P II - Chương 7

Sau một chuyến đi chơi xa cảm nghĩ của Ngân đã đổi khác rõ rệt. Nàng lại thích đi lại giao thiệp với các bạn. Huệ bạn cùng lớp với Vũ dạo này thường lui tới nhà nàng. Ngân thừa biết Huệ đã chú ý đến mình từ lâu nhưng Huệ ngần ngại khi thấy Ngân vẫn bình thản lãnh đạm. Huệ cũng được biết Vũ là người được cảm tình của Ngân từ trước.Từ ngày được tin Vũ mất, Huệ có ý định đi lại và gây cảm tình với nàng. Chính Ngân cũng không hề thắc mắc đến chuyện này. Ngân tự nhủ, kể ra hắn cũng không có vẻ gì tỏ ra đáng ghét. Huệ đặc biệt có vẻ mặt xương xương, hai gò má cao, hàm răng trên hơi vổ ra, dáng người Huệ mảnh khảnh nước da xanh xao. Dáng đi Huệ có vẻ lật đật vội vã, đầu chúi xuống và lưng hơi cong về phía trước. Mới trông, Ngân cho Huệ có vẻ quê và ngớ ngẩn, nhưng lúc nói chuyện hắn lém lỉnh và mồm mép. Hắn tâng bốc và vuốt ve Ngân rõ rệt. Lúc đầu Ngân thấy hắn giả dối nhạt nhẽo nhưng sau đó nàng thấy ở Huệ vài nét hóm hỉnh vui vui. Một hôm ông Hào, ba Ngân gọi con vào nghiêm nghị bảo:
“Bác Thám muốn hỏi con cho thằng Huệ, chả là chỗ quen biết thân nên ba cũng hứa hẹn nhận lời và ba chắc con cũng vừa ý. Thằng Huệ thì con đã biết, chả gì nó cũng đã ra trường thuốc, lại con nhà tử tế, lấy nó chắc con được toại ý...”
Ngân nghe cha nói tin đó mà lòng vẫn bình thản, nàng không có ý phản đối mà cũng chẳng có ý muốn thiết tha. Rồi đến lượt Huệ ngỏ ý riêng với nàng. Huệ cầu khẩn Ngân chấp thuận, hắn tỏ ý van xin nàng một câu nói, Ngân cũng chỉ mỉm cười yên lặng. Chừng chưa vững bụng, Huệ hỏi một câu ngớ ngẩn: “Ngân yên lặng, vậy là ưng thuận...” Ngân lại cười khẽ gật đầu, coi đó như một thái độ đùa cợt với ý nghĩ: “Ừ thì lấy hắn cho xong đi!”
Rồi Ngân trở thành vợ chính thức của Huệ. Hai vợ chồng rời về Đà Lạt. Kỷ niệm mà Ngân nhớ mãi hôm cưới là bàn tay gầy guộc xương xương của Huệ run run cầm tay nàng. Một năm sau đứa con gái đầu lòng ra đời với nhiều đen tối của hạnh phúc. Ngân tìm thấy ở chồng thêm nhiều tật xấu và thái độ đôi lúc có vẻ ươn hèn. Huệ độ này cũng ít say sưa không khí gia đình như trước. Hôm Ngân mới ở cữ con Ly được ít ngày, nàng chứng kiến tận mắt cảnh Huệ khoác tay say sưa với một cô gái khác. Nàng giận dữ dằn vặt chồng. Ngân đánh giây thép về nhà xin phép ly dị, chẳng phải thiết tha gì với Huệ mà hành động đó Ngân thấy là cần thiết để xoa dịu những phẫn uất đè nén từ lâu. Thà rằng Huệ thấy thế hắt hủi và tàn nhẫn với Ngân, nàng thấy chồng mình là người đàn ông còn có thể yêu được và sống với. Đằng này Huệ hèn hạ thiết tha van xin nàng, cử chỉ yếu đuối cầu khẩn của chồng làm Ngân càng chán nản thất vọng. Ngân thấy khó có thể sống với một người chồng mà nàng khinh bỉ.
Đối với Huệ, Ngân là người vợ quá với điều mong ước của hắn.
