Dịch giả: Ái Cẩm
Chương 4

     ừ ngày có Ngọc Bội đến dạy kèm một cách tận tâm nên Ái Vân tỏ ra cảm thấy thích thú trong chuyện học hành.  Hôm nay là ngày Chủ Nhật, ánh nắng đầu mùa hạ còn mang hơi hám xanh mát dịu dàng của mùa xuân.  Rặng cây bên hồ sau khu vườn quen thuộc đã rạng rỡ màu xanh như ngọc soi bóng nước tĩnh lặng.  Ánh nắng như hàng triệu tinh hà đang nhảy nhót lấp lánh trên mặt nước, trên thảm cỏ còn đính sương mai, trên những cánh hoa hồng còn đang ngái ngủ.  Những cánh sen hồng, sen trắng lung linh trong làn gió thổi nhẹ đu đưa làn hương phảng phất làm ngây ngất lòng người. 
Ái Vân trong chiếc áo màu thiên thanh để lộ chiếc cổ trắng ngần.  Cô ngồi trên chiếc ghế đá bên hồ thanh thoát như một nàng tiên.  Tất cả vẻ đẹp của Ái Vân để lộ ra hình ảnh một thánh nữ tuyệt vời.  Bên cạnh Ái Vân là chồng sách toán và tài liệu luyện thi đại học đã chứng tỏ Ái Vân quyết tâm vùi đầu vào sách vở. 
Quả thật là một sự thay đổi bất ngờ, đáng lý ngày Chủ Nhật đẹp trời như thế nàng phải dạo phố và say mê ở những màu sắc lộng lẫy của các thời trang trong siêu thị hay thương xá hơn là phải ngồi ở nhà với những cuốn sách khô khan.  Ái Vân ngay từ buổi sáng sớm đã chuẩn bị sự quyết tâm như dặn dò cô nội trợ là bất cứ ai gọi điện thoại đều từ chối không có Ái Vân ở nhà, nếu có ai đến thăm lại càng nhất định không quấy rầy cô nàng ngoại trừ cô giáo Ngọc Bội. 
Mặc dù có chương trình sắp sẵn nhưng khi ra ngồi bên hồ, nhìn bóng liễu xanh rũ trên mặt nước trong vắt, những cánh hoa còn đọng hạt sương khẽ lung linh trong ánh nắng mặt trời.  Tất cả từ những con chim hoàng oanh trong chiếc lồng sơn son với những khóm hoa cành lá đều như đang rạng rỡ đón nàng, như công chúa trong khu vườn xinh đẹp mộng mơ này.  Bỗng dưng hồn nàng bay bổng.  Nàng mỉm cười và như tự hào với nhan sắc diễm lệ khi soi trong mặt hồ và y như nàng đang bị cảnh trí thiên nhiên thu hút một cách kỳ ảo. 
Con chó mực từ đâu hiện đến vẫy đuôi thân thiện với nàng.  Đôi mắt “dã thú” nhưng nồng nàn tình cảm ngước lên nhìn nàng như thầm nói với nàng: “Cô chủ của tôi xinh đẹp quá”.  Nàng đưa tay vuốt ve nó và mỉm cười: “Sao lại vào đây quấy rầy không cho ta học nhỉ?”  Con chó khôn quấn quít bên chủ sủa vài tiếng như nói với cô chủ: “Thấy cô chủ đẹp tôi vào phá chơi, có được không?  Vừa nói đùa với con chó mực vừa cười nói ngây thơ, mái tóc đen huyền buông thả hai bờ vai, Ái Vân ngồi bên hồ sen, thoạt trông như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tất cả những hình ảnh thánh thiện đó Ngọc Bội đứng ngẩn ngơ bên khung cửa chiêm ngưỡng.  Bỗng nhiên Ngọc Bội cảm thấy tủi thân nghĩ đến thân phận của nàng tại sao nàng mang số phận của người con gái đầy khổ đau đến như thế.  Gần như chuỗi ngày thanh xuân đang dần dần tàn phai thầm lặng cùng năm tháng.  Đang miên man với nỗi buồn thì hình như con chó mực khám phá ra sự hiện diện của Ngọc Bội, con chó vội quay ngược đầu lại tìm đến chỗ Ngọc Bội đang đứng, nhưng ngửi thấy người thân nên nó quẫy đuôi báo hiệu cho Ái Vân, rồi như để dành sự yên lặng cho cô giáo nên nó lách mình qua cửa vườn chạy ra ngoài.  Ái Vân đứng lên, tà áo thiên thanh tung bay trong gió như cánh bướm.  Nàng đẹp như một thiên thần, kiêu sa như một nàng công chúa.  Đẹp quá!  Đẹp quá.  Ngọc Bội vừa bước tới vừa khen Ái Vân nức nở.
