Dịch giả: Vương Quỳnh Ngân
Chương III
Tình đầu

Việt vương Câu Tiễn mặc triều phục bước qua cửa vòng nguyệt, đi vào túc xá của mỹ nhân. Nhìn cách trần thiết bên trong, nhà vua mỉm cười quay nói với Văn Chủng:
- Nơi này rất u nhã, sau khi phục thù rửa nhục, trẫm sẽ dọn sang đây ở.
- Theo hạ thần nghĩ, đại vương phải ở Cô Tô đài.
Nhà vua bật cười. Nằm gai nếm mật, mục đích của Câu Tiễn chỉ là chiếm ngự Cô Tô đài thôi.
Viên quản đốc túc xá bước ra nghênh đón, quỳ tâu:
- Khởi bẩm đại vương, các giai nhân đang học ca vũ.
- Không cần báo cho họ biết, để tự ta vào xem.
Nhà vua phán xong, quay nói với Văn Chủng:
- Có lẽ kết quả bữa kia rất tốt.
-... Bữa kia, Ngô quốc đã phái một sứ thần đến Hội Kê xem các mỹ nữ ca vũ. Sứ thần tự động đề nghị chuyện đó, tự động tham quan, thật thì là do cách xếp đặt khéo léo của Văn Chủng.
Văn Chủng đáp:
- Đại vương, hạ thần biết, hôm nay có tin báo cáo về Cô Tô đài rồi. Hạ thần tin rằng, Phù Sai sẽ phái người đến tra vấn.
- Mong là Ngũ Tử Tư không can thiệp vào vụ này. Bằng không, chúng ta chỉ uổng phí tâm cơ.
Câu Tiễn thở dài, gằn giọng:
- Ngũ Tử Tư! Ngũ Tử Tư!...
Cả hai đến phòng ca nhạc. Văn Chủng bước trước hai bước, vén màn để nhà vua bước vào. Nhân viên hành sự sụp quỳ đón, cung thỉnh nhà vua lên lầu. Các mỹ nữ mặc đồ ngũ sắc đang múa.
Tây Thi mặc quần áo thướt tha màu vàng nhạt, xoay vòng giữa các mỹ nữ. Nhà vua từ trên cao nhìn xuống, bắt gặp Tây Thi với thứ tình cảm rạt rào không nói được. Nàng quá đẹp.
Hàng ngày, nhà vua không phải hạng người đam mê tửu sắc. Nhưng bây giờ, đối với Tây Thi như tia ra ngàn vạn ánh sáng chói lòa, nhà vua bỗng có giả tưởng về nàng. Nhà vua không có ý chiếm hữu nàng song ái ngại làm sao nếu phải dâng một người đẹp như thế cho kẻ thù. Câu Tiễn nghĩ:
- Nàng là viên ngọc quý của nước Việt đấy.
Văn Chủng tâu nhỏ:
- Đại vương, các cô múa đẹp vào hàng đệ nhất cả. Về mặt giáo dục chuyện quốc sự, các cô cũng đều thu hoạch mỹ mãn. Hôm nay, đại vương nên tuyên bố...
Nhà vua có vẻ không yên tâm:
- Nói gì bây giờ? Cơ mật của quốc gia mà tuyên bố giữa bao nhiêu người, không sợ bị tiết lộ sao?
- Tiết lộ sao? Tiết lộ à? Thưa không đâu - Văn Chủng khẳng định - Tất c các cô đều hiểu cái nhục ở Hội Kê, đều sẵn sàng chịu nát thịt tan xương vì quốc gia rửa nhục.
- Thế à?... - Nhà vua trầm ngâm một thoáng. Đối với người không có địa vị quan trọng, ta nghĩ không nên nói là hơn. Bằng không, tác dụng của các cô sẽ không lớn lắm...
- Thế cũng được, hạ thần nghĩ, chúng ta nên tuyển vài cô để nói riêng kế hoạch của chúng ta.