Ngân nhớ rõ mùng ba Tết, Huệ cay cú đỏ đen thua sạch túi. Hắn trở về nhà để moi nốt số tiền của vợ. Ngân cố giữ bộ mặt tươi tỉnh ngày Tết, trao nốt số tiền còn lại cho chồng không chút kỳ kèo. Huệ trở lại sòng bài để cúng nốt số tiền vừa lấy. Mùng ba Tết, buổi tối khuya hắn lủi thủi lê bước trở về nhà. Hắn ngạc nhiên thấy trên sàn vương vãi đầy những mảnh sứ vỡ nát. Hắn giật mình nhìn lên tường và thấy rõ sự tan vỡ. Chiếc đĩa sứ mang rất nhiều kỷ niệm có in hình Huệ và Ngân ngày mới cưới nay không còn nữa. Ngân ngồi trên giường lạnh lùng nhìn chồng, cái vẻ lạnh nhạt cứng rắn mà chưa bao giờ Huệ thấy nơi vợ:
“Anh là một thằng không ra gì; bao lần khuyên anh bỏ cờ bạc say sưa bao lần anh không nghe rồi khốn nạn đến nỗi Tết nhất về moi bằng được hết tiền của vợ con. Anh nghĩ coi có đáng không. Trước đây nếu biết vậy tôi thà lấy thằng đạp xích lô còn hơn lấy một thằng tồi như anh.”
Huệ nghĩ tới sự khó khăn để lấy được Ngân về làm vợ. Hắn thấy không chút giận vợ đã nặng lời với mình. Huệ nghĩ dầu sao Ngân cũng yêu thương hắn. Hắn cũng thấy mình hèn hạ không chút xứng đáng. Huệ tiến lại phía Ngân tay run run, mắt đỏ ngầu, không phải vì giận dữ mà vì cảm động hối hận:
“Ngân, anh van xin em tha thứ cho anh. Dẫu em có nghĩ sao đi nữa anh vẫn cho rằng đời hai đứa ta đã gắn bó. Anh không thể can đảm sống thiếu em. Anh chắc em cũng nghĩ thế... Hơn nữa càng ngày anh càng hiểu và quý em hơn... Ngân em...”
Huệ lại giường ngồi xát bên vợ, gục đầu vào hai bàn tay Ngân. Hắn cảm thấy sự rộng lượng và tha thứ mênh mông. Cảm động Ngân nức lên khóc. Khóc vì hạnh phúc không mất. Khóc vì quá thương hại Huệ. Ngân cũng tự cảm thấy mình tầm thường ngã người vào lòng chồng, níu cổ Huệ xuống khẽ nói thầm:
“Anh, Ngân sắp có con.”
Huệ sung sướng cúi mặt xát xuống hôn nhẹ trên tóc Ngân, tay đặt lên bụng tròn và hơi căng của vợ nói như mơ:
“Con, hạnh phúc hai ta...”
Ngân quay mặt chấm giọt nước mắt bên gối với ý nghĩ về một hạnh phúc giả tạo...
Rồi cho đến bây giò Ngân vẫn phải sống với một người chồng mà nàng khinh bỉ, với đứa con gái mà Ngân không hề tha thiết yêu thương. Huệ vẫn là hình ảnh của sự dễ quên yếu đuối. Đứa con gái lớn dần càng làm cho Ngân thất vọng chán nản. Còn gì xấu bằng đứa con gái lại giống bố nó từ con mắt đến đôi môi. Ngân đau khổ khi nghĩ rằng người mẹ không thương được đứa con mà chính nàng đã phải chịu bao đau đớn sinh ra. Ngân có cảm tưởng muốn sống xa chồng xa con, hình ảnh của một cuộc nhân duyên đáng tiếc.
°
 Dạo này Ngân trở nên ít nói, nàng cố ý tránh mặt Huệ. Các bữa cơm nàng thường kiếm cớ bận ăn trước, rồi để phần riêng cho Huệ một mâm. Nhiều khi ngồi trước mặt Huệ nàng thường vớ cuốn sách hay tờ báo cúi xuống đọc, lúc đó Ngân chỉ thấy một tờ giấy trắng với những hàng chữ đen nghịt trước mắt, ý nghĩ lan man.
