Dịch giả : Trần Hoàng Cương
Chương 30

Vào lúc mười giờ sáng hôm sau, điện thoại riêng của Elizabeth réo chuông. Đó là Emil Joeppli. Nàng đã cho ông ta số để không ai phát hiện ra sự liên lạc của họ.
- Tôi không hiểu có gặp được cô không! - Ông ta nói. Giọng ông ta rất kích động.
- Mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đó.
Kate Erling ngạc nhiên nhìn Elizabeth vừa mặc áo khoác vừa ra khỏi văn phòng.
- Cô có một cuộc hẹn vào lúc…
- Huỷ bỏ tất cả các cuộc hẹn trong vòng một tiếng nữa cho tôi, - Elizabeth nói, và bước đi.
Trong toà nhà Phát triển, người canh cửa kiểm tra thẻ của Elizabeth:
- Cánh cửa cuối cùng ở bên trái, cô Roffe.
Elizabeth thấy Joepli một mình trong phòng thí nghiệm. Ông ta hào hứng chào nàng.
- Đêm qua tôi vừa hoàn thành thí nghiệm cuối cùng. Nó hoạt động tốt. Các engyme hoàn toàn ngăn chặn quá trình lão hoá. Cô nhìn xem.
- Ông ta dẫn nàng tới một chuồng nhốt 4 con thỏ con hoạt bát, đầy sức sống. Bên cạnh đó là một chuồng nhốt bốn con thỏ khác, trầm hơn, trưởng thành hơn.
- Đây là thế hệ thứ năm trăm nhận engyme. - Joepli nói.
Elizabeth đứng trước chuồng thỏ.
- Trông chúng có vẻ mạnh khỏe.
- Đó là một phần của nhóm kiểm tra. - ông ta chỉ cái chuồng phía bên trái, - Chúng là các cá thể già hơn.
Elizabeth nhìn các con thỏ tràn đầy sức sống, nô đùa trong lồng như những con thỏ mới sinh yà nàng không thể tin nổi.
- Chúng sẽ sống lâu hơn các con kia ít nhất là ba lần, - Joepli nói với nàng.
Khi áp dụng tỉ lệ đó với con người, kết quả thật là lớn lao. Nàng không thể kiềm chế được cơn kích động.
- Bao… bao giờ ông mới bắt đầu thí nghiệm trên con người?
- Tôi đang hoàn tất các ghi chú cuối cùng. Sau đó là chỉ cần nhiều lắm là ba hoặc bốn tuần.
- Emil, đừng nói chuyện nầy với ai đấy. - Elizabeth nhắc nhở.
Emil Joeppli gật đầu.
- Tôi không nói đâu, cô Roffe. Tôi làm việc một mình. Tôi sẽ hết sức cẩn thận.
Cả buổi chiều hôm đó được dành cho cuộc họp của hội đồng quản trị và nó diễn ra tốt đẹp. Walther không đến. Charles lại đề cập đến chuyện bán cổ phần lần nữa nhưng Elizabeth đã cương quyết từ chối. Sau đó Ivo tỏ ra hết sức quyến rũ và Alec cũng vậy. Charles có vẻ căng thẳng khác thường. Elizabeth mong ước được biết lý do vì sao. Nàng mời bọn họ ở lại Zurich dùng bữa tối với nàng. Cố tự nhiên, Elizabeth nhắc đến các vấn đề được nêu ra trong báo cáo, quan sát một loạt phản ứng, nhưng nàng không nhận thấy một tín hiệu lo lắng hoặc có tội nào. Và tất cả các thành viên tham dự, ngoại trừ Walther đều ngồi vào bàn.
Rhys không có mặt trong cả buổi họp lẫn bữa tối:
- Tôi phải giải quyết một số việc gấp - anh nói vậy và Elizabeth tự hỏi không biết có phải là một cô gái không.
Elizabeth nhận thấy rằng mỗi khi Rhys ở lại làm việc đến khuya với nàng là anh lại phải huỷ bỏ một cuộc hẹn. Một lần, khi anh không thể đến gặp một cô gái đúng giờ, cô ta đã đến văn phòng. Cô ta là một cô gái tóc đỏ tuyệt vời, với thân hình khiến Elizabeth cảm thấy mình không khác gì một người đàn ông. Cô ta rất giận dữ vì bị anh cho "leo cây" và cô ta cũng không ngần ngại che giấu sự giận dữ của mình.
Rhys đã đưa cô ta ra thang máy rồi quay lại.
- Xin lỗi về chuyện đó, - anh nói.
Elizabeth không thể kiềm chế bản thân.
- Cô ấy thật quyến rũ, - nàng ngọt ngào nói. - Cô ấy làm gì vậy?
- Cô ấy là nhà phẫu thuật não, - Rhys nghiêm chỉnh trả lời và Elizabeth bật cười. Ngày hôm sau Elizabeth biết rằng cô ta đúng là một bác sĩ phẫu thuật não.
Còn nhiều người khác nữa và Elizabeth thấy mình khó chịu với tất cả bọn họ. Nàng ước ao mình có thể hiểu Rhys nhiều hơn. Nàng đã biết một Rhys Williams xã hội, nhưng nàng muốn biết một Rhys Williams riêng tư, cái tôi mà anh vẫn che giấu. Đã hơn một lần Elizabeth nghĩ, Rhys nên điều hành tập đoàn thay vì nhận các mệnh lệnh của nàng. Mình tự hỏi anh thật sự cảm thấy sao về điều đó?
