Chịu Quả Báo

Nhất Điện, Tần Quảng Vương phán tiếp: Ngươi hãy nghe cho rõ lời trẫm phán: Trong lúc làm Hòa Thượng mà còn đắm sắc đàn bà nên lãnh tội đui. Đã là hàng Đại Đức trụ trì ngôi Tam Bảo mà đêm đêm sang nhà gái ăn thịt uống rượu mà miệng còn thốt câu: "Vật dưỡng nhơn", không làm gương cho người thế, còn xúi người làm ác nên lãnh tội câm. Đã xuất gia đầu Phật còn thích nghe tiếng nỉ non êm ả của đàn bà con gái nên lãnh tội điếc. Theo lẽ kiếp này ngươi phải làm gái ở lầu xanh, kiếp thứ hai làm người đui mù, kiếp thứ ba chịu câm và điếc, nhưng ngươi biết sớm ăn năn tu hành theo Phật và cũng nhờ theo lời đại nguyện của người xin trả nghiệp trong một kiếp, thôi hãy lãnh án mà trở về dương thế làm gương cho người đời, nếu biết ăn năn cố gắng tu hành thì xuống đây sẽ định lại". Tôi nói: " Bạch Diêm Chúa, tội câm và điếc tôi xin lãnh, còn tội đui xin Ngài khoan hồng cho tôi". Nhất Điện phán: "Vì nghiệp lực của ngươi Trẫm không thể nào tha thứ được, ngươi hãy đến Bồ Tát mà xin". Nghe lời Ngài tôi bèn đến lạy Bồ Tát Quán Âm. Ngài hỏi: "Ngươi muốn sáng mắt để làm gì?" " Bạch Bồ Tát con thấy chúng sanh nơi địa ngục quá khổ sở nên xin được sáng mắt để tụng kinh Pháp Hoa cầu nguyện cho chúng sanh mau sớm siêu rỗi". Đức Địa Tạng nói: "Nên có lời đại nguyện phải đốt tâm". Liền đó có một vị thần bưng cái ô như ô trầu đến quỳ trước Bồ Tát Quán Âm, vị khác đến gắp một cục lửa đem đưa tôi bảo nuốt. Thấy lửa thì sợ nhưng không dám cãi, cứ nhắm mắt, há miệng, cục lửa vừa bỏ vào miệng tôi nghe nó chạy tuốt xuống bụng, liền từ đầu đến chân phát ra lửa ngọn, cả cơ thể tôi rung động thật kinh sợ vô cùng. Khi ấy tôi hối hận nghĩ rằng: "Phải dè đừng xin, vì xin khỏi đui mà chắc phải chết". Vừa nghĩ thế, vị thần gắp cục lửa thứ hai cho tôi nuốt, lửa cũng bốc lên dữ dội và đến cục thứ ba cũng thế. Làm cho tâm thần tôi tán loạn ngồi không muốn vững. Nghe Bồ Tát bảo: "Nghỉ một chút" tâm trí tôi lúc đó hoang mang, tay chân rụng rời. Vị thần đứng kế bảo: "Ngài ráng tỉnh tâm niệm Phật chớ còn nuốt nữa". Tôi nghe như vậy định thế nào cũng chết, vì mình là người đại ác nên nay phải trả nghiệp thời đành phải chịu vậy. Vừa nghĩ tới đó kế vị Thần gắp cục lửa bảo tôi nuốt nữa nhưng lạ thay, tới cục lửa thứ tư này nghe trong mình không sao hết, tôi nuốt như mình ăn cơm vậy, dẫu có nuốt bao nhiêu nữa tôi cũng không sợ. Ban đầu còn đếm, một lúc không biết đã nuốt bao nhiêu. Chợt nghe Bồ Tát bảo: "Thôi cho ngươi an tọa". Tôi liền trở lại chỗ ngồi, lạ một điều là chỗ tôi ngồi khi đi thì ghế mất. Khi ngồi thì ghế lại hiện ra. Ngồi xong có một vị thần ở phía sau bưng hộp ra hiện trước Bồ Tát Quán Âm xem và nói: "Tham, sân, si của người hãy còn, ba cục đem là chỉ lòng tham, sân, si của người đấy! Còn cục đỏ này là chỉ người sẽ sanh lên cõi trời, 36 cục trắng kia chỉ lòng trong sạch của người. Vì người quá sợ tội nên quyết chí tu hành, lòng trần không còn nghĩ đến. Như vậy cũng tốt, nhưng phải tinh tấn tu hành cho ba cục đen này, hóa trắng thì ngươi mới hoàn toàn trong sạch, và vì lời Đại nguyện nên phải khám phá Địa ngục". Lúc ấy tôi ngẩn ngơ, tôi biết phá Địa ngục bằng cách nào? Nghe chư thần nói: "Ngài hãy dùng gươm Trí huệ mà phá". Tôi bèn suy nghĩ bây giờ cứ cố gắng niệm Phật, liền đến lãnh ấn nơi Nhất điện cùng các chư thần đi khám phá Địa ngục.