HỒI 30
Lời Hay Phải Nói

     oàn Huyền ngồi trong sảnh chính nhìn Tiều Nộn Ngọc dẫn một người đàn ông ăn vận theo kiểu văn sĩ đi vào sảnh.
Người này chừng ba mươi tuổi, vóc người cao dong dỏng cử chỉ ung dung, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ giống như không ngừng dò xét người khác.
Ấn tượng đầu tiên của Hoàn Huyền đây là người thuộc loại vô tình, mọi chuyện đều dựa trên quan hệ lợi hại, làm điều gì cũng không cảm thấy áy náy vì lương tâm khiển trách, tất cả đều dựa vào vũ lực và mưu kế lãnh khốc để đạt được mục đích.
Người đàn ông cùng Tiều Nộn Ngọc quỳ xuống hành lễ.
Hoàn Huyền nói: “Ngồi!”
Người đàn ông nói: “Kẻ hèn là Tiều Phụng Tiên nguyện trung thành đến chết vì Nam quận công, vĩnh viễn đi theo Nam quận công. ” Nói xong mới cùng Tiều Nộn Ngọc đứng lên, ngồi xuống bên cạnh.
Hoàn Huyền thầm nghĩ, người này có lẽ là nhân tài, nếu có thể khéo lợi dụng hắn không chừng có thể bổ khuyết chỗ trống Can Quy để lại.
Tiều Nộn Ngọc ỏn ẻn nói: “Tam thúc mới đến Giang Lăng, Nộn Ngọc liền dẫn thúc đến gặp Nam quận công!”
Hoàn Huyền trầm giọng nói: “Phụng Tiên đối với chuyến đi Biên Hoang lần này nắm chắc mấy phần? ”
Tiều Phụng Tiên từ tốn nói: “Nam quận công đừng trách tội, Phụng Tiên căn bản không nghĩ đến việc này, càng cho rằng không nên hành động như thế.”
Tiều Nộn Ngọc ngạc nhiên nói: “Tam thúc!”
Tiều Phụng Tiên ra dấu ngăn ả nói tiếp rồi xoay qua Hoàn Huyền nói: “Can Quy bị hại khiến chúng ta trong lòng rất khó chịu, bất quá người đã chết, quan trọng nhất chính là nhìn về tương lai. Hiện tại vận mệnh Ba Thục Tiều gia kẻ hèn đã đặt vào tay Nam quận công cùng nhau tồn vong, mọi chuyện cần lấy đại cuộc làm trọng, ân oán cá nhân chỉ là chuyện nhỏ không đáng bàn đến. ”
Hơi ngừng lại mỉm cười nói: “Nộn Ngọc có thể theo hầu Nam quận công là vinh hạnh của Tiều gia kẻ hèn, đại ca càng cảm thấy an ủi. ”
Mỗi câu của hắn đều đánh thẳng vào tâm khảm Hoàn Huyền. Thật ra Hoàn Huyền vẫn không muốn Nộn Ngọc đến Biên Hoang mạo hiểm, mấy câu cuối cũng càng làm hắn như buông gánh nặng, gạt bỏ tảng đá lớn trong lòng. Bởi vì Tiều Phụng Tiên nói như vậy khác nào Tiều Tung chấp nhận mối quan hệ mới giữa hắn và Tiều Nộn Ngọc.
Thần sắc Tiều Nộn Ngọc tỏ vẻ không chịu nhưng không dám lên tiếng bác bỏ, từ đó có thể thấy phân lượng địa vị của Tiều Phụng Tiên tại Tiều gia và trong lòng ả.
Hoàn Huyền bề ngoài không lộ ra tình cảm trong lòng, bình tĩnh nói: “Không biết tiên sinh có cách nhìn ra sao về tình thế hiện thời? ”
Hắn đổi sang gọi Tiều Phụng Tiên là tiên sinh, chính là tỏ rõ sự tôn trọng của hắn đối với Tiều Phụng Tiên.
Tiều Phụng Tiên nhìn chăm chú Huyền Huyền hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Xin cho phép kẻ hèn lớn gan hỏi Nam quận công một vấn đề.”
Hoàn Huyền bắt đầu cảm thấy người này không chỉ có tầm nhìn, có can đảm hơn nữa hết sức thú vị, bèn gật đầu mỉm cười nói: “Hỏi đi! Ta cũng muốn biết tiên sinh muốn hỏi vấn đề gì!”
Tiều Phụng Tiên hân hoan hỏi: “Kẻ hèn chỉ muốn hỏi Nam quận công có tin số mệnh không?”
