P III - Chương 2

Ít lâu sau Vũ nhận được thư của Thế viết về Minh:
“Sau tai nạn chuyến bay qua khỏi hay sau một tai biến gì cho tâm hồn Minh, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết Minh nó buồn và chán nản. Cũng bởi yếu đau nó bỏ ra khỏi trường sống phóng túng và phiêu bạt. Những lời khuyên can không làm nó thay đổi gì hơn. Tôi nghĩ khó khăn của một tình yêu bất chắc có thể làm cho người ta vươn cao cũng có thể bắt đầu của một bước đường huỷ hoại. Minh rơi vào cas thứ hai. Một tai nạn suýt chết, cái chết của Vân Anh, sự ra đi của bà mẹ và thêm vào tin con Loan chửa hoang bỏ nhà ra đi: tất cả nguyên nhân đó đủ làm Minh nó điên đầu và đau khổ. Nó sống bây giờ bê tha không nghĩ ngợi luyến tiếc. Nó muốn dìm mình vào sự mòn mỏi huỷ diệt, đô thị Paris giúp nó điều đó. Có một thằng bạn như nó cũng buồn, nghĩ đến gia cảnh nó càng buồn hơn. Tôi không còn tâm sự được một câu với nó. Nó cố sống hời hợt và tục tĩu nhưng chiều sâu của ánh mắt nó vẫn nói lên được sự đau đớn. Hồi được tin anh mất nó kinh ngạc và hoang mang. Chỉ có anh là ảnh hưởng nhiều hơn trên nó. Hôm báo tin anh còn sống sót trở về, thái độ dửng dưng như không của nó làm tôi ngạc nhiên. Tôi biết với nó niềm vui chỉ là dịu nghẹ thoáng qua, chứ đau khổ thì trường cửu ray rứt. Thời gian, tôi tin đau buồn của nó cũng qua đi, nó lại biết mà trở về đời sống bình thường. Khoảng cách đó mong cũng không xa lắm...”
Vũ đi tìm gặp Hà với một tâm trạng tối đen như thế. Gã thư ký toà báo cho chàng biết nhiều chi tiết về Hà. Sau khi bỏ toà báo, Hà xoay ra làm vũ nữ, thêm vào đó Hà đi hát ít bài cho các phòng trà. Hà chỉ là nữ ca sĩ nhờ thân hình khêu gợi, dễ lôi cuốn trong chốc lát nhưng với giọng ca ấy suốt đời vẫn chỉ là trong bóng tối và vô danh. Thực sự Hà kiếm được nhiều tiền nhờ nghề gái nhảy. Ngày của Hà thực sự bắt đầu từ mười giờ tối tới ba bốn giờ sáng. Chưa tới mười giờ, khách bắt đầu tới thưa thớt, người con gái lạ đang đứng trước micro hát một bản nhạc Mỹ, chắc cả người hát và nghe cũng chẳng hiểu gì. Dàn nhạc chơi cầm chừng như để dưỡng sức cho suốt cả một đêm hôm nay. Thanh đã tới trước ngồi đó, quay sang Vũ:
“Hỏi mụ cai gà rồi, đặc biệt hôm nay có Hà của cậu.”
Rồi hắn quay sang Quý vỗ vai:
“Siu Lin sao chưa thấy tới.”
Siu Lin là cô vũ nữ Tàu lai, một khuôn mặt mới nổi tiếng là đẹp. Quý đưa mắt về hướng cửa vào nói:
“Có, lúc lên cầu thang tôi có gặp.”
Thanh con nhà giàu tay chơi sành sỏi, là sinh viên suốt đời của Đại học xá, cười khoái trí, như tự nói với mình:
“Hôm nay Siu Lin không làm sao mà thoát nữa...”