- Cô mới đến ạ!
Ái Vân mỉm cười chào Ngọc Bội.
- Cám ơn em, chắc em đã ra đây từ sáng sớm?
- Thưa cô, vâng ạ.  Em đâu ngờ sáng hôm nay trời đẹp quá như thế này nên em mải mê say đắm với cảnh vật quanh đây chưa kịp xem lại bài vở.
Nói xong như mắc cở vì đã bộc lộ ý nghĩ thầm kín của mình nên khuôn mặt của Ái Vân đỏ hồng càng thêm xinh đẹp.
Ngọc Bội như hiểu ý:
- Cái gì nó chi phối em đến như thế?
- Dạ thưa... mặt trời và cỏ hoa. Cả tiếng chim hót nữa đấy, đúng là chúng nó làm cho em phân tâm quá đỗi. Cô để ý mà xem, những hạt sương đọng trên những cành hoa vàng, những cánh chuồn chuồn nghịch ngợm trđen láy như bồ câu làm sao anh quên được nên buột miệng:
- Có phải Ngọc Bội?
Ngọc Bội khẽ mỉm cười gật đầu.
- Ngọc Bội sao lâu quá không thấy đến chơi?
Quốc Vinh liên tưởng mới ngày nào Ngọc Bội đến thăm chị Thúy An nhìn thấy Quốc Vinh đang suy nghĩ cắn bút làm bài luận tả con ve.  Quốc Vinh vô cùng bực tức vì con ve đâu có gì đặc sắc phải nói đến.  Thật là ông thầy rắc rối và kỳ cục nữa. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra những câu chuyện dính dáng đến con ve nên đành phải hỏi ý kiến Ngọc Bội.  Sau một vài gợi ý bài luận đã làm xong chưa đầy mười lăm phút và không ngờ bài luận của Quốc Vinh xuất sắc nhất lớp được thầy giáo đọc lên cho cả lớp cùng nghe.  Nỗi sung sướng và hãnh diện đó cho đến bây giờ Quốc Vinh vẫn còn nhớ.  Nhanh thật, mới đó mà đã hơn mười mấy năm lặng lẽ trôi qua, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong gia đình Quốc Vinh cũng như gia đình Ngọc Bội.  Bây giờ mình đã ra đời làm việc, chắc Ngọc Bội cũng lắm chuyện buồn vui.  Chợt nghĩ đến sự thay đổi đó, bỗng dưng Quốc Vinh cảm thấy nỗi buồn bâng khuâng.  Thời gian có thể làm thay đổi sắc màu cho những hạnh phúc mỗi gia đình.  Chẳng hạn như gia đình Quốc Vinh trời cho nhiều may mắn nên được tô thắm màu đỏ rực rỡ.  Còn gia đình Ngọc Bội quả như một màu đen đầy khổ lụy.
Quốc Vinh ngước lên nhìn Ngọc Bội mỉm cười và hồn nhiên hỏi:
- Sao Ngọc Bội đến bao giờ cho tụi này uống rượu đây?
