Chương 23

Trong khi Tú Văn ngồi bên cạnh bé Hải nhìn nó lo lắng thì anh gạt đi nổi lo rối bời lúc nãy, yên tâm về sinh mạng của đứa con. Anh bị cuốn hút hết tâm trí vào hình dáng cô bác sĩ khám bệnh lúc nãy.
Một cách máy móc, anh đi nhanh đến phòng trực, nơi cô đang ngồi ghi toa sau bàn, Khoa đến đứng trước mặt cô:
- Bác sĩ, con tôi có sao không?
Anh muốn nghe giọng nói của cô, nhưng cô không nói gì, chỉ đưa toa cho anh, rồi đứng dậy đẩy cửa đi vào phòng bên cạnh.
Khoa thẩn thờ cầm toa đi ra quầy thuốc. Một ý nghĩ chợt loé lên, anh nhìn xuống một góc toa thuốc Tên Nguyễn Đan Thụy đập vào mắt anh, làm anh run bật cả tâm can. Anh đứng lặng người giữa sân bệnh viện, tưởng mình phát điên lên vì cấp bách muốn gặp cô.
Tiếng xe cấp cứu chạy vào sân làm Khoa sực tỉnh. Anh đi nhanh ra mua thuốc rồi phòng, rồi đưa tất cả cho Tú Vân xử lý. Anh ngồi xuống gốc giường, tì tay trên song sắt và kín đáo theo dõi Đan Thụy đang khám bệnh ở giường đối diện.
Có nằm mơ cũng không ngờ gặp lại cô ở đây. Mười năm qua rồi, mười năm không gặp tưởng cô mất hút khỏi đời anh, bỗng nhiên cô xuất hiện. Gần trong tầm tay mà thực sự cách xa vời vợi. Mười năm đã biến một Đan Thụy yếu đuối bơ vơ thành một bác sĩ cao quý và xa cách với anh đến mức tưởng chừng không thể nào với tới.
Nhìn cách làm việc trầm tĩnh và chững chạc của cô, anh chợt liên tưởng hình ảnh một Đan Thụy mười năm trước - nhỏ nhoi và mong manh, chỉ biết khóc khi đối diện với nghịch cảnh. Bây giờ, cô còn hay khóc nữa không? Cô còn nhớ về ký ức tối tăm mù mịt ngày xưa, hay là đã quay lưng đoạn tuyệt mối tình nghiệt ngã.
Như cảm nhận được cái nhìn của anh, Đan Thụy chợt quay lại. Hai tia mắt nhìn thoáng nhau, rồi cô quay chỗ khác. Dáng điệu thanh thảng bình tĩnh, cô làm Khoa nôn nao quay quắt tìm một lần gặp riêng. Còn cô thì thản nhiên như nhận ra anh trong vô số những người quen bình thường, không cảm xúc gì ngoài một sự ngạc nhiên.
Hôm sau Đan Thụy không vào bệnh viện, Khoa muốn hỏi thăm về cô, nhưng có Tú Vân ở đó nên anh nén lòng chờ dịp khác. Anh còn thấy cô vài lần ở trong phòng bệnh. Nhưng Đan Thụy không hề có ý định nhận ra anh, đành tiếp tục chờ đợi.
Mấy hôm sau bé Hải xuất viện. Không đủ kiên nhẫn chờ nữa, Khoa đến tìm cô vào khoảng trưa lúc tan giờ làm việc.
Anh đứng dưới hàng hiên trước phòng cấp cứu chờ cô đi ra Một lát sau Đan Thụy xuất hiện. Trong một thoáng, đôi mắt Khoa như chụp gọn hình ảnh cô, vẫn dáng dấp mãnh mai và khuôn mặt dịu hiền ngây thơ, cô không khác ngày xưa bao nhiêu chỉ thêm xinh đẹp và chín chắn. Thấy Khoa đứng nhìn mình chăm chăm, cô khẽ gật đầu chào anh và tiếp tục bước đi, Khoa mím môi,cương quyết đi theo cô:
- Anh tin là em nhận ra anh đúng không Thụy?
- Vâng, em nhận ra anh và chị Vân ngay hôm anh chị vào đây?
