lizabeth đã chống lại chúng. Thật ra cô đã dánh lại chúng với sự giận dữ tột đỉnh, và phản ứng của cô mạnh mẽ hơn dự tính của chúng. Cô đã đánh lại, khi chúng chạy nhanh ra đường Edgware từ công viên Hyde Park và trong cái gẩ khu trại nuôi ngựa ở Maida Vale, nơi chúng chuyển cô sang chiếc xe bán tải thứ hai. Cô đã cào cấu và đá chúng. Cô nhổ nước bọt vào mặt chúng, gọi chúng là những tên giết người hèn nhát. Cuối cùng, chúng buộc phải dùng kim tiêm đối với cô. Cô chẳng thih\chs cách đó chút nào. Bởi như thế, cô không thể đánh lại chúng được nữa. Phòng dành cho cô nhỏ và vuông vức, với tường xung quanh làm bằng khối bọ đá sơn màu trắng của xương và có sàn bê tông. Phòng không có vật dụng gì ngoài cái giường kiểu quân đội gấp lại được, một cái gối nhìn giống viên gạch cùng cái chăn len sờn cũ có mùi ẩm mốc và chất tẩy uế. Tay cô bị trói và chân bị xích lại. Chúng luôn bật đèn sáng để cô không thể nhận thức được là đêm hay ngày. Có một lỗ nhỏ nhìn ra ngoài trên cánh cửa sắt, ở đó có một ánh mắt dã tâm thường xuyên theo dõi cô. Cô ước gì mình có thể đâm con dao vào chỗ đó. Khi cô chợp mắt, những giấc mơ của cô đầy bạo lực. Giao tiếp với bọn bắt cóc được hạn chế đến mức tối thiểu và được kiểm soát nghiêm ngặt. Những nôi quy được đưa ra vào buổi sáng ngày đầu tiên, sau khi cô đã tỉnh vì bị tiêm thuốc. Tất cả giao tiếp đều được thực hiện bằng chữ viết, với những mảnh giấy luồn qua khe cửa dưới buồng giam. Khi nhận mảnh giấy, cô phải trả lời có hay không bằng giọng nhỏ nhẹ. Chúng cảnh báo nếu có bất kỳ hành vi nào trái với quy định thì cô sẽ không được cung cấp thức ăn và nước uống. Cho đến giờ, chúng chỉ hỏi cô có hai câu. Một là: Cô có cần thức ăn không? Câu kia là: Cô có muốn sử dụng nhà vệ sinh không? Mỗi lần có câu hỏi xuất hiện dưới cửa sổ, cô đều trả lời có, mặc dù cô chả biết là liệu mình có đói hay cần đi vệ sinh không. Cô nói “…” với chúng bởi vì cô muốn dứt ra sự nhạt nhẽo khi nhìn vào bốn bức tường trắng vô vị. Nói “…” nghĩa là được tiếp xúc với bọn bắt cóc, cho dù cô có ghét chúng đến cỡ nào thì việc giao tiếp cũng làm cô thấy dễ chịu lạ lùng. Thức ăn dành cho cô không bao giờ thay đổi: một miếng bánh mì và bơ, một chai nước, vài miếng sôcôla nếu cô ngoan ngoãn với chúng. Nhà vệ sinh của cô là cái xô nhựa màu vàng. Hai tên bắt cóc chỉ bước phòng giam của cô có một lần. Chúng đội khăn trùm đầu chỉ hở mắt để tránh bị nhận dạng, nhưng cô đã học cách nhận ra chúng bằng ánh mắt. Một tên có mắt nâu, tên kia mắt xanh đẹp quá đỗi. Cô gọi chúng bằng tên Cain “mắt nâu” và Abel “mắt xanh”. Cain luôn mang thức ăn đến cho cô, còn Abel tội nghiệp là người mang xô vệ sinh của cô đi. Cô tự chơi trò tư duy để cho qua những giờ phút trống rỗng dài lê thê. Cô bồng bềnh với trò chơi trượt tuyết trong bầu không khií trong lành hoàn hảo. Cô thực hiện những ca giải phẫn khó rồi đọc lại tất cả những quyển sách y khoa dài dằng dặc của mình. Cô nói chuyện thường xuyên với mẹ. Nhưng khoảnh khắc bị bắt mới làm cô phải suy nghĩ nhiều nhất. Hình ảnh quay đi quay lại không ngừng trong ký ức, như một cuốn băng video mà cô không kiểm soát được: những người đàn ông mặc đồ bó sát màu đen nhảy ra từ những chiếc xe bán tải, những thi thể bị bắn nát trong công viên Hyde Park, người đàn