Cảnh Địa Tiên Hôm nay tôi xin tiếp tục thuật những cảnh trí thanh tịnh mà tôi đến, tận nơi, mắt thấy, tai nghe một cách tường tận (chỗ nào tôi xin nói rõ là chư thần trục hồn và đưa tôi đi, còn xác tôi thì nằm thiêm thiếp ở nhà như người sắp chết). Trước khi thuật lại những cảnh thanh tịnh đẹp đẽ này, tôi xin nói rõ lý do mà tôi được đến. Nguyên trước kia tôi là người tội lỗi, nên phải chịu trả nghiệp (xem quyển Địa ngục ký thì rõ), sau khi đã đến tội và nhờ lời đại nguyện, tôi phá xong mười cửa ngục và ngục vô gián. Để khuyến khích tôi tinh tấn trên đường tu hành, và cũng để sau này tôi thuật lại cho đời nghe mà thêm lòng tin vững chắc. Cho nên Nhất điện Tần Quảng Vương phê chiếu chỉ cho tôi được viếng cảnh Địa Tiên, Nhơn Hiền và cảnh Long Vương trước khi về cõi thế. Sau khi lãnh chiếu chỉ, chư thần đỡ tôi bay bỗng lên mây. Từ cảnh Địa ngục qua cảnh Địa tiên phải vượt qua biển mênh mông chỉ nhìn thấy mây và nước. Đến nơi chư thần đáp xuống nhìn quang cảnh trí thật là xinh đẹp tưởng như cảnh trời nào vậy. Con người ở đây xinh đẹp và to lớn lạ thường. Khác hẳn người Dương thế nhỏ nhít xấu xa. Người ở đây (phải gọi là Tiên mới đúng) không già, không chết, không bệnh tật, ốm đâu, sống với thiên nhiên, khỏi phải làm lụng nhọc nhằn vất vã, khỏi bận đến cơm ăn, áo mặc, chỗ ở chi hết. Hàng ngày chỉ lo tu hành, luân lạc nghe thuyết pháp, người tu trước dạy người tu sau, người lớn dạy người nhỏ tiếp tục truyền như vậy. Ngoài ra chỉ ngao du ngoạn cảnh, lượm ngọc, thưởng hoa. Nơi đâycó một kho báu rấy lớn không bút nào tả hết được. Ở giữa ngọc chất cao như núi, nhỏ có, lớn có, đủ màu sắc chiếu lên sáng rực một vòm trời, ngọn núi ngọc này được bao bọc bởi một dãy núi vàng, ngoài là dãy núi bạc bao bọc núi vàng như thành trì kiên cố. Tôi nghĩ bụng: "Ở đây châu ngọc chất thành núi mà chẳng ai dùng, còn ở cõi trần chỉ vì một viên ngọc nhỏ mà làm cho con người sanh tâm ác độc đến chỗ giết hại lẫn nhau thật là mê muội". Thấy chúng tôi đằng vân vừa đến, các vị Đại Tiên ở đây ra chào mừng tiếp rước, các ngài tưởng tôi là người ở cõi đã tạo nhiều công đức với đời sau khi mãn số được đắc quả về đây. Lúc ấy chư thần theo tôi đến trình chiếu chỉ của Nhất Điện Tần Quảng Vương, các vị Đại Tiên mới rõ tôi là người đi dạp cảnh và còn trở lại cõi Diêm phù. Được biết thế các ngài còn tỏ ra ân cần trọng hậu, có vị Đại Tiên phán: "Từ xưa đến nay, nào có ai chết đi mà sống lại, để thuật lại cho chúng sanh biết còn nhiều cõi đẹp đẽ vững chắc muôn đời, vì thế chúng sanh ở cõi Diêm phù sống trong giả cảnh khổ đau mà nào có biết chi chi thật là tội nghiệp. Chúng mê muội quay cuồng trong giả cảnh, và ngoài giả cảnh ấy còn bao nhiêu thật cảnh tốt đẹp đạo đức đời