Hồi 15a
Trở về tướng phủ nơi sinh trưởng
Gặp lại tri âm chốn miếu đường

Viên thủ-bị giữ cửa Đông thành Hàng-Châu thấy trời chưa sáng hẳn nên chưa mở cửa. Nhưng khi trông thấy Trần-Gia-Cách thì hai tay hắn chắp lại, cúi đầu hết sức cung kính rồi đích thân hé mở cánh cửa cho Trần-Gia-Cách đi qua. Trần-Gia-Cách khẽ gật đầu nhè nhẹ.
Viên thủ-bị ghé tai Trần-Gia-Cách hỏi nhỏ:
-Chẳng hay Tổng-Đà-Chủ có cần một con tuấn mã hay không?
Trần-Gia-Cách gật đầu đáp:
-Thế càng tốt!
Viên thủ-bị sốt sắng chạy lẹ, không bao lâu đã trở lại với một con ngựa Mông-Cổ cao lớn, lông đỏ chói. Phía sau, hai viên quan Mãn-Thanh bước tới cúi đầu kính cẩn thi lễ với Trần-Gia-Cách.
Trần-Gia-Cách sau đó bảo cả ba người:
-Cám ơn anh em! Nhưng làm ơn giữ bí mật hộ và xin đừng đón tiếp như thế này nữa, nguy hiểm lắm. Thôi, bảo trọng!
Ra khỏi thành Hàng-Châu, Trần-Gia-Cách đi thêm chừng chục dặm nữa đến cửa Tây tỉnh Hải-Ninh.
Xa nhà thấm thoát đã hơn 10 năm, nay về lại quê cũ thấy cảnh vật vẫn còn nguyên như xưa với bao nhiêu kỷ niệm gợi lại trong ký ức, Trần-Gia-Cách xúc động vô cùng. Nhưng sợ gặp người quen nhận ra mình, Trần-Gia-Cách không dám lưu luyến cảnh vật mà nhìn lâu, lại tiếp tục phi ngựa về hướng Bắc. Đi được sáu, bảy dặm, Trần-Gia-Cách vào nhà một nông dân xin cho mình được tạm nghỉ. Vợ chồng nông dân thấy khách lạ có dung mạo như một vị công tử lại nói thông thạo thổ âm Hải-Ninh nên mừng rỡ, đón tiếp rất nồng hậu. Trần-Gia-Cách nhân tiện hỏi thăm tình hình địa phương.
Người nông dân nói:
-Suốt ba năm nay, Hoàng-Thượng miễn thuế cho ba huyện tỉnh Hải-Ninh nên đời sống ở đây sung túc, thảnh thơi hơn những nơi khác nhiều. Theo lời các bô lão và hương-chức thì hình như Hoàng-Thượng làm vậy để đáp lại ân sâu nghĩa nặng của Trần-Cát lão tiên sinh thuở sinh tiền.
Trần-Gia-Cách nghĩ thầm:
-“Thân phụ ta tuy rằng từng làm Tướng-Quốc nhưng đã qua đời lâu rồi, tại sao Hoàng-Đế Mãn-Thanh lại còn sủng ái đến mức đó?”
Dùng bữa xong, Trần-Gia-Cách lấy ra 10 lượng bạc đưa cho vợ chồng nông dân, nhưng họ một mực từ chối không chịu nhận. Chàng vẫn cứ để bạc lại rồi lên ngựa đi tiếp.
Đến cửa Nam của thành, Trần-Gia-Cách kiếm chỗ ngồi luyện công, sau đó nhắm hướng Tây-Bắc, là dinh thự của mình mà đi. Vừa đến nơi, Trần-Gia-Cách bất giác trở nên bồi hồi, ngơ ngác.
Phủ-trạch Tướng-Quốc của thân phụ Trần-Gia-Cách vốn đã nguy nga đồ sộ, nay sát bên cạnh lại có thêm một dinh thự khác, mới mẻ và còn rộng lớn hơn dinh thự cũ nhiều. Trước dinh thự có một khu đất rộng, trên cổng có ba chữ ‘An Nhuận Viên’ sơn son thếp vàng do chính vua Càn-Long ngự đề.
Trần-Gia-Cách sững sờ. Chàng phóng mình thẳng về dinh thự cũ, qua khỏi lớp cửa ngoài nhìn vào bên trong dinh thự. Tất các những di vật của cha mẹ chàng vẫn còn y nguyên, không thiếu một thứ gì. Chỉ có một điều là bên trong hoàn toàn vắng vẻ không có một bóng người nào.
Trần-Gia-Cách đang mải ngóng nhìn ngọn đèn sáp màu đỏ trên bàn chợt nghe có tiếng tiếng người bèn vội vàng nép mình vào một góc. Vừa trông thấy bóng người phía sau lưng, suýt nữa Trần-Gia-Cách đã bật lên thành tiếng. Thì ra đó là Thoại-Anh, người liễu hoàn mà mẹ chàng đã nuôi từ nhỏ để sớm khuya hầu hạ gia đình, đến nay mái tóc bà ta đã bắt đầu điểm sương.
Thoại-Anh lặng lẽ vào trong phòng một mình, trải một miếng vải trên giường, từ từ đem mấy vật thường dùng trong nhà để gói lại, bỗng đăm chiêu ngó bên góc giường, với tay lấy một món đồ chơi của con nít, hình thù một cái mão cầm lên. Chiếc mão màu đỏ, với những đóa hoa thắt bằng chỉ tơ điều rất đẹp. Trên mão có gắn một viên ngọc dạ quang lớn bằng trứng quốc (#1), chung quanh là 8 viên ngọc uyên ương lấp lánh như hào quang...
Trần-Gia-Cách nhận ra ngay là cái mão Thoại-Anh thường đội cho chàng mỗi lúc ra biển chơi. Quá xúc động, Trần-Gia-Cách không đằn được nữa, tung mình nhảy vào trong ôm chặt lấy Thoại-Anh.
Thoại-Anh giật mình hoảng sợ, toan la lên thì Trần-Gia-Anh đã lấy lay bụm miệng lại nói nhỏ:
-Dì Thoại-Anh! Cháu đây mà!
Thoại-Anh nhìn Trần-Gia-Cách ngỡ ngàng. Xa nhà từ lúc 15 tuổi đến nay đã 10 năm, từ tướng mạo thần sắc, cho đến ngôn ngữ của Trần-Gia-Cách đều khác hẳn nên Thoại-Anh khó nhận ra được.
Trần-Gia-Cách nói:
-Dì Thoại-Anh! Cháu là ‘Tam Quan Nha’ đây mà! Dì không nhận ra sao?
Thoại-Anh ngạc nhiên hỏi:
-Ủa! Thiếu gia... đã về đây sao...?
Trần-Gia-Cách mỉm cười, khẽ gật đầu. Thoại-Anh chăm chú nhìn thật lâu rồi thình lình ôm chặt Trần-Gia-Cách vào lòng khóc òa lên.
Trần-Gia-Cách nói:
-Dì nín đi, đừng khóc nữa! Cháu về đây không cho ai biết ngoài dì ra.
Thoại-Anh nói:
-Thiếu gia đừng lo. Ai nầy đều ở bên dinh thự mới, chỉ có một mình tôi bên này mà thôi.
Trần-Gia-Cách hỏi:
-Dinh thự mới cất lên từ hồi nào vậy?
Thoại-Anh đáp:
-Mới khánh thành hồi tháng 6 năm nay. Tôi không biết để làm gì cũng như phí tổn bao nhiêu.
Trần-Gia-Cách biết Thoại-Anh chẳng bao giờ để ý đến những chuyện ấy nên chàng bèn hỏi sang chuyện khác:
-Lúc mẹ cháu qua đời, đau ốm thế nào? Ma chay làm sao?
Thoại-Anh rút khăn tay lau hai hàng lệ, nghẹn ngào đáp:
Vua Càn-Long quả là một ông vua ‘si tình’, quên cả mình đang ở địa vị Hoàng-Đế, đứng dậy ‘đóng vai kép’ ôm đàn cho Ngọc-Như-Ý.
Ngọc-Như-Ý tính tình trang nghiêm vì lý do nghề nghiệp, lại có thân thế phiêu bồng, ít khi cười được thành tiếng, thế mà trông thấy cử chỉ và hành động của vua Càn-Long cũng phải bật cười.
Trần-Gia-Cách cả cười. Còn Lý-Khả-Tú, Bạch-Chấn và các thị vệ đứng hầu sau vua Càn-Long đều gượng mím môi mà chẳng dám cười thành tiếng. Còn về phần Lý-Mộng-Ngọc đứng sau Lý-Khả-Tú thì không ai nhìn rõ được sắc mặt của nàng lúc ấy như thế nào trong lớp cải nam trang.
Càn-Long sinh trưởng trong hoàng cung. Trong số bao nhiêu phi tần mỹ nữ cũng không thiếu gì người có giọng hát hay nhưng chưa có người nào quyến rũ làm cho vị Thanh-Đế kia rung động như ả danh kỹ đất Giang-Nam này. Mỗi cái liếc nhìn, mỗi lời ca như một mũi nhọn đâm nhẹ vào tim con người có uy thế quyền hành nhiều nhất trong thiên hạ kia. Có lúc, nhà vua tưởng mình như lạc hồn vào trong mộng, quên cả chung quanh mình là những kẻ đang làm cách mạng, với ý định lật đổ triều đại của mình.
Ngọc-Như-Ý luân phiên rót rượu mời Trần-Gia-Cách và vua Càn-Long. Dâng đến chung thứ tư, vua Càn-Long lấy một viên ngọc bích thưởng cho nàng bảo:
-Nàng hãy ca thêm bài nữa.
Ngọc-Như-Ý nhìn sang phía Vệ-Xuân-Hoa. Âm điệu thê lương của cây đàn Tỳ-Bà nấc lên nghẹn ngào như oán như than.
Vua Càn-Long cười hỏi:
-Người yêu của nàng đi xa rồi phải không?
Với vẻ mặt buồn rầu như cố giấu đi một nỗi đau buồn thấm thía hờn giận miên man, Ngọc-Như-Ý đáp:
-Bị động viên đi đánh xứ Hồi. Người chinh phu mòn mỏi mong chờ, bên trời chiếc nhạn...
Nói tới đó, hai hàng nước mắt Ngọc-Như-Ý dâng trào, nghẹn ngào không nói thêm được một câu nào.
Vua Càn-Long cười miễn cưỡng nói:
-Kẻ trượng phu một đời kiếm cung yên ngựa, lập công ngoài chiến trường tạo nên sự nghiệp ngàn thu. Người chinh phu đáng lẽ phải vui mừng và hãnh diện, cớ sao lại buồn thảm?
Ngọc-Như-Ý nói:
-Có chăng là những ông đại Nguyên-soái với đại Tướng-quân mới lập nên đại nghiệp thiên thu. Càng đánh giết được nhiều, càng thêm được quyền cao chức trọng, phú quý giàu sang. Còn trăm họ thì bị lùa ra sa trường để xông tên đỡ đao. Họa chăng là họ để lại cho gia đình một cái tang đau đớn. Vợ thì trở thành một góa phụ cô quạnh. Những đứa con thì trở thành những đứa trẻ mồ côi không cha.
Nghe Ngọc-Như-Ý nói, vua Càn-Long như chết lặng cả người, không biết phải đối đáp lại làm sao. Lý-Khả-Tú đứng sau vua Càn-Long thấy vậy liền nạt lớn:
-Nàng không hiểu thế nào là lẽ khinh trọng! Có câm nín đi được không?
Ngọc-Như-Ý đứng dậy chắp tay vái một cái nói:
-Tiểu nữ thuộc giới chân yếu tay mềm, nghĩ sao nói vậy, không ngờ đắc tội với lãi gia. Xin lão gia tha thứ cho.
Trần-Gia-Cách hỏi:
-Chồng nàng tên họ là chi? Bị bắt đi xứ Hồi đánh giặc bao giờ?