- Tuyển riêng vài cô? Vậy theo khanh, nên tuyển ai?
Văn Chủng ấp úng đưa ra ý kiến:
- Theo hạ thần thì nên dùng phương pháp chấm điểm. Chấm điểm về các phương diện: nhan sắc, ngôn ngữ, hành động, cử chỉ, ca múa, lễ nghi, sự hiểu biết về quốc sự và văn học, v.v... Tây Thi hạng nhất, Trịnh Đán hạng nhì, ngoài ra còn năm sáu cô nữa hiểu biết khá cao, xử sự và nói năng rất cao nhã. Ví như Triền Ba, Di Quang, Do Mỹ...
Có hoa thì phải có cành! Các cô có nhan sắc kém hơn vẫn có thể dùng làm so sánh, điểm tô. Trông đây thì tất cả đều đẹp, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Vậy nên lấy điểm hiểu biết quốc sự trên hết, trẫm muốn chọn năm cô để nói riêng.
Cuộc luyện tập ca múa chấm dứt. Câu Tiễn cho đòi năm cô có tên trong danh sách vào cung, chí thành nói với họ về kế hoạch của quốc gia. Câu Tiễn nói cách nghiêm túc, đặt cả trách nhiệm quốc gia hưng vong lên vai các cô. Sau cùng nhà vua nghiêm nghị phán:
- Trẫm sẽ đưa các nàng sang Ngô cung để mỗi nàng đều tận dụng mọi cách gần gũi cho được Ngô vương Phù Sai.
Văn Chủng ở kề bên nói thêm về nhiệm vụ của các mỹ nhân. Tranh thủ sự sủng ái của Ngô vương để tạo thế phá nát Ngô quốc, dùng “bửu kiếm ái tình” mà tận diệt kẻ thù.
Văn Chủng khảng khái nói:
- Năm xưa người Ngô đánh bại chúng ta ở Hội Kê, tàn sát đồng bào ta, chúng ta phải báo thù! Quân vương của chúng ta đã nằm gai nếm mật, tự động khắc khổ, mong trả thù rửa nhục khiến chúng ta phải bảo vệ và đặt nặng vinh dự của Tổ quốc lên trên hết. Khiến chúng ta phải tỏ ra xứng đáng cho các thế hệ về sau noi gương. Cho nên, với bất cứ giá nào, chúng ta phải thi hành mưu lược cho được.
Tây Thi run bắn, hết nhìn Quân vương đến nhìn Văn đại phu.
Văn Chủng nói thêm:
- Sắc bất ba đào dị nịch nhân... Các nàng phải dùng hết cách quyến rũ cho được Ngô vương. Chỉ cần Ngô vương thích một trong các nàng thì kế hoạch sẽ có cơ thực hiện. Các nàng khác có nhiệm vụ hỗ trợ, không ganh tỵ, các nàng đã hiểu rõ chứ?
Không khí trang nghiêm, lời nói chí tình, năm cô đều bỗng nhiên nhận ra sứ mạng, đều cảm nhận nhiệm vụ khó khăn nhất thời không biết nói sao.
Nhà vua nghiêm nghị đưa mắt nhìn qua từng cô, phán bảo:
- Nếu trong các nàng có ai không tình nguyện đảm nhận trách nhiệm này thì cứ tâu thẳng ra.
Đã được giáo dục việc nước, đã biết con dân phải hiến thân, nay sứ mạng rửa nhục cho nước non, bảo toàn lãnh thổ đã đè nặng oằn vai, làm sao các cô dám cự tuyệt! Huống chi đứng trước sứ mạng bảo vệ quốc gia, con dân không có quyền cự tuyệt! Trong lòng Tây Thi đầy mâu thuẫn, sứ mạng chung và quyền lợi cá nhân đã xung đột mãnh liệt. Hơn thế nữa, nàng đã hứa làm vợ Phạm Lãi rồi! Sẽ làm vợ một tướng lãnh tài ba, làm sao nàng có thể sang cung Ngô phục dịch cho một người đàn ông khác.