đời. Nơi đây, nơi đây không phải khổ vì sanh, già, bệnh, chết; Không phải khổ vì thiên tai, hỏa hoạn, không phải khổ vì chiến tranh, chết chóc, không phải khổ vì đói rét bức thân. Chứng ấy chúng sanh không bám níu giả cảnh nữa mà đi tìm cảnh thật hạnh phúc này. Nhưng cũng may thay, nay hiền tăng đã đến đây rồi. Khi trở về cõi thế, tôi xin nhắn nhủ đôi lời với người phàm tục: "Ai cũng có chơn tánh Phật, phải ráng tu hành đặng về cảnh Phật, chớ cảnh Địa Tiên này còn thấp thỏi lắm. Cảnh này cũng còn là tạm, nơi để dìu dắt những bậc hiền nhơn nhưng còn kém phước về đương đạo. Chẳng hạn những người khi còn sống ở cõi thế trọn hiếu, trọn trung, hoặc trọng tiết mà không phạm tội sát sanh hại mạng, không hủy báng Tam Bảo khi chết được về cảnh Địa Tiên, hằng ngày lo học đạo tu thêm lần lần đắc quả về cõi Trời mà lo tu nữa. Như chúng tôi đây hằng ngày khuyên bảo nhau tu hành chớ không dám giải đãi sợ bị đọa trở lại cõi Diêm phù thì khó mà tìm con đường giải thoát. Chúng tôi đây vì biết đạo nên sợ tội lỗi mà tinh tấn tu hành, còn chúng sanh ở cõi Diêm phù bị sắc, tài, danh vọng ám ảnh chẳng khác nào con vật nhỏ bị nhốt trong cái tủ tối om, nào có hay biết gì ngoài cái tủ ấy cả một bầu trời bao la quang đãng. Chúng tôi xin hướng dẫn ngài đi dạo cảnh Đại Tiên khi trở về cõi thế thuật lại và khuyến khích chúng sanh ráng lo tu hành, nếu căn cơ còn kém tu không được thì cố ăn ở sao cho phải đạo làm người đừng sát sanh hại mạng hàng ngày tới lui Tam Bảo học đạo lần lần, khi chết chư thần sẽ đem về cảnh Địa Tiên này mà học đạo tu thêm". Nói xong các ngài dẫn chúng tôi đi dạo cảnh. Tôi được biết vị tiên lớn nhất cai quản cõi Địa Tiên mặc áo đỏ râu vàng, chân mày bạc, cởi công. Các vị Tiên bậc trung thì mặc áo hồng hồng, y vàng lợt. Các vị tiên nhỏ thì mặc áo xanh, y trắng và không có râu. Chẳng hạn nam hay nữ ai ở động nào thì vào động đó, nói là động chớ thật ra uy nga như tháp to lớn ở cõi Diêm phù. Nhiều vị tiên ngồi thiền ở dưới những gốc cây to. Mặt đất ở đây như phalê cẩm thạch, trong sạch mát mẻ chớ không giống đất đá ở cõi Diêm phù. Nơi khác nhiều vị tiên đi kinh hành niệm Phật, nhiều chỗ ở các vị tiên tụng kinh như ở cõi Diêm phù. Ở đây cây cối xum xuê tàn lá rậm rạp, trái đặc cây dùng không hết. Lạ một điều là trái nhiều hơn lá, phía dưới gốc cây không một trái rụng, không một chiếc lá rơi, mặt đất đâu đâu cũng bằng phẳng trong mát. Các vị tiên ở đây chỉ lo tu hành không bận tâm đến miếng ăn vật uống, mỗi tháng chỉ thọ thực 2 lần nhằm ngày 14 và ngày 30. Các vị tiên cho biết mỗi lần thọ thực như vậy no hoài không biết đói mà nghe trong thân khỏe khoắn nhẹ nhàng càng ngày càng lớn càng xinh đẹp, những người mới đắc quả mới về đây còn nhỏ nhít