Cảnh Long Vương

Khi từ giả cõi Nhơn hiền chư thần cũng dìu tôi đằng vân qua cảnh Long Vương và được các ngài cho biết về nhiệm vụ của Đức Long Vương đối với chúng sanh ở cõi Diêm Phù.
Đức LongVương là một vị Thánh Đế, ngài là chúa tể các vị Long Vương khác ở khắp biển và sông hồ. Ngài có tất cả 17 Hoàng Tử đều làm vua Long Vương ở khắp nơi trong quả địa cầu và 5 vị Công Chúa thường gọi là Ngũ Long Công Chúa. Hiện nay, Đức Long Vương đang hướng về Phật Pháp tu hành nhường sự cai quản lại cho các Hoàng Tử.
Cảnh Long Vương có một cái hang gió, một hang nước, một hang không khí (nói là hang vì nó giống như cái hang chớ thật ra mỗi cái hang to lớn lắm, và mỗi cái lại ăn thông vào một ngọn núi khổng lồ cao ngút tận mây, bên trong là máy nhiệm màu của Trời đất). Hang gió chuyển biến bốn mùa, vì có bốn cửa xoay chuyển tuần hoàn: Xuân, Hạ, Thu, Đông cho hợp thời tiết. Hang nước luân chuyển nguồn nước biển cả cho được điều hòa. Hang không khí đổi thay khí trời cho chúng sanh mới sống được. Hiện nay con người chết yểu vì không khí nhiễm nhiều khí độc làm biến hoại phần nào không khí thiên nhiên đó là ba hang cần yếu cho con người, thú vật và cây cỏ. Cảnh Long Vương chư thần đông vô số, nào thần rồng, thần rắn, thần rùa, các chư thần này có bổn phận biến chuyển nước và không khí. Còn riêng Đại thần tức thần Long Vương lo hộ trì Phật Pháp các nơi như: Chùa, tháp, những nơi có xá lợi, có tượng Phật, có kinh pháp và hộ trì các vị đại đức tăng ni tu hành chánh pháp, nghiêm trì giới luật. Các Long thần cũng hộ trì cư sĩ giữ tròn năm giới. Người đời gọi là ông tiên hay Long thần chớ thật là Đại thần Long Vương.
Cảnh Long Vương to tát hơn cảnh Địa Tiên, nhưng vì các hang gió, hang nước, hang không khí choáng mất đi nhiều.
Tôi cùng chư thần vào yết kiến Đức Long Vương ngài vô cùng mừng rỡ bèn cho sứ giả thỉnh Hoàng Hậu đến để hướng dẫn tôi dạo cảnh.
Cảnh Long Vương vô cùng xinh đẹp chẳng thua gì cảnh Địa Tiên, trăm hoa đua nở đủ màu sắc, rồng chầu, hổ phục khắp nơi. Hoàng hậu dẫn tôi đi ngay vào cung điện của các vị Công chúa. Một vị Công chúa hiện bị đọa ở cõi Diêm phù còn 4 vị nữa điều đi tu. Cung điện rất to lớn nguy nga, châu ngọc sáng lòe, nào quạt ngọc, chiếu ngà, bình báu đủ loại, cung nữ hằng ngày vẫn còn lo săn sóc cung điện. Bốn vị đi tu nhưng thỉnh thoảng còn trở về thăm cung điện, còn riêng vị bị đọa ở cõi Diêm phù thì bịt đường không còn lui tới. Vì Đức Long Vương sợ con ngài đắm đuối cõi trần không chịu tu hành làm sao trở về ngôi cũ thì ngài sẽ hổ thẹn với trăm quan cùng mười vua thập điện. Bởi cớ ấy nên Hoàng Hậu hết sức thiết tha yêu cầu tôi cố gắng độ cho Công chúa tu hành.