Vì thế, nàng nghĩ là phải trần tình mối quan hệ giữa nàng và Phạm Lãi, tin rằng quân vương sẽ miễn cho nàng trách nhiệm trọng đại ấy. Nhưng, mối t tình riêng giữa nam nữ có thể nói ra công khai giữa bấy nhiêu người chăng? Ôi khó quá!
Với nỗi thẹn trong lòng, với nền gia giáo và “quốc gia giáo” nàng phải giữ lời. Hơn nữa, quan niệm vị quốc hiến thân đã khắc sâu vào tâm khảm của nàng rồi. Một cá nhân vì tình riêng quên Tổ quốc thì biết mấy sông rửa cho hết nhục?
Nhìn thấy năm cô không phản ứng từ chối, nhà vua nói thêm:
- Trẫm biết các nàng không thể cự tuyệt, không thể sợ khó, sợ khổ. Lúc đến Ngô cung, các nàng sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, sống trong cuộc sống nhàn hạ, thảnh thơi. Nhưng các nàng là một đội binh hùng của nước Việt chúng ta. Trách nhiệm công việc của các nàng sẽ vô cùng khó khăn nguy hiểm. Kể từ ngày mai, cách một ngày, hoàng hậu sẽ đến cùng các nàng nói về các việc trong cung Ngô suốt một tiếng. Văn đại phu cũng sẽ nói thêm với các nàng về nội tình nhà Ngô.
Trịnh Đán nghiêm trang đáp:
- Bọn hạ thần xin cố gắng hết sức mình.
- Phải, phải cố gắng hết sức mình là một việc tối cần! (Nhà vua mỉm cười) Cuối tháng, Phạm đại phu trở về, Người sẽ dạy dỗ thêm các nàng một số việc.
Nghe đến tiếng Phạm đại phu, Tây Thi không sao ngăn được giật nẩy mình.
Phạm Lãi đi Đương Dương đã nửa tháng rồi. Suốt thời gian này, chàng có phái người về thăm Tây Thi một lần. Nàng biết, Phạm Lãi đã thuyết phục được số người thiểu số man rợ, đồng thời phát hiện được một danh sư về kiếm thuật để mời về dạy kiếm cho quan quân Việt quốc. Không có cách di dân từ miền núi sang đồng bằng ở, Phạm Lãi phải ở Đương Dương để vỗ an trăm họ thêm một thời gian nữa. Đồng thời Việt vương còn truyền lệnh mới, buộc chàng nghiên cứu dân cư và thủy lợi dọc sông Tiền Đường. Khu vực ấy có mấy ngàn dân, ngày về của Phạm Lãi vì đó còn chậm trễ.
Bái biệt Việt vương, Tây Thi trở về với nỗi buồn đau tràn ngập.
Đồng bạn của nàng nhận được nhiệm vụ trọng đại mà phấn khởi vui vẻ, riêng nàng tư lự âm thầm, đồng bạn phấn khởi luận bàn trong khi nàng chỉ nghĩ đến “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”.
Nàng biết rõ, không thể trách người yêu sao về muộn. Nhưng đứng trước hoàn cảnh trớ trêu thế này, nàng không thể không trách cứ. Giá có mặt chàng, nàng đâu phải nặng lòng lo!
Trong nửa tháng, Tây Thi đã vui làm sao trước mối tình chớm nở lần đầu tiên, đồng thời cũng buồn làm sao mối sầu biệt ly. Đêm nào... Một đêm có chấn song ngăn, nhưng đẹp quá! Ngôn từ của thế gian này không làm sao diễn tả cho được hạnh phúc và sự toàn mỹ trong đêm ấy.
Nàng hồi tưởng những lời qua tiếng lại, nhớ rõ từng chữ, từng câu, nhớ cả từng giọng điệu nói lên với biết bao dư vị.