Hoàn Huyền ngạc nhiên đáp: “Số mệnh - thứ này quá huyền ảo, ta chỉ có thể nói ta nửa tin nửa ngờ, đã không dám hoàn toàn phủ nhận cũng không dám khẳng định. Vì sao lại hỏi một vấn đề như thế?”
Sắc mặt Tiều Phụng Tiên vẫn bình tĩnh nói: “Bởi vì theo kẻ hèn thấy Biên Hoang tập khí số chưa tận, nên hai lần rơi vào tay Mộ Dung Thùy cuối cùng đều có thể mất đó rồi lấy lại. Điều này tạo nên niềm tin mạnh mẽ của hoang nhân, tất cả các điều kiện hợp lại sẽ hình thành một loại khí số. Khi mỗi một hoang nhân đều tin chắc Biên Hoang tập khí số chưa tận, họ sẽ biến thành một đạo quân đáng sợ. Gay go nhất là họ tuyệt không thiếu anh hùng, giống như Yến Phi ngồi vững vàng trên bảo tọa thiên hạ đệ nhất kiếm thủ. ”
Hoàn Huyền gật đầu nói: “Ta không thể không nói những lời này của tiên sinh khiến ta có thứ cảm giác mới lạ. Nói như thế, có phải tiên sinh muốn chỉ ra rằng ta căn bản không nên chạm đến Biên Hoang tập? ”
Tiều Phụng Tiên nói: “Chỉ trong một tình huống chúng ta có thể chạm đến Biên Hoang tập, chính là khi Yến Phi được tiễn đến hoàng tuyền.”
Hoàn Huyền nhíu mày nói: “Yến Phi quan trọng đến thế ư? ”
Tiều Phụng Tiên đáp: “Yến Phi ở Biên Hoang tập giống như Tạ Huyền ở Bắc Phủ binh, dĩ nhiên cách thức khác nhau nhưng cũng có thể nói là tương tự. ”
Hoàn Huyền nói: “Yến Phi từng thảm bại trong tay Tôn Ân, toàn dựa vào sau đó giết chết Trúc Pháp Khánh mới có thể khôi phục thanh uy. Trúc Pháp Khánh có lẽ chỉ là hạng hư danh, tiên sinh có phải quá đề cao Yến Phi? ”
Tiếu Phụng Tiên từ tốn nói: “Trách nhiệm kẻ hèn là đưa ra các ý kiến để Nam quận công chọn lựa quyết định, nên không thể không nói thẳng, Nam quận công có thể tha trước cho kẻ hèn tội mạo phạm? ”
Hoàn Huyền tinh thần chợt chấn động, cảm thấy hết sức hứng thú cười nói: “Kể từ lúc này tiên sinh nghĩ gì cứ nói, không cần bảo lưu bất kì điều gì.”
Tiếp đó nhìn Tiều Nộn Ngọc đang trề môi gương mặt đầy vẻ hờn dỗi, cười nói: “Nộn Ngọc có thể làm chứng cho câu nói này của ta.”
Tiều Phung Tiên vui mừng nói: “Vậy thứ cho kẻ hèn nói thẳng. Mục tiêu của Nam quận công chắc không phải muốn làm thiên hạ đệ nhị cao thủ, mà là muốn hoàn thành chí hướng Hoàn Ôn đại tướng quân vẫn chưa làm xong, bước lên bảo tọa hoàng đế, có toàn bộ tài nguyên phương Nam, tiếp tục dẫn binh bắc phạt xua đuổi giặc Hồ hoàn thành công nghiệp bất hủ. Đúng không?”
Hai mắt Hoàn Huyền lấp loáng ánh sáng nói: “Nhưng Lưu Dụ sở dĩ có thể hô phong hoán vũ chính vì có Biên Hoang tập hậu thuẫn, không chạm Biên Hoang tập làm sao thu thập cái tên đáng ghét này?”
Tiều Phụng Tiên mỉm cười nói: “Muốn phá Lưu Dụ trước tiên phải phá Biên Hoang tập, lại cần phải giết Yến Phi. Yến Phi vừa mất, Biên Hoang tập sẽ không công tự tan, đây chính là sách lược tốt nhất, không còn biện pháp thứ hai tốt hơn.”
