Chương 39

    
ẩu giấy lại được quăng vào cửa. Elizabeth lê từng bước chân bị còng đến cửa trong khi Cain đứng ở ngoài chờ cô trả lời, cô có thể ngửi thấy mùi của hắn. Mẩu giấy ghi. “Cô có cần thức ăn không?”. “Có”. Cô trả lời khe khẽ. Sau đó, như một người tù gương mẫu, Elizabeth ngoan ngoãn nằm xuống giường và chờ hắn bước vào.
Cô nghe thấy tiếng chìa khoá được tra vào ổ và tiếng răng rắc theo sau. Cánh cửa này khi mở phát ra âm thanh lớn hơn cánh cửa căn phòng trước mà cô bị giam, và âm thanh đó làm cho cô phải nghiến răng lại. Cain để thức ăn ở cuối giường rồi nhanh chóng đi ra. Elizabeth ngồi dậy nhìn chăm chú vào món ăn: một khúc bánh mì, một miếng bơ không rõ nguồn gốc, một chai nước suối Evian và có cả sôcôla cho sự ngoan ngoãn của cô.
Elizabeth ăn ngấu nghiến và uống hết nước. Khi cô nhìn qua lỗ ở trên cửa và chắc rằng không có ai đang quan sát mình, cô liền dùng ngón tay móc cổ họng và ói ra tất cả những gì mà cô đã ăn. Hai phút sau, Cain đột nhiên xồng xộc bước vào phòng và giận dữ nhìn con tin. Cô ngồi trong chăn và run lên từng cơn. “Thuốc mê”, cô rít lên. “Anh đang giết tôi bằng thuốc mê”. Abel mang đến một xô nước và mảnh giẻ bắt Elizabeth tự lau đống ói của mình. Cain lại xuât hiện ngay sau khi phòng cô được lau sạch sẽ. Hắn đứng rất xa cô như thể sợ làm cho cô bị khủng hoảng, rồi ra hiệu bằng tay yêu cầu cô giải thích tại sao lại làm như vậy.
“Chứng tim đập nhanh đang bộc phát”, Elizabeth ngưng lại và thở hổn hển. “Tôi đang phải chịu đựng chứng loạn nhịp tim tâm thất. Căn bệnh này càng trở nên nặng hơn khi tôi bị tiêm quá nhiều thuốc mê. Nhịp tim loạn xạ, huyết áp tụt, nó làm cho tôi bị nôn. Nếu anh tiêm cho tôi một liều thuốc mê nữa thì chính anh sẽ giết chết tôi”.
Hắn đứng yên lặng một hồi, nhìn Elizabeth qua cái khăn trùm đầu của mình rồi đi ra. Khoảng 20 phút sau, cô đoán là vậy nhưng không chắc cho lắm, hắn trở lại đưa cô một mẩu giấy được đánh máy. “Chúng tôi không thể cho biết lí do, nhưng cô cần được di chuyển đi chiều nay, cô sẽ rất khó chịu nếu tỉnh táo. Cô có muốn được chích thuốc mê trong lúc chuyển đi hay không?”.
“Không thuốc mê”, cô nói. “Tôi muốn mình được tỉnh táo trong suốt quãng đường di chuyển”.
Cain nhìn Elizabeth như thể người phụ nữ bị bắt làm con tin này vừa đưa ra một lựa chọn sai lầm, rồi hắn đưa cô một mẩu giấy thứ hai.
“Nếu cô kêu lên hay gây ra bất kỳ một tiếng động nào, chúng tôi sẽ giết cô và quẳng xác ở bên đường”.
“Tôi hiểu”.
Cain lấy lại hai mẩu giấy rồi ra khỏi phòng. Elizabeth nằm duỗi dài trên giường nhìn chằm chằm vào ánh sáng lờ mờ. Sự phản kháng của cô chỉ diễn ra vài phút nhưng đã thu thập được hai thông tin: cô sẽ bị chuyển đi trên đường và vào ban đêm.
Bọn chúng bước vào phòng, trói Elizabeth bằng một cái chăn len ở trong phòng và siết chặt nó làm cho cả người cô như một cái kén. Lỗ tai cô bị nhét hai nút cao su. Miệng bị nhét vải. Giờ đây cô không thể sử dụng các giác quan trừ khứu giác và xúc giác, Elizabeth cảm thấy chúng đang nhấc cô lên, một tên ở đầu, một tên ở chân, mang cô đi một quãng rất gần. Cô được đưa vào chiếc Container rất hẹp, hẹp đến nỗi hai bên ép chặt vào vai và hông Elizabeth. Có mùi gỗ dán và hồ giống như mùi cá ươn. Nắp xe được đóng lại bằng vài cái đinh. Cô muốn kêu lên nhưng rồi cô không làm vậy. Cô muốn khóc thật lớn gọi mẹ. Thay vào đó Elizabeth thầm cầu nguyện và nghĩ đến người đàn ông đã cố cứu cô ở Hyde Park. Tôi sẽ không khuất phục, cô nghĩ. Tôi sẽ không khuất phục.