Khoa nín lặng một lát, rồi buồn rầu:
- Em cố tình không thấy phải không?
- Không, em đã chào anh đấy chứ, có thể anh không thấy.
- Xa nhau mười năm, gặp lại anh em chào thản nhiên vậy sao?
Đan Thụy lại cười:
- Bé Hải khỏe chưa anh?
- Khỏe
- Vậy em đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi. Đúng không?
- Đừng nói chuyện đó, mình tìm một quán nước nói chuyện đi Thụy.
- Cám ơn anh, em bận phải về xin lỗi không thể nói chuyện được.
- Thụy
Khoa kêu lên và đứng lại:
- Em thật sự không muốn nói chuyện với anh hay là trốn tránh? Mình còn nhiều chuyện để nói lắm. Mười năm rồi, anh chưa bao giờ nguôi được chuyện cũ. Anh không tin em đã quên.
- Em có nhớ, nhưng thật tình nó không có gì phải nhắc lại cả.
- Còn anh thì không, anh cần giải thích, suốt mười năm anh bị dằn vặt vì không được nói với em. Nếu em không cho anh nói, anh sẽ phải bị ray rức. Anh xin em, em cho anh cơ hội nói đi Thụy.
Đan Thụy nhìn vào mắt anh, điềm tĩnh:
- Cái gì đã qua thì hãy cho nó qua luôn đi. Em hoàn toàn không có nhu cầu muốn nghe giãi thích. Cũng dứt khoát không muốn gặp anh. Em nói rất thật, anh quên chuyện cũ đi.
- Anh không thể quên.
- Nhưng ít ra anh đừng nên lôi em vào cuộc, em hoàn toàn không muốn, chào anh.
Nói xong, Đan Thụy bỏi đi một cách dứt khoát. Khoa đi nhanh theo cô:
- Đừng như vậy Thuy, nếu em từ chối nói chuyện, anh sẽ đi theo em mãi. Em không trốn được đâu.
Đan Thụy vẫn tiếp tục đi:
- Em không còn là một Đan Thụy nhu nhược ngày xưa đâu. Nếu anh muốn dùng quyền lực áp đảo em, anh sẽ thất vọng đó, em nói thật.
Và mặc cho Khoa kiên nhẫn đi theo một bên thuyết phục, cô đi nhanh đến chỗ lấy xe. Khẽ gật đầu chào Khoa rồi nhấn ra, chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Khoa nhất định không chịu thua, anh hấp tấp lái xe đuổi theo cô nhưng bóng Đan Thụy đã mất hút giữa dòng người tấp nập.
Hôm sau Khoa gọi điện đến bệnh viện. Vừa nghe giọng nói của anh, Đan Thụy đã từ chối một cách cứng rắn rồi gác máy. Liên tục mấy ngày Khoa tìm cách gặp cô, nhưng Đan Thụy biến đi không có cách gì đến gần được. Cô làm anh phát điên vì sự quay quắt bồn chồn. Cô càng tránh mặt thì anh càng bị thôi thúc bởi ý muốn gặp gỡ. Như một cuộc trốn tìm mà ai cũng muốn mình thắng cuộc.
Sáng nay Đan Thụy nhận được cú điện thoại làm cô bàng hoàng. Đó là của Nguyệt Thi. Đan Thụy kêu lên một tiếng sững sốt:
- Sao mày biết số điện thoại của tao?
- Chuyện dài lắm, gặp nhau sẽ nói. Bây giờ mày trả lời câu này đi. Tại sao mấy năm nay mày không liên lạc với tao? Mày biết tao giận mày ghê gớm lắm không?
- Tao có lý do riêng. Gặp nhau tao sẽ giải thích, nhưng bây giờ mày đang ở đâu? Có gia đình chưa?
Nguyệt Thi cười nhỏ trong máy:
- Cứ đến nhà anh Đan thì gặp tao thôi.
Đan Thụy thốt lên:
- Trời ơi, có thật là mày với anh Đan đã...
- Chúng tôi có hai đứa con rồi, thưa chi.
- Thật là tuyệt, tao đoán không sai mà
` - Ê, mày làm sao mà đoán được vậy?
- Gặp nhau sẽ nói. Bây giờ tao bận lắm, chuẩn bị cơm nghe, trưa nay tao đến mày đó.