Ngọc-Như-Ý như vẫn chưa nguôi được cơn sầu thảm như đang dày xéo tâm can. Nàng cúi đầu thưa:
-Không dám dối công tử. Chàng với em thương yêu nhau thắm thiết. Chàng tên là Tiêu-Thọ, vốn là con của bạn dì ruột em. Ngay từ lúc còn thơ dại, chúng em đã chơi thân với nhau, không lúc nào rời xa. Lớn lên, cha mẹ em hứa gả em cho chàng. Hy vọng tầm thường của em là sau khi cưới gả xong, sẽ tần tiện góp nhặt ít tiền cho chàng làm vốn đi buôn vài chuyến để lập nghiệp. Nhưng thình lình một đêm, quan quân kéo tới bao vây túp lều của cha mẹ chàng, bắt chàng xung vào đại quân Chinh Tây đánh xứ Hồi. Một người yếu đuối như chàng làm sao chịu nổi đường đi xa xôi vạn dặm, mưa rơi bão tuyết lại không đủ thực phẩm cấp dưỡng. Nay đã nửa năm mà bóng chàng vẫn biền biệt, tin tức im bặt...
Trần-Gia-Cách nghe Ngọc-Như-Ý kể nỗi niềm đau khổ của kẻ chinh phu bằng giọng nói thê lương thống thiết bất giác xúc động, xoay qua nói với Càn-Long:
-Người Hồi ở mãi tận muôn dặm ven trời, không phạm lỗi gì, cớ sao triều đình đem quân đi chinh phạt? Rốt cuộc chỉ gây thêm nhọc nhằn cho quân sĩ, lại gây cảnh xáo trộn trong nhân dân, thiết tưởng không phải là phúc của trăm họ!
Vua Càn-Long khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi lặng thinh. Lúc này, mặt hồ ngào ngạt mùi hương quế nở. Ánh trăng soi làm rực rỡ cả một vùng, trông tựa như một cảnh thần tiên dưới thế.
Trần-Gia-Cách nhìn vua Càn-Long nói:
-Tiểu đệ có một người bằng hữu rất giỏi về sáo, tiếc thay lại vắng mặt đêm nay.
Trần-Gia-Cách vừa dứt lời, Lý-Mộng-Ngọc khẽ nhắp môi một cái ý chừng muốn nói gì nhưng lại thôi.
Vua Càn-Long hỏi:
-Huynh đài từ biên giới Hồi về Giang-Nam nói là để lo công việc cho bạn bè, có phải là người bằng hữu ấy không?
Trần-Gia-Cách đáp:
-Người bằng hữu thổi sáo cùng với anh em kết nghĩa của tiểu đệ đều cố công ra sức nhọc nhằn để cứu một bằng hữu khác. Đáng tiếc là chưa thành công được!
Vua Càn-Long hỏi:
-Chẳng hay người bằng hữu ấy đã phạm vào tội gì?
Trần-Gia-Cách đáp:
-Người bằng hữu của tiểu đệ chẳng hề đả động gì đến quan quân, chẳng hiểu lý do nào mà cứ bị bao vây theo dõi mãi và sau cùng bị xung kích đến phải mang trọng thương.
Vua Càn-Long lại hỏi:
-Người bằng hữu của huynh đài tên họ là gì?
Trần-Gia-Cách ngang nhiên đáp:
-Anh ấy họ Văn, tên Thái-Lai, mà giới giang hồ gọi là Bôn-Lôi-Thủ.
Câu nói của Trần-Gia-Cách vừa thốt ra khiến cả vua Càn-Long lẫn Lý-Khả-Tú đều nghe chát chúa hai tai. Họ đã đoán biết được Trần-Gia-Cách chính là nhân vật đầu não của Hồng Hoa Hội, nhưng không ngờ chàng dám ngang nhiên nói thẳng điều quan trọng tối mật như vậy trước mặt họ.
Bạch-Chấn láy mắt cho bọn thị vệ thầm ra dấu là chuẩn bị sẵn sàng hễ có lệnh là hành động ngay tức khắc. Đám thuộc hạ của Càn-Long kiểm điểm lại ám khí cho đầy đủ vì chúng liên tưởng đến ngay một trận ác đấu vô cùng khốc liệt sắp sửa xảy ra.
Trần-Gia-Cách vẫn vui cười, nói chuyện này sang chuyện khác như chẳng thèm quan tâm đến. Chàng tươi cười hỏi Càn-Long:
-Những người tùy tùng của nhân huynh ai nấy đều có võ công trác tuyệt cả. Chẳng hay nhân huynh tìm ở xứ nào mà được những cao thủ ấy vậy?
Vua Càn-Long nở một nụ cười tự hào đắc chí, trỏ vào Bạch-Chấn nói:
-Theo lời hắn nói lại thì nhân huynh võ nghệ tinh diệu vô cùng. Tiếc thay hôm qua tại chùa Linh-Ấn, tiểu đệ quả có mắt không tròng, tưởng huynh chỉ là một thư sinh yếu đuối chứ nào ngờ là một trang anh kiệt trong giới giang hồ. Dám mong huynh đài cho xem một vài ngón tuyệt kỹ để mở rộng thêm tầm mắt của tiểu đệ.
Trần-Gia-Cách đáp:
-Ba cái tiểu xảo của đệ có đáng chi mà để cho huynh đài phải bận tâm đến. Vị cao thủ cầm phán quan bút đang đứng sau lưng huynh đài thật là nhân vật đáng kể về môn điểm huyệt. Huynh đài hãy bảo vị ấy cho xem vài đường tuyệt kỹ mới thật là thú vị.
Dứt lời, Trần-Gia-Cách đưa tay chỉ vào một tên thị vệ đang đứng gần Bạch-Chấn, họ Phạm, tên gọi Trung-Tử, chuyên sử dụng phán quan bút. Hắn hồi nãy vì ỷ võ nghệ cao cường nên định trêu ghẹo Lạc-Băng trong lớp cô lái đò, vì khinh thường nên bị hất xuống nước, nếu không nhờ Tưởng-Tứ-Căn vớt lên ắt đã chìm sâu dưới đáy hồ.
Phạm-Trung-Tử dấu kín cặp phán quan bút trong người nhưng không ngờ Trần-Gia-Cách biết được thì không khỏi thất kinh nghĩ thầm:
-“Quái, ta dấu cặp phán quan bút kỹ lưỡng đến như vậy sao y lại biết được?”
Dầu vậy, thấy mình có cơ hội được trổ tài trước mặt vua Càn-Long thì rất là hứng thú. Không chút do dự, hắn bước ra nói:
-Nếu công tử có hứng xin cho tại hạ được học hỏi vài chiêu.
Trước cử chỉ phách lối đáng ghét của Phạm-Trung-Tử, Trần-Gia-Cách vẫn không thèm đếm xỉa tới. Chàng chỉ vào Ngọc-Như-Ý nói:
-Cô nàng với tình cảnh đáng thương như vậy sao huynh đài không tìm cách giúp đỡ làm việc nghĩa?
Vua Càn-Long vốn đã say mê sắc đẹp nhu mì của Ngọc-Như-Ý nên đã có ý nhờ Lý-Khả-Tú ngầm bí mật đưa nàng vào cung. Mải suy nghĩ về việc ấy cho đến khi Trần-Gia-Cách lên tiếng hỏi đột ngột, vua Càn-Long mới giật mình, ấp úng:
-Người anh con bạn dì của nàng vì nước vì vua đem thân xông pha ngoài chiến trận thật là một việc đáng khuyến khích biết bao.
Lúc bấy giờ, Phạm-Trung-Tử cầm cặp phán quan bút đứng trước mũi thuyền trong tình thế tấn thối lưỡng nan. Bạch-Chấn thấy vậy nạt:
-Lão Phạm! Mau về lại chỗ đi!
Phạm-Trung-Tử đỏ mặt lui về đứng sau lưng Càn-Long, trong lòng hết sức thẹn thùng.
Bỗng đâu, Trần-Gia-Cách lại lên tiếng hỏi Càn-Long:
-Vua Đường-Thái-Tông là người có hùng lược, chắc là huynh đài ngưỡng mộ lắm?
Bình thường, Càn-Long chỉ phục có hai người trong lịch sử là Hán-Vũ-Đế và Đường-Thái-Tông. Nghe Trần-Gia-Cách hỏi đúng ý mình, vua Càn-Long nói:
-Đường-Thái-Tông là một vị anh-quân, văn võ song toàn, kẻ địch gọi là ‘vua nhà trời’, thật cỏ kim khó có ai sánh kịp.
Trần-Gia-Cách nói:
-Trước đây tiểu đệ có đọc bộ sách ‘Trinh Quang Chính Yếu’ của Đường-Thái-Tông, thấy nhiều câu rất hợp với đạo lý.
Vua Càn-Long hỏi:
-Đó là những câu nào? Xin huynh đài dạy bảo cho!
Trần-Gia-Cách nói:
-Vua Đường-Thái-Tông viết câu này: ‘Thuyền có thể ví với vua. Nước có thể ví với dân. Nước có thể cho được thuyền, mà cũng có thể đắm được thuyền’. Ngoài ra cũng còn có thêm câu này: ‘Bậc Thiên-Tử có đạo thì người ta còn suy tôn, còn vô đạo thì người ta bỏ đi’. Nghiệm lại kỹ, thấy thật đáng sợ thay!
Vua Càn-Long nghe nói gục mặt. Trần-Gia-Cách lại nói tiếp:
-Đem câu nói của Đường-Thái-Tông đó áp dụng ngay vào việc trước mắt bây giờ vẫn thấy đúng. Giả dụ như chúng ta đây đang ngồi trên chiếc thuyền này. Nếu xuôi giòng nước thì được ngồi yên ổn, trái lại nếu đi ngược giòng nước ắt sẽ bị dao động dữ dội. Nếu như gió nổi lên khơi động giòng nước trở thành sóng lớn thì thuyền chúng ta tất phải bị đắm mà thôi!
Vua Càn-Long tính tình ươn ngạnh, trong đời chỉ biết nể sợ ông nội là vua Khang-Hy và phụ-hoàng là Ung-Chính, còn bất cứ ai trái ý mình là bất bình nay. Vì vậy, trước những lời nói của Trần-Gia-Cách, vua Càn-Long hết sức giận dữ nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, thầm nghĩ rằng lực lượng của mình đã vây kín Tây-Hồ, bọn Trần-Gia-Cách như con hổ nằm trong cũi sắt, có tài giỏi đến đâu cũng không làm sao thoát được.
Vua Càn-Long cười gằn nói:
-Thầy Tuân-Tử nói rằng: ‘Trời đất sinh ra bậc Thiên-Tử. Thiên-Tử thay trời đất trị vì muôn loài. Bậc Thiên-Tử là cha mẹ của muôn dân’! Hoàng-Đế vâng mệnh trời ra ân rải ra khắp trăm họ. Theo lời cao luận của nhân huynh chẳng lẽ lại không đúng với lời nói của Thánh hiền hay sao?
Trần-Gia-Cách nâng chung rượu lên nhắp cạn, nói:
-Hồi mới lập quốc, Hoàng-Đế Lê-Châu có mấy câu lời lẽ hết sức thâm thúy cao diệu là: ‘Kẻ chưa làm Hoàng-Đế thì đem đầu óc ra đầu độc thiên hạ làm cho gia đình nam nữ chia lìa nhau để tạo riêng cho mình một sự nghiệp. Khi đã chiếm được ngai vàng thì lại bóc lột xương tủy của thiên hạ, chia lìa gia đình nam nữ để thỏa mãn dục tính của cá nhân’. Đương nhiên, kẻ làm Hoàng-Đế luôn luôn xem tất cả thiên hạ là của riêng mình, cho rằng: ‘Đó là hoa lợi của sản nghiệp của mình mà truyền lại cho con cháu muôn đời’. Ha... ha...! Mấy câu này đánh đúng vào tâm lý của kẻ làm Hoàng-Đế, thật là hay vô cùng!
Vua Càn-Long lúc bấy giờ hơi giận đã bốc lên tận trời không còn nhẫn nhịn được nữa bèn cầm chung rượu ném đi, công nhiên ra hiệu lệnh...
Chung rượu chưa chạm xuống nền thuyền nhanh như cắt, Tâm-Nghiện từ đâu la mình tới đưa tay ra chộp lấy, quỳ xuống dâng lên trước mặt Càn-Long nói:
-Thưa Đông-Phương lão gia, chung rượu không việc gì, chỉ bị đổ mất một chút rượu thôi!
Vua Càn-Long ‘hừ’ một tiếng, mặt lạnh như tiền. Lý-Khả-Tú đưa tay đón lấy chung rượu nhìn theo ánh mắt của Càn-Long như chờ đợi hiệu lệnh.
