Dịch giả: Trần Văn Điền
Chương 15

    
RONG SUỐT CUỘC ĐỜI HÔN NHÂN CỦA tôi, tôi luôn bị đau khổ vì ghen tuông, nhưng có những thời kỳ tôi bị đau khổ đặc biệt. Một trong những thời kỳ ấy là lúc bọn thầy thuốc cấm nhà tôi không được nuôi đứa con đầu lòng của chúng tôi. Lúc ấy tôi bắt đầu ghen vì thấy nhà tôi băn khoăn, mối băn khoăn tất nhiên phải có của một người mẹ khi nếp sống tự nhiên của mình bị xâm phạm. Tôi ghen nửa là vì thấy nhà tôi bỏ nhiệm vụ làm mẹ một cách dễ dàng, tôi vô tình kết luận nàng cũng có thế bỏ nhiệm vụ làm vợ một cách dễ dàng không kém, nhất là nàng vẫn mạnh khoẻ như thường, và mặc chỉ bị bọn thầy thuốc cấm đoán, nàng vẫn nuôi được những đứa con sau này của chúng tôi một cách hoàn hảo.
Nghe giọng nói hằn học của ông ta mỗi khi phải đã động tới các vị bác sĩ, tôi lên tiếng:
- Xem chừng ông không thích các bác sĩ phải không?
- Đây không phải vấn đề thích hay không thích. Bọn đó đã hại đời tôi cũng như chúng đã hại và còn đang hại hàng ngàn người khác. Thấy khỏi là tôi bắt buộc phải kết luận là có lửa. Chúng muốn làm tiền như luật sư và những hạng người khác, tôi hiểu. Tôi bằng lòng dâng cho họ nửa số tiền tôi kiếm được để họ đừng xen vào cuộc sống gia đình chúng tôi và cũng đừng đến gần chúng tôi nữa. Tôi biết nhiều trường hợp bọn đó đã giết đứa con lúc còn trong bụng mẹ, quả quyết rằng người mẹ không sinh nổi, mặc dù sau này bà ta vẫn tiếp tục đẻ một cách ngon lành, chẳng sao cả. Hoặc chúng đã giết người mẹ nại cớ phải mổ sẻ gì đó. Không ai cho đó là sát nhân vì ai cũng nghĩ bọn họ làm những việc giúp ích cho nhân loại. Tôi không thể nào kể hết những tội chúng đã phạm. Nhưng những tội này cũng chưa đáng kể nếu đem so với sự đồi trụy về luân lý do phong trào duy vật chúng chủ xướng, nhất là qua trung gian đám phụ nữ...
Ngày nay không ai có thể nói: “Bạn chưa sống đúng phép. Hãy sống cho khá hơn!” Không ai có thể nói được như vậy với chính mình cũng như với kẻ khác. Bạn đau yếu vì các bộ phận trong cơ thể bạn bị trục trặc. Vậy bạn phải cầu cứu tới bọn chúng. Chúng sẽ cho toa đi mua thuốc, những thứ thuốc cần phải uống mới khỏi bệnh. Nếu bệnh tình nặng thêm. Lại thuốc thang, lại bác sĩ nữa! Cái trò lừa bịp khéo thật!
Tuy nhiên đấy không phải là vấn đề. Tất cả điều tôi muốn nói là nhà tôi đã nuôi nấng con cái đàng hoàng hẳn hoi. Chỉ khi mang thai và nuôi dưỡng con cái, nàng mới giữ được tôi cho khỏi ghe tuông. Chẳng vậy, biến cố bi thảm ấy đã xảy ra sớm hơn. Những đứa con đã cứu tôi và cứu nàng. Trong tám năm sống chung, nàng đã có với tôi được năm mụn con, và nàng đã tự tay nuôi dưỡng chúng, chỉ trừ đứa con đầu lòng.
Tôi hỏi:
- Các con ông bây giờ ở đâu?
ông ta lặp lại, giọng sợ hãi:
- Các con tôi à?
- Tôi xin lỗi! Có lẽ nhắc tới chúng lảm ông đau khổ chăng?
- Không, không sao. Người chị và người anh bên vợ tôi nuôi chúng. Họ không cho tôi nuôi. Tôi để cả gia sản của tôi cho họ, thế mà họ vẫn không cho tôi nuôi chúng. Họ coi tôi là một thằng khùng mà! Tôi đã bỏ họ tôi đi. Tôi đã gặp họ, nhưng họ không cho tôi đưa chúng đi. Họ sợ chúng sẽ giống cha mẹ chúng. Họ muốn chúng phải giống họ. Ồ, biết làm sao được bây giờ! Họ không cho tôi nuôi chúng, dĩ nhiên, vì họ không tin tưởng tôi. Hơn nữa, tôi không biết mình có 11 nôi dưỡng được chung nó không. Tôi nghĩ là không. Tôi là một phế nhân, một thằng bỏ đi rồi mà! Tuy nhiên, còn một điều trong tôi, tôi biết. Phải, thật đấy, tôi biết điều mả kẻ khác không sao biết nổi.
Phải, các con tôi hiện đang sống và lớn lên trong cảnh man rợ như những người chung quanh. Tôi đã gặp chúng nó ba lần. Tôi chẳng làm gì được cho chúng nó cả. Bây giờ tôi đi về Nam đây, nơi tôi còn một căn nhà nhỏ và một miếng vườn.
Phải, còn lâu người ta mới biết được điều tôi biết. Có bao nhiêu sắt, bao nhiêu kim khí khác trên mặt trời và các ngôi sao? Điều đó có thể biết được một cách dễ dàng. Nhưng tìm được những dấu vết phơi bày con heo lòng của chúng ta ra thì thật là một việc khó, khó kinh khủng!
Ít nhất ông đã chịu khó nghe tôi. Tôi xin ghi ơn ông.