Hoàn Huyền lộ ra thần sắc suy nghĩ, một lúc sau trầm ngâm hỏi: “Không phá Biên Hoang tập làm sao có thể giết Yến Phi? ”
Tiều Phụng Tiên trong lòng có sẵn sự tính đáp: “ Muốn phá Biên Hoang tập cần phải dùng hành động quân sự với quy mô lớn, và đòi hỏi mạo hiểm rất lớn, nếu có gì sơ xuất sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tấn công Kiến Khang, kẻ trí không làm. Nhưng muốn giết Yến Phi, sử dụng chính là thủ đoạn giang hồ, bất luận thành hay bại đều không ảnh hưởng đến hồng đồ bá nghiệp của Nam quận công, thỉnh Nam quận công minh xét. ”
Hoàn Huyền than: “Không phá Biên Hoang tập làm sao có thể tiêu diệt dư nghiệt Đại Giang bang? Đây chính là điều kiện chủ yếu để Nhiếp Thiên Hoàn chịu hợp tác với ta.”
Tiều Phụng Tiên mỉm cười: “Trong lòng Nam quận công, Nhiếp Thiên Hoàn chỉ là một con cờ hữu dụng, con cờ này bước tiếp theo nên đi thế nào phải do Nam quận công quyết định, không phải do Nhiếp Thiên Hoàn độc đoán hành động.”
Hoàn Huyền suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: “Ai vì ta giết Yến Phi đây?”
Tiều Phung Tiên nói: “Chuyện này do Phụng Tiên phụ trách thì thế nào?”
Hoàn Huyền nhìn chăm chú hắn, không nói lời nào.
Tiều Phụng Tiên dõng dạc nói: “Hiện nay tình thế thiên hạ hết sức rõ ràng. Tình hình phương Bắc đang là cuộc tranh đấu giữa Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Thùy, Biên Hoang tập vì Kỷ Thiên Thiên bị bắt mà cuốn vào cuộc chiến này, trở thành cái gai trong mắt Mộ Dung Thùy dẫn đến đại họa hủy tập nhân vong. Nếu kẻ hèn đoán không sai, Mộ Dung Thùy sẽ thừa dịp mùa đông lạnh giá băng tuyết lấp đường cắt đứt giao thông thủy lộ mạn Bắc Dĩnh Thủy của Biên Hoang tập, đến lúc đó chỉ cần chúng ta kéo chân sau hoang nhân có thể khiến hoang nhân lâm vào tuyệt cảnh.”
Hoàn Huyền nói: “Có phải ý tiên sinh muốn nói công hãm Thọ Dương cắt đứt vận tải đường thủy từ Biên Hoang tập đến phương Nam?”
Tiều Phụng Tiên nói: “Đây là việc chúng ta có thể làm được, luôn tiện làm yên lòng Nhiếp Thiên Hoàn. Do hoàn cảnh địa lý đặc thù của Biên Hoang tập, bất kể ai muốn tấn công Biên Hoang tập đều phải trả cái giá nặng nề. Phương pháp đối phó tốt nhất chính là cắt đứt nguồn sống của nó. Còn tình huống có thể dùng binh với Biên Hoang tập là khi hoang nhân mất đi niềm tin và đấu chí, cách nhanh nhất kích khởi tình huống này đó là giết chết Yến Phi, treo đầu hắn trên đỉnh Chung lâu tại Biên Hoang tập.”
Hoàn Huyền cười lớn: “Nghe những lời này của tiên sinh, hồng đồ bá nghiệp của Hoàn Huyền ta đã thành công một nửa. Tiên sinh đi đường mệt nhọc cần nghĩ ngơi nhiều vào, đêm nay ta sẽ bày tiệc khoản đãi tiên sinh. Đến lúc đó chúng ta tiếp tục trò chuyện, thế nào?”
Tiều Phụng Tiên vui mừng cáo lui.

***

Giang Văn Thanh đi vào đại sảnh, Mộ Dung Chiến đang ngây người ngồi cạnh bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì. Trên bàn đặt một vật dài bao lại bằng vải bố.
Nàng ngồi xuống đối diện với hắn, nói: “Có phải huynh đang lo lắng cho Cao Ngạn? Nhưng lo lắng là chuyện vô ích, chúng ta cần phải cân nhắc lúc tình huống xấu nhất xuất hiện nên ứng biến như thế nào. Trận quyết chiến với Mộ Dung Thùy này đã triển khai toàn diện.”
Mộ Dung Chiến ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư nhất định đuổi theo sau lưng ta, vì bây giờ ghế ta ngồi còn chưa nóng, có điều gì chỉ giáo không? ”
Giang Văn Thanh mỉm cười nói: “Trước tiên nói vấn đề của huynh, huynh có tâm sự gì ư?”
Mộ Dung Chiến có chút buồn bã nói: “Ta bị người ta bán đứng!”