Nhưng Càn-Long bỗng phá lên cười nói:
-Lục nhân huynh! Cậu bé quản gia này tay chân quả là lanh lẹn!
Quay sang Phạm-Trung-Tử, vua Càn-Long nháy mắt một cái nói:
-Ngươi thử biểu diễn vài chiêu với cậu bé này xem. Cậu ta không phải là tay thường đâu đấy, chớ có xem thường!
Phạm-Trung-Tử rút cặp phán quan bút ra, nhắm huyệt đạo tả hữu của Tâm-Nghiện mà điểm tới. Tâm-Nghiện liền phóng mình một cái lên trước mũi thuyền.
Phạm-Trung-Tử phóng tới múa cặp phán quan bút vùn vụt quanh người cậu bé thư đồng. Tâm-Nghiện lại phóng mình lên trên cột buồm nói vọng xuống:
-Ta với ngươi chơi trò ‘cút bắt’ (#4) nhé! Ngươi bắt được ta thì ngươi trốn ta đi bắt. Còn ta bắt được ngươi thì ta đi trốn, ngươi đi bắt. Thử xem ai giỏi hơn nhé!
Điểm hoài mà không trúng được đối phương lại còn bị trêu chọc, Phạm-Trung-Tử bỗng đổ quạu, phi thân lên nhắm Tâm-nghiện điểm tới. Phạm-Trung-Tử vừa lên đến nơi thì Tâm-Nghiện lại bay xuống dưới, và hễ y xuống dưới tấn công thì Tâm-Nghiện lại bay trên trên cột buồm, rồi cứ như thế mà diễn đi diễn lại, y hệt như trò chơi ‘cút bắt’
Phạm-Trung-Tử liền nghĩ ra một kế. Hắn giả vờ tung người bay lên trên cột buồm thì quả nhiên Tâm-Nghiện lập tức tung mình phi thân xuống. Nhưng Tâm-Nghiện mới xuống được nửa chừng thì bỗng thấy Phạm-Trung-Tử đổi hướng bay thẳng tới đưa phán quan bút điểm vào hậu tâm của cậu ta.
Đòn của Phạm-Trung-Tử quá bất ngờ khiến Tâm-Nghiện đang từ cao lỡ trớn bay xuống dưới không tài nào trở người được.
Phán quan bút của Phạm-Trung-Tử sắp điểm trúng Tâm-Nghiện thì chợt sau lưng y có tiếng gió của một vật nào đó hết sức mạnh mẽ. Thấy vậy, Phạm-Trung-Tử liền bỏ Tâm-Nghiện dùng phán quan bút quay lại đón lấy binh khí của người tập kích mình.
Vừa chạm phải binh khí đó, phán quan bút của Phạm-Trung-Tử dội lại đàng sau. Cả cánh tay hắn như tê rần lại. Hắn nhìn lên mũi thuyền thì thấy một người cầm cây thiết tương đứng bên cạnh Tâm-Nghiện. Đó chính là Tưởng-Tứ-Căn. Nguyên Tưởng-Tứ-Căn đứng trước mũi du thuyền cập sát bên du đĩnh của Trần-Gia-Cách, thấy Phạm-Trung-Tử ra tay quá độc ác với một cậu bé thì không dằn được nhảy qua tập kích hắn để cứu nguy cho Tâm-Nghiện.
Phạm-Trung-Tử nhìn Tưởng-Tứ-Căn thì cơn giận nổi lên, xông tới dùng cặp phán quan bút điểm loạn xạ. Tưởng-Tứ-Căn khẽ lách mình qua một cái rồi thuận tay dùng cây thiết tương đẩy nhẹ vào lưng hắn một cái. Phạm-Trung-Tử thất kinh la lên:
-Không xong!
Vừa la xong, cả thân hình hắn rơi thẳng xuống sông khiến nước hồ bắn lên tung tóe. Không biết bơi lội, Phạm-Trung-Tử từ từ chìm sâu xuống dưới. Tâm-Nghiện thấy thế vỗ tay, thích chí cười lớn:
-Nhảy xuống hồ tìm Hà-Bá với Long-Vương thì hỏi ai mà tìm được? Thôi, ta chịu thua đó! Coi như ngươi thắng trò chơi cút bắt này rồi!
Vua Càn-Long liền ra lệnh cho hai tên thị vệ nhảy xuống nước vớt Phạm-Trung-Tử lên. Hai tên thị vệ chưa tới nơi thì Tưởng-Tứ-Căn đã dùng cây thiết tương móc được hắn từ dưới nước lên. Sau đó, chàng dùng hai tay nắm lấy xương bả vai của hắn kéo xốc lên, đưa tay nắm ngang lưng vác lên cao khỏi đầu nhắm ngay mặt vua Càn-Long ném tới, miệng hét lớn:
-Đỡ này!
Sư thúc của Phạm-Trung-Tử là Phương-Long-Tuấn cũng làm chức thị vệ vội vàng nhảy ra phía trước đưa hai tay ra chụp, và cũng để đỡ đòn hộ cho vua Càn-Long.
Phạm-Trung-Tử bị uống nước trước mặt Hoàng-Đế thì xấu hổ vô cùng, không biết phải cất mặt đi chỗ nào. Thấy sư điệt của mình mấy phen bị nhục, Phương-Long-Tuấn cả giận. Mặt hắn như xám đen lại nói:
-Nghe nói vị Tiểu huynh đệ này có tài sử dụng ám khí, tại hạ xin được thỉnh giáo vài hiệp xem sao!
Phương-Long-Tuấn có ngoại hiệu là ‘Độc Thiềm Thứ’ đã từng tung hoành lâu năm trên chốn giang hồ. Ám khí của hắn vừa mau lại vừa độc, một khi đối phương đã trúng phải thì khó có đường sống sót.
Trần-Gia-Cách nói với Càn-Long:
-Vị Phương đại hiệp này là một danh gia về ám khí, chúng tôi rất muốn được thưởng thức tài nghệ. Huynh đài có thể cho y biểu diễn một mình để tránh khỏi gây thương tích cho thư đồng của tại hạ hay không?
Nghe Trần-Gia-Cách nói có lý, vua Càn-Long gật đầu ưng thuận nói:
-Phải! Chỉ hiềm tại đây nhỏ hẹp, không có đủ chỗ...
Tâm-Nghiện tung mình nhảy sang chỗ Dương-Thanh-Hiệp bên du thuyền nhỏ nói nhỏ mấy câu. Dương-Thanh-Hiệp gật đầu, nhìn sang du thuyền của Chương-Tấn vẫy tay gọi.
Chương-Tấn lập tức nhảy đến. Chỉ vào chiếc du thuyền bên cạnh, Dương-Thanh-Hiệp nói:
-Mình dở hổng cột buồm của chiếc du thuyền này nhé?
Hai người sau đó, mỗi người một tay giở bổng chiếc du thuyền lên. Vua Càn-Long cùng đám thị vệ trợn tròn há hốc, ai nấy đều buột miệng khen:
-Hảo thần lực!
Ngay sau đó Trần-Gia-Cách bưng chung rượu lên nốc cạn khẽ vung tay một cái. Chung rượu như có ai đem đặt ngay ngắn tại chỗ bên cạnh Dương-Thanh-Hiệp và Chương-Tấn, hoàn toàn không bị sứt mẻ một chút nào cả.
Không những vua Càn-Long mà tất cả đám thị vệ nhìn thấy đều thất kinh. Thủ pháp của Trần-Gia-Cách quả thật chúng chỉ mới được thấy lần đầu.
Trần-Gia-Cách tươi cười nói với vua Càn-Long:
-Cái chung rượu này có thể tạm dùng để cho Phương đại hiệp thi triển ám khí.
Phương-Long-Tuấn lặng thinh không nói, vung tay một cái phóng ra một lượt năm, sáu, quả ‘tậc lê’ làm chung rượu bể tan tành.
Tâm-Nghiện cất tiếng khen:
-Quả nhiên là lợi hại!
Nhìn thấy Tâm-Nghiện, Phương-Long-Tuấn chợt nảy ra trong đầu một ý nghĩ ác độc. Sẵn còn 5 quả ‘tậc lê’ trong tay, y nhắm vào Tâm-Nghiện tung ra một lượt, tấn công cậu bé thư đồng trên dưới, tả hữu, ngay bụng.
Mọi người trông thấy đều kinh hãi thét lên một tiếng. Tâm-Nghiện cả kinh rạp người xuống tránh được hai quả tậc lê. Lạc-Băng rút ra hai ngọn phi đao phóng rớt được thêm hai quả nữa. Nhưng quả thứ năm đã ghim ngay vào bả vai của Tâm-Nghiện, làm cậu bé thư đồng cảm thấy đau nhức vô cùng, cố gượng mình đứng dậy.
Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội nhìn thấy hành động bỉ ổi hèn hạ của Phương-Long-Tuấn, thừa lúc biểu diễn ám khí mà ra tay ám toán một đứa bé thì ai nấy cả giận, bơi thuyền đến bao vây chiếc du đĩnh lại. Đám thị vệ của Càn-Long thấy vậy liền cởi áo ngoài, rút binh khí ra sẵn sàng. Lý-Khả-Tú định đưa còi lên miệng thổi để truyền lệnh cho các đội quân tác chiến.
Trần-Gia-Cách hướng về đám hào kiệt Hồng Hoa Hội nói lớn:
-Các anh em bằng hữu! Đông-Phương tiên sinh là thượng khách của tôi, không ai được vô lễ! Hãy lập tức lui thuyền ra xa!
Nghe lệnh của Tổng-Đà-Chủ truyền ra, đám hào kiệt Hồng Hoa Hội răm rắp tuân lời, cho thuyền bơi lui lại mấy trượng.
Lạc-Băng sau đó xem xét vết thương của Tâm-Nghiện. Từ-Thiện-Hoằng cũng nhảy sang hỏi thăm.
Tâm-Nghiện cắn răng rút quả tậc lê ra. Lạc-Băng vội xé vải băng bó, nhưng Tâm-Nghiện giơ tay ngăn lại nói:
-Không cần!... Ám khí có độc...
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Em ráng chịu đựng một chút, để ta đi lấy thuốc trị độc về trị cho.
Quay qua Lạc-Băng, Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Tứ tẩu làm ơn mời tam ca sang đây gấp hộ.
Lạc-Băng gật đầu, phóng mình qua từng chiếc thuyền một mà đi. Lúc đó một chiếc thuyền từ đâu lướt tới nơi thật nhanh, người đứng trên mũi là Mã-Thiện-Quân, tổng đầu mục của Hồng Hoa Hội tại Hàng-Châu.
Với vẻ khẩn cấp, Mã-Thiện-Quân ghé tai Từ-Thiện-Hoằng nói nhỏ:
-Quân Mãn-Thanh đã vây chặt Tây-Hồ rồi, e bất lợi cho chúng ta!
Từ-Thiện-Hoằng hỏi:
-Lực lượng chúng đông cỡ nào?
Mã-Thiện-Quân đáp:
-Không dưới một vạn quân tinh nhuệ, đó là chưa kể đám Ngự-lâm quân và Thần-sánh dinh.
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Mã đại ca mau triệu tập tất cả anh em hội viên trong, ngoài thành Hàng-Châu chực sẵn tại Tây-Hồ đợi lệnh nhé! Nhớ bảo họ giắt một cánh hoa hồng trên tóc để dễ nhận diện.
Mã-Thiện-Quân gật đầu. Từ-Thiện-Hoằng lại hỏi:
-Mã đại ca nhắm có thể triệu tập gấp rút được chừng bao nhiêu người?
Mã-Thiện-Quân đáp:
-Trong thành, kể cả đám công nhân tại xưởng dệt của tôi, con số không dưới 3000. Nếu triệu tập luôn lực lượng ngoài thành thì được thêm 2000. Những người này đều được huấn luyện đúng mức, có sẵn binh khí cùng khả năng tác chiến.
Từ-Thiện-Hoằng lộ vẻ vui mừng nói:
-Tốt lắm! Chúng ta với con số đó cũng đủ chọi với chúng rồi.
Sau đó Từ-Thiện-Hoằng lại ghé tai Mã-Thiện-Quân nói nhỏ ít câu. Mã-Thiện-Quân gật đầu cấp tốc lên đường. Từ-Thiện-Hoằng cũng quay trở lại chiếc thuyền lúc nãy.
