trẻo khắp tiểu cốc, Mặc Sỹ Minh Dao không rõ nguyên nhân nên bị hù dọa đành phải giữa đường tạm thời thối lui, bởi vì tiếng kêu của kiếm đã xuyên qua hai màng nhĩ của nàng, chấn động tâm thần nàng, khiến nàng như bị điện giật.
Nàng lùi thẳng ra ngoài hai trượng, trên mặt hiện ra thần sắc ngạc nhiên bất định. Đó là biểu tình trên khuôn mặt tuyệt thế của nàng mà Yến Phi chưa từng nhìn qua.
Từ lúc đi gặp Kỉ Thiên Thiên ở Vũ Bình đài trên thuyền trình, vì Lư Tuần ở dưới nước đánh lén, Điệp Luyến Hoa lần thứ nhất phát ra tiếng kêu báo động, cho đến khi vừa mới đối mặt với đòn tấn công cay độc vô tình của người yêu cũ, chàng cũng không hiểu đã phát sinh chuyện gì.
Lúc này Yến Phi cuối cùng đã hiểu kiếm đạo chàng xuất ra rất có nhiều khả năng là đột phá vô tiền khoáng hậu, chiêu này nên có tên là “Tiên phàm hợp nhất”.
Mặc Sỹ Minh Dao chỉ Mạc Nhu kiếm vào chàng, kiều mị xẵng giọng hỏi: “Đó là yêu thuật gì?”
Yến Phi thầm nghĩ đó tịnh không phải là yêu thuật, nói một cách nghiêm túc cũng không phải một loại kiếm pháp. Điệp Luyến Hoa nhất định có liên hệ với dương thần của chàng. Khi chàng tập trung toàn bộ tinh thần lên Điệp Luyến Hoa, dương thần của chàng và âm thần của nhục thể âm dương hợp nhất. Hai hợp làm một, Điệp Luyến Hoa liền sản sinh tiếng kêu tự nhiên, tất cả đều thuần khiết xuất ra, giống như sấm vang chớp giật.
“Tiên phàm hợp nhất” tịnh không phải kiếm pháp mà là tâm pháp kiếm đạo chí cao vô thượng. Khi dương thần, âm thần kết hợp làm một, toàn bộ tinh thần của chàng được nâng cao. Loại cảm giác kì diệu cực điểm này, đầu tiên giống như làm chậm một chút động tác công kích nhanh như điện chớp của Mặc Sỹ Minh Dao. Đó đương nhiên không phải là mĩ nhân này cố ý giảm tốc, mà vì vận tốc cảm ứng của Yến Phi được nâng lên, khiến chàng có thể hoàn toàn nắm rõ đường kiếm và chân khí của Mặc Sỹ Minh Dao.
Tiếp đó chàng cảm thấy có thể hoàn toàn khống chế tuyệt đối khí chí dương chí âm trong cơ thể, không dùng Tiến Dương hỏa hoặc Thoái Âm phù đã có thể khống chế vận động của chân khí trong thân thể dễ dàng như trở bàn tay.
Đây là cảnh giới mà chàng chưa hề mộng tưởng.
Yến Phi vẫn an tọa ở khe suối bên con đường lớn, hai mắt không ngừng chăm chú nhìn người yêu cũ, nhu hòa nói: “Minh Dao buông tay đi! Nàng không có cách nào giết được ta, cho dù nàng huy động toàn bộ người trong tộc, ta vẫn có biện pháp an toàn thoát thân. Đêm nay chúng ra sẽ điều động một đại đội binh mã để hộ tống năm xe hoàng kim đến thẳng Hoàng Hà. Tiếp đó chúng ta sẽ chuyển hoàng kim lên một chiến thuyền có tính năng ưu việt đã đợi ở chỗ đó, rồi vận chuyển hoàng kim trở về Biên Hoang tập. Không cần nàng nói, khi chiến thuyền đi xuôi dòng, nàng sẽ mất đi cơ hội đánh cướp hoàng kim, bất luận bên nàng nhân cường mã tráng thế nào cũng không thể cướp được.”