Trịnh Đán bỗng bất thần hỏi:
- Tây Thi, hình như chị có tâm sự gì?
- Ơ... - Lòng riêng của nàng không thể nói cho bè bạn nghe được.
Di Quang nói:
- Tây Thi! Nửa tháng nay, mình cảm thấy chị làm sao ấy! Lúc vui, lúc buồn... Rồi hôm nay, lúc Quân vương giao trọng trách cho chúng ta, mình nhìn mặt chị thấy trở xanh, có điều không ổn.
- Có gì... Chắc tại chị đa nghi!
Tây Thi gượng cười nói thêm:
- Quân vương trao trọng trách cho chúng ta, tôi nghĩ...
- Phải chăng chị không muốn đi?
Trịnh Đán hỏi. Tuy là bạn rất tốt với Tây Thi, lắm lúc, trong tiềm thức, Trịnh Đán nghĩ rằng giá không có người như Tây Thi thì hơn. Nếu không có Tây Thi, Trịnh Đán sẽ là người số một.
Trong thâm tâm, Trịnh Đán mong cho Tây Thi không nhận lời sang Ngô. Không hẳn ghen, nhưng nàng tự đặt mình như đã là tỳ thiếp của Ngô vương.
Tây Thi lại gượng cười:
- Sao không đi được? Chị em mình đã vì quốc gia, cho dầu có không làm được việc gì thì cũng phải đi.
Tây Thi nói giọng đàng hoàng, che giấu được lòng riêng. Tuy chưa từng trải, nàng vẫn hơn đời ở chỗ đó.
Nhưng đêm nay, nàng không làm sao ngủ được, đèn trong phòng đã tắt, Di Quang ngủ chung phòng với nàng đã phát tiếng ngáy nhỏ, chứng tỏ đang say giấc.
Riêng nàng lại trỗ dậy đến bên song cửa ngóng trông... Nàng đứng nguyên chỗ đứng nửa tháng trước đây. Khổ nỗi, ngoài song trống vắng, người yêu của nàng đang ở một phương trời biền biệt, hơn nữa, còn có một áp lực vô hình đè nặng tinh thần nàng: Đêm nay không trăng.
Muôn vạn vì sao lấp lánh trên nền trời dường như đang nheo mắt với nàng, dường như cười ngạo sự cô độc của nàng. Nàng bật khóc...
Đang khi nức nở, nàng vẫn không ngừng gọi:
- Đại ca!... Đại ca...
Nàng đâm sợ quá, sợ một ngày kia sang Ngô, trọn đời sẽ không còn gặp lại người yêu nữa.
Nàng nghĩ ngợi lung tung đến nửa đêm, khóc đến nửa đêm. Sợ ngày mai bè bạn phát giác mi mắt nàng sưng, nàng cố dằn lòng, bước lên giường ngủ.
Nhưng sáng hôm sau, lúc thái dương lên, bao nhiêu vấn đề trở lại với nàng. Nàng yêu, nàng sợ mất tình yêu... Nàng đâm ra hối hận đã tham gia cuộc tuyển lựa giai nhân. Nếu không dự cuộc tuyển lựa thì không phải mang trọng trách này. Song rồi nàng lại nghĩ là nàng hành động không sai. Bởi không tham dự thì biết nàng có gặp mặt người yêu của nàng không? Biết có được không?
Bao nhiêu ý nghĩ vây quanh nàng.
Một ngày trôi qua, lại một đêm trôi qua. Càng lúc, nàng cảm thấy không có cách nào chịu đựng được. Sau cùng, nàng định sẽ đích thân đến gặp Văn đại phu để trình bày khúc nhôi tình yêu giữa chàng và nàng. Nhưng khi đến trước cửa nhà Văn Chủng, nàng lại e thẹn quay về.