Viên Bằng là chồng của chị Hai cũng vừa bước đến nghe Quốc Vinh hỏi thế cũng vội reo lên:
- Ngọc Bội phải cho tụi này một bữa rượu say chúc mừng hạnh phúc mới của mình chứ.  Nghe nói anh ấy ở hải ngoại sắp về phải không?
- Và hình như anh ấy đào hoa lắm, chị phải coi chừng đó nghen.
Quốc Vinh chen vào chọc giận Ngọc Bội.
Ngọc Bội biết ý mỉm cười:
- Đàn ông mà hiền như Quốc Vinh ít có trên thế gian này lắm.  Nhưng đã có bạn gái chưa đây?
- Tôi hỏi Ngọc Bội bao giờ cho tụi này uống rượu nghe chưa, sao lại đánh lảng sang chuyện của tôi.
- Ừ thì bất cứ khi nào Vinh muốn uống rượu tôi đưa đi, cần gì phải đợi đến ngày vui của tôi.
Nói như những phản ứng vô thức, thật ra trong ý nghĩ của Ngọc Bội thoáng chút u buồn về cuộc tình xa xôi của nàng. Chính Ngọc Bội cũng nghe nhiều người ở bên Mỹ gởi thơ về mách cho nhau về chuyện lăng nhăng tình ái của anh ấy, nhiều khi viện lý do học cả tháng không có lấy một lá thư về thăm nàng.
 Tường Linh, người chị Hai của Quốc Vinh nhìn thấy Ngọc Bội có vẻ buồn, có lẽ cũng đã nghe người ta nói về người yêu ở xa... nên liếc mắt Quốc Vinh mắng khẽ:
- Con trai gì mà nhiều chuyện quá, đừng có nghe thiên hạ đồn đãi bậy bạ.
Vị hôn phu của Tường Linh đứng bên cạnh vừa cười vừa vỗ nhẹ vào vai vợ:
- Em nói rất đúng.
Quốc Vinh biết là mọi người đều tấn công chọc quê mình nên vội dở chưởng lực ngay:
- Chị cũng nên coi chừng Viên Bằng đấy.  Chị có nhớ cô nàng minh tinh nổi tiếng Đài Bắc hôm qua mới đến thăm anh Hai ở sở làm việc và hai người đã đưa nhau vào quán cà phê gần công sở của ảnh đấy, không biết nói những gì nhưng coi bộ tâm đầu ý hiệp lắm.
- Mày đừng có phá hoại gia cang nghe nhóc con.
Mọi người đều cười vui vẻ.  Không khí ấm cúng gia đình làm cho Ngọc Bội thèm khát.
Nói vậy nhưng Tường Linh cũng quay sang chồng thực hiện ngay một cuộc thẩm vấn nhanh chóng:
- Có phải con nhỏ có đôi mắt như Audrey đấy phải không?  Và nó đến gặp anh có chuyện gì vậy?
Quốc Vinh giả vờ làm nghiêm:
- Anh phải kê khai hết và rõ ràng từng chi tiết để kiểm chứng, nếu không đúng chắc chắn chị phải trừng trị xứng đáng.
- Cứ tra khảo, cho dù anh xuống địa ngục vẫn nhất định không bao giờ thay lòng đổi dạ.
Quốc Vinh cười lớn:
- Ông anh rể tôi thật khí khái chẳng khác chi tráng sĩ Kinh Kha, thật hùng hồn và hùng tráng quá.  Vừa nói đôi mắt ông quắc lên sáng như sao trông giống như Kinh Kha qua sông Dịch... Phong tiêu hề... Dịch thủy hàn... Tráng sĩ nhất kết hôn hề... bất phục hoàn... (Gió vi vu hề... nước sông Dịch lạnh ngắt... Tráng sĩ quyết lấy vợ hề... chẳng hẹn ngày trở lại).
