Chương 11

PHẦN V
KHI TA DI CHUYỂN, CHÚNG KHÔNG THỂ BẮT ĐƯỢC TA
Chương 37

Nghĩa vụ của người bác sĩ không chỉ là kéo dài cuộc sống, mà còn là chấm dứt sự khổ đau.

BÁC SĨ JACK KEVORKIAN
7:15 PM đến 10:00 PM thứ Hai
Khi Sachs bước vào phòng anh thì mặt trời đã sắp lặn.
Cô không mặc đồ thể thao. Cũng không phải cảnh phục. Cô mặc quần bò và chiếc áo khoác màu xanh lá cây. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có vài vết sẹo mà Rhyme không nhận thấy, mặc dù anh đoán với những sự kiện trong ba ngày qua thì những vết thương này không phải tự có.
“Ái chà”, cô nói trong khi đi vòng quanh phần sàn nhà nơi Stanton và Polling đã chết. Chỗ đó đã được lau sạch bằng chất tẩy rửa – khi tên tội phạm đã vào trong quan tài thì pháp y trở thành thừa thãi – nhưng vết bẩn thì thật khổng lồ.
Rhyme nhìn Sachs dừng lại và lạnh lùng gật đầu chào bác sĩ William Berger, ông ta đang đứng cạnh ô cửa sổ của con chim ưng với chiếc va li bên cạnh.
“Anh tóm được hắn rồi, đúng không?” Cô hỏi, hất đầu về phía vết máu.
“Ừ”, Rhyme nói. “Hắn toi rồi.”
“Một mình anh?”
“Cũng không công bằng lắm”, anh nói. “Anh phải cố kìm chế mình.”
Phía bên ngoài, mặt trời đang xuống thấp, đổ thứ ánh sáng rực rỡ xuống thắp sáng những ngọn cây và đường viền của những toà nhà tinh tế dọc theo Đại lộ Năm phía bên kia công viên.
Sachs liếc nhìn bác sĩ Berger, ông này nói: “Lincoln và tôi vừa có cuộc trao đổi nhỏ.”
“Đúng thế ư?”
Một khoảng im lặng thật dài.
“Amelia”, anh bắt đầu. “Anh sẽ tiến hành thôi. Anh quyết định rồi.”
“Em thấy rồi.” Đôi môi tuyệt đẹp của cô, đang bị những mũi khâu nhỏ xíu làm hỏng, hơi mím lại một chút. Đó là phản ứng duy nhất của cô. “Anh biết không, em rất ghét khi bị anh đem tên riêng ra gọi. Em rất ghét.”
Làm thế nào mà anh giải thích được cho cô biết rằng cô là lý do chính để anh chọn cái chết cho mình? Buổi sáng hôm đó, khi thức dậy và có cô bên cạnh, anh buồn bã nhận ra rằng rồi cô sẽ bước xuống giường, mặc quần áo và đi ra cửa – trở lại với cuộc sống riêng của cô, cuộc sống bình thường. Vì sao, câu chuyện tình của họ đã kết thúc – nếu như anh dám nghĩ về họ như một đôi tình nhân. Việc cô tìm thấy một anh chàng Nick khác để yêu chỉ là vấn đề thời gian. Vụ 823 đã chấm dứt, và không có nó để liên kết họ lại thì cuộc sống của họ sẽ trôi ra rất xa nhau. Điều đó là chắc chắn.
Ồ, Stanton thực sự thông minh hơn anh nghĩ. Rhyme đã bị lôi kéo tới bờ vực của thế giới thực thêm một lần nữa và, đúng thế, anh đã vượt qua nó, rất xa.
Sachs, anh nói dối đấy. Đôi khi ta không thể bỏ qua những người đã chết. Đôi khi ta phải cùng đi với họ...
Hai bàn tay nắm chặt, cô đi về phía cửa sổ. “Em đã cố gắng nghĩ ra một lý lẽ đủ mạnh mẽ để thuyết phục anh đừng làm điều đó. Anh biết đấy, một điều thực sự hấp dẫn. Nhưng em không thể. Tất cả những gì em có thể nói là em không muốn anh làm điều đó.”