Bản nhạc slow tắt đèn qua đi, ánh sáng màu từ mấy chụp điện lại hắt ra. Giàn nhạc trỗi bản Tango bleu, Quý và Thanh đều ra sàn, duy Vũ còn ngồi sót lại đưa mắt quan sát. Chàng nhận ra sự có mặt của Khôi và người con gái lạ đêm nay. Khôi vẫn béo đen và thấp, hắn thường nhận là thế hệ sinh viên tranh đấu đàn anh từ những năm di cư trước kia. Hắn đã nhiều lần đăng đàn diễn thuyết, hăng hái kích động lớp người trẻ đang tới. Sự có mặt thường xuyên hay tình cờ của Khôi nơi đây gây cho Vũ sự ngạc nhiên về khoảng cách quá xa giữa đời sống thực tế và những khẩu hiệu tranh đấu. Nhìn kỹ chiếc đầu to, trán cao và hói, tóc chải hất về phía sau, Vũ thấy Khôi vẫn thế và chàng tin là mình không lầm khi ánh đèn ngả sang xanh biếc, Khôi cúi xuống người con gái hôn nhưng người con gái thì xô đẩy và quay đi. Vũ vẫn ngồi vân vê điếu thuốc chưa đốt trên tay, phía dàn nhạc một nhạc công đứng trơ ra hát không chút cảm xúc cùng với một ban nhạc chơi cầm chừng...
Phía cầu thang máy, một khung chữ nhật sáng khi cánh cửa vừa bật mở, Thầm dắt theo một người đàn bà khác bước vào. Vẫn cặp mắt quằm quặm như sâu róm, vẫn cái dáng vội vã lưng đi cong về phía trước. Hắn đã thực sự ra luật sư chưa không ai biết rõ. Chỉ biết khi vừa đỗ luật năm thứ ba hắn đã đem khoe một lô hình với mũ áo thẩm phán luật sư. Người đàn bà đi bên hắn phải trên ba mươi, dáng đẫy và to ngang. Dưới ánh đèn, phấn sáp và nữ trang khiến bà ta lộng lẫy quyến rũ hơn. Vẻ mặt người đàn bà tuy quen mà không nhớ rõ. Thầm chọn chỗ ngồi gần giàn nhạc phía góc trái. Hai người dắt nhau ra sàn nhảy uốn éo cuốn vào nhau như hai con rắn; người đàn bà đẫy đà nhưng bước chân nhẹ nhõm trong khi Thầm thì với những bước chân ngượng ngập như bị cuốn theo. Đại học xá là nơi quy tụ đủ mọi hạng người, bạn Vũ từng bảo đùa đó là chốn của “những Nam hải Dị nhân”, Thầm có thể được kể là một trong đám dị nhân ấy. Hồi thi trượt keo thứ tư, có thể bị gọi nhập ngũ, Thầm trở về cư xá với một tâm trạng như điên. Ai cũng lo cho hắn.Trưa hôm đó Thầm một mình thề thốt, đập đầu rầm rầm chuyển cả tường rồi than khóc: vậy mà chính hắn tối hôm trước đó đã dắt về phòng một mụ đàn bà bệ rạc và bẩn thỉu như một con đĩ để vật lộn hú hí, suốt nửa đêm cả dãy nghe tiếng cuời nấc lên của hai đứa - trời nóng, mùi hôi bốc nồng nặc sang phòng bên như mùi lông thú... Giữa những liên hệ hiện tại và dĩ vãng không đâu, chàng tìm gặp lại Hà. Vũ cũng không nhận ra Hà. Hà giơ tay bắt tay Vũ. Chàng nắm bàn tay nhỏ mềm mại và mát trong lòng tay một giây lâu rồi buông ra. Chàng không thấy rõ được nét mặt Hà lúc đó. Hà của dĩ vãng và hôm nay chồng chất thành những nét nhoè đi.
Thanh nheo mắt nháy Vũ đùa:
“Anh Thiện mới nghe tiếng Hà đã mê ngay, ghê không?”
Người con gái cong môi nhún vai:
“Em không cho ai ‘si’ hết đấy!”