xấu xa nhưng vẫn đẹp hơn người cõi thế. Các ngài dẫn tôi đi lần ra mé biển, bờ biển toàn là vàng có cục, có khối lăn lốc như đá cuội ở bờ biển cõi đời. Trên bãi biển nào cù, rồng, cua biển, rùa, rắn đủ màu sắc. Nếu chúng sanh ở cõi Diêm phù mà nhìn thấy chắc chết giấc. Một vị rồng bề dài chừng 300 thước, bề ngang độ 6 thước, một con rùa như chiếc xe hơi, con cua biển như xe bò. Dưới nước không biết bao nhiêu là cá đủ màu sắc. Cá có vẫy, cá có lông, cá có 4 mắt, cá có tay, cá có cánh, đó là chỉ nhìn sơ qua chớ không đủ thời giờ mà quan sát cho hết. Còn châu ngọc dưới biển cũng nhiều, chư tiên không có thời giờ để mà lượm, Lúc ấy có một vị tiên đi phăng phăng xuống biển, nước biển rẽ 2 bên thật là lạ, bỗng một luồng bạch quang từ dưới sẹt lên, vị tiên cuối xuống lượm lên một hột châu bèn dâng lên Đại Tiên, ngài dạy đem vào kho núi báu. Tôi thấy vậy bèn hỏi: Bạch ngài, tại sao nơi đây không xài châu ngọc mà chứa thành núi để làm gì? Vị tiên trả lời: Ở cõi đời này không xài châu ngọc nhưng Thượng Đế phê chiếu chỉ bảo các vị tiên ở đây phải lượm ngọc để dành, sau này đem về Mỏ thi ở cõi Diêm phù tại làng Kim Sơn mà xây thành núi báu cho chúng sanh ở cõi đó dùng. Từ ngày lãnh chiếu chỉ của Thượng Đế đến nay đã ngót 600 năm, hàng ngày chư tiên phải để ra một ít thời giờ để lượm châu ngọc trong các biển chứa nơi đây ngoài ra còn một ngọn núi báu ở cõi Long Vương nữa. Khi Hiền Tăng đến đó sẽ thấy, vì ngày giờ chưa đến nên chưa đem về xứ Mỏ Thi. Nghe ngài nói vậy tôi bèn hỏi: Bạch ngài: Châu ngọc này chừng nào đem về xứ Mỏ Thi, mà Mỏ Thi có phải là Mỹ Tho không ngài? Vị tiên phán: Ngày ấy không còn xa nữa, mà cũng chẳng gần, Hiền Tăng ráng tu sẽ thấy và ráng khuyên người đời đừng tham ác thì sau này mới hưởng được. Kế vị Đại Tiên hướng dẫn tôi đi các nơi khác (nói là đi cho dễ hiểu, chớ thật ra bay như gió, chớ không phải bước từng bước như người cõi thế) nơi nào cũng mát mẽ xinh đẹp, đâu đâu cũng có hoa quả đầy đàng, tháp vàng, tháp ngọc hào quang sáng chói, thật trí phàm không sao nói hết được. Dạo một đỗi vị Đại Tiên mời tôi cùng chư thần dự yến viên, vị Đại Tiên dẫn chúng tôi đến trung tâm, nơi đây lầu cát nguy nga giữa một vườn hoa rực rỡ, bỗng từ đâu bàn ghế mâm trái đầy dẫy, bình chung bằng châu ngọc để theo hàng, tôi lấy làm kinh ngạc bèn nghĩ bụng: "Người đời làm lụng vất vả mới tạo tác được thứ vật kia vật nọ, thế mà muôn vật có chi bền, rốt cuộc rồi cũng đều hư hoại, thân người rồi cũng già chết nào ai sống được trăm năm. Sao bằng nơi tiên cảnh ngày tháng tiêu dao vui thú trong cảnh nước non trăng gió, cảnh đẹp người xinh, không cần nhọc nhằn tạo tác mà muốn vật sẵn dùng, không già, không chết, sống mãi muôn đời thật là sung