Dịch giả: Đào Đăng Trạch Thiên
Chương III

     àng Anna Scheele được tiếp đón tại khách sạn Savoy Hotel như một khách hàng thân thiết - mọi người đều gởi lời hỏi thăm đến ngài Morganthal. Tất cả ai cũng quan tâm đến nơi ăn chốn ở của nàng.
Nàng Scheele tắm xong thay quần áo, gọi điện cho Kensington rồi đi ra phía cầu thang máy. Đến nơi nàng bước qua khung cửa xoay chiều gọi chiếc taxi. Xe dừng lại nàng bước vào chỉ hướng cho lái xe ra cửa hiệu Cartier ở phố Bond Street.
Chiếc taxi rẽ qua phố Savoy thẳng tới khu giải trí Strand, một gã dáng thấp đậm đứng một mình đang nhìn vào tủ kính bày hàng, chợt gã liếc qua đồng hồ vẫy tay gọi chiếc taxi vừa trờ tới. Lúc nãy đã có một bà tay xách đầy hàng gọi mãi lái xe không nhìn thấy.
Chiếc taxi chạy dọc theo khu phố Stranel theo sát sau đuôi xe của nàng. Đến ngã tư đèn đỏ dừng lại trước khi rẽ qua khu Trafalgr Square, gã ngồi trên chiếc xe chạy sau liếc nhìn ra cửa bên trái khẽ đưa tay ra vẫy vẫy. Bên kia đường một chiếc ô-tô tư nhân đậu gần cửa hiệu Admiralty Arch nổ máy cặp theo dòng xe nối đuôi theo sau chiếc taxi thứ hai.
Dòng xe chạy băng băng trên xa lộ. Ngồi bên trong xe Anna Scheele nhìn theo phía trái là khu Pall Mali, còn chiếc taxi chở gã thấp đậm rẽ phải, vòng qua quãng trường Trafalgar Square. Lúc này một chiếc xe du lịch khác hiệu Stanelard đang bám sát theo sau xe Anna Scheele. Bên trong chiếc xe lạ có hai người, một gã trắng trẻo tay cầm lái mắt nhìn lờ đờ ngồi bên cạnh một nàng trẻ tuổi ăn mặc lịch sự. Chiếc xe hiệu Standard vẫn bám theo sau chiếc taxi chở nàng Scheele dọc theo khu Picadilly rẽ qua phố Bonde Streeet. Đến đây xe du lịch hiệu Stanelard dừng sát lề, nàng trẻ tuổi bước xuống.
Nàng cất tiếng tự nhiên nghe rất rõ.
“Cám ơn nhiều nhé”.
Chiếc xe lăn bánh về phía trước. Nàng bước đi thong thả liếc nhìn vào mấy ô cửa. Đến khu chung cư không có xe qua lại. Nàng bước qua chiếc Standard và chiếc taxi, đến trước thương xá Cartier nàng bước vào bên trong.
Anna Scheele xuống xe trả tiền xong nàng ghé qua gian hàng kim hoàn. Nàng để mắt nhìn ngắm mấy món nữ trang. Rồi nàng chọn được một chiếc nhẫn nạm hạt Saphia và kim cương. Nàng trả séc tại ngân hàng London. Nhìn thấy tên trên tấm séc, quản lý ngân hàng vội vã ngay.
“Hẹn gặp lại ở London nhé, cô Scheele. Ngài Morganthal đang ở đây chứ?”
“Không”.
“Ở tiệm tôi, hiện tại Morgantha rất có hàng ngọc saphia năm cạnh đẹp lắm - Tôi biết là ngài thích món đó”.
“Cô muốn xem qua không?” - Ông chủ cửa hàng nói tiếp.
Nàng Scheele tỏ vẻ thích thú được nhìn thấy viên ngọc, tấm tắc khen ngợi, hứa sẽ báo lại cho ngài Morganthal.
Nàng quay trở lại phố Bond Streel và trông thấy người phụ nữ trẻ tuổi kia đang ngắm nghía đôi bông tai kẹp móc còn lưỡng lự chưa biết tính sao.
Chiếc Standard màu xám rẽ trái qua phố Grafton Street chạy về hướng khu Piccadilly giờ đã quay lại phố Bond Street. Người phụ nữ trẻ không để ý.