Lúc ấy Triệu-Bán-Sơn đã đến nơi. Tam đương-gia xem xét vết thương của Tâm-Nghiện một hồi thì nhăn mặt lắc đầu. Ông cầm quả tậc lê lên xem sơ qua rồi đút vào túi, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Tâm-Nghiện.
Không để cho Tâm-Nghiện nghe thấy, Triêụ-Bán-Sơn nói thật nhỏ cho Từ-Thiện-Hoằng vừa đủ nghe:
-Thất đệ! Không có cách nào cứu được!
Từ-Thiện-Hoằng cả kinh hỏi:
-Thế thì sao?
Triệu-Bán-Sơn lại nói:
-Thứ ám khí này có bôi một chất kịch độc lạ lùng. Trừ khi chủ nhân của nó cho thuốc, không có thứ thuốc nào có thể giải được chất độc này.
Từ-Thiện-Hoằng hỏi:
-Liệu Tâm-Nghiện còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa?
Triệu-Bán-Sơn không cầm được nước mắt, xúc động đáp:
-Nhiều lắm chỉ độ ba khắc!
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Tam ca! Sao không bắt Phương-Long-Tuấn buộc, hắn phải trao thuốc giải!
Câu nói của Từ-Thiện-Hoằng như đánh thức trực-giác của Triệu-Bán-Sơn. Không chút do dự, Thiên-Thủ Như-Lai rút trong bọc ra một chiếc bao tay bằng da nai đeo vào tay trái tung người lên một cái, vượt qua từng chiếc thuyền một. Sau cùng, Triệu-Bán-Sơn đã đến nơi đứng trước Trần-Gia-Cách và vua Càn-Long.
Hướng về phía Trần-Gia-Cách, Triệu-Bán-Sơn nói:
-Lục công tử! Tôi muốn được thỉnh giáo vị ‘đại hiệp’ danh gia sử dụng ám khí lúc nãy!
Trần-Gia-Cách đang tức giận về hành động của Phương-Long-Tuấn nhưng phải cố gắng bình tĩnh trước mặt vua Càn-Long. Nay thấy Triệu-Bán-Sơn nói vậy thì rất hợp ý mình liền quay sang phía Càn-Long nói:
-Vị bằng hữu này của tiểu đệ cũng biết chút đỉnh về ám khí. Vậy chúng ta hãy để y cùng thi thi nào đang đi đến. Chàng nép mình vào tường, khẽ rón rén đi thêm vài mươi bước. Dưới ánh đèn đuốc sáng chưng, Trần-Gia-Cách trông rõ hai nấm mộ nằm song song bên nhau. Có một người đang quỳ trước mộ, quay lưng về phía Trần-Gia-Cách. Trước mộ có một tấm bia lớn ghi những hàng chữ:
Vạn đại Thanh Tướng Trần đại học sĩ chi mộ
Tấm bia bên mộ phía bên kia ghi:
Trần đại học sĩ phu nhân nhũ danh Từ-thị sắc phong hàm Nhất Phẩm Đại Thanh phu nhân chi mộ
Đọc xong hai tấm bia, lòng Trần-Gia-Cách như se sắt lại. Thì ra đây chính là song phần của cha mẹ chàng. Nếu nơi này không bị canh phòng nghiêm ngặt ắt chàng đã ra trước mộ mà gào khóc rồi.
Nhưng chàng lại thắc mắc một điều là không biết ai bày ra những việc này. Phải chăng là có ý ngăn chặn, không cho chàng tự tiện được đến thăm mà kính bái? Nghĩ vậy, Trần-Gia-Cách như sôi máu lên, nhất định bước tới viếng thăm mộ phần của song thân thử xem đám người kia sẽ xử trí ra sao.
Chàng vừa tiến tới một bước thì người đang quỳ trước mộ bỗng đứng lên rồi lại xuống gối lạy, khom lưng mãi mà không thấy ngoi đầu lên lại. Trần-Gia-Cách nghe được rõ ràng tiếng người ấy đang khóc lóc thảm thiết, nghe rất bi ai sầu não.
Thấy vậy, Trần-Gia-Cách bước tới sau lưng người ấy vỗ nhẹ nói:
-Xin mời đứng lên. Không lẽ mọp mãi hay sao?
Người kia chưa kịp có phản ứng gì thì Trần-Gia-Cách đã quỳ xuống trước mộ khóc thê thảm. Người kia giật mình lớn tiếng quát:
-Ai?
Trần-Gia-Cách thản nhiên đáp:
-Tôi đến lạy mộ phần.
Tiếng nói chàng nghẹn ngào, nước mắt đổ xuống như mưa. Bỗng nhiên người kia la lên một tiếng như kinh hãi. Trần-Gia-Cách giật mình đứng dậy, rồi chàng cũng hoảng hốt lùi ra sau ba bước.
Người kia chính là vị Hoàng-Đế tại trào hiệu là Càn-Long, tên thật là Hoàng-Lịch!
Với vẻ mặt ngơ ngác, vua Càn-Long hỏi:
-Ngươi... ngươi... đang đêm.. sao đến chốn này?...
Trần-Gia-Cách đáp:
-Ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi. Đạo làm con đến thăm viếng mộ phần của cha mẹ có gì là sai đâu? Còn người? Vì sao người lại có mặt nơi này?
Vua Càn-Long không trả lời câu hỏi của Trần-Gia-Cách mà hỏi lại:
-Ngươi... ngươi là con trai của quan Tướng-Quốc?
Trần-Gia-Cách đáp:
-Trên giang hồ không một ai là không rõ điều ấy. Tôi tin tưởng là chính người cũng biết được điều đó kia mà!
Vua Càn-Long đáp:
-Thật ta chưa được nghe ai nói đến!
Mấy năm gần đây vua Càn-Long đặc biệt sủng ái gia đình họ Trần. Mặc dầu các quan triều đình biết rõ con của Trần Tướng-quốc là thủ lãnh của Hồng Hoa Hội nhưng không một ai dám hé môi. Vua Càn-Long thương ghét vô chừng, nếu lỡ trái ý thì họa diệt tộc khó mà tránh khỏi. Do đó mà vua Càn-Long không biết được Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội Trần-Gia-Cách là con của Trần-Thế-Quan Tướng-quốc...
Trần-Gia-Cách nghĩ thầm:
-“Một vị Hoàng-Đế nếu đi tế mộ hay đi hoàn nguyện thần thánh thì cứ đàng hoàng minh bạch chứ cớ sao lại lén lút mà đi vào đêm khuya như vậy? Hơn nữa, một vị Hoàng-Đế lại đi tế mộ của một quan đại thần thì chuyện ấy thật là điều không ai hiểu nổi! Vua tế mộ đại thần đã là chuyện lạ, đàng này còn quỳ trước mộ mà khóc lóc thảm thiết nữa là sao?”
Trong khi Trần-Gia-Cách trong lòng thắc mắc chẳng cùng thì vua Càn-Long lại có vẻ điềm tĩnh lạ lùng. Nhà vua nhìn Trần-Gia-Cách một hồi lâu rồi nói:
-Hai người chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện.
Vua Càn-Long nắm chặt tay Trần-Gia-Cách xiết chặt trong lòng bàn tay mình nói:
-Hẳn ngươi thấy ta ban đêm đến tế mộ nên ngạc nhiên lắm. Nhưng không có gì để cho ngươi phải thắc mắc cả! Ta mang nhiều ân nặng của thân phụ ngươi vô cùng. Sở dĩ ta lên ngồi được trên ngai vàng cũng là nhờ công lao của ông ta đấy! Việc ấy, suốt đời ta cũng chẳng bao giờ quên. Vì thế, đêm nay ta đạc biệt đến đây bái tạ.
Trong lúc Trần-Gia-Cách còn đang ‘bán tín bán nghi’ thì vua Càn-Long lại nói tiếp:
-Việc này thổ lộ ra ngoài thật hết sức bất tiện. Ngươi có thể hứa với ta là không được rỉ hơi ra ngoài với bất cứ người nào hay không?
Được chứng kiến nhiều hành động của vua Càn-Long đặc biệt đối xử với song thân mình nên trong lòng sẵn mối cảm tình, Trần-Gia-Cách khảng khái đáp:
-Người cứ an tâm. Trước phần mộ của song thân ta đây, ta xin vong linh người khuất mặt chứng giám; việc đêm nay ta sẽ chẳng bao giờ đề cập đến bất cứ lúc nào với bất cứ một ai.
Vua Càn-Long biết Trần-Gia-Cách là người rất trọng chữ ‘tín’. Lại thấy chàng thề trước vong linh của song thân chàng nên rất tin tưởng rằng chàng sẽ không bao giờ sai lời. Mặt rồng hiện rõ những nét tươi tỉnh, hân hoan.
Hai người ngồi trên thềm đá trước mộ phần thật lâu mà không ai nói được với ai một câu nào. Bỗng nhiên, tiếng sấm sét từ đâu vang lên ầm ỹ. Trần-Gia-Cách để ý lắng tai nghe rồi nói:
-Sóng dâng! Sóng sắp dâng lên! Chúng ta đến bờ đá ngoài biển xem sóng dâng nhé? Đã 10 năm qua tôi chưa được nhìn thấy hiện tượng này!
Vua Càn-Long nghe nói liền hưởng ứng ngay:
-Hay lắm! Hay lắm!
Dứt lời, nhà vua nắm tay Trần-Gia-Cách thẳng theo hành lang có lợp gấm vàng mà đi. Bọn thị vệ ở bên ngoài thấy vua Càn-Long trở ra lập tức đi theo hầu. Thấy bên cạnh vua có thêm một người, cả đám đều kinh ngạc. Tên nào tên nấy nhìn nhau mà chẳng dám hó hé một lời.
Trong đám thị vệ có cả Bạch-Chấn và Chữ-Viên. Khi chúng nhận ra người đi bên cạnh vua là Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội thì hết sức kinh hãi.
Quay qua Trần-Gia-Cách, vua Càn-Long thân mật nói:
-Ngươi cỡi ngựa nhé!
Không đợi lệnh vua truyền xuống, bọn thị vệ dắt đến hai con tuấn mã. Hai người cùng lên ngựa đi song song với nhau phi thẳng ra cửa Đông.
Tiếng sóng mỗi lúc càng thêm dồn dập. Sóng từ xa vỗ cuồn cuộn vỗ mạnh vào bờ không ngừng. Mặt bể một màu nước bạc, không chút xao động. Dưới ghềnh đá cheo leo, mặt nước đãn dâng lên cao đến 7-8 trượng.
Trần-Gia-Cách nói:
-Hôm nay là sinh nhật của thân mẫu tôi, vì vậy mà tên người mới được đặt là Chào Sinh.
Tiếng nói của Trần-Gia-Cách như làm xúc động đến tâm tình của vua Càn-Long. Chàng cảm thấy tay nhà vua như run lên từng hồi.
Đôi mắt ra vẻ đăm chiêu, vua Càn-Long nói:
-Ta đối với ngươi thật mười phần cảm mến. Ngày mai ta trở lại Hàng-Châu có việc cần. Nội trong ba ngày ta sẽ quay về Bắc-Kinh. Ngươi có thể theo ta cùng đi chăng? Ta ao ước có ngươi mãi mãi gần bên, không bao giờ xa rời. Thấy ngươi cũng như thấy thân phụ ngươi vậy!
Trần-Gia-Cách không ngờ vua Càn-Long nói với mình một câu thân mật và thành thật đến như thế. Chàng có đôi phần cảm kích nhưng thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Vua Càn-Long lại nói:
-Ngươi giỏi cả văn lẫn võ, ắt sẽ nối chí được thân phụ ngươi một cách dễ dàng. Nếu ngươi không phụ lòng ta thì ta lập tức sẽ phong ngươi làm Tướng-Quốc. Như thế chẳng hơn là trải bước giang hồ mãi sao?
Làm chức Tướng-Quốc chỉ dưới có một người mà ở trên muôn vạn người khác. Khi đưa ra đề nghị này, vua Càn-long tin tưởng thế nào Trần-Gia-Cách cũng sung sướng lãnh nhận mà lạy tạ ân mình.
Nhưng không ngờ Trần-Gia-Cách lại nói:
-Hảo ý của nhà vua, tôi xin mười phần cảm tạ. Nhưng nếu tôi ham mùi phú quý thì đã không từ bỏ cửa Tể-Tướng mà ra đi từ 15 tuổi và lưu lạc giang hồ 10 năm trời.