Sát cơ trong mắt Mặc Sỹ Minh Dao càng thịnh, trầm giọng nói: “Yến Phi! Chàng không hù dọa được ta đâu.”
Yến Phi lắc đầu than: “Ta không phải là hù dọa nàng mà là chân thành đề xuất với nàng. Ta không muốn làm bị thương bất cứ ai trong Bí tộc, càng không muốn làm nàng bị thương.”
Chàng tiếp tục ngửa mặt nhìn trời xúc động nói: “Nàng xem xem tinh không thật thần bí, mĩ lệ biết bao. Trên thế gian này còn có vô số sự vật mĩ lệ chờ đợi chúng ta đến khai thác, tìm kiếm và cảm thụ, tại sao phải suy tính đến thành bại, được mất nhất thời mà bỏ qua những thứ khác vậy?”
Mạc Nhu kiếm của Mặc Sỹ Minh Dao bỗng chốc tung ra quang ảnh đầy trời, như ngọn lửa điên cuồng nhảy múa bập bùng, dao động không ngừng. Đây chính là bản lĩnh sở trường Liệt Diễm Cuồng Sa của nàng.
Từng trận kiếm khí kinh nhân nóng bỏng khiến người ta nghẹt thở đi theo những vòng hào quang do Mạc Nhu kiếm tung ra làm chàng bỗng nhiên như bị hãm thân trong một sa mạc nặng nề tử khí, từng đợt sóng nóng cuồn cuộn nổi lên.
Đối với chiêu này Yến Phi sớm đã có kinh nghiệm. Trước đây chàng không có biện pháp gì chỉ lấy khí lực chân chính của bản thân để chống chọi và chịu đựng. Giờ đây khi Mặc Sỹ Minh Dao nâng lực uy hiếp của kiếm khí lên đến đỉnh điểm, phát động thế công không ngừng nghỉ, chàng vẫn có thể ung dung đón nhận.
Nhưng lúc này đã khác trước kia, Yên Phi mỉm cười than: “Minh Dao! Hiện giờ như thế hoàn toàn vô hiệu thôi!”
Bỗng mũi nhọn Mạc Nhu kiếm trở nên mạnh mẽ hóa thành những vòng hào quang lấy uy thế trùm cả trời đất tấn công về phía Yến Phi.
Đột nhiên trước mắt toàn là kiếm ảnh nóng bỏng, Mặc Sỹ Minh Dao bất chấp tất cả toàn lực xuất thủ.
Yến Phi bỗng nhiên đứng dậy, kiếm vẫn ở trong vỏ.
Trường khí do chân khí chí thuần chí âm hình thành lập tức xuất hiện khiến mặt đất hai trượng xung quanh lún xuống, lấy Yến Phi làm trung tâm, bao quanh chàng khiến toàn bộ kiếm khí của Mặc Sỹ Minh Dao bị thu lại, mà nàng cũng không có cách nào mượn kiếm khí để khóa chặt chân khí của chàng.
Uy thế của Mặc Sỹ Minh Dao lập tức hoàn toàn biến mất, Mạc Nhu kiếm giống như biến thành một thanh kiếm phổ thông bình thường, hai lần xuất ra đều bị Yến Phi ngạnh tiếp phá tan khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Mặc Sỹ Minh Dao kiều mỵ quát lên một tiếng, hai lần không chiến mà lui.
Yến Phi hai tay buông xuống, chăm chú nhìn Mặc Sỹ Minh Dao, trong lòng dấy lên hàng trăm cảm xúc rối như tơ vò. Nếu như có một lựa chọn khác, chàng tuyệt không muốn ngăn trở Mặc Sỹ Minh Dao, làm nàng khó chịu. Tiếc là chàng thực sự không có lựa chọn. Chỉ khi Mặc Sỹ Minh Dao hiểu được bản lĩnh của chàng, vô kế khả thi, mới xuất ra con bài Hướng Vũ Điền.