Tường Linh lấy tay cốc lên đầu Quốc Vinh:
- Mày lúc nào cũng xổ nho chùm, tinh nghịch phá mọi người.  Đúng là làm hề trước mặt chị Ngọc Bội.
Viên Bằng ôm choàng lấy vợ và cười:
- Đúng, đúng và không có tài tử minh tinh nào đẹp bằng Tường Linh của anh đâu.
Cả bọn lại phá lên những trận cười vui vẻ. Ngọc Bội cũng bị cuốn hút vào không khí trẻ trung vui vẻ này.
Bỗng dưng Ngọc Bội liên nghĩ đến hoàn cảnh gia đình.  Người mẹ bệnh hoạn nằm trên giường than khóc nhiều năm qua.  Người cha càng ngày càng buồn phiền nên già nua đau khổ.  Đứa em trai chẳng may bị tai nạn.  Tại sao Thượng Đế lại quá bất công như thế nhỉ!  Trong khi gia đình người ta tràn trề hạnh phúc?  Bao nhiêu khắc nghiệt lại đến với gia đình mình?  Tại sao ông trời lại không chia xẻ những may mắn và bất hạnh đồng đều đến với mọi người trên thế gian.  Tại sao và tại sao?  Câu hỏi siêu hình không bao giờ tìm ra câu giải đáp cứ ám ảnh mãi trong tâm trí Ngọc Bội làm cho Ngọc Bội quên cả hiện tại nàng đang ở đâu, cho đến khi người bạn thân thúc kéo nàng về với thực tại.
- Ngọc Bội!  Ngọc Bội, bồ nghĩ gì mà sững sờ ra thế?
- Đâu có nghĩ gì đâu.
- Đến khi nào Ngọc Bội cho tụi này uống rượu mừng ngày vui của mình?
Ngọc Bội e thẹn không dám trả lời.  Vì Duy Lân, người yêu của nàng đã hơn 5 tháng nay không gởi cho nàng một lá thư, chắc anh đã bắt đầu quên người ở lại, cho dù anh đã thề thốt cả vạn lần với em, nhưng làm sao anh giữ trọn niềm chung thủy. Ở bên anh biết bao nhiêu người con gái trẻ đẹp sẵn sàng chiều ý anh tất cả. “Xa mặt cách lòng”, bên kia đại dương thăm thẳm, làm sao giữ được cánh chim trời.  Bất giác Ngọc Bội sa sầm buồn bã và thở dài.
Tùng Danh, một trong những cô bạn cùng lớp lên tiếng:
- Ngọc Bội là đứa giỏi nhất trong lớp, vừa có nhan sắc vừa học giỏi, vừa hát hay, thôi thì đủ tài nên được thầy cô quý mến và nhất là bạn trai sắp hàng trước cổng nhà chỉ mong được cô nàng bố thí cho nụ cười là diễm phúc biết chừng nào.  Cuối cùng chỉ có anh chàng Duy Lân là chiến thắng đã chiếm trọn trái tim người đẹp.
Bà Vọng Nhơn, má của Quốc Vinh mỉm cười góp vui:
- Thế hai cháu đã đính hôn với nhau chưa?
- Dạ thưa bác rồi ạ!
- Thế thì phải thúc bên đàng trai tiến tới hôn lễ đi chứ, mấy anh chàng đi xa lăng nhăng tình cảm lắm đấy.
Quốc Vinh xen vào:
- Anh ta ở nước ngoài làm gì vậy Ngọc Bội?
- Ảnh đang đi học và anh ấy bảo đang trình luận án tiến sĩ cuối niên khóa này.
- Chắc anh ta thề không lấy được bằng tiến sĩ không lấy vợ chứ gì!
Câu nói đùa của Quốc Vinh làm cho Ngọc Bội càng thêm buồn.