Vua Càn-Long nói:
-Đó là điều ta muốn hỏi ngươi! Tại sao lại không muốn ở địa vị một công tử mà lại đem thân dày dạn gió sương? Phải chăng ngươi có điều gì bất đồng ý kiến với cha anh?
Trần-Gia-Cách đáp:
-Tôi chẳng bao giờ trái ý với tiên phụ cũng như gia huynh. Chẳng qua đó là tôi vâng lệnh mẫu thân dạy bảo. Chính điều này tiên phụ và gia huynh cũng chưa hề hay biết chi cả. Thuở phụ thân sinh tiền lúc nào cũng cho người đi tìm tôi cho bằng được để đem về. Gia huynh ngày nay cũng thế.
Vua Càn-Long hỏi:
-Thật là lạ lùng! Tiên mẫu của ngươi khiến ngươi bỏ nhà ra đi để làm những việc gì?
Trần-Gia-Cách cố giữ bình tĩnh. Phải một lát sau chàng mới trả lời được:
-Đó là một việc hết sức thương tâm của tiên mẫu tôi. Tuy nhiên, chính tôi cũng chưa hiểu rõ được niềm tâm sự u ẩn ấy!
Lúc ấy sóng từ xa dâng cao tựa một bức thành (#2) lướt tới xô mạnh vào bờ. Vua Càn-Long nhìn thấy chợt kinh hãi, để rơi mất cây quạt xuống biển. Đó là cây quạt hôm Trần-Gia-Cách tặng cho mình tại chùa Linh-Ấn.
Vua Càn-Long hoảng hốt kêu lên:
-Chết rồi!
Bạch-Chấn từ sau nhảy tới kịp thời chụp được cây quạt trên không trước khi rớt xuống biển. Chụp xong cây quạt, Bạch-Chấn nhanh tay đút vào tay áo để tránh cho quạt khỏi bị sóng đánh tới làm ướt. ‘Cứu’ được cây quạt, nhưng Bạch-Chấn không làm sao tránh được ngọn sóng thần quái ác kia đang sắp sửa cuốn y ra khơi. Bạch-Chấn đề khí tung mình lên, định dùng khinh công để tránh thoát nhưng không kịp nữa, ngọn sóng thần đã ập tới. Bọn thị vệ thét lên hãi hùng, nhưng tất cả chỉ đành bó tay mà không làm được gì cả.
Trần-Gia-Cách thấy tình thế nguy ngập liền lấy chiếc áo choàng của mình, gấp lại làm hai khẽ phất tay một cái. Bạch-Chấn nhìn thấy chiếc áo choàng tung ra thì mừng rỡ, lẹ tay nắm lấy giữ chặt. Trần-Gia-Cách kéo mạnh một cái, Bạch-Chấn nương theo đà tung mình lên, phi thân trở về thoát nạn.
Lúc ấy, vua Càn-Long và đám thị vệ thấy sóng dâng lên quá dữ dội đã lùi lại đàng sau mấy trượng. Sau khi cứu được Bạch-Chấn, Trần-Gia-Cách cũng lùi lại đàng sau một khúc để tránh sóng.
Bạch-Chấn vung tay áo lên một cái, cây quạt từ trong tay áo bắn ra. Chữ-Viên nhanh tay chụp lấy rồi hai tay dâng lên trả lại cho vua Càn-Long.
Vua Càn-Long đỡ lấy quạt. Chờ Bạch-Chấn đến gần, vua Càn-Long phán:
-Ngươi thật là trung thành dám hy sinh không tiếc mạng. Khi về kinh trẫm sẽ ban thưởng thật nhiều đồng thời tặng cho một chiếc cẩm bào để đền bù lại công lao khó nhọc.
Xoay sang Trần-Gia-Cách, vua Càn-Long nói:
-Người xưa vẫn nói: ‘Nửa đêm sóng vỗ, muôn quân reo hò’. Nhìn hiện tượng vừa rồi quả là một kỳ quan thiên nhiên, thật là thú vị.
Trần-Gia-Cách gật đầu nói:
-Đúng vậy! Không có sức mạnh nào mạnh bằng sức mạnh tự nhiên cả! Cứ nhìn vào ngọn sóng thần vừa rồi ta có thể suy ra là cho dẫu bao nhiêu dũng tướng hùng binh, bao nhiêu vũ khí cung nỏ đi chăng nữa, nhưng làm cách nào mà ngăn chặn nổi ngọn sóng thiên nhiên kia!
Nghe giọng nói của Trần-Gia-Cách, vua Càn-Long biết không thể nào chiêu dụ về với triều đình được. Nhà vua trầm ngâm giây lát mới lên tiếng:
-Mỗi người trong chúng ta đều có chí lớn, cho dù khác nhau. Vì vậy, ta không miễn cưỡng ép buộc ngươi đâu. Bất quá chỉ muốn khuyên một lời thôi.
Trần-Gia-Cách nói:
-Xin cứ cho nghe!
Vua Càn-Long nói:
-Hồng Hoa Hội các ngươi càng ngày càng đi sâu vào con đường phản nghịch. Những việc cũ ta bỏ qua hết, không nói đến nữa. Nhưng từ nay về sau đừng làm những việc chống trời, lỗi đạo ấy nữa.
Trần-Gia-Cách nói:
-Hồng Hoa Hội lúc nào cũng vì dân vì nước. Sao lại gọi là ‘chống trời’ với ‘lỗi đạo’?
Với nét mặt trầm ngv>-Kiếm pháp của ngươi sử dụng rất đúng. Nhưng nhớ đánh tiếp chiêu ‘Kim-Luân độ kiếp’ nhé!
Tiếng nói của Vô-Trần Đạo-Nhân vừa dứt thì quả nhiên Chữ-Viên tung ra chiêu ‘Kim-Luân độ kiếp’.
Chữ-Viên hết sức kinh ngạc tự nhủ:
-Làm sao y có thể biết trước được chiêu thế của ta như vậy?
Đang thắc mắc thì Vô-Trần đâm luôn hai nhát cả bên tả lẫn hữu, miệng tươi cười nói:
-Ngươi mau sử dụng hai thế ‘Phù khâu áp trục’ và ‘Hồng khuôn yểm mị’ mới mong chống đỡ nổi!
Vô-Trần Đạo-Nhân vừa dứt lời thì Chữ-Viên cũng vừa dùng hai thế kiếm như ông đã nói để mà chống lại.
Chữ-Viên càng lúc càng hoang mang kinh sợ. Hắn có cảm tưởng như địch thủ đang bỡn cợt với hắn mà thôi, chứ nếu muốn ra tay lấy mạng hắn thì quả thật là chuyện dễ như lấy đồ trong túi.
Vô-Trần Đạo-Nhân lại la lớn:
-Ta sẽ dượt cho mi thế ‘Tiên nhân chi lộ’. Nhớ phải dùng thế ‘Hồi đầu thị ngạn’ mà đỡ không thì mất mạng đấy nhé!
Bị Vô-Trần đùa giỡn như một đứa con nít, Chữ-Viên bỗng tự ái định dùng chiêu thế khác mà đối địch nhưng khổ thay, kiếm chiêu của Vô-Trần bắt buộc hắn phải sử dụng những chiêu của ông ta nói trước...
Lúc bấy giờ, Triệu-Bán-Sơn đã nắm gọn Phương-Long-Tuấn trong tay. Ông ta nhấn mạnh vào ‘Thái-dương huyệt’ của hắn một cái. Hắn co người lại, mồ hôi nhỏ ra từng giọt như vì sĩ khí nên không dám lên tiếng kêu la, sợ mất mặt. Từ-Thiện-Hoằng cả giận chĩa mũi kiếm vào thiên linh cái của hắn, nhưng hắn vẫn cắn răng mà chịu, chứ nhất định không giao thuốc giải.
Trong khi đó, Vô-Trần Đạo-Nhân dùng thế ‘Tiên-Nhân chỉ bộ’, bắt buộc Chữ-Viên phải dùng thế ‘Hồi đầu thị ngạn’ để chống đỡ là có ý ngầm bảo cho hắn hãy lui về đừng đấu nữa, coi trận đấu như hòa. Ông ta là người tu hành, và biết Chữ-Viên một lần nào đó trong quá khứ cũng đã xuất gia đầu Phật nên muốn dùng Phật pháp mà khuyên hắn.
Vô-Trần Đạo-Nhân nhanh tay tra kiếm lại vào vỏ trong khi Chữ-Viên ngẩn người ra không biết nên xử trí ra sao.
Vô-Trần Đạo-Nhân bỗn lại lên tiếng:
-Ta dùng thế ‘Đương đầu bồng cát’, ngươi mau sử dụng thế ‘Hoàng giang phi độ’ mới tránh được nguy hiểm.
Lưỡi kiếm của Vô-Trần sau đó đã rút ra khỏi vỏ nhắm bả vai Chữ-Viên chém xuống. Chữ-Viên uốn mình, đưa lưỡi kiếm lên gạt đúng theo thế ‘Hoàng gia phi độ’ trong Đạt-Ma Kiếm-Pháp.
Vua Càn-Long mặc dù không biết võ nghệ, nhưng nãy giờ nhìn thấy hai người so kiếm cũng hiểu rõ được mọi chuyện. Nhà vua có cảm tưởng như đây là một màn dượt võ của sư phụ truyền dạy đệ tử chứ không phải là một cuộc tỉ thí.
Vua Càn-Long kinh hãi nghĩ thầm:
-“Chữ-Viên là một kiếm thủ bậc nhất trên võ lâm mà so với người ngày thật chẳng bằng một đứa con nít!”
Đó chẳng qua là vì vua Càn-Long chưa bao giờ nghe danh của Vô-Trần Đạo-Nhân! Vì vậy xưa nay nhà vua vẫn tin tưởng rằng Chữ-Viên là tay kiếm có một không hai trên đời. Nhưng sự thật hiển nhiên đang phơi bày ra trước mặt, có muốn chối bỏ cũng không xong.
Nghĩ vậy, vua Càn-Long hết sức bực bội, gọi Bạch-Chấn nói:
-Còn đấu làm gì cho thêm xấu hổ! Mau kêu hắn dừng tay mà lui về!
Bạch-Chấn tuân lệnh nhảy tới mũi thuyền nói:
-Chữ huynh! Chủ nhân gọi anh về!
Lời ấy khác nào là cứu cánh cho Chữ-Viên. Hắn bị Vô-Trần Đạo-Nhân đùa giỡn thì ấm ức vô cùng. Biết đấu thì không xong, mà lui thì sợ mất mặt. Bây giờ Bạch-Chấn lên tiếng bảo có lệnh rút thì thật là cơ hội tốt vô cùng.
Chữ-Viên đang định lui ra khỏi vòng chiến trở về bỗng có tiếng Vô-Trần Đạo-Nhân quát lớn:
-Lúc nãy ta mở đường cho ngươi chạy thì ngươi lại quyết sống mái với ta. Bây giờ ta đã thay đổi ý định rồi thì lại đòi rút hả? Đâu có phải là muốn đấu là đấu, muốn lui là lui đâu!
Dứt lời, Vô-Trần Đạo-Nhân vung kiếm lên. Muôn đạo kiếm quang như vây phủ lấy Chữ-Viên. Hắn hoa cả mắt lên, nhưng không dám liều mạng thoát thân.
Thấy Chữ-Viên hết đường tẩu thoát, Bạch-Chấn tunh mình lên nhảy vào giữa hai người, duỗi thẳng năm ngón tay định chụp lấy cổ tay của Vô-Trần Đạo-Nhân.
Vô-Trần Đạo-Nhân thấy vậy liền xoay mũi kiếm nhắm Bạch-Chấn đâm một mũi. Bạch-Chấn dùng hai ngón tay cứng như théo lấy lưỡi kiếm của Vô-Trần Đạo-Nhân, tay kia chộp lấy bả vai của Vô-Trần Đạo-Nhân. Vô-Trần Đạo-Nhân lùi lại một bước tránh khỏi thì Bạch-Chấn lại tung ra một chưởng đánh mạnh vào người Nhị đương-gia.
Vô-Trần Đạo-Nhân vừa tránh khỏi được chưởng phong thì Bạch-Nhân đã nhanh nhẹn nhảy đến dùng Ưng-Trảo-Công chộp được cổ tay của Vô-Trần Đạo-Nhân.