Giang Văn Thanh ngẩn người: “Ai dám bán đứng Chiến soái?”
Mộ Dung Chiến cười cười cay đắng, đẩy bao vải qua Giang Văn Thanh nói: “Đại tiểu thư cứ mở ra xem.”
Giang Văn Thanh theo lời mở bao vải đen ra, thất thanh nói: “Đây chẳng phải thiết bút của Cổ thúc bị Hướng Vũ Điền ‘trưng dụng’ sao? ”
Mộ Dung Chiến than: “Ta lần này thật là bị một vố đau. Mảnh vải đen vốn dĩ bọc trường kiếm của Hướng Vũ Điền, ta mới trở về lại phát giác đã bị người ta đổi mất, dĩ nhiên là tên đó làm. Dù là địch nhân ta cũng phải nói một chữ ‘Phục’. ”
Giang Văn Thanh cũng cảm thấy dựng tóc gáy.
Trong tình hình bình thường, dù với thân thủ như Hướng Vũ Điền muốn ngầm tiến vào đây thần bất quỷ bất giác đổi kiếm cơ hội thành công vẫn rất ít, nhưng trong tình hình hỗn loạn đêm qua Hướng Vũ Điền lại làm được dễ như trở bàn tay. Có thể thấy đổ ước tự phát giữa hắn và hoang nhân thật có hiệu quả một đá ném vài con chim.
Người này quá thông minh.
Giang Văn Thanh nhất thời vẫn chưa hiểu ý, hỏi: “Điều này và việc huynh bị bán đứng có quan hệ gì không?”
Mộ Dung Chiến nói: “Trong tình hình đêm qua, Hướng Vũ Điền muốn thâu thiên hoán nhật, với hắn đúng ra không quá khó khăn, chỉ khó ở chỗ hắn làm sao biết bội kiếm đặt trên cái bàn này.”
Giang Văn Thanh nhíu mày hỏi: “Huynh muốn nói có nội gian?”
Mộ Dung Chiến lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải nội gian. Bây giờ điều hoang nhân chúng ta tự hào nhất là không có phản đồ.”
Giang Văn Thanh chợt giật mình nói: “Là Sóc Thiên Đại tiết lộ!”
Mộ Dung Chiến nói: “Đại tiểu thư đoán trúng rồi! Ài! Ta thật không ngờ nàng ta lại bán đứng ta.”
Giang Văn Thanh ngưng thần quan sát hắn một hồi, nói: “Huynh rất có cảm tình với nàng ta phải không?”
Mộ Dung Chiến nói: “Sao không hỏi thẳng có phải ta yêu nàng ta không? Đáp án chính là ‘có lẽ đúng’! Ban nãy ta cứ luôn tìm lý do, tỷ dụ như nàng ta cho rằng chuyện này không có ảnh hương gì lớn đối với ta, nên thuận tiện bán một món ân huệ cho Hướng Vũ Điền … Bất quá trong lòng ta thật không thoải mái.”
Giang Văn Thanh hơi cúi đầu hỏi: “Huynh có dự định gì?”
Mộ Dung Chiến ngạc nhiên nhìn Giang Văn Thanh một cái nói: “Ta vẫn chưa thỉnh giáo đại tiểu thư tìm ta có điều gì muốn nói, vì sao ta lại cảm thấy đại tiểu thư hình như có chút khó mở miệng? Chúng ta đều là người nhà nên chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Giang Văn Thanh nói: “Trước hết trả lời vấn đề của ta, được không?”
Mộ Dung Chiến cười khổ nói: “Nếu ta nói đại tiểu thư hay ta căn bản không có dự đình gì, chỉ có thể chờ đợi tin tức của Cao Ngạn nhất định sẽ khiến đại tiểu thư thất vọng. Nhưng ta thật nghĩ không ra biện pháp, Hướng Vũ Điền quá lợi hại, chúng ta có thể bảo vệ giao thông giữa Biên Hoang tập và phương Nam đã không dễ dàng gì, chỉ có đợi Yến Phi trở về để hắn phụ trách thu thập Hướng Vũ Điền, chúng ta mới có cơ hội phản kích Yên quân.”
Giang Văn Thanh không biết nói gì.
Mộ Dung Chiến nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi! Đại tiểu thư có phải muốn tự mình đến phương Nam trợ giúp Lưu gia, nhưng lại cảm thấy thời cơ không thích hợp để rời khỏi đây, vì vậy không tiện mở miệng?”
Thân thể Giang Văn Thanh hơi run, cười khổ: “Để huynh nhìn ra rồi.”