- Nhớ nghe chưa?
- Nhất định mà.
Đan Thụy gác máy, cười sung sướng. Có nằm mơ cô cũng không tin Nguyệt Thi gọi điện cho cô. Thật bất ngờ thú vi.
Đến giờ về, Đan Thụy gọi điện báo cho Hoài Giang biết cô sẽ đến nhà Trọng Đan. Anh không nói gì, chỉ hẹn chiều đi chơi, cô bỏ máy xuống rồi đi đến phòng thay đồ đến Nguyệt Thi.
Nhà Trọng Đan thì cô biết, khi cô đến thì cổng đã mở. Chiếc xe du lịch đậu trong sân, cô dựng xe ở góc tường rồi đi vào phòng khách.
Bước vào cửa cô chợt khựng lại, kinh ngạc khi thấy Khoa ngồi ở salon dáng điệu rõ ràng là chờ đợi. Đan Thụy vụt hiểu, cô gật đầu chào anh một cách lịch sự rồi lập tức quay ra:
Khoa bước nhanh giữ tay cô lại giọng anh như năn nỉ:
- Anh biết thế này thì em không thích, nhưng thật sự anh không còn cách nào khác Thụy ạ. Thông cảm cho anh.
Đan Thụy suy nghĩ một lát rồi nhìn vào mặt Khoa:
- Em biết có tránh cũng không được, vậy thì em phải nghe. Dù sao em cũng không thể bắt anh tiếp tục ảo vọng.
Cô đến ngồi ở salon, im lặng chờ anh nói.
Khoa đến ngồi cạnh cô, như muốn ôm lấy cô. Đan Thụy dịu dàng như cương quyết đứng dậy.
- Bây giờ mình ở vị trí khác rồi, không nên thân mật như vậy anh Khoa ạ. Thật tình em ngồi lại đây nghe anh nói vì em không muốn anh tiếp tục đi tìm em. Còn thì em không cần nghe giải thích gì cả.
- Có thật như vậy không, chẳng lẻ trong lòng em không còn gì hết.
- Vâng, đúng là không còn gì
- Anh không tin
Thấy Đan Thụy ngồi im, đôi mắt anh nhìn xoáy vào mặt cô:
- Mình bắt đầu câu chuyện từ buổi trưa cuối cùng đó đi, tao lần đó em không về nhà?Em không cho anh cơ hội giải thích, anh không ngờ em chấm dứt quan hệ một cách đột ngột tức tưởi như vậy. Em biết không Thụy? Em đã trừng phạt anh một cách tinh vi và tàn nhẫn, để cho anh bị lương tâm bị dày vò trong suốt mười
năm qua, để cho anh sống giữa tiền bạc và địa vị mà như một thân cây khô kiệt. Em có hiểu cảm giác của một người bị băng họa cả tinh thần không?
Đan Thụy tò mò:
- Lạ thật, em đã cho anh chọn lựa một cách thoải mái, không lẽ quấy nhiễu anh điều gì. Vậy mà anh vẫn thấy không thỏa mãn.
- Nhưng anh đâu có chọn lựa cuộc hôn nhân hiện tại. Lúc đó em đã tước mất của anh cơ hội quay về. Nếu ngày đó em không biến mất thì anh không sống đau khổ thế này đâu.
Nghe cách nói của Khoa, Đan Thụy lờ mờ cảm thấy anh không có hạnh phúc. Nhưng cô không nói, cô thật sự không muốn mình bị lôi kéo vào quan hệ với Khoa và cô ngồi im chờ Khoa nói cho hết ý.
Khoa mím môi nhìn cô:
- Anh muốn biết tại sao lúc đó em bỏ đi như vậy. Chiều đó về nhà không thấy em, anh chờ đến suốt đêm, sau đó anh và Trọng Đan tìm em khắp nơi. Sao em bỏ đi như vậy hả Thụy?
Đan Thụy suy nghĩ một lát, cô cau trán như cố nhớ lại:
- Hình như lúc đó em tuyệt vọng quá. Nhìn cách anh lo cho chị Vân và cái nhìn lạnh lùng đối với em, em hiểu vậy là hết rồi, cho nên em rút lui.