Cô bạn đứng gần Ngọc Bội có vẻ thương hại bạn vì thông cảm hoàn cảnh gia đình Ngọc Bội hiện nay nên đã chia xẻ:
- Tại sao mày không hỏi thẳng một cách dứt khoát về chuyện hôn nhân và phải chờ đến bao lâu nữa, nếu không mày phải tính chuyện của mày trước, chả lẽ mày cứ chờ đến già hết thời con gái à?
- Phải có những quyết định để còn cho tụi này ăn bánh cưới đi chứ?
- Đàn ông bây giờ mày đừng có tin tưởng hoàn toàn, nhất là xa cách mày làm sao kiểm soát cái tình cảm lãng mạn của đàn ông!
Chị em của Quốc Vinh mỗi người đều chân thật góp ý làm cho Ngọc Bội cảm thấy chóng mặt và rối trí.  Tim Ngọc Bội nhói đau, tay chân lạnh ngắt, mặt xanh như có vẻ bị ngộp thở.  Không thể chịu đựng nổi nên Ngọc Bội đứng lên vội vã xin phép ra về.
- Xin lỗi các bạn tôi phải về vì đến giờ cho mẹ tôi uống thuốc.
Mọi người đều ngạc nhiên trố mắt nhìn Ngọc Bội:
- Lâu quá mới gặp lại sao về sớm quá vậy?
- Mình còn nhiều việc phải làm, như còn phải chấm bài để ngày mai còn có thì giờ đi dự hôn lễ của Thúy An nữa chứ.
- Đợi mươi lăm phút nữa chúng tôi về thuận đường đưa Ngọc Bội về luôn thể.
- Cám ơn, để mình về ngay.
Quốc Vinh vội đỡ lời:
- Thôi được, Ngọc Bội có việc nên về sớm, ngày mai gặp lại, cũng chả muộn mà.  Tôi cũng cần ra phố, hay là để Quốc Vinh đưa Ngọc Bội về.
Ngọc Bội không còn cách nào từ chối nên đành phải gật đầu đồng ý.  Bằng mọi cách làm sao tránh ra khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.  Vì Ngọc Bội không dám nhìn cái không khí quá hạnh phúc đang vây quanh con người quá cô đơn và đau khổ như trường hợp của nàng hiện nay.
Ngọc Bội chào mọi người rồi ra về.  Quốc Vinh lặng lẽ bước theo.  Cả hai bước đi trên một quãng đường đầy lá vàng xào xạc rơi dưới chân.  Họ không nói với nhau một lời.
- Xin lỗi, các anh chị em chúng tôi vô tình làm cho Ngọc Bội buồn.
- Đâu có phải như thế, mỗi hoàn cảnh gia đình đều có những nét sinh hoại đưa vào bệnh viện.
- Chúng ta đến quán Thạch Thảo, rất thích hợp cho một không khí yên lặng vừa trang nhã, các món ăn lại hợp khẩu vị.
Đúng như sự giới thiệu của Quốc Vinh, quán Thạch Thảo thật xinh xắn và thơ mộng. Trên tường trang trí bằng những bức tranh nổi tiếng của các họa sĩ Trung Hoa. Trên bàn có mặt gương, trên lớp vải màu hồng phấn, lọ hoa thủy tinh với cành hoa hồng lãng mạn. Một không khí thanh lịch, sang trọng chưa bao giờ Ngọc Bội có cơ hội bước vào đây, duy chỉ có một lần ở quán cà phê khác, Ngọc Bội còn nhớ anh chàng Duy Lân đã nắm chặt lấy bàn ta nàng tỏ bày tha thiết những lời thề non hẹn biện: - Em hãy cố gắng chờ đợi, chỉ trong hai năm ngắn ngủi thôi là anh sẽ trở về. Tất cả tình yêu nồng thắm này anh sẽ dành cho em. Em cũng nên hiểu, trong thời gian ở xứ lạ quê người thiếu vắng em chắc anh cũng buồn ghê lắm.