Mặc Sỹ Minh Dao hoa dung ảm đạm, tiến ra ngoài hai trượng, có chút bất lực nhìn Yến Phi hét: “Yến Phi! Xem như ngươi giỏi!”
“Keng!”
Điệp Luyến Hoa xuất vỏ.
Yến Phi quá rõ Mặc Sỹ Minh Dao, hiểu nàng sẽ không dễ dàng nhận thua như thế. Hơn nữa nàng có kỳ công bí nghệ, sao có thể chưa trổ hết sở trường đã buông xuôi.
Quả nhiên khi kiếm của chàng vừa ra khỏi vỏ, Mặc Sỹ Minh Dao dường như đã hóa thành một làn khói xanh, dùng tốc độ cực nhanh như quỉ mỵ di chuyển đến phía trái chàng, nơi kiếm thế khó mà điểm đến. Mạc Nhu kiếm như thiểm điện sớm đã uy hiếp đến hông chàng.
Đây là kiếm pháp do Mặc Sỹ Minh Dao sáng chế có tên “Sa ảnh nhị thập bát kiếm”, đều dựa vào tập trung chân khí liên tục tấn công hai mươi tám kiếm, tốc độ xuất kiếm kinh nhân, nhưng khó đề phòng nhất là thanh kiếm của nàng vừa cứng vừa mềm. Khi nàng phát huy đến tột cùng đặc tính ”mềm” thì đúng là đến quỷ thần cũng không có cơ hội đoán được chiêu kiếm.
Năm đó tại Trường An, khi Yến Phi làm đối thủ luyện công của nàng, từng thưởng thức qua mùi vị chiêu kiếm này. Hồi đó chàng đến kiếm thứ ba mươi hai thì không chống đỡ nổi, bị nàng cắt thủng y phục sau lưng, hiện giờ thì không biết thế nào?
Yến Phi di chuyển sang ngang một bước, chặn thẳng lấy Mạc Nhu kiếm của Mặc Sỹ Minh Dao. Nào biết khi hai kiếm chạm nhau, Mạc Nhu kiếm bỗng nhiên trở nên mềm mại, Điệp Luyến Hoa lại không ngăn chặn được, để Mạc Nhu kiếm giống như con lươn trơn tuột luồn qua, mạnh mẽ hướng tới chân phải chàng.
Yến Phi sớm hiểu được sẽ có việc phát sinh như vậy liền vận kiếm ép xuống.
“Keng!”
Mặc Sỹ Minh Dao cười lạnh, khí luồn trong trường kiếm, nhuyễn kiếm vốn hình dạng uốn khúc lúc đầu bỗng nhiên duỗi thẳng ra, mạnh mẽ bắn vào Điệp Luyến Hoa, chiêu thức vẫn không thay đổi đâm vào Yến Phi.
May mà chiêu thức Yến Phi dùng là nhu, mặc dù Điệp Luyến Hoa bị bắn nảy lên vẫn xuất ra hấp lực với Mạc Nhu kiếm, khiến kiếm thế của Mặc Sỹ Minh Dao xuất hiện có hơi chậm lại.
Chút khe hở này cũng đủ để Yến Phi có cách khai thác.
“Đinh!”
Mặc Sỹ Minh Dao chỉ cảm thấy trước mắt nhân ảnh chớp lên, không biết kiếm phong của Mạc Nhu kiếm làm sao mà giống như bị hòn đá nặng ngàn cân đè xuống. Hóa ra là Yến Phi dùng chỉ làm đao, mạnh mẽ bổ vào mũi kiếm.
Mặc Sỹ Minh Dao kiều mị la lên một tiếng rồi bắt đầu lùi lại. Từ sau khi luyện thành loại kiếm pháp này, đây là lần đầu tiên nàng không thể liên tục thi triển kiếm pháp, ngạc nhiên thu kiếm lui về phía sau.
Chỉ có Yến Phi hiểu rõ nguyên nhân, bởi vì chàng so với Mặc Sỹ Minh Dao càng nhanh hơn. Sau khi dương thần và âm thần kết hợp, chàng đã vượt qua hạn chế của tinh thần và thể năng vốn có, trở thành một thể hỗn hợp của “Người” và “Tiên”.