Lúc đi chơi theo thói quen Thanh gọi bạn bằng tên đệm. Lẽ ra chàng sẽ gọi Thanh là Tấn. Trong Đại học xá, Thanh có tiếng là quỷ quái, có lần lấy nguyên tên vị giám đốc cư xá gốc nhà giáo khả kính khiến mấy cô gái đến tìm Thanh lại được đưa lên phòng cụ giám đốc. Giai thoại cười ra nước mắt ấy vẫn được các bạn nhắc mãi. Vũ vẫn ngồi yên, mím môi nuốt nước miếng để làm mềm chỗ cổ họng khô và đau thắt lại. Chàng suy tính lấy đủ can đảm và sự trầm tĩnh để đóng trọn vở kịch. Vũ không muốn nói với Hà điều gì trong lúc này vì biết rằng nói ra Vũ không còn giữ được sự bình tĩnh. Đèn phụt tắt cùng với khởi đầu một điệu nhạc, Hà kéo Vũ ra sàn với một bản Slow đầu tiên. Cả tấm thân người con gái như dựa vào người chàng. Vũ cảm thấy qua lần vải mỏng bộ ngực căng và no tròn của Hà. Chiếc áo mỏng mỡ gà ngả theo ánh đèn chuyển sang màu đỏ, cằm Hà đặt trên vai Vũ, da má mịn mát và mơn man, những sợi tóc dài mềm vờn bên thái dương. Cả lưng áo ướt mồ hôi và rạo rực ấm của thân thể Hà toát ra hương thơm nồng nàn của da thịt phấn và nước hoa.
“Nhảy nhiều Hà mệt?”
“Cũng quen đi.”
Vũ miên man với ý nghĩ quên cả nhịp bước, vấp vào chân Hà. Hà nheo mắt cười tình tứ rồi dùng chân dìu Vũ bước đi.
“Hà sống một mình?”
“Có gia đình nhưng thích tự lập, tự do hơn...”
“Gia đình làm gì?”
“Bố mẹ ở lại Bắc, ông anh sĩ quan. Nhưng anh hỏi làm gì?”
“Không.”
Yên lặng, chàng tiếp:
“Hà trẻ đẹp, ai cũng nói thế. Hà có tương lai.”
Tấm thân người vũ nữ như nhẹ đi, Hà đẩy chàng ra:
"Về chỗ ngồi đi anh, mệt quá!"
Bàn tay người con gái đan vào tay chàng ấm dịu, Hà hất đầu hỏi:
"Anh là bạn của hai anh kia?"
"Mà sao?"
"Không."
"Anh đến thăm Hà được không, ở đâu?"
"Còn lâu, không ai biết chỗ ở của em hết."
"Anh sẽ tìm ra."
"Cũng còn lâu!"
Lại thêm một bản nhạc trỗi lên, nhịp trống nhanh và giật. Hà hỏi Vũ:
"Nhảy tuýt anh?"
Vũ im lặng, người con gái quay sang Thanh:
"Anh Tấn?"
Hai người lại ra sàn cùng mấy cặp khác. Tà áo người con gái bay lượn theo từng nhịp vặn người và nhạc giật. Hà duỗi đưa chân ngã dần người, Thanh vẫn đu đưa theo một chân và ngả sấp người theo trong một thế khêu gợi tục tĩu. Dưới ánh sáng vàng, với chiếc áo dài mỡ gà bó sát và chiếc quần trắng mỏng: hình ảnh Hà hiện ra trần truồng, đã lắm chán chường mỏi mệt nhưng còn cố giữ vẻ đam mê hăng say. Hình ảnh Hà hôm nay, dĩ vãng một gia đình bề thế thời thơ ấu, chốc lát trở về không ăn nhập gì với hiện tại. Chàng tự hỏi nếu Hà không được về toà báo chú Tôn thì có lẽ vẫn một nếp sống như thế nơi suối Lồ trong thô bạo và nghèo nàn của mấy chị em.