Bỗng dưng Ngọc Bội thở dài như muốn khóc. Không chỉ hai năm mà đã bốn năm, anh như cánh chim trời biền biệt vào cõi trời phiêu lãng. Một mình Ngọc Bội mỗi ngày mỗi khô héo ở phương trời này chờ đợi mòn mỏi khổ đau. Anh đã phỉnh phờ lừa dối em, anh đã có đời sống hạnh phúc khác, tại sao anh không nói thật với em một lần. Những lời thề non hẹn biển đã tan như mây khói. Tại sao và tại sao anh đối với em tàn nhẫn kiệt cùng đến như thế nhỉ! Tình yêu, có phải chỉ là những lời trau chuốt mật ngọt đầu môi trót lưỡi để lường gạt em? Tình yêu, có phải là nỗi đắng cay não nề bi lụy xô ngã em vào vực thẳm sầu bi? Tình yêu, có phải là nọc độc của loài rắn hóa người?
Không! Không bao giờ em đủ can đảm để nghe bất cứ ai nói với em về tình yêu. Ngôn ngữ tình yêu trên thế gian này đối với em không còn nghĩa lý gì nữa. Đã chết, đã mất, đã tan như sóng biển đập vào ghềnh đá hoang vu. Tự dưng hai giòng nước mắt lăn trên đôi má xanh xao của Ngọc Bội. Nàng có cảm tưởng như hồn bay bổng chao đảo trên mây không biết buồn vui là gì nữa. Ly cà phê đã nguội từ lâu. Trong một phút giây vô thức, Ngọc Bội có cảm tưởng như đang rơi chìm vào khoảng không gian tịch lặng, bỗng dưng có hơi gió phát ra từ chàng thanh niên đang ngồi bên cạnh nàng, đang nắm lấy cánh tay bị thương, và với giọng nói trầm buồn.
- Ngọc Bội có còn đau lắm không? Hãy uống thuốc vào đi, sẽ thấy bớt đau hơn nhiều.
Ngọc Bội bỗng giật mình vì nàng có cảm giác như hơi thở của Quốc Vinh gần sát bên má nàng. Ngọc Bội mở to đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Quốc Vinh như trách móc vì Quốc Vinh kéo ghế ngồi sát bên nàng. Quốc Vinh như đang ngây dại nhìn đắm đuối vào đôi mắt vốn đã lãng mạn của Ngọc Bội. Ngọc Bội chợt nhớ ra đã lâu lắm chưa có người nhìn nàng với đôi mắt bốc lửa đó, đúng là ánh mắt của anh chàng Duy Lân khi lúc mới gặp Ngọc Bội lần đầu. Những đôi mắt như muốn nuốt chửng người ta. Ngọc Bội cảm thấy lúng túng, hồi hộp và nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi hai bàn tay ấp ủ trìu mến của Quốc Vinh.
- Cám ơn Quốc Vinh nhiều lắm, nếu không có cậu chắc tôi bị xỉu trên chuyến xe buýt đến trường, hiện tôi không còn thấy đau đớn gì nữa, cậu hãy an tâm.
Mặc dù Ngọc Bội cố rút cánh tay ra khỏi đôi tay Quốc Vinh nhưng cố gắng mãi cũng không được. Trong khi Quốc Vinh giọng nói có vẻ mất tự nhiên hơn:
- Không được, Ngọc Bội còn đau lắm, tôi biết. Tại sao lúc nào Ngọc Bội cũng cố tìm cách lẩn trốn tôi như thế? Bộ tôi không đủ tư cách để chăm sóc Ngọc Bội hay sao?
Ngọc Bội càng lúng túng hơn khi nghe Quốc Vinh nói như thế cũng như thái độ có vẻ khác thường. Chuyện gì sắp xảy ra nữa đây? Đầu óc Ngọc Bội nóng ran như muốn vỡ tung. Không còn muốn suy nghĩ điều gì, không muốn phân tích điều gì nữa. Nàng đang đau đớn từ thể xác đến tinh thần.