ông cố gắng cứu mạng cô. Cô thoáng nhìn anh ta khi chúng đẩy cô vào sau xe, một người góc cạnh có thái dương ngả bạc, cúi mình bằng một đầu gối với khẩu súng trong bàn tay dang rộng. Cô thường tự hỏi anh ta là ai. Cô hy vọng một ngày nào đó nếu được cứu thoát, cô sẽ có cơ hội cảm ơn anh ta. Nếu một ngày nào đó được cứu thoát … vì một lí do nào đó, cô thấy dễ chịu khi nghĩ về cái chết hơn là mục tiêu của một cuộc tìm kiếm qui mô, nhưng hy vọng mọi người sẽ tìm thấy mình cũng phai nhạt dần khi ngày dài chầm chậm trôi qua. Những tờ giấy viết luồn qua khe cửa đều đặn làm đầu óc cô dịu đi một chút. Cô có cần thức ăn không? … Cô có muốn sủ dụng nhà vệ sinh không?... Nhưng vào ngày thứ năm, khi người đàn ông có thái dương ngả bạc đang lên máy bay ở phi trường Heathrow, mảnh giấy khác xuất hiện, viết rằng. Một người trong chúng tôi cần bác sĩ. Cô có giúp chúng tôi được không? “Được”, cô đáp bằng giọng nói nhỏ nhẹ, một lúc sau Cain và Abel bước vào phòng giam, đến gần cô. Chúng im lặng dẫn cô lên dãy cầu thang có bậc rất hẹp và dốc, chầm chậm để cô không vấp lên dây xích. Ở bận thang trên cùng họ đi qua một cửa sắt kêu cót két, bước vào một nhà kho nhỏ. Chỗ này tối thui và lạnh lẽo, trừ một cái đèn tiết kiệm điện đang sáng trên đống giường xếp ở góc xa. Trên một chiếc giường là một người đàn ông không phủ khăn trùm đầu. Anh ta nhăn mặt vì đau và người đẫm mồ hôi. Cain kéo chăn ra để lộ chân phải của anh ta. “Lạy Chúa”, Elizabeth thốt lên. Viên đạn đã đi xuyên bên dưới đầu gối làm nát xương ống chân. Vết thương có đường kính khoảng 2cm và dính vài mảnh vụn quần áo anh ta mặc buổi sáng vụ tấn công. Da xung quanh đã chuyển màu nâu đỏ và sưng rất to, những đường sọc đỏ bắt đầu lan lên đùi. Rõ ràng là anh ta đang bị viêm nghiêm trọng và sắp bị nhiễm trùng. Cô vươn người về phía cổ tay của người bệnh nhưng một tên khủng bố đã ngăn cô lại. Đó là tên có mắt nâu: Cain. “Tôi phải bắt mạch chứ?”. Cô hất tay Cain ra rồi đặt đầu ngón tay tìm mạch trên cổ tay bạn hắn. Mạch nhanh và yếu. Sau đó cô đặt tay lên cái trán đang thấm đẫm mồ hôi và nóng sốt của hắn ta. “Anh ta cần phải được đưa đến trung tâm cấp cứu ngay. Còn kịp”. Cain lắc đầu. “Nếu không anh ta sẽ chết”. Tên khủng bố lấy bàn tay đeo găng chỉ ngón tay vào mặt Elizabeth như một khẩu súng đã lên nòng. “Tôi hả? Tôi không thể làm được gì cho anh ta trong môi trường như thế này. Anh ta cần ở trong một môi trường vô trùng, cần đi bệnh viện ngay”. Một lần nữa tên khủng bố lắc đầu. “Nếu tôi cứu anh ta thì các anh có thả tôi không?”. Lần này tên khủng bố không thèm trả lời. Elizabeth nhìn xuống người đàn ông bị thương. Hắn ta chưa tới 25 tuổi, cô đoán, và nếu cô không can thiệp tức thời thì hắn sẽ chết rất đau đớn trong vòng 36 tiếng nữa. Hắn đáng chết, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng. Đó là một con người đang đau đớn tột cùng và Elizabeth tự nhủ rằng mình sẽ chữa cho hắn ta. Cô nhìn vào tên khủng bố mắt nâu. “Tôi cần dụng cụ. Chúng ta còn ở Anh phải không?”. Tên khủng bố ngập ngừng rồi gật đầu. “Thế thì bạn của anh gặp may đấy. Vẫn có thể mua kháng sinh mạnh ngoài bênh viện. Hãy lấy cho tôi một tờ giấy và cây bút. Tôi sẽ ghi một danh sách thuốc. Cứ mua những thứ tôi yêu cầu. Nếu không bạn anh sẽ chết”.