“Yến Phi!”
Đây là lần thứ hai Mặc Sỹ Minh Dao hô hoán tên chàng, lần này là tiếng kêu hoàn toàn chấn động.
Nhìn trong mắt Mặc Sỹ Minh Dao tràn ngập thần sắc khó tin, Yến Phi cho kiếm vào trong bao mà trong lòng cảm khái. Yến Phi không còn là Yến Phi của ngày trước luôn luôn chịu nhục dưới kiếm Mặc Sỹ Minh Dao, Điệp Luyến Hoa càng không phải là Điệp Luyến Hoa của ngày trước nữa. Mặc Sỹ Minh Dao đờ đẫn trừng mắt nhìn chàng, không nói nên lời.
Yến Phi trong lòng suy nghĩ đến trước đây Mặc Sỹ Minh Dao lấy làm tiếc là chàng không bì kịp nàng, càng kém xa so với Hướng Vũ Điền. Nhưng hiện tại bất kể phương diện nào chàng đều áp chế được nàng, nàng càng yêu hay càng hận Yến Phi chàng đây?
Mặc Sỹ Minh Dao đột nhiên nghiến răng, huơ kiếm tấn công. Mạc Nhu kiếm hóa thành hơn mười đạo kiếm ảnh hư hư thật thật, lấy tư thế mãnh liệt như bài sơn đảo hải chụp đến, kiếm kình roèn roẹt, trường kiếm lúc mềm lúc cứng giống như độc xà thè lưỡi.
Yến Phi biết đây là giây phút quan trọng. Từ thần sắc kiên quyết bắn ra trong đôi mắt Mặc Sỹ Minh Dao, chàng liền biết nàng đã hạ quyết tâm liều chết, cố gằng dùng hết bản lĩnh dù cho lưỡng bại câu thương cũng tuyệt không buông tay. Đó chính là tính cách của Mặc Sỹ Minh Dao.
Chàng có chỗ khó xử, chỉ có thể thủ không thể công, lại không thể thi triển chiêu số Tiểu tam hợp, chỉ có thể dựa vào công phu ngoài Tiểu tam hợp hóa giải thế công kích như cuồng phong bạo vũ của Mặc Sỹ Minh Dao. Mặc dù Yến Phi dùng kiếm nhanh hơn nàng, nhưng nếu không lấy công đối công, cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, hớ hênh một chút sẽ bại trận. Mặc dù nói Mặc Sỹ Minh Dao không giết được chàng, thế nhưng phương thức “dương tử”* chỉ có thể dùng một lần, nếu như lần này bị nàng “giết”, tiếp đó “phục sinh” trở lại thì lần sau sẽ không hiệu nghiệm nữa.
Yến Phi phi lùi ra ngoài gần một trượng, vừa lùi vừa dùng Điệp Luyến Hoa xuất ra một vòng tròn lớn hoàn chỉnh vô khuyết.
Vượt ngoài dự đoán của hai người, Mặc Sỹ Minh Dao bị trường khí cơ thể lôi kéo như hình với bóng. Kiếm khí kiếm quang mạnh mẽ truy kích giống như hòn đá quăng xuống biển sâu trở nên vô ảnh vô tung, biến thành kiếm chiêu chỉ có hình thức mà thiếu lực uy hiếp.
Khi khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Sỹ Minh Dao hiện lên thần sắc kinh hãi thì “Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp” đã triển khai toàn bộ, kiếm thế Điệp Luyến Hoa mở rộng, cuốn kiếm ảnh của Mặc Sỹ Minh Dao giống như cuồng phong cuốn muôn ngàn con sóng lớn vào trong.
Mặc Sỹ Minh Dao căn bản không có lựa chọn khác, muốn dừng tay cũng không có cách, đành phải xuất ra bản lĩnh đặc biệt, tấn công mạnh mẽ về Yến Phi.