“Thoả thuận là thoả thuận, Sachs ạ.”
Cô nhìn Berger. “Mẹ kiếp, Rhyme.” Bước tới phía giường, cô quỳ xuống. Cô đặt tay lên vai anh, vuốt tóc trên trán cho anh. “Nhưng anh làm cho em một việc nhé.”
“Việc gì?”
“Cho em một vài giờ.”
“Anh không thay đổi ý định đâu.”
“Em hiểu. Chỉ cần hai giờ thôi. Có một việc anh cần phải làm trước đã.”
Rhyme nhìn Berger. Ông ta nói: “Tôi không thể ở lại lâu hơn được nữa, Lincoln. Máy bay của tôi... Nếu anh muốn đợi thì một tuần nữa tôi có thể quay lại...”
“Được rồi, bác sĩ...”, Sachs nói. “Tôi sẽ giúp anh ấy.”
“Cô?” Ông bác sĩ nghi ngờ hỏi.
Cô miễn cưỡng gật đầu. “Vâng.”
Đó là bản chất của cô. Rhyme có thể thấy rất rõ điều đó. Anh nhìn vào đôi mắt xanh của cô, tràn lệ nhưng thật trong sáng.
Cô nói: “Khi em bị... khi hắn chôn sống em, Rhyme ạ, em không cử động được. Không một ly. Trong một khắc, em rất mong được chết. Không phải sống nữa, chỉ làm sao để chấm dứt điều đó. Em hiểu cảm giác của anh.”
Rhyme chậm rãi gật đầu rồi nói với Berger: “Được rồi, bác sĩ. Anh có thể để lại... Ngày nay người ta gọi là gì nhỉ?”
“Đồ dùng cá nhân được không?” Berger đề xuất.
“Ông có thể để nó trên bàn, ở đằng kia.”
“Cô chắc chứ?” Ông ta hỏi Sachs.
Cô lại gật đầu.
Người bác sĩ để những viên thuốc, chai brandy và cái túi nhựa lên chiếc bàn đầu giường. Sau đó ông ta lục lọi trong va li. “Tôi sợ tôi không có dây chun. Buộc cái túi.”
“Được rồi”, Sachs nói, nhìn xuống đôi giày của cô. “Tôi có vài sợi.”
Sau đó Berger đi lại gần giường, đặt tay lên vai Rhyme. “Tôi chúc anh tự giải thoát bình yên”, ông ta nói.
“Tự giải thoát”, Rhyme châm biếm nói khi Berger đi khỏi. Sau đó nói với Sachs: “Còn bây giờ, anh cần làm gì nhỉ?”
Cô quay xe lúc đang chạy với tốc độ năm mươi dặm một giờ, trượt mạnh trên đường và êm ả chuyển sang số bốn.
Gió thốc vào qua cửa sổ mở rộng, thổi tóc họ bay tung. Gió dữ dội nhưng Sachs chưa bao giờ nghe nói tới chuyện lái xe mà đóng cửa sổ.
“Thế thì không phải là kiểu Mỹ rồi”, cô tuyên bố và vượt ngưỡng một trăm dặm một giờ.
Khi ta di chuyển...
Rhyme cho rằng sẽ sáng suốt hơn nếu họ lái xe trong bãi tập của NYPD nhưng anh không ngạc nhiên khi Sachs tuyên bố đó là đường chạy vớ vẩn; cô đanh bại nó ngay trong tuần đầu tiên tại học viện. Vậy là họ chạy ra Long Island, câu chuyện về lý do để “đối phó” với cảnh sát Hạt Nassau của họ đã sẵn sàng, vì họ đã luyện qua và nó có vẻ đáng tin.
“Vấn đề của xe có năm số là số cao nhất không phải là số nhanh nhất. Đó là số chạy đường trường, em thì không quan tâm đến tiết kiệm xăng và đường trường”. Sau đó cô nắm lấy tay trái anh đặt chiếc núm tròn màu đen, trùm tay cô lên tay anh, về số.