- Quốc Vinh, chắc cậu đang mê sảng? Cậu hãy tỉnh táo lại đi. Cậu còn trẻ, không nên buông thả tình cảm một cách phiêu lưu như thế. Lúc nào tôi cũng xem cậu như một người em, vì tôi là bạn của chị cậu cơ mà.
Giọng nói của Quốc Vinh có vẻ tha thiết nồng nàn hơn:
- Khoảng cách thời gian chỉ có vài ba năm thì đâu có đáng kể, miễn là chúng ta tạo nên hạnh phúc lâu dài, đó mới là điều quan trọng. Từ lâu tôi vẫn theo dõi và vẫn thích tính tình của Ngọc Bội, chẳng lẽ Ngọc Bội không hiểu được thiện chí của tôi? Tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ mãi mãi nuôi dưỡng tình cảm đẹp đẽ giữa chúng ta.
- Đừng, đừng Quốc Vinh, đừng nói nữa.
Ngọc Bội rút tay ra khỏi hai bàn tay ấp ủ của Quốc Vinh, ngồi rút người sâu vào lòng ghế như sợ sệt sự tấn công bất ngờ của Quốc Vinh.
- Tôi đã nói là cậu còn trẻ, chưa hiểu thế nào là tình yêu, là cuộc đời và bổn phận tương lai. Cậu hãy quên ý nghĩ ngông cuồng bốc đồng của giây phút này đi, vì một ngày nào đó khi cậu trưởng thành, cậu sẽ cảm nghiệm những gì cậu nói ngày hôm nay là điều sai sự thật và cậu sẽ ân hận suốt đời.
Quốc Vinh vô cùng đau khổ trước sự từ chối thẳng thừng, nhìn thẳng vào Ngọc Bội rồi từ từ nhắm mắt lại ngả người ra phía sau với nét mặt thật vọng não nề. Ngọc Bội cảm thấy ân hận vì đã làm cho Quốc Vinh tổn thương vì tuyệt vọng. Quốc Vinh bị chạm tự ái nặng nề. Như để tìm không khí thỏa hiệp để an ủi Quốc Vinh, Ngọc Bội đặt bàn tay mình lên bàn tay Quốc Vinh giải thích:
- Đến lúc tôi cần phải nói thẳng những ý nghĩ thực thà của tôi cho cậu hiểu. Cậu còn quá trẻ, tương lai huy hoàng đang chờ đợi cậu, tôi thì càng ngày càng già cỗi, quả thật không xứng đáng với tình cảm của cậu, chưa kể trong tương lai, nhịp điệu thời gian làm cho chúng ta càng xa nhau hơn, khi tuổi tác chênh lệch, lúc đó cậu hối hận thì chuyện đã rồi, cậu không còn cơ hội gặp gỡ những cô gái trẻ trung xinh đẹp và xứng đôi vừa lứa với cậu hơn.
Quốc Vinh có vẻ giận dữ:
- Thôi đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe.
Quốc Vinh hất tay của Ngọc Bội ra khỏi tay mình, đưa cả hai tay lồng mười ngón vào mái tóc, nũng nịu rất trẻ thơ và dễ thương. Nếu không còn chút lý trí để biết dừng lại đúng lúc thì chắc Ngọc Bội không cách nào không khỏi xiêu lòng trước tình cảm của Quốc Vinh.
- Tôi hiểu, Ngọc Bội bao giờ cũng xem tôi trẻ thơ như ngày nào. Trong khi ngoài xã hội, thực sự tôi đã trưởng thành với sự trọng nể của mọi người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bị hất hủi tàn nhẫn như thế.
- Không phải như thế đâu. Lúc nào tôi cũng quý mến Quốc Vinh. Tôi đâu có hoàn toàn nghĩ như thế!