Hoàng Hậu cùng tôi ra khỏi cung điện, đến bãi Rồng, Rồng lớn có, nhỏ có đủ màu sắc rất oai nghi. Nhìn một lúc bắt rùng mình, sợ quá tôi bạch cùng Hoàng Hậu xin đi nơi khác. Dọc theo bãi cát không biết bao nhiêu là rùa, con nào con nấy bằng chiếc xe hơi, nào là kỳ đà, cua biển cỡ chiếc xe bò. Hoàng Hậu dẫn tôi đến một cái hồ rộng lớn chung quanh cây cối um tùm. Dưới hồ nhiều loại cá đủ màu, Hoàng Hậu cất tiếng bảo: "Các ngươi lội cho Hiền Tăng xem". Tự nhiên thấy cá gom lại màu nào theo màu nấy, mỗi màu thành một đoàn, đoàn này nối tiếp đoàn kia có hàng lối chỉnh tề trông rất đep mắt, như đoàn quân diễn hành tong ngày đại lễ. Mặt nước đang phẳng lặng bỗng dợn sóng ào ào. Khi chúng đua giáp vòng trở lại, chúng vọt mình lên khỏi mặt nước như reo vui chào đón.
Hoàng Hậu bảo:
-Các ngươi tiếp tục diễn đi.
Tiếng Hoàng Hậu vừa dứt, thấy chúng lội đứng kết nhau thành vòng tròn, mỗi vòng một màu riêng biệt, kế những vòng tròn chuyển động, vòng sắc này lẫn lộn với vòng sắc khác như một đóa hoa khổng lồ trăm màu lẫn lộn. Thấy vậy tôi hết lời khen và nói: "Bạch Hoàng Hậu! Còn kiểu nào nữa bảo chúng làm luôn cho vui mắt". Ngài bảo: "Các ngươi quạt nước cho êm". Bầy cá liền nằm nghiêng trên mặt nước, con này nối đuôi con kia có dọc có hàng ngay ngắn như vải lụa đủ màu dài vô tận. Xem hoài không biết chán, thật công phu tập luyện rất nhiều, nay nhắc lại mà lòng còn vui thích. Kế Hoàng Hậu cho chúng nghỉ, chúng bèn lội lộn lại đủ màu, Hoàng Hậu phán:
Số cá này bắt ở biển đem về đây hàng ngày chư thần đến huấn luyện tập tành chúng, rồi tụng kinh chú nguyện cho chúng nó, dạy chúng nó lần đầu trong thời gian ba trăm sáu chục năm, lúc ấy cho chúng nó uống nước cam lồ rồi đọc chú thì chúng hóa thân người. Khi đã được thành người đem giáo pháp của Phật mà dạy chúng tu hành, đồng thời dạy về pháp hộ trì, đằng vân giá vỏ, khi chúng thông thuộc rồi mới cho đi độ đời đặng đắp bồi công đức. Lớp nào giỏi thì cho đi hộ trì Phật Pháp, số nào kém thì chuyển qua thần cây, thần nông, thần gió, thần nước, thần lửa...
Hễ lớp này tiến hóa lên thì bắt lớp cá khác vào hồ mà dạy nữa. Vì thế từ xưa đến nay cõi Long Vương này đào tạo không biết bao nhiêu Thần để đọ chúng sanh ở cõi Diêm Phù. Một số thần có bổn phận ghi chép điều ác, số khác ghi thiện. Một số hộ trì những vị tu hành và quan sát việc hành đạo của từng người như hàng ngày tụng kinh? Được bao nhiêu? Tu giờ nào? Nghỉ giờ nào? Niệm Phật lúc nào? Được bao nhiêu? Có nghiêm trì với luật hay không? Giữ tròn được giới đạo? Phạm giới nào rồi ghi vào sổ hàng tháng về tâu Thượng Đế. Chư thần ở cõi Diêm Phù tính ra còn đông hơn chúng sanh ở cõi ấy, nếu vị nào tu hành tinh tấn, tham thiền nhật định thì mắt thấy chư thần rõ ràng, như thấy vật ban ngày. Sở dĩ chúng sanh không nhìn thấy được chư thần vì bị sắc, tài, danh lợi làm mê mờ chơn tánh.