Tình yêu là một điều thầm kín. Tình yêu là để trong lòng. Làm sao nàng có thể đem phô bày, dẫn giải tình yêu? Nàng hãy còn mặc cảm tự ti, Phạm Lãi, chàng là một vị anh hùng trong lòng mọi người dân Việt. Dưới mắt mọi người, e rằng nàng không xứng đáng để yêu một anh hùng hay được yêu.
Nàng quay về, vào phòng, đứng bên song cửa với tình yêu bàng bạc đâu đây. Nàng nhìn mây lừ đừ trôi trên trời cao. Nàng nhìn gió vuốt ve cành lá. Nàng nhớ có thấy đôi cặp tình nhân đứng trên sình lầy giữa thâm canh, bán dạ. Nàng còn tưởng tượng xa hơn các lời những người yêu nói, cảnh họ âu yếm nhau...
Tưởng tượng và nhớ nhung lại bắt nàng sực tỉnh. Nàng chợt nhận ra rằng hạnh phúc chỉ ở trong tưởng tượng chứ không phải trong thực tế.
Nàng ngửa mặt hỏi trời:
- Bao giờ đại ca trở lại?
Từ tình yêu, thỉnh thong nàng lại nghĩ đến sứ mạng. Những lời Quân vương đã nói làm lòng nàng lạnh băng. Quốc gia... Quốc gia yêu cầu hy sinh, hy sinh tất cả. Nghĩ đến quốc gia, nàng phát sợ, có cảm tưởng như bị một dã thú vồ chụp. Nàng sợ quá đến thất thanh kêu lên.
- Tây Thi! (Di Quang từ phòng trong chạy đến bên song) Chị làm sao rồi?
Nàng xanh mặt, không làm sao nói được.
- Tây Thi, mấy ngày nay, mình thấy chị thật là kỳ cục!
Di Quang đỡ cánh tay bạn, hỏi dồn:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chị ốm đi rất nhiều.
- Mình... không làm sao c!
Nàng ấp úng đáp lời, nhưng lòng nặng trĩu như muốt toát ra. Nàng như một người gánh nặng, mong có người sớt chia gánh nặng. Nàng cố dằn lòng nói:
- Di Quang, Quân vương nói trách nhiệm của nước Việt đều đặt lên vai chị em chúng ta. Nếu như...
- Nếu như làm sao? Tại sao lại nếu như?
- Nếu như... - Nàng khổ sở, không biết phải khởi sự thế nào để nói về tâm sự rối bời trong lòng nàng.
Di Quang nhìn bạn, như chợt hiểu ra:
- Có phải chị không muốn sang Ngô?
- Cái đó... - Tây Thi chấn động, cảm thấy cửa lòng nàng đã bị mở hé nên thở phào, lắc đầu phủ nhận.
Di Quang nói thêm:
- Tây Thi, nhưng tại sao chị không muốn đi? Sao không nói rõ hơn một chút? Vừa rồi, chị nói “nếu như"... nếu như sao?
- Lòng mình đang bối rối quá, chính mình cũng không biết làm sao nữa?
- Chúng ta có trách nhiệm, có mục đích, tại sao lòng chị lại như thế?
Tây Thi muốn nói thẳng ra: “vì tình yêu” nhưng rồi nàng ngập ngừng, không muốn nói. Mới yêu lần đầu, nàng biết phải nói sao? Cứ nghĩ đến hai tiếng "người yêu" là nàng đỏ mặt.
Vì vậy, nàng muốn đánh lạc hướng, đưa mắt nhìn ra ngoài song.
Di Quang đứng kề bên cũng đưa mắt nhìn theo. Không bắt gặp gì đặc biệt, Di Quang ngạc nhiên hỏi:
- Tây Thi, chị nhìn gì vậy?
- Mình nhìn... Chàng!
Tiếng sau, Tây Thi như nói thầm với riêng mình.
Tình đầu ầm ì như dông bão.
Tình đầu lại giống như con nước xoáy. Tây Thi mang mối tình đầu phức tạp hơn trong nghĩa vụ quốc gia.