Nàng Anna Scheele bước vào bên trong cửa hiệu Arcade. Nàng ghé lại gian hàng bán hoa tươi, đặt mua ba chục hoa hồng còn cuống, một tràng hoa violet tím, một chục hoa huệ trắng, một bình bông mimosa. Nàng cho địa chỉ giao hàng tại nhà.
“Thưa bà, tất cả là mười hai pounds mười tám shillings”.
Anna Scheele trả tiền trước. Vừa lúc đó người phụ nữ trẻ bước đến hỏi giá tiền loại hoa anh thảo mà không mua.
Anna Scheele băng qua phố Bond Street thả dọc theo phố Burlington Street, nàng bước vào cửa hiệu Savile Row. Nơi đây là một hiệu may nổi tiếng chỉ may cho quý ông, nhưng vì lại chiều theo ý khách nên may cho cô một bộ complét nữ.
Chủ hiệu là ông Bolford niềm nở đón tiếp nàng Scheele như vị khách quý.
“Cũng may chúng đang có hàng xuất khẩu. Cô định chừng nào trở về New York, cô Scheele?”
“Ngày hai mươi ba”.
“Chúng tôi sẽ giao hàng kịp. Chắc là cô đi máy bay?”
“Dạ phải”.
“Bên Mỹ dạo này ra sao? Ở đây buồn lắm - phải nói là thật buồn” - Ông Bolford lắc đầu như thể một ông bác sĩ đang chẩn đoán bệnh. “Nếu không để tâm vào công việc, và không cô gắn thì có ai đến với mình vì không có được chút tiếng tăm. Cô có biết ai sẽ đứng ra cắt bộ đồ cho cô không, cô Scheele? Đó là ông thợ may Lantwick - bảy mươi hai tuổi rồi đấy, tôi chỉ giao cho ông đứng cắt may cho khách quý mà thôi”.
Ông chủ hiệu Bolford giơ hai bàn tay béo tròn ra dấu mọi người đi chỗ khác.
“Chất lượng” - Ông nói tiếp “Ở xứ sở này được tiếng khen là vậy đó. Chất lượng! Không có hàng rẻ, hàng lòe khách. Chúng tôi đã thử làm ra sản phẩm may hàng loạt mà không thành công. Ở bên xứ cô người mua thích sắm mấy món hàng đó. Còn ở đây, tôi nhắc lại chất lượng là trên hết. Chúng tôi làm việc chu đáo đưa ra một sản phẩm không ai so bì được, bao giờ cô muốn thử áo. Đúng tuần tới được chứ? Mười một giờ rưỡi nhé? Cám ơn rất nhiều”.
Đi ngang qua mấy dãy hàng vải cũ kỹ tối om, nàng bước ra ngoài. Bên kia, chiếc taxi chở theo người đàn ông thấp đậm lúc nãy chạy cùng một chiều nhưng không rẽ qua phố Savoy. Chiếc xe vòng qua dãy phân cách dừng lại chở thêm một người đàn bà mập ú thấp lùn mà ban nãy thấy ở lối ra vào dành cho người phục vụ ở khu Sovoy.
“Việc đó thế nào rồi, Lonisa? Có đi ngang qua phòng cô ta chưa?”
“Có, nhưng chưa thấy gì cả”.
Nàng Anna Scheele ăn cơm trưa ở nhà hàng. Nàng đặt bàn trước gần chỗ cửa sổ. Người tổ trưởng phục vụ bước đến niềm nở thăm hỏi sức khỏe ngài Otto Morganthal.
Ăn xong, nàng nhận chìa khóa trở về phòng. Giường ngủ đã chuẩn bị xong, khăn tắm sạch sẽ treo sẵn bên trong, mọi thứ bày biện gọn gàng. Nàng bước đến chỗ để hai túi xách hành lý, một túi để mở, còn túi kia thì khóa. Liếc nhìn một lúc, nàng tìm chiếc chìa khóa mở nốt cái túi kia. Mọi thứ bên trong ngăn nắp, gọn gàng. Một máy ảnh Leica và hai cuộn phim xếp trong góc, phim còn nguyên. Lấy móng tay vạch ngang nàng bóc nó ra. Nàng khẽ nhếch mép cười. Sợi tóc vàng khó nhìn thấy đã đâu mất. Nàng nhẹ tay rắc một chút bột trên mặt da láng bóng, thổi cho bay hết. Chiếc cặp da vẫn sáng sủa, không thấy dấu tay. Nàng nhớ lại lúc sáng tay nàng bôi dầu xức tóc trên đầu rồi mới đỡ lấy chiếc cặp da. Tất nhiên phải có dấu tay của nàng.