- Trời ơi! cuối cùng rồi anh thấy em chẳng hiểu gì về tình của anh dành cho em. Em làm anh...
Khoa ôm đầu một cách khổ sở:
- Sao em khờ đến mức như vậy. Em nghĩ anh bỏ em được để chọn Tú Vân sao?
Đan Thụy nhìn Khoa một cách lạnh lùng:
- Thế lúc đó anh nghĩ gì. Tình thế như vậy mà anh còn tinh thần quay về với em à?
- Không phải quay về vì trong đầu anh chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi em.
Đan Thụy mĩm cười:
- Thật là hân hạnh cho em quá.
- Đừng mỉa mai như vậy Thụy.
- Không, em không mỉa anh. Thật ra vì em nhớ lúc đó anh bảo em chẳng được tích sự gì. Em tệ như vậy không lẻ làm cho anh yêu được.
Khoa nín lặng một lát rồi trầm ngâm.
- Một câu nói trong lúc nóng giận mà làm cho em nhớ lâu vậy sao? Thật ra lúc đó bị em xúc phạm nên anh nổi điên lên. Anh xem em là của anh rồi, đâu có chuyện so sánh với ai.
Đan Thụy cười nhẹ:
- Trên lý thuyết, anh có thể nghĩ bất cứ điều gì. Nhưng trong thực tế anh chỉ có thể ở với chị Vân. Anh và chị có con rồi, đó là gián tiếp anh bỏ rơi em.
Khoa chận lại:
- Đó chỉ là sự vô ý của anh. Sau đó anh hiểu Tú Vân cố tình dùng cách đó để trói buột anh. Em có hiểu điều này không. Đàn ông kỵ nhất là thủ đoạn trói buột kiểu đó. Làm sao anh yêu cô ta được.
- Thực tế lúc đó anh đã yêu đấy.
Khoa thở dài:
- Đó không phải là yêu, mà bị mềm yếu, bị quyến rũ. Dù sao anh trả một giá đắc rồi. Qúa đắt so với sự lầm lẫn của một người đàn ông.
Anh chợt ngẩng lên:
- Em nói đi Thụy. Bây giờ anh phải làm sao để có được em, anh sẳn sàng bỏ tất cả và li dị với Tú Vân. Chúng ta sẽ bắt lại từ đầu.
Mắt Đan Thụy mở lớn, ngạc nhiên:
- Em không ngờ anh có ý nghĩ đó. Thật là hoang tưởng, chúng ta không có một lý do nhỏ nào để thực hiện được cả. Em đã có gia đình, con em đã hai tuổi rồi.
- Em có chồng?
Khoa lập lại một cách máy móc, rồi anh như điên lên:
- Không thể được, không thể có chuyện đó được. Anh không tin và cũng không chấp nhận.
Anh đứng bật dậy và bước nhanh trước mặt Đan Thụy. Bóp mạnh vai cô một cách vô ý thức.
- Em không thể thuộc về người khác được. Anh không chấp nhận đâu em có nghe không.
Đan Thụy ngồi yên, vẻ mặt cô thật tịnh lặng.
- Anh làm sao vậy? Em không hiểu tại sao anh lại xúc động đến thế? Mình không còn là gì của nhau, tại anh quan tâm đến đời tư của em. Xin lỗi, em từ chối sự quan tâm đó.
- Anh đã ray rứt suốt một thời gian dài. Như vậy là trừng phạt quá đủ rồi, đừng để anh mất em nữa Thụy, anh không chịu nổi nữa đâu.
Đan Thụy cố gỡ tay Khoa ra:
- Anh bình tĩnh đi. Anh có biết tại sao em tuyệt đối không gặp mặt anh không? Tại vì em không muốn bị quá khứ nếu kéo, không muốn bị một dao động nhỏ nào làm gợn hạnh phúc của em. Nếu mình gặp nhau một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và nhiều nữa. Em dứt khoát không chấp nhận chuyện đó. Em rút kinh nghiệm của anh đó,chẳng phải tình cảm của anh và chị Vân bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ lén lút như vậy sao?