Đã hai tuần nay Ngân cũng chưa gần chồng, buổi tối khi Huệ đi chơi nàng hay đi ngủ sớm. Lúc Huệ về nhà, vào đến phòng bật đèn, nằm đặt mình cạnh nàng, Ngân còn thức mà vẫn giả vờ như im ngủ. Tối nào Huệ ở nhà hay ngủ sớm, Ngân kiếm cớ bật đèn ngồi đọc sách cho đến khuya chờ lúc Huệ ngủ say nàng mới bước vào giường. Thấy vợ đổi khác Huệ cũng chỉ ngạc nhiên đôi chút và giữ thái độ im lặng. Cái im lặng đó nhiều khi có công dụng chọc tức nàng, Ngân cảm tưởng Huệ cố tình giót dầu vào lửa, nàng lại càng tỏ vẻ khắt khe hơn.
Hôm nay Đà Lạt có vẻ trở lạnh, buổi chiều trời đã nặng trĩu và xẩm tối. Gió thổi mạnh lật ngược những lá cây phía dưới. Mưa lác đác và nhẹ hạt. Buổi tối còn sớm, bên ngoài đã tối đen như mực, mưa trở nên nặng hạt. Đứng trong nhà nhìn ra vườn, Ngân chỉ thấy những hạt mưa trắng đục rơi liên tiếp qua các vùng sáng của chiếc đèn điện ngoài cổng. Nàng đưa tay mở cánh cửa kính, gió lạnh bên ngoài ùa vào làm nàng rùng mình, Ngân vội khép chặt cánh cửa quay trở vào. Ngân nhớ lại hồi còn làm ở phi cảng, gió về đêm cũng lạnh nhưng dễ chịu hơn nhiều. Các bóng đèn điện sắp thành dãy dài sáng rực, ở phía xa xa, nàng trông rõ những con muỗi đêm hay thiêu thân bay kín quanh các ngọn đèn như một đám bụi trắng đục và linh động. Đời sống lúc đó sinh động trước những quang cảnh chia ly đoàn tụ và đón đưa. Ngân hình dung lại vẻ mặt tươi cười của Vũ hôm tiễn Bách đi Pháp. Đêm khuya khoảng hai giờ sáng phi cảng đã vãn dần, Ngân hỏi đùa Vũ:
“Bao giờ đến lượt anh đi để Ngân đưa tiễn.”
Ngân thấy chữ anh lúc đó như một âm thanh reo vui; Ngân biết Vũ còn trẻ hơn nàng nhưng chính Ngân cũng thấy thinh thích khi gọi Vũ như thế.
Vũ đưa tay lên cằm nhìn Ngân, nói giọng đầy cảm mến:
“Bao giờ Ngân không còn là cô Ngân nữa thì lúc đó tôi ra đi...”
Ngân lắc đầu tư lự. Đúng thế bây giờ Ngân không còn là Ngân trước kia nữa và Vũ cũng đã ra đi thực sự và không còn bao giờ thấy lại. Ngân vào giường nằm kéo chăn đắp kín ngực, nhìn lên trần suy nghĩ. Chiếc đồng hồ quả lắc thong thả gõ mười tiếng trầm buồn. Một lúc sau đó có tiếng giày của Huệ đi về. Ngân vội vàng xoay mình giả vờ nhắm mắt ngủ. Nằm yên nghe tiếng động, Ngân biết Huệ đang thay quần áo. Tiếng máy nước chảy trong nhà tắm, tiếng bật đèn, Ngân nghe tiếng dép tiến lại gần, Huệ dằng hắng hỏi:
“Ngân, em ngủ chưa?”