Thấy Bạch-Chấn lợi hại như thế, đám hào kiệt Hồng Hoa Hội đứng ngoài lược trận không khỏi kinh hãi. Vừa lúc đó, mọi người thấy Vô-Trần Đạo-Nhân giơ chân trái lên đá một cước vào ngay hạ bàn của Bạch-Chấn.
Đang định cướp đoạt thanh kiếm trên tay địch thủ, Bạch-Chấn không ngờ đối phương ra chiêu thần tốc như vậy liền dùng tung chân phải lên chặn lại. Nào ngờ, ngọn cước kia chỉ là hư chiêu. Bạch-Chấn vừa giơ chân lên bỗng nhiên Vô-Trần Đạo-Nhân khẽ tung mình lên dùng chân phải bồi thêm một cước.
Bạch-Chấn vội buông cổ tay địch thủ ra, lùi lại sau mấy bước. Vừa lúc ấy, gót chân trái của Vô-Trần Đạo-Trân lại tung lên quạt ra sau một vòng quất ngay vào bắp chân của Bạch-Chấn. Chỉ nghe Bạch-Chấn ‘ối’ một tiếng rồi cả thân hình hắn ngã xuống hồ...
Trong khi đó, Chữ-Viên thừa lúc Bạch-Chấn giao phong với Vô-Trần Đạo-Nhân mà thoát thân, nên đã trở về đứng sau lưng Càn-Long.
Bỗng nhiên, Ngọc-Như-Ý phá lên cười sặc sụa khiến co Chữ-Viên ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Y ngước mặt lên nhìn thì thâm, vua Càn-Long suy nghĩ một lúc khá lâu mới nói:
-Lần này gặp gỡ quả đã thắt chặt tình thân cá nhân giữa ta và ngươi. Ta hứa với ngươi một điều là ngày sau khi tiêu diệt được Hồng Hoa Hội, ta sẽ tha mạng cho ngươi để trọn nghĩa.
Trần-Gia-Cách cũng nói:
-Và tôi cũng xin hứa rằng nếu nhà vua chẳng may lọt vào tay Hồng Hoa Hội chúng tôi thì bọn tôi quyết chẳng hại đến sinh mạng người.
Vua Càn-Long cả cười nói:
-Có khí phách lắm! Trước mặt một Hoàng-Đế mà ngươi không chịu nhượng bộ một lời nào cả, thật đáng khen! Ta chưa thấy ai to gan lớn mật như ngươi. Được lắm! ‘Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy’. Ta với ngươi cùng nhau thề nguyền, ngày sau không ai hại ai.
Sau đó vua Càn-Long cùng với Trần-Gia-Cách vỗ tay nhau ba lần để trời đất chứng cho lời thề của đôi bên...
Sóng gió đã lặng, biển êm trở lại. Vua Càn-Long lại rủ Trần-Gia-Cách đến gần bờ để xem cảnh. Vua Càn-Long hỏi:
-Ta thấy ngươi buồn nhiều, hình như trong lòng có điều gì bất mãn. Ngoài việc tưởng nhớ đến công ơn sinh thành và tình bạn thâm giao, ngươi còn tâm sự gì nan giải nữa khay không? Cứ nói cho ta biết, nếu ta làm được ắt không bao giờ để ngươi thất vọng đâu.
Suy nghĩ một hồi, Trần-Gia-Cách nói:
-Nhà vua thật là tri kỷ của tôi! Phải, tôi có một điều muốn cầu khẩn nhưng e rằng người sẽ không bao giờ chấp thuận đâu!
Vua Càn-Long nói:
-Ngươi cứ nói ra thử xem!
Trần-Gia-Cách cười nói:
-Nhà vua có thể phóng thích người anh em kết nghĩa của tôi là Văn-Thái-Lai được không? Chẳng hay y đã phạm tội gì mà phải chịu bao nhiêu cảnh gian truân như thế?
Vua Càn-Long thở dài nói:
-Người ấy thì ta không thể nào tha được. Vì nể mặt ngươi, ta chỉ có thể hứa là sẽ không làm hại đến tánh mạng của y mà thôi.
Trần-Gia-Cách nói giọng như quả quyết:
-Nhà vua cũng biết, trước sau gì Hồng Hoa Hội cũng phải tìm cách giải cứu người này cho bằng được. Chẳng qua là tôi chỉ muốn tránh việc đụng độ bằng đao kiếm để mất hòa khí đó thôi. Nhưng xem ra chuyện đổ máu thật khó mà ngăn được!
Vua Càn-Long biết lời nói của Trần-Gia-Cách là thật tình chứ không phải hăm dọa. Trước tình thế như vậy, vua Càn-Long cảm thấy như không còn đường nào lựa chọn đành nói:
-Việc gì phải đến, rồi sẽ đến. Ý ngươi đã quyết, lòng ta chẳng sờn. Sáng mai ta về Hàng-Châu. Ba ngày sau sẽ về Bắc-Kinh. Nếu các ngươi muốn cứu người đó thì có ba ngày trở lại để thực hiện. Nhưng sau ba ngày các ngươi không cứu được thì đó là ý trời, chỉ đến mà nhận xác mà thôi. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết là vào ngày thứ ba, trước khi về lại Bắc-Kinh ta sẽ giết hắn cho xong chuyện.
Trần-Gia-Cách cười gằn nói:
-Tôi cũng báo trước là nếu Văn tứ ca chết thì nhà vua khó lòng mà ăn ngon ngủ kỹ được nữa, dù chỉ một ngày!
Vua Càn-Long vẫn lạnh lùng nói:
-Nếu không giết hắn thì ta cũng chỉ đến thế mà thôi!
Tạm gác lại chuyện Văn-Thái-Lai, vua Càn-Long hỏi Trần-Gia-Cách:
-Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Trần-Gia-Cách đáp:
-Vừa đúng 25 tuổi!
Vua Càn-Long than:
-Ta lớn hơn ngươi 20 tuổi. Năm ta lên ngôi thì ngươi chỉ mới chào đời. Ngươi còn thanh niên, nhưng ta đã quá nửa đời người rồi. Ôi! Công danh sự nghiệp dầu có lẫy lừng đến đâu thì rồi cũng chỉ một nắm cỏ khâu xanh rì!
Hai người đi qua lại vài bước, vua Càn-Long lại hỏi:
-Ngươi đã lập gia thất chưa?
Trần-Gia-Cách chưa kịp trả lời, vua Càn-Long đã lấy ra một viên bội ngọc nhét vào tay chàng nói:
-Viên ngọc này là một bảo vật quý giá có một không hai. Ta tặng cho phu nhân của ngươi đấy.
Trần-Gia-Cách lắc đầu từ chối:
-Tôi chưa lập gia thất.
Vua Càn-Long cười nói:
-Tại nhãn giới của ngươi lớn quá đó thôi! Ngươi cứ giữ lấy để sau này tặng cho ý trung nhân.
Trần-Gia-Cách liếc nhìn viên ngọc. Quả là một viên trân châu vô giá. Trên ngọc có trạm bốn câu bằng tơ vàng như sau:
Tình sâu không bến
Quá cương thành nhược
Khiêm như quân tử
Ôn như bảo ngọc
Vua Càn-Long cười nói:
-Ta biết ngươi có chí khí hơn người, tron lòng ôm hoài bão rất lớn nên không dám tặng ngọc này cho ngươi mà chỉ nhờ ngươi tặng lại cho ý trung nhân sau này thôi. Bốn câu trên đó tuy không được hay lắm nhưn sự thật hết sức chí lý.
Trần-Gia-Cách đọc nhẩm mấy câu ghi trên ngọc rồi lại tưởng tượng đến trời đất mênh mông cùng với những nỗi bất bình trong thiên hạ nên bất giác ngậm ngùi.
Càn-Long nói:
-Tuổi trẻ chung tình, yêu đương đậm đà, nhưng không mấy khi được thỏa ước nguyện ba sinh. Trái lại, bọn phàm phu tục tử thì vợ chồng lại luôn luôn được tóc bạc trăm năm. Cho nên tình không nên quá sâu đậm, mà cứng quá thì dễ gẫy. Lời thánh hiền thật không sai chút nào cả.
Trước khi đi, vua Càn-Long đưa cánh tay mặt lên vẫy như tiễn biệt, nói:
-Bảo trọng!
Bạch-Chấn cũng bước tới cúi đầu thi lễ:
-Ân sâu cứu mạng kia thật là mười phần cảm kích. Chỉ sợ không có được cơ hội để đền đáp lại!
Trần-Gia-Cách đáp lễ nói:
-Bạch lão tiền bối, xin đừng khách khí! Đồng đạo võ lâm khi gặp nguy khốn ra tay tương trợ nhau là chuyện thường, có gì mà phải bận tâm!
Bạch-Chấn lại thi lễ thêm một lượt rồi mới quay ngựa lên đường. Trần-Gia-Cách trong lòng buồn man mác. Chàng lên ngựa rong cương, ý định trở li dở hay sao?
Ngón tay cái và ngón tay trỏ Từ-Thiện-Hoằng bóp chặt mũi của Phương-Long-Tuấn, còn ngón giữa và ngón út nhấn mạnh hai bên quai hàm, buộc hắn phải há miệng ra. Sau đó, Từ-Thiện-Hoằng cầm hai chung rượu đổ vào miệng hắn.
Bọn thị vệ nhìn sang, thấy Phương-Long-Tuấn bị Từ-Thiện-Hoằng hành hạ thì tức giận vô cùng, muốn nhảy sang giết chết ngay Từ-Thiện-Hoằng. Nhưng khi nhìn thấy Vô-Trần Đạo-Nhân và Triệu-Bán-Sơn đứng bên cạnh bảo vệ thì tên nào cũng thấy rờn rợn, không dám hó hé gì cả.
Rượu vừa qua khỏi cổ, các thớ thịt bị độc tậc lê đâm phải tím bầm lại, Phương-Long-Tấn như mê, như thiếp đi. Từ-Thiện-Hoằng đưa tay điểm huyệt. Phương-Long-Tuấn từ từ mở mắt ra nhìn, miệng thốt lên lời năn nỉ yếu ớt:
-Mau giải huyệt cho tôi... Tôi sẽ đưa thuốc giải độc ra ngay!...
Triệu-Bán-Sơn cười gằn một tiếng, đưa ngón tay giải huyệt bế trú cho Phương-Long-Tuấn. Hắn móc túi lấy ra ba gói thuốc nhỏ nói:
-Uống bao màu đỏ... Bao màu đen xứt lên vết thương... Bao màu trắng dùng để rịt trước khi băng bó...
Hắn vừa dứt lời thì đã gục xuống hôn mê trở lại. Triệu-Bán-Sơn bảo Lạc-Băng làm theo lời dặn, lấy bao thuốc màu đỏ trộn với bao màu đen hòa với rượu cho Tâm-Nghiện uống rồi dùng bao màu đen rịt lên vết thương trên bả vai của Tâm-Nghiện. Không đầy bao lâu, máu bầm từ vết thương rỉ ra. Tâm-Nghiện khẽ trở mình, khẽ rên vài tiếng.
Thấy Tâm-Nghiện đã tỉnh lại, Triệu-Bán-Sơn lấy bao thuốc màu trắng rịt lên vết thương rồi băng bó lại cẩn thận. Tâm-Nghiện nhìn Triệu-Bán-Sơn, Từ-Thiện-Hoằng và Lạc-Băng như thầm cám ơn cứu mạng.
Triệu-Bán-Sơn cười nói:
-Giờ đây, em mới được xem là còn sống.
Từ-Thiện-Hoằng oán ghét Phương-Long-Tuấn là kẻ lòng dạ ác độc nên không muốn cứu, nhưng Triệu-Bán-Sơn lòng dạ nhân từ, thấy hắn đau đớn khổ sở thì động mối thương tâm, bảo Từ-Thiện-Hoằng dùng thuốc cứu chữa cho hắn.
Vô-Trần Đạo-Nhân cười nói:
-Tam đệ thật là có lòng dạ của bồ tát, lúc nào cũng thương người! Nhưng cứu cái hạng người này thì có khác gì cứu hổ lang để cho nó tiếp tục hại người! Nhưng thôi, không sao! Để ta cho hắn từ đây không bao giờ còn dùng ám khí để hại người được nữa.