Với một cốc cà phê đặc sánh và đắng: làm gì cho qua một đêm nay. Chàng tự nhủ: lẽ ra mình không nên trở lại tìm Hà lúc này thì hơn. Ý nghĩ hiện ra như thế nhưng trong đầu óc chàng vẫn đầy rẫy những tính toán là làm thế nào để gặp Hà trong ngày mai. Hình ảnh nhỏ nhắn và tươi cười của Tuân, nếp sống nết na và cần mẫn của Chi, nỗi đau đớn thê thảm của Hà khi vào thăm xác người anh mới chết. Tất cả như sống lại mới mẻ với những ràng buộc rõ rệt của hôm qua... Xác chết nhỏ khô xanh của Tuân vì mất máu, cơ thể Vân Anh trên băng ca, đời sống truỵ lạc của Minh hiện tại, khoảng thời gian bị giam cầm cô độc và xa vắng vừa qua của chính mình: chàng tưởng rằng mình sẽ trở về một đời sống đơn sơ hiền hoà, nhưng điều ước mơ đó thật xa lắc. Chàng thấy mình đang trở về sống với những lê thê của các người thân yêu khác. Thái độ bình thản của chàng lúc gặp lại Ngân với cái nhìn của người con gái với đầy vẻ ân hận và oán trách. Ý nghĩ những ngày trở về như để chuốc lấy những cảm giác tiếc nuối về những ngày êm đẹp của quá vãng mà cho đến hôm nay không lấy mấy làm vui... Hơi thở Vũ như tức nghẹn, chàng xẽ thở dài chậm chậm, lồng ngực như nhẹ tênh đi, hai mi mắt nặng trĩu xuống, nơi đuôi mắt có cảm giác rát buốt: chàng thấy riềm mi như dầy ra nóng và khô khi vừa chớp mắt xuống. Các màu sắc các hình thái xung quanh như mờ đi. Vũ muốn được ngủ một giấc ngay lúc này, không còn phải đi đâu để nhớ tới những ngày cùng cực, lạc lõng để gặp lại nghịch cảnh của những người thân. Tiếng nhạc êm êm, chàng thấy mình ngồi không cách xa chỗ Ngà bên chiếc đàn dương cầm thánh thót nhỏ giọt như những hạt mưa rơi trên vũng nước đầy bong bóng rung động, trôi chậm chậm những đám mây và thỉnh thoảng vỡ tan ra. Nhịp đàn ba tiếng như ngưng lại, e ngại và ngập ngừng. Một tiếng nổ dữ dội! Chàng thấy Ngà và Huống cùng bị chết một lúc, cạnh đó là hình ảnh Ngân xót xa, Minh ủ rũ, còn chàng cảm thấy lạnh vì máu trên vai Huống chảy thấm cả xuống lưng. Âm thanh hỗn độn của một tay trống say sưa điên cuồng: Vũ bừng tỉnh dậy, mở to mắt, các khe cuối mắt như bị nứt ra đau xót, bàn tay Hà vừa đặt lên vai chàng - chỗ máu đang rỉ ra và thấm lạnh. Vũ bàng hoàng tỉnh táo trở lại, tâm hồn bỗng chốc yên tĩnh lạ, tất cả các tiếng động và âm thanh như nghe từ xa, chàng nhớ rõ cũng dưới ánh đèn đỏ hồng, trên ghế dựa khi nghe Ngà đàn chàng bị ru vào một giấc ngủ chập chờn... Lúc này Vũ mất ý niệm về không gian, chàng mím môi trên ống hút, chiếc ống mềm bẹp dí đi và tắc nghẽn. Chàng cố hút mạnh nhưng không một giọt nước cam dâng lên, chàng có cảm tưởng chỉ cần vài giọt nước thấm ướt cổ họng, chỗ cục hạch thắt lại đau đớn thì cơ thể chàng sẽ dễ chịu ngay. Vũ vứt mạnh chiếc ống hút dưới đất và lấy mũi giày di mạnh đi. Trong bóng tối dưới mép bàn, bàn tay Thanh đang vuốt nhẹ trên đùi Hà và đưa dần lên cao. Nét mặt và thân thể Hà yên lặng thản nhiên, vô lý: người con gái hơi nghiêng người vắt chân qua, bàn tay Thanh vẫn nằm yên ở đấy. Siu Lin đã sang bàn bên kia. Nơi đây đầy bóng tối đồng loã và khiêu khích; phía góc trong một đôi trai gái còn rất trẻ đang nghiêng mặt hôn sâu lên môi nhau.
Vũ nâng cốc nước cam uống một hơi, bàn tay vẫn nắm chắc khư khư lấy thành cốc đẫm lạnh hơi nước mát. Ban nhạc trỗi bản Espanacani, Hà nắm tay chàng kéo ra:
"Ra anh! Ngồi với ông Tấn đểu bỏ mẹ đi."
Vũ theo Hà ra sàn, giữa đám đông, chàng như đứng yên.
"Không nhảy anh?"
"Không... Hà! "
"Gì anh? "
"Em có học."