Động cơ gầm lên và họ vọt lên tốc độ một trăm hai mươi dặm một giờ, những ngôi nhà và hàng cây lao qua vun vút, những con ngựa đang ăn cỏ trên cánh đồng lo lắng ngẩng lên nhìn theo vệt đen của chiếc Chevrolet đang lao qua.
“Đỉnh quá, phải không Rhyme?” Cô nói to. “Hết ý, hơn cả sex. Hơn mọi thứ”.
“Anh cảm thấy sự chuyển động”, anh nói. “Anh nghĩ là anh cảm thấy được. Ở ngón tay anh.”
Cô cười. Anh tin rằng cô siết chặt tay anh trong bàn tay cô. Cuối cùng họ cũng chạy hết đoạn đường vắng, xung quanh lại đông người. Sachs miễn cưỡng giảm tốc độ, quay xe hướng về phía vầng trăng lưỡi liềm vừa mọc trên thành phố xa xa, gần như vô hình trong không khí tháng Tám ngột ngạt.
“Thử chạy với tốc độ một trăm năm mươi xem sao”, cô đề nghị. Lincoln Rhyme nhắm mắt, thả mình vào trong gió, mùi cỏ mới cắt và tốc độ.
Đó là buổi tối nóng nhất trong tháng.
Từ điểm quan sát mới của mình, Lincoln Rhyme có thể nhìn xuống công viên, nhìn ngắm những kẻ lập dị ngồi trên ghế đá, những người chạy bộ kiệt sức, các gia đình ngồi quây quần quanh khói của chiếc bếp nướng thịt đang lụi tàn như những kẻ sống sót sau một cuộc chiến thời trung cổ.
Thom đã cho đĩa CD vào máy – khúc khoan thai bi tráng cho đàn dây của Samuel Barber[143]. Nhưng Rhyme nở một nụ cười chế giễu, tuyên bố rằng điệu nhạc này là một lời chia buồn sáo rỗng và ra lệnh cho cậu ta thay nó bằng Gershwin[144].
Amelia Sachs lên cầu thang, vào phòng ngủ của anh và nhận thấy anh đang nhìn ra ngoài. “Anh nhìn gì vậy?” Cô hỏi.
“Những người nóng bỏng.”
“Và những con chim? Lũ chim ưng?”
“À, đúng rồi, chúng nó ở kia.”
“Cũng nóng bỏng chứ?”
Anh nhìn con chim đực. “Anh không nghĩ thế. Hình như chúng nó vượt lên trên điều đó”.
Cô đặt cái túi xuống chân giường và nhấc thứ bên trong ra, một chai brandy đắt tiền. Anh nhắc cô về chai whisky Scotch nhưng cô nói cô sẽ góp phần rượu. Cô đặt nó bên cạnh những viên thuốc và cái túi nhựa. Trông như một người vợ chuyên nghiệp vui tươi, vừa từ Balducci’s[145] về nhà đem theo hàng đống rau dưa và đồ biển nhưng lại có quá ít thời gian để nấu nướng.
Cô còn mua thêm ít đá, theo yêu cầu của Ryhme. Anh nhớ Berger đã nói đến sức nóng của cái túi. Cô mở nút chai Courvoisier[146], rót cho mình một ly và đổ đầy cái cốc vại của anh, đưa ống hút vào miệng cho anh.
“Thom đâu?” Cô hỏi anh.
“Ra ngoài”
“Anh ta có biết không?”
“Có.”
Họ cùng nhấm nháp rượu.
“Anh có muốn em nhắn gì cho vợ anh không?”
Rhyme suy nghĩ một lúc lâu: chúng ta có nhiều năm để chuyện trò với ai đó, để giãi bày và khoác lác, để nói về khát vọng, sự giận dữ và những nỗi hối tiếc – và than ôi, chúng ta đã lãng phí những khoảnh khắc đó như thế nào. Còn Amelia Sachs, anh mới biết cô có ba ngày và họ đã cùng thổ lộ tâm tình nhiều hơn những gì anh và Blaine đã làm trong gần một thập kỷ.
