---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 10
Ngài James Peel Edgerton vào cuộc

     uppence không vụng về chút nào trong việc thực thi chức năng mới của cô. Bởi vì các con gái của mục sư rất có kinh nghiệm trong các công việc nội trợ. Các cô cũng rất có khiếu trong việc tạo dựng một chỗ làm mới, ngay khi biết có chô làm nào lương khá hơn và bảo đảm cuộc sống cho các cô hơn là túi tiền còm của ông mục sư là các cô đến đó ngay.
Tuppence không lo là không làm tròn nhiệm vụ. Bà bếp của bà Vandemeyer, rõ ràng là rất sợ hãi bà chủ, làm cô thấy tò mò. Cô gái trẻ kết luận rằng không còn nghi ngờ gì nữa bà chủ có một áp lực nào đấy đối với bà người làm. Bà chú đúng là một sếp thật sự và chính Tuppence đã có dịp nhận ra ngay buổi tôi hôm đó. Bà Vandermeyer mời một vị khách và Tuppence xếp bộ đồ ăn cho hai người trên cái bàn đẹp đánh véc ni. Trong khi chờ đợi người khách cô cảm thấy hơi lo lắng. Có khả năng người khách đó là Whittington. Mặc dù cô cho rằng hắn ta sẽ không nhận ra cô, nhưng cô vẫn muốn ông khách là một người khác hơn. Biết làm gì hơn ngoài hy vọng như vậy?
Vào lúc 8 giờ hơn, có tiếng chuông cửa và Tuppence tim đập mạnh ra mở cửa. Cô cũng không thấy nhẹ nhõm hơn khi ông khách là người thứ hai trong hai người đàn ông mà Tommy đã nhận trách nhiệm theo dõi.
Tuppence quay vào trong bếp.
- Tôi có thể bắt đầu dọn ăn được chưa? Nào, ta đi thôi, bắt đầu!
Vừa phục vụ bàn ăn, Tuppence vừa không bỏ sót tí nào trong cuộc đối thoại, ông khách rõ ràng là người đàn ông mà Tommy đã theo dõi trong lần cuối cùng cô gặp cậu. Mặc dù không muốn công nhận nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy lo lăng cho anh bạn cùng hội.
Cậu ta ở đâu nhỉ? Tại sao cô lại không nhận được một dòng nào của cậu ấy nhỉ? Trước khi rời Ritz, đã sắp xếp để thư từ của cô được đưa đến chỗ một người bán báo rất gần nơi Albert thường xuyên đến. Tất nhiên là cô mới chỉ rời Tommy từ ngày hôm trước và thật vô lý nếu đã thấy lo lắng cho cậu ấy. Dù rằng việc cậu ta không nhắn một lời nào cũng là hơi lạ.
Cô đã nghe được khá nhiều nhưng cuộc nói chuyện không làm sáng tỏ thêm chút nào. Ông khách và bà Vandermeyer đề cập đến những chủ đề hoàn toàn trung lập. Các vở kịch ở nhà hát, các điệu nhảy đang thịnh hành, các câu chuyện tầm phào. Sau bữa tối, họ lui vào phòng khách, ở đó bà Vandermeyer ngả người trên đi-văng trông lại càng xinh đẹp hơn bao giờ hết. Tuppence mang cà phê và rượu mùi lên. Rồi cô phải tiếc rẻ lui ra.
Khi cô vừa rời khỏi phòng, ông khách hỏi:
- Cô ta mới đến à?
- Cô ta làm ở đây từ sáng nay. Cô kia thật đúng là của nợ. Cô này có vẻ tốt và biết việc.
Tuppence đứng cạnh cửa mà cô đã cô ý không đóng hẳn lại nghe thấy người đàn ông hỏi:
- Cô ta có hoàn toàn đáng tin không?
- Quả thật ông đa nghi vô lý quá. Tôi nghĩ là cô ta là em họ của người gác công hoặc đại loại như vậy. Vả lại, cũng chẳng có ai nghi ngờ rằng tôi có quan hệ vởi ông bạn chung của chúng ta, ông Brown.
- Trời đất ơi, Rita, hãy thận trọng! Cửa chưa đóng đâu.