Yên lặng Hà ngước mắt nhìn Vũ:
"Sao anh biết?"
"Tại nghe em nói chuyện."
"Mà sao, ô hay!"
Chàng nghĩ tới cử chỉ và lối sống không đẹp của Hà, là bạn thân của Tuân, Hà cũng như đứa em gái của chàng - yên lặng một lúc:
"Sao Hà không đi làm?"
"Bây giờ bộ anh tưởng Hà chơi sao?"
"Không làm một nghề gì khác, dùng tới cái học của em kìa."
Hà nói cộc lốc:
“Không.”
“Tại sao?”
“Không tại sao hết, sao anh hỏi vặn nhiều quá!”
Người con gái lại im lặng, bàn tay đặt trong tay Vũ ĩu và lạnh đi, Hà nói một câu bất chợt:
“Người ta vẫn phục đứa con gái làm đĩ dưới bóng một người đàn bà nết na!”
“Ô hay, em nói sao?”
Hà kéo Vũ đi theo điệu nhạc. Vũ cúi xuống mặt Hà: một vẻ đẹp buồn, mệt mỏi với những đường nét bạc bẽo đáng thương.
“Thôi vào đi anh.”
Lần thứ hai Hà đòi về bàn ngồi với một bản nhạc dở dang, cả hai cùng ngồi yên không ai muốn nói.
Hai giờ khuya, chỉ còn lại mấy người Mỹ, mấy Vũ nữ tập sự được các bạn gái đem ra sàn tập đi mấy bước. Vũ bước theo Hà ra chỗ cầu thang máy:
“Anh theo Hà cùng về?”
Chàng ngước mắt dò hỏi. Hà ngẫm nghĩ, chớp chớp mắt, nét mặt bình thản lại, nhún vai:
“Cũng được nhưng không phải đêm nay.”
Hai người bước vào thang đi xuống. Hà yên lặng tránh nhìn Vũ, nghĩ tới Huệ ghen tuông đang đợi nàng về, nghĩ đến cuộc tình duyên thầm lén trốn tránh Tohio bấy lâu: một ý tưởng thoáng tới bật ra, Hà giơ vòng tay kéo cổ Vũ xuống và hôn rất lâu. Hai tay thừa thãi, Vũ kéo sát Hà lại, áp má lên tóc thơm vương của người con gái, yên lặng mắt đăm đăm nhìn vào tấm gương.
Xuống đến đường Hà bước lên xe taxi đã đợi sẵn. Vũ đứng nhìn chiếc xe chạy khuất trong bóng đêm rồi quay gót đi bộ về một hướng khác, cảm giác tội lỗi trống vắng và lạc lõng.
Bên một vũng nước và đống rác bẩn, tiếng dế và cóc kêu lê thê. Đàng xa công viên bên kia những tiếng kêu nhỏ hơn vọng lại. Dưới ánh đèn vàng nhợt, mấy người đàn bà nghèo rách rưới ngồi đợi với một dãy thùng sắt tây trống rỗng chờ hứng cho được vài đôi nước. Mặt trăng thượng tuần khuyết yếu ớt lấp vào bóng mây. Những luồng pha đèn quét gần tới đuổi dần một bóng người cô độc trên bức tường cũ chạy dài về phía sau. Từ một ga-ra, bác taxi cất xe ra về, uể oải đẩy khép cánh cửa to và nặng, tiếng xích khoá leng keng nghe lạnh và khô. Rồi bóng dáng anh ta thất thểu chạy dài trên hè đường trước khi đi khuất vào một ngõ tối và hẹp. Trường Mù lạnh vắng và im. Bên kia đường một người lính gác bỏ chòi canh ra ngoài, ôm súng đứng dựa vào gốc cây như lim dim ngủ.
Về đến cư xá tưởng như vắng teo, mập mờ trong bóng tối chỗ cột cờ có vài bóng người ngồi nói chuyện thì thầm. Tất cả hầu như yên lặng. Nóc nhà thờ bên kia vài con chim lợn vỗ cánh bay tới và cất lên vài tiếng kêu nghe thê lương và chết chóc. Vũ rẽ xà vào một phòng khác, đèn còn thắp sáng và chắc rằng sẽ thức suốt đêm đó cho đến ngày hôm sau.