Sau bữa tối hôm đó, khi các thành viên hội đồng quản trị đã đáp tàu hoả, máy bay về nhà, Rhys vào căn phòng của Elizabeth, nơi nàng đang làm việc cùng Kate.
- Anh nghĩ anh phải giúp em một tay, - Rhys nhẹ nhàng nói.
Anh không hề giải thích anh đã đi đâu. Tại sao lại phải đến đây? Elizabeth nghĩ. Anh không phải trình bày với mình.
Hai người cùng làm việc và thời gian trôi qua thật nhanh. Bây giờ Elizabeth ngắm nhìn Rhys và thấy anh lúc nào cũng chăm chú xem xét các giấy tờ, cặp mắt tinh anh và hoạt bát. Anh đã tìm ra trong một số chi tiết bị các luật sư bỏ quên trong vài hợp đồng quan trọng. Cuối cùng Rhys vươn vai, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
- Ồ! Đã quá nửa đêm rồi. Anh e rằng anh có một cuộc hẹn. Anh sẽ đến vào sáng sớm mai và hoàn thành việc kiểm tra các hợp đồng nầy.
Elizabeth thắc mắc liệu anh có hẹn với cô bác sĩ phẫu thuật não hay với một trong các cô khác của anh… Nàng ngăn mình lại. Việc Rhys làm gì trong đời tư là chuyện của riêng anh.
- Em xin lỗi, - Elizabeth nói. - Em không biết là đã quá muộn. Anh cứ đi đi. Kate và em sẽ đọc cho xong đống giấy tờ nầy.
Rhys gật đầu.
- Sáng mai sẽ gặp em. Chào Kate!
- Chào ông Williams.
Elizabeth nhìn Rhys đi khỏi rồi cố ép đầu óc mình quay trở lại với các bản hợp đồng. Nhưng chỉ một lát sau ý nghĩ của nàng lại hướng đến Rhys. Nàng háo hức muốn kể cho anh về sự tiến triển mà Emil Joeppli đang làm với loại thuốc mới, để chia sẻ niềm vui với anh, nhưng nàng đã ghìm mình lại. Sớm thôi, nàng tự nhủ.
Họ xong việc vào lúc một giờ sáng. Kate Erling nói:
- Còn vấn đề gì nữa không, cô Roffe?
- Không, tôi nghĩ xong cả rồi. Cám ơn, Kate. Ngày mai bà có thể đi muộn.
Elizabeth đứng lên, toàn thân tê cứng vì đã ngồi quá lâu.
- Cám ơn cô. Tôi sẽ cho đánh máy xong chiều mai.
- Vậy thì tốt quá.
Elizabeth lấy áo khoác và ví tiền, đợi Kate, rồi hai người cùng bước ra cửa. Họ cùng ra hành lang và hướng về phía chiếc thang máy tốc hành đã mở sẵn cửa. Họ bước vào trong. Khi Elizabeth định nhấn nút thì bỗng có tiếng điện thoại vang lên từ văn phòng.
- Để tôi trả lời cho, cô Roffe, - Kate Erling nói - Cô cứ xuống trước đi.
Bà ta bước ra khỏi thang máy.
Ở tầng một người bảo vệ ca đêm nhìn bảng điều khỉển thang máy thấy đèn đỏ bật sáng ở trên cao và bắt đầu đi xuống. Đó là đèn hiệu của thang máy riêng. Điều nầy có nghĩa cô Roffe đang đi xuống. Tài xế của nàng đang ngồi ở cái ghế trong góc, gà gật trong tờ báo.
- Cô chủ đang xuống, - người bảo vệ nói.
Người tài xế duỗi người ra và lười nhác đứng dậy.
Một hồi chuông báo động bất thần rung lên xé toang sự im lặng của hành lang phòng tiếp tân. Cặp mắt người bảo vệ quét nhanh về phía bảng điều khiển thang máy. Ánh đèn đỏ đang di chuyển nhanh dần lên, cho thấy thang máy đang tăng tốc. Hệ thống điều khiển đã ngừng hoạt động.
- Ồ Chúa ơi! - Người bảo vệ lắp bắp.
Anh ta chạy vội về phía bảng điện, mở tấm ngăn kéo mạnh chiếc cầu dao khẩn cấp cho hệ thống phanh an toàn hoạt động. Ánh đèn đỏ vẫn tiếp tục lao xuống.
Người tài xế cũng chạy vội về phía bảng điện. Anh ta thấy nét mặt của người bảo vệ.
- Chuyện gì…
- Tránh ra! - Người bảo vệ quát lên. - Nó sắp rơi xuống rồi!
Họ chạy khỏi dãy thang máy về phía bức tường xa nhất. Hành lang bắt đầu rung lên theo tốc độ của buồng thang máy trong đường thông và người bảo vệ nghĩ, "Đừng để cô ấy trong đó" và khi buồng thang lao qua hành lang, anh ta nghe thấy tiếng thét khủng khiếp ở bên trong.
Một khoảnh khắc sau, một tiếng ầm lớn vang lên và cả toà nhà giật lên như vừa trải qua một cơn động đất.