Những tiếng “keng keng” không ngừng vang lên bên tai. Với tốc độ nhanh như chớt giật, Mặc Sỹ Minh Dao xuất ra “Sa ảnh kiếm pháp”. Từ vị trí góc độ khác nhau, Mạc Nhu kiếm lúc cứng lúc mềm liên tục công kích về phía Yến Phi ba mươi tám kiếm.
Yến Phi biết sách lược của bản thân thành công, chàng dùng khí thuần âm, lần lượt dùng kiếm chiêu chế tạo ra một hố trường lực hình tròn, làm tan biến sát khí kiếm ý mà Mặc Sỹ Minh Dao không kể sống chết công kích, lại chính diện bức nàng không có cách gì để thay đổi thế công. Bất quá chàng vẫn thủ là chính, càng thủ thì càng nguy hiểm đến cực điểm, hết sức gian khổ đến mức muốn bỏ đi.
“Keng!”
Yến Phi dùng khí chí dương chấn văng kiếm thứ ba mươi tám cắt vào cổ chàng của Mặc Sỹ Minh Dao. Những chiêu sau của nàng không thể tiếp tục đành phải buông thõng kiếm lui về sau.
Hai người lại thành cục diện đứng song song.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Sỹ Minh Dao cắt không còn hạt máu, thất thần thở hổn hển thở, nhưng kiếm cầm trong tay vẫn ổn định như cũ.
Yến Phi cho kiếm vào trong bao, cười khổ nói: “Sao phải khổ thế chứ? Chúng ta phút chốc bỗng trở mặt thành thù như thế, là vì cái gì đây?”
Mặc Sỹ Minh Dao chầm chậm cho kiếm vào trong bao, mặt đẹp nhẹ rung, cúi đầu không muốn Yến Phi thấy thần sắc trong mắt nàng, tiếp theo ngẩng khuôn mặt như hoa như ngọc lên, hồi phục thần sắc ôn nhu, lần này lại dùng Hán ngữ nhẹ nhàng nói: “Hán! Chàng vẫn còn yêu Minh Dao sao?”
Tâm thần Yến Phi chấn động dữ dội, hiểu trong lòng Mặc Sỹ Minh Dao đã hạ quyết tâm mạnh mẽ. Chỉ cần câu trả lời của chàng lệch khỏi ý nguyện của nàng, nàng sẽ ôm lấy nỗi hận gặm nhấm con tim, muốn hủy diệt chàng, càng muốn hủy diệt Hướng Vũ Điền. Bởi vì bọn họ đều là những tên đàn ông phụ tình mà nàng hận đến thấu xương trong lòng.
Yến Phi nhìn nàng cả nửa buổi, dùng Hán ngữ nói: “Nàng vẫn không hiểu sao? Việc giữa ta và nàng đã là việc quá khứ. Tối đó khi ta ly khai, Thác Bạt Hán đã chết, người đi là Yến Phi. Giết Mộ Dung Văn thành công, khiến võ công ta đột phá, nhưng vết thương trong lòng ta không có cách bù đắp nổi. Cho nên sau đó ta đến Biên Hoang Tập trở thành một kẻ không chí tiến thủ, suốt ngày chìm đắm trong men rượu. Nếu đó không coi là yêu thì thế nào mới coi là yêu đây? Mặc Sỹ Minh Dao, nàng đến nói cho ta đi!”
Hai mắt Mặc Sỹ Minh Dao lấp lánh những tia kỳ dị càng khiến vẻ đẹp của nàng tỏa ra bốn phía, không gì sánh bằng. Nàng tiếp tục dùng Hán ngữ ôn nhu nói: “Quả nhiên chàng không quên ta, tại sao lại thay lòng đổi dạ mà dính với Kỷ Thiên Thiên?”