Dứt lời, Vô-Trần Đạo-Nhân rút kiếm ra cắt đứt hai gân tay của Phương-Long-Tuấn. Từ-Thiện-Hoằng dùng thuốc cứu hắn tỉnh lại rồi giao đem sang du đĩnh giao cho Càn-Long và đám thị vệ.
Trần-Gia-Cách nói với vua Càn-Long:
-Mấy vị bằng hữu của tiểu đệ phần đông đều thô lỗ, không theo đúng lễ giáo. Mong huynh đài tha thứ cho chứ đừng chấp nhặt làm gì!
Vua Càn-Long phá lên cười nói:
-Hôm nay được chính mắt trông thấy võ công tuyệt diệu của các vị anh hùng hảo hán, thật là điều sung sướng nhất trên đời. Chừng nào có dịp, xin huynh đài nhớ ghé đến Bắc-Kinh cho đệ có dịp mở tiệc thết đãi, và nhớ đem tất cả các vị anh hùng ở đây cho vui. Giờ xin tạm biệt...
Trần-Gia-Cách nhìn đám hào kiệt Hồng Hoa Hội nói:
-Thuyền bè đã sẵn sàng để đưa Đông-Phương tiên sinh vào bờ chưa?
-Đâu đó đã chuẩn bị sẵn sàng!
Tàu từ từ nhổ neo tiến vào bờ. Khi tàu sắp sửa vừa cập vào bờ thì đột nhiên có một chiếc khoái đĩnh lướt như bay tới cản lại. Đứng trước mũi thuyền là một người trông như một trưởng giả dưới ánh trăng lờ mờ, tay cầm một lá cờ có hoa hồng màu đỏ như ra lệnh cho tài công chuẩn bị theo chiếc khoái đĩnh ra lại giữa hồ.
Lý-Khả-Tú liền đưa tù và lên thổi ba tiếng. Từ trong bóng tối, mấy trăm Ngự-lâm quân nhảy ra trước thuyền, chia ra làm hai nhóm hộ vệ. Một tên dắt ngựa quỳ xuống dâng sợi dây cương. Vua Càn-Long cầm lấy, bước lên yên đi giữa hai hàng Ngự-lâm quân. Trần-Gia-Cách và đám hào kiệt Hồng Hoa Hội cũng theo lên.
Vua Càn-Long ra khẽ dấu, Lý-Khả-Tú nhìn Trần-Gia-Cách quát lớn:
-Bọn ngươi trông thấy Hoàng-Thượng còn chưa chịu quỳ xuống là lễ bái kiến nữa à!
Lý-Khả-Tú vừa dứt lời thì hơn 1000 quân Thần-sánh dinh ùa đến bao vây Trần-Gia-Cách và đám hào kiệt Hồng Hoa Hội vào giữa.
Từ-Thiện-Hoằng vung cánh tay lên, hai cha con Mã-Thiện-Quân và Mã-Đại-Đình liền phóng lên hai trái lưu tinh hỏa pháo nổ lên hai tiếng ‘ầm! ầm!’.
Tiếng la ó khắp nơi vang lên như long trời lở đất làm chấn động cả một vùng. Dưới bóng, cây, trên nóc nhà, bên gầm cầu, trong hóc đá... nơi nào cũng có bóng người hiện ra. Những người ấy, ai ai cũng giắt trên đầu một đóa hoa hồng, tay cầm sẵn binh khí.
Trần-Gia-Cách vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết, trên miệng luôn luôn nở một nụ cười nhìn chung quanh. Từ-Thiện-Hoằng lớn tiếng gọi:
-Hỡi tất cả các anh em Hồng Hoa Hội trong tỉnh Hàng-Châu! Tổng-Đà-Chủ của chúng ta có mặt ở đây. Tất cả mau ra bái kiến!
Từng đoàn người kéo đến đông như kiến cỏ, cầm cờ và binh khí trông oai nghi hùng dũng vô cùng. Tất cả cùng nhau hô lớn:
-Tổng-Đà-Chủ muôn năm!
Đám Ngự-lâm quân và đội Thần-sách lắp tên vào cung sẵn sàng, binh khí tuốt khỏi vỏ, chờ lệnh tấn công. Lý-Khả-Tú lại thổi thêm một hồi tù-và. Tiếng vó ngựa vang rền dồn dập, đội quân Kỳ-Dinh trấn thủ Hàng-Châu ồ ạt kéo tới tập họp ở một góc phía Tây-Hồ.
Lý-Khả-Tú ngồi trên lưng ngựa chỉ huy một số thanh tướng, ra lệnh phân công cho các tướng, mỗi người lãnh trách nhiệm trông coi một hướng.
Vua Càn-Long ngơ ngác kinh hoàng, không ngờ số người phục sẵn ủng hộ Trần-Gia-Cách và Hồng Hoa Hội lại đông đến như vậy!
Trần-Gia-Cách sắc mặt vẫn không đổi khác, tiếp lấy dây cương do một tên Ngự-lâm quân trao cho, tung mình ngồi chễm chệ trên lưng ngựa, sánh bước đi song song với vua Càn-Long. Trần-Gia-Cách lấy một đóa hoa hồng thật lớn, lấp lánh hào quang gắn trên ngực. Đây là một đóa hoa hồng thật đặc biệt, kết toàn bằng kim tuyến và nhung tuyến. Chung quanh đóa hoa hồng có bốn chiếc lá xanh bằng ngọc bích. Nhụy hoa chính giữa là một viên dạ Minh-Châu. Dưới ánh đuốc lửa, đóa hoa hồng rực rỡ màu sắc, đẹp vô cùng. Đó là đóa hoa hồng đặc biệt, tượng trưng cho uy quyền và chức tước, chỉ dành riêng cho Tổng-Đà-Chủ mà thôi.
Một lá cờ của Hồng Hoa Hội theo gió bay lên giữa không trung. Ở chính giữa lá cờ có một hình đóa hoa hồng giống hệt như đóa hoa hồng đang gắn trước ngực Trần-Gia-Cách.
Hàng hàng lớp lớp người nghiêng mình làm lễ tham kiến vị Tổng-Đà-Chủ của họ. Tiếng tung hô vang dậy một trời.
Trong đội Kỳ-Dinh đang nghiêm trang bỗng thình lình xáo trộn. Từ trong đội ngũ, một số binh lính kéo ra, theo gương bang chúng Hồng Hoa Hội hô lớn:
-Tổng-Đà-Chủ muôn năm!
Luôn cả một số tướng lãnh cao cấp trong đội Kỳ-Dinh cũng đến trước đầu ngựa của Trần-Gia-Cách vòng tay khom lưng theo nghi thức của bang chúng Hồng Hoa Hội.
Sau đội Kỳ-Dinh lại đến hội Thần-sách. Từ tướng đến quân, bao nhiêu người tự động bỏ hàng ngũ để ra bái kiến Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội.
Cứ hết nhóm này đến nhóm khác, thay phiên nhau ra làm bổn phận bang chúng. Cấp chỉ huy không cách nào ngăn chặn nổi, chỉ biết đứng im lặng mà cúi đầu.
Trần-Gia-Cách cũng khiêm nhượng, giơ tay lên cao vẫy như đáp lễ lại tất cả mọi người ủng hộ mình.
Riêng các hội viên Hồng Hoa Hội trong đám dân chúng thì sau khi bái kiến Trần-Gia-Cách xong liền trở lại hàng ngũ chỉnh tề của mình theo trận thế Long-Môn của Từ-Thiện-Hoằng bày ra.
Vua Càn-Long chột dạ, nhận thức được ngay bên này mạnh, bên nào yếu. Chính nhà vua được chứng kiến tận mắt hơn phân nửa quan binh ra bái kiến Trần-Gia-Cách nên hết sức kinh hãi, nghĩ thầm:
-“Thế này thì quả thật là đáng sợ! Kẻ thù đã gài người của chúng vào ngay trong hàng ngũ của mình từ lâu mà nào có ai hay biết! Kế hoạch xếp đặt đã hư hỏng cả rồi, thật không thể nào thi hành được đêm nay rồi! Chi bằng ‘dĩ hòa vi quý là hơn’!”
Nghĩ như vậy, vua Càn-Long gọi Lý-Khả-Tú đến nói:
-Mau hạ lệnh bảo tất cả rút lui có trật tự.
Lý-Khả-Tú tuân lệnh, phóng lên ngựa thổi một hồi tù và. Nghe lệnh ban ra, hơn một vạn quân tản mác, cùng rút đi theo sự điều khiển của chủ tướng.
Từ-Thiện-Hoằng cũng phất cờ truyền lệnh:
-Tất cả các anh em Hồng Hoa Hội! Đêm nay chúng ta cùng nhau chịu cực. Sẽ gặp lại nhau vào nhiều dịp khác! Thay mặt Tổng-Đà-Chủ, tôi xin cám ơn tất cả anh em bang hội tại Hàng-Châu!
Tất cả bang chúng Hồng Hoa Hội đều đồng thanh hô lớn:
-Vạn tuế Tổng-Đà-Chủ! Anh em thành Hàng-Châu chúng tôi xin kính chúc Tổng-Đà-Chủ cùng các vị đương-gia được nhiều sức khỏe để tiếp tục lèo lái Hồng Hoa Hội trên đường cứu quốc. Đêm nay tạm biệt, nhưng sẽ còn nhiều dịp gặp gỡ sau!
Vua Càn-Long cũng vẻ mặt tươi cười, nhìn Trần-Gia-Cách nói:
-Thôi! Xin tạm biệt nơi đây! Ngày sau sẽ còn nhiều dịp gặp gỡ!
Dứt lời, vua Càn-Long rong ngựa về phía dinh Tuần-Vũ Hàng-Châu. Trần-Gia-Cách cười lên một tràng sảng khoái, quay trở lại thuyền, bày tiệc ‘ăn mừng chiến thắng’.
Mọi người ăn uống vui vẻ, tâm tình cởi mở, vô cùng sảng khoái. Từ-Thiện-Hoằng nói với Mã-Thiện-Quân:
-Mã đại ca! Đêm nay Càn-Long bị một vố đau quá! Nhưng chắc chắn y không chịu bỏ qua đâu! Theo tôi nghĩ thì anh nên thận trọng trong những ngày tới, bảo tất cả anh em trong tỉnh Hàng-Châu phải hết sức cẩn thận, nhất là những người nằm vùng trong hàng ngũ của Lý-Khả-Tú cần phải được bảo vệ kỹ lưỡng không thì bị chúng ám toán hết. Trước khi để Lý-Khả-Tú có cơ hội ra tay, Mã đại ca nên rút tất cả anh em về Thái-Hồ là nơi có căn cứ vững vàng đủ sức bảo vệ thực lực.
Mã-Thiện-Quân hết lời khen ngợi, cho rằng kế hoạch của Từ-Thiện-Hoằng quả là thượng sách. Mọi người ngồi uống thêm vài chung rượu nữa mới chịu chia tay từ giã nhau để đi sắp xếp mọi việc.
Trần-Gia-Cách uống cạn một chung rượu, khẽ gõ nhịp lên cây đàn thở dài. Trong lòng chàng bỗng cảm thấy buồn vời vợi...
Nhìn lên vòm trời thấy bóng nguyệt xế mành, những tàu lá phất phơ rọi xuống mặt hồ như bóng mơ huyền ảo, Trần-Gia-Cách chợt giật mình khinh hãi hỏi Từ-Thiện-Hoằng:
-Đêm nay là ngày mấy rồi? Mải say mê cuộc vui mà quên hết cả ngày tháng!
Từ-Thiện-Hoằng đáp:
-Đêm nay là 17. Tổng-Đà-Chủ quên rằng đêm trước chúng ta vừa mới thưởng thức Trung-Thu vui vẻ rồi sao?
Trần-Gia-Cách ngồi lặng thinh suy nghĩ rồi nói với mọi người rằng:
-Châu lão anh hùng cùng tất cả anh em! Đêm nay chúng ta lập được một chiến công rất oanh liệt. Chẳng những không bị mất mặt với Càn-Long mà còn dò được tin tức của Văn tứ ca. Mặc dù chưa cứu được tứ ca, nhưng chúng ta biết tứ ca vẫn bình yên là cũng yên tâm được phần nào rồi. Trời cũng đã gần sáng, xin các vị hãy về lại chỗ cũ mà tìm chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức cho những công việc sắp tới. Ngày mai tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết nên tạm thời phải vắng mặt. Hẹn đến chiều chúng ta sẽ gặp lại để bàn chuyện cứu Văn tứ ca.
