Dịch giả : Trần Hoàng Cương
Chương 28

ROME
Chủ nhật, mông 4 tháng Mười một. Buổi trưa
Đây quả là một ngày tuyệt vời, Ivo Palazzi nghĩ, cho việc đến thăm Villa d'Este cùng Simonetta và ba đứa con gái xinh đẹp của họ. Khi đi bách bộ tay trong tay với vợ qua công viên Tivoli nổi tiếng, ngắm nhìn các con nô đùa phía trước, chạy từ vòi phun nước nầy sang vòi phun nước khác, ông vẩn vơ tự hỏi không biết Pirro Ligorio, người đã xây công viên nầy cho các chủ nhân của mình, những người thuộc dòng họ d'Este, có bao giờ mơ tưởng nó sẽ đem lại niềm vui cho hàng triệu du khách tham quan. Villa d'Este ở phía Đông bắc của Rome, cách một quãng đường ngắn, khuất cao trên khu đồi Sabine. Ivo vẫn thường đến đây nhưng lần nào cũng có cảm giác vui sướng đặc biệt khi đứng trên nơi cao nhất nhìn xuống hàng tá vòi phun nước phía dưới, mỗi cái đều được thiết kế một cách khéo léo, không cái nào giống cái nào.
Ivo từng dẫn Donatella và ba đứa con trai đến đây. Chúng đã yêu thích nơi nầy xiết bao. Ý nghĩ về chúng làm Ivo thấy buồn. Ông đã không được gặp mặt hoặc nói chuyện với Donatella kể từ buổi chiều khủng khiếp đó ở nhà cô ta.
Ông vẫn nhớ rõ mồn một những vết cào của cô ta đã để lại trên người ông. Ông biết rõ sự ăn năn mà cô ta phải trải qua, và cô ta phải mong nhớ ông như thế nào. Được, cứ để cho cô ta đau khổ một thời gian, cũng như ông đã từng đau khổ. Trong đầu, ông có thể nghe giọng nói của Donatella và cô ta đang nói "Nào. Lối nầy, các con".
Mọi thứ có vẻ rõ ràng, gần như là sự thật. Ông có thể nghe cô ta nói, "Nhanh lên, Francesco!" và Ivo quay lại, Donatella đang ở đằng sau ông, cùng ba đứa con trai của họ, mạnh mẽ tiến lại gần ông cùng Simonetta và ba đứa con gái: Ý nghĩ đầu tiên của Ivo là Donatella đã tình cờ đến đây, tại công viên Tivoli, nhưng ngay lập tức ông nhận ra vẻ mặt của cô ta và đã hiểu. Mụ điếm đang cố đưa hai gia đình lại với nhau, cố tiêu diệt ông? Ivo đối phó tình huống như một người điên.
Ông quát Simonetta:
- Anh có vài điều muốn cho em biết. Nhanh lên, tất cả mọi người.
Và ông dồn gia đình xuống những bậc thang đá dài và ngoằn ngoèo xuống khu dưới, xô đẩy các khách du lịch sang hai bên, mắt vẫn luôn cảnh giác liếc ra sau vai. Ở phía trên, Donatella và ba đứa con trai đang tiến tới bậc thang. Ivo biết rằng nếu bọn trẻ trông thấy ông là mọi việc sẽ hỏng bét. Chỉ cần một đứa gọi "Bố!" thôi là ông có thể bị nhấn chìm xuống các khe suối. Ông giục giã Simonetta và các con gái đi tiếp không cho họ có cơ hội dừng lại, không dám để cho họ đứng lại dù chỉ trong chốc lát.
- Chúng ta vội đi đâu thế nầy? - Simonetta thở gấp. - Có gì mà phải vội vàng thế?
- Đó là một sự bất ngờ. - Ivo vui vẻ nói. - Rồi em sẽ biết.