Thấy Khoa định nói, cô ngăn lại:
- Về phía em, em biết tình cảm cũ không sống lại được đâu và tránh bất cứ sự liên hệ nào với quá khứ. Em và chồng em đều làm hết mình để bảo vệ hạnh phúc của gia đình. Mong anh hiểu cho.
Khoa thì thầm:
- Em có biết một câu nói của em, anh kiên trì chờ đợi suốt mười năm nay hay không? Anh luôn hy vọng một ngày gặp lại em để mình nối lại hạnh phúc. Vậy mà bây giờ em...
Khoa ngừng lại, lắc đầu thất vọng
Đan Thụy tò mò:
- Em đã nói gì? Em quên mất rồi?
- Lúc nghe Tú Vân có thai, em đã khóc và bảo cô ta rằng em có thể để mất gia tài mà mẹ để lại, nhưng anh thì là nguồn sống duy nhất của em. Lúc đó anh lay động cả tâm can, thương em vô cùng. Nhưng tình thế không cho phép anh đuổi theo em dỗ dành em. Anh định chiều vễ sẽ xin lỗi em, nhưng không ngờ là không có dịp để nói.
- Bỏ chuyện đó đi anh Khoa, dù sao bây giờ anh và em đều có trách nhiệm với gia đình riêng của mình. Chồng em ảnh rất trân trọng tình cảm đối với mẹ con em. Cuộc sống hạnh phúc làm em sợ bất cứ biến động nào, em không được quyền xao lãng, hãy hiểu cho em.
Cô đứng dậy:
- Nhờ anh nói với Nguyệt Thi đến tìm em, em phải về đây. Cho em gởi lời thăm chị Vân.
Khoa làm một cử chỉ giữ cô lại, nhưng thấy vẻ đĩnh đạc cứng rắn của cô, anh chùng lại, ngồi yên. Hình như quyền uy thầm
lặng toát lên từ đôi mắt đen bí ẩn của cô đã tước đoạt ý muốn khống chế của anh.
Anh ngồi bất động nhìn theo cô, rồi gục đầu vào hai tay. Trong lòng anh lại vang lên âm điệu của bạn nhạc xa xưa.
Mười năm cách biệt một lần bở ngở. Quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu, nhưng em yêu ơi, một vùng ký ức, vẫn gọi tên em cả một vùng trời yêu. Cả một trời yêu bao giờ trở lại. Ôi ta xa nhau tưởng chừng như đã... Ôi ta xa nhau
tưởng chừng thương nhớ. Tình đã phân ly tình vẫn như mơ...
Mười năm sống bên cạnh Tú Vân nhưng tâm hồn anh hướng về mối tình nguyệt ngã với Đan Thụy. Yêu thương và hối hận là hai cảm giác làm đen tối cuộc đời anh. Nhất là cuộc sống địa ngục trong gia đình ngày càng làm anh mệt mỏi muốn xa lánh.
Lúc mất Đan Thụy cũng là lúc anh biết được lòng tham ti tiện của Tú Vân. Sự khinh bỉ ghê sợ cô đã dập tắt phũ phàng tình
cảm ngả nghiêng yếu đuối. Anh biết Tú Vân hiểu điều đó và cô mất hết tự tin vào bản thân. Khi cô được Khoa là khi cô nhận ra
rằng không bao giờ cô nắm giữ được tâm hồn anh. Cô đâm ra ghen tuông nghi ngờ đến mức loạn trí. Cô ghen với hình ảnh của Đan Thụy, ghen cả với phụ nữ, mà anh giao dịch làm ăn. Ý nghĩ lúc nào Khoa cũng có thể ngoại tình làm cô lục soát anh một cách điên cuồng, và ghen tuông bệnh hoạn của cô càng đẩy anh vào đời sống tinh thần cùng quẩn không lối thoát. Anh ghê sợ đến mức từ chối chung phòng với cô. Nhất là từ khi gặp Đan Thụy, cảm giác chán chường đó cứ tăng dần.
Khoa đứng dậy lẳng lặng ra về. anh lái xe lang thang ngoài đường. Chiếc cassette nhỏ vang lên bài hát buồn xa xâm.
Mười năm cách biệt tưởng chừng quên lãng như mây như mưa bay đi muôn phương, nhưng em yêu ơi một dòng thư cũ mãi còn trong anh một trời cuồng điên.