Yến Phi cười khổ đáp: “Nàng thực biết cách làm tổn thương người khác, tại sao phải dùng từ “dính với”? Nàng có thể tôn trọng người khác một chút được không? Nàng từng yêu ta sao? Nàng chịu vì ta mà hy sinh sao? Nhưng ta lại chịu vì nàng mà làm bất cứ việc gì, kể cả việc phải chết. Khi đó việc ám sát Mộ Dung Văn thời cơ chưa chín muồi, cũng có thể nói rằng ta chuẩn bị chưa được đầy đủ, thế nhưng ta hiểu được nàng đã mất đi sự nhẫn nại, hơn nữa còn muốn mạo hiểm hành động. Thế là ta chỉ có một lựa chọn, đó là giết chết Mộ Dung Văn, khiến cho phòng vệ hoàng cung bình thường tuyệt không có kẻ hở xuất hiện, tạo nên một cơ hội cho các người.”
Mặc Sỹ Minh Dao lặng lẽ lắng nghe, không ngắt ngang lời chàng, trong mắt mang theo chút thần sắc ngỡ ngàng.
Yến Phi nói nhiều lời như vậy là muốn đề tỉnh nàng, hy vọng nàng có thể vứt bỏ thù hận đối với Yến Phi chàng và Hướng Vũ Điền, giải khai trắc trở giữa nàng và họ. Tất cả đều vui vẻ dừng lại, như vậy thì chàng và Hướng Vũ Điền cũng khỏi phải cùng lừa dối nàng.
Nói trắng ra, nếu như không cần “Chết”, ai sẵn lòng liều lĩnh chịu bất chấp hiểm nguy thế này, bao gồm cả Yến Phi, người có dương thần giết không chết trong cơ thể. Hậu quả của loại việc đó ai cũng không thể dự liệu.
Yến Phi than: “Vào khoảnh khắc ta tiến hành đại kế ám sát, ta tự suy nghĩ chắc là mình sẽ chết, căn bản không nghĩ đến những việc tiếp theo. Khi đó trong lòng ta lại có một ý nghĩ khác, dù cho có ám sát thành công hay không, Yến Phi ta do kiếp trước mắc nợ tình cừu Mặc Sỹ Minh Dao nàng hoặc kiếp này cùng nàng nảy sinh nghiệt trái, đều nên trả nợ, Yến Phi ta sẽ không thiếu nợ nàng một chút nào. Nàng có hiểu tâm tình của ta khi đó không?”
Mặc Sỹ Minh Dao dịu dàng nói: “Ta khiến chàng chán ghét đến thế sao? Sau khi trốn khỏi Trường An, chàng không hề quay lại, giống như chạy trốn ôn thần, lẽ nào chàng không hiểu được ta sẽ nhìn chàng bằng con mắt khác sao? Ta thừa nhận khi đó ta đánh giá sai chàng, nhưng nói đến cùng chỉ xem như mong chàng suy nghĩ, không muốn chàng lâm vào hiểm nguy.”
Yến Phi chán nản nói: “Chân thực là như thế này sao? Hai người chúng ta trong lòng đều quá hiểu rồi, khoảnh khắc ta trốn khỏi thành Trường An, ta đã biết rõ ràng người mà khổ luyến nàng là người vĩnh viễn ở lại Trường An, Thác Bạt Hán. Còn người ra đi lại là một người khác, một người hoàn toàn mới gọi là Yến Phi. Thác Bạt Hán trước đây không còn tồn tại nữa, ta cũng không muốn si luyến một người trong lòng chỉ có người khác và không phải nữ nhân của ta. Điều đó thực sự quá thống khổ.”
Mặc Sỹ Minh Dao tiến nhanh về phía trước vài bước, đến trước Yến Phi khoảng ba thước, tập trung nhìn kỹ chàng, nhẹ nhàng nói: “Ta nên nói gì đây? Ta thực sự không có ý định bỡn cợt cảm tình của chàng, ta đối với chàng là chân tâm. Trước khi gặp chàng, ta không có sống chung với người khác trong thời kỳ dài như vậy, không cần nhắc đến việc giữa ta và Hướng Vũ Điền nữa được không? Việc đó đối với ta mà nói chỉ giống như việc phát sinh từ luân hồi kiếp trước.”