Nàng lại cười.
“Hay đấy” - Nàng nói trong đầu “Cũng chưa ăn thua gì...”
Nàng vội thu xếp túi du lịch nhỏ rồi bước xuống nhà dưới. Chiếc taxi chờ sẵn, nàng chỉ về hướng nhà số 17 phố Elmsleigh Bardens.
Khu Elmsleigh Bardens vắng vẻ, gần giống khu như quảng trường Kensington Square. Nàng Anna trả tiền xe rồi bước vội trên lối cầu thang dẫn đến trước cửa nhà cũ kỹ. Nàng nhấn chuông. Một lát sau cửa mở, một bà lão đứng nhìn soi mói chợt thay đổi nét mặt vui cười niềm nở đón tiếp.
“Nàng Elise đang trông cô đến! Cô ấy đợi ở nhà sau. Nghe nói cô đến thăm, cô ấy mừng lắm”.
Nàng Anna nhanh bước đi theo dọc lối hành lang đến mở cửa phòng ở cuối dãy. Trước mắt nàng là một gian phòng nhỏ cũ kỹ bày nhiều chiếc ghế bành bọc da đã sờn. Vừa nhác thấy nàng, người đàn bà ngồi trên chiếc ghế vội vùng ngay dậy.
“Anna, cưng đó hả?”
“Elsie”.
Hai người bước đến ôm choàng lấy nhau và hôn nhau thắm thiết.
“Mọi việc đã xong xuôi” - Elisia vừa nói - “Tối nay chị sẽ bắt đầu cuộc giải phẫu. Chị hy vọng là...”.
“Ráng đi” - Anna nói - “Mọi việc sẽ êm xuôi mà”.

-II-

Người đàn ông vóc dáng thấp đậm khoác áo mưa đang bước vào buồng điện thoại công cộng bên xa lộ High Street Kensington Station, gã quay số.
“Công ty Valhaha Gramophone phải không?”
“Dạ phải”.
“Sanders đây”.
“Có phải Sanders of the River? Nhưng dòng sông nào thế kìa?”
“Dòng sông Tigris. Báo cáo S.A. từ New York qua đây sáng nay. Đến cửa hiệu Cartier. Mua nhẫn saphia và kim cương trị giá một trăm hai mươi pounds. Đến gian hàng hoa tươi Jane Kent - đặt hàng hết mười hai pounds mười tám shillings gởi đến cho dưỡng đường Portland Place. Đến cửa hiệu Bolford và Avory đặt may quần áo. Không thấy- dấu hiệu khả nghi hợp tác tại hai nơi này, sẽ cho theo dõi sau. Đã cho lục soát nơi ở của S.A. ở Savoy. Không tìm thấy dấu vết khả nghi. Chiếc cặp da bỏ bên trong chiếc va-li đựng hồ sơ liên quan đến Merger với Wolfensteins. Hoàn toàn không có dấu hiệu khả nghi. Một máy ảnh hai cuộn phim chưa tháo. Có khả năng phim sao chụp tài liệu hồ sơ, đã cho thế vào cuộn phim khác, cùng loại phim chưa tháo. A.S. mang theo túi du lịch đến nhà người chị ở số 17 Elmsleigh Bardens. Người chị lúc chiều tôi được đưa đi chờ giải phẫu. Đã kiểm tra sổ nhận bệnh và sổ bác sĩ phẫu thuật. S.A. đến bệnh viện rất tự nhiên. Không thấy có dấu hiệu đang bị theo dõi. S.A. sẽ nghỉ lại đêm tại dưỡng đường. Phòng ở Savoy vẫn còn thuê mướn. Đã đăng ký chuyến bay trở lại New York ngày hai mươi ba”.
Người đàn ông tự xưng là Sander of the River thôi không nói nữa, gác ống nghe và bước ra khỏi buồng điện thoại.