- Ông liều liếc ra đằng sau thêm một lần. Donatella và ba cậu con trai đã ở ngoài tầm mắt. Phía trước là cả một mê cung với một dãy thang đi lên và một dẫy khác đi xuống. Ivo chọn một cái đi lên.
- Nào, - ông gọi các cô con gái. - Ai lên đến đỉnh trước sẽ được nhận phần thưởng!
- Ivo! Em mệt quá rồi! - Simonetta ca cẩm. - Chúng ta sẽ nghỉ một lát được không?
Ông ngạc nhiên nhìn bà.
- Nghỉ? Như thế sẽ làm hỏng cả bất ngờ. Nhanh lên?
Ông cầm tay Simonetta và kéo bà lên các bậc thang dốc, ba cô con gái chạy trước. Ivo thấy mình cũng gần như nghẹt thở. Sẽ tốt cho bọn họ, ông chua chát nghĩ, nếu mình lên cơn đau tim và chết ngay tại đây. Mẹ kiếp đàn bà? Bạn không thể tin được vào bất kỳ ai trong số họ cả. Làm sao cô ta có thể cư xử như thế với mình? Cô ta say mê mình. Mình sẽ giết mụ điếm về tội nầy.
Ông có thể hình dung ra cảnh mình đang bóp cổ Donatella trên giường. Cô ta không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ mỏng tang. Ông xé toang nó ra và bắt đầu trèo lên người cô ta, còn cô ta thì gào thét xin tha thứ Ivo cảm thấy mình đang cương lên.
- Chúng ta dừng ở đây nhé? - Simonetta van nỉ.
- Không! Sắp đến nơi rồi.
Họ đã lên tới đỉnh lần nữa. Ivo lo lắng nhìn quanh. Donatella và các con không có ở đó.
- Anh đưa em và các con đi đâu vậy? - Simonetta hỏi.
- Rồi em sẽ biết, - Ivo nói trong cơn kích động. - Theo anh! - ông xô họ về phía lối ra.
Isabella, đứa con gái lớn nhất nói:
- Mình đi về hả bố? Mình vừa mới đến đây mà!
- Chúng ta sẽ đến chỗ khác đẹp hơn, - Ivo hổn hển.
Ông liếc nhìn về phía sau. Donatella và các con trai đã xuất hiện, đang trèo lên các bậc thang.
- Nhanh lên các con!
Một lát sau Ivo và một gia đình của ông đã rời khỏi cổng của Villa d'Este, chạy về chiếc xe của họ ở quảng trường lớn.
- Em chưa bao giờ thấy anh như thế nầy cả. - Simonetta hổn hển nói.
- Anh cũng chưa bao giờ như thế nầy hết, - Ivo thành thực trả lời. Ông nổ máy xe trước khi các cánh cửa kịp đóng và cho xe lao ra khỏi bãi đỗ như ma đuổi.
- Ivo!
Ông đập khẽ vào tay Simonetta.
- Bây giờ anh muốn mọi người hãy nghỉ ngơi. Một bữa trưa thật đặc biệt, anh… anh sẽ đưa mọi người đi ăn ở Hasslee.
Họ ngồi ở khung cửa sổ nhìn xuống Spanish Steps với nhà thờ Saint-Peter ẩn hiện tuyệt vời đằng xa.
Simonetta và bọn trẻ đã có một bữa trưa tuyệt vời. Đồ ăn rất ngon miệng. Ivo thậm chí còn có thể ăn cả tấm giấy bồi. Đôi tay ông run đến nỗi không thể cầm chặt dao và nĩa. Mình không thể chịu đựng hơn thế nầy nữa, ông nghĩ. Mình không thể để cô ta phá hoại cuộc đời mình.
Bởi vì bây giờ ông không còn nghi ngờ gì về việc mà Donatella định làm. Trò chơi đã kết thúc. Trừ khi ông có thể tìm ra cách đưa cho Donatella số tiền mà cô ta yêu cầu.
- Ông phải có số tiền đó. Bất kể bằng cách nào.