Mộ Dung Chiến mỉm cười: “Đại tiểu thư tính khi nào lên đường?”
Giang Văn Thanh nhìn hắn khổ não nói: “Nhưng…”
Mộ Dung Chiến ngắt lời: “Ta hiểu, sự thật mỗi người trong Biên Hoang tập đều hiểu, bây giờ phải là thời điểm Đại tiểu thư đến phương Nam kề vai chiến đấu với Lưu gia cho đến lúc Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn bó tay chịu trói. Biên Hoang tập do bọn ta và Yến Phi trông coi, đại tiểu thư yên tâm đi đi! Đúng như lão Trác nói, Biên Hoang tập chúng ta khí số chưa tận, còn Lưu gia đích xác cần đại tiểu thư.”
Giang Văn Thanh hai má đỏ bừng, hơi cúi đầu khẽ nói: “Đa tạ!”
Mộ Dung Chiến bị tư thái yêu kiều của nàng làm phân tâm nhất thời không nói nên lời. Lúc này người hầu đến báo, Thác Bạt Nghi cầu kiến.
Mộ Dung Chiến bất giác thầm kinh ngạc, Thác Bạt Nghi trước giờ không có giao tình gì với hắn, dĩ nhiên vô sự không lên tam bảo điện, lần này vì chuyện gì lại đến gặp hắn?

***

Hai bên vừa xuất thủ, Yến Phi liền biết dự đoán của mình không sai, trận chiến hôm nay kết cuộc chỉ có một bên bại vong, căn bản không có khả năng nửa đường ngưng chiến.
Đối phương xác thật không ai không là cao thủ cấp tông sư, hơn nữa mỗi người có tuyệt nghệ riêng, phối hợp lại uy lực càng tăng gấp nhiều lần.
Luận đơn thuần dùng chiêu thức, công lực, chàng có thể chịu chưa đến mười chiêu đã biến thành du hồn dã quỷ mất đi thân xác. Thứ duy nhất có thể bảo mệnh chính là Tiên môn kiếm quyết, hơn nữa cần phải dùng toàn lực sát thương đối phương, dồn ba cao thủ đáng sợ này vào chỗ chết trước khi chân nguyên hao tận.
Tình thế khiến chàng không có bất kì dư địa mà nương tay.
Yến Phi chợt lui về sau, nhưng cái lui này tịnh không phải lui để tránh né tầm thường, trong đó ngầm chứa đạo lý ảo diệu tinh vi, tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu.
Đầu tiên phải tránh khỏi đòn mổ tới của Khuất Tinh Phủ từ bên trái. Đòn này nhìn bình thường nhưng sự thật vào lúc này lại là chiêu số chết người, khiến chàng chặn thì không ổn, không chặn càng không ổn.
Nếu chỉ hai người đối chiến, chàng chỉ cần Điệp Luyến Hoa xuất vỏ đẩy một cái thì có thể hóa giải, nhưng hai cao thủ ma môn khác đang phân ra công tới từ trên không và phía sau, lúc chàng ngạnh tiếp đòn công kích của Khuất Tinh Phủ cùng là lúc chàng mất mạng, tuyệt không xảy ra khả năng khác.
Theo khí kình ập đến của Vệ Nga càng cổ quái đến cực điểm hoàn toàn bao trùm chàng, không gian quanh mình bộ dạng giống như lõm xuống, chẳng những làm yếu đi cảm quan nhạy bén còn khiến chàng sinh ra cảm giác khó chịu không thể dùng sức, tình huống có chút giống như cá dưới đáy biển sâu gặp phải xoáy nước ngầm thân không tự chủ vô lực vùng vẫy.
Còn thiếu ba tấc thì chộp được chuôi kiếm Điệp Luyến Hoa.
Cả người Yến Phi nghiêng về phía sau, khí kình của Cáp Viễn Công từ sau ập đến, đang nhanh chóng theo vũ khí của hắn tiếp cận, dù Yến Phi có hộ thể chân khí, áp lực lưng chàng có thể chịu đựng đã đến ranh giới sụp đổ.
“Keng!”
Ngay thời khắc quan trọng ngàn cân treo sợi tóc, Điệp Luyến Hoa phát ra tiếng kêu trong trẻo chấn động màn nhĩ.
Yến Phi giống như được đánh thức từ trong mộng ảo, tâm linh trong sáng không chút sơ sót, càng nắm được ba người đang hồi phục lại từ trong kinh hãi, tinh thần hiện ra kẽ hở không nên có.