Nàng vẫn nhắm mắt yên lặng. Huệ lên giường nằm ngay bên cạnh Ngân, tiếng tờ giấy loạt xoạt, ánh đèn sáng chiếu qua mi mắt lim dim. Ngân biết Huệ đang đọc báo. Huệ đặt tờ báo xuống bàn ngủ quay lại phía Ngân yên lặng ngắm nghía. Đêm nay Ngân thấy mi mắt mình như rão ra, muốn mở thao láo. Cố nhắm mắt mãi chừng đã mỏi, nàng xoay người mở mắt nhìn thẳng lên trần. Huệ thấy Ngân tỉnh giấc thì mỉm cười. Không nhìn xem Huệ cười, Ngân cũng thấy rõ một hàm răng trên hơi vàng vẩu ra và để hở cả một đống lợi thâm thâm đáng ghét. Từ nhỏ Ngân vẫn ghét những người cười hở lợi như thế, mà Ngân tự hỏi tại sao nàng lại có thể lấy Huệ cơ chứ. Ngân nghĩ mọi sự thật trớ trêu, cứ ghét gì thì sẽ gặp lại cái đó. Huệ nhỏm dậy đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán vợ và nói khẽ:
“Con ngủ rồi em!”
Không đợi Ngân trả lời, Huệ cúi xuống đè nhè nhẹ lên người vợ, Ngân quay mặt đi chỗ khác lắc đầu chán nản:
“Hôm nay em mệt.”
Như không nghe lời Ngân nói, Huệ nghiêng người ra ngoài tắt phụt chiếc đèn lớn. Cả phòng chỉ còn lại một thứ ánh sáng đỏ dịu của chiếc đèn ngủ đầu giường. Trong bóng tối Ngân tưởng tượng hai con mắt sâu thẳm của chiếc sọ người. Nghĩ đến Huệ, Ngân thấy lúc này hắn có vẻ thèm khát dữ tợn, hai mắt với lòng trắng đục có những tia máu, và tròng đen màu nâu như vỏ hạt dẻ... Huệ nằm nghiêng gối đầu lên tay Ngân và gác chân lên đùi nàng. Ngân nằm yên như thế không chống cự, mệt mỏi chán nản với cảm giác nặng trĩu. Yên lặng một lúc, Huệ lại cựa quậy, đưa vòng tay kéo xát Ngân vào người. Ngân lạnh lùng gỡ tay chồng quay mặt vào bóng tối Huệ lại xích gần vào người nàng, bàn tay mơn trớn từ vai xuống ngực, Huệ yên lặng mân mê gỡ từng chiếc khuy áo của vợ. Hiểu ý chồng, Ngân uể oải, lạnh nhạt cởi áo...
Bên ngoài trời có lẽ vẫn mưa và có sét, Ngân thấy bao nghị lực chống đỡ như tiêu tan. Con người nàng trở nên quá yếu đuối, mệt mỏi và buông thả tất cả.
Sáng hôm sau Ngân tỉnh dậy sớm, nhìn Huệ đang nằm co quắp ngủ, cánh tay trái mà Huệ gối đêm qua bây giờ nàng vẫn cảm thấy tê mỏi. Huệ ngủ mê mệt và ngáy đều đều, vẻ mặt dúm dó, nước miếng chảy dài bên mép đã khô thành một vệt trắng, yết hầu Huệ lộ hẳn ra mà ngày thường Ngân không để ý. Hai bàn chân Huệ để lộ ra khỏi chăn gầy guộc xanh xao. Ngân lên tưởng tới những xác chết được chùm chiếu chỉ để lộ ra hai bàn chân trắng nhợt nhạt trông giống thế. Nàng cúi xuống kéo chăn đắp kín hai chân cho chồng và thắc mắc tự hỏi là nàng sợ chồng lạnh hay nàng muốn tránh những ý nghĩ ghê sợ...
Ngân bước vào phòng tắm, trời buổi sáng càng lạnh. Nàng vặn vòi nước cho chảy gần đầy bồn tắm. Thường ngày Ngân quen tắm nước thật nóng và có tật ngâm mình trong nước một cách thích thú. Sáng nay Ngân chỉ pha nước vừa tan giá, nàng mạnh bạo bước vào, nước lạnh làm người nàng co lại, Ngân có cảm tưởng mình đang ao ước làm một cái gì thật là nguy biến khó khăn đến liều lĩnh để thoát khỏi cái mức sống mà nàng thấy quá chán ngán... Qua cửa sổ, sương bên ngoài còn dày đặc trắng xoá, các bụi cây trước nhà chỉ thấy mờ mờ xám, chuông nhà thờ đổ rộn rã liên hồi...