Hoàng Hậu phán xong tôi liền từ giã đoàn cá và khuyên chúng tu hành, bỗng chúng ngóc đầu lên khỏi mặt nước và đồng thanh niệm: " Nam mô Thường Tinh Tấn Bồ Tát" ba lần, làm tôi giật mình không ngờ lòai cá mà nói được, thật là lạ lùng! Làm Hòang Hậu cười xòa. Tôi thấy chúng khôn ngoan như vậy bèn dừng lại chú nguyện và Quy Y Phật, Pháp, Tăng cho chúng, trong lúc tôi quy cho chúng thấy chúng nghiêng đầu niệm Phật làm tôi cảm động vô cùng. Hoàng Hậu dẫn tôi đến một ngọn núi sáng rực hào quang tua tủa, tôi bèn hỏi:
-Bạch Hoàng Hậu đó là núi chi vậy?
Hoàng Hậu đáp:
-Không phải là núi mà chính là kho châu vật.
Vì vua Long Vương được chiếu chỉ của Thượng Đế phải cho thần quan sát lượm châu ngọc trong bể cá về chứa tại đây chớ lịnh Thượng Đế đem về bỏ đất Mõ thì ở cõi Diêm Phù, nay đã hơn sáu trăm năm rồi mà chưa được lịnh nên chư thần cứ tiếp tục lượm hoài. Nhưng kho này nhỏ hơn kho báu ở cõi Địa Tiên, chắc Hiền tăng đã được thấy. Kế Hoàng Hậu phán tiếp: "Khi Hiền Tăng trở lại cõi Diêm Phù khuyên chúng sanh ráng lo tu hành trong thời gian chẳng bao lâu nữa thì được hưởng của này. Bây giờ đừng tham ác làm chi mà gây tội lỗi sa vào Địa Ngục ngàn năm".
Tôi bèn hỏi:
- Bạch ngài chừng nào chúng sanh ở cõi Diêm Phù mới được hưởng của này?
Ngài bảo:
- Cơ Trời chẳng khá nói nhiều, đến năm Quý dậu thì thành công.
Nghe vậy tôi không hỏi nữa, Ngài bèn dẫn tôi đi chung quanh kho báu, tôi thấy nào là sư tử, cọp, rắn, kỳ đà, sấu và nhiều loại thú khác nữa to lớn có sừng, có nanh trôn rất ghê sợ mà tôi không biết tên chi. Con nào con nấy quá lớn làm tôi rùng mình rởn óc, nhưng nhìn lại thấy chúng hiền lành tôi cũng vững tâm. Mỗi khi Hoàng Hậu và tôi đi ngang qua con nào thì chúng đứng lên hai chân trước chắp lại, đầu gục gặc như xá chào, miệng niệm:
-Mô Phật, mô Phật!
Tôi lấy làm lạ mà hỏi:
Nơi đây là cảnh thanh tịnh sao có thú quá nhiều?
Ngài đáp:
-Đó cũng là sự tiến hóa lần lần, lớp này tiến lên làm người thì lớp khác tiến lên làm thú luôn luôn tiếp nối như vậy.
Tôi thấy lớp thú này khôn ngoan nên cũng dừng chân chú nguyện và quy y Phật Pháp Tăng cho chúng nó và khuyên chúng tinh tấn tu hành đặng sau này tiến lên làm người mà tu nữa.
Đến đó Hoàng Hậu đưa tôi về đến rồng vua Long Vương. Đức Long Vương từ trên ngai vàng bước xuống niềm nở đón chào, kế ngài phán cho trăm quan ra khỏi đền rồng truyền lệnh cho bốn vị Long thần đảo vô cho tôi xem.
Được lệnh bốn vị Long thần hiện hình rồng to lớn vọt thẳng lên mây múa lộn xem thật là đẹp mắt. Ban đầu còn thấy mình rồng rõ ràng lần lần không còn thấy nữa mà chỉ thấy như một cuộn mây lớn chuyển vận lộn nhào tới lui. Lúc ấy giông gió ào ào sóng biển trào lên có cuộn trong thật kinh thiên động địa. Các vị khác đứng xem vững vàng còn riêng tôi như muốn quay cuồng theo gió bèn hạ xuống bàn cẩm thạch mà ngồi nhưng lòng còn hãi hùng khiếp sợ không dám nhìn nữa. Thấy tôi như vậy đức Long Vương bèn truyền lệnh cho Lonh Thần ngưng đão võ. Ngài cùng Hoàng Hậu và trăm quan đưa tôi ra tận mé biển để trở lại cõi Diêm phù. Đây là sơ lược cảnh Long Vương.