Chương 11


Chương 28

    
ăm phát, theo hình sao. Mặc dù vậy kính của chiếc General Motors vẫn y nguyên.
Ba phát nữa, nổ inh tai trong không gian chật hẹp của chiếc xe thùng. Nhưng kính vẫn không vỡ.
Cô tiếp tục đạp. Cuối cùng cánh cửa sổ bung ra bên ngoài thành một dòng thác những viên băng nhỏ màu xanh. Đúng lúc cô vừa lăn ra ngoài, nội thất của chiếc xe thùng nổ.
Cởi hết áo chỉ để lại áo phông, cô ném áo khoác và áo chống đạn ngấm xăng, ném tai nghe có mic sang bên cạnh. Cảm thấy mắt cá lung lay nhưng cô vẫn lao về cửa chính của nhà thờ, chạy qua những người đi lễ và dàn đồng ca đang chạy trốn. Tầng trệt đầy khói. Gần đó, một phần của nền nhà bị gợn sóng, nóng lên và bùng cháy.
Bất ngờ vị mục sư xuất hiện, bị ngạt khói, nước mắt ròng ròng. Ông ta kéo theo một người phụ nữ bất tỉnh. Sachs giúp ông ta đưa người phụ nữ ra cửa.
“Tầng hầm ở đâu?” Cô hỏi.
Ông ta ho dữ dội, lắc đầu.
“Ở đâu?” Cô quát lên, nghĩ tới Carole Ganz và đứa con nhỏ của cô. “Tầng hầm?”
“Đằng kia, nhưng…”
Phía bên kia nền nhà đang bốc cháy.
Sachs gần như không nhìn thấy nó, khói quá dày. Một bức tường đổ xuống trước mặt họ, những cái rầm và cột nhà cũ đằng sau nó kêu lách tách, phun ra những tia lửa và những luồng khí nóng vào căn phòng mù mịt khói. Cô ngần ngại một chút, rồi bắt đầu đến cửa tầng hầm.
Mục sư nắm tay cô. “Đợi đã.” Ông ta mở kho và lấy một bình cứu hỏa, giật khóa bảo vệ. “Đi thôi.”
Sachs lắc đầu. “Ông không phải đi. Ông cứ kiểm soát khu vực này. Nói với lính cứu hỏa là có một sĩ quan cảnh sát và một nạn nhân khác đang ở dưới tầng hầm.”
Lúc này thì Sachs đang tăng tốc.
Khi ta di chuyển…
Cô nhảy qua lỗ thủng lớn trên nền nhà. Nhưng khói làm cho cô đánh giá sai khoảng cách tới bức tường, nó gần hơn cô tưởng nên cô va phải bức vách gỗ và ngã ra sau, lăn tròn khi tóc cô quét qua ngọn lửa, một vài lọn tóc bắt lửa. Nôn khan vì hít phải mùi, cô dập lửa và cố gắng đứng lên. Nền nhà, đã bị ngọn lửa phía dưới làm yếu đi, vỡ ra dưới chân làm cô ngã đập mặt xuống nền gỗ sồi. Cô cảm thấy lưỡi lửa dưới tầng hầm đang liếm cánh tay và cổ tay mình khi cô giật tay về.
Lăn ra khỏi rìa lỗ thủng, cô đứng dậy và với tay đến cái nắm tay của cửa xuống tầng hầm. Bất ngờ cô dừng lại.
Này cô bé, nghĩ cho kỹ vào! Hãy cảm nhận cánh cửa trước khi mở. Nếu bên trong quá nóng và mày lại để oxy lọt vào trong căn phòng siêu nóng, nó sẽ bùng nổ và hơi phản hồi sẽ thiêu cháy mày ngay. Cô chạm vào gỗ. Nóng như thiêu.
Sau đó cô nghĩ: thế mình có thể làm được gì khác nào?
Nhổ nước bọt vào tay, cô nắm rất nhanh cái tay nắm cửa, xoay cho nó mở và thả tay ra trước khi bàn tay kịp bị bỏng.
Cánh cửa mở tung, một đám mây khói và tia lửa cuồn cuộn trào ra.
“Có ai trong đó không?” Cô gọi và bắt đầu đi xuống.
Những bậc thang dưới cùng đang cháy. Cô phun một lượt carbon dioxide rồi nhảy xuống tầng hầm ẩm mốc. Cô đạp gãy bậc thang gần cuối cùng, chúi người về phía trước. Bình cứu hỏa rơi loảng xoảng xuống nền nhà khi cô nắm vội lấy tay vịn cầu thang, vừa đúng lúc không để chân bị gãy.
Kéo mình ra khỏi bậc thang gãy, Sachs liếc nhìn qua làn khói mịt mù. Dưới này khói không đến nỗi quá tệ – nó bay lên trời cao – nhưng còn lửa thì lại bốc cháy quanh cô.
Bình cứu hỏa lăn xuống dưới cái bàn đang cháy. Quên nó đi! Cô chạy qua đám khói.
“Có ai không?” Cô la lớn.
Không ai trả lời.
Sau đó cô nhớ ra thủ phạm 823 thường dùng băng dính; hắn thích những nạn nhân câm lặng.
Cô đá tung một cánh cửa nhỏ và ngó vào trong phòng nồi hơi. Có một cánh cửa dẫn ra ngoài nhưng rác thải cháy đã chặn nó lại. Phía trong là một bình nhiên liệu, lúc này đang bị ngọn lửa bao vây.