- Như thế có nghĩa Ngọc Bội đã xem tôi trưởng thành rồi chứ? Tôi đã hai mươi bốn tuổi rồi, chứ đâu còn con nít nữa phải không?
Vừa nói đôi mắt Quốc Vinh mơ màng nhìn Ngọc Bội như van lơn:
- Ngọc Bội hãy nói đi, khi anh chàng Duy Lân tỏ tình với Bội, anh ta bao nhiêu tuổi?
- Đừng, đừng bao giờ nhắc đến người đó nữa. Anh ta hoàn toàn đã chết trong tôi rồi. Chính vì chung tình lầm lỡ với Duy Lân mà tôi đâm ra suy nghĩ và nghi ngờ tất cả mọi lời nói ngọt ngào của đàn ông. Chắc cậu hiểu ý tôi rồi chứ? Chính tình yêu không đi đến đâu đã tàn nhẫn giết chết dần mòn thể xác lẫn tinh thần tôi. Tôi trở thành căm hận tất cả đàn ông.
Bỗng dưng Ngọc Bội cảm thấy choáng váng đau đầu nên bất giác nàng chuyển sang câu chuyện khác:
- Xin lỗi cậu, có lẽ vết thương làm cho tôi đau đầu quá, vậy thuốc giảm đau để đâu, vui lòng cậu cho tôi xin một viên.
Nghe Ngọc Bội kêu đau nên Quốc Vinh vội vã lục lạo tìm ngay thuốc đưa cho Ngọc Bội. Quốc Vinh nhìn khuôn mặt nhăn nhó, có thể cơn đau đã hành hạ Ngọc Bội nên anh chàng có vẻ hối hận vì cho rằng mình tỏ tình không đúng lúc, nhất là lại nhắc đến vết thương lòng đã rướm máu từ lâu, đúng lý mình không nên làm như thế. Đáng lẽ Quốc Vinh phải mở miệng để xin lỗi Ngọc Bội, nhưng không ngờ Ngọc Bội đã nói trước:
- Tôi thành thật xin lỗi Quốc Vinh. Bây giờ Quốc Vinh vui lòng cho tôi nghỉ một chút. Câu chuyện tình cảm giữa chúng mình, tôi xin hẹn hôm nào cảm thấy khỏe sẽ bàn tiếp với Quốc Vinh nhé. Đồng ý chứ?
Quốc Vinh cúi xuống có vẻ ân hận:
- Lỗi tại tôi. Tôi thành thật xin lỗi Ngọc Bội. Có lẽ tại tôi quá ích kỷ, quá nôn nóng trong tình cảm riêng tư ấp ủ từ lâu của mình nên đã vội vàng không phải lúc. Hơn nữa tôi cũng quá vụng về không biết chăm sóc chiều chuộng...
Quốc Vinh có vẻ lúng túng vụng về qua cử chỉ của mình, nhất là câu chuyện lỡ lầm vừa qua. Thực sự Ngọc Bội không đến nỗi quá đau như Quốc Vinh tưởng tượng, nhưng vì đối với Ngọc Bội câu chuyện vừa xảy ra bất ngờ nên không biết phải phản ứng như thế nào.  Nếu mềm yếu chấp nhận thì hóa ra Ngọc Bội lại phiêu lưu trong tình cảm mới, rồi cũng sẽ khổ đau và vô vọng trước sự chênh lệch tuổi tác và tình cảm thân thiết với gia đình của Quốc Vinh, từ lâu vai vế vẫn là chị khi đến chơi và xem như người trong nhà, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được.  Còn thẳng thắn dứt khoát từ chối thì quả thực quá tàn nhẫn tội nghiệp cho tình yêu của một chàng trai mới lớn, nên thoáng trong phút giây, Ngọc Bội chợt thấy lòng mình chùng xuống giao động, nhưng nàng cố gắng giữ thái độ lạnh lùng, chính nàng đã tự dối với lòng mình.