Yến Phi nhìn kĩ khuôn mặt đẹp như ngọc của nàng, khuôn mặt từng khiến chàng thần hồn điên đảo, nhưng trong lòng lại không có cái cảm giác như trước đây. Bởi vì chàng hiểu được nàng vẫn lừa dối chàng, nếu như nàng không quan tâm đến Hướng Vũ Điền thì đã không sai y đến giết Yến Phi chàng.
Chàng đã quá hiểu nàng.
Yến Phi cười khổ: “Có lẽ nàng thực có chút động lòng với ta, nhưng khẳng định đó tịnh chưa đủ. Tình yêu nên bao gồm cả hy sinh, tha thứ và thấu hiểu. Thế nhưng nàng từ trước đến nay chưa hề nhượng bộ với bất kể việc gì ta làm, càng không thể thấu hiểu tâm sự của ta. Nói trắng ra, ta đã chịu đựng đủ rồi! Ở Biên Hoang tập, cả ngày chìm đắm trong men say, mặc dù thống khổ nhưng lại có cảm giác giải thoát và thống khoái. Việc của chúng ta đã kết thúc từ khoảnh khắc ta rời khỏi Trường An, chúng ta vĩnh viễn không thể phục hồi được loại quan hệ trước đây.”
Hai mắt Mặc Sỹ Minh Dao rừng rực tia hung dữ, nhưng ngữ khí vẫn duy trì bình tĩnh, trầm giọng nói: “Nói đến cùng, vẫn là chàng không còn thích ta nữa, vậy mọi người còn gì để nói đây? Chàng nói nhiều lời như vậy vẫn là muốn Mặc Sỹ Minh Dao ta làm một kẻ bội tín, khiến tộc ta mất mặt, xấu hổ.”
Yến Phi nói: “Ta tuyệt không có ý này, chỉ là khuyên nàng buông tay được thì buông tay, bằng không đối với cả nàng và ta đều không có chỗ tốt.”
Mặc Sỹ Minh Dao bỗng chốc cất lên tiếng cười kiều mỵ, hoàn toàn hồi phục phong thái bình thường, hiện ra hết vẻ đẹp động nhân bách mỵ thiên kiều, tiếp đó thần sắc chuyển sang lạnh lùng, chăm chú nhìn Yến Phi, chầm chầm nói từng chữ một: “Nghe chàng nói đáp ứng quyết chiến cùng Hướng Vũ Điền, thời gian địa điểm tùy y chọn. Có việc này hay không?”
Lòng Yến Phi chùng xuống, sinh ra chán nản, ưu tư. Chàng tốn nhiều nước bọt như thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, nàng không vì thế mà có tí chút cải biển nào, càng không thể buông tha cho Hướng Vũ Điền.
Yến Phi than: “Đúng là có chuyện như vậy, Minh Dao nàng có đề nghị gì không?”
Mặc Sỹ Minh Dao nói: “Lúc hoàng hôn ngày mai, ta và Hướng Vũ Điền sẽ gặp nhau ở Hậu Điểu hồ phía đông bắc Bình Thành, cung kính đại giá Yến công tử. Chàng chỉ có thể một mình đến, ta hi vọng có thể giải quyết triệt để chuyện của chúng ta.”
Yến Phi còn biết nói gì, gật đầu đáp: “Ta nhất định đến chỗ hẹn đúng giờ.”
Mặc Sỹ Minh Dao hiện ra thần sắc có chút cay đắng nói: “Hiện tại chàng và Hướng Vũ Điền đều là người ta không có cách gì giết chết được. Ta rất muốn biết nếu các ngươi sinh tử quyết chiến thì sẽ có kết quả thế nào, chỉ cần ngươi thắng, Mặc Sỹ Minh Dao ta và và tộc nhân lập tức rút hết về Sa Hải, từ đây sẽ không quản việc của Mộ Dung Thùy nữa.”
Nói xong quay đầu bỏ đi.
Yến Phi nhìn hình bóng nàng dần biến mất ngoài cốc, than dài một hơi, thu lại tâm tình, trở về Bình Thành.

Chú thích:

* Dương tử (佯 死): giả chết, chữ dương 佯 nghĩa là giả vờ.