Nó sẽ không nổ, Sachs nhớ lại bài học từ học viện – bài giảng về hỏa hoạn. Dầu nhiên liệu không nổ. Đá rác rưởi sang một bên và đẩy cửa mở ra. Dọn đường rút lui cho mình. Sau đó mới đi tìm người phụ nữ và đứa bé.
Cô chần chừ, nhìn những lưỡi lửa đang liếm quanh thùng dầu nhiên liệu.
Nó sẽ không nổ, nó sẽ không nổ đâu.
Cô bắt đầu tiến lên phía trước, lần bước ra cửa.
Nó sẽ không...
Thùng nhiên liệu bất thình lình nổ bục như một lon soda và nứt đôi ở đoạn giữa. Dầu phụt lên không trung, bùng cháy thành một đám bọt màu cam khổng lồ. Một bể lửa đang thành hình trên nền nhà và chảy về phía Sachs.
Nó không nổ. Được rồi. Nhưng lại cháy không tệ chút nào. Cô nhảy lùi qua cửa, đóng sập nó lại. Đường rút lui của cô thế là hết.
Đi giật lùi về phía cầu thang, ho sặc sụa, người cúi thấp, cố gắng tìm kiếm bất kỳ một dấu vết nào của Carole Ganz và Pammy. Liệu 823 có thay đổi quy luật hay không? Liệu hắn ta có bỏ qua tầng hầm và đưa những nạn nhân này lên tầng gác mái của nhà thờ hay không?
Rắc...
Cô ngẩng đầu lên nhìn rất nhanh. Một thanh rầm gỗ sồi, bốc lửa đùng đùng bắt đầu rơi xuống.
Sachs nhảy sang một bên với tiếng thét lớn nhưng bị vấp rồi ngã ngửa, nhìn lên một thanh gỗ khổng lồ đang lao thẳng xuống mặt và ngực cô. Cô giơ hai tay lên đỡ theo bản năng.
Một tiếng động ầm ĩ phát ra khi thanh gỗ hạ cánh trúng chiếc ghế học sinh trường Chủ nhật. Nó dừng lại cách đầu cô chỉ vài inch. Cô bò ra và đứng lên.
Nhìn quanh phòng, nhìn xuyên qua lớp khói đang đen dần.
Quỷ thật. Không, mình sẽ không đánh mất thêm một nạn nhân nào nữa. Sặc sụa, Sachs quay lại chỗ đống lửa và lần bước tới góc phòng mà cô chưa kiểm tra.
Lúc cô đang chạy tới trước, một cẳng chân thò ra từ phía sau tủ hồ sơ ngáng ngã cô.
Tay bay tới trước, Sachs sấp mặt tiếp đất, chỉ cách bể dầu cháy vài cm. Cô lăn nghiêng, rút súng và chĩa nó vào khuôn mặt hoảng loạn của một người phụ nữ tóc vàng đang cố gắng ngồi dậy.
Sachs gỡ băng dính ra khỏi miệng cô ta và người phụ nữ nhổ ra một bãi nước nhầy màu đen. Cô ta nôn khan một lúc, phát ra những âm thanh trầm, chết chóc.
“Carole Ganz?”
Cô ta gật đầu.
“Con gái chị đâu?” Sachs la lớn.
“Không có… ở đây. Tay tôi! Cái còng.”
“Không còn thời gian đâu. Đi nào.” Sachs lấy dao cắt dây, giải phóng mắt cá chân cho Carole.
Sau đó cô nhìn thấy một chiếc túi nhựa đang nóng chảy đối diện với bức tường gần cửa sổ.
Manh mối để lại! Những manh mối nói cho ta biết đứa bé gái đang ở đâu. Cô bước lại chỗ nó. Nhưng với một tiếng nổ inh tai, phòng nồi hơi đứt làm đôi, phun ra một làn sóng cao sáu inch dầu sôi lên sàn nhà, bao vây chiếc túi. Nó tan biến tức khắc.
Sachs nhìn nó trong giây lát rồi cô nghe thấy tiếng thét của người phụ nữ. Cả cầu thang lúc này đang cháy. Sachs đá bình cứu hỏa ra khỏi gầm cái bàn đang âm ỉ cháy. Cái tay cầm và vòi phun đã nóng chảy, không thể cầm vỏ bình kim loại vì quá nóng. Cô dùng dao cắt một mảnh áo khoác đồng phục và nắm cổ chiếc bình cứu hỏa nóng rẫy ném lên trên những bậc cầu thang đang bốc cháy. Nó dừng lại trong một khắc, giống như một con ky sau đó rơi xuống dưới.
Sachs rút khẩu Glock và khi cái trục đỏ lăn được nửa đường, cô bắn hết một băng.
Chiếc bình cứu hỏa nổ tung; những mảnh vỏ vỡ bay qua đầu họ. Một đám mây hình nấm carbon dioxide và bột xuất hiện trên cầu thang, ngay lập tức dập tắt phần lớn ngọn lửa.
“Đi thôi!” Sachs la lớn.
Họ cùng nhau nhảy ra hai bậc cầu thang một, Sachs mang trọng lượng của cả người cô và một nửa của người phụ nữ, cùng nhau lao qua cửa vào hỏa ngục của tầng trệt. Họ bám vào tường lần mò bước ra cửa, trong khi đó phía trên họ, những cánh cửa sổ kính màu vỡ tan tạo ra một cơn mưa mảnh vụn nóng bỏng – thân hình nhiều màu sắc của Jesus và Mathew, Mary và Chúa trời – xuống hai tấm lưng cúi gập của hai người phụ nữ đang trốn chạy.