“Không”, anh nói. “Anh đã gửi mail cho cô ấy.” Anh cười thầm. “Thực sự là một món quà của thời đại chúng ta, phải nói là như thế.”
Uống thêm một chút rượu, vị đắng se se lan tỏa trong miệng anh. Êm hơn, mờ mịt hơn, nhẹ nhàng hơn.
Sachs cúi xuống giường, chạm cốc với anh.
“Anh có một ít tiền”, Rhyme bắt đầu. “Anh chuyển cho Blaine và Thom phần lớn. Anh…”
Nhưng cô khiến anh im lặng bằng một nụ hôn lên trán và cái lắc đầu.
Có tiếng lóc cóc nhẹ nhàng của đá cuội khi cô đổ những viên Seconals nhỏ xíu ra tay.
Rhyme nghĩ một cách máy móc: Tia reagent thử màu Dille-Koppanyi. Thêm một phần trăm cobalt acetate vào chất đang khám nghiệm sau đó là năm phần trăm isopropylamine trong metanola. Nếu chất này là thuốc an thần, tia reagent sẽ chuyển sang màu xanh tím rất đẹp.
“Ta phải làm thế nào?” Cô hỏi, nhìn những viên thuốc. “Em thực sự không biết”.
“Hòa với rượu”, anh đề xuất.
Cô thả chúng vào cốc vại của anh. Chúng nhanh chóng tan ra.
Chúng thật mong manh. Như những giấc mơ mà chúng tạo ra.
Cô dùng ống hút khuấy cho tan. Anh nhìn những móng tay xướt xát của cô nhưng điều đó cũng không làm anh buồn. Đêm nay là đêm của anh, và đó là đêm của niềm vui.
Bất chợt Lincoln Rhyme nhớ lại thời thơ ấu của mình, ở ngoại ô Illinois. Anh chẳng bao giờ uống sữa. Mẹ đã phải mua cho anh ống hút tráng mùi bên trong để dỗ anh uống. Mùi dâu tây, mùi chocolate. Anh không nghĩ đến chúng cho tới lúc này. Đó là một phát minh vĩ đại, anh nhớ lại. Anh luôn chờ suất sữa buổi chiều của mình.
Sachs đẩy ống hút đến gần miệng anh hơn. Anh ngậm nó vào môi. Cô đặt tay lên tay anh.
Ánh sáng hay bóng tối, âm nhạc hay sự im lặng, những giấc mơ hay sự nhập định của giấc ngủ không mộng mị? Ta sẽ thấy gì?
Anh bắt đầu uống. Vị chẳng có gì khác với rượu thường. Có thể hơi đắng hơn một chút. Nó giống như…
Phía dưới nhà có tiếng đập cửa thình thình. Dùng cả chân lẫn tay, có lẽ thế. Cả tiếng người la hét.
Anh nhả ống hút. Nhìn ra phía cầu thang.
Cô nhìn anh, nhăn mặt.
“Em ra ngoài xem thế nào”, anh nói với cô.
Cô biến mất dưới cầu thang và một khắc sau đã quay lại, trông có vẻ không vui. Lon Sellitto và Jerry Banks theo sau. Rhyme nhận thấy viên thám tử trẻ lại làm trò đồ tể trên mặt anh ta bằng dao cạo râu. Chắc chắn là anh ta cần học cách kiểm soát nó.
Sellitto nhìn cái túi và cái chai. Ánh mắt anh ta quay sang Sachs, nhưng cô khoanh tay nhìn lại, thầm ra lệnh cho ông ta ra về. Đây không phải vấn đề cấp bậc, cái nhìn nói với viên thám tử rằng điều đang diễn ra ở đây không phải việc của ông ra. Mắt Sellitto nhận thông điệp, nhưng ông ta không hề có ý định bỏ đi.
“Lincoln, tôi cần nói chuyện với anh.”
“Nói đi, nhưng nhanh lên, Lon. Chúng tôi đang bận.”