sướng biết bao". Vừa nghĩ thế nghe vị Đại Tiên mời tôi vào bàn dự tiệc, lúc ấy vị thần đi gần tôi bảo: Mặc dầu vị Đại Tiên có lòng hậu đãi Hiền Tăng, nhưng Hiền Tăng đừng thọ thực vật này, vì Hiền Tăng còn trở lại cõi Diêm phù, nếu dùng của này khi Hiền Tăng trở về nhập xác no hoài không đói thì xác thân sẽ tiều tụy ốm đau làm sao tu hành được. Lúc ấy vị Đại Tiên tiếp đãi rất trọng hậu, ngài mời mọc tôi đôi ba lần thấy nhiều trái lạ đủ màu sắc, mùi thơm ngào ngạt nhưng chỉ lấy mắt mà nhìn. Thật ra tôi cũng muốn ăn thử một miếng cho biết, nhưng vì chư thần đã nói trước nên chẳng dám ăn. Trong lúc các vị tiên cùng chư thần vui vầy yến tiệc có một vị tiên tươi cười nói: Tuy cảnh Địa Tiên này so với cõi Trời còn kém lắm, nhưng lấy cảnh Diêm phù mà sánh thì trăm phần không được một. Nơi cõi Diêm phù dù cho kinh thành hoa lệ tốt đẹp đến đâu cũng là giả tạo do đất đá cấu kết tạo thành. Còn nơi đây lầu cát toàn là châu ngọc, vì theo công đức tu hành cao thấp của các vị Tiên mà có lớn nhỏ xinh liïch khác nhau, cũng khỏi nhọc công xây cất, chỉ do tâm biến hóa tạo thành. Tiểu Tiên này trước kia cũng là người ở cõi Diêm phù, khi làm người, khi làm thú, khi tạo ác phải đọa vào Địa ngục đau khổ biết bao, đến khi đắc được quả tiên này nghỉ ra không biết trăm muôn ngàn kiếp phải chịu sanh tử luân hồi, sự khổ sở không bút mực nào tả hết. May nhờ được gặp minh sư dạy bảo tu hành, nhưng vì tu muộn phước ít nên chỉ đắc được quả tiên. Nay hồi tâm nghĩ lại bắt rùng mình rợn óc sợ cõi trần hơn nước sôi lửa đỏ. Chúng sanh ở cõi Diêm phù sống say, chết ngủ, khi sống say mê danh lợi nào có lo học đạo tu tâm, khi chết thần thức mê mờ như người mê ngủ nào có biết chi chi, đành để cho nghiệp lực kéo lôi vào đường sanh tử. Chẳng khác nào như trẻ con theo mẹ nào có biết đi đâu và đến nơi nào thật là tội nghiệp. Khi Hiền tăng trở lại cõi Diêm phù, khuyên người đời ráng tu, dẩu chưa đủ phước duyên xuất gia đầu Phật vì còn phải làm việc để trả nợ đời phải tập tánh hiền lành, ăn ngay ở thật, hàng ngày tập ăn chay niệm Phật, khi chết cũng được về cảnh Địa Tiên này. Lúc ấy mới biết có trời, có Phật, có Thánh, có Thần, lúc ấy mắt, tai đều sáng mà nghe pháp tu hành. Chớ như chúng sanh ở cõi diêm phù có mắt như đui, có tai như điếc có thấy biết điều chi, Thánh Thần trước mắt nào có thấy, Pháp bảo vang dộinhư song gầm mà nào có nghe, chẳng qua vì bị trần cảnh nhận chìm, hố sâu danh lợi chôn lấp, tình luyến ái trói buộc khó lòng thoát khỏi. Ôi thôi! Sự mê mờ đau khổ của cuộc đời nói sao cho hết!. Nghe ngài nói thế tôi ngậm ngùi chua xót cho đời và cũng cho chính mình. Sau khi yến tiệc mãn, tôi cùng chư thần kiếu các ngài để còn qua cảnh khác. đây là sơ lược cảnh Địa Tiên.