- Vậy thì ra đóng cửa lại đi! - Bà Vandermeyer nói vẻ trêu chọc.
Tuppence dời ra xa ngay, vẫn không dám dời vị trí lâu hơn, cô thu dọn rồi rửa bát đĩa nhanh thoăn thoắt theo kiểu cô đã học được ở bệnh viện. Rồi một lần nữa cô luồn vào sau cửa phòng khách. Bà bếp vẫn còn bận rộn với các lò nướng; nếu bà ta không thấy cô, bà ta sẽ tưởng rằng cô đang bận dọn bàn.
Nhưng than ôi! Trong phòng, tiếng nói chuyện khẽ quá làm cô không nghe được gì. Cô không dám lại mở cửa dù thật nhẹ nhàng. Bà Vandermeyer ngồi đối diện cửa và cô e ngại cặp mắt mèo rừng của bà ta. Cô ao ước biết được chuyện gì đang xảy ra. Nếu có chuyện bất ngờ, thì cô có thể có tin tức của Tommy.
Cô nghĩ ngợi vài giây rồi mặt sáng lên, cô đi nhanh qua hành lang và bước vào phòng ngủ cua bà Vandermeyer, các cửa sổ phòng ngủ mở ra một cái ban công lớn chạy dài suốt căn hộ.
Bà Vandermeyer nhìn một cách khinh bỉ.
- Cứ yên tâm ông bạn quý mến, ông ta chả nghi ngờ gì đâu. Ông không được lịch sự như thường lệ. Ông có vẻ quên rằng người ta thường coi tôi là một phụ nữ rất đẹp. Và đấy là cái mà Peel Edgerton quan tâm.
Boris lắc đầu hoài nghi.
- Ồng ta đã nghiên cứu về môn tội phạm học nhiều hơn bất kỳ ai ở nước Anh này mà bà nghĩ rằng có thể lừa ông ta ư?
- Nếu ông đã nói hết thì ông nên biết tôi rất thích thú thử lừa ông ta đấy.
- Trời ơi, Rita!
- Vả lại, - Bà Vandermeyer nói thêm - ông ấy giàu có vô cùng và tôi không phải là người coi khinh tiền bạc. Như ông biết đấy, ông bạn quý mến, đó chính là động lực của chiến tranh.
- Tiền! Tiền! Bà luôn gặp nguy hiểm đấy, Rita. Bà bán cả linh hồn của bà vì tiền!
Ông ta im lặng một lát rồi nói nhỏ vẻ hung dữ, dằn từng tiếng.
- Thậm chí tôi chợt nghĩ rằng bà có thể có khả năng bán cả... chúng tôi!
Bà Vandermeyer nhún vai:
- Dù sao đi nữa thì cái giá đó chắc phải cao lắm - Bà ta thong thả nói - Cao hơn nhiều so với khả năng của một người bình thường. Chỉ có một tỉ phú mới trả nổi.
- Bà thấy đấy, - Ông khách lẩm bẩm - tôi không nhầm đâu.
- Ông bạn quý mến, ông không hiểu lời nói đùa à?
- Thế đấy là nói đùa à?
- Tất nhiên rồi.
- Vậy thì tôi chỉ có thể nói với bà rằng bà có một khiếu hài hước hơi đặc biệt, Rita thân mến ạ.
Bà Vandermeyer hài lòng mỉm cười:
- Thôi chúng ta đừng cãi nhau nữa, ông bạn. Bấm chuông đi, chúng ta sẽ uống một ly.
Tuppence rút lui và xem lại bóng mình trong gương. Rồi cô trình diện, vẻ rất khiêm nhường.
Cuộc nói chuyện mà cô vừa nghe được, dù rất thú vị vì nó chứng tỏ sự thông đồng giữa Rita và ông khách, nhưng nó cũng vẫn không rọi được tia sáng nào lên những lo lắng hiện tại của cô. Cái tên Jane Finn thậm chí không được nói đến. Trao đổi vài câu với Albert vào sáng hôm sau, cô biết rằng chả có bức thư nào chờ cô ở nhà người bán báo cả. Có vẻ không thể tin đươc rằng Tommy, nếu mọi việc trôi chảy, lại không báo tin về. Cô cảm thấy nỗi lo lắng bóp nghẹt trái tim... và nếu... Cô dũng cảm xua đuổi nỗi lo sợ, lo lắng chẳng giải quyết được điều gì. Cô giật mình về điều may mắn mà bà Vandermeyer tặng cho cô.