Viên thám tử nặng nề ngồi xuống cái ghế mây. “Một giờ trước, một quả bom đã phát nổ tại trụ sở Liên Hiệp Quốc. Ngay cạnh phòng tiệc. Trong bữa tối chào đón các đại biểu của hội nghị hòa bình.”
“Sáu người chết, năm mươi tư người bị thương”, Banks nói thêm. “Hai mươi người trong số họ bị thương rất nghiêm trọng.”
“Trời ơi”, Sachs thầm thì.
“Kể cho anh ấy đi”, Sellitto lầm bầm.
Banks tiếp tục: “Liên Hiệp Quốc đã thuê khá nhiều nhân viên thời vụ phục vụ hội nghị. Tội phạm là một trong số họ – một nhân viên tiếp tân. Khoảng nửa tá nhân chứng nhìn thấy cô ta đeo một cái ba lô đi làm và để nó trong kho cạnh phòng tiệc. Cô ta để nó ở đấy, trước khi có tiếng nổ. Đội công binh cho rằng phải có tới hai cân C4 hay Semtex”.
Sellitto nói: “Linc, quả bom, đó là một cái ba lô màu vàng, nhân chứng nói như vậy.”
“Màu vàng? Sao nghe quen thế nhỉ?”
“Bộ phận nguồn lực của Liên Hiệp Quốc nhận định nhân viên tiếp tân đó là Carole Ganz.”
“Người mẹ”, Rhyme và Sachs đồng thanh.
“Đúng thế. Người phụ nữ được các vị cứu trong nhà thờ. Có điều Ganz là tên giả. Tên thực của ả là Charlotte Willoughby. Ả là vợ Ron Willoughby. Có thấy gì không?”
Rhyme nói không.
“Tin này được đưa khoảng hai năm trước. Anh ta là trung sĩ quân đội, được giao nhiệm vụ phục vụ trong lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc tịa Miến Điện”.
“Tiếp đi”, nhà hình sự học nói.
“Willoughby không muốn đi – anh ta nghĩ một người Mỹ không nên mặc quân phục UN và không nhận mệnh lệnh từ bất kỳ ai ngoài Quân đội Mỹ. Ngày nay nó là vấn đề cánh hữu rất lớn. Chưa được một tuần thì anh ta đã bị một tên du côn ở Rangoon bắn chết. Bị bắn vào lưng. Anh ta trở thành người tử vì đạo của phe bảo thủ. Bên chống khủng bố nói là vợ anh ta đã được một nhóm quá khích ở ngoại ô Chicago chiêu mộ. Vài sinh viên tốt nghiệp Đại học Chiacago hoạt động bí mật. Edward và Katherine Stone”.
Banks tiếp tục câu chuyện. “Chất nổ được giấu trong gói đất nặn trẻ em, cùng với những thứ đồ chơi khác. Chúng tôi nghĩ ả sẽ đem cô bé theo cùng để nhân viên an ninh ở lối vào phòng tiệc không để tâm đến đất nặn. Nhưng Pammy vẫn ở trong bệnh viện nên ả không còn vỏ bọc, ả đã bỏ qua phòng tiệc và để nó trong nhà kho. Nhưng như thế cũng đã đủ thiệt hại rồi.”
“Thoát rồi à?”
“Đúng thế. Không để lại một dấu vết.”
“Đứa bé con thì sao?” Sachs hỏi. “Pammy?”
“Đi rồi. Ả đã cho cô bé xuất viện đúng lúc vụ nổ xảy ra. Không có dấu vết gì của họ.”
Rhyme nói: “Còn nhóm khủng bố?”
“Nhóm ở Chicago? Chúng cũng biến mất. Có một hang ổ ở Wisconsin[147] nhưng nó cũng đã bị xóa sạch. Chúng ta không biết chúng ở đâu.”
“Thế thì đó là tin đồn mà đặc tình của Dellray nghe được”. Rhyme cười. “Carole là người tới sân bay. Chẳng liên quan gì đến thủ phạm 823”.
Anh thấy Sellitto và Banks đang nhìn mình chằm chằm.
Ồ, lại là cái trò im lặng này.