Từ-Thiện-Hoằng hỏi:
-Chẳng hay Tổng-Đà-Chủ có cần anh em đi theo giúp đỡ gì không?
Trần-Gia-Cách nói:
-Không cần đâu! Tôi cần tìm một nơi vắng vẻ để luyện công. Chỉ cần vài khắc đồng hồ là xong. Cám ơn anh em đã có lòng lo lắng cho, nhưng thật chẳng có gì là quan trọng cả!
Thuyền vừa ghé vào bờ, Dương-Thanh-Hiệp, Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn cùng Tưởng-Tứ-Căn hơi rượu xuềnh xoàng, cười nói bất chấp sự thể ra sao. Trần-Gia-Cách nhìn tất cả mọi người đi thật xa mới chịu nhảy xuống một chiếc thuyền nhỏ, một mình bơi thuyền lướt trên mặt hồ trong nàng-Châu bay về...
Chú thích:
(1-) Quốc: con chim quốc.
(2-) Sóng thần

Truyện Thư Kiếm Ân Cừu Lục Thay Lời Phi Lộ Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5a Hồi 5b Hồi 5c Hồi 5d Hồi 5e Hồi 6a Hồi 6b Hồi 6c Hồi 7a Hồi 7b Hồi 7c Hồi 8 Hồi 9a Hồi 9b Hồi 9c Hồi 9d Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13a Hồi 13b Hồi 14 Hồi 15a Hồi 15b Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19a Hồi 19b Hồi 20 Hồi 21a Hồi 21b Hồi 22 Hồi 23 phải đi. Thôi! Để lần khác gặp lại hãy nói chuyện nhiều hơn nhé!
Trần-Gia-Cách đang định chèo thuyền vào bờ thì Lý-Mộng-Ngọc tỏ vẻ không vui nói:
-Dầu được tất cả mọi người kính phục nhưng đối với tôi cũng đừng nên quá kiêu ngạo như vậy!
Trần-Gia-Cách bực mình, nhưng hiểu vào địa vị của mình không thể lộ vẻ tức giận được nên lặng tinh chèo thuyền vào lại. Lý-Mộng-Ngọc cười nói:
-Anh không phải là người nghĩa khí! Người nghĩa khí đâu có tìm nơi vắng vẻ mà khóc tỉ tê?
Trần-Gia-Cách vẫn lặng thinh, kể mặc kệ cho Lý-Mộng-Ngọc tha hồ nói khích. Lý-Mộng-Ngọc nói tiếp:
-Tôi muốn nói một chuyện cần! Tại sao anh không chịu nghe?
Trần-Gia-Cách chưa biết phải trả lời như thế nào thì lại nghe Lý-Mộng-Ngọc nói:
-Thật là kỳ! Người ta đem cho một nguồn tin quan trọng thì trên nguyên tắc phải cầu khẩn thì họa may người ta mới nói cho nghe! Đàng này cứ im thin thít, thậm chí còn không chịu hỏi lấy một câu! Thôi, khỏi cần nói nhiều làm gì nữa. Có muốn cứu Văn tứ ca hay không thì nói phứt ra đi, để người ta còn về!
Trần-Gia-Cách cau mày nói:
-Ai có bản lãnh hơn tôi mà đảm đương nổi công việc ấy chứ?
Lý-Mộng-Ngọc nói:
-Đừng tưởng lầm! Việc kẻ khác làm được mà mình phải bó tay thì nên năn nỉ lắm chứ! Còn muốn thử bản lãnh thì xin mời!
Nói dứt lời, Lý-Mộng-Ngọc rút thanh bảo kiếm đeo sau lưng ra. Trần-Gia-Cách trong lòng hết sức hoang mang không biết thế nào. Biết Lý-Mộng-Ngọc là đệ tử của Lục-Phỉ-Thanh cho nên chàng đành nhịn. Nhưng nhớ lại người này đứng sau lưng Càn-Long hộ vệ thì hẳn là thù chứ không thể là bạn.
Nhưng rồi Trần-Gia-Cách lại nghĩ:
-“Tuy cùng trong hàng thị vệ, nhưng hắn ta hiền lành chứ không gian ác như bọn kia. Đã thế, hắn ta còn có một nụ cười bí mật như ngầm bảo ta đừng làm lộ tung tích của hắn với Càn-Long. Biết đâu hắn có tâm sự gì khó nói? Biết đâu hắn thật tình muốn ám trợ Hồng Hoa Hội chứ không phải là người đứng trong hàng ngũ kẻ thù? Hơn nữa, Lục lão tiền bối là người thận trọng, ắt không bao giờ thâu nhận kẻ gian ác làm đồ đệ đâu!”
Với bao nhiêu ý nghĩ quay quẩn trong đầu, Trần-Gia-Cách bèn lên tiếng hỏi:
-Kẻ nào đứng đàng sau lưng Hoàng-Đế là trá hàng (#5) hay cam tâm bán mình cho triều đình để đổi lấy quan chức?
Lý-Mộng-Ngọc đáp:
-Cả hai đều không đúng!
Trần-Gia-Cách lại hỏi:
-Hay là có người thân trong đám ‘tẩu cẩu’ Mãn-Thanh?
Lý-Mộng-Ngọc nghe Trần-Gia-Cách liệt thân phụ mình vào hạng ‘tẩu cẩu’ thì lửa giận bốc lên phừng phừng chĩa mũi kiếm vào ngay mặt Trần-Gia-Cách mắng:
-Ngươi chỉ là một đứa con nít mà hễ mở miệng ra là đã làm thương tổn danh dự người khác!
Dứt lời, Lý-Mộng-Ngọc nhắm Trần-Gia-Cách đâm thẳng vào ngực. Thấy Lý-Mộng-Ngọc tự nhiên động thủ, Trần-Gia-Cách biết chắc chắn rằng nàng có thân nhân làm quan với nhà Thanh chứ không còn hoài nghi gì nữa.
Trần-Gia-Cách không thèm né tránh, chỉ khẽ hít vào một hơi tức thì người của chàng như tép lại. Thấy gươm mình tựa như đâm vào một khối bông goòng, Lý-Mộng-Ngọc hết sức kinh hãi liền thâu kiếm về ngay tức khắc.
Lý-Mộng-Ngọc tung mình phóng lên ngọn thổ sơn ‘Tam-Đầm Ấn-Nguyệt’ lướt qua mặt hồ, đáp xuống nơi ghềnh đá cheo leo. Trần-Gia-Cách cũng tung mình nhảy theo. Trong lúc thân còn lơ lửng trên không, Trần-Gia-Cách thuận tay bẻ một nhánh liễu trước khi đáp mình xuống ghềnh đá.
‘Tam-Đầm Ấn-Nguyệt’ là ba hòn đá lớn chồng thành ba tòa nối liền nhau giữa Tây-Hồ, từ xa trông lại như ba hòn non bộ nổi lềnh bềnh giữa mặt hồ. Theo phong tục hàng năm, dân chúng thường đem giấy ngũ sắc dán vào các miệng hang đá mỗi dịp Trung-Thu. Lúc bấy giờ đã đã qua Trung-Thu nhưng giấy ngũ sắc vẫn còn. Bóng trăng xuyên qua hang đá rọi xuống hồ tạo nên cảnh vật với nhiều màu sắc lạ lùng trông rất đẹp mắt...
Lý-Mộng-Ngọc thấy Trần-Gia-Cách dùng cành liễu làm vũ khí đấu với mình thì kinh hãi vô cùng, biết bản lãnh chàng ta thuộc cao thủ thượng thặng. Nhắm vai trái Trần-Gia-Cách, Lý-Mộng-Ngọc liền dùng một thế ‘Phụng điểm đầu’ trong ‘Nhu-Vân Kiếm-Thuật’ chém sả tới, dùng cánh tay còn lại che trước ngực để bảo vệ các huyệt đạo...
Trần-Gia-Cách tránh khỏi lưỡi kiếm, dùng cành liễu đánh vào hậu tâm của Lý-Mộng-Ngọc theo thế ‘Ngọc đối vi yêu’.
Lý-Mộng-Ngọc vung kiếm lên đỡ lại. Nhưng cành liễu trong tay Trần-Gia-Cách sau đó tấn công liên tiếp không ngừng. Nhắm cụ không nổi, Lý-Mộng-Ngọc nhảy sang tảng đá bên kia để thoát thân, tay vung lên ba mũi ‘Phù dung châm’ nhắm Trần-Gia-Cách phóng tới.
Trần-Gia-Cách chỉ khẽ vung cành liễu một cái đã gạt được ba mũi ‘Phù dung châm’ xuống dưới dễ dàng.
Nhẹ như chiếc lá, Lý-Mộng-Ngọc chen vào trong mái hiên ‘Tiểu doanh châu’ nhìn Trần-Gia-Cách nói:
-Giờ đây tạm chia tay. Hẹn ngày gặp sau!
Trần-Gia-Cách gọi lớn:
-Huynh đài đã tặng ta ba ngọn ‘Phù dung’, vậy ta cũng xin tặng lại một món quà. hãy đón lấy!
Tiếng nói vừa dứt, Trần-Gia-Cách phóng mình theo Lý-Mộng-Ngọc quất nhẹ cành liễu vào hai gò má của nàng. Lý-Mộng-Ngọc thất kinh đưa lưỡi kiếm ra dùng thế ‘Bình hoa’ định chặt đứt cành dương liễu. Nhưng không ngờ kiếm vừa chạm vào cành dương liễu thì Lý-Mộng-Ngọc nghe cả cổ tay lẫn bàn tay như tê buốt hẳn lại, thanh kiếm tuột ra khỏi tay mà rớt xuống. Nàng chưa kịp định thần lại thì bàn tay của Trần-Gia-Cách lại vung tới điểm vào ngực mình.
Vừa sợ, vừa xấu hổ, Lý-Mộng-Ngọc vung tay lên gạt tay Trần-Gia-Cách qua một bên, không cho chạm vào thân thể mình. Không chút chậm trễ, Lý-Mộng-Ngọc phóng qua một bên nhìn Trần-Gia-Cách lớn tiếng mắng:
-Đường đường là một Tổng-Đà-Chủ mà lại có thủ đoạn đê hèn đến thế à? Thật là...
Nghe Lý-Mộng-Ngọc mắng, Trần-Gia-Cách ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Chàng liền cất tiếng hỏi:
-Ủa! Ta làm gì mà bảo là thủ đoạn đê hèn?
Lý-Mộng-Ngọc chợt nhớ ra mình đang cải nam trang nên Trần-Gia-Cách thật tình không biết chứ chẳng phải là chàng ta cố ý. Nàng giận dữ mà mắng chàng như thế thật cũng không phải. Hơn nữa, nếu mình còn cố chấp thì rất có thể bị hớ mà để lộ thân phận. Nghĩ vậy, Lý-Mộng-Ngọc tung mình vào trong ‘Tiểu doanh châu’.
Trần-Gia-Cách cúi xuống nhặt lấy thanh kiếm của Lý-Mộng-Ngọc rồi phóng mình đến trao cho nàng, thái độ cực kỳ hòa nhã, ôn nhu. Lý-Mộng-Ngọc đón lấy thanh kiếm tra vào vỏ rồi quay đầu chạy thẳng một mạch.
Trần-Gia-Cách xuống lại thuyền thì trời đã sáng. Chàng neo thuyền vào gần một gốc thùy dương rồi lên bờ nhắm hướng Đông đi thẳng tới...
Chú thích:
(1-) Lệ-Chi: trái vải.
(2-) Nghinh hạ tân: chúc vui quý khách.
(3-) Nhãn-giới: tầm mắt.
(4-) Cút bắt: chơi “Năm Mười...”
(5-) Trá hàng: giả vờ đầu hàng.
--!!tach_noi_dung!!--

Đả Tự Cao Thủ: Dương Hồng Kỳ
Nguồn: Mây bốn Phương
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 30 tháng 8 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Anh Hùng Xạ Điêu Bạch mã khiếu tây phong Bích Huyết Kiếm Cô Gái Đồ Long Hiệp Khách Hành Liên Thành Quyết Liên Thành Quyết - Hàn Giang Nhạn Lộc Đỉnh Ký Lộc Đỉnh Ký (2) Lộc Đỉnh ký (bản mới)

Xem Tiếp »