- Cô thường nghỉ ngày nào, Prudence?
- Thứ sáu, thưa bà.
- Vừa vặn hôm nay là thứ sáu. Nhưng cô mới đến hôm qua, chắc cô không định ra ngoài hôm nay chứ?
- Có đấy ạ, tôi đang định xin phép bà.
Bà Vandermeyer ngắm cô một giây rồi mỉm cười:
- Tôi rất muốn ông khách vừa rồi nghe được lời cô nói. Ông ta đã có những giả thiết về cô, tối hôm qua. - Nụ cười càng rộng hơn, yểu điệu - Lời thỉnh cầu của cô rất điển hình. Cô làm tôi hài lòng. Cô không thể hiểu điều tôi muốn nói đâu nhưng tôi cho phép cô nghỉ từ bây giờ. Điều đó không liên quan đến tôi, tôi không ăn tối ở nhà.
- Cảm ơn bà.
Ngay khi vừa ra khỏi phòng, Tuppence cảm thấy nhẹ bỗng cả người. Thêm một lần nữa cô phải thú nhận rằng cô thấy sợ hãi vô cùng cái người đàn bà đẹp có cái nhìn tàn bạo này.
Cô đang đánh bóng các đồ đạc thì có tiếng chuông cửa. Đấy không phải là Whittington, cũng không phải là ông khách ban nãy, mà là một người to lớn hơn trung bình một chút, ông ta có vẻ khá cao. Bộ mặt cố ý cạo nhẵn nhụi để lộ một sức mạnh hiếm có. Một lực hút thật sự tỏa ra từ bản thân ông ta.
Đây là một người lập pháp hay hành pháp? Cùng một lúc với tên mình, người khách đã đưa ra câu trả lời: Ngài James Peel Edgerton.
Tuppence quan sát ông ta với sự quan tâm gấp đôi. Vậy ông ta chính là ông luật sư nổi tiếng mà tên tuổi luôn được mọi người nhắc đến! Người ta nói rằng vào một ngày nào đó ông ta sẽ trở thành thủ tướng, ông ta đã từ chối chức vụ đó vì lợi ích nghề nghiệp và chọn chiếc ghế nghị sĩ của Ecốt ở Quốc hội.
Tuppence quay vào vẻ ưu tư. Người đàn ông nổi tiếng này đã gây ấn tượng cho cô. Cô có thể hiêu nỗi lo lắng của ông khách ban nãy, Peel Edgerton không phải là người dễ bị lừa.
Mười lăm phút sau, có tiếng chuông và Tuppence quay lại tiền sảnh để tiễn khách. Ông ta đã liếc nhìn cô soi mói và trong khi cô đưa cho ông ta mũ và gậy thì ông ta chăm chú quan sát cô. Khi cô mở cửa và tránh sang một bên để ông ta đi qua, ông ta dừng lại trên ngưỡng cửa:
- Cô chưa làm việc ở đây lâu phải không?
Tuppence ngước mắt lên, ngạc nhiên. Trong cái nhìn của ông ta, cô thấy sự tốt bụng và một cái gì đó khó đoán ra. Cô gật đầu trả lời.
- Cô là y tá đã thôi việc phải không?
- Bà Vandermeyer nói cho ông biết à? - Cô nghi ngại hỏi.
- Không, cô bé, cái nhìn của cô bảo tôi như vậy. Thế đây là một chỗ tốt chứ?
- Rất tốt, thưa ông, cảm ơn ông.
- Cô biết đấy, bây giờ có nhiều chỗ tốt lắm. Và sự thay đổi không làm hại ai cả.
- Ông muốn nói là...
Ông ta qua lại và lướt nhìn cô vẻ thông thái và nhân từ.
- Ồ! Đấy chỉ là một nhận xét thoảng qua thôi...
Đến đó thì Tuppence lại quay vào bếp càng ưu tư hơn bao giờ hết.