“Quên đi, Lon.” Rhyme nói, cảm nhận thật rõ ràng cái cốc bên cạnh mình, đang tỏa hơi ấm đón chào. “Không được đâu.”
Viên thám tử lớn tuổi kéo chiếc áo phông, vẻ khúm núm. “Mẹ kiếp, ở đây sao lạnh thế, Lincoln. Chúa ơi, cậu thử nghĩ xem. Có hại gì đâu?”
“Tôi không giúp được đâu.”
Sellitto nói: “Có một tin nhắn. Carole viết và gửi tới Tổng thư ký trong phong bì nội bộ. Lải nhải về việc chính phủ thế giới đang tước bỏ quyền tự do của Mỹ. Những thứ vớ vẩn kiểu thế. Nhận trách nhiệm về vụ đánh bom ở London và nói sẽ có thêm những vụ khác. Ta cần tóm chúng, Linc.”
Banks mặt sẹo nói, tỏ vẻ quan trọng: “Cả Tổng thư ký và Thị trưởng đều mời anh. SAC Perkins nữa. Nếu anh cần thuyết phục thêm, sẽ có người từ Nhà Trắng gọi tới. Nhưng chúng tôi chắc là anh không cần, phải không thám tử?”
Rhyme không nhận xét gì về sai lầm liên quan đến chức vụ của anh.
“Nhóm PERT của Cục cũng đã sẵn sàng. Fred Dellray nắm vụ này và anh ta mời – trân trọng, anh ta dùng đúng từ ấy – anh ta trân trọng mời anh phụ trách vấn đề pháp y. Hiện trường vụ án thì vẫn còn y nguyên, ngoại trừ việc người ta đã đưa những người bị thương đi.”
“Thế thì nó không còn nguyên vẹn nữa”, Rhyme cáu kỉnh. “Cực kỳ ô nhiễm rồi.”
“Càng có thêm lý do để chúng tôi cần anh”, Banks liều mạng, thêm câu “thưa ngài” để xoa dịu cái nhìn của Rhyme.
Rhyme thở dài, nhìn cái ly và ống hút. Sự bình yên đã tới quá gần. Và cả đau đớn. Vô hạn.
Anh nhắm mắt. Trong phòng không một tiếng động.
Sellitto nói: “Nếu chỉ có mình ả thì không sao. Nhưng ả còn có cô bé nữa, Lincoln. Hoạt động bí mật, với một bé gái? Anh có biết là cuộc đời cô bé sẽ ra sao không?”
Anh sẽ chết với tôi vì câu này đấy, Lon.
Ryhme tựa đầu xuống gối. Cuối cùng anh mở bừng mắt. Anh nói: “Sẽ phải có vài điều kiện”
“Nói đi, Linc.”
“Thứ nhất”, anh nói. “Tôi không làm việc một mình.”
Rhyme nhìn về phía Amelia Sachs.
Cô ngần ngừ một thoáng, sau đó mỉm cười và đứng dậy, nhấc cốc brandy pha thuốc lên. Cô mở rộng cửa sổ, hắt thứ chất lỏng màu vàng nâu vào làn không khí nóng nực, chín nẫu phía bên trên con ngõ cạnh tòa nhà. Trong lúc ấy, chỉ cách đó vài feet, con chim ưng ngẩng lên, nghiêng đầu giận dữ nhìn cử động của cánh tay cô, rồi quay lại cho những đứa con đang đói meo của nó ăn.
Chú thích
[143] Samuel Osborne Barber (1910 – 1981): Nhà soạn nhạc opera, nhạc cho piano và nhạc giao hưởng người Mỹ.
[144] George Gershwin (1898 – 1937): Nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Mỹ.
[145] Balducci’s: Một trong những công ty thực phẩm đặc biệt lớn nhất ở Mỹ với mười cửa hàng thực phẩm, bốn nhà hàng và có di sản từ năm 1916.
[146] Courvoisier: Một loại rượu cô nhắc.
[147] Wisconsin: Một bang nằm gần trung